Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc
-
Chương 32: Nhà mới! hàng xóm bí ẩn!
Văn phòng Hiệu Trường:
" Rầm............Choang Choang"
Tiếng chiếc bàn lật đổ, gãy đôi, tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên, mọi người đi ngang ai cũng hiếu kỳ muốn biết chuyện quái gì đang xảy ra trong đó!
Hiệu Trường sợ đến mức trốn dưới bàn làm việc không dám ngẩn đầu lên, quần áo sốc sếch, mắt kính thì siu vẹo, đầu tóc rồi bời. Chuyện gì đã xảy ra?
15' trước, thầy hiệu trưởng ngồi trên bàn làm việc, tay đẩy gọng kính nhìn người đàn ông ngồi trên ghế đối diện, người đàn ông nhàn nhạt nói:
- Ông mau đuổi Quỳnh và Duyên khỏi ký túc xá nếu không ông gặp hậu quả khó lường! - hiệu trường đổ mồ hôi, ông có biết Quỳnh vs Duyên là ai đâu? Ông càng không biết hai con bé đắt tội gì mà xảy ra cớ sự hôm nay. Ông lau mồ hôi trên trán nói:
- Tôi...........sẽ làm theo nhưng trong trường này có rất nhiều học sinh tên Quỳnh và tên Duyên! - người đàn ông nhìn hiệu trưởng cười nhếch mép một cái nói:
- Đây! Lớp 10A6! - nói rồi người đàn ông bước ra ngoài.
5' sau đó, nó và Duyên bị thầy gọi lên, hai đứa ngồi đàn hoàn trên ghế sofa nói:
- Có gì vậy thầy!? - thầy hiệu trưởng ho khan vài tiếng lấy giọng, hai tay chấp ra sau đan chéo, mắt nhìn tụi nó nói:
- Tụi em bị đuồi khỏi ký túc xá! - thầy hiệu trường nghĩ tụi nó sẽ khóc than đòi xin ở lại nhưng không................tụi nó nhảy cẳng lên vui mừng. Nó có nhà ờ ngoài nên cũng được thuận tiện đi chơi khuya không bị chửi, nắm tay nhau hai đứa định đi ra.
3' tiếp theo. Điện thoại của nó vang lên, nó chưa kịp trả lời thì một tràn tiếng nói của bà chủ nhà vang lên:
- NHư Quỳnh hả con!? Trời ơi! tại giờ dì cần nhà gấp quá nên lấy lại rồi con! Ừ mà tại tháng này con chưa đóng nên ta lấy mà không cần bồi thường tiền con nhá! Con ở tạm đâu đó đi! Ta xin lỗi vì chưa báo cho con sớm! - nó và DUyên chết trân tại chỗ, tụi nó không có chỗ ở. Trở thành kẽ vô gia cư! Chuyện gì xãy ra! Tức giật tụi nó lật bàn một cái.
Hiện tại:
Thầy giáo im lặng nhìn tụi nó, thấy nhẹ nhàng nói:
- Ừm.....mẹ em có gọi cho thầy nói tụi em theo địa chỉ này để coi nhà!
Tụi nó nhìn thấy chăn chăm. Gì mà đi theo địa chỉ này? Tụi nó mới mất nhà thì lại có nhà hay sao? Ùa! Vậy mọi chuyện là do mẹ nó làm hay sao? Mẹ nó có cần chơi ác thế không? Thiệt là không hiểu nổi mẹ nó. Nó và Duyên về ký túc xá lấy vali, lần này khỏi nhờ tụi hắn, tụi nó kéo ra ngoài cồng rồi bắt chiếc taxi đến chỗ địa chỉ ghi rõ.
Chiếc xe dừng lại tại một ngôi biệt thự 2 tầng, kế bên ngôi nhà của nó là ngôi nhà màu trắng, làm từ kính là chủ yếu. Tụi nó chả quan tâm mà đi thẳng vào nhà. Vừa vào tụi nó la âm ỹ, vui quá mà có nhà mới, có nơi thoáng mát và người làm thì rất quen vì người làm toàn là người của gia đình nó thôi.
Trong khi tụi nó vui mừng hớn hở thì tụi hắn đang bù đầu bù cổ đề làm việc, tụi hắn nào đâu biết có một người hàng xóm mới đang ở ngôi nhà kế bên lại là tụi nó.
" Rầm............Choang Choang"
Tiếng chiếc bàn lật đổ, gãy đôi, tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên, mọi người đi ngang ai cũng hiếu kỳ muốn biết chuyện quái gì đang xảy ra trong đó!
Hiệu Trường sợ đến mức trốn dưới bàn làm việc không dám ngẩn đầu lên, quần áo sốc sếch, mắt kính thì siu vẹo, đầu tóc rồi bời. Chuyện gì đã xảy ra?
15' trước, thầy hiệu trưởng ngồi trên bàn làm việc, tay đẩy gọng kính nhìn người đàn ông ngồi trên ghế đối diện, người đàn ông nhàn nhạt nói:
- Ông mau đuổi Quỳnh và Duyên khỏi ký túc xá nếu không ông gặp hậu quả khó lường! - hiệu trường đổ mồ hôi, ông có biết Quỳnh vs Duyên là ai đâu? Ông càng không biết hai con bé đắt tội gì mà xảy ra cớ sự hôm nay. Ông lau mồ hôi trên trán nói:
- Tôi...........sẽ làm theo nhưng trong trường này có rất nhiều học sinh tên Quỳnh và tên Duyên! - người đàn ông nhìn hiệu trưởng cười nhếch mép một cái nói:
- Đây! Lớp 10A6! - nói rồi người đàn ông bước ra ngoài.
5' sau đó, nó và Duyên bị thầy gọi lên, hai đứa ngồi đàn hoàn trên ghế sofa nói:
- Có gì vậy thầy!? - thầy hiệu trưởng ho khan vài tiếng lấy giọng, hai tay chấp ra sau đan chéo, mắt nhìn tụi nó nói:
- Tụi em bị đuồi khỏi ký túc xá! - thầy hiệu trường nghĩ tụi nó sẽ khóc than đòi xin ở lại nhưng không................tụi nó nhảy cẳng lên vui mừng. Nó có nhà ờ ngoài nên cũng được thuận tiện đi chơi khuya không bị chửi, nắm tay nhau hai đứa định đi ra.
3' tiếp theo. Điện thoại của nó vang lên, nó chưa kịp trả lời thì một tràn tiếng nói của bà chủ nhà vang lên:
- NHư Quỳnh hả con!? Trời ơi! tại giờ dì cần nhà gấp quá nên lấy lại rồi con! Ừ mà tại tháng này con chưa đóng nên ta lấy mà không cần bồi thường tiền con nhá! Con ở tạm đâu đó đi! Ta xin lỗi vì chưa báo cho con sớm! - nó và DUyên chết trân tại chỗ, tụi nó không có chỗ ở. Trở thành kẽ vô gia cư! Chuyện gì xãy ra! Tức giật tụi nó lật bàn một cái.
Hiện tại:
Thầy giáo im lặng nhìn tụi nó, thấy nhẹ nhàng nói:
- Ừm.....mẹ em có gọi cho thầy nói tụi em theo địa chỉ này để coi nhà!
Tụi nó nhìn thấy chăn chăm. Gì mà đi theo địa chỉ này? Tụi nó mới mất nhà thì lại có nhà hay sao? Ùa! Vậy mọi chuyện là do mẹ nó làm hay sao? Mẹ nó có cần chơi ác thế không? Thiệt là không hiểu nổi mẹ nó. Nó và Duyên về ký túc xá lấy vali, lần này khỏi nhờ tụi hắn, tụi nó kéo ra ngoài cồng rồi bắt chiếc taxi đến chỗ địa chỉ ghi rõ.
Chiếc xe dừng lại tại một ngôi biệt thự 2 tầng, kế bên ngôi nhà của nó là ngôi nhà màu trắng, làm từ kính là chủ yếu. Tụi nó chả quan tâm mà đi thẳng vào nhà. Vừa vào tụi nó la âm ỹ, vui quá mà có nhà mới, có nơi thoáng mát và người làm thì rất quen vì người làm toàn là người của gia đình nó thôi.
Trong khi tụi nó vui mừng hớn hở thì tụi hắn đang bù đầu bù cổ đề làm việc, tụi hắn nào đâu biết có một người hàng xóm mới đang ở ngôi nhà kế bên lại là tụi nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook