Cô Nàng Giỏi Võ
-
C3: Chương 3
"!!!?? Là hai người sao ạ, hai người lên đây để cầu nguyện sao " Nguyêth quay lại nhìn thì ngạc nhiêb, nhìn bố mẹ anh cười nhẹ hỏi
" Ừm bọn ta lên đây để cầu nguyện, tiểu Dạ bác sĩ bảo thằng bé đang có giấu hiệu tỉnh lại rồi, con sống ở đây sao " Bố anh nhìn cô, cô bé hồi xưa ông nhìn thấy là một người mạnh mẽ cá tính mà bây giờ nhìn cô như một tiểu thư thục nữ nhẹ nhàng trong bộ quần áo của chùa khiến ông không khỏi bất ngờ
" À vâng con sống ở đây ạ, tại ở đây có nhiều thảo dược đất trồng lại tốt, không khí cũng trong lành nữa " Nguyệt cười ngượng
" Vậy sao à tiểu Hàn cũng sắp tỉnh rồi, con cũng không cần phải vậy nữa " Mẹ anh nhìn cô đau lòng. Truyện Tiên Hiệp
"..... con đã hứa khi nào anh ấy có thể khỏe mạnh như người bình thường thì lúc đó con sẽ về, ở đây trồng thảo dược cũng được " Nguyệt cười nhẹ
"......... " Hai người im lặng không biết nói gì nữa
" Hai người đi tiếp đi nhé con còn có chút việc phải đi bây giờ " Nguyệt nói xong rồi vẫy tay rời đi
Hai người nhìn bóng lưng của cô, khó ai có thể tin được sau những nụ cười vui vẻ của cô là một quá khư đau thương khiến cô đến bây giờ vẫn không thể quên được, có một thứ cô từ mấy năm trước đến bây giờ không thay đổi là bóng lưng cô đơn đó
Cô đến gian hàng bán chỉ đỏ nguyện ước
Có rất nhiều người đến mua để viết mong muốn của mình. Có người thì mong mình có thể đỗ đại học, có người thì mong mình với chồng có một đứa con, người thì cầu nguyện mong gia đình sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc,.....
Sợi chỉ đỏ nguyện ước này mỗi năm cô đều viết một lần vào dịp tết nhưng cô chỉ mong anh có thể tỉnh dậy và mong muốn và của mình luôn luôn được khỏe mạnh
Cô không mong muốn gì cho mình chỉ mong mọi người được vui vẻ, bình an, luôn luôn có cuộc sống tốt đẹp
Đến trưa, cô mang 2 túi đồ ăn về phòng
" Pun pun dậy ăn trưa nè " Nguyêth đóng cửa cẩn thận, lấy khay thức ăn của Pun đổ thức ăn ra cho nó ăn
Pun nhìn thấy cô thì đã vui mừng chạy lại
" Pun pun tối nay chúng ta đi tìm nốt cây thảo dược kia nhé, ta vẫn chưa tìm được cây thảo dược sen trắng đó " Nguyệt chống cằm nhibf Pun đang ăn
" Gào " Pun như muốn nói đồng ý với cô
Nguyệt cười nhẹ, cô đi lại bàn ngồi là lại cái áo của mình
Đến tối 1 người 1 hổ đi tìm thảo dược trong màn đêm tối
Đến một cái hang, khi đi vào cô thấy một dàn hoa sen trắng đẹp rực rỡ
" Đẹp thật đó " Nguyệt đưa tay ra hái bông hoa thì có anh sáng trắng lóe lên
Cô nhắm chặt mắt lại
1 lúc sau ánh sáng đó cũng biến mất, cô mở mắt ra thì chắng thấy có gì khác
"!!!??? Gào gào " Pun kích động lấy chân chỉ chỉ vào mắt cô
Nguyệt thấy Pun chỉ mắt mình thì nhìn xuống ao nước, mắt cô từ màu đỏ giờ đã thành màu trắng
" Sao lại vậy chứ, ta không thấy cơ thể mình thay đổi gì cả sao mắt của ta lại thành mày trắng rồi " Nguyệt kinh ngạc nhìn mắt mình được phản chiếu dưới nước
Sau 1 hồi hoang mang suy nghĩ xem tại sao lại như vậy thì họ cũng hái thảo dược rồi đi về chùa
Sau khi về phòng cô xử lí cây thảo dược rồi cho Bông đưa về nhà anh
Khoảng 1 tuần sau cô nghe được tin anh đã tỉnh lại thì vui mừng đến bật khóc, gánh nặng trong lòng cô trong suốt bao năm qua cuối cùng cũng được gỡ xuống
Tại nhà anh
" Cuối cùng con cũng tỉnh rồi tiểu Dạ " Mẹ anh bật khóc hạnh phúc khi thấy đứa con mình yêu thương tỉnh lại sau mấy năm hôn mê
" Vâng " Dạ cười nhẹ
Cả nhà anh vui mừng ai ai cũng khóc
" Tiểu Dạ con mau khỏe nhé " Bà cô cười
" À vâng ạ " Dạ không biết bà cô là ai nhưng vẫn ngoan ngoãn lễ phép cười đáp lại
Khi mọi người ra khỏi phòng không còn ai nữa, bà anh mới kể cho anh về chuyện của cô
" Tiểu Dạ cháu phải thật mau khỏe đó, tiểu Nguyệt con bé đã chịu khổ trong 5 năm vừa qua rồi " Bà anh nghẹn lòng kể với anh
" Vâng ạ " Dạ nghe bà mình kể về chuyện của cô thì trầm tư
Việc bà anh nói với anh về chuyện của cô ngay khi anh tỉnh lại không phải là không có cơ sở, trước anh muốn thi đấu mặc kệ đối thủ là cô do anh thích cô, thích cô bé mạnh mẽ cá tính luôn luôn tỏa sáng trên sàn đấu đó
Chuyện này anh chỉ nói với mỗi bà của mình nên bà anh mới lo lắng quá mức cho cô trong những năm vừa qua khi anh hôn mê, giờ bà của cô với bà cuẩnh như đôi bạn thân luôn trò chuyện đi chơi với nhau, bà của anh cũng cảm thấy có lỗi với bà của cô nhưng không biết nên làm thế nào để giải thích
Trong suốt thời gian anh hồi phục cô vẫn thường xuyên gửi thảo dược về để anh hồi phục nhanh hơn
Vì anh có bỗ não quá thông minh nên trong thời gian nghỉ ngơi anh tìm hiểu về 5 năm vừa qua, anh chỉ cần nhìn sơ qua là hiểu rõ hết mọi thứ
Trong thời gian nghỉ ngơi này anh cũng học lại vài kiến thức đã quên, vì trước anh đã học trước rất nhiều và đã học đến hết cấp 3
Anh giờ mới 13 tuổi nhưng khi nào đi học lại anh vẫn có thể học tiếp lớp tương ứng với số tuổi của mình
" Ừm bọn ta lên đây để cầu nguyện, tiểu Dạ bác sĩ bảo thằng bé đang có giấu hiệu tỉnh lại rồi, con sống ở đây sao " Bố anh nhìn cô, cô bé hồi xưa ông nhìn thấy là một người mạnh mẽ cá tính mà bây giờ nhìn cô như một tiểu thư thục nữ nhẹ nhàng trong bộ quần áo của chùa khiến ông không khỏi bất ngờ
" À vâng con sống ở đây ạ, tại ở đây có nhiều thảo dược đất trồng lại tốt, không khí cũng trong lành nữa " Nguyệt cười ngượng
" Vậy sao à tiểu Hàn cũng sắp tỉnh rồi, con cũng không cần phải vậy nữa " Mẹ anh nhìn cô đau lòng. Truyện Tiên Hiệp
"..... con đã hứa khi nào anh ấy có thể khỏe mạnh như người bình thường thì lúc đó con sẽ về, ở đây trồng thảo dược cũng được " Nguyệt cười nhẹ
"......... " Hai người im lặng không biết nói gì nữa
" Hai người đi tiếp đi nhé con còn có chút việc phải đi bây giờ " Nguyệt nói xong rồi vẫy tay rời đi
Hai người nhìn bóng lưng của cô, khó ai có thể tin được sau những nụ cười vui vẻ của cô là một quá khư đau thương khiến cô đến bây giờ vẫn không thể quên được, có một thứ cô từ mấy năm trước đến bây giờ không thay đổi là bóng lưng cô đơn đó
Cô đến gian hàng bán chỉ đỏ nguyện ước
Có rất nhiều người đến mua để viết mong muốn của mình. Có người thì mong mình có thể đỗ đại học, có người thì mong mình với chồng có một đứa con, người thì cầu nguyện mong gia đình sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc,.....
Sợi chỉ đỏ nguyện ước này mỗi năm cô đều viết một lần vào dịp tết nhưng cô chỉ mong anh có thể tỉnh dậy và mong muốn và của mình luôn luôn được khỏe mạnh
Cô không mong muốn gì cho mình chỉ mong mọi người được vui vẻ, bình an, luôn luôn có cuộc sống tốt đẹp
Đến trưa, cô mang 2 túi đồ ăn về phòng
" Pun pun dậy ăn trưa nè " Nguyêth đóng cửa cẩn thận, lấy khay thức ăn của Pun đổ thức ăn ra cho nó ăn
Pun nhìn thấy cô thì đã vui mừng chạy lại
" Pun pun tối nay chúng ta đi tìm nốt cây thảo dược kia nhé, ta vẫn chưa tìm được cây thảo dược sen trắng đó " Nguyệt chống cằm nhibf Pun đang ăn
" Gào " Pun như muốn nói đồng ý với cô
Nguyệt cười nhẹ, cô đi lại bàn ngồi là lại cái áo của mình
Đến tối 1 người 1 hổ đi tìm thảo dược trong màn đêm tối
Đến một cái hang, khi đi vào cô thấy một dàn hoa sen trắng đẹp rực rỡ
" Đẹp thật đó " Nguyệt đưa tay ra hái bông hoa thì có anh sáng trắng lóe lên
Cô nhắm chặt mắt lại
1 lúc sau ánh sáng đó cũng biến mất, cô mở mắt ra thì chắng thấy có gì khác
"!!!??? Gào gào " Pun kích động lấy chân chỉ chỉ vào mắt cô
Nguyệt thấy Pun chỉ mắt mình thì nhìn xuống ao nước, mắt cô từ màu đỏ giờ đã thành màu trắng
" Sao lại vậy chứ, ta không thấy cơ thể mình thay đổi gì cả sao mắt của ta lại thành mày trắng rồi " Nguyệt kinh ngạc nhìn mắt mình được phản chiếu dưới nước
Sau 1 hồi hoang mang suy nghĩ xem tại sao lại như vậy thì họ cũng hái thảo dược rồi đi về chùa
Sau khi về phòng cô xử lí cây thảo dược rồi cho Bông đưa về nhà anh
Khoảng 1 tuần sau cô nghe được tin anh đã tỉnh lại thì vui mừng đến bật khóc, gánh nặng trong lòng cô trong suốt bao năm qua cuối cùng cũng được gỡ xuống
Tại nhà anh
" Cuối cùng con cũng tỉnh rồi tiểu Dạ " Mẹ anh bật khóc hạnh phúc khi thấy đứa con mình yêu thương tỉnh lại sau mấy năm hôn mê
" Vâng " Dạ cười nhẹ
Cả nhà anh vui mừng ai ai cũng khóc
" Tiểu Dạ con mau khỏe nhé " Bà cô cười
" À vâng ạ " Dạ không biết bà cô là ai nhưng vẫn ngoan ngoãn lễ phép cười đáp lại
Khi mọi người ra khỏi phòng không còn ai nữa, bà anh mới kể cho anh về chuyện của cô
" Tiểu Dạ cháu phải thật mau khỏe đó, tiểu Nguyệt con bé đã chịu khổ trong 5 năm vừa qua rồi " Bà anh nghẹn lòng kể với anh
" Vâng ạ " Dạ nghe bà mình kể về chuyện của cô thì trầm tư
Việc bà anh nói với anh về chuyện của cô ngay khi anh tỉnh lại không phải là không có cơ sở, trước anh muốn thi đấu mặc kệ đối thủ là cô do anh thích cô, thích cô bé mạnh mẽ cá tính luôn luôn tỏa sáng trên sàn đấu đó
Chuyện này anh chỉ nói với mỗi bà của mình nên bà anh mới lo lắng quá mức cho cô trong những năm vừa qua khi anh hôn mê, giờ bà của cô với bà cuẩnh như đôi bạn thân luôn trò chuyện đi chơi với nhau, bà của anh cũng cảm thấy có lỗi với bà của cô nhưng không biết nên làm thế nào để giải thích
Trong suốt thời gian anh hồi phục cô vẫn thường xuyên gửi thảo dược về để anh hồi phục nhanh hơn
Vì anh có bỗ não quá thông minh nên trong thời gian nghỉ ngơi anh tìm hiểu về 5 năm vừa qua, anh chỉ cần nhìn sơ qua là hiểu rõ hết mọi thứ
Trong thời gian nghỉ ngơi này anh cũng học lại vài kiến thức đã quên, vì trước anh đã học trước rất nhiều và đã học đến hết cấp 3
Anh giờ mới 13 tuổi nhưng khi nào đi học lại anh vẫn có thể học tiếp lớp tương ứng với số tuổi của mình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook