Cổ Mộ Kỳ Duyên
-
Chương 5
Viên Dã chán nản: ” Cùng ta tranh cái gì? Ngươi cho rằng ta đường đường là Vương gia tôn nghiêm kiêm đại nguyên soái quân đội tới nơi này để làm cái trò gì?” Hắn rống to, phong độ hoàn toàn biến mất, thật đúng là xui xẻo, vốn từ khi tiếp nhận nhiệm vụ liên quan đến ma quỷ oán hận như thế này đã đủ làm cho hắn buồn bực , mà trước mặt không biết từ đâu chui ra tên nam nhân hỗn đản này, lại còn mang theo dạng ánh mắt “Ngươi là kẻ trộm mộ” mà nhìn mình.
“Vậy ngươi đường đường là Vương gia tôn nghiêm kiêm binh mã đại nguyên soái tới nơi này làm cái gì a?” bản tính hiếu kỳ đã được nuôi dưỡng rất tốt bởi ngành khảo cổ bắt đầu xuất hiện, hơn nữa đây cũng là một loại chiến thuật nhằm trì hoãn .
Viên Dã cười lạnh một tiếng: ” Ngươi định chơi đùa cùng ta nhằm trì hoãn đúng không? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc lừa? Quên đi, ta không cùng ngươi tranh luận, sẽ khiến ngươi vui vẻ, một kiếm tiễn ngươi về Tây thiên là được rồi.” Hắn vừa đưa mũi kiếm tiến về phía trước nửa tấc, song lại nhìn đến hai tròng mắt Bách Lý Giang đều đang trợn trừng hình như đang nhìn về phía sau mình, ngữ điệu càng thêm hoảng sợ: ” Chúng ta. . . . . . Chúng ta có phải hay không. . . . . . Hẳn là. . . . . . Trước. . . . . . Trước tiên liên thủ. . . . . .”
“Còn muốn lôi kéo ta chơi đùa.” Viên Dã lại cười: ” Trò lừa bịp của ngươi bây giờ cùng lắm là muốn gạt ta quay đầu lại, chiêu này quá lỗi thời rồi. . . . . .” Một chữ còn chưa kịp nói ra, hắn bỗng nhiên cảm thấy bên tai thổi đến một cơn gió lạnh tối tăm âm trầm, tiếp đó tựa hồ có một bàn tay đặt lên vai hắn, rồi một trận cười khiến cho đầu óc người ta tê dại: ” khanh khách khanh khách khanh khách. . . . . .”
Dựa vào phản ứng vượt trội được rèn luyện nhiều năm trên chiến trường, Viên Dã trong nháy mắt liền rút lại Thu Hoằng kiếm, cũng không thèm nhìn liền hướng phía sau đâm tới, ngay sau đó thân mình cong lại, giống như tên bắn chạy nhanh ra ngoài.
Bất quá hắn phải thất vọng, Thu Hoằng kiếm nhẹ bay, không hề có cảm giác đâm vào da thịt, tiếng cười bên tai vẫn y nguyên như hình với bóng, hiện tại hắn đã khẳng định trên vai là một cái móng vuốt, bởi vì sức mạnh từ năm ngón tay phi thường rõ ràng. Viên Dã chưa từng gặp qua loại tình huống này, trong tình thế cấp bách hướng tới Bách Lý Giang rống to: ” Ngươi đứng ở đấy làm gì? Giúp ta nhìn xem một kiếm kia rốt cuộc là có đâm trúng nó hay không a. . . . . .” Trong lòng hắn hy vọng cái loại bay bổng này chỉ là cảm giác sai lầm của bản thân.
“Đâm vào rồi.” Bách Lý Giang trả lời kiên định, Viên Dã thở phào nhẹ nhõm, một khi đã như vậy không phải sợ hãi, chỉ cần máu của cương thi này chảy hết, tự nhiên sẽ từ trên người mình mà ngã xuống, trước khi đến đây, quốc sư đã cố ý phủ bùa chú trên thân kiếm Thu Hoằng, bởi vì cương thi trong mộ Đông Đế đều vô cùng lợi hại, một khi chân lừa đen không đủ để đối phó với nó, vậy thì đâm nó một kiếm, bùa chú có thể làm cho máu nó chảy sạch, cũng là có thể giải trừ uy hiếp .
“Bất quá như vậy cũng vô ích, đó là một nữ quỷ, kiếm của ngươi xuyên thủng từ trước ra sau mặt nàng, dường như ngay cả một chút máu cũng đều không bắn ra.” thanh âm Bách Lý Giang lại yếu ớt vang lên, làm cho Viên Dã thiếu chút nữa mở miệng chửi mẹ nó.
“Ngươi nói chuyện có thể nói một mạch cho xong không?” Mẹ nó nguyên lai là nữ quỷ, Thu Hoằng kiếm đối với nữ quỷ có thể không có tác dụng, đồng thời với tức giận, Viên Dã cũng nghi hoặc: nói lý ra loại nữ quỷ cao cấp này không nên xuất hiện ngay từ đầu chứ, mười mấy vị hoàng tử trong quá khứ cũng chỉ có ba bước cuối cùng mới gặp được nữ quỷ, sao mình có thể gặp “vận may” như vậy, chẳng lẽ bộ dạng quá xuất sắc chẳng những có thể chiêu gọi nữ nhân, mà còn có thể chiêu gọi nữ quỷ sao?
Nhưng hắn chợt phủ định ý nghĩ của mình, bởi vì hắn thấy Bách Lý Giang đang nhàn nhã đứng đấy dựa vào tường, hắn lập tức tỉnh ngộ, mình sao có thể gặp may như thế, vừa tiến vào mộ liền gặp được nữ quỷ, chín phần chính là do cái ngôi sao tai họa kia ban tặng, Đông Đế đại nhân vĩ đại nhất định là xem hắn trở thành bạn đồng hành của mình, ông trời a, chẳng lẽ lão nhân gia hắn không thấy chính mình thiếu chút nữa đem tên gia khỏa kia làm thịt sao?
Bên tai tiếng cười lại vang lên, tiếng cười kia khó nghe đến mức ngay cả thần kinh cứng cỏi như Viên Dã cũng thiếu chút nữa sụp đổ, cảm giác được quỷ trảo trên vai đã sắp ghim vào trong da thịt, hắn cuối cùng nhịn không được hét lớn: “Ngươi cái tên sao chổi kia còn có lòng dạ mà đứng đấy xem trò vui, còn không chạy nhanh lại đem nữ quỷ này kéo xuống cho ta .”
Không ai trả lời, Bách Lý Giang vẫn như cũ nhàn nhã mà đứng dựa vào tường. Viên Dã gần như bị chọc đến tức điên, oán hận nhìn chằm chằm Bách Lý Giang: “Lỗ tai ngươi điếc sao? Mẹ nó ta hiện tại đã phải đụng độ ngay nữ quỷ, là do ai hại? Ngươi còn mặt mũi nào mà đứng ở đấy.”
“Nga, ngươi là gọi ta sao? Thật có lỗi, ta cứ nghĩ ngươi đang gọi tên chữ của tên tùy tùng nào đó chứ.” Bách Lý Giang kinh ngạc trừng lớn mắt, bất quá cũng không có ý định đến giúp: “Thực xin lỗi, tên của ta là Bách Lý Giang, không phải là sao chổi, ngươi phải biết rõ điều này. Còn có a, ta xem nữ quỷ này đối với ngươi dường như rất hài lòng, nếu người ta đã coi trọng ngươi, ta làm sao lại tận lực đi phá hư tình cảm của con quỷ này khiến nó khóc đến khuynh tàn địa tẫn chứ, ngươi nói có phải hay không?”
“Tin hay không trước khi ta bị nữ quỷ bóp chết còn có thể làm thịt ngươi?” Viên Dã nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ vặn ra, hừ, hắn muốn nhìn mình chết, mình dù thế nào cũng phải kéo hắn chôn cùng.
“Ta tin a, điều quan trọng là cho dù ta giúp ngươi kéo nữ quỷ xuống, ngươi không phải sẽ làm thịt ta sao? Thà rằng làm cho ta chết trong tay của ngươi, còn không bằng để hai chúng ta dưới sự giúp đỡ của nữ quỷ đồng quy vu tận đi.” Bách Lý Giang buông lỏng, biểu tình cực kỳ tiếc nuối mà lại nghiêm túc.
“Ngươi. . . . . .” suy đoán trước đấy của mình hoàn toàn sai lầm, người này không phải kẻ điên, chẳng những không phải kẻ điên, hơn nữa còn vô cùng thông minh. Viên Dã trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, tiếng cười của nữ quỷ lần thứ tư vang lên cuối cùng làm cho hắn toàn diện thỏa hiệp: ” Tốt lắm tốt lắm, ta thề, ngươi giúp ta đem nữ quỷ kéo xuống dưới, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi, không chỉ như thế, ta còn chịu trách nhiệm mang theo ngươi ra khỏi cổ mộ này, chỉ cần hai chúng ta vận khí tốt, như vậy cuối cùng đã được chưa?”
“Vậy ngươi đường đường là Vương gia tôn nghiêm kiêm binh mã đại nguyên soái tới nơi này làm cái gì a?” bản tính hiếu kỳ đã được nuôi dưỡng rất tốt bởi ngành khảo cổ bắt đầu xuất hiện, hơn nữa đây cũng là một loại chiến thuật nhằm trì hoãn .
Viên Dã cười lạnh một tiếng: ” Ngươi định chơi đùa cùng ta nhằm trì hoãn đúng không? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc lừa? Quên đi, ta không cùng ngươi tranh luận, sẽ khiến ngươi vui vẻ, một kiếm tiễn ngươi về Tây thiên là được rồi.” Hắn vừa đưa mũi kiếm tiến về phía trước nửa tấc, song lại nhìn đến hai tròng mắt Bách Lý Giang đều đang trợn trừng hình như đang nhìn về phía sau mình, ngữ điệu càng thêm hoảng sợ: ” Chúng ta. . . . . . Chúng ta có phải hay không. . . . . . Hẳn là. . . . . . Trước. . . . . . Trước tiên liên thủ. . . . . .”
“Còn muốn lôi kéo ta chơi đùa.” Viên Dã lại cười: ” Trò lừa bịp của ngươi bây giờ cùng lắm là muốn gạt ta quay đầu lại, chiêu này quá lỗi thời rồi. . . . . .” Một chữ còn chưa kịp nói ra, hắn bỗng nhiên cảm thấy bên tai thổi đến một cơn gió lạnh tối tăm âm trầm, tiếp đó tựa hồ có một bàn tay đặt lên vai hắn, rồi một trận cười khiến cho đầu óc người ta tê dại: ” khanh khách khanh khách khanh khách. . . . . .”
Dựa vào phản ứng vượt trội được rèn luyện nhiều năm trên chiến trường, Viên Dã trong nháy mắt liền rút lại Thu Hoằng kiếm, cũng không thèm nhìn liền hướng phía sau đâm tới, ngay sau đó thân mình cong lại, giống như tên bắn chạy nhanh ra ngoài.
Bất quá hắn phải thất vọng, Thu Hoằng kiếm nhẹ bay, không hề có cảm giác đâm vào da thịt, tiếng cười bên tai vẫn y nguyên như hình với bóng, hiện tại hắn đã khẳng định trên vai là một cái móng vuốt, bởi vì sức mạnh từ năm ngón tay phi thường rõ ràng. Viên Dã chưa từng gặp qua loại tình huống này, trong tình thế cấp bách hướng tới Bách Lý Giang rống to: ” Ngươi đứng ở đấy làm gì? Giúp ta nhìn xem một kiếm kia rốt cuộc là có đâm trúng nó hay không a. . . . . .” Trong lòng hắn hy vọng cái loại bay bổng này chỉ là cảm giác sai lầm của bản thân.
“Đâm vào rồi.” Bách Lý Giang trả lời kiên định, Viên Dã thở phào nhẹ nhõm, một khi đã như vậy không phải sợ hãi, chỉ cần máu của cương thi này chảy hết, tự nhiên sẽ từ trên người mình mà ngã xuống, trước khi đến đây, quốc sư đã cố ý phủ bùa chú trên thân kiếm Thu Hoằng, bởi vì cương thi trong mộ Đông Đế đều vô cùng lợi hại, một khi chân lừa đen không đủ để đối phó với nó, vậy thì đâm nó một kiếm, bùa chú có thể làm cho máu nó chảy sạch, cũng là có thể giải trừ uy hiếp .
“Bất quá như vậy cũng vô ích, đó là một nữ quỷ, kiếm của ngươi xuyên thủng từ trước ra sau mặt nàng, dường như ngay cả một chút máu cũng đều không bắn ra.” thanh âm Bách Lý Giang lại yếu ớt vang lên, làm cho Viên Dã thiếu chút nữa mở miệng chửi mẹ nó.
“Ngươi nói chuyện có thể nói một mạch cho xong không?” Mẹ nó nguyên lai là nữ quỷ, Thu Hoằng kiếm đối với nữ quỷ có thể không có tác dụng, đồng thời với tức giận, Viên Dã cũng nghi hoặc: nói lý ra loại nữ quỷ cao cấp này không nên xuất hiện ngay từ đầu chứ, mười mấy vị hoàng tử trong quá khứ cũng chỉ có ba bước cuối cùng mới gặp được nữ quỷ, sao mình có thể gặp “vận may” như vậy, chẳng lẽ bộ dạng quá xuất sắc chẳng những có thể chiêu gọi nữ nhân, mà còn có thể chiêu gọi nữ quỷ sao?
Nhưng hắn chợt phủ định ý nghĩ của mình, bởi vì hắn thấy Bách Lý Giang đang nhàn nhã đứng đấy dựa vào tường, hắn lập tức tỉnh ngộ, mình sao có thể gặp may như thế, vừa tiến vào mộ liền gặp được nữ quỷ, chín phần chính là do cái ngôi sao tai họa kia ban tặng, Đông Đế đại nhân vĩ đại nhất định là xem hắn trở thành bạn đồng hành của mình, ông trời a, chẳng lẽ lão nhân gia hắn không thấy chính mình thiếu chút nữa đem tên gia khỏa kia làm thịt sao?
Bên tai tiếng cười lại vang lên, tiếng cười kia khó nghe đến mức ngay cả thần kinh cứng cỏi như Viên Dã cũng thiếu chút nữa sụp đổ, cảm giác được quỷ trảo trên vai đã sắp ghim vào trong da thịt, hắn cuối cùng nhịn không được hét lớn: “Ngươi cái tên sao chổi kia còn có lòng dạ mà đứng đấy xem trò vui, còn không chạy nhanh lại đem nữ quỷ này kéo xuống cho ta .”
Không ai trả lời, Bách Lý Giang vẫn như cũ nhàn nhã mà đứng dựa vào tường. Viên Dã gần như bị chọc đến tức điên, oán hận nhìn chằm chằm Bách Lý Giang: “Lỗ tai ngươi điếc sao? Mẹ nó ta hiện tại đã phải đụng độ ngay nữ quỷ, là do ai hại? Ngươi còn mặt mũi nào mà đứng ở đấy.”
“Nga, ngươi là gọi ta sao? Thật có lỗi, ta cứ nghĩ ngươi đang gọi tên chữ của tên tùy tùng nào đó chứ.” Bách Lý Giang kinh ngạc trừng lớn mắt, bất quá cũng không có ý định đến giúp: “Thực xin lỗi, tên của ta là Bách Lý Giang, không phải là sao chổi, ngươi phải biết rõ điều này. Còn có a, ta xem nữ quỷ này đối với ngươi dường như rất hài lòng, nếu người ta đã coi trọng ngươi, ta làm sao lại tận lực đi phá hư tình cảm của con quỷ này khiến nó khóc đến khuynh tàn địa tẫn chứ, ngươi nói có phải hay không?”
“Tin hay không trước khi ta bị nữ quỷ bóp chết còn có thể làm thịt ngươi?” Viên Dã nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ vặn ra, hừ, hắn muốn nhìn mình chết, mình dù thế nào cũng phải kéo hắn chôn cùng.
“Ta tin a, điều quan trọng là cho dù ta giúp ngươi kéo nữ quỷ xuống, ngươi không phải sẽ làm thịt ta sao? Thà rằng làm cho ta chết trong tay của ngươi, còn không bằng để hai chúng ta dưới sự giúp đỡ của nữ quỷ đồng quy vu tận đi.” Bách Lý Giang buông lỏng, biểu tình cực kỳ tiếc nuối mà lại nghiêm túc.
“Ngươi. . . . . .” suy đoán trước đấy của mình hoàn toàn sai lầm, người này không phải kẻ điên, chẳng những không phải kẻ điên, hơn nữa còn vô cùng thông minh. Viên Dã trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, tiếng cười của nữ quỷ lần thứ tư vang lên cuối cùng làm cho hắn toàn diện thỏa hiệp: ” Tốt lắm tốt lắm, ta thề, ngươi giúp ta đem nữ quỷ kéo xuống dưới, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi, không chỉ như thế, ta còn chịu trách nhiệm mang theo ngươi ra khỏi cổ mộ này, chỉ cần hai chúng ta vận khí tốt, như vậy cuối cùng đã được chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook