Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
-
Chương 252: Chỉ Cần Em Còn Sống Là Đủ Rồi
Lúc này tôi lén đưa đầu ra khỏi lồng ngực của Lăng Vũ Dương, thò một chút, mới nhìn thấy bàn tay kia không ôm chặt lấy tôi mà đang bóp chặt lấy một người giấy đang kêu gào thảm thiết.
Vẻ bề ngoài của người giấy này vẫn giữ khuôn mặt đào hoa như cũ, hai đột mắt quyến rũ xinh đẹp như hồ ly, nhưng dường như lại ẩn chứa bên trong dầy sự đáng thường.
Mặc dù không rơi nước mắt nhưng dáng vẻ gào khóc thế này, cũng thật sự rất đau buồn, khiến người nhìn thôi cũng không nhịn được.
Nếu không phải tôi biết bà lão này, ánh mắt ăn thịt người thật kinh tở, nhìn thấy viền mắt của nó, nói không chừng đang rất thảm thiết.
Người giấy chu cánh môi xinh đẹp lên mặc dù chỉ là một bức tranh, nhưng lúc này lại có thể lộ ra một dáng vẻ.
Từ bên miệng của nó vẫn còn phun ra chút sương mù màu đỏ, bây giờ nó cực kỳ yếu, nên ra phun ra không được nhiều.
Tôi nghĩ nếu như với tình huống bình thường, gặp hải được dáng vẻ bà ta đang phun sương mù, như thế nhất định vô cùng tráng lệ.
Miệng người giấy phun ra không ít lượng sương máu tản ra khắp không gian, nhất thời không có ý thức, từ từ cùng hòa vào cùng làn sương máu bao vây xung quanh.
mấy sương mù này đến một chỗ, từ từ chuyển động tản đi tỏng không khí, hình thành nên đủ các hình dáng.
Tôi trông thật ngu ngốc, căn bản sương máu thực sự làm tổn thương đến hồn phách, thật sự nhìn như nôn ra máu người hoàn toàn không chớp mắt.
Xem ra nó yếu ớt như vậy không chuyện nổi một đòn tấn công, đừng nói là Lăng Vũ Dương, ngay đến cả tôi có Âm Dương sư có bản lĩnh của mèo ba chân, tiện tay nắm lấy mũi tên chưởng ra Tam Thanh hỏa phù, có thể đốt cháy nó không thừa một mảnh nào.
Nhưng nghĩ lại, nó đã ở Quỷ Vực nhiều năm như vậy.
Còn là quỷ mẫu, không hề có kỹ năng gì đặc biệt, thật đúng là không thể nào nói nổi.
Vết thương trên ngực của Lăng Vũ Dương không ngừng chảy máu, tôi cẩn thân từng li từng tí ấn lên ngực anh, muốn lợi dùng cách này để cầm mấ của cho anh ấy.
Máu chảy ròng xuống ngón tay tôi như thể tôi không cần tiền.
Khiến cho lòng tôi dường như bị bóp nghẹt lại, rất khó chịu.
Bắc Đẩu Huyền Ngư ở trong bàn tay tôi vẽ ra một thám hồn phù, tôi lặng lẽ dùng tay của mình để kiểm tra bên trong cơ thể.
Không tra không biết, tra ra rồi mới giật nảy mình, bên trong anh ấy chỉ còn lại chín linh hồn, so với ba hồn bả vía thì rõ ràng đã thiếu mất một hồn phách.
Hơn nữa linh hồn còn bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng, chín mảnh hồn còn lại, đều đang bị dần dần tổn thương không giống nhau.
Tổn thương trên linh hồn của anh so với vết thương của Lưu Vũ Năng trước đây còn nghiêm trọng hơn gấp cả trăm lần.
Ngẫm lại sương máu này không phải lúc đó cũng đã khiến cho sương quỷ của Lưu Vũ Năng bị thương sao, đương nhiên là nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng Lăng Vũ Dương lại không hề có ý thức bảo vệ lấy chính bản thân mình, vì anh ấy đã mang hết toàn bộ năng lực đó mà đi bảo vệ tôi rồi.
Cuối cùng còn đỡ thay tôi một mũi tên, trên người vẫn đang bị thương rất nặng.
Mũi tên máu đó đâm thẳng vào linh thể của anh tạo nên một vết thương, khiến cho hai ngọn mệnh đèn còn sót lại bên trong hồn phách của anh vô cùng mơ hồ.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng không biết giúp anh ấy chữa thương thế nào cho hiệu quả.
Dù sao anh ấy cùng là linh thể, cách người sống cầm máu không chắc sẽ có tác dụng với anh ấy.
Lăng Tử Dương căn bản lại không quan tâm đến vết thương ở ngực của mình, vết thương nghiêm trọng như thế mà anh vẫn có thể nhếch miệng, nở một nụ cười tà mị, nói: “Bà già, bà cũng hỏi hỏi tôi vì sao biết được bà ở nơi nào.
Đó là nhờ con trai bảo bối của bà nói cho tôi biết đó.”
Động tác biểu cảm trên gương mặt của người giấy kia có chút phong phú, săc mặt của nó hoảng sợ, ngạc nhiên, run lẩy bẩy nói: “Không thể nào… con của tôi hiếu thảo, nó sẽ không hại tôi!”
Nụ cười bên khóe môi vẫn giữ nguyên như vậy lúc này còn khó coi hơn cả khóc, biểu cảm trên mặt của người giấy còn đặc sắc hơn cả người nữa.
“Vị trí của bà chính là vị trí trống trong bát quái trận, che giấu nhiều nhất.
Nếu không phải đứa con ngoan của bà nói với tôi, thì làm sao tôi biết được bà ở đây?” Lăng Tử Dương cũng không biết làm sao nhìn ra được bà già ích kỉ, đa nghi này, mấy câu nói đã có thể làm loạn tinh thần không ổn của người giấy.
“Chính miệng Bạch Họa Chí nói với tôi, anh ta thà lấy mạng của bà ra đổi với mạng của anh ta, mình không chết.
Ba hồn bảy vía của anh ta đã chết trong tay Lăng Vũ Dương rồi, bây giờ chỉ còn tồn tại duy nhất một thiên hồn thôi, chỉ cần lấy mạng của ra đổi với mạng của anh.” Đương nhiên tôi cũng phụ họa thêm, lên tiếng giúp Lăng Vũ Dương châm thêm lửa.
Rõ ràng người giấy kia đã tin vài phần, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp nói dông dài: “Nói bậy, các người nói bậy, con trai của tôi hiếu thảo với tôi như thế làm sao có thể làm ra mấy chuyện như thế này được! Tên họ Lăng kia đang bị thương như thế thì con trai của tôi dựa vào cái gì mà phải sợ cậu chứ… con trai à… mẹ… biết con sẽ không phản bội mẹ mà… mẹ khổ lắm rồi… a đúng rồi, con trai, hình như con không phải là do mẹ sinh ra… chúng ta đều là những u hồn bơ vơ, khó khăn lắm mới trở thành mẹ con của nhau.
Con thật sự sẽ không làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo này với mẹ chứ?”
“Cứ cho là tôi sắp chết, thì chỉ cần động đậy ngón tay thì con trai của bà cũng không phải là đối thủ của tôi.
Con trai bà không phải do bà sinh ra đương nhiên sẽ muốn bán đứng bà để bảo vệ mình rồi.” Đầu ngón tay Lăng Vũ Dương khẽ siết lại, bóp chặt cổ của người giấy như bẻ một cây đũa.
Dù sao nó cũng làm bằn giấy, cổ có bị bóp đến mức biến dạng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phát ra tiếng, khóe miệng chậm rãi trào ra một chất lỏng màu đỏ: “Con là đứa con bất hiếu… bất hiểu.
Thật sự không ngờ rằng con sẽ làm chuyện này… mẹ thật sự rất đau lòng.
Không không không… Bạch Học Chí, mẹ biết là do con không thận nên mới bán đứng mẹ, bây giờ con đến cứu mẹ đi, đến vẫn còn kịp đó…”
“Anh ta sẽ không cứu bà đâu, bà định làm thế nào?” Tôi đứng sau lưng Lăng Vũ Dương, không biết hai chữ “tiết tháo” viết thế nào, làm sao để hai mẹ con bọn họ trở mặt thành thù, thì tôi sẽ nói như thế.
Đến lúc này Bạch Họa Chí mới gắng gượng đuổi đến bên chân Lăng Vũ Dương, toàn thân run cầm cập, lạnh lùng níu: “Các người đừng hòng chia rẽ mối quan hệ của hai mẹ con tôi… giao mẹ của tôi ra đây.”
“Anh đuổi kịp tôi thì đến mà cướp lấy.
Tôi đem mẹ của anh ra hay là anh…” Lăng Vũ Dương tiện tay hung hăng vo người giấy kia thành một đống.
Khóe miệng anh không kiềm chế được nhếch mép cười lạnh, một tay ôm lấy tôi, tay còn lại cầm cục giấy kia đến một chỗ khác.
Biến bà ta thành một cục giấy thật sự rất thú vị, nó có thể tiếp tục nói chuyện, nằm trong tay Lăng Vũ Dương mà lải nhải: “Các người xem đi, con trai của tôi sẽ không vứt bỏ tôi! Nó đến cứu tôi rồi, các người là một lũ lừa đảo…”
Tôi nhìn sang cục giấy kia, không nhịn được mà nhíu mày.
Xem ra cục giấy này cũng không tin tưởng con trai mình đến thế.
Bằng không lúc nãy đã không nghi ngờ, rối rắm như vậy, dó đó tôi liền chế nhạo: “Lát nữa cho dù con trai bà có đuổi kịp thì tôi cũng sẽ nhanh chóng đốt cháy bà trước đó rồi.
Dù anh ta có đến cứu bà, thì anh ta cũng sẽ chết, chi bằng giữ lại chút sức lực, ít nhất còn nói được vài ba câu.”
“Cô… loại con gái như cô, cô đúng là đồ ác độc!” Cục giấy đó thét lên, rõ ràng vô cùng sợ hãi.
Tôi nhíu mày: “Lúc bà hỏi cưới tôi cho con trai chó chết nhà bà, sao lại không phát hiện ra tôi là một đứa con dâu nham hiểm, ác độc nè?”
Sau đó, nó bắt đầu nói dài dòng: “Nó sẽ không quan tâm đến tôi, là nó bán đứng tôi, tôi… tôi làm sao biết được con trai tôi lại làm ra chuyện đó… cứu mạng… cứu mạng, tôi không muốn chết!”
Bước chân của Lăng Vũ Dương đột nhiên dừng lại, tôi có thể cảm nhận được bước chân đó rất lạnh lẽo, dần như có gió thổi dưới chân.
Mặc dù bên dưới cũng là một mảng sương máu bao phủ, nhưng tôi vẫn có thể hiểu rất rõ.
Lăng Vũ Dương đưa chúng tôi đến vực thẳm động quỷ này, Bạch Họa Chí kia cũng đuổi theo.
Anh đứng trong mảng sương máu này, đột nhiên không động đậy nữa.
Tôi không phải là người tinh mắt, không đến mức có thể phát hiện ra mấy tia đỏ trên chân của Bạch Họa Chí.
Mấy tia đỏ này xuất hiện trong một tầng sương máu, quấn lấy cổ chân của Bạch Họa Chí.
Tia đỏ đó quấn quấn chặt vào mắt cá chân, xuyên thẳng vào trong.
Rõ ràng tôi biết, Bạch Họa Chi bị nhà tù Thất Bộ của Thái Ât Tam Hào Lao giam giữ.
Lăng Vũ Dương mới mang cục giấy đó chạy đi, thật ra là vào giữa trận bát quái, lừa Bạch Họa Chi vào chuồng.
Lăng Vũ Dương tiên ray ném cục giấy đó bên bên chân Bạch Họa Chi, lạnh lùng cười: “Không phải anh muốn của anh sao? Bắt lấy đi, tôi giữ giấy nát kia cũng không có tác dụng gì.”
“Mẹ ơi…” Bạch Họa Chỉ muốn bước đến nhặt cục giấy lên, nhưng lại phát hiện ra mình lại với không tới.
Bên dưới chân không có nào di chuyển được dù cho nửa bước, Bạch Họa Chỉ tức giận nên xuống đất: “Lăng Vũ Dương, mấy người ai cũng đừng hồng rời khỏi thôn Huyền Đăng… Mẹ, cho dù mẹ có tin con hay không thi hôm nay chúng ta và bọn họ cùng đồng quy vu tận! Mẹ sẽ liền biết được con có thật lòng với mẹ hay không.”
Nói xong, cục giấy kia bắt đầu cười thê lương, trong làm sương đỏ đó phát ra tiếng cười.
Sương mủ càng ngày càng dày đặc, dường như đã bão hòa trong không khí.
“Lăng Vũ Dương… chúng ta vừa nảy… có phải là không nên cố ý chọc giận bọn họ?” Tôi thấy tinh hình trước mắt đột nhiên phát hiện ra một đạo lý, lấy việc không thể nào ra có thể thực sự ép người ta đến tinh thể tuyệt vọng.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người được mà.
Thân hình của Lăng Vũ Dương ở trong mà sương lập tức không còn nhìn thấy nữa, giọng nói như ảnh trăng lạnh lẽo của anh ấy vẫn còn vang bên tai: “Cô gái nhỏ, anh cố ý chọc giận hai mẹ con bọn họ mà.
Đây là đòn chí mạng với bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ dùng, thỏ đầu một nhát, rụt đầu một nhát, chi bằng tốt hơn hết nên nhanh một chút.”
Xung quanh một mảng sương mù cuồn cuộn, tầm nhìn rất giảm đến mức thấp nhất.
Chỉ có duy nhất miếng ngọc bội trên người tôi là phát sáng, có thể chiếu sáng toàn bộ người tôi.
Tôi cảm giác giác cằm Lăng Vũ Dương đang dựa vào vai tôi, cánh tay anh có chút mềm yếu không còn chút sức lực ôm tôi đến nơi trống trải, khẽ nói bên tại: “Cho nên, cô gái nhỏ, nghe lời anh, nhằm mắt lại.
Lát nữa nghe thấy tiếng phượng hoàng thì mở mắt ra nhảy lên.
Chỉ cần em còn sống là đủ rồi…”
“Ý anh là gì? Muốn đuổi em đi khỏi Quỷ Vực này sao?” Tôi lập tức nắm chặt lấy tay Lăng Vũ Dương, nhưng trong màn sương máu lại cảm thấy tay của anh dính chất lỏng gì đó rất nhớt, sền sệt như hồ dán.
Theo bản năng tôi có thể cảm thấy, vì lần này anh ấy bị thương rất nặng, cho nên trong màn sương mới cảm thấy anh không hề có chút sức lực nào.
Anh ấy sẽ rời khỏi tôi…
Trong lòng tôi trống rỗng hoảng loạn, nước mắt cũng tuôn rơi: “Anh… đừng đi… em xin anh đó.
“Cô gái nhỏ, anh đã dự đoán trước mình sẽ có kết cục như thế này, cho nên đừng buồn nhé.
Sau này Quỷ Vực và mấy thứ này sẽ không đến tìm em nữa đâu, anh cũng không cần em nữa…” Giọng nói của anh trở nên mơ hồ, lúc có lúc không, tôi ôm lấy cánh tay anh, đột nhiên không còn cảm thấy được bất cứ thứ gì nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook