Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi
-
Chương 27: Ấm áp 2
Hoa Nguyệt Nguyệt và Tề Tín hòa hảo, nhưng cuộc sống của hai người cũng không có gì thay đổi lớn, buổi sáng vẫn là Tề Tín đi trước, Hoa Nguyệt Nguyệt ngủ đến tận trước giờ làm hai mười phút mới mơ màng bò dậy.
Sau đó dùng tốc độ “phi nhân tính”, năm phút đánh răng rửa mặt mặc quần, áo, năm phút tiếp ăn bữa sáng Tề Tín làm, cong mông chạy đến công ty, rất có khí phách đại tông sư gặp nguy không loạn.
Điều làm người ta ngạc nhiên nhất là, lần nào cô cũng có thể chạy kịp vào công ty trong phút cuối, quẹt thẻ, vào làm, phải có tốc độ đến mức nào mới có thể làm được như thế! Những nhân viên ngày thường đến sớm nhưng có lúc ngủ quên đi muộn kia, đều coi Hoa Nguyệt Nguyệt là thần thánh, ngưỡng mộ vô cùng.
Hôm nay Hoa Nguyệt Nguyệt tâm tình rất tốt, thấy ai cũng chào hỏi vồn vã, có điều, vừa nhìn thấy Đạm Như, cô nhanh chóng biến sắc mặt, định bụng lơ đẹp người cản đường nào đấy.
Đáng tiếc, Đạm Như vừa thấy Hoa Nguyệt Nguyệt liền y như đốt pháo dây.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, cô và Tề Tín có quan hệ gì?” Đạm Như hóa ra không chạy đến châm chọc gì, mà đi thẳng vào chủ đề.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn liếc qua Đạm Như, rồi vòng qua người cô ta mà đi.
Đạm Như kéo lại tay cô, nói: “Tôi đang hỏi cô đấy!”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười thành tiếng, trả lời: “Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cô. Cô nghĩ cô là ai?”
Đạm Như không giống bình thường phải phản bác lại Hoa Nguyệt Nguyệt ngay, trên mặt cô ta lộ ra một vẻ mặt kì quái, cô ta nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, tôi hỏi một lần nữa, Tề Tín và cô có quan hệ gì?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nổi giận: “Đạm Như, hôm nay cô bị ấm đầu à? Tôi và Tề Tín không phải là đồng nghiệp sao? Cô còn muốn hỏi gì nữa?”
Đạm Như càng dữ tợn: “Đồng nghiệp, đồng nghiệp mà ôm ấp nhau ngoài đường chắc?”
Hoa Nguyệt Nguyệt sững người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Cô nhìn thấy tôi và Tề Tín ôm nhau trên đường lúc nào? Sao tôi không biết?”
Đạm Như trên mặt vẫn lộ sự nghi hoặc, nói: “Thật sao? Nhưng hôm qua rõ ràng tôi nhìn thấy cô và Tề Tín ôm nhau trên đường.”
Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi, hỏi: “Vậy tôi hỏi cô, lúc đó cô nhìn thấy tôi có mặc quần áo lúc tôi rời đi không?”
Đạm Như bất ngờ trả lời lại: “Hình như là không.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười cười: “Vậy không phải rồi, đời nhiều người trông giống nhau lắm, sao cô chắc chắn đó là tôi?”
(dipM: →_→ giấu đầu lòi đuôi thế mà cũng tin…)
Thật ra lúc ở trong xe cô đã thay quần áo, phòng lúc xuống bị người xem triền lãm nhìn thấy, phát hiện ra mình là người lên thử sản phẩm, lúc đấy cũng không ngờ, sự cẩn thận của cô lúc đấy, giờ cũng là lợi thế để che mát Đạm Như.
Đạm Như cắn răng: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô nghe cho rõ, tránh xa Tề Tín đi, anh ấy rồi sẽ là chồng của tôi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt không trả lời, quay đầu lại chuẩn bị đi, lại nghe Đạm Như nói tiếp: “Hoa Nguyệt Nguyệt, bây giờ, không có chuyện gì tôi không thể làm.”
Hoa Nguyệt Nguyệt không quay đầu lại, đáp: “Vậy sao? Vậy tùy cô thôi.”
…
Cô về phòng làm việc, nhớ lại lời Đạm Như đã nói, lại nghĩ đến những lời có vẻ thần bí của Tề Tín.
Tề Tín, xem ra anh lại thành công làm phụ nữ mê mệt anh rồi.
Chỉ có điều, Đạm Như không dễ trêu vậy, Hoa Nguyệt Nguyệt đã biết điều này từ lâu. Lúc vào công ty, Đạm Như cùng một đợt với cô, nhưng luôn luôn thăng chức nhanh hơn cô.
Thủ đoạn của cô ta vẫn không tệ, nhưng bất hạnh thay, đối với Hoa Nguyệt Nguyệt, cũng chỉ là một ít trò mèo mà thôi.
Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn nghĩ đến một ngày mình sẽ phải tỏ ra cao quý lãnh diễm nói với Đạm Như: “Thôi đi, mấy trò trẻ con này của cô, chị đây đã chán dùng từ cấp ba rồi.”
Có điều, Đạm Như và cô lúc đó cách biệt nhau rất lớn, cô ta gì cũng dám làm, thậm chí làm xong, còn có thể cảm thấy thanh thản.
Còn cô, lại thường hay hối hận những chuyện hoang đường mình đã từng làm.
Nói chính xác hơn, Đạm Như ác hơn cô nhiều.
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tề Tín: “Chuyện gần đây anh bận có liên quan đến Đạm Như sao?”
Tề Tín trả lời: “Ừ, có liên quan.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ, rồi nói: “Em thấy Đạm Như không phải dễ chọc đâu, anh kết thúc chóng chóng đi, em sợ cô ta sẽ làm gì đó, tính cô ta, thật sự chuyện gì cũng làm được.”
Tề Tín cười khẽ, anh nói: “Không sao cả, cho dù thế nào, anh cũng không để em bị ảnh hưởng đâu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đợt này chúng ta về nhà riêng đi, em thấy Đạm Như thực sự đổ anh rồi, nhỡ đâu quan hệ của chúng ta kích thích cô ta, không thể đảm bảo là sẽ có chuyện gì hay không.”
Tề Tín trả lời: “Anh đang định nói với em việc này, mấy ngày này là giai đoạn rất quan trọng, chờ qua lúc này, anh sẽ cho em một cái ngạc nhiên.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Trước tiên anh phải tự bảo trọng đã.”
Tề Tín: “Đã biết.”
Hoa Nguyệt Nguyệt hừ lạnh: “Em cúp.”
Tề Tín khẽ ừ đáp lại, chờ đến khi đầu bên kia phát ra tiếng tút tút máy bận, mới tắt máy.
Điện thoại lại vang lên.
Tề Tín nhìn cái tên bên trên một chút, trên mặt lộ ra một tia chán ghét, thế nhưng vẫn nhanh chóng nhận điện thoại.
Tiếng Đạm Như truyền qua ống nghe: “Tề Tín, chiều nay đi cùng em nhé?”
Tề Tín rất dịu dàng mà trả lời: “Đương nhiên là được.”
Đạm Như chần chừ một chút, rồi hỏi: “Anh và Hoa Nguyệt Nguyệt trước kia là bạn học cấp ba phải không?”
Tề Tín cười: “Đúng rồi, sao thế?”
Đạm Như dừng lại một chút rồi trả lời: “Tề Tín, anh đã nói, anh thích em.”
Tề Tín cười cười: “Làm sao vậy? Không lẽ em không tin tưởng anh? Anh đã giao cả tim mình cho em rồi, em nói vậy, anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Đạm Như liền vội vàng nói: “Anh đừng giận mà, em chỉ hỏi thôi.”
Tề Tín cười trả lời: “Tốt.”
…
Gần đây Hoa Nguyệt Nguyệt luôn thấy bất an. Tề Tín vẫn như cũ về nhà, cũng rất bình thường, có điều, lời của Đạm Như, vẫn làm cho cô thấy sờ sợ.
Nếu như, cô ta phát hiện ra cái gì, Tề Tín sẽ ra sao?
Hôm nay đi làm về, Hoa Nguyệt Nguyệt lại càng cảm thấy bồn chồn hơn, cô bảo Tề Tín: “Mai anh đừng đến công ty, em cảm thấy không ổn, khó chịu lắm.”
Tề Tín lắc đầu, nói: “Mai anh phải đến công ty một chuyến, mai là có thể cho em biết việc bất ngờ đó rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn lo lắng: “Đừng đi, em thấy không ổn, thật sự không ổn, hình như Đạm Như đã biết gì đó rồi.”
Tề Tín cười: “Biết thì sao, anh cũng không bị cô ta làm gì đâu, em còn không yên tâm anh sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Vậy đi, ngày mai, xong việc em chờ anh.”
Tề Tín mỉm cười.
Nhưng Hoa Nguyệt Nguyệt… vẫn thấy lo lắng.
__________________________
Tác giả: =A= không có chuyện gì đâu.
À vâng hẳn là ==
Sau đó dùng tốc độ “phi nhân tính”, năm phút đánh răng rửa mặt mặc quần, áo, năm phút tiếp ăn bữa sáng Tề Tín làm, cong mông chạy đến công ty, rất có khí phách đại tông sư gặp nguy không loạn.
Điều làm người ta ngạc nhiên nhất là, lần nào cô cũng có thể chạy kịp vào công ty trong phút cuối, quẹt thẻ, vào làm, phải có tốc độ đến mức nào mới có thể làm được như thế! Những nhân viên ngày thường đến sớm nhưng có lúc ngủ quên đi muộn kia, đều coi Hoa Nguyệt Nguyệt là thần thánh, ngưỡng mộ vô cùng.
Hôm nay Hoa Nguyệt Nguyệt tâm tình rất tốt, thấy ai cũng chào hỏi vồn vã, có điều, vừa nhìn thấy Đạm Như, cô nhanh chóng biến sắc mặt, định bụng lơ đẹp người cản đường nào đấy.
Đáng tiếc, Đạm Như vừa thấy Hoa Nguyệt Nguyệt liền y như đốt pháo dây.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, cô và Tề Tín có quan hệ gì?” Đạm Như hóa ra không chạy đến châm chọc gì, mà đi thẳng vào chủ đề.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn liếc qua Đạm Như, rồi vòng qua người cô ta mà đi.
Đạm Như kéo lại tay cô, nói: “Tôi đang hỏi cô đấy!”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười thành tiếng, trả lời: “Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cô. Cô nghĩ cô là ai?”
Đạm Như không giống bình thường phải phản bác lại Hoa Nguyệt Nguyệt ngay, trên mặt cô ta lộ ra một vẻ mặt kì quái, cô ta nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, tôi hỏi một lần nữa, Tề Tín và cô có quan hệ gì?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nổi giận: “Đạm Như, hôm nay cô bị ấm đầu à? Tôi và Tề Tín không phải là đồng nghiệp sao? Cô còn muốn hỏi gì nữa?”
Đạm Như càng dữ tợn: “Đồng nghiệp, đồng nghiệp mà ôm ấp nhau ngoài đường chắc?”
Hoa Nguyệt Nguyệt sững người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Cô nhìn thấy tôi và Tề Tín ôm nhau trên đường lúc nào? Sao tôi không biết?”
Đạm Như trên mặt vẫn lộ sự nghi hoặc, nói: “Thật sao? Nhưng hôm qua rõ ràng tôi nhìn thấy cô và Tề Tín ôm nhau trên đường.”
Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi, hỏi: “Vậy tôi hỏi cô, lúc đó cô nhìn thấy tôi có mặc quần áo lúc tôi rời đi không?”
Đạm Như bất ngờ trả lời lại: “Hình như là không.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười cười: “Vậy không phải rồi, đời nhiều người trông giống nhau lắm, sao cô chắc chắn đó là tôi?”
(dipM: →_→ giấu đầu lòi đuôi thế mà cũng tin…)
Thật ra lúc ở trong xe cô đã thay quần áo, phòng lúc xuống bị người xem triền lãm nhìn thấy, phát hiện ra mình là người lên thử sản phẩm, lúc đấy cũng không ngờ, sự cẩn thận của cô lúc đấy, giờ cũng là lợi thế để che mát Đạm Như.
Đạm Như cắn răng: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô nghe cho rõ, tránh xa Tề Tín đi, anh ấy rồi sẽ là chồng của tôi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt không trả lời, quay đầu lại chuẩn bị đi, lại nghe Đạm Như nói tiếp: “Hoa Nguyệt Nguyệt, bây giờ, không có chuyện gì tôi không thể làm.”
Hoa Nguyệt Nguyệt không quay đầu lại, đáp: “Vậy sao? Vậy tùy cô thôi.”
…
Cô về phòng làm việc, nhớ lại lời Đạm Như đã nói, lại nghĩ đến những lời có vẻ thần bí của Tề Tín.
Tề Tín, xem ra anh lại thành công làm phụ nữ mê mệt anh rồi.
Chỉ có điều, Đạm Như không dễ trêu vậy, Hoa Nguyệt Nguyệt đã biết điều này từ lâu. Lúc vào công ty, Đạm Như cùng một đợt với cô, nhưng luôn luôn thăng chức nhanh hơn cô.
Thủ đoạn của cô ta vẫn không tệ, nhưng bất hạnh thay, đối với Hoa Nguyệt Nguyệt, cũng chỉ là một ít trò mèo mà thôi.
Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn nghĩ đến một ngày mình sẽ phải tỏ ra cao quý lãnh diễm nói với Đạm Như: “Thôi đi, mấy trò trẻ con này của cô, chị đây đã chán dùng từ cấp ba rồi.”
Có điều, Đạm Như và cô lúc đó cách biệt nhau rất lớn, cô ta gì cũng dám làm, thậm chí làm xong, còn có thể cảm thấy thanh thản.
Còn cô, lại thường hay hối hận những chuyện hoang đường mình đã từng làm.
Nói chính xác hơn, Đạm Như ác hơn cô nhiều.
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tề Tín: “Chuyện gần đây anh bận có liên quan đến Đạm Như sao?”
Tề Tín trả lời: “Ừ, có liên quan.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ, rồi nói: “Em thấy Đạm Như không phải dễ chọc đâu, anh kết thúc chóng chóng đi, em sợ cô ta sẽ làm gì đó, tính cô ta, thật sự chuyện gì cũng làm được.”
Tề Tín cười khẽ, anh nói: “Không sao cả, cho dù thế nào, anh cũng không để em bị ảnh hưởng đâu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đợt này chúng ta về nhà riêng đi, em thấy Đạm Như thực sự đổ anh rồi, nhỡ đâu quan hệ của chúng ta kích thích cô ta, không thể đảm bảo là sẽ có chuyện gì hay không.”
Tề Tín trả lời: “Anh đang định nói với em việc này, mấy ngày này là giai đoạn rất quan trọng, chờ qua lúc này, anh sẽ cho em một cái ngạc nhiên.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Trước tiên anh phải tự bảo trọng đã.”
Tề Tín: “Đã biết.”
Hoa Nguyệt Nguyệt hừ lạnh: “Em cúp.”
Tề Tín khẽ ừ đáp lại, chờ đến khi đầu bên kia phát ra tiếng tút tút máy bận, mới tắt máy.
Điện thoại lại vang lên.
Tề Tín nhìn cái tên bên trên một chút, trên mặt lộ ra một tia chán ghét, thế nhưng vẫn nhanh chóng nhận điện thoại.
Tiếng Đạm Như truyền qua ống nghe: “Tề Tín, chiều nay đi cùng em nhé?”
Tề Tín rất dịu dàng mà trả lời: “Đương nhiên là được.”
Đạm Như chần chừ một chút, rồi hỏi: “Anh và Hoa Nguyệt Nguyệt trước kia là bạn học cấp ba phải không?”
Tề Tín cười: “Đúng rồi, sao thế?”
Đạm Như dừng lại một chút rồi trả lời: “Tề Tín, anh đã nói, anh thích em.”
Tề Tín cười cười: “Làm sao vậy? Không lẽ em không tin tưởng anh? Anh đã giao cả tim mình cho em rồi, em nói vậy, anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Đạm Như liền vội vàng nói: “Anh đừng giận mà, em chỉ hỏi thôi.”
Tề Tín cười trả lời: “Tốt.”
…
Gần đây Hoa Nguyệt Nguyệt luôn thấy bất an. Tề Tín vẫn như cũ về nhà, cũng rất bình thường, có điều, lời của Đạm Như, vẫn làm cho cô thấy sờ sợ.
Nếu như, cô ta phát hiện ra cái gì, Tề Tín sẽ ra sao?
Hôm nay đi làm về, Hoa Nguyệt Nguyệt lại càng cảm thấy bồn chồn hơn, cô bảo Tề Tín: “Mai anh đừng đến công ty, em cảm thấy không ổn, khó chịu lắm.”
Tề Tín lắc đầu, nói: “Mai anh phải đến công ty một chuyến, mai là có thể cho em biết việc bất ngờ đó rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn lo lắng: “Đừng đi, em thấy không ổn, thật sự không ổn, hình như Đạm Như đã biết gì đó rồi.”
Tề Tín cười: “Biết thì sao, anh cũng không bị cô ta làm gì đâu, em còn không yên tâm anh sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Vậy đi, ngày mai, xong việc em chờ anh.”
Tề Tín mỉm cười.
Nhưng Hoa Nguyệt Nguyệt… vẫn thấy lo lắng.
__________________________
Tác giả: =A= không có chuyện gì đâu.
À vâng hẳn là ==
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook