Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 40: Yếu đuối

Lúc Tần Mạch hồng hộc chạy đến thì đã thấy một đám người đi đường đang vây quanh với những tiếng xuýt xoa.

Trên mặt người đàn ông mặc áo đen kia đầy những vết cào trầy máu của tôi, mu bàn tay anh ta còn in rõ hai dấu răng sâu hoắm đang rỉ máu. Còn tôi thì đang không ngừng day cái gót giày cao ngất ngưởng vào ‘cửa sau’ của hắn, cười nham hiểm nói:

“Chị mày còn một mũi ngừa bệnh dại chưa chích, coi như sau này mày lãnh đủ nhé.”

Hai người cảnh sát đi theo sau Tần Mạch vội vàng lao tới, một người lo kéo tôi còn người kia thì lôi tên áo đen kia ra xa, trông có vẻ như sợ tôi lên cơn cắn chết anh ta.

Tôi tóm tắt lại sự việc, hai người cảnh sát kinh hãi nhìn tôi rồi lật đật mang tên kia đi luôn.

Tôi quay đầu nhìn Tần Mạch, anh cũng đang nhìn tôi chăm chăm, vừa rồi chắc là lao vội lao vàng đến đây, vẫn chưa hết mệt nên vẫn đứng thở hổn hển. Hơi thở như những làn khói trắng của anh chớp mắt đã biến mất trong tiết trời lạnh giá ban đêm.

Thấy hết cảnh náo nhiệt để xem, người qua đường xung quanh cũng lần lượt tản đi, như những làn gió vô hình lướt qua chúng tôi.

Tôi phủi phủi tay, cười nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân à? Anh tới trễ rồi.”

Anh từ từ lấy lại nhịp thở, hai mắt vẫn chăm chú nhìn tôi: “Thật không?”

Anh bước nhanh đến, giơ tay ra nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, tôi cảm nhận được vòng tay của anh cũng như hơi thở ấm áp phả bên vào bên tai. Anh nói: “Hà Tịch, nếu em thật sự kiên cường như vậy, thì sao giờ lại run rẩy thế kia?”

Trong vòng tay khiến tôi đang ấm dần lên của anh, tôi mở to mắt bình tĩnh nhìn những ánh đèn lạnh lẽo sáng lấp lánh của thành phố qua vai anh, cứng rắn nói: “Em lạnh.”

Anh càng ôm chặt hơn, nhưng vòng tay ấm áp này lại khiến tôi càng run rẩy hơn.

Có lẽ ai cũng vậy, khi phải một mình đối mặt với nguy hiểm, vì biết rằng ‘chạy đâu cho thoát’ cho nên buộc bản thân phải cứng rắn chẳng khác kim cương, nhưng chỉ cần có người nhẹ nhàng an ủi thì sự tủi thân, sợ hãi sẽ từ đâu ào đến như dòng nước vỡ bờ, lấp đầy cơ thể.

“Tần Mạch.” Tôi khàn giọng nói, “Hắn ném di động của em, còn tát em một cái nữa, nhưng xung quanh chẳng ai muốn giúp em.”

Hơi thở của Tần Mạch bên tai tôi thoáng trở nên nặng nề, anh im lặng hồi lâu, như đang kiềm chế cảm xúc, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại: “Hà Tịch.” Anh vỗ nhẹ đầu tôi, chậm rãi nhấn mạnh từng tiếng, “Không sao, em đừng sợ, có anh ở đây.”

Hai hốc mắt tôi liền đỏ hoe, hai năm trước, cũng trong một đêm ngượng ngập thế này, tôi chỉ có thể mượn một cú điện thoại kể lể sự tủi thân để thể hiện sự khoan dung đối với việc ‘không ở bên cạnh’ của anh, để rồi tiếp tục chờ đợi trong vô vọng.

Anh ôm chặt tôi: “Hà Tịch, sau này bất kể lúc nào em không vui anh cũng sẽ ở cạnh em.”

Tôi nghe lời nói ngọt ngào đến hoang đường của anh liền hít sâu một hơi, lạnh đạm phản bác: “Đây là điều không thể. Mỗi kỳ ‘đèn đỏ’ hàng tháng tôi đều không vui, bị sếp la cũng không vui, công việc mệt mỏi cũng không vui, béo lên cũng không vui.”

Tôi tưởng rằng anh sẽ cười bất đắc dĩ, nhưng ngược lại anh vẫn nghiêm túc nói như đang tuyên thệ: “Nếu em đồng ý, anh đều có thể ở cạnh em.” Tim tôi, vì những lời nói này, bất giác trở nên hỗn loạn.

“Tần Mạch.” Trong lòng anh, tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Lời ngon tiếng ngọt không phải là phong cách của anh.”

“Bây giờ thì phải rồi.”

Cuối cùng tôi tạm thời gỡ bỏ sự kiêu ngạo, để cảm xúc yếu mềm tùy ý lấn ướt lý trí, hai tay ôm lấy eo anh, từ từ siết chặt tìm kiếm thêm sự ấm áp từ anh: “Đây không phải là đồng ý nối lại quan hệ với anh đâu nha.” Tôi vừa kiên quyết khẳng định lập trường của mình lại vừa tham lam hấp thụ hơi ấm trên người anh, “Tần tiên sinh, ngày mai chúng ta đấu tiếp.”

“Ừ.”Anh nói, “Ôm xong rồi thì về nhà thu dọn rồi chuyển đến nhà anh luôn đi.”

Tôi đẩy anh ra, vẫn từ chối đề nghị này như trước.

Anh nói: “Nếu lại xảy ra chuyện như thế này, Hà Tịch, em có thể bảo đảm mình sẽ an toàn không?”

“Cứ cho là tôi chuyển đến nhà anh cũng không thể nào tránh được chuyện này tiếp tục xảy ra.”

Tần Mạch huơ huơ chìa khóa xe trước mặt tôi: “Em sống với anh thì dĩ nhiên anh sẽ đưa đón em đi làm” Nghĩ nghĩ, anh lại nói tiếp, “Em có thể tiết kiệm không ít tiền xe đấy.”

Trong lòng tôi nhấp nhổm: “Nhưng không phải nhà anh mới mua vẫn chưa trang trí sao?”

“Nhà ba mẹ anh vẫn chưa bán.” Thấy tôi vẫn do dự không tin, anh ra vẻ vô tình nói: “Dạo này công việc cũng không nhiều nên tối nào anh cũng ở nhà nấu cơm…”

Bao ăn ở, đi làm đưa đón miễn phí, mắt tôi sáng trưng nhưng ngay lập tức cụp xuống, thế này chẳng phải là bán rẻ lòng tự trọng sao, mặc dù hôm nay tôi đã mềm nhũn đi trong vòng tay ấm áp của anh, nhưng không thể vì thế mà quên đi hành vi tùy tiện đáng hận muốn đến thì đến, muốn đi thì đi của anh…

Tần Mạch nhìn xa xa, rồi ‘thả mồi’ tiếp: “Thỉnh thoảng còn có bữa sáng.”

Thực ra… ‘trốn tránh nguy hiểm’ cũng không tính là bán rẻ lòng tự trọng, tôi nghĩ, chỉ cần không quan tâm đến anh là được. Nếu anh muốn động tay động chân với tôi, tôi cũng còn một mũi phòng dại chưa chích, sợ gì chứ.

Anh không ngừng nỗ lực: “Hà Tịch, hôm qua là mưu sát, hôm nay thiếu chút nữa em bị người ta bắt đi mất, bây giờ em còn dám ngủ một mình ở nhà sao?”

Tôi cân nhắc, đây quả là một vụ mua bán có lời, vì thế gật đầu: “Được rồi, để tôi về thu dọn đồ.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, đúng lúc thấy anh cũng đang khẩn trương quan sát tôi, bốn mắt chạm nhau, anh nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, nghe được câu trả lời của tôi, anh cũng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, giống như chuyện-trong-dự-đoán vậy.

Tôi nhận thấy mặc dù anh đang rất cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được giật giật vài cái.

Cái vẻ trẻ con này của anh làm tôi rất muốn cười, nhưng rồi nghĩ lại, thấy hành vi của mình cũng trẻ con không kém. Tôi bĩu bĩu môi, sai anh: “Anh đi khiêng đồ giúp tôi.”

“Xe anh sẽ đậu dưới lầu nhà em” Anh vừa đi theo tôi vừa nói.

Tôi thấy lạ: “Không phải anh nói đến đón tôi tan sở sao?”

“Cô Hà, em có nghe điện thoại của anh không?” Anh tà tà nhìn tôi một cái, “Có điều anh biết chắc chắn em sẽ không nghe máy nên chạy thẳng đến nhà em luôn.”

“Vậy sao anh còn gọi điện liên tục vậy?”

“Anh đang theo đuổi em.” Anh thẳng thắn, “Có người nói như thế mới thể hiện được sự thành khẩn và lòng kiên trì. Em không cảm nhận được sao?”

“Tôi cảm thấy rất phiền phức.”

Tần Mạch gật gật đầu, không nói nữa.

Sự im lặng kéo dài cho tới lúc đến nhà Tần Mạch, ngôi nhà vẫn không có gì thay đổi, vẫn gợi lên cảm giác ấm áp như trước.

Anh mang giúp tôi quần áo và mấy thứ linh tinh về phòng, rồi lấy quyển sách hồng trên sô pha quăng vào sọt rác, tôi thấy lạ, người như Tần Mạch sao lại xem quyển sách có cái bìa như vậy, tôi đảo mắt nhìn cái bìa sách, suýt chút nữa phụt cười —— “Phương kế theo đuổi tình yêu”.

Tôi hỏi: “Đây là cái gì?”

Anh thành thật nói: “Là cuốn sách chỉ cho anh biết để chứng tỏ thành ý hãy gọi điện thoại liên tục.”

Tôi rất muốn cười, trong lòng chợt thấy ‘rung rinh’, nhân lúc Tần Mạch đi vào nhà vệ sinh, tôi nhặt quyển sách lên, ngồi trên sô pha lật vài trang. Trong sách có mấy trang được đánh dấu, tôi tưởng tượng cảnh Tần Mạch mặt mày nghiêm túc ngồi nghiên cứu quyển sách hồng này, khóe môi không khỏi cong lên.

Một tên ngốc nghếch không biết cách yêu…

Bỗng nhiên, quyển sách trên tay bị giật mất, Tần Mạch hơi mất tự nhiên, khụ một tiếng: “Mau lên dọn dẹp phòng em đi.”

Tôi không nhúc nhích, chăm chú nhìn anh rồi hỏi thật lòng: “Tần Mạch, anh còn thích em sao? Thích từng nào? Nếu đã thích như vậy vì sao khi đó lại nói lời chia tay?”

Anh nghe xong, ngẩn ra, rồi im lặng một lúc mới nói: “Lúc ấy… Không còn cách nào khác.”

Tôi thấy tủi thân, bực bội hỏi: “Em đã quyết tâm chờ anh mà không đòi hỏi biết ngày trở về thì anh không còn cách nào khác gì chứ?”

Anh nhẹ nhàng cảm thán: “Bởi vì để em chờ đợi như vậy, anh không chịu nổi.”

“Không chịu nổi?” Tôi thấy thật nực cười, “Tần Mạch, em có khiến anh cảm thấy rất áp lực không? Em có mặt dạn mày dày sống chết đòi anh về cưới không?”

Anh nhíu mày: “Ý anh không phải như vậy.”

Tôi không muốn nghe anh giải thích: “Thôi bỏ đi, ý anh có phải như vậy hay không thì bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Em mệt rồi, đi ngủ trước đây.”

Anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Ừ, đồ của em trong phòng mẹ anh lúc trước.”

Buổi tối, tôi lăn qua lăn lại trên giường đến nửa đêm, cuối cùng không chống chọi được nữa, chìm dần vào giác ngủ.

Sáng hôm sau, Tần Mạch gõ cửa phòng gọi tôi xuống ăn sáng. Tôi không ngờ anh lại thật sự nấu bữa sáng cho mình, rửa mặt xong, xuống lầu thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, tôi choáng váng: “Anh kêu đây là bữa sang hả?”

“Ừ.”

“Anh nấu?”

“Ừ.”

Tôi bán tín bán nghi ăn xong bữa sáng vô cùng phong phú đó, sau đó Tần Mạch ngoan ngoãn đưa tôi đến công ty. Một ngày ‘sóng yên bể lặng’ cứ thế trôi qua, buổi tối Tần Mạch lại chăm chỉ tới đón tôi, về đến nhà thì vừa lúc nhân viên khách sạn đưa cơm tới, tôi lạnh lùng nhìn Tần Mạch thanh toán tiền, sau đó mang một đống đồ ăn vào phòng.

Tôi mát mẻ: “Anh nấu?”

“Anh chỉ bọn họ nấu.” Anh tỉnh bơ lấp liếm.

“Thật là xấu hổ.” tôi săm soi một hồi rồi hỏi, “Không phải anh cũng biết nấu ăn sao?”

Tần Mạch nhìn đồng hồ: “Thế nên, hàng ngày cô Hà vẫn đi siêu thị mua đồ về nhà nấu ăn vào giờ này phải không nhỉ?”

“Đúng vậy, hồi nào giờ em đều như vậy hết.” Tôi kiêu ngạo trả lời, các loại mùi vị của mì Khang Sư phụ bay vèo vèo qua đầu.

Những ngày đấu đấu đá đá của tôi và Tần Mạch yên ổn trôi qua.

Tôi im lặng quan sát mấy ngày liền, thấy ‘bên kia’ cũng có không có chuyện gì lạ xảy ra, nên dần dần yên tâm, bắt đầu nghĩ đến việc dọn khỏi nhà Tần Mạch, đột nhiên nghe tin vụ án của chị Lâm đã phá được và kẻ tình nghi đã bị bắt giam, viện kiểm sát đã khởi tố bị can, mấy ngày nữa sẽ đưa ra xét xử.

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hoàn toàn không phải là những tin tức đó, mà là kẻ bị tình nghi kia.

Giám đốc thuộc tập đoàn Trì Ý, chồng cũ của Lâm Tuyết — Lục Khiêm.

Là người chồng cũ nhỏ hơn chị ba tuổi, rất yêu chị, anh ta đã trả một món tiền lớn để thuê người bóp cổ giết chết vợ mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương