Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc
-
Chương 16: Ông chủ! chuẩn bị chết!!!!!!!!!!
Trắng bắt đầu lên, màn đêm đã buông xuống, tiếng gió lào xào nhè nhả thổi bay tấm màn cửa, nó đang nầm sấp vắt chéo hai chân trên giường ngồi đọc manga, đang đọc ngon chớn thì nghe thấy tiếng tin nhắn, nó với tay lấy điện thoại, mở lên thì nhìn thấy hàng chữ cực kỳ ngứa con mắt: “ Ngày mai gọi tôi dậy”, tên đó đúng là biết đầy đọ mà, hắn là con ních hay sao mà còn bắt dậy? Đúng là ăn hiếp người quá đáng mà thôi kệ hắn ngày mai kêu thì kêu, tôi la cho anh banh óc luôn. Nói là làm nó liền đi ngủ sớm để chửa giọng ngày mai phát huy. Sáng, ánh nắng sớm thật dễ chịu và yên ả! Nó thức dậy sau khi nghe hàng loạt tiếng báo thức của 11 chiếc đồng hồ, căn con mắt lên đi vào WC, ăn mặc đồng phục tôm tất, nó đi qua phòng đối diện. Nó gõ cửa “ Cốc! Cốc! Cốc”, vừa dứt thì liền có người mở cửa, Quân dụi dụi mắt, vò vò cái đầu tổ quạ của mình nói:
-Mới sáng sớm qua đây chi cô nương? – nó nhìn cái người trước mắt nói:
-Kêu anh bạn thân của anh dậy chứ làm gì? – nghe nó đang móc họng mình, Quân mở cửa mời nó vào, anh chàng mà đoi co vs nó tổ chỉ thêm mệt óc, Quân nói khi nó bước vào:
-Thiên ở phòng bênh trái!!! – nó cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng tới căn phòng mà Quân chỉ, nó nhìn căng phòng mà mặt nhíu lạ, hắn cũng thật quái dị đi, nghĩ sao điêu khắc hoa hay mặt quỷ nó không nói cái này đi điêu khắc cái mặt hắn, hắn xấu hơn con gấu mà màu mè thấy ớn, đúng là khoa trương hết sức. Nó đưa tay lên gõ cửa nhưng chưa gõ thì nó dừng lại, nó mở cửa đi vào luôn. Nó biết dù có đập cửa ủa nhầm gõ cửa mấy chục lần thì hắn cũng không mở đâu. Vừa mở cửa, một cảnh tượng hải hùng đập thẳng vào mắt nó, hắn đang……………..đang……………………thay đồ. Nó đóng cửa lại trong khi hắn đang nhìn nó chầm chầm, nó đỏ mặt, hai tay đan vào nhau, tự nhiên điện thoại nó run lên, nó giật cái mình:
-Ai gọi vậy hả? – nó bực mình trút giận lên người gọi điện, hơ hơ nhưng người gọi điện là ai? Là Duyên nhà ta chứ ai? Duyên nói mà như hét:
-Mới sáng sớm mất tích đi đâu mà bây giờ tao quan tâm hỏi han thì bực mình trút giận, mày có xem tao bạn mày không hả con nhỏ kia? – nó thoáng đổ mồ hôi, nó tưởng ai gọi, nếu là con bạn thì nó nên tránh la hét chứ ta! Nó liền xin lỗi thì Duyên nói:
-Mày đang ở đâu? – nó thở phào rối nói:
-Nhà đối diện!!!!!!! – Duyên tắt máy, nó đợi hắn thì một lúc bước ra quần áo chỉnh tể hắn cười mỉa nói:
-Hồi nãy sao quay đi chi dạ? Bộ cô ngại hả? – hắn định chọc nó đó mà, nó nói:
-Ừm! Ngại thật! – hắn cười một cái, lấy tay hất tóc nói:
-Vì tôi đẹp trai mà body cũng đẹp chứ nhỉ? – hắn tiếp tục chọc, nó nói:
-Anh á hả? Vì body của anh làm trôi mắc ói nên quay chỗ khác, ngại là ngải ở chỗ ói trước mặt anh thì kỷ quá nên mới làm thế! – hắn giận tới run người, nó thiệt là muốn chọc tức hắn mà. Hắn nói:
-Mau! Đem thức ăn cho tôi coi osin! – nó ừ một tiếng rồi đi, vừa ra khỏi phòng nó đã lầm bầm chửi hắn, bộ hắn gãy tay gãy chân hay là bị dụ tật bẩm sinh hay là bị liệt giường rồi mà đi mua thức ăn không được phải bắt một cô gái yếu mềm như nó đi mua chứ. Được nó sẽ cho hắn biết đai khổ là gì? Trong lúc nó đang chửi rủa hắn thì Duyên đã đúng trước phòng hắn để tìm nó, gõ cửa liên tục, ấy thế mà chả ai mở cửa, 2 người trong phòng thì đang bực bội vì có người gõ hoài, 2 anh chàng cứ nằm đấy xem tivi mà không mở cửa, cuối cùng Quân bước ra mở cửa, không cần nhìn ai đúng trước mặt, anh chàng cho một tràn:
-Mới sáng sớm mà ai làm phiền vậy hả? Có biết bổn thiếu gia đây rất bực hay không? Hâm mộ thì cũng có mức độ thôi chứ? Nghĩ sao mới sáng sớm mà đến tìm rồi? Tôi coi tivi không được là hoàn toàn tại cô đó nghe chưa hả??????????? – Quân chửi một hồi thì mới nhìn rõ người trước mặt, anh chàng im bật nhìn khuôn mặt hầm hầm cũng cái đầu đang bóc khói nghi ngút của Duyên.
-Mới sáng sớm qua đây chi cô nương? – nó nhìn cái người trước mắt nói:
-Kêu anh bạn thân của anh dậy chứ làm gì? – nghe nó đang móc họng mình, Quân mở cửa mời nó vào, anh chàng mà đoi co vs nó tổ chỉ thêm mệt óc, Quân nói khi nó bước vào:
-Thiên ở phòng bênh trái!!! – nó cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng tới căn phòng mà Quân chỉ, nó nhìn căng phòng mà mặt nhíu lạ, hắn cũng thật quái dị đi, nghĩ sao điêu khắc hoa hay mặt quỷ nó không nói cái này đi điêu khắc cái mặt hắn, hắn xấu hơn con gấu mà màu mè thấy ớn, đúng là khoa trương hết sức. Nó đưa tay lên gõ cửa nhưng chưa gõ thì nó dừng lại, nó mở cửa đi vào luôn. Nó biết dù có đập cửa ủa nhầm gõ cửa mấy chục lần thì hắn cũng không mở đâu. Vừa mở cửa, một cảnh tượng hải hùng đập thẳng vào mắt nó, hắn đang……………..đang……………………thay đồ. Nó đóng cửa lại trong khi hắn đang nhìn nó chầm chầm, nó đỏ mặt, hai tay đan vào nhau, tự nhiên điện thoại nó run lên, nó giật cái mình:
-Ai gọi vậy hả? – nó bực mình trút giận lên người gọi điện, hơ hơ nhưng người gọi điện là ai? Là Duyên nhà ta chứ ai? Duyên nói mà như hét:
-Mới sáng sớm mất tích đi đâu mà bây giờ tao quan tâm hỏi han thì bực mình trút giận, mày có xem tao bạn mày không hả con nhỏ kia? – nó thoáng đổ mồ hôi, nó tưởng ai gọi, nếu là con bạn thì nó nên tránh la hét chứ ta! Nó liền xin lỗi thì Duyên nói:
-Mày đang ở đâu? – nó thở phào rối nói:
-Nhà đối diện!!!!!!! – Duyên tắt máy, nó đợi hắn thì một lúc bước ra quần áo chỉnh tể hắn cười mỉa nói:
-Hồi nãy sao quay đi chi dạ? Bộ cô ngại hả? – hắn định chọc nó đó mà, nó nói:
-Ừm! Ngại thật! – hắn cười một cái, lấy tay hất tóc nói:
-Vì tôi đẹp trai mà body cũng đẹp chứ nhỉ? – hắn tiếp tục chọc, nó nói:
-Anh á hả? Vì body của anh làm trôi mắc ói nên quay chỗ khác, ngại là ngải ở chỗ ói trước mặt anh thì kỷ quá nên mới làm thế! – hắn giận tới run người, nó thiệt là muốn chọc tức hắn mà. Hắn nói:
-Mau! Đem thức ăn cho tôi coi osin! – nó ừ một tiếng rồi đi, vừa ra khỏi phòng nó đã lầm bầm chửi hắn, bộ hắn gãy tay gãy chân hay là bị dụ tật bẩm sinh hay là bị liệt giường rồi mà đi mua thức ăn không được phải bắt một cô gái yếu mềm như nó đi mua chứ. Được nó sẽ cho hắn biết đai khổ là gì? Trong lúc nó đang chửi rủa hắn thì Duyên đã đúng trước phòng hắn để tìm nó, gõ cửa liên tục, ấy thế mà chả ai mở cửa, 2 người trong phòng thì đang bực bội vì có người gõ hoài, 2 anh chàng cứ nằm đấy xem tivi mà không mở cửa, cuối cùng Quân bước ra mở cửa, không cần nhìn ai đúng trước mặt, anh chàng cho một tràn:
-Mới sáng sớm mà ai làm phiền vậy hả? Có biết bổn thiếu gia đây rất bực hay không? Hâm mộ thì cũng có mức độ thôi chứ? Nghĩ sao mới sáng sớm mà đến tìm rồi? Tôi coi tivi không được là hoàn toàn tại cô đó nghe chưa hả??????????? – Quân chửi một hồi thì mới nhìn rõ người trước mặt, anh chàng im bật nhìn khuôn mặt hầm hầm cũng cái đầu đang bóc khói nghi ngút của Duyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook