Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Chương 226: Bồn Cầu Thối Cô Dám Đánh Lão Phu


Có thể bay?
Cảm giác như mắt phải của tôi thoáng giật giật một cái, trong lòng như đang tồn tại một dự cảm không tốt, cảm giác, cảm giác như là một người đàn ông đẹp như vậy ở trước mắt không có ý gì tốt đẹp.

Tôi cố gắng lục lại ký ức ở trong đầu, có phải thật sự là một người tôi quen biết có thể bay không.

Cho dù là các đạo sĩ giống như Nam Cung Trường Mặc cũng chỉ am hiểu về âm dương ngũ hành chi thuật, cũng sẽ không có khả năng phi thiên độn thổ như vậy.

Trong cuộc sống tất cả những thứ biết bay thì hầu như đều là quỷ.

Còn nếu như là người biết bay thì người đó cũng chưa chắc là một vị thần!
Bởi có thể đó là một phi công thì sao?
Nhưng mà tôi cũng không hề biết đến ai có một sự nghiệp cao như vậy cả.

Tôi lùi về phía sau nửa bước, cẩn thận đánh giá lại người đàn ông đẹp trai đang treo ngược trên trần nhà, lắc đầu nói: “Trong tất cả những người tôi quen biết thì không hề có một người nào biết bay.

Hãy nói thật đi, anh rốt cuộc là ai?”
“Tức chết tôi rồi, Tô bồn cầu, là tôi… trong nhận thức của cô thì tôi là người đẹp trai nhất, là người bác học nhất, là người rất phong lưu hào phóng, chính là… cô… cô rõ ràng đã quên tôi rồi!” Người đàn ông mặc đồ màu bạc trợn tròn con mắt, bổ nhào lại một cái, từ phía trên trần nhà nhảy xuống.

Cái tư thế đó nhẹ nhàng như gió, giống như hình ảnh của một vận động viên nhảy xuống, giống nhau đến nỗi không chê vào đâu được.

Những sợi tóc đen giống như những sợi tơ lụa, trên không trung kéo dài đã tạo nên một đường vòng cung mềm mại, không có một chút nào bị rối, rất trật tự rơi gọn vào bên cạnh tóc mai của anh ta.

Thời khắc nhìn thấy một đôi con ngươi, nhìn chúng giống như mang theo một chút ánh sáng màu đỏ sẫm.

Cũng không biết có phải là do tôi hoa mắt không mà tôi có cảm giác, cảm giác đồng tử đôi mắt của anh ta giống như là một khối bảo thạch màu hồng sáng loáng.

Tôi nhíu mày suy nghĩ, nghĩ thầm xem trên thế giới này những người nào đã từng gọi tôi là bồn cầu thì phát hiện cũng chỉ có Tống Tâm.

Còn có…

Còn có duy nhất một người nữa đó chính là anh chim Thái Bạch đại nhân giống như một con gà mái mập, Thái Bạch đại nhân lúc nãy đã bị từng đao chém xuống giết chết.

Đã bị chết ở trong chiếc lồng chim kim loại làm bằng đồng, nghĩ tới chuyện này thì càng khiến tôi cảm thấy hết sức đau lòng.

Con chim béo này có đôi khi sẽ tự luyến một chút nhưng nó thật sự đã giúp tôi và Lăng Vũ Dương rất nhiều.

Cũng bởi vì sự việc liên quan đến chúng tôi mà nó bị liên lụy đến rồi chết đi.

Ngẫm lại về sự kiêu ngạo và sự nhiệt tình của người đàn ông này thì…
Thật sự đúng là có vài phần đặc biệt giống với Thái Bạch đại nhân, còn nói chính mình biết bay, rồi có cả học thức uyên bác và vân vân!
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ chính là nó sao?
Đối với một người thì thật sự rất khó để có thể nói chính mình là người anh tuấn đẹp trai có liên hệ với một con chim hèn mọn bỉ ổi, trong lúc nhất thời, nước mắt của tôi như mưa mà rơi xuống, tôi còn tưởng rằng nó đã chết.

“Anh ta” lại có thể công khai xuất hiện ở trước mặt tôi như vậy!
Cảm giác thật sự rất đau lòng, đau khổ giống như khi chiếc lốp xe đè nát các chướng ngại vật, tôi giơ tay lên, tát một cái vào khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt: “Khốn kiếp! Anh… mấy ngày nay anh đã đi chơi ở những đâu? Anh có biết hay không, cái chết của anh đã… đã khiến tôi khổ sở bao nhiêu không…”
Gương mặt của anh ta giống như là tượng ngọc, cảm giác vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.

Một cái tát rơi vào trên gương mặt của anh ta, nhưng ngược lại anh ta lại vô cùng thờ ơ, còn bàn tay của tôi bởi vì dùng sức quá mạnh mà đã bị sưng đỏ lên, ở lòng bàn tay có cảm giác rát như bị đốt cháy.

Lòng bàn tay tôi không tự chủ khẽ nắm chặt, đánh như vậy mà cảm giác đánh anh ta lại giống như đang đánh một cương thi.

Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi thì anh ta rất có khả năng có linh thể, nếu không thì sẽ không có khả năng đi xuyên tường trong bệnh viện, càng không có khả năng một mình tự do đi ngang, xuyên qua dòng xe cộ.

Kỳ lạ!
Chẳng lẽ trong phòng để bài vị duy ma cật thì linh thể không thể vào ư?
Anh ta giống như thật sự chính là Thái Bạch đại nhân, nếu không thì anh ta sẽ không nói những lời như vậy.

Nhưng tại sao một con chim lại có thể biến thành một người đàn ông được?

Người đàn ông trắng nõn như mỡ dê nhẹ nhàng đặt bàn tay ngọc ngà của chính mình lên gương mặt tuấn tú, trên trán anh ta nhăn nhẹ lại đôi mi thanh tú của chính mình.

Đúng là một dòng nước mùa thu bị gió đêm thổi nhăn lại, một vẻ đẹp trai u sầu: “Chiếc bồn cầu thối, vậy mà cô… cô dám đánh lão phu! Nếu như tôi không né đi một thời gian thì làm sao biết được cô lại quan tâm tôi đến như vậy! Bồn cầu… Cô thật sự vì lão phu mà khóc sao? Tôi thật sự rất là cảm động…”
Nghe được người đàn ông nói như vậy thì tôi gần như một trăm phần trăm có thể kết luận rằng người đàn ông đẹp trai này chính là một con gà mái mập già mà không giống như một con chim béo.

“Quan tâm mi? Quan tâm cái ông cụ nhà mi, tôi… chắc chắn sẽ không quan tâm đến anh một con gà mái vừa béo vừa xấu.

Anh nên bớt tự mình đa tình đi!” Tôi bị Thái Bạch đại nhân làm tức giận, phẫn nộ một cách tột độ, rõ ràng anh ta còn sống, vậy tại sao lại có thể biến mất như vậy chứ?
Rõ ràng anh ta biết rõ tôi không nỡ nhìn thấy anh ta chết.

Nếu như anh ta không còn chuyện gì thì vì sao lại không xuất hiện gặp tôi chứ?
Tôi nhìn người đàn ông này, nước mắt ào ào chảy xuống, trong lòng lại một lần nữa tự nói với chính mình, con gà mập này giả chết không đáng để cho mình phải khóc như vậy.

Nhưng nước mắt vẫn cứ như cũ ào ào tuôn ra, có thể là vì vị trí của Thái Bạch đại nhân trong lòng tôi quá quan trọng, cho nên tôi đã không có cách nào để che giấu đi tâm tình của mình.

“Cô nói dối! Tôi là Thái Bạch đại nhân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở vì vậy làm sao mà cô có thể không quan tâm đến tôi cho được.” Đầu ngón tay của anh ta nhẹ nhàng lướt qua những giọt nước mắt của tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong ngực, ôn nhu an ủi nói: “Ôi trời, cô biết là tôi… nhất thời không thể chịu nổi việc nhìn thấy con gái khóc, nghe lời tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cô, nếu như cô muốn thì hiện tại đừng khóc nữa, tôi sẽ dỗ cô đi ngủ trước, rồi hôn lên trán cô, có được không nào?”
Ớ…
Một nụ hôn lên trên trán?
Khóe miệng của tôi cứng lại, có chút cảm giác hóa đá rạn nứt, cúi xuống nhìn xuống thì đúng là đôi giày màu trắng bạc của Thái Bạch đại nhân, tôi lập tức giẫm mạnh xuống: “Bỏ đi, đồ gà béo đáng chết, tôi không muốn lại nhìn thấy mặt anh nữa.”
Con gà mập đáng ghét kia đã biến thành một người đàn ông, vì vậy đôi chân cũng trở nên cứng như đá.

Anh ta lại giả vờ giả vịt thả lỏng vai tôi ra, nhảy lên một cái, ôm lấy chỗ bị tôi giẫm lên, trên mặt tỏ ra vẻ đau đớn, nhưng mà trong miệng lại thâm tình trìu mến nói: “Làm sao mà cô có thể không muốn nhìn thấy tôi nữa? Nếu không phải hôm nay trên đường có tôi bảo vệ cho cô thì cô đã sớm bị giá cẩu sát ăn hết rồi, Tô bồn cầu, tôi biết rõ cô không phải là một người vong ân phụ nghĩa.

Còn bây giờ thì chẳng qua là cô nhất thời tức giận tôi mà thôi, dựa theo tính tình của cô thì tôi có thể khẳng định chỉ một lát nữa là cô sẽ không còn tức giận với tôi nữa…”
Con thú lông bẹt này thực sự xứng đáng nhận được giải thưởng Kim Kê dành cho diễn viên xuất sắc, chắc chắn trong số các con chim thì anh ta chính là người diễn xuất tốt nhất.

Tôi tức giận đến nỗi cả đôi tai cũng muốn bốc khói, vừa định tiếp tục mắng anh ta thì đột nhiên lại hứng thú với việc một con chim biến thành một người đàn ông có vẻ đẹp hoàn mỹ.


Nếu coi đây là một sinh vật biến hóa thì cũng không đúng.

Mọi người đều đã biết loài vượn mới là loài động vật tiến hóa.

Chắc chắn loài chim không thể được liệt vào loài động vật có vú được, nếu không thì Darwin sẽ phải viết lại thuyết tiến hóa mất…
Tôi vuốt cái cằm của mình, nhìn trên xuống dưới con gà béo đã biến thành một người đàn ông đẹp trai, hỏi: “Thái Bạch đại nhân tôi rất muốn biết là anh… anh tại sao mà… ừm… lại có thể từ một con chim biến thành người vậy? Ngay cả chân lông chim cũng không thấy, chậc chậc…”
“Cái đó… vậy thì phải cảm ơn Phương Nhất Trần nhiều, tôi cố ý để anh ta giết tôi, nếu không thì linh thể sẽ không thể đi ra khỏi thân thể của con chim… Cô nhớ xem… trên thế giới này thì có ai có thể gây tổn thương cho Thái Bạch đại nhân tôi chứ.” Lúc người người đàn ông cười cười, cái bộ dáng đó giống y như thời điểm anh ta vẫn là con gà béo, không khác một chút nào.

Hóa ra là cố ý để cho Phương Nhất Trần giết chết, sau khi anh ta chết đi thì linh thể cũng đi ra.

Chỉ có sau khi chết đi thì mới để cho tất cả chúng tôi đều cảm thấy đau lòng, nhất là Tống Tâm.

Nếu cô ấy biết rõ Thái Bạch đại nhân không chết, hơn nữa còn cố tình không xuất hiện, hoặc là lén trốn ở nơi nào đó hẻo lánh nhìn chúng tôi khổ sở.

Thì cô ấy nhất định sẽ tức giận hơn so với tôi, thậm chí có khả năng sẽ bóp chết con gà béo này.

Ngẫm nghĩ lại cũng đúng, tôi cũng đã quên mất Thái Bạch đại nhân ngoại trừ là một con chim thì cũng chính là một sự tồn tại thần bí ở bên trong Quỷ Vực.

Anh ta ở lại nhà họ Tống bao nhiêu năm, trải qua chiến loạn, thiên tai, những việc ngoài ý muốn nhưng những thứ đó đều không cướp đi tính mạng của anh ta.

Cho nên nếu như anh ta không muốn chết thì chắc chắn sẽ không chết.

Chắc hẳn bộ dẳng lúc trưởng thành của anh ta là như vậy nhưng sau đó bị nhập vào trong thân thể của một con chim.

Sau khi thân thể của con chim đã chết thì linh thể cũng đi ra khỏi cơ thể đó.

Tôi thấy thật sự khó hiểu tại sao anh ta có đại não thông minh như vậy mà lại đem linh hồn của mình nhập vào thân xác của một con chim.

Đôi mắt trắng của tôi không còn chút máu, lấy tay của minh lau lung tung nước mắt ở trên mặt, tức giận nói: “Nếu như tôi sớm biết chuyện này… Sớm biết chuyện này thì tôi cũng sẽ không cho con gà mái béo nhà anh một giọt nước mắt đau buồn nào.

Nhìn thấy chúng tôi đau buồn như vậy, anh cảm thấy rất vui sao?”
“Tô bồn cầu, hiện tại cô đang hiểu lầm lão phu rồi!” Có một người đàn ông đẹp trai, anh tuần tự xưng là tôi đã đi mê hoặc mọi người, phá hủy đi tất cả mọi sự đẹp đẽ.

Anh ta cũng không hề khoác lác mà thật sự nghiêm túc nói: “Lúc ấy tôi mới đi ra từ trong thân thể của một con chim, linh thể còn vô cùng suy yếu, phòng này lại có phong thủy phá tả, lại có duy ma cật cho nên nếu như tôi ở đây thì chắc chắn sẽ chết.


Vì vậy tôi đã lựa chọn rời khỏi căn phòng này trước, sau đó sẽ từ từ khôi phục một chút thực lực.”
“Vậy anh quay lại làm gì?” Tôi hỏi anh ta, thái độ có chút không thiện chí, thân thiện.

Trong lòng tôi mạnh mẽ nghĩ đến nếu như Thái Bạch đại nhân đã rời đi thì cần gì phải trở về.

Khỏe miệng của anh ta cong lên lộ ra một nụ cười tà mị vui vẻ nói: “Đương nhiên là bảo vệ cô và con đại trùng kia, hôm nay tôi còn anh hùng cứu mỹ nhân, Tô bồn cầu, bây giờ cô đã thấy được vẻ đẹp thật sự của tôi rồi, có phải đã hối hận lúc trước đã không chọn tôi rồi phải không?”
Hiện tại không chỉ có mỗi của tôi có cảm giác run rẩy mà ngay cả toàn bộ cơ thể của tôi cũng như vậy, giống như đang lung lay trong gió bão.

.

Đam Mỹ Hài
Tôi cố gắng không để cho bản thân minh nghĩ đến những cải… những lời nói tự luyến của Thái Bạch đại nhân, coi đây là đang nói chuyện phiếm với bề trên: “Đúng vậy đấy, tôi thật sự rất hối hận, nhưng mà tôi đã là vợ của Lăng Vũ Dương rồi.

Ả, Thái Bạch đại nhân, Liên Quân Thành… à… con đại trùng kia chưa hề đi ngủ một thời gian dài, anh có thể giúp anh ta một chút, tạo ra một số thứ để cho anh ta đi ngủ được hay không?”
Vốn không muốn gọi Liên Quân Thành là con đại trùng nhưng hiện tại vì muốn cầu cạnh Thái Bạch đại nhân nên bất đắc dĩ mới phải gọi theo anh ta.

Trong đầu tôi đang nghĩ tới Liên Quân Thành đang tham dự lễ tang ở dưới lầu đã rất lâu chưa đi ngủ, cho dù ý chỉ có kiên cường cỡ nào thì sớm muộn gì sẽ có lúc tinh thần suy sụp.

Nếu như Thái Bạch đại nhân đã đến vậy thì tại sao lại không nhờ đến sự giúp đỡ của Thái Bạch đại nhân, giúp cho anh ta nghỉ ngơi một lúc.

Thái Bạch đại nhân đi đến bên giường ngồi xuống, một tay ở sau lưng chống lên giường, anh ta ngẩng đầu nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút sắc bén nói: “Tô bồn cầu, có một số việc tôi không muốn phải giấu cô, anh ta không thể đi ngủ.

Nếu như anh ta ngủ một giấc thi nhất định sẽ chết, vì vậy cô nên cố gắng khuyên anh ta chống đỡ.”
“Tại sao lại như vậy? Anh… anh không phải đã trở về rồi sao? Tại sao mà anh ta vẫn không thể đi ngủ?” Tôi có chút mờ mịt, sững sở, sau một hồi suy nghĩ trong đầu, tôi lại hỏi: “Chẳng lẽ là anh không muốn cứu anh ta?”
Không thể nào?
Thái Bạch đại nhân cố ý hóa thành một người đàn ông đẹp trai trở về, không phải vì muốn bảo vệ cho tính mạng của tôi và Liên Quân Thành sao?
Tại sao lại không thể để cho Liên Quân Thành ngủ?
Anh ta không ngủ được, chắc chắn là dì anh ta sẽ tiến vào Quỷ Vực ở trong mơ.

Nhưng mà…
Nếu như không đi ngủ thì cũng sẽ chết!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương