Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn
-
Chương 62: Cảm xúc dâng trào, Start!
Hoàng Bách Tùng về đến nhà trọ, cả người mệt nhoài nằm xuống giường.
Vali đã chuẩn bị xong, mọi thứ cũng đã sắp xếp gọn gàng, anh mắt nhắm mắt mở chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Tay theo bộ não mà lần vào trong áo khoác lấy ra một chiếc vé, anh nhìn thẫn thờ hồi lâu, cầm điện thoại đến gọi đi, đầu dây bên kia kết nối, anh mở miệng trước:
- Jerry, tớ chuẩn bị xong rồi, bên cậu chắc ổn?
Anh nghe thấy bên kia rất ồn ào, lại nghe thấy giọng một cậu bé trai bên kia vang lên:
- Chị Jerry, chị đi tìm chị kia thật hả?
Đôi mắt nâu thẫm thoáng động, anh lại nhỏ giọng hỏi:
- Jerry, cậu đang ở đâu vậy? Không phải đang sắp xếp hành lí à?
Cô gái bên kia lúc này mở miệng, anh đoán cô đang cười:
- À, tớ đi tạm biệt mấy người bạn quen thân ở đây, có cô bé kia vẫn chưa đến, cậu cứ ngủ đi, mai tớ đến đón.
Anh cúp máy, không nói thêm một câu mà ngủ tiếp.
Tự nhiên thấy bức bối trong người, không có chỗ để giải tỏa.
Hai mắt anh hồng đỏ, bây giờ nhắm mắt lại cứ cảm thấy khó chịu thế nào, ngứa ngứa lại đau rát.
Anh quyết định không ngủ nữa, mở cửa xách va li ra ngoài, anh nhìn cửa phòng đối diện, nhớ đến biểu hiện mỗi sáng thức dậy của cô.
Lúc ngày đi học sẽ là một khuôn mặt gọn gàng, mái tóc được chải chuốc mượt mà, bộ đồng phục nhìn tươm tất, hẳn hoi cùng nụ cười đón chào buổi sáng cùng anh.
Mà cô lúc ngày nghỉ... Một đầu tóc bù xù, khuôn mặt nhem nhuốc, chiếc áo ngủ loại con mèo kia lại nhăn nhúm mấy đường, cô ngáp dài chào buổi sáng cùng anh.
Anh cười, nhớ đến những lần cô đi ăn cùng anh, ăn ớt nhiều quá đến nỗi nhiều bữa mặt mũi đỏ au, nước mắt nước mũi tèm lem làm anh nhìn mà tức cười, phải giúp cô giảm bớt cay.
Những lần ngồi học bài, cô ngốc nghếch đến không thể chịu được, một câu đơn giản cũng không làm được, bắt anh phải chỉ đi chỉ lại đến khi hiểu mới ngừng lại, thỉnh thoảng còn cốc đầu cô mấy cái cho bõ tức.
Nghĩ đến những lần mang đến đồ ăn vặt, nụ cười rạng rỡ kia lại xuất hiện, cô ăn nhồm ngoàm mồm đầy ắp đồ ăn, anh nhìn còn nghĩ cô nhịn ăn lâu rồi.
Có hôm nào cùng nhau ngắm sao trên trời, cô sẽ hát cho anh nghe, giúp anh giải tỏa căng thẳng, hòa mình cùng bầu trời đêm lấp lánh, để cho tâm hồn lúc đó được bay vút lên trời.
Mỗi lần vui vẻ, cô lại cười rạng rỡ, nhưng đã lâu rồi, anh vẫn không thấy nụ cười ấy, vô tư hồn nhiên đến lạ.
Anh mở cửa phòng cô, căn phòng tràn vào hơi lạnh... Không có người ở.
Anh lướt nhìn rồi thầm hồi tưởng lại căn phòng, trước đây đặt những thứ gì thứ gì trên bàn, cùng ôn lại những lần dọn dẹp phòng giúp cô mà không biết nên để thứ này ở đâu, thứ kia ở đâu.
Anh mím môi ngồi xuống chiếc giường gỗ, tim anh thấy cứ khó chịu thế nào, nó giống như nhồi nhét thứ gì đó mà anh không hiểu là nhồi thứ gì.
Chỉ thấy... Rất khó chịu, rất ngạt thở.
Anh nắm chặt tay bước từng bước chầm chậm ra khỏi phòng, đảo mắt một lần lại lên ban công.
Gió ùa vào mái tóc đen, làm bộ quần áo anh đang mặc phấp phới, anh bỏ hai tay vào túi quần, ngồi trên chiếc ghế đá một lát.
Đến khi ngồi đủ, anh xuống cửa phòng mình, lấy chiếc va li lôi đi, khi ra đến cửa liền cẩn thận chốt cửa lại.
Anh đi về hướng con đường nhỏ hẹp, tầm mắt mơ màng lơ đãng.
Khi anh bước về cuối con đường nhỏ, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy từ phía xa, liên tục đập đập cửa nhà trọ.
Anh đi đến quán ăn đêm nào đó, ăn bữa ăn cuối cùng có những món ăn của quê hương mình.
Đáng ghét thật, anh không muốn uống rượu rồi lên máy bay nôn thốc nôn tháo.
- Tùng à cháu, bữa nay lại thức đến đây ăn khuya à? - Giọng một người phụ nữ vang lên phía sau, trên tay là mấy đĩa thức ăn nóng hổi.
Anh nở nụ cười, nhận lấy từ bà rồi cầm đũa lên:
- Dạ, sau này cháu nghĩ không có dịp nữa.
Người phụ nữ tưởng anh nói đùa, bà cười khà khà:
- Cháu không lừa được bác đâu.
Anh cười cứng ngắc mấy tiếng, ăn xong mấy món đó đã thấy đồng hồ điểm mười hai giờ rưỡi.
Anh tính tiền xong, lấy chai rượu nếp cất vào trong vali rồi chào người phụ nữ đi về.
Vì không để ý nên bà ấy mới không phát hiện anh mang vali.
Lại đi về phía nhà trọ, anh không kìm lòng được mà ngáp mấy cái, thấy trời vẫn còn sớm, vẫn quyết định đi vào lần nữa.
Ban nãy anh mơ màng quá, đến nỗi giờ giấc cũng không thèm bận tâm.
Vào cửa đã thấy chú Phụng ngồi đọc báo dưới ánh đèn vàng mờ, anh ngạc nhiên hỏi:
- Chú Phụng, chú còn chưa ngủ à?
Người đàn ông bụng phệ kia ngẩng đầu nhìn anh, ông cười cười lắc đầu, lại chuyên chú đọc báo, miệng mở lời:- Ban nãy con bé Tâm đến đây, một loáng đã không thấy đâu, bác không ngủ được nên ra đây ngồi đọc báo.
Mắt anh lóe một tia sắc bén, rất nhanh anh nhớ tới những lời người phụ nữ kia nói ban nãy, đôi mắt nâu thẫm chuyển thành u uất đau thương, anh bước lên lầu lẩm bẩm:
- Chú lừa được cháu rồi.
Ngày cá tháng tư chết tiệt!
Anh vào phòng cô ở trước đây ngủ đến tận sáng.
Đến khi mở mắt anh nhắn tin cho Jerry: "Tớ đi trước."
Mở phòng kéo vali đi ra.
Tại sân bay, một bóng người nhỏ nhắn ngồi bên ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng sập kia mà yên lòng.
Nhớ tới tin nhắn kia, lòng cô vẫn còn thắt lại: "Tùng sẽ trở lại Mĩ, máy bay khởi hành vào lúc tám giờ sáng."
Đó là tin nhắn đến từ số lạ, cô đoán là của Jerry.
Cũng nhớ lại giọng nói ngái ngủ của mẹ khi nghe cô nhắc đến anh lập tức tỉnh lại, mẹ nói: "Thật ra dạo gần đây Tùng hay đến nhà mình là để giúp ba mẹ một ít công việc, cũng để gần gũi hơn vì sau này, thằng bé sợ không còn dịp đó nữa."
Mặt cô trắng bệch như tờ giấy, ôm cả cơ thể thu gọn lại để có một chút hơi ấm, cô nhất định phải chờ anh đến.
Chẳng biết thiếp đi từ lúc nào, đến khi cô mở mắt đã thấy sân bay đông nghịt người, mà điện thoại đã hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ hiển thị tên gọi đến "đại ca".
Cô nhìn đồng hồ ngây người, bây giờ đã bảy rưỡi rồi.
Cô lao vào, lần trong đám người nhìn anh, chắc chắn anh đã đến rồi, chắc chắn mà.
Cô cắn chặt môi dùng đôi mắt đảo qua đảo lại, cho dù bị mọi người nhìn mình vì bộ đồ ngủ đang mặc nhưng cô lại không ngại tí nào, lúc này toàn thân như lửa đốt.
Từng giây từng phút một trôi qua, cô sợ thời gian trôi nhanh quá, sợ anh sẽ đi mất.
Điện thoại lại rung lên, bàn tay cô run bần bật mở máy nghe, giọng cô run rẩy:
- Đại ca...
- MÀY Ở ĐÂU HẢ? Sáng giờ tao đến nhà lại không thấy ai? Rốt cuộc MÀY ĐI ĐÂU HẢ? - Anh hét lên trong điện thoại, cô bắt buộc đẩy máy ra xa tai mình, đợi anh nói xong mới nhẹ giọng lại.
Mặt cô lúc này vẫn trắng bệch:
- Em đang ở sân bay.
Chỉ còn tiếng tút tút kéo dài bên kia, cô cất máy vào túi.
Cô chạy thục mạng khắp sân bay rộng lớn, người người vẫn qua lại như vậy.
Chạy đến những hàng ghế chờ, đôi mắt cô dừng lại trước gương mặt của một người.
Đẹp trai, da trắng, mũi cao, môi mỏng, mái tóc đen óng mượt, dáng người cao.
Người này đang cúi xuống cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy.
Cô nghiến răng đi tới, miệng lẩm bẩm: "Cái tên đáng ghét này..."
Đến khi đứng lại trước mặt anh, cô không biết phải mở lời thế nào vì anh cứ cúi đầu nhìn chiếc chộp, cô hơi ló đầu vào thì thấy một chiếc dây chuyền rất đẹp.
Ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhìn từng biểu hiện, mỗi cử chỉ anh làm đều rất đep trai.
Cuối cùng cũng mở miệng:
- Anh gì ơi? Anh đang đi đâu vậy? - Giọng cô tuy trong trẻo nhưng bây giờ lại thấy trầm khàn, nghe không ra thứ gì, âm điệu cứ ồm ồm như vậy.
Hoàng Bách Tùng ngẩng đầu lên, trong một giây sững sờ, mặt anh lập tức lạnh lại, anh quay mặt đi.
Cô nhăn mặt một cái, cầm lấy áo anh kéo kéo:
- Anh gì ơi? Anh có thể cho em mượn cái hộp kia một chút không?
Người kia cất hộp kia vào người, lại ngoảnh mặt đi, dứt khoát không nhìn cô lấy một cái.
- Anh gì ơi, mặt anh dính mực kìa?
- Anh gì ơi, quần anh có hai lỗ kìa?
Cô thực hiện đối thoại độc thoại cứ một mình như vậy, anh ngồi bên cạnh không một lời phối hợp, kết quả, người khác nhìn vào cứ nghĩ cô bị điên, lại nhìn cách ăn mặc của cô càng khẳng định lời nói của mình hơn.
Từ loa đài cất giọng thông báo sắp đến giờ cất cánh.
Anh đứng dậy, kéo vali trượt qua người cô, cả tim cô thắt lại từng đợt.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô rất nhanh kéo lấy áo anh, cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh cười tươi:
- Anh Tùng, em biết anh thích em, anh cũng đang rất buồn đúng không?
Anh im lặng không nói, cô đứng thẳng người dậy, đến trước mặt anh nở nụ cười rạng rỡ:
- Anh Tùng, em xin lỗi, cũng rất cảm ơn anh vì ngày hôm qua...
Giọng nói lạnh nhạt cắt ngang cấu xé tim cô:
- Không cần.
Anh nhìn cô, con đen ngươi nâu thẫm trong veo như vậy, anh xoáy sâu vào mắt cô một chút, cả người lạnh lùng bước đi trước mặt cô.
Tay cô vẫn giữ chặt lấy áo anh, lần này đổi qua nắm chặt lấy tay anh, cô không thể kiềm chế nữa mà bật khóc, người run run lên nức nở:
- Anh Tùng, em sai rồi... Em sai rồi mà... anh đừng giận em nữa...
Nếu anh muốn đi, ít nhất cũng phải tha thứ cho cô chứ? Tuy cô không muốn anh đi nhưng đây là lựa chọn của anh, cô không muốn ép anh phải làm điều không muốn, tương lai rộng lớn vẫn đang chờ anh, cô là gì cũng không có tư cách để giữ anh lại.
Anh quay người nhìn cô, dáng người anh thẳng tắp, so với cô rất cao, cô phải cố gắng ngẩng cao đầu lên nhìn anh cho rõ, nước mắt làm nhòe đi hình ảnh anh.
Cô cười thật tươi nhìn anh, giọng đục khàn:
- Anh Tùng, anh tha thứ cho em đi... Được không?
Vì em không biết tình cảm của anh, vì em tự mình đa nghi, vì em tự mình tưởng tượng, tự mình diễn kịch, tự mình đem đại ca ra làm bia đỡ đạn, tất cả đều tại cô.
Anh lau đi nước mắt ướt mèm trên mặt cô, lúc này cô mới nhìn rõ anh, con ngươi đen âm trầm kia nhìn cô, chỉ một thoáng có chút xao động, anh lạnh nhạt mở miệng:
- Nghe anh, học cho tốt, sau này phải đối xử tốt với mình, cũng đừng ăn vặt nhiều, sẽ sâu răng, học bài cũng đừng nằm lên giường mà ngồi đàng hoàng vào bàn học, trên lớp cũng đừng ngủ gật, anh nghe bạn em kể hết rồi đấy, thế nên cũng đừng đọc truyện thâu đêm, ngày nào anh cũng nhìn đôi mắt của em chỉ biết cười thôi...
Anh ngừng lại một chút, nhìn khuôn mặt cô đang thẫn thờ, anh thở dài mấy hơi:
- Ăn bún giò đừng bỏ nhiều ớt vì nước mũi sẽ chảy ra, nhìn rất kinh khủng, còn nữa, đi ra ngoài đường ăn mặc nữ tính một chút đi, không người khác nhìn vào còn tưởng em là con trai đấy.
Giọng anh cứ lạnh nhạt như vậy, nghe cứ bằng bằng, cái giọng nói dịu dàng kia cô không thấy đâu hết, cô thất vọng.
Anh giống đại ca từ khi nào vậy?
Anh nói nốt câu cuối, vịn chặt lấy vai cô:
- Sau này đừng nghịch ngợm như vậy nữa, anh biết em lén lấy mì tôm của anh ăn sống, cũng biết em lén lấy sữa rửa mặt của anh, còn mấy món đồ nữa, em giấu dưới đệm giường đúng không? Mấy bữa trước anh qua đó tình cờ thấy, cho nên đừng nghịch như vậy. Em là con gái, phải tự giác một chút, phòng ngủ nhớ dọn dẹp cho gọn gàng, như vậy mới thoải mái, rõ chưa?
Anh nói xong câu cuối, đưa tay xoa xoa đầu cô, anh cười nhẹ một cái liền quay đi, cô thấy cả người anh vẫn lạnh.
Cô níu chặt vai áo anh đến nhàu, cô hét lên:
- Anh Tùng.... Em thích anh!
Cô run run giọng, cũng không biết người vừa cương quyết bước đi kia lại ngừng lại, cả người run lên.
Anh thờ ơ quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt cóc đầu cô:
- Được rồi, hôm qua là sinh nhật em, không phải hôm nay, đừng đùa nữa.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô lạnh buốt, anh giật mình một cái, từ từ gỡ tay cô ra lại bước đi.
Xung quanh, từ nãy đến giờ, mọi người đều nhìn cô nhưng cô lại như không hề hay biết.
Mắt cô đỏ au, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô kéo áo ngủ lau đi nước mắt, kiên quyết chạy đến chỗ anh kéo anh lại bằng được.
- Anh Tùng, em thích anh thật mà... Sao anh không tin chứ?
Cô mếu máo cô quay người anh lại, cuối cùng khi anh đối diện với cô, cô lại cúi đầu đập đập vào ngực anh hét:
- Sao anh không tin hả? Không tin hả?
Anh mím môi, nghe cô nhắc lại câu nói đó hơn chục lần, anh bất đắc dĩ nhấn mạnh, giọng anh khàn đi:
- Tại vì... Em hay nói dối anh.
Khi anh hỏi cô em ăn sáng chưa, cô sẽ nói là ăn sáng rồi, trong khi nhìn cô lại đói meo bụng như vậy, đến khi đến căn tin ăn sáng anh mới thấy cô lén lút đi ăn một mình.
Cô sợ anh tốn tiền nên không dám nói mình chưa ăn sáng.
Buổi trưa khi anh rủ cô đi ăn bún giò, những lần trước cô đều đi nhưng càng về sau cô lại chê bún giò ăn ngán lắm rồi, vậy mà khi anh về nhà trọ đã thấy cô lén lút chuồn khỏi nhà trọ, lại đi ăn vụng một mình.
Những lúc anh hỏi cô làm bài tập chưa, cô lập tức gật đầu.
Có người tình cờ nói với anh có một người bạn cùng khối nhờ cô đưa thư tình cho anh, anh hỏi cô cô lại nói không biết, khi anh dọn dẹp đã thấy ổ thư nhét đầy trong sọt rác cùng với vỏ bánh kẹo.
Anh hỏi cô có buồn không? Rất nhanh cô sẽ trả lời không có, thực chất, ngày hôm đó cô cứ nhìn cậu nhóc đó, có một loại đau đớn lan tràn trên mặt anh, anh không bao giờ nghe cô kể về những chuyện tình cảm của mình.
Cô thích nói dối anh như vậy, bây giờ lại nói dối anh, không biết anh đau lòng thế nào à?
Cô lắc lắc đầu, gục đầu vào ngực anh khóc:
- Không... Những cái trước kia đúng là em có nói dối anh rất nhiều, nhưng anh Tùng, những lời hôm nay em nói hoàn toàn đúng sự thật, chỉ cần hôm nay thôi, ngày mai em vẫn sẽ nói dối.
Cô khóc lớn trong lòng anh, anh cảm nhận được áo mình thẫm nước, anh đưa tay áo lau nước mắt nước mũi cho cô, cuối cùng mở miệng cười:
- Trước đây anh cũng nói dối em rất nhiều, nhưng Bạch Băng Tâm, anh thích em... Là thật! Từ nhỏ rồi.
Anh vỗ vỗ lưng cô, để cô khóc một trận, lại nhìn đồng hồ, chỉ còn mấy phút nữa máy bay cất cánh, anh nâng đầu cô lên mỉm cười, lòng đầy chua xót:
- Bé Tâm... Anh đi nhé.
Cô lại khóc to, anh quay mặt đi lại bị cô kéo lại, cô dùng dằng thét:
- Cái tên chết tiệt này, rõ ràng em thích anh mà? Sao anh không tin hả?
Cô tức giận, vừa giận vừa khóc, nhưng vẫn thấy anh không động đây.
Cô ngẩng đầu lên đã thấy mặt anh rơi nước mắt từ khi nào, người này đẹp trai như thế mà sao khóc lại thấy xấu như vậy, cô đưa tay quệt nước mắt cho anh, lòng tự nhiên hốt hoảng, không biết lúc nào đã lẩm cẩm mà bàn tay run run:
- Sao anh lại khóc? Anh khóc như vậy xấu lắm!
Hoàng Bách Tùng khóc hu hu, anh lúc này không kìm nén nữa mà đưa tay lên lau nước mắt vừa lau vừa khóc, lòng anh đau như bị nhúng qua nước sôi, xương cứng lại muốn vỡ vụn.
- Vì sao? Thích anh thì thích mà không chịu giữ anh ở lại, em thích anh kiểu gì vậy?
Anh không chịu nổi mà ôm cô vào lòng, nước mắt cứ thế rơi xuống thi nhau chảy, anh không muốn đau lòng nhưng người này cứ nói những lời khiến anh phải đau lòng, anh cố gắng xây dựng bức tường kiên cố này lại bị cô làm cho xụp đổ chưa đến mấy phút.
Cô nghẹn ngào xoa xoa lưng anh:- Không phải em muốn để anh đi, em buồn lắm, nhưng mà em cúp học thế này rất sợ bị thầy cô chửi.
Cô cứ nghĩ anh sẽ cười chứ, ai ngờ anh lại khóc to hơn, những người xung quanh nhìn hai người như người ngoài hành tinh.
- Bé Tâm, em muốn anh đi à? Thôi được, anh đi đây.
Anh lau lau nước mắt trên mặt, nhưng lau bao nhiêu nước mắt chảy bấy nhiêu, cả mặt anh đỏ lên, mặt mếu máo nhìn cô lần cuối xoay người nắm va li đi.
Đôi mắt nâu thẫm bừng tỉnh lại.
Mắt anh sáng lên như đèn pha ô tô, anh không thấy bất kì động tĩnh nào phía sau, không lẽ, cô muốn anh đi thật?
Nước mắt lại chảy ra, anh tính chỉ nhìn cô một cái thôi, một cái rồi sẽ lập tức đi liền, như thế nào lại thấy cô nhe răng cười giống như vui lắm.
Anh tức giận lắm, cũng đau lòng lắm, anh khóc, nước mắt lại chảy ra, cô thấy anh buồn như vậy lập tức đi lại chỗ anh thơm lên má một cái, anh còn sững sờ thì bàn tay nhỏ múp míp theo hướng chỉ lên phía tấm kính trong suốt... Một chiếc máy bay đã cất cánh an toàn.
Lúc này, anh mới nhận ra mình bị cô lừa lần nữa, anh buồn bã, tính đi đặt vé cho chuyến sau thì bàn tay nhỏ bé của cô luồn vào tay anh, cô mỉm cười:
- Hoàng Bách Tùng, em không cho phép anh đi, anh là người yêu của em, là ông xã tương lai, ai dám cho anh đi, hả?
Khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người xinh xắn, nụ cười in sâu hai má núm đồng tiền, cô nhìn anh nháy mắt một cái:
- Em thích anh thật đó! Không nói dối đâu!
Mặt anh vẫn còn đang ngơ ngác, nhìn cô kéo mình cùng chiếc va li dủng dẳng rời khỏi sân bay, đến khi ngồi vào trong taxi, anh mới nở nụ cười sáng lạn.
Là thật! Cô thích anh là thật!
Anh mừng rỡ ôm chầm lấy cô, còn hôn lên má cô một cái, bàn tay nắm lấy tay cô siết chặt thêm vài phần.
Cô nhìn anh cười, ông xã tương lai thật yếu đuối, còn làm ra bộ mặt trẻ con như thế này!
Hai người đi rồi, những người chứng kiến cảnh tượng cũng đứng tim một hồi, một cậu bé bình luận:
- Sến quá!
Sau đó có một bà mẹ dắt tay cậu bé này đi, miệng mỉm cười.
Ở đâu đó trong sảnh, vẫn còn hai người đứng cạnh nhau.
Nguyễn Văn Lâm từ lúc chứng kiến đến giờ vẫn còn đang kinh hãi, không hiểu từ hôm qua đến giờ, chuyện nào là thật, chuyện nào là mơ.
Sắc mặt trắng mét cắt không còn giọt máu, cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh nhẹ vỗ vai anh:
- Này nhóc, chị cũng giống em, yêu đơn phương người bạn từ nhỏ đến lớn, nhưng nhóc à, không phải chúng ta cũng có cơ hội rồi sao? Đến cuối cùng vẫn không có kết quả, vậy thì miễn cưỡng làm gì? Không phải Tâm cũng vẫn xem nhóc là đại ca sao?
Thấy mặt cậu nhóc này khấm khá một chút, Jerry kéo tay cậu đi ra ngoài nở nụ cười xinh đẹp hút hồn:
- Được rồi, hôm nay chị mời nhóc, chúng ta đi giải sầu, nên giải những gì nên giải đi, sau khi hết rồi thì có thể tiếp tục làm lại.
- Tiếp tục làm lại? - Nguyễn Văn Lâm lẩm bẩm, cả người cao lớn bị cô gái kia kéo đi không thương tiếc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, lòng anh tự nhiên nhốn nháo.
Có thể tiếp tục làm lại sao?
Chấm dứt những giấc mơ đẹp vừa qua, bắt đầu làm lại, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn chứ?
Thoang thoáng, khóe miệng người con trai nâng lên một góc ba mươi độ, nhìn bàn tay kia đang nắm chặt lấy tay mình.
Sẽ thử.
-------------------------------------------The end---------------------------------------
Vali đã chuẩn bị xong, mọi thứ cũng đã sắp xếp gọn gàng, anh mắt nhắm mắt mở chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Tay theo bộ não mà lần vào trong áo khoác lấy ra một chiếc vé, anh nhìn thẫn thờ hồi lâu, cầm điện thoại đến gọi đi, đầu dây bên kia kết nối, anh mở miệng trước:
- Jerry, tớ chuẩn bị xong rồi, bên cậu chắc ổn?
Anh nghe thấy bên kia rất ồn ào, lại nghe thấy giọng một cậu bé trai bên kia vang lên:
- Chị Jerry, chị đi tìm chị kia thật hả?
Đôi mắt nâu thẫm thoáng động, anh lại nhỏ giọng hỏi:
- Jerry, cậu đang ở đâu vậy? Không phải đang sắp xếp hành lí à?
Cô gái bên kia lúc này mở miệng, anh đoán cô đang cười:
- À, tớ đi tạm biệt mấy người bạn quen thân ở đây, có cô bé kia vẫn chưa đến, cậu cứ ngủ đi, mai tớ đến đón.
Anh cúp máy, không nói thêm một câu mà ngủ tiếp.
Tự nhiên thấy bức bối trong người, không có chỗ để giải tỏa.
Hai mắt anh hồng đỏ, bây giờ nhắm mắt lại cứ cảm thấy khó chịu thế nào, ngứa ngứa lại đau rát.
Anh quyết định không ngủ nữa, mở cửa xách va li ra ngoài, anh nhìn cửa phòng đối diện, nhớ đến biểu hiện mỗi sáng thức dậy của cô.
Lúc ngày đi học sẽ là một khuôn mặt gọn gàng, mái tóc được chải chuốc mượt mà, bộ đồng phục nhìn tươm tất, hẳn hoi cùng nụ cười đón chào buổi sáng cùng anh.
Mà cô lúc ngày nghỉ... Một đầu tóc bù xù, khuôn mặt nhem nhuốc, chiếc áo ngủ loại con mèo kia lại nhăn nhúm mấy đường, cô ngáp dài chào buổi sáng cùng anh.
Anh cười, nhớ đến những lần cô đi ăn cùng anh, ăn ớt nhiều quá đến nỗi nhiều bữa mặt mũi đỏ au, nước mắt nước mũi tèm lem làm anh nhìn mà tức cười, phải giúp cô giảm bớt cay.
Những lần ngồi học bài, cô ngốc nghếch đến không thể chịu được, một câu đơn giản cũng không làm được, bắt anh phải chỉ đi chỉ lại đến khi hiểu mới ngừng lại, thỉnh thoảng còn cốc đầu cô mấy cái cho bõ tức.
Nghĩ đến những lần mang đến đồ ăn vặt, nụ cười rạng rỡ kia lại xuất hiện, cô ăn nhồm ngoàm mồm đầy ắp đồ ăn, anh nhìn còn nghĩ cô nhịn ăn lâu rồi.
Có hôm nào cùng nhau ngắm sao trên trời, cô sẽ hát cho anh nghe, giúp anh giải tỏa căng thẳng, hòa mình cùng bầu trời đêm lấp lánh, để cho tâm hồn lúc đó được bay vút lên trời.
Mỗi lần vui vẻ, cô lại cười rạng rỡ, nhưng đã lâu rồi, anh vẫn không thấy nụ cười ấy, vô tư hồn nhiên đến lạ.
Anh mở cửa phòng cô, căn phòng tràn vào hơi lạnh... Không có người ở.
Anh lướt nhìn rồi thầm hồi tưởng lại căn phòng, trước đây đặt những thứ gì thứ gì trên bàn, cùng ôn lại những lần dọn dẹp phòng giúp cô mà không biết nên để thứ này ở đâu, thứ kia ở đâu.
Anh mím môi ngồi xuống chiếc giường gỗ, tim anh thấy cứ khó chịu thế nào, nó giống như nhồi nhét thứ gì đó mà anh không hiểu là nhồi thứ gì.
Chỉ thấy... Rất khó chịu, rất ngạt thở.
Anh nắm chặt tay bước từng bước chầm chậm ra khỏi phòng, đảo mắt một lần lại lên ban công.
Gió ùa vào mái tóc đen, làm bộ quần áo anh đang mặc phấp phới, anh bỏ hai tay vào túi quần, ngồi trên chiếc ghế đá một lát.
Đến khi ngồi đủ, anh xuống cửa phòng mình, lấy chiếc va li lôi đi, khi ra đến cửa liền cẩn thận chốt cửa lại.
Anh đi về hướng con đường nhỏ hẹp, tầm mắt mơ màng lơ đãng.
Khi anh bước về cuối con đường nhỏ, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy từ phía xa, liên tục đập đập cửa nhà trọ.
Anh đi đến quán ăn đêm nào đó, ăn bữa ăn cuối cùng có những món ăn của quê hương mình.
Đáng ghét thật, anh không muốn uống rượu rồi lên máy bay nôn thốc nôn tháo.
- Tùng à cháu, bữa nay lại thức đến đây ăn khuya à? - Giọng một người phụ nữ vang lên phía sau, trên tay là mấy đĩa thức ăn nóng hổi.
Anh nở nụ cười, nhận lấy từ bà rồi cầm đũa lên:
- Dạ, sau này cháu nghĩ không có dịp nữa.
Người phụ nữ tưởng anh nói đùa, bà cười khà khà:
- Cháu không lừa được bác đâu.
Anh cười cứng ngắc mấy tiếng, ăn xong mấy món đó đã thấy đồng hồ điểm mười hai giờ rưỡi.
Anh tính tiền xong, lấy chai rượu nếp cất vào trong vali rồi chào người phụ nữ đi về.
Vì không để ý nên bà ấy mới không phát hiện anh mang vali.
Lại đi về phía nhà trọ, anh không kìm lòng được mà ngáp mấy cái, thấy trời vẫn còn sớm, vẫn quyết định đi vào lần nữa.
Ban nãy anh mơ màng quá, đến nỗi giờ giấc cũng không thèm bận tâm.
Vào cửa đã thấy chú Phụng ngồi đọc báo dưới ánh đèn vàng mờ, anh ngạc nhiên hỏi:
- Chú Phụng, chú còn chưa ngủ à?
Người đàn ông bụng phệ kia ngẩng đầu nhìn anh, ông cười cười lắc đầu, lại chuyên chú đọc báo, miệng mở lời:- Ban nãy con bé Tâm đến đây, một loáng đã không thấy đâu, bác không ngủ được nên ra đây ngồi đọc báo.
Mắt anh lóe một tia sắc bén, rất nhanh anh nhớ tới những lời người phụ nữ kia nói ban nãy, đôi mắt nâu thẫm chuyển thành u uất đau thương, anh bước lên lầu lẩm bẩm:
- Chú lừa được cháu rồi.
Ngày cá tháng tư chết tiệt!
Anh vào phòng cô ở trước đây ngủ đến tận sáng.
Đến khi mở mắt anh nhắn tin cho Jerry: "Tớ đi trước."
Mở phòng kéo vali đi ra.
Tại sân bay, một bóng người nhỏ nhắn ngồi bên ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng sập kia mà yên lòng.
Nhớ tới tin nhắn kia, lòng cô vẫn còn thắt lại: "Tùng sẽ trở lại Mĩ, máy bay khởi hành vào lúc tám giờ sáng."
Đó là tin nhắn đến từ số lạ, cô đoán là của Jerry.
Cũng nhớ lại giọng nói ngái ngủ của mẹ khi nghe cô nhắc đến anh lập tức tỉnh lại, mẹ nói: "Thật ra dạo gần đây Tùng hay đến nhà mình là để giúp ba mẹ một ít công việc, cũng để gần gũi hơn vì sau này, thằng bé sợ không còn dịp đó nữa."
Mặt cô trắng bệch như tờ giấy, ôm cả cơ thể thu gọn lại để có một chút hơi ấm, cô nhất định phải chờ anh đến.
Chẳng biết thiếp đi từ lúc nào, đến khi cô mở mắt đã thấy sân bay đông nghịt người, mà điện thoại đã hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ hiển thị tên gọi đến "đại ca".
Cô nhìn đồng hồ ngây người, bây giờ đã bảy rưỡi rồi.
Cô lao vào, lần trong đám người nhìn anh, chắc chắn anh đã đến rồi, chắc chắn mà.
Cô cắn chặt môi dùng đôi mắt đảo qua đảo lại, cho dù bị mọi người nhìn mình vì bộ đồ ngủ đang mặc nhưng cô lại không ngại tí nào, lúc này toàn thân như lửa đốt.
Từng giây từng phút một trôi qua, cô sợ thời gian trôi nhanh quá, sợ anh sẽ đi mất.
Điện thoại lại rung lên, bàn tay cô run bần bật mở máy nghe, giọng cô run rẩy:
- Đại ca...
- MÀY Ở ĐÂU HẢ? Sáng giờ tao đến nhà lại không thấy ai? Rốt cuộc MÀY ĐI ĐÂU HẢ? - Anh hét lên trong điện thoại, cô bắt buộc đẩy máy ra xa tai mình, đợi anh nói xong mới nhẹ giọng lại.
Mặt cô lúc này vẫn trắng bệch:
- Em đang ở sân bay.
Chỉ còn tiếng tút tút kéo dài bên kia, cô cất máy vào túi.
Cô chạy thục mạng khắp sân bay rộng lớn, người người vẫn qua lại như vậy.
Chạy đến những hàng ghế chờ, đôi mắt cô dừng lại trước gương mặt của một người.
Đẹp trai, da trắng, mũi cao, môi mỏng, mái tóc đen óng mượt, dáng người cao.
Người này đang cúi xuống cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy.
Cô nghiến răng đi tới, miệng lẩm bẩm: "Cái tên đáng ghét này..."
Đến khi đứng lại trước mặt anh, cô không biết phải mở lời thế nào vì anh cứ cúi đầu nhìn chiếc chộp, cô hơi ló đầu vào thì thấy một chiếc dây chuyền rất đẹp.
Ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhìn từng biểu hiện, mỗi cử chỉ anh làm đều rất đep trai.
Cuối cùng cũng mở miệng:
- Anh gì ơi? Anh đang đi đâu vậy? - Giọng cô tuy trong trẻo nhưng bây giờ lại thấy trầm khàn, nghe không ra thứ gì, âm điệu cứ ồm ồm như vậy.
Hoàng Bách Tùng ngẩng đầu lên, trong một giây sững sờ, mặt anh lập tức lạnh lại, anh quay mặt đi.
Cô nhăn mặt một cái, cầm lấy áo anh kéo kéo:
- Anh gì ơi? Anh có thể cho em mượn cái hộp kia một chút không?
Người kia cất hộp kia vào người, lại ngoảnh mặt đi, dứt khoát không nhìn cô lấy một cái.
- Anh gì ơi, mặt anh dính mực kìa?
- Anh gì ơi, quần anh có hai lỗ kìa?
Cô thực hiện đối thoại độc thoại cứ một mình như vậy, anh ngồi bên cạnh không một lời phối hợp, kết quả, người khác nhìn vào cứ nghĩ cô bị điên, lại nhìn cách ăn mặc của cô càng khẳng định lời nói của mình hơn.
Từ loa đài cất giọng thông báo sắp đến giờ cất cánh.
Anh đứng dậy, kéo vali trượt qua người cô, cả tim cô thắt lại từng đợt.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô rất nhanh kéo lấy áo anh, cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh cười tươi:
- Anh Tùng, em biết anh thích em, anh cũng đang rất buồn đúng không?
Anh im lặng không nói, cô đứng thẳng người dậy, đến trước mặt anh nở nụ cười rạng rỡ:
- Anh Tùng, em xin lỗi, cũng rất cảm ơn anh vì ngày hôm qua...
Giọng nói lạnh nhạt cắt ngang cấu xé tim cô:
- Không cần.
Anh nhìn cô, con đen ngươi nâu thẫm trong veo như vậy, anh xoáy sâu vào mắt cô một chút, cả người lạnh lùng bước đi trước mặt cô.
Tay cô vẫn giữ chặt lấy áo anh, lần này đổi qua nắm chặt lấy tay anh, cô không thể kiềm chế nữa mà bật khóc, người run run lên nức nở:
- Anh Tùng, em sai rồi... Em sai rồi mà... anh đừng giận em nữa...
Nếu anh muốn đi, ít nhất cũng phải tha thứ cho cô chứ? Tuy cô không muốn anh đi nhưng đây là lựa chọn của anh, cô không muốn ép anh phải làm điều không muốn, tương lai rộng lớn vẫn đang chờ anh, cô là gì cũng không có tư cách để giữ anh lại.
Anh quay người nhìn cô, dáng người anh thẳng tắp, so với cô rất cao, cô phải cố gắng ngẩng cao đầu lên nhìn anh cho rõ, nước mắt làm nhòe đi hình ảnh anh.
Cô cười thật tươi nhìn anh, giọng đục khàn:
- Anh Tùng, anh tha thứ cho em đi... Được không?
Vì em không biết tình cảm của anh, vì em tự mình đa nghi, vì em tự mình tưởng tượng, tự mình diễn kịch, tự mình đem đại ca ra làm bia đỡ đạn, tất cả đều tại cô.
Anh lau đi nước mắt ướt mèm trên mặt cô, lúc này cô mới nhìn rõ anh, con ngươi đen âm trầm kia nhìn cô, chỉ một thoáng có chút xao động, anh lạnh nhạt mở miệng:
- Nghe anh, học cho tốt, sau này phải đối xử tốt với mình, cũng đừng ăn vặt nhiều, sẽ sâu răng, học bài cũng đừng nằm lên giường mà ngồi đàng hoàng vào bàn học, trên lớp cũng đừng ngủ gật, anh nghe bạn em kể hết rồi đấy, thế nên cũng đừng đọc truyện thâu đêm, ngày nào anh cũng nhìn đôi mắt của em chỉ biết cười thôi...
Anh ngừng lại một chút, nhìn khuôn mặt cô đang thẫn thờ, anh thở dài mấy hơi:
- Ăn bún giò đừng bỏ nhiều ớt vì nước mũi sẽ chảy ra, nhìn rất kinh khủng, còn nữa, đi ra ngoài đường ăn mặc nữ tính một chút đi, không người khác nhìn vào còn tưởng em là con trai đấy.
Giọng anh cứ lạnh nhạt như vậy, nghe cứ bằng bằng, cái giọng nói dịu dàng kia cô không thấy đâu hết, cô thất vọng.
Anh giống đại ca từ khi nào vậy?
Anh nói nốt câu cuối, vịn chặt lấy vai cô:
- Sau này đừng nghịch ngợm như vậy nữa, anh biết em lén lấy mì tôm của anh ăn sống, cũng biết em lén lấy sữa rửa mặt của anh, còn mấy món đồ nữa, em giấu dưới đệm giường đúng không? Mấy bữa trước anh qua đó tình cờ thấy, cho nên đừng nghịch như vậy. Em là con gái, phải tự giác một chút, phòng ngủ nhớ dọn dẹp cho gọn gàng, như vậy mới thoải mái, rõ chưa?
Anh nói xong câu cuối, đưa tay xoa xoa đầu cô, anh cười nhẹ một cái liền quay đi, cô thấy cả người anh vẫn lạnh.
Cô níu chặt vai áo anh đến nhàu, cô hét lên:
- Anh Tùng.... Em thích anh!
Cô run run giọng, cũng không biết người vừa cương quyết bước đi kia lại ngừng lại, cả người run lên.
Anh thờ ơ quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt cóc đầu cô:
- Được rồi, hôm qua là sinh nhật em, không phải hôm nay, đừng đùa nữa.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô lạnh buốt, anh giật mình một cái, từ từ gỡ tay cô ra lại bước đi.
Xung quanh, từ nãy đến giờ, mọi người đều nhìn cô nhưng cô lại như không hề hay biết.
Mắt cô đỏ au, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô kéo áo ngủ lau đi nước mắt, kiên quyết chạy đến chỗ anh kéo anh lại bằng được.
- Anh Tùng, em thích anh thật mà... Sao anh không tin chứ?
Cô mếu máo cô quay người anh lại, cuối cùng khi anh đối diện với cô, cô lại cúi đầu đập đập vào ngực anh hét:
- Sao anh không tin hả? Không tin hả?
Anh mím môi, nghe cô nhắc lại câu nói đó hơn chục lần, anh bất đắc dĩ nhấn mạnh, giọng anh khàn đi:
- Tại vì... Em hay nói dối anh.
Khi anh hỏi cô em ăn sáng chưa, cô sẽ nói là ăn sáng rồi, trong khi nhìn cô lại đói meo bụng như vậy, đến khi đến căn tin ăn sáng anh mới thấy cô lén lút đi ăn một mình.
Cô sợ anh tốn tiền nên không dám nói mình chưa ăn sáng.
Buổi trưa khi anh rủ cô đi ăn bún giò, những lần trước cô đều đi nhưng càng về sau cô lại chê bún giò ăn ngán lắm rồi, vậy mà khi anh về nhà trọ đã thấy cô lén lút chuồn khỏi nhà trọ, lại đi ăn vụng một mình.
Những lúc anh hỏi cô làm bài tập chưa, cô lập tức gật đầu.
Có người tình cờ nói với anh có một người bạn cùng khối nhờ cô đưa thư tình cho anh, anh hỏi cô cô lại nói không biết, khi anh dọn dẹp đã thấy ổ thư nhét đầy trong sọt rác cùng với vỏ bánh kẹo.
Anh hỏi cô có buồn không? Rất nhanh cô sẽ trả lời không có, thực chất, ngày hôm đó cô cứ nhìn cậu nhóc đó, có một loại đau đớn lan tràn trên mặt anh, anh không bao giờ nghe cô kể về những chuyện tình cảm của mình.
Cô thích nói dối anh như vậy, bây giờ lại nói dối anh, không biết anh đau lòng thế nào à?
Cô lắc lắc đầu, gục đầu vào ngực anh khóc:
- Không... Những cái trước kia đúng là em có nói dối anh rất nhiều, nhưng anh Tùng, những lời hôm nay em nói hoàn toàn đúng sự thật, chỉ cần hôm nay thôi, ngày mai em vẫn sẽ nói dối.
Cô khóc lớn trong lòng anh, anh cảm nhận được áo mình thẫm nước, anh đưa tay áo lau nước mắt nước mũi cho cô, cuối cùng mở miệng cười:
- Trước đây anh cũng nói dối em rất nhiều, nhưng Bạch Băng Tâm, anh thích em... Là thật! Từ nhỏ rồi.
Anh vỗ vỗ lưng cô, để cô khóc một trận, lại nhìn đồng hồ, chỉ còn mấy phút nữa máy bay cất cánh, anh nâng đầu cô lên mỉm cười, lòng đầy chua xót:
- Bé Tâm... Anh đi nhé.
Cô lại khóc to, anh quay mặt đi lại bị cô kéo lại, cô dùng dằng thét:
- Cái tên chết tiệt này, rõ ràng em thích anh mà? Sao anh không tin hả?
Cô tức giận, vừa giận vừa khóc, nhưng vẫn thấy anh không động đây.
Cô ngẩng đầu lên đã thấy mặt anh rơi nước mắt từ khi nào, người này đẹp trai như thế mà sao khóc lại thấy xấu như vậy, cô đưa tay quệt nước mắt cho anh, lòng tự nhiên hốt hoảng, không biết lúc nào đã lẩm cẩm mà bàn tay run run:
- Sao anh lại khóc? Anh khóc như vậy xấu lắm!
Hoàng Bách Tùng khóc hu hu, anh lúc này không kìm nén nữa mà đưa tay lên lau nước mắt vừa lau vừa khóc, lòng anh đau như bị nhúng qua nước sôi, xương cứng lại muốn vỡ vụn.
- Vì sao? Thích anh thì thích mà không chịu giữ anh ở lại, em thích anh kiểu gì vậy?
Anh không chịu nổi mà ôm cô vào lòng, nước mắt cứ thế rơi xuống thi nhau chảy, anh không muốn đau lòng nhưng người này cứ nói những lời khiến anh phải đau lòng, anh cố gắng xây dựng bức tường kiên cố này lại bị cô làm cho xụp đổ chưa đến mấy phút.
Cô nghẹn ngào xoa xoa lưng anh:- Không phải em muốn để anh đi, em buồn lắm, nhưng mà em cúp học thế này rất sợ bị thầy cô chửi.
Cô cứ nghĩ anh sẽ cười chứ, ai ngờ anh lại khóc to hơn, những người xung quanh nhìn hai người như người ngoài hành tinh.
- Bé Tâm, em muốn anh đi à? Thôi được, anh đi đây.
Anh lau lau nước mắt trên mặt, nhưng lau bao nhiêu nước mắt chảy bấy nhiêu, cả mặt anh đỏ lên, mặt mếu máo nhìn cô lần cuối xoay người nắm va li đi.
Đôi mắt nâu thẫm bừng tỉnh lại.
Mắt anh sáng lên như đèn pha ô tô, anh không thấy bất kì động tĩnh nào phía sau, không lẽ, cô muốn anh đi thật?
Nước mắt lại chảy ra, anh tính chỉ nhìn cô một cái thôi, một cái rồi sẽ lập tức đi liền, như thế nào lại thấy cô nhe răng cười giống như vui lắm.
Anh tức giận lắm, cũng đau lòng lắm, anh khóc, nước mắt lại chảy ra, cô thấy anh buồn như vậy lập tức đi lại chỗ anh thơm lên má một cái, anh còn sững sờ thì bàn tay nhỏ múp míp theo hướng chỉ lên phía tấm kính trong suốt... Một chiếc máy bay đã cất cánh an toàn.
Lúc này, anh mới nhận ra mình bị cô lừa lần nữa, anh buồn bã, tính đi đặt vé cho chuyến sau thì bàn tay nhỏ bé của cô luồn vào tay anh, cô mỉm cười:
- Hoàng Bách Tùng, em không cho phép anh đi, anh là người yêu của em, là ông xã tương lai, ai dám cho anh đi, hả?
Khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người xinh xắn, nụ cười in sâu hai má núm đồng tiền, cô nhìn anh nháy mắt một cái:
- Em thích anh thật đó! Không nói dối đâu!
Mặt anh vẫn còn đang ngơ ngác, nhìn cô kéo mình cùng chiếc va li dủng dẳng rời khỏi sân bay, đến khi ngồi vào trong taxi, anh mới nở nụ cười sáng lạn.
Là thật! Cô thích anh là thật!
Anh mừng rỡ ôm chầm lấy cô, còn hôn lên má cô một cái, bàn tay nắm lấy tay cô siết chặt thêm vài phần.
Cô nhìn anh cười, ông xã tương lai thật yếu đuối, còn làm ra bộ mặt trẻ con như thế này!
Hai người đi rồi, những người chứng kiến cảnh tượng cũng đứng tim một hồi, một cậu bé bình luận:
- Sến quá!
Sau đó có một bà mẹ dắt tay cậu bé này đi, miệng mỉm cười.
Ở đâu đó trong sảnh, vẫn còn hai người đứng cạnh nhau.
Nguyễn Văn Lâm từ lúc chứng kiến đến giờ vẫn còn đang kinh hãi, không hiểu từ hôm qua đến giờ, chuyện nào là thật, chuyện nào là mơ.
Sắc mặt trắng mét cắt không còn giọt máu, cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh nhẹ vỗ vai anh:
- Này nhóc, chị cũng giống em, yêu đơn phương người bạn từ nhỏ đến lớn, nhưng nhóc à, không phải chúng ta cũng có cơ hội rồi sao? Đến cuối cùng vẫn không có kết quả, vậy thì miễn cưỡng làm gì? Không phải Tâm cũng vẫn xem nhóc là đại ca sao?
Thấy mặt cậu nhóc này khấm khá một chút, Jerry kéo tay cậu đi ra ngoài nở nụ cười xinh đẹp hút hồn:
- Được rồi, hôm nay chị mời nhóc, chúng ta đi giải sầu, nên giải những gì nên giải đi, sau khi hết rồi thì có thể tiếp tục làm lại.
- Tiếp tục làm lại? - Nguyễn Văn Lâm lẩm bẩm, cả người cao lớn bị cô gái kia kéo đi không thương tiếc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, lòng anh tự nhiên nhốn nháo.
Có thể tiếp tục làm lại sao?
Chấm dứt những giấc mơ đẹp vừa qua, bắt đầu làm lại, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn chứ?
Thoang thoáng, khóe miệng người con trai nâng lên một góc ba mươi độ, nhìn bàn tay kia đang nắm chặt lấy tay mình.
Sẽ thử.
-------------------------------------------The end---------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook