Không đợi Viên Tư Ý hồi thần, Lý Quân Nguyện lại bắt đầu bổ sung cho bản thân, "Không phải cô muốn viết cảnh tình cảm sao, vậy phương pháp trực tiếp nhất là yêu đương.

Vừa lúc chúng ta làm việc cùng nhau, vậy..."
Cô ấy không biên nổi nữa.

Ánh mắt Viên Tư Ý lại vì đoạn giải thích này từ khiếp sợ biến thành suy nghĩ, trầm ngâm giây lát, hỏi cô ấy, "Tôi có thể suy nghĩ trước một chút không?"
"Được chứ." Lý Quân Nguyện gật đầu, bưng bát đ ĩa cho vào bồn rửa bát ở phòng bếp, "Vậy, tôi đi trước, cô suy nghĩ xong nói cho tôi biết."
"Được."
Viên Tư Ý vừa dứt lời, Lý Quân Nguyện cũng sắp chạy ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô ấy dựa vào vách tường hành lang, hai tay che mặt mình, lỗ tai đỏ bừng, thấp giọng nói, "Phắc, bất cẩn rồi."
Viên Tư Ý nhìn cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, mãi sau mới phát giác mặt có hơi nóng, cô mờ mịt đi tới chỗ điều khiển điều hòa xem nhiệt độ, thì thầm, "Sao lại nóng vậy..."
Cô vốn định mở máy tính bắt đầu viết kịch bản, nhưng qua thật lâu, trong tài liệu cũng chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
Quên đi, Viên Tư Ý chưa bao giờ làm việc vô ích, cô cần một đáp án.
Viên Tư Ý lấy điện thoại gọi cuộc gọi đường dài cho Lục Tình ở nước ngoài xa xôi, may mà Lục Tình bên kia vẫn là buổi tối tám chín giờ, có lẽ sẽ không quấy rầy cô nàng.
Điện thoại vừa bắt máy Viên Tư Ý chợt nghe thấy tiếng thở của Lục Tình bên kia đầu dây, "Lục Tình?"
"Sao vậy Tư Ý?" Lục Tình hỏi cô.
Viên Tư Ý nghe giọng cô nàng quả thật có chút thở gấp, "Hơn nửa đêm cậu đi chạy bộ sao?"
Lục Tình xấu hổ đá người bên cạnh một cái, "Ừ, vừa mới chạy về khách sạn."
"Ồ," Viên Tư Ý có phần hoang mang, "Nhưng không phải trước giờ cậu cũng không vận động sao?"
"Khụ khụ khụ..." Lục Tình suýt bị nước bọt của bản thân sặc chết, bạn thân mắng câu chí mạng nhất, "Chuyện này không quan trọng, sao cậu lại gọi tớ lúc này, không phải cậu đang ở phim trường sao?"

Đề tài được kéo về chính sự, Viên Tư Ý lập tức quên mất vấn đề vừa rồi, "Biên kịch của đoàn chúng ta lại đi rồi."
"Không phải chứ?" Lục Tình trở mình ngồi dậy khỏi giường, "Sao vậy?"
"Không kính nghiệp, viết không tốt, chụp ảnh riêng tư của người khác." Viên Tư Ý không hề nghĩ ngợi đã liệt kê ba tội trạng lớn của đối phương, "Nên đạo diễn bảo tớ tự viết."
"Phụt." Lục Tình bên kia không nhịn được cười thành tiếng, "Cậu? Tư Ý cậu nói thật à?"
"Thật mà." Viên Tư Ý nói, "Sau đó Lý Quân Nguyện nói để giúp tớ viết kịch bản, có thể yêu đương với tớ, cậu thấy thế nào?"
"Cái gì cái gì cái gì?" Lục Tình hoài nghi tai bản thân có vấn đề, "Cậu muốn yêu đương? Lại còn với Lý Quân Nguyện??? Hả???"
Viên Tư Ý nghiêm túc sửa lại cô nàng, "Là trải nghiệm yêu đương vì kịch bản."
"Đỉnh thật Viên Tư Ý," Lục Tình cảm khái, "Tớ mới xuất ngoại mấy ngày, sĩ biệt tam nhật quát mục tương khán* chà!"
*Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán: ba ngày không gặp, lúc gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.a.d..com
Viên Tư Ý thở dài, "Vậy cậu thấy phương pháp này được không?"
"Được! Sao lại không được! Được quá ấy chứ!" Lục Tình nói, "Là Lý Quân Nguyện đấy, người tình trong mộng của biết bao cô gái, lại còn kinh nghiệm phong phú, yêu đương với cô ấy chắc chắn có trợ giúp cho cậu viết kịch bản!"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị nữa," Lục Tình nói, "Yêu đương trước rồi hẵng nói, dù sao Lý Quân Nguyện vừa kết thúc một bộ phim sẽ đổi một đối tượng, cậu đừng lo nghĩ nhiều như vậy, trước tiên viết cho tốt mới là quan trọng nhất.

Về phần những chuyện khác để sau lại nói."
Viên Tư Ý vốn cảm thấy vì mục đích này mà yêu đương có phải rất thiếu tôn trọng người ta hay không, nhưng lời nói này của Lục Tình đã nhắc nhở cô ngay lập tức.

Đúng rồi, lúc trước không phải cô từng sưu tập tư liệu biết Lý Quân Nguyện mỗi một bộ phim đều sẽ đổi một người bạn gái hay sao, có lẽ bản thân cũng chỉ là vật thay thế trong bộ phim không có nữ chính này thôi.

Tuy rằng quyết định có thể yêu đương, nhưng tâm trạng Viên Tư Ý vẫn hạ thấp không rõ nguyên do.

"Ừm.

Vậy cậu bận đi." Nói xong, Viên Tư Ý liền cúp máy.
Lục Tình vẻ mặt mờ mịt nhìn cuộc gọi bị ngắt, "Làm gì vậy, sao lại đột nhiên không vui rồi?"
Từ phía sau cô nàng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, ngón tay lạnh lẽo cũng thuận thế trèo lên vai Lục Tình "Chi bằng em quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng rất không vui."
Sau khi Viên Tư Ý buông điện thoại nằm trên giường nhìn trần nhà trong chốc lát, lại kéo máy tính sang, thử lấy trải nghiệm hôm nay biến thành một cảnh diễn.
Điện thoại và tất cả ứng dụng nhắn tin đều bị cô chỉnh thành im lặng, ngay cả điện thoại cố định đầu giường cũng bị cô cầm ống nghe đặt sang một bên.
Mang tai nghe phát bài hát thích hợp, lúc đầu ngón tay bắt đầu lưu loát đánh trên bàn phím, cô hoàn toàn đắm chìm vào thế giới kia.
Ngẩng đầu lần nữa thì màn đêm đã buông xuống, trước tiên cô duỗi những ngón tay mệt mỏi do đánh chữ và cơ hông, lại liếc mắt nhìn thời gian ở góc phải bên dưới màn hình, đã là tám giờ tối.
Cảnh diễn hôm nay của Lý Quân Nguyện là buổi chiều, có lẽ đã sớm quay xong.
Cô xoay người xuống giường, in lại cảnh vừa viết lên giấy ở bàn làm việc, sau đó lại chỉnh sửa, đây là thói quen cá nhân của Viên Tư Ý, lúc viết thì có thể dùng máy tính viết, nhưng khi chỉnh sửa vẫn thiên về khuynh hướng cảm xúc dùng chất giấy và bút máy.
Đọc xong một lần, ghi chú trên những trang giấy in kia lại ít ỏi không có mấy.
Ngay cả bản thân Viên Tư Ý cũng hoài nghi đây không phải cảnh tình cảm do mình viết ra.
Cô quyết đoán thu dọn xấp giấy mỏng, định xuống lầu tìm đạo diễn xem kịch bản, mới vừa mở cửa đã bị một người dựa vào vách tường làm hoảng sợ.
"Lý Quân Nguyện?" Viên Tư Ý có phần kinh ngạc, "Cô tới đây làm gì?"
Lý Quân Nguyện mới vừa thổ lộ xong thật ra đã hối hận, hơn nữa cô ấy còn tìm một lý do nghe nát như vậy.

Cả một buổi chiều quay phim cô ấy không tập trung chọc cho đạo diễn tức giận, cuối cùng dứt khoát nghỉ ngơi bảo cô ấy trở về kiểm điểm.
Từ khi quay phim tới nay cô ấy chưa từng phân tâm đ ến không thể hoàn thành tốt công việc, ở phim trường bị đạo diễn mắng thế này vẫn là lần đầu tiên.
Vừa về đến khách sạn cô ấy đã muốn đi tìm Viên Tư Ý, chẳng hiểu sao người này điện thoại gọi không được nhắn tin không trả lời điện thoại cố định thì bận gõ cửa không ai trả lời, rõ ràng cô ấy là người cả đám phụ nữ người trước ngã xuống người sau tiến lên vội vàng muốn ở bên, lại đội mũ thành thành thật thật dựa ở cửa phòng Viên Tư Ý chờ đợi.

Chờ đến thời gian cơm tối, đến khi cô ấy đã lướt qua hai ba bộ điện ảnh, cửa phòng rốt cuộc mới mở ra.
Lý Quân Nguyện cảm thấy bản thân có phần tức giận, cũng có phần không biết làm sao, đây dù gì cũng là lần đầu cô ấy thổ lộ với người khác, lại bị người ta nhốt ngoài cửa đến mấy tiếng đồng hồ.
"Tôi đang đợi em." Giọng nói của Lý Quân Nguyện lại mang theo chút tủi thân khó kìm nén, "Tôi đang đợi đáp án của em."
Lời nói ra, Lý Quân Nguyện kinh dị phát hiện, hình như bản thân đang ở thế yếu.
Viên Tư Ý trở nên có phần tay chân luống cuống, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, "Cô, cô ăn cơm tối chưa?"
"Chưa." Lý Quân Nguyện lắc đầu.
"Vậy cô vào trước đi, tôi làm đồ ăn cho cô."
Viên Tư Ý lại đẩy cửa ra đi vào lần nữa, lấy một miếng thịt bò nấu chậm ở nhiệt độ thấp trong nồi, làm một món salad đơn giản cho Lý Quân Nguyện, "Cô ăn đi."
Lý Quân Nguyện ngồi ở cuối giường của cô nhận lấy đ ĩa salad kia, "Em ăn chưa?"
"Chưa." Viên Tư Ý huơ huơ kịch bản trong tay, "Tôi mới vừa viết bản thảo, bây giờ viết xong muốn mang cho đạo diễn xem."
"Vậy em..."
"Cô ăn trước đi, ở đây chờ tôi quay lại." Viên Tư Ý đẩy gọng kính đen.
"Được."
Viên Tư Ý để một mình Lý Quân Nguyện lại trong phòng mình, bản thân lên lầu đi phòng của đạo diễn kéo ông ta ra khỏi trận bia bóng lạc mì tới đây, đưa kịch bản cho ông ta xem.

Đạo diễn mất chút thời gian xem kịch bản, ngẩng đầu vẻ mặt viết đầy hoài nghi, "Đây là cháu viết?"
Viên Tư Ý gật đầu.
"Viết rất khá! Tiểu Viên rốt cuộc cháu thông suốt rồi!" Đạo diễn vô cùng kinh ngạc cảm thấy bản thân lần này thật sự là nhặt được vật báu rồi, người chỉ cần một ngày có thể thông suốt là lần đầu tiên ông ta gặp, "Cực kỳ tốt, những phân đoạn còn lại cứ theo tiêu chuẩn này viết là được."
Giây phút Viên Tư Ý được khen chẳng hiểu sao khẽ thở phào, thật tốt quá, thật sự có tác dụng.
Cô có thể đồng ý với Lý Quân Nguyện rồi.
"Được." Viên Tư Ý cũng không cuốn kịch bản lại đã vui vẻ muốn đi, còn chưa đi ra ngoài mấy bước cô vòng trở lại, khom người với đạo diễn.
Đạo diễn ngây ngẩn cả người, có, có ý gì?
"Xin lỗi đạo diễn." Lời dặn của chú tuy rằng cháu đã nghe, nhưng chuyện chú lo lắng sắp xảy ra rồi.

Đạo diễn há to mồm càng mù mịt, "A?"

Viên Tư Ý cũng không giải thích nhiều, xoay người chạy khỏi phòng đạo diễn, lập tức đi về phía thang máy muốn về phòng mình.
Cô rất ít khi phân tích tốc độ một thứ gì, bởi vì cô chưa từng vội vàng xao động làm việc gì, nhưng khoảnh khắc đứng trong thang máy, nhìn thấy thang máy từ con số bốn mươi mấy tầng hạ xuống từng chút, lần đầu tiên cô cảm thấy chiếc thang máy mỗi ngày đều đi này thì ra là chậm như vậy.
Đi thang máy trở lại tầng của bản thân, nhanh chóng đến cửa phòng, Viên Tư Ý lúc này mới chậm bước, theo bản năng sửa sang lại tóc của bản thân, lúc này mới quét thẻ mở cửa vào trong.
Lý Quân Nguyện vẫn ngồi ở cuối giường cô, chỉ là đ ĩa salad trên tay kia chưa ăn chút nào, còn nguyên đặt trên bàn.
"Ăn không ngon à?" Viên Tư Ý hỏi.
"Không phải." Lý Quân Nguyện thấy cô có vẻ thở gấp, "Em chạy bộ à?"
"Không có." Viên Tư Ý nói, "Có thể vừa rồi được đạo diễn khen, có hơi kích động."
Lý Quân Nguyện thấy thế nhẹ nở nụ cười, "Đạo diễn khen em?"
"Ừm."
"Khen em thế nào?"
"Khen tôi viết cảnh tình cảm rất tốt."
"Vậy là tốt rồi."
"Lý Quân Nguyện."
Viên Tư Ý đứng trước mặt cô ấy, nhìn vào đáy mắt Lý Quân Nguyện, đôi đồng tử màu nâu sẫm rất xinh đẹp, như tỏa sáng, lông mi khe khẽ run.

Cô mím môi, lại động đậy đầu ngón chân, hơi có chút bất an.
"Sao vậy?" Lý Quân Nguyện ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng lại kiên nhẫn chờ lời của cô.
"Chúng ta yêu đương đi." Viên Tư Ý nói, nói xong lại như ngại lời vừa rồi của bản thân không đủ khẩu khí không đủ chắc chắn nói lần thứ hai, "Chúng ta, yêu đương."
Lý Quân Nguyện nhìn thấy dáng vẻ kia của cô cuối cùng cũng nở nụ cười, trên mặt không tỏ vẻ nhưng trong lòng rốt cuộc đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy nhẹ nhàng kéo lấy tay Viên Tư Ý, đặt bên môi bản thân hôn xuống, "Như em mong muốn."
_______
A Nguyện đến cuối cùng vẫn còn mạnh miệng, còn như em mong muốn, cũng không biết là như ai mong muốn.
(Cái liếc mắt đến từ mẹ ruột)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương