Đầu năm nay không sợ giả danh giở trò lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.

Khi Lăng Vũ Dương dùng một giọng điệu ôn tồn lễ độ, nói cho ba tôi biết trong bụng tôi có bé cưng của anh, tôi có một loại cảm giác tôi hoàn toàn xong đời rồi.

Gia đình chúng tôi cũng được xem như dòng dõi nửa thư hương, ba mẹ tôi đều là người làm nghề giáo dục. Bình thường truyền thống trong gia đình nghiêm khắc, hiện giờ tận tai nghe thấy tôi phạm phải chuyện khác người như vậy, không lột tôi ra là chuyện không thể nào.

Xương bánh chè của tôi đã muốn ngứa ngáy rồi, có lẽ phía sau chỉ cần có một người nhẹ nhàng đẩy tôi ra một chút, tôi có thể lập tức quỳ xuống mặt đất nhận lỗi ngay với ba mẹ tôi.

Không ngờ là Lăng Vũ Dương từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, ổn định thân hình của tôi rồi nói: “Hy vọng ba mẹ có thể tác thành cho chúng con, từ nay về sau để con chăm sóc cho Tô Mộng và đứa bé trong bụng cô ấy."


Lặng im, lặng im giống như chết.

Mẹ tôi vô cùng khó xử nhìn thoáng qua chiếc bụng hơi nhô lên của tôi, bụng của tôi ít nhất cũng đã được hai hoặc ba tháng, mặc chiếc áo thun ngắn mỏng manh này căn bản không thể che được.

Hơn nữa bé cưng cũng rất khỏe mạnh, nhìn vào còn lớn hơn so với phụ nữ bình thường mang thai tầm tháng này.

“Tại sao con lại không biết giữ mình trong sạch, ba còn nghĩ tất cả đều là lỗi của Giản Dương, không ngờ tới ngay cả con cũng..." Ba tôi im lặng một lúc rồi đột nhiên nổi bão, ba tôi bật dậy khỏi ghế, định túm lấy cổ áo của tôi.

Nhưng Lăng Vũ Dương cũng không phải người bình thường, tốc độ hành động của anh tựa như tia chớp, che chắn trước mặt tôi.

Cơ thể rắn chắc của anh giống như bức tường đá, trực tiếp chặn ba tôi ở bên ngoài. Ba tôi không cao bằng Lăng Vũ Dương, nên chỉ có thể trừng mắt nhìn bờ vai dày rộng của Lăng Vũ Dương mà rống giận: “Thằng nhãi này mau tránh ra cho tôi, tôi phải dạy dỗ lại con gái của tôi, không cần cậu nhúng tay vào."

Mẹ tôi nhìn thấy ba tôi muốn đánh tôi, chần chờ một chút, vẫn là kéo ba tôi một chút: “Trước hết đừng có động tay, hỏi tình huống cho rõ ràng trước đã. Không phân rõ đúng sai như vậy, lỡ đâu nghĩ oan cho đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?"

Ba tôi cách thân hình của Lăng Vũ Dương, điên cuồng hét lên với tôi: “Tô Mộng, con nói cho ba biết. Rốt cuộc tại sao lại thế này?"

Nếu không có Lăng Vũ Dương che chắn trước mặt tôi, có lẽ tôi đã gục ngã mất. Bình thường tôi để ý nhất là cảm xúc của ba mẹ tôi, tôi không mong muốn phẩm đức nhân cách của bọn họ bị sỉ nhục.

Tôi cũng rất nghe lời theo suy nghĩ của họ, nhưng lúc Lăng Vũ Dương che chắn ở trước mặt tôi, thời khắc đó cả thế giới của tôi đã được khởi động.


Đột nhiên tôi phát hiện ra, tôi cũng có dũng khí như vậy.

Loại dũng khí này không thể tách rời khỏi Lăng Vũ Dương, dũng khí muốn nói cho ba mẹ tất cả mọi chuyện.

“Ba... Con..." Tôi kêu lên với ông ấy một tiếng, bước ra từ phía sau Lăng Vũ Dương, nghiêm túc nhìn vào sườn mặt của ba, nghiêm túc thốt ra từng chữ một: "Tuy rằng con không thể nhớ ra ký ức lúc trước bảy tuổi, nhưng thật ra con biết được một số chuyện. Con... Con rốt cuộc là con của ai?"

Ba tôi sững sờ, ông ấy lui ra phía sau nửa bước, đôi môi có chút run rẩy.

Mẹ tôi bật khóc, bà ấy vốn luôn duy trì vị trí trung lập, lúc này lại liều mạng đánh lên người Lăng Vũ Dương, bật khóc kêu lên: "Là cậu... Là cậu muốn chia rẽ máu mủ ruột thịt của tôi, cậu muốn cướp đi con gái của tôi, cái tên khốn nạn này..."

Tôi... Tôi nói ra những chuyện này cũng không phải là muốn chia rẽ tình cảm giữa tôi và ba mẹ, ngược lại tôi lại hy vọng bọn họ có thể hiểu cho tôi. Tôi bước lên ôm lấy cánh tay mẹ, nhẹ giọng nói: “Lăng Vũ Dương chính là người chồng mà con đã nhận định trước năm con bảy tuổi. Tuy rằng con không nhớ rõ, nhưng mà số mệnh đã cho chúng con gặp lại nhau. Chẳng lẽ hai người không biết con đã từng định hôn ước với người khác hay sao?"


"Cậu... Cậu là người nhà họ Liên!” Ba tôi đột nhiên giống như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, kinh ngạc nhìn Lăng Vũ Dương, ông ấy đi đến trước mặt Lăng Vũ Dương, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của Lăng Vũ Dương.

Dường như ông ấy đã quên, vừa rồi ông ấy còn kêu Lăng Vũ Dương là cậu trai Liên.

Nhà họ Liên này, ở trong miệng ba tôi, dường như có một ý nghĩa rất khác biệt. Ba tôi vươn ngón tay có làn da màu đen khô ráp, mập mạp ngắn ngủn của mình ra, đầu ngón tay còn có vết thương do vôi phấn viết ăn mòn, tháo bỏ đi lớp khẩu trang ở trên mặt Lăng Vũ Dương.

Ông ấy nhìn thấy vết sẹo lửa cháy trên khuôn mặt Lăng Vũ Dương, vẻ mặt càng trở nên mê man, lẩm bẩm nói: “Quân Dương, phải... Là Quân Dương... Lúc cháu còn nhỏ, tôi đã nhìn thấy cháu, khi đó mặt của cháu còn chưa bị thương."

- ---------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương