Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Chương 237: Sợi Đỏ Minh Hôn


Anh hung hăng chiếm lấy đôi môi tôi, đôi môi lạnh ngắt như băng, tiến tới càng lúc càng mãnh liệt.

Đánh đến khi tôi không còn manh giáp, không còn chút sức lực tựa vào lòng anh, anh mới vừa lòng bỏ qua: “Cô gái nhỏ, em đi theo anh lâu như vậy, còn không biết bản tính của anh sao? Rất đơn giản, giết chết giành lại người.”
Thật…
Thật ngang ngược!
Tôi đương nhiên biết tính khí của Lăng Vũ Dương, nếu như không chắc chắn anh sẽ không nói.

Nếu như có ai dám cản đường của anh, anh sẽ gặp thần giết thần, giỏi nhất là dùng giết chóc để giải quyết vấn đề.

Tôi nhẹ gật đầu biểu hiện sự sùng bái mù quáng, chỉ cần chắc chắn Nam Cung Trường Mặc và Lưu Vũ Năng không bị giết chết là được.

Anh tùy ý mỉm cười: “Tìm thấy bọn họ thì em có thể trở về rồi, cô gái nhỏ.

Em khó khăn lắm mới đến, anh có chút lưu luyến không nỡ rời xa em.”
“Em không muốn trở về nữa, em muốn ở lại Quỷ Vực, anh không cần thả em trở về.

Em không muốn một mình đối mặt với những chuyện kia…” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tôi nắm chặt hai ống tay áo của anh.

Anh hướng đôi mắt phượng đang nhìn khuy áo chuyển sang nhìn tôi, sâu thẳm trong đôi mắt như có ánh hào quang xanh cứ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đó mang đầy tà khí, sâu thẳm nặng nề.

Tôi cảm thấy không thể nhìn thấu được anh, tôi luôn cảm thấy rằng trong sâu thẳm đôi mắt của anh đang che giấu tình cảm lưu luyến, bịn rịn.

Trên má của người đàn ông đó dường như có vết xước mờ, giống như vị trí trên xác cổ mà trước đây tôi làm rơi dao phẫu thuật nghìn năm trước.

Những vị trí khác trên khuôn mặt đều đẹp như được điêu luyện sắc sảo.

Diện mạo giống thiếu niên như thế vậy mà tình tình lại tà ác, đôi mắt với nhiều sự biến đổi thăng trầm trong cuộc đời, hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc anh đã trải qua bao nhiêu năm trên thế gian này.

Sau một hồi lâu nhìn tôi, anh mới nâng mặt của tôi lên, cười gượng: “Cô gái nhỏ, em ở lại đây, tôi mong còn không được.

Đợi nghĩ ra cách làm sương mù tan bớt, tấn công vào thôn Huyền Đăng, giết chết Bạch Họa Chí rồi chúng ta sẽ ra ngoài.

Đến lúc đó Lạc Thần Tuấn chọn một nơi, chúng lại tổ chức một đám cưới khác.”
“Anh… Không phải anh thành quỷ rồi sao? Sao còn có thể kết hôn được… Vả lại, em vừa mới khai giảng, còn phải đi học nữa, tổ chức hôn lễ ở thành phố Ngọc Lan hình như không ổn lắm thì phải?” Trong lòng tôi thầm nghĩ, đợi đến khi ra được bên ngoài có lẽ cũng đã là đầu học kì mới rồi.

Nhà họ Liên ngay dịp đón năm mới mà lại diễn ra liên tiếp hai cái đám tang.


Vì vậy mà tết năm nay không khí thật ảm đạm và buồn bã.

Thậm chí đến việc gọi điện về cho ba mẹ ở Nam Công tôi cũng chả buồn nghĩ.

Ba mẹ không nhận được điện thoại của tôi, nhất định là đang nghĩ tôi lại chơi bời quậy phá gì bên này, không còn hiếu thảo với họ nữa.

Học kì mới bắt đầu, tôi còn phải thi bù một số môn mà kì trước đã bỏ lỡ.

Có điều tôi đã gặp quá nhiều chuyện xui xẻo ở nhà họ Liên, số lần học bài chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ước chừng có đi thi rồi cũng sẽ trượt.

Chuyện hôn lễ nếu công khai thái quá càng dễ có nhiều người bàn tán sau lưng.

Nếu tôi vì thi trượt mà không thể tốt nghiệp được, ba mẹ ở Nam Công sẽ lại phải bận tâm vì tôi.

Vừa nghĩ tới đây, Lăng Vũ Dương đã lắc lư một sợi chỉ đỏ ở trước mặt tôi, cười xấu xa: Ai nói sẽ cho em một hôn lễ như người sống, có sợi chỉ này rồi, em mãi mãi đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Tôi nắm lấy sợi dây màu đỏ đeo vào cổ tay mình, hỏi: “Là đám cưới ma đúng không? Có phải khi sợi dây màu đỏ này được đeo lên tay em, em với anh lại lập khế ước với nhau.

Việc này…”
Việc này có thể bù đắp cho sai lầm của tôi ngày hôm đó khi đã cắt đứt sợi dây này!
Lúc đầu, tôi đã quên rằng nếu Lăng Vũ Dương lại trở thành linh thể, tôi có thể lần nữa lập khế ước minh hôn với anh.

Ngón tay Lăng Vũ Dương khéo léo giúp tôi buộc chỉ đỏ vào cổ tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Minh hôn đâu có dễ dàng như vậy, nhất định phải có lễ nghi mới được, còn phải có linh môi, tốt nhất còn phải có hai vị phụ huynh.”
Tôi sửng sốt: “Nhưng ba mẹ em chắc sẽ thấy sợ hãi vì những chuyện này? Nếu là ba mẹ ruột thì cũng không tìm được.”
“Chắc có thể mời ba mẹ ruột của em đến.

Phía Tư Mã Thanh đã điều tra ra manh mối rồi.” Lăng Vũ Dương chậm rãi nói rồi mở cửa sổ trong phòng.

Bên ngoài, một tia ánh trăng dịu dàng chiếu vào, ánh trăng mờ ảo đẹp đến mê người.

Khi tôi nghe đến tên của Tư Mã Thanh, tôi nghĩ đến Thái Bạch đại nhân nói rằng Tư Mã Thanh đã theo Ác Nguyệt.

Tôi do dự một lúc về vấn đề này nhưng vẫn không nói với Lăng Vũ Dương.

Theo quan điểm của tôi, việc Tư Mã Thanh làm loạn là hoàn toàn không thể.

Có lẽ đó là một kế hoạch.


Nghĩ đến điều này, tôi đứng bên khung cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài, “Đây là Quỷ Vực.

Quỷ Vực thực sự khá đẹp, phải không? Ít ra nó còn đẹp hơn U Đô.”
“Vậy để anh sẽ đưa em đi dạo.” Lăng Vũ Dương mỉm cười.

Sau khi ra lệnh cho thuộc hạ của mình, nói bọn họ đi đến bên bờ Quỷ sương tìm Lưu Vũ Năng và Nam Cùng Trường Mặc.

Lăng Vũ Dương nắm tay tôi và đưa tôi đi xung quanh đỉnh Phi Lai.

Bên dưới đỉnh Phi Lai là một biển mây, biển mây hệt như mái tóc dài của người con gái, mang vẻ đẹp của sóng biển.

Nó lại chập chờn với cảm giác bất tử và có vô số đỉnh khi nhìn ở xa.

Thử nghĩ xem nếu dương gian vẫn là một xã hội nguyên thủy, ắt hẳn sẽ có nhiều ngọn núi như vậy.

Nơi Lăng Vũ Dương sinh sống là ở nóc của đỉnh Phi Lai.

Dọc theo núi cao chót vót được xây dựng rất nhiều con đường núi cao nguy hiểm và có rất nhiều lầu gác đình đài cổ xưa.

Trăng trên trời soi xuống cây rừng xanh biếc.

Trên đường đi, tôi gặp một số người với phong cách ăn mặc khác nhau, một số người trong số họ là những bóng đen.

Một số mặc đồ theo kiểu Tôn Trung Sơn, áo Mãn Thanh, Hán phục và âu phục.

Trong số đó, cũng có nhiều tên thiếu tay, chân, khuôn mặt gớm ghiếc.

Nhìn mấy tên này liền biết họ rất có thể không vào được U Đô hoặc rời khỏi U Đô để vào Quỷ Hồn của Quỷ Vực.

Một số người trong số họ là thuộc hạ cũ của Lăng Vũ Dương và một số đã ẩn náu trong làng Huyền Đăng để đầu hàng sau khi thấy Bạch Họa Lang đã biến mất.

Lăng Vũ Dương nhìn thấy tất cả đều kính cẩn gọi một tiếng ông chủ.

Từ vị trí của đỉnh Phi Lai có thể nhìn xuống thôn Huyền Đăng một cách rõ ràng nhất, thôn Huyền Đăng vẫn đang được bao bọc bởi một làn sương quỷ khí dày đặc ma mị, từ khoảng cách xa như vậy nhìn qua đó, vẫn chỉ nhìn thấy ánh đèn mờ ảo lay lắc như cũ.


Ngoài ra còn có một sân khấu được dựng ở trung tâm thôn Huyền Đăng, tấm màn ngăn cách to lớn vẫn phát ra ánh sáng trắng mờ ảo của huỳnh quang như cũ.

Nhìn từ xa có một loại cảm giác âm u quỷ dị.

Bên ngoài thôn Huyền Đăng chính là một bãi tha ma giống như nghĩa địa.

Bãi tha ma tối đen như mực, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, nhưng khi Bắc Đẩu Huyền Ngư tiến thẳng vào cơ thể tôi, thì có thể thấy tình hình ở bãi tha ma một cách rõ ràng, khắp nơi đều là bia mộ.

Cũng có rất nhiều ngôi mộ quan tài bị lộ cả ra bên ngoài, cũng có rất nhiều chó hoang đào bới khắp nơi tìm thức ăn.

Một vị thiếu niên áo trắng, tay cầm sáo ngọc, ngồi trên mộ ngôi mộ lớn.

Gió luồn khiến mái tóc dài của anh ta bay loạn xạ, y phục phấp phới nhẹ nhàng, vừa có cảm giác thanh tao, nhã nhặn.

Đặc biệt phù hợp với ánh trăng không bao giờ thay đổi ở Quỷ Vực này, cả người anh ta dường như chìm vào sự lạnh lẽo.

Anh ta là Bạch Họa Chí, rũ mắt nhìn thứ lộ ra từ nắp quan tài, mái tóc cùng lúc rũ xuống che khuất gương mặt anh ta.

Tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu mới thở dài một hơi: “ Chắc anh ta không ở cùng người em chết tiệt của anh ta đâu nhỉ? Lúc nào cũng cảm thấy có chút buồn, nhưng mà nói đi nói lại anh ta ở nơi Quỷ Vực này, cũng không còn mối quan hệ gì với nhà họ Liên nữa, làm sao có thể bằng mọi giá ép nhà họ Liên đưa Liên Quân Thần vào chỗ chết chứ?”
“ Nói đi phải nói lại, sự việc lần này nhà họ Liên làm cũng không đúng, nếu không phải có chút liên quan thì anh cũng không muốn quản.

Cô gái nhỏ, nếu không phải vì anh ẻm cũng không bị liên lụy.” Lăng Vũ Dương vén mái tóc rối bên tai của tôi, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Lăng Vũ Dương, phía sau lưng anh là dãy núi Minh Nguyệt hùng vĩ, thật sự tôi luôn có cảm giác anh đẹp giống như được bước ra từ bức họa vậy.

Tôi lắc đầu: “Em không sao, không phải bây giờ vẫn sống tốt đó sao.

Em chỉ thấy hơi kỳ lạ, rốt cuộc giữa bọn họ có mối thù sâu nặng gì?”
“ Là vì cuốn Ngũ Quỷ Vận Tài, nhưng thật ra chuyện này không có liên quan gì đến Liên Quân Thần.” Lăng Vũ Dương đỡ tôi cùng nằm lên tảng đá to, cùng ngắm bầu trời không sao, chỉ có ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi.

Tôi tựa đầu vào cánh tay anh, nghiêng người sang một bên và dựa vào anh.

Chuyện liên quan đến Ngũ Quỷ Vận Tài đã có từ lâu và hình như là do Giản Tâm hay ai đó đề cập đến.

Người ta nói rằng vì muốn cho nhà họ Liên có năm con quỷ mang tài lộc đến, những người trong nhà họ Liên đã thiết kế để giết một số người quan trọng trong nhà họ Liên.

Người ta nói rằng chỉ có linh hồn của người thân mới có thể mang của cải trở về nhà.

Điều này liên quan đến trận hỏa hoạn mà Lăng Vũ Dương đã trải qua khi còn nhỏ, ngọn lửa đã thiêu chết mẹ của Lăng Vũ Dương.

Trước khi Giản Tâm chết, vì để giữ tính mạng đã nói ra hung thủ thực sự đã giết mẹ của Lăng Vũ Dương, đồng thời cũng nói rằng mẹ của Liên Quân Thành có liên quan đến chuyện này.

Tôi suy nghĩ một lúc và hỏi: “Có liên quan đến tiền bối của Liên Quân Thành?”

“Anh cũng đã phát hiện ra khi anh đi đến Quỷ Vực.

Việc đó là do thế hệ ông nội của bọn anh làm.” Lăng Vũ Dương thản nhiên nói, đưa mắt nhìn lên bầu trời không đáy.

Bầu trời rộng bao la lại chỉ có vài đám mây trắng lững lờ trôi.

Lăng Vũ Dương từ từ kể cho tôi nghe những chuyện anh điều tra được ở Quỷ Vực, khi nhà họ Liên đương đầu với khủng hoảng tài chính vào những năm chín mươi mấy, có một khoảng thời gian không chống đỡ nổi.

Tổ tiên họ kinh doanh xí nghiệp quốc gia, trong dòng họ cũng không ít người giỏi về âm dương.

Sau khi luyện linh hồn của người thân nhất, hoà vào bố cục được bài trí trong phòng.

Ví dụ đem một linh hồn nào đó cưỡng chế nhốt vào cùng bình hoa, bình hoa được sắp xếp theo bố cục phong thủy nhất định, như vậy sẽ có năm món đồ dùng đặc biệt hoặc trang sức có thể làm cho Ngũ Quỷ Vận Tài trong nhà hoạt động.

Ngũ Quỷ Vận Tài tổng cộng có năm người chết, mẹ ruột của Lăng Vũ Dương, mẹ và bà nội của Liên Quân Thành, cùng với hai người bác mà tôi không biết.

Nhưng Ngũ Quỷ Vận Tài thời đó rất tổn hại đến âm đức, phải có thứ gì đó có dương khí cực kỳ mạnh trấn áp.

Nghe nói là đào một cái mộ chó, đào lấy xác chó trong mộ.

Sau khi đốt xác chó, mang chôn dưới nền biệt thự nhà họ Liên, mới trấn được âm khí của Ngũ Quỷ Vận Tài.

Ai mà biết việc này lại làm mích lòng người ở Quỷ Vực.

Người ở Quỷ Vực cách hai đời mới đến trả thù, Liên Quân Thành cũng xui xẻo theo.

Chuyện này kể ra cũng lạ, tôi nghe mà sững sờ, trong lòng còn nổi lên vài thắc mắc.

Mộ của vua chó ở Quỷ Vực, sao lại ở cõi dương?
Đốt xác chó có thể gây thù lớn vậy à?
Nhưng tôi không phải là người thích hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện, có một số câu hỏi cứ ngưng ở đó là được.

Thời gian nói chuyện và tán gẫu trôi rất nhanh, Quỷ Vực này cũng không có ban ngày và khái niệm về thời gian cũng rất yếu ớt.

Tôi bất giác buồn ngủ, chỉ cảm thấy có người nhấc tôi lên và đưa tôi vào nhà.

Nhưng tôi nghe thấy bên tai có tiếng kêu lạ: “Ông chủ, người ngài đang tìm đã được tìm thấy, ông chủ… chúng tôi đã tìm thấy anh ta ở bên bờ Quỷ sương.

Chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Một giọng nói uy nghiêm hỏi.

Giọng nói quỷ dị ngập ngừng: “Chỉ sợ không sống được nữa.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương