Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp
-
Quyển 2 - Chương 8: Chạy thật nhanh một đoạn hai mươi nghìn mét?!
Đi một đoạn rất xa, Lam Thiên Tình một mực yên lặng đi phía sau Trung
úy. Trực giác cho thấy người này là một người trầm mặc ít lời, không
biết là ở trong bộ đội, là một vị quân nhân, thủ trưởng không mở miệng
nói chuyện, chưa có đạo lý thuộc hạ mở miệng nói chuyện.
Không khí có chút đè nén, vòng qua một sân đá banh, lại vòng qua một hồ nước lớn có hai rặng liễu lả lướt, cuối cùng Trung úy dẫn cô vào một tòa nhà ký túc xá. Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, mấy chữ màu vàng lớn:
Nữ bộ đội đặc chủng , đoàn Liệt Diễm.
Lại nghi thức giao tiếp giống như vừa rồi, Lam Thiên Tình bị một người giống như là nhân viên quản lý ký túc xá mang đi, đến lầu ba, nhận rõ ký túc xá, khai báo tủ chứa đồ của cô, còn có giường của cô, cửa hàng.... Trước khi đi, người nọ còn dặn dò cô, sẽ có người an bài bữa ăn tối, sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai quân huấn bắt đầu từ năm giờ sáng.
Sau khi người nọ đi, ba người trong phòng ngủ đi lên, các cô tinh tế quan sát Lam Thiên Tình, phát hiện dáng dấp cô giống như búp bê sứ, trắng trẻo xinh đẹp, làn da mềm mại, nhìn thế nào cũng không giống như một cô gái lính đặc chủng.
Lam Thiên Tình bị các cô nhìn, hơi mất tự nhiên, dứt khoát tự giới thiệu mình:
“Xin chào, mình là Lam Thiên Tình, người mới tới. Sau này, xin được giúp đỡ!”.
“Xin chào, tên mình là Trần Hiểu Đan!”.
“Mình là Trương Tĩnh!”.
Còn có một người sắc mặt không được thân thiện lắm, chỉ nhàn nhạt nhìn, nhíu mi nói:
“Chúng ta đều là người mới tới, nhưng mà, tôi thấy người như cậu nhìn sao cũng không giống làm lính, không phải cậu là con nhà quan, tới bộ đội đặc chủng dạo chơi một vòng làm dáng, sau đó chưa tới hai ngày lắc mình trở thành quân đội cấp cao hả?”.
Lam Thiên Tình nhìn cô ấy, sau đó lè lưỡi nghịch ngợm.
Mới đến, Lam Thiên Tình cũng không muốn gây thù, cô thấy rõ ràng trong mắt cô gái này có địch ý. Nữ sinh trong ký túc xá vĩnh viễn đều kỳ quái như thế, cô gái xinh đẹp thường sẽ bị người khác dùng thành kiến đối đãi. Dù ngoài mặt có chơi khá hơn nữa, không biết sau lưng sẽ nói cái gì. Mặc dù Lam Thiên Tình nhỏ tuổi nhất, nhưng cô lại đặc biệt nhạy cảm, cô tinh tế quan sát cô bé trước mắt, nếu như cô không tới, cô bé này tuyệt đối là người có dáng dấp xinh đẹp nhất, vì vậy Lam Thiên Tình suy tính trong lòng, sau đó cười một tiếng.
“Xin chào, mình tên là Lam Thiên Tình, mình không phải là con nhà quan gì cả, từ nhỏ mình lớn lên ở cô nhi viện. Đúng rồi, mình cảm thấy cậu thật thân thiện, cậu tên là gì?”
Đôi mắt to vô tội, lời nói ngây thơ, cộng thêm biểu tình trong sáng thuần khiết, hơn nữa, Lam Thiên Tình kèm thêm ba chữ “cô nhi viện”, thành công bắt cóc ba người bạn cùng phòng mới làm tù binh.
Ngay cả cô xinh đẹp, nhưng thân thể đáng thương, khiến lòng các cô gái lập tức thăng bằng.
“À, mình tên là Ngũ Họa Nhu, rất hân hạnh được biết cậu, sau này có gì cần giúp cứ việc nói!”
Cô gái thái độ không thân thiện đó thái độ chợt mềm xuống, dùng một ánh mắt thương tiếc nhìn Lam Thiên Tình. Trời mới biết, Lam Thiên Tình tốn bao nhiêu khí lực mới không bật cười, “Ngũ Họa Nhu”, nghe thế nào cũng với tên của mình, ấn tượng tốt với cô trong lòng tăng lên rất nhiều. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ khổ sở tên của mình, lúc nào cũng bị giễu cợt, bao gồm các bạn cùng phòng trước Lam Thiên Tình, vẫn còn cười cô.
Cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, quan hệ giữa mọi người trong ký túc xá càng ngày càng hòa hợp.
Trong ký túc xá của Lam Thiên Tình, tổng cộng có 6 cô gái. Ở trong bộ đội, một ký túc xá là một lớp, Trần Hiểu Đan là lớp trưởng, Trương Tĩnh là lớp phó, bởi vì trước đó Lam Thiên Tình chưa từng đi lính, hoàn toàn không biết quy định của bộ đội, cho nên Ngũ Họa Nhu đặc biệt chăm sóc cho cô, lúc nào cũng chỉ điểm cho cô, vừa vặn là giường hai người đầu dựa vào đầu, hai người phía trên chia ra ngủ chính là lớp trưởng và lớp phó.
Cơm tối là ăn tập thể, mặc áo tay ngắn và quần cụt màu lam, đơn vị sắp xếp thành hàng hành quân tới cửa phòng ăn, sau đó lấy lớp làm đơn vị ngồi xuống phòng ăn, thời gian dùng cơm ba phút đồng hồ.
Không thể không nói Lam Thiên Tình là một cô bé có năng lực thích ứng mạnh, chiều nay vừa tới trường quân đội, vẫn bình an vô sự, hơn nữa cô vẫn còn may mắn, mình hoàn toàn có thể ứng phó.
Ban đêm, nỗi nhớ ùa đến như thủy triều, cô nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi, sau mười tiếng còi tắt đèn, cô vẫn yên lặng chờ đợi. Lúc mười hai giờ, di động dưới gối khẽ rung, cô móc ra, khóe mắt chứa lệ, lặng lẽ nhìn Kiều Âu trong điện thoại di động, miệng khẽ nói:
“Anh, sinh nhật vui vẻ.”
-------------
Hôm sau, tiếng còi rời giường vang dội, phá vỡ màu lam đậm phía chân trời, sắc bén lọt vào tai các cô gái.
“Rời giường! Rửa mặt!”
Liên trưởng hét trong hành lang một tiếng, ngay sau đó ký túc xá đen như mực trong nháy mắt sáng lên, mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu xếp chăn, cầm chậu rửa mặt lao tới bên cạnh cái hồ đánh răng rửa mặt.
Lam Thiên Tình vừa làm vừa hít sâu, vừa nhắc nhở mình, không phải hoảng, không phải sợ, mọi người làm cái gì, cô chỉ cần làm theo như vậy.
Đi xong giày, cô chậm bước ra ngoài, lúc trở lại chăn mền đã được gấp gọn gàng ở đầu giường, dây lưng quân dụng và mũ quân dụng để cấp trên kiểm tra nội vụ cũng đã xong.
Cô kinh ngạc quét mắt một vòng, Ngũ Họa Nhu nhe răng cười với cô.
“Mình làm lính đã nhiều năm, việc này làm không tới một phút là xong, không cần cảm ơn, mình chỉ không muốn ngày thứ nhất quân huấn, lúc kiểm tra nội vụ chăn cậu bị ném ra ngoài, rất mất thể diện!”
Cô cảm kích muốn tiến lên nói vài câu với Ngũ Họa Nhu, ai ngờ cô ấy lại ôm chậu nước rửa mặt chạy đi rồi.
Mặc dù trước mắt chưa biết phát triển thế nào, nhưng dường như không khó ứng phó, thế nhưng sau khi các cô dùng bữa sáng tập thể xong và tập hợp trong thao trường, cấp trên giao phó hạng mục quân huấn, khiến Lam Thiên Tình khó tiếp nhận ________ chạy nhanh đoạn đường dài 20 km.
Còn là ‘chạy nhanh’ không phải là ‘tản bộ’!
Lam Thiên Tình không có khái niệm với 20km, cô chỉ biết năm 11, có một lần học thể dục, nữ sinh phải chạy tám trăm mét, suýt nữa lấy đi nửa cái mạng của cô, sau đó chủ nhiệm lớp thấy thành tích các môn chính của cô rất tốt, đặc biệt tìm giáo viên thể dục đặt cách cho cô.
Vậy 20km là bao nhiêu cái 800m hả?
Cái đầu nhỏ của học sinh khoa học tự nhiên bắt đầu nhẩm tính: 1km tương đương với 1000m, 20km tương đương với 20.000m!!!! Đây là cái khái niệm gì?!!
Còn chưa kịp suy tư, một tiếng còi lại vang lên, chạy thật nhanh một đoạn đường dài bắt đầu!
Mùa hè nóng bức, mặc dù là sáng sớm nhưng khí hậu lại cực kỳ ngột ngạt, Lam Thiên Tình tôn trọng quy luật phát triển khách quan, cố gắng đuổi theo đoàn thể liên đội, nhưng chỉ mười phút sau, cô hoa lệ ngã xuống.
Không khí có chút đè nén, vòng qua một sân đá banh, lại vòng qua một hồ nước lớn có hai rặng liễu lả lướt, cuối cùng Trung úy dẫn cô vào một tòa nhà ký túc xá. Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, mấy chữ màu vàng lớn:
Nữ bộ đội đặc chủng , đoàn Liệt Diễm.
Lại nghi thức giao tiếp giống như vừa rồi, Lam Thiên Tình bị một người giống như là nhân viên quản lý ký túc xá mang đi, đến lầu ba, nhận rõ ký túc xá, khai báo tủ chứa đồ của cô, còn có giường của cô, cửa hàng.... Trước khi đi, người nọ còn dặn dò cô, sẽ có người an bài bữa ăn tối, sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai quân huấn bắt đầu từ năm giờ sáng.
Sau khi người nọ đi, ba người trong phòng ngủ đi lên, các cô tinh tế quan sát Lam Thiên Tình, phát hiện dáng dấp cô giống như búp bê sứ, trắng trẻo xinh đẹp, làn da mềm mại, nhìn thế nào cũng không giống như một cô gái lính đặc chủng.
Lam Thiên Tình bị các cô nhìn, hơi mất tự nhiên, dứt khoát tự giới thiệu mình:
“Xin chào, mình là Lam Thiên Tình, người mới tới. Sau này, xin được giúp đỡ!”.
“Xin chào, tên mình là Trần Hiểu Đan!”.
“Mình là Trương Tĩnh!”.
Còn có một người sắc mặt không được thân thiện lắm, chỉ nhàn nhạt nhìn, nhíu mi nói:
“Chúng ta đều là người mới tới, nhưng mà, tôi thấy người như cậu nhìn sao cũng không giống làm lính, không phải cậu là con nhà quan, tới bộ đội đặc chủng dạo chơi một vòng làm dáng, sau đó chưa tới hai ngày lắc mình trở thành quân đội cấp cao hả?”.
Lam Thiên Tình nhìn cô ấy, sau đó lè lưỡi nghịch ngợm.
Mới đến, Lam Thiên Tình cũng không muốn gây thù, cô thấy rõ ràng trong mắt cô gái này có địch ý. Nữ sinh trong ký túc xá vĩnh viễn đều kỳ quái như thế, cô gái xinh đẹp thường sẽ bị người khác dùng thành kiến đối đãi. Dù ngoài mặt có chơi khá hơn nữa, không biết sau lưng sẽ nói cái gì. Mặc dù Lam Thiên Tình nhỏ tuổi nhất, nhưng cô lại đặc biệt nhạy cảm, cô tinh tế quan sát cô bé trước mắt, nếu như cô không tới, cô bé này tuyệt đối là người có dáng dấp xinh đẹp nhất, vì vậy Lam Thiên Tình suy tính trong lòng, sau đó cười một tiếng.
“Xin chào, mình tên là Lam Thiên Tình, mình không phải là con nhà quan gì cả, từ nhỏ mình lớn lên ở cô nhi viện. Đúng rồi, mình cảm thấy cậu thật thân thiện, cậu tên là gì?”
Đôi mắt to vô tội, lời nói ngây thơ, cộng thêm biểu tình trong sáng thuần khiết, hơn nữa, Lam Thiên Tình kèm thêm ba chữ “cô nhi viện”, thành công bắt cóc ba người bạn cùng phòng mới làm tù binh.
Ngay cả cô xinh đẹp, nhưng thân thể đáng thương, khiến lòng các cô gái lập tức thăng bằng.
“À, mình tên là Ngũ Họa Nhu, rất hân hạnh được biết cậu, sau này có gì cần giúp cứ việc nói!”
Cô gái thái độ không thân thiện đó thái độ chợt mềm xuống, dùng một ánh mắt thương tiếc nhìn Lam Thiên Tình. Trời mới biết, Lam Thiên Tình tốn bao nhiêu khí lực mới không bật cười, “Ngũ Họa Nhu”, nghe thế nào cũng với tên của mình, ấn tượng tốt với cô trong lòng tăng lên rất nhiều. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ khổ sở tên của mình, lúc nào cũng bị giễu cợt, bao gồm các bạn cùng phòng trước Lam Thiên Tình, vẫn còn cười cô.
Cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, quan hệ giữa mọi người trong ký túc xá càng ngày càng hòa hợp.
Trong ký túc xá của Lam Thiên Tình, tổng cộng có 6 cô gái. Ở trong bộ đội, một ký túc xá là một lớp, Trần Hiểu Đan là lớp trưởng, Trương Tĩnh là lớp phó, bởi vì trước đó Lam Thiên Tình chưa từng đi lính, hoàn toàn không biết quy định của bộ đội, cho nên Ngũ Họa Nhu đặc biệt chăm sóc cho cô, lúc nào cũng chỉ điểm cho cô, vừa vặn là giường hai người đầu dựa vào đầu, hai người phía trên chia ra ngủ chính là lớp trưởng và lớp phó.
Cơm tối là ăn tập thể, mặc áo tay ngắn và quần cụt màu lam, đơn vị sắp xếp thành hàng hành quân tới cửa phòng ăn, sau đó lấy lớp làm đơn vị ngồi xuống phòng ăn, thời gian dùng cơm ba phút đồng hồ.
Không thể không nói Lam Thiên Tình là một cô bé có năng lực thích ứng mạnh, chiều nay vừa tới trường quân đội, vẫn bình an vô sự, hơn nữa cô vẫn còn may mắn, mình hoàn toàn có thể ứng phó.
Ban đêm, nỗi nhớ ùa đến như thủy triều, cô nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi, sau mười tiếng còi tắt đèn, cô vẫn yên lặng chờ đợi. Lúc mười hai giờ, di động dưới gối khẽ rung, cô móc ra, khóe mắt chứa lệ, lặng lẽ nhìn Kiều Âu trong điện thoại di động, miệng khẽ nói:
“Anh, sinh nhật vui vẻ.”
-------------
Hôm sau, tiếng còi rời giường vang dội, phá vỡ màu lam đậm phía chân trời, sắc bén lọt vào tai các cô gái.
“Rời giường! Rửa mặt!”
Liên trưởng hét trong hành lang một tiếng, ngay sau đó ký túc xá đen như mực trong nháy mắt sáng lên, mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu xếp chăn, cầm chậu rửa mặt lao tới bên cạnh cái hồ đánh răng rửa mặt.
Lam Thiên Tình vừa làm vừa hít sâu, vừa nhắc nhở mình, không phải hoảng, không phải sợ, mọi người làm cái gì, cô chỉ cần làm theo như vậy.
Đi xong giày, cô chậm bước ra ngoài, lúc trở lại chăn mền đã được gấp gọn gàng ở đầu giường, dây lưng quân dụng và mũ quân dụng để cấp trên kiểm tra nội vụ cũng đã xong.
Cô kinh ngạc quét mắt một vòng, Ngũ Họa Nhu nhe răng cười với cô.
“Mình làm lính đã nhiều năm, việc này làm không tới một phút là xong, không cần cảm ơn, mình chỉ không muốn ngày thứ nhất quân huấn, lúc kiểm tra nội vụ chăn cậu bị ném ra ngoài, rất mất thể diện!”
Cô cảm kích muốn tiến lên nói vài câu với Ngũ Họa Nhu, ai ngờ cô ấy lại ôm chậu nước rửa mặt chạy đi rồi.
Mặc dù trước mắt chưa biết phát triển thế nào, nhưng dường như không khó ứng phó, thế nhưng sau khi các cô dùng bữa sáng tập thể xong và tập hợp trong thao trường, cấp trên giao phó hạng mục quân huấn, khiến Lam Thiên Tình khó tiếp nhận ________ chạy nhanh đoạn đường dài 20 km.
Còn là ‘chạy nhanh’ không phải là ‘tản bộ’!
Lam Thiên Tình không có khái niệm với 20km, cô chỉ biết năm 11, có một lần học thể dục, nữ sinh phải chạy tám trăm mét, suýt nữa lấy đi nửa cái mạng của cô, sau đó chủ nhiệm lớp thấy thành tích các môn chính của cô rất tốt, đặc biệt tìm giáo viên thể dục đặt cách cho cô.
Vậy 20km là bao nhiêu cái 800m hả?
Cái đầu nhỏ của học sinh khoa học tự nhiên bắt đầu nhẩm tính: 1km tương đương với 1000m, 20km tương đương với 20.000m!!!! Đây là cái khái niệm gì?!!
Còn chưa kịp suy tư, một tiếng còi lại vang lên, chạy thật nhanh một đoạn đường dài bắt đầu!
Mùa hè nóng bức, mặc dù là sáng sớm nhưng khí hậu lại cực kỳ ngột ngạt, Lam Thiên Tình tôn trọng quy luật phát triển khách quan, cố gắng đuổi theo đoàn thể liên đội, nhưng chỉ mười phút sau, cô hoa lệ ngã xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook