Để chứng minh rằng tôi căn bản không có khả năng sinh tồn ở Paris, Âm Tam Nhi nói dối dẫn tôi ra ngoài đi dạo, kết quả, ném tôi ở trên đường phố đông nghịt người, còn điện thoại di động, ví tiền, chìa khóa đều bị hắn lấy đi.

Tôi là người không biết nhận biết phương hướng, tiếng Pháp lại rất sứt sẹo, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới tìm được xe taxi, sau khi về nhà trọ tôi và Xảo Dĩnh thuê lại phát hiện trong nhà không có ai!

Tôi không có thời gian nguyền rủa Âm Tam Nhi, việc quan trọng trước mắt là đi đâu lấy tiền trả cho tài xế taxi.

Tôi muốn sang nhà hàng xóm mượn, nhưng hàng xóm cũng không có ai, sau đó, tôi thật sự không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tìm nhân viên quản lý nhà trọ mượn tiền. Sau đó, an vị trên bậc thềm bên ngoài nhà trọ ngẩng đầu nhìn trời, nhân tiện hung hăng - ác độc nguyền rủa Âm Tam Nhi.

Đang âm thầm oán trách, người họ Âm trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa xuất hiện. Tôi còn chưa kịp tìm hắn tính sổ, đã bị túm lên xe, lần này tôi kinh nghiệm hơn, sau khi lên xe cầm lấy tư trang của mình.

Nhưng, hắn còn tinh ranh hơn so với tôi, lần này hắn ném tôi đến một vùng ngoại ô vắng vẻ mà ngay cả xe taxi cũng không tìm thấy. Tôi không muốn xuống xe, nhưng hắn quá mức mạnh mẽ. Sự phản kháng của tôi với hắn mà nói, chỉ giống như con kiến đối với con voi vậy, không có ý nghĩa gì cả.

Tôi biết rõ hắn sẽ không quan tâm đến tôi, cho nên không hề đuổi theo xe, mà đem toàn bộ hơi sức dồn đến đan điền, giậm chân mắng to hắn khốn kiếp, nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng chim kêu chiêm chiếp và ánh mặt trời đang ngả về phía Tây.

Paris là một thành phố đông đúc, nhưng dù có đông đúc thì cũng không thiếu những chỗ vắng vẻ trời thăm thẳm đất mênh mông.

Mắt nhìn con đường rộng bao la - bát ngát không bờ bến, tâm trạng của tôi phải dùng từ "Khóc không ra nước mắt" mới có thể hình dung được, tối thiểu phải dùng câu mười người khóc không ra nước mắt.

Mắng một lúc lâu, tâm tình của tôi mới bình tĩnh lại một chút, lấy điện thoại di động ra gọi Xảo Dĩnh nhờ giúp đỡ.

Điện thoại vừa thông, tôi còn chưa kịp lên tiếng, Xảo Dĩnh đã tức giận than thở: "Bách Khả, đừng đấu với Tam Thiếu, cô không đấu lại hắn đâu."

"Tôi cũng không muốn vậy, tôi chỉ là không cam tâm." Tôi điềm đạm đáng yêu nói: "Chị Bạch, chị tới đón tôi có được không? Tôi bảo đảm không nói cho hắn biết là chị tới cứu tôi."

Xảo Dĩnh khổ sở nói: "Không phải là tôi không giúp cô, tôi có thể cứu cô một lần, nhưng hắn có thể làm vậy với cô mười lần, hơn nữa, lần thứ hai sẽ tuyệt tình hơn lần thứ nhất, cô xác định cô muốn tiếp tục cái vòng luẩn quẩn này sao?"

Tôi bất lực ngồi co quắp ở ven đường, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì? Sao hắn lại nhìn tôi không vừa mắt đến thế?"

Xảo Dĩnh bật cười: "Nha đầu ngốc, nếu như hắn thật sự nhìn cô không vừa mắt, cũng sẽ không để ý đến sống chết của cô."

"Cứ coi như hắn tốt bụng, nhưng cách làm độc đoán chuyên quyền của hắn quá ghê tởm, tôi là người trưởng thành, tôi có suy nghĩ của mình, không muốn bị người khác điều khiển."

"Tôi hiểu, nhưng tôi cũng không còn biện pháp. . . . . . Tôi có cuộc gọi khác, cô chờ một chút." Nói xong, cô chuyển sang cuộc gọi khác, tôi cầm điện thoại di động chờ đợi, qua mấy phút, Xảo Dĩnh lại trả lời điện thoại của tôi: "Tam Thiếu gọi tới, hắn nói, nếu tôi mà giúp cô, hắn liền kéo cả hai chúng ta về nước."

"Fuck!" Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa bèn bạo phát nói tục.

Xảo Dĩnh bật cười: "Gọi điện thoại cho Tam Thiếu đi, chỉ cần cô đồng ý về nước thì hắn sẽ lập tức tới đón cô."

"Không!" Tính khí bướng bỉnh của tôi cũng nổi lên: "Tôi không làm khó dễ cô, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!"

Dứt lời, tôi cắt đứt điện thoại, vừa đi dọc theo con đường về phía trước, vừa cầu nguyện ông trời giúp tôi.

Nên biết rằng, đoạn quốc lộ này rất ít xe qua lại, cho dù có thì người ta cũng không để ý tới một người xa lạ muốn đi nhờ xe, cứ như vậy vừa đi vừa chặn xe lại, cho đến khi ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, tôi vẫn vất vả đi trên hai chân của mình.

Bụng kêu ‘ùng ục’ hai tiếng, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn, đã sắp bảy giờ, tôi chỉ còn biết bực tức bấm điện thoại gọi cho Âm Tam Nhi, không đợi hắn mở miệng đã mắng tới tấp, hắn cũng không giận, dường như cảm thấy tôi moi ruột gan nghĩ ra những từ ngữ mắng chửi người rất có ý tứ, nên thỉnh thoảng còn cười vài tiếng.

Tôi bị kích động giậm chân, đại não nóng lên, không lựa lời mà nói một câu: "Khó trách anh bị bỏ rơi, nếu tôi mà là Nhiễm Du cũng sẽ không chọn tên khốn kiếp nhất đời như anh!"

Dứt lời, đầu bên kia trở nên yên tĩnh, mặc dù không thấy được vẻ mặt vô cùng hung ác của hắn, nhưng tôi vẫn rất không có tiền đồ mà run rẩy. Có câu nói rằng mắng chửi người không nên vạch rõ khuyết điểm, tôi đúng là điếc không sợ súng sao?

"Cô chờ đó cho tôi !" Âm thanh buồn bực của hắn khiến tôi giật mình, ngay sau đó, trong loa truyền tiếng “tút tút”. Xem ra, giận thật.

Sau khi cúp điện thoại không lâu, sau lưng có ánh đèn xe mờ mịt. Tôi sợ hãi rúc vào ven đường, cơ thể co rúm thành một cục, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình. Không thể phủ nhận, tôi đặc biệt sợ Âm Tam Nhi tới bắt tôi, nếu bây giờ rơi vào tay hắn, tôi nhất định sẽ gặp xui xẻo lớn.

Xe càng chạy càng gần, tôi phát hiện, đó là một chiếc xe thể thao.

Không phải Âm Tam Nhi!

Tôi kích động, ra sức vẫy tay, cũng không quản chủ xe có nghe được hay không, dùng sức giậm chân dùng sức kêu to: "Ngừng một chút, ngừng một chút."

Thượng Đế phù hộ, xe chạy chậm lại, chiếc xe thể thao đó dừng ở ven đường, cửa sổ xe kéo xuống, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi có chút kinh ngạc nói: "Người Nhật Bản?"

Tôi cảm kích mỉm cười: "Người Trung Quốc, có thể cho tôi quá giang một đoạn không? Khi đến nơi có xe taxi, tôi có thể trả thù lao cho ngài."

Hắn quay đầu bàn bạc với cô gái ngồi ghế phụ một chút, rồi sau đó đồng ý chở tôi đến thị trấn trước mặt. Thành thật mà nói, nếu như trên xe chỉ có mình anh ta thì tôi thật sự phải suy nghĩ một chút, nhưng, chủ xe đúng là vợ chồng, bởi vậy, tôi liền không chút lo lắng ngồi lên xe.

Nữ chủ xe rất hay nói, sau khi tôi lên xe đối xử rất tử tế, cô ta nói với tôi: "Chúng tôi ở trấn nhỏ trước mặt, trong trấn có xe taxi, nhưng vào thời điểm như thế này thì cũng không nên đi xa, theo tôi thấy, cô nên ngủ lại một đêm, ngày mai về sẽ tốt hơn."

Tôi cảm thấy đề nghị của cô ta không tệ, liền đồng ý, sau khi vào trong trấn, tôi trả hai người đó tiền, nhưng bọn họ không nhận, còn hảo tâm nói cho tôi biết: "Đừng tới khách sạn Bắc Nhai, con trai họ Đường đều là ma rượu, lúc này chắc uống say như chết rồi, nói không chừng sẽ gây phiền phức cho cô."

Tôi nhìn hai vợ chồng họ nói cảm ơn, men theo hướng họ chỉ đi tìm nhà nghỉ. Trấn này không tính là lớn, đèn đường thắp lên bốn phía, không biết quán bánh ngọt nào đang nướng đồ ăn, thơm nửa con phố, cảm giác vô cùng yên bình.

Đi gần mười phút, rốt cuộc cũng tìm được một nhà nghỉ nhỏ, dùng tiếng Pháp sứt sẹo thuê một phòng, bụng của tôi đã réo ghê gớm. Tiếc rằng, kích thước nhà nghỉ này quá nhỏ, vì vậy không phục vụ ăn uống, tôi chỉ còn cách ra cửa kiếm ăn.

Cách nhà nghỉ không xa có một quán ăn nhanh, bác sĩ dặn dò tôi không thể ăn thức ăn cay hoặc quá nhiều dầu mỡ , tôi cũng muốn hoàn toàn nghe lời dặn của bác sĩ, nhưng vì bụng quá đói, đi vào kêu một đống thức ăn, ăn như hổ đói.

Sự thật chứng minh, đứa bé cứng đầu cứng cổ không có trái cây ngon để ăn, trên đường trở về nhà nghỉ, dạ dày tôi liền bắt đầu kháng nghị. Tôi không chọc nổi nó, không thể làm gì khác hơn là buông tha ý định trở về nhà nghỉ, tìm kiếm hiệu thuốc. Thật vất vả mới tìm được một hiệu thuốc duy nhất trong trấn, mua được loại thuốc cần thiết, nhưng trên đường trở về nhà nghỉ, lại gặp sự cố!

~ ~ ~ Hết chương 21 ~ ~ ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương