Bữa cơm này Ngân Tiểu Tiểu ăn thực sung sướng. Ngân Tiểu Tiểu bò tới bàn gỗ ngày thường Chu Phong cùng Vương Nham Chân dùng cơm, trừng to đôi mắt chờ mong nhìn… bán rán trong tay Chu Phong. Vương Nham Chân phụ trách nướng bánh đặc biệt làm nhiều thêm mười cái, ừ, dựa theo sức ăn của Ngân Tiểu Tiểu, làm nhiều thêm mười cái cũng đủ rồi. Chu Phong ngồi ở cái bàn bên cạnh, kiên nhẫn cuốn bánh lại, sau đó nhét vào cái miệng mở rộng của Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu nuốt hết cái bánh vào, vừa ăn còn vừa vui vẻ vẫy cái đuôi.

Mặc Lão Đại chờ Ngân Tiểu Tiểu dùng cơm rất không vui. Đương nhiên Mặc Lão Đại sẽ không ngăn cản Ngân Tiểu Tiểu ăn cơm, nhưng thấy đồ ăn của Ngân Tiểu Tiểu không phải do mình bắt tới mà là cơm của nhân loại làm, Mặc Lão Đại sẽ không vui. Nhưng vì Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại cảm thấy điều này không đáng là gì.

Ngân Tiểu Tiểu ăn bảy tám cái bánh liền no, sau đó ngáp thật to một cái, ta nói, ăn no liền ngủ vốn là sở trường của Ngân Tiểu Tiểu mà. Nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu ngáp chảy cả nước mắt, Mặc Lão Đại oní với Chu Phong Vương Nham Chân đang muốn dùng cơm: “Ngày hôm nay ta và Tiểu Tiểu ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi.”

Mặc Lão Đại nói rất thản nhiên, mang theo kiên quyết và mệnh lệnh khiến người ta không thể phản bác. Đúng vậy, là mệnh lệnh, có lẽ ở bên ngoài kết giới nhân loại là cường đại, là chúa tể của thế giới này, nhưng ở trong này nhân loại lại thấp nhất. Theo Mặc Lão Đại thấy, Chu Phong và Vương Nham Chân vừa nhỏ vừa yếu, không nói Mặc Lão Đại là độc xà tộc trưởng, dù Mặc Lão Đại là độc xà bình thường thì ra lệnh cho hai người cũng là điều rất hiển nhiên. Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu muốn ở nơi này, Chu Phong và Vương Nham Chân vốn không có tư cách từ chối.

Chu Phong và Vương Nham Chân không để ý ngữ khí bất hòa của Mặc Lão Đại. Ngây người ở trong xà mộ mười bảy năm rồi, nếu ngay cả một câu đều nhẫn không được thì hai người bọn họ đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Huống chi so với việc đối mặt Mặc Lão Đại, Chu Phong và Vương Nham Chân càng muốn đối mặt với Ngân Tiểu Tiểu, mặc dù Ngân Tiểu Tiểu cũng là một con rắn, nhưng không biết vì sao Chu Phong và Vương Nham Chân lại cảm thấy Ngân Tiểu Tiểu rất thân thiết.

Vương Nham Chân nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi lấy mền cho các ngươi.”

Mặc Lão Đại gật gật đầu, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì nhưng nội tâm lại có chút vui vẻ. Nếu nói đến nơi này có thứ gì đáng để được Mặc Lão Đại thích thú, có lẽ chỉ có cái “Mền” trong miệng Vương Nham Chân.

Mền trong miệng Vương Nham Chân là do những sợi xốp màu hồng nhạt làm thành, cùng giống với bông ở ngoại giới, vỏ chăn là do quần áo của những người chết lúc trước chắp vá lại, vật liệu may vá cũng tìm được từ chỗ người chết. Thật ra ở trên núi vốn không có chuyện đắp mền, dù sao vào buổi tối nhiệt độ không khí cũng hơn mười độ, nếu thật sự lạnh thì chỉ cần mặc nhiều vài bộ quần áo là được. Có một lần Vương Nham Chân và Chu Phong nhìn da thú mà thèm, đáng tiếc da của động vật có hình thể nhỏ thì phải chắp vá nhiều bộ lại—— nhưng phải có cốt châm, dựa theo năng lực của hai người thì đừng có suy nghĩ đến thứ này thì hơn, da của động vật có hình thể lớn—— hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn bắt không được hoặc không dám bắt được chứ!

Bởi vậy, mền này trên thực tế là khi Ngân Tiểu Tiểu biết Chu Phong và Vương Nham Chân muốn làm mền thì mãnh liệt yêu cầu Chu Phong và Vương Nham Chân may một cái bằng sợi xốp hồng nhạt. Nói cách khác, cái mền này trên thực tế là của Ngân Tiểu Tiểu.

Như vậy, vì sao Mặc Lão Đại lại vui vẻ? Bởi vì cuộn tròn ở trên chăn rồi phủ mền lên người, Mặc Lão Đại sẽ cảm giác được độ ấm tương đối cao, xà đều thích ấm, cho dù là xà cường đại như Mặc Lão Đại cũng vẫn không thể làm trái bản năng. Nhưng Mặc Lão Đại tỏ vẻ, ấm áp thì ấm áp, nhưng quá mềm yếu, rất không thoải mái.

Vương Nham Chân ôm mền ra, sau đó đem tới phòng ngủ làm riêng cho Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại—— phòng này cũng do lúc trước Ngân Tiểu Tiểu mãnh liệt yêu cầu. Gian trong phòng ngủ này có một cái giường rất lớn, nhưng lại rất thấp bé.

Mặc Lão Đại dùng cái đuôi xoa bụng cho Ngân Tiểu Tiểu đang híp mắt lim dim, đợi lúc Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy không no lắm nữa, Mặc Lão Đại mới cõng Ngân Tiểu Tiểu xuất phát đến phòng của hai xà, ta nói, nên để Ngân Tiểu Tiểu tự mình bò đến phòng ngủ thì tốt hơn chứ?

Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đến đây thì đã là hoàng hôn, cộng thêm thời gian Ngân Tiểu Tiểu dùng cơm và Mặc Lão Đại giúp Ngân Tiểu Tiểu xoa bụng, thì đợi khi Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu chui vào trong chăn ngủ, trời đã rất tối. Vương Nham Chân cùng Chu Phong ở gian ngoài cũng dùng xong cơm nước, chưa thu dọn bàn liền trực tiếp sờ soạng rửa mặt rồi lên giường ngủ. Vì thế tìm kiếm vật chiếu sáng vào ban đêm lại bị nâng lên nhật trình.

Mặc Lão Đại ở trong chăn vây Ngân Tiểu Tiểu vào trong lòng mình, miệng tiến đến bên tai Ngân Tiểu Tiểu, tư thế thoạt nhìn có chút mờ ám: “Tiểu Tiểu, hình như ngươi gần trưởng thành rồi đúng không?”

Ngân Tiểu Tiểu gật gật đầu, nghiêm túc tính một chút: “Ừm, hình như còn hơn nửa năm nữa.”

“Vậy…” Mặc Lão Đại cuốn lấy Ngân Tiểu Tiểu chặt hơn, “Ngươi xem, nửa năm sau ngươi sẽ trưởng thành, mà ta thì đã trưởng thành gần mười tám năm rồi, cho nên…”

Ngân Tiểu Tiểu im lặng nghe Mặc Lão Đại nói nhưng đợi nửa ngày cũng không nghe được đoạn sau, vì thế mờ mịt hỏi: “Cho nên cái gì?”

Mặc Lão Đại sắp xếp từ ngữ, uyển chuyển nói: “Ta nghe Chu Phong và Vương Nham Chân nói, nhân loại vào mười tám tuổi là trưởng thành, có thể kết hôn, kết hôn ý là kết thành bạn lữ đó.”

Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, ta biết kết hôn là có ý gì, không cần ngươi nói cho ta biết! Mười tám tuổi trưởng thành thì có thể kết hôn? luật pháp bây giờ đã sửa lại sao? Mình còn nhớ rõ lúc mình vẫn là một nhân loại, nam muốn kết hôn phải hơn hai mươi hai tuổi, nữ không được sớm hơn hai mươi mốt tuổi. Không đúng, Hắc Thán rãnh rỗi đề cập đến vấn đề này làm gì? Nhân loại kết hôn có quan hệ gì đến xà chúng nó?

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu thực bình tĩnh đáp một câu: “À.”

Mặc Lão Đại lặng lẽ một chút, sau đó quát: “Chừng nào thì ngươi kết thành bầu bạn với ta!”

Mặc Lão Đại thình lình rống lên một câu khiến Ngân Tiểu Tiểu khẽ run rẩy, một lát sau Ngân Tiểu Tiểu mới kịp phản ứng, tỉnh ngộ nói : “Hắc Thán, ngươi muốn nói đến chuyện kết thành bạn lữ với ta à! Vậy ngươi cứ việc nói thẳng đi, vòng vèo nhiều như vậy làm gì!” Quả nhiên là nhân loại dạy hư Hắc Thán! Ngân Tiểu Tiểu thầm nói trong bụng.

Mặc Lão Đại dùng sức trừng to hai mắt, sau đó rống: “Vậy ngươi có kết thành bầu bạn với ta hay không!”

“Điều này…” Ngân Tiểu Tiểu do dự một chút, thấy sắc mặt của Mặc Lão Đại thì gật đầu ngay lập tức, “Tốt, không thành vấn đề không thành vấn đề.”

Lúc này Mặc Lão Đại mới hài lòng, ngữ khí cuối cùng đã khôi phục bình thường: “Ừ, vậy định như thế đi, đợi sáng sớm ngày mai hai chúng ta đến nhà ngươi —— ngày gia đình các ngươi tụ họp năm nay sắp đến rồi đúng không?”

Ngân Tiểu Tiểu gật đầu: “Ừm, vốn là lúc ta trưởng thành, nhưng ba ba a cha dời thời gian tụ họp lên trước nửa năm, không biết vì sao nữa.”

Lần này đổi thành Mặc Lão Đại bĩu môi, nó biết vì sao, nhưng nó không muốn nói: “Tốt lắm tốt lắm, chúng ta mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa!”

Ngân Tiểu Tiểu Cương “A” một tiếng đã bị thân mình Mặc Lão Đại đặt ở phía dưới, Ngân Tiểu Tiểu bất đắc dĩ , được rồi, ngủ.

Đêm, im ắng. Mặc Lão Đại đang mây mưa thất thường cùng Ngân Tiểu Tiểu ở trong mộng chợt giật mình, đột nhiên tỉnh lại chợt nghe Ngân Tiểu Tiểu ở bên cạnh thống khổ kêu rên.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu ở trong chăn không ngừng run rẩy, Mặc Lão Đại đè xuống lo lắng ở trong lòng, đến gần liếm liếm khóe miệng Ngân Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy?”

“… Ta… Ta đau bụng.” Ngân Tiểu Tiểu suy yếu nói, nói ra mấy chữ thôi dường như đã tiêu phí toàn bộ khí lực.

“Sao lại đau bụng?” Mặc Lão Đại nghe Ngân Tiểu Tiểu nói đau bụng, vội vàng xoa bụng cho Ngân Tiểu Tiểu, “Không phải buổi tối ăn nhiều không tiêu chứ?”

Ngân Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không, không phải, không phải đầy bụng.”

“Vậy thì làm sao?” Mặc Lão Đại bó tay, Tiểu Bạch Si sâu răng vừa mới tốt lên, sao lại bắt đầu đau bụng rồi?

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, có hai bóng dáng đi đến, thì ra là Chu Phong và Vương Nham Chân chưa ngủ sâu thì nghe phòng bên có động tĩnh, vội vàng đi qua.

“Tiểu Tiểu nói nó đau bụng! Chẳng biết vì sao nữa?” Mặc Lão Đại vén chăn lên sốt ruột nói, trong giọng nói trừ bỏ kích động còn có tàn nhẫn, cảnh cáo Chu Phong cùng Vương Nham Chân nếu không cho Mặc Lão Đại một lý do, chỉ sợ Mặc Lão Đại sẽ thật sự giận chó đánh mèo Chu Phong và Vương Nham Chân.

Hai người ở trong bóng đêm liếc nhau một cái, thật cẩn thận đi tới trước giường, Chu Phong ngồi ở bên giường, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Ngân Tiểu Tiểu, mày nhíu chặt, thật ra trước đó mình đã sợ Ngân Tiểu Tiểu sẽ đau bụng, nhưng nhìn Ngân Tiểu Tiểu ăn như thế ——

“Chắc là do buổi tối ăn bánh.”

“Bánh?” phản ứng đầu tiên của Mặc Lão Đại là hai người bành động tay động chân vào bánh! Nhưng Mặc Lão Đại vẫn chưa thật sự mất đi lý trí, lập tức kịp phản ứng hai người này không cần phải làm như vậy.

“Thức ăn của nhân loại chúng ta không giống với các ngươi.” Chu Phong tổ chức ngôn ngữ một chút, “Bánh này, mặt trên bỏ muối, còn dùng mỡ heo để chiên, hơn nữa bánh làm từ lúa mì, nhân loại ăn thứ này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu là một con rắn thì—— “

Thật ra chuyện này thực thông thường ở xã hội bây giờ. Hiện giờ mọi người đều thích nuôi sủng vật, miêu a cẩu a, xuất phát từ yêu thích, vào một vài thời điểm cho sủng vật ăn một ít thức ăn của nhân loại. Cái khác Chu Phong không quá rõ ràng, nhưng Chu Phong biết cho mèo ăn tốt nhất nên nấu chín, còn không nên cho muối. Dù sao bộ máy tiêu hóa của sủng vật không mạnh như của con người, không phải muốn ăn cái gì cũng được.

Mặc Lão Đại nghe xong Chu Phong giải thích, im lặng, nói như vậy, thật ra tất cả đều do Tiểu Bạch Si tham ăn gây họa sao? Sau này không thể tiếp tục để Tiểu Bạch Si ăn thức ăn của nhân loại!

Ngân Tiểu Tiểu đang kêu rên hoàn toàn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nếu nó biết ý tưởng nội tâm của Mặc Lão Đại thì nhất định sẽ kiên trì từ chối. Ngân Tiểu Tiểu đoán rằng là do mình ăn bánh chiên nên mới đau bụng!

“Tiểu Tiểu ăn phá hủy bụng, nhưng nơi này cũng không có cách nào giảm đau.” Chu Phong khó xử, nếu ở bên ngoài còn có thể đưa đến bệnh viện sủng vật, ở trong này thì có thể làm gì?

Mặc Lão Đại đau lòng hôn nhẹ khóe mắt Ngân Tiểu Tiểu: “Không sao, Ngân Tiểu Tiểu không có việc gì, đợi ngày mai thì tốt rồi, các ngươi trở về đi.”

Chu Phong và Vương Nham Chân không nói gì nữa, đi trở về rồi, hai người vẫn rất tin vào năng lực tự chữa cường đại của độc xà. Ngân Tiểu Tiểu chỉ ăn phá hủy bụng, chắc cũng không phải là chuyện quá lớn.

Cả đêm Mặc Lão Đại không ngủ, vừa dỗ dành Ngân Tiểu Tiểu luôn rên rỉ, cái đuôi vừa xoa bụng cho Ngân Tiểu Tiểu—— ta nói, lúc đau bụng dùng cái đuôi lạnh như băng xoa thì thật sự có thể tốt lên sao? Nhưng không hổ là độc xà, tuy rằng năng lực tự chữa của Ngân Tiểu Tiểu rất yếu, nhưng đến sáng ngày hôm sau, bụng của Ngân Tiểu Tiểu đã không còn đau quá nữa, chỉ đau râm râm, Ngân Tiểu Tiểu lại rầm rì hai tiếng dần dần tiến vào mộng đẹp, Mặc Lão Đại ôm chặt Ngân Tiểu Tiểu vào trong lòng mình, cũng ngủ.

Vương Nham Chân lặng lẽ đẩy cửa ra thấy một màn như vậy, lại lén lút đóng cửa lại, nhẹ giọng nói với Chu Phong bên cạnh: “Chúng nó ngủ rồi, chúng ta đừng quấy rầy chúng nó.”

Chu Phong gật gật đầu ý bảo mình biết, dắt tay Vương Nham Chân đi ra ngoài cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương