Cô Nàng Giỏi Võ
C22: Chương 22

Khi hai người đến nơi thấy nhóm bạn bị thương nặng, đang dựng lá chắn tụ lại một góc, có một con thây ma cấp 4 với những con thay ma cấp 1 ở ngoài đập vòng lá chắn

" Chết tiệt sao con này lại ở đây chứ " Chi cắn răng, cố chống đỡ lá chắn

" Đen quá không biết có chống đỡ được đến khi Nguyệt đến không nữa " Hiếu mệt mỏi, người toàn vết thương

" Hôm nay chết chỉ mong có cái mộ đẹp đẹp tí " Thắng cười cười

" Ăn nói gì vậy hả " Cả đám nghe Thắng nói thế thì hét lên

Cô nhảy xuống đứng trước nhóm bạn

" Nguyệt " Mọi người thấy cô thì mừng rỡ

" Cuối cùng em cũng đến rồi, chị còn tưởng sẽ không được gặp em nữa chứ " Linh rưng rưng nước mắt nhìn cô

Cô cười cười " Nhìn thấy là em với anh Dạ đến liền mà " Nguyệt hất cằm về phía trước, anh nhẹ nhàng dùng dị năng đánh con thây ma cấp 4 khiến nó không thể phản kháng

" Dị năng gió có tác dụng quá đi mất " Khôi nhìn anh đang lơ lửng trên không mà cảm thán

" Nhìn Dạ đánh nhẹ nhàng thế, đúng quái vật mà " Khang hâm mộ

" Để tí nữa Dạ chữa thương cho mọi người chứ em không có hệ trị thương em toàn hệ chiến đấu không ấy ‘’ Trúc dùng máu của mấy con thây ma đã chết ở dưới đất, điều khiển tiêu diệt mấy con thây ma cấp 1

" Không sao bọn vẫn sống là được rồi, mấy vết thương này không sao " Hương cười cười


Thật sự nếu hôm nay hai người không đến là họ cũng chẳng còn giữ mạng được

1 lúc sau con thây ma cấp 4 cũng bị anh tiêu diệt, những con thây ma xung quanh cũng bị tiêu diệt

" Cái này cho em " Dạ đưa viên tinh thạch cấp 4 cho cô

" Em xin " Trúc sáng mắt, ôm viên tinh thạch

Dạ trị thương cho mọi người, nhẹ nhàng bế cô lên

" Về thôi, đến giờ cơm rồi " Dạ xoa đầu cô

" Okok " Mọi người cười cười dùng dị năng gió bay lên về nhà

Về đến nhà thấy khách thuê nhà đã ngồi ở sảnh chờ, vừa thấy họ về thì mọi người hỏi dồn dập

" Mọi người đi đâu vậy? "

" Tôi đang định ra gọi đồ ăn thì chả thấy ai "

" Đói quá trời luôn nè "

" Sao mọi người về cùng lúc vậy "

" À họ gặp thây ma cấp 4 nên bọn em đi cứu đó ạ " Nguyệt cười cười, ôm tinh thạch bậc 4

" Thây ma bậc 4 sao, giờ số lượng đã nhiều hơn rồi sao " Trí

" Vâng, giờ mọi người ra ngoài cẩn thận đấy " Dạ ngồi vào xe lăn, di chuyển về quầy thu ngân

" Cảm ơn đã nhắc nhở " Mọi người gật đầu

" Cẩn thận đứt tay đấy " Dạ đưa đồ điêu khắc cho cô

Nguyệt cầm, cười cười " Em đứt tay có sao đâu, có tế đàn di động rồi không lo "

Mọi người nghe vậy thì bật cười " Tế đàn di động! Haha nghe hay đấy "

" Em được chiều quá sinh hư rồi đó nhé " Dạ véo má cô, bất lực

" Hehe anh cho em hư mà, ngại gì không hư chứ " Nguyệt cười hì hì

" Cẩn thận đấy, mọi người muốn ăn gì " Dạ đưa menu với giấy viết


Mọi người cầm giấy gọi món

" Anh muốn hình gì " Nguyệt nhìn viên tinh thạch, dù sao cũng là anh kiếm được làm hình anh thích sẽ tốt hơn

" Em thích gì thì làm, sao lại hỏi anh " Dạ chống cằm nhìn cô vợ nhỏ trong lòng

" Của anh cho em, anh muốn làm hình gì " Nguyệt cầm đồ điêu khắc lên

" Muốn hình của em được không " Dạ cười cười

" Được " Nguyệt gật đầu rồi nói tiếp " Vậy làm mặt anh vậy "

“…” Dạ nghe cô nói thế thì nhìn cô chằm chằm " Anh bảo em làm mặt em mà "

" Ừm thì em làm mặt mà " Nguyệt giả ngu gật đầu

" Mặt em " Dạ xoa má cô

Má cô là má bánh bao nhìn rất cute, mềm mại muốn véo mãi

“ Em không làm được ” Nguyệt lắc đầu

“ Vậy sao em làm được mặt anh chứ hả, như nhau đó biết chưa ” Dạ ép má cô

“ Em có nhìn mặt em đâu mà biết, em nhìn mặt anh suốt thuộc khung luôn rồi ”Nguyệt bắt đầu điêu khắc

Dạ nghe cô nói thế thì cười “ Ý em là em nhìn mặt anh đến chán rồi đúng không ”

Cô nghe vậy thì giật nảy “ Cái gì chứ?! Mặt anh đẹp vậy sao chán được, còn đẹp với mịn hơn mặt em ”


Phải nói là anh cực kì đẹp, nhìn từ chính diện đến góc nghiêng không một khuyết điểm, da trắng mịn, không hở một lỗ chân lông nào khiến cô phải ghen tị vì vẻ đẹp tự nhiên đó

“ Phụt haha em cũng xinh mà, má bánh bao sờ rất sướng nha, em còn ghen tị gì nữa ” Dạ bật cười, sao cô nhóc này lại đáng yêu đến vậy chứ

“ Má bánh bao thì có thì hay chứ ” Nguyệt bĩu môi, cô suốt ngày bị anh véo má có ngày bị biến dạng luôn quá

“ Hay mà, nhìn đáng yêu ” Dạ gặm má cô

Nguyệt bị anh cắn thì giật nảy “ Anh cắn em á, sao anh dám cắn em ”

Anh thấy cô như mèo con xù lông thì nhịn cười “ Em biết bộ dáng của em bây giờ khiến anh muốn ăn thịt em luôn không ”

“ Anh ăn thịt người á!? ” Nguyệt nghe anh nói muốn ăn mình thì mặt tái nhợt

Dạ nghe cô nói thế thì mặt cứng đờ, bất lực với độ ngây thơ của cô

“ Vợ à, bao giờ em mới lớn được đây ” Anh ôm cô gục đầu xuống vai cô

“ Em 15 tuổi là lớn rồi đó ” Nguyệt trố mắt nhìn anh, cô lớn rồi còn đâu, 15 tuổi rồi có phải 5 tuổi đâu

Dạ lắc đầu “ Vẫn chưa lớn ”

Anh ôm cô ngủ, cô thì ngồi điêu khắc, thi thoảng lại có khách ra mua cái gì đó

Thời gian dần trôi qua, hai người bà cũng yếu hơn, khi dị năng đến tất cả mọi người sẽ có tuổi thọ vô hạn nhưng đó chỉ đối với người từ 50 tuổi trở xuống, còn đâu những người trên 50 tuổi họ vẫn có tuổi thọ giống với người bình thường

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương