Lúc thứ có lực hấp dẫn cực lớn đặt ở trước mặt của bạn, gần đến có thể mảnh đất dưới chân bạn chôn vô số vàng bạc châu báu, thậm chí phần hấp dẫn này còn có Trường Sinh, như vậy bạn sẽ từ chối sao?

Đương nhiên, trên thế giới nhất định sẽ có người từ chối loại hấp dẫn này, nhưng đối với đại bộ phận người trong giới trộm mộ người mà, mỗi lần đi đào mộ đầu đều phải treo nơi lưng quần, tùy thời gặp phải nguy hiểm mất đi sinh mệnh không phải sao? Nguy hiểm cao mới có lợi tức cao.

Lời ông Bạch nói cải biến ý tưởng muốn rời khỏi ngọn núi này của mọi người, hơn cả nguy hiểm không biết có thể xảy ra hay không, hiển nhiên tin tức cổ mộ ở ngọn núi này càng thêm hấp dẫn. Thật ra có rất nhiều người biết xác suất có độc xà ở ngọn núi này là rất lớn, nhưng vẫn luôn ôm một phần may mắn: mình nhất định sẽ có được Trường Sinh, còn cả sống sót!

Mỗi người đều có quỷ ở trong lòng, ai cũng tính toán nhỏ nhặt, đến cuối cùng lại không ai lựa chọn rời đi.

Tuổi của ông Tô đã rất lớn, hơn nữa còn chuyên đi trộm phần mộ tổ tiên của người ta nên toàn thân cả người chẳng những toát ra thần thái âm tàn, ngay cả thân thể cũng bắt đầu suy nhược dần dần. Ông Tô đáp ứng bạn cũ của mình đến đây tìm kiếm Trường Sinh, đương nhiên không chỉ là vì giao tình, đại đa số nguyên nhân ai cũng đều rõ ràng, nhưng chỉ không rõ nói ra thôi.

Lưu Chí Hâm thật ra còn muốn chạy, hắn đương nhiên không có trực giác mẫn tuệ như Chu Phong, nhưng vừa rồi mới bắn trúng một con rắn bạc, Lưu Chí Hâm đã cảm thấy mí mắt mình nhảy không ngừng, hơn nữa theo thời gian trôi qua, mí mắt chẳng những không có ngừng nhảy lên, thậm chí còn càng nhảy càng lợi hại. Lưu Chí Hâm thật sự sợ, mấy năm gần đây hắn mới đi theo ông Tô, cũng đi theo ông Tô trộm mộ hai lần, lần này nhập xà mộ là lần thứ ba, tâm trí của hắn còn xa xa không cứng cỏi bằng người hàng năm đi trộm mộ, đồng dạng, cũng không tham lam như bọn họ. Lưu Chí Hâm thầm nghĩ, mình còn trẻ, vốn không cần tìm Trường Sinh gì đó, hơn nữa, mình cũng không tin cái gọi là Trường Sinh thật sự tồn tại, Trường Sinh là nghịch thiên, vốn không nên tồn tại ở nhân thế mới đúng.

Nhưng ông Tô tất nhiên sẽ không rời khỏi, ông ta bắt buộc phải được cái làm cho người ta Trường Sinh, mà làm học trò của ông Tô, Lưu Chí Hâm càng không có khả năng rời khỏi. Hơn nữa, hai mươi ba con người vốn không có vài người muốn đi, đơn thuần nếu chỉ dựa vào lực lượng của vài người thì thật sự có thể ra khỏi xà mộ sao? Lưu Chí Hâm đành phải cắn răng tiếp tục cùng đi với đại đội.

Bởi vì đều khẳng định cổ mộ ở ngọn núi này nên tốc độ đi của mọi người chậm lại, mỗi ngày chỉ hành tẩu rất ít, phần lớn thời gian còn lại đều dùng để tìm kiếm tung tích cổ mộ, nhưng làm xà ( hoặc người ) dở khóc dở cười là, phương hướng đội ngũ Lưu Chí Hâm đi tới, không ngờ là hướng về phía Ngân Tiểu Tiểu.

Nhận được mệnh lệnh của Mặc Lão Đại bắt đầu có độc xà lục tục tụ tập tới chỗ Ngân Tiểu Tiểu. Sau khi những độc xà này đuổi tới, chúng độc xà thương lượng với Mặc Lão Đại vào ban ngày liền rời khỏi nơi này mà trở về.

Lúc Mặc Lão Đại rời đi đã là buổi tối, nhưng may mắn ban đêm đối với độc xà không phải có bất kỳ ảnh hưởng gì, Mặc Lão Đại phát huy tốc độ nhanh nhất sau khi dùng mặc thảo tới nay xuất phát đi đáy vực.

Một con liệp báo đang truy đuổi con mồi của mình bỗng nhiên bị một cơn gió đen thổi qua, sau đó một mùi vị độc xà cường đại đập vào mặt, lông cả người liệp báo đều xù lên, mẹ nó! Vừa rồi thổi qua không phải là gió mà là một con độc xà sao? ! Nơi này từ khi nào xuất hiện một độc xà lợi hại như vậy!

Cũng như Mặc Lão Đại nói, lấy tốc độ của nó chạy xuống đáy vực chỉ cần nửa ngày, tìm kiếm cỏ cầm máu càng đơn giản, chỉ cần xin chúng dị xà giúp đỡ thì tốt rồi, lấy được cỏ cầm máu Mặc Lão Đại như ngựa không dừng vó phi trở về.

Ngân Tiểu Tiểu rất nhàm chán, thật sự rất nhàm chán.

Mặc Đại Mặc không thích Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu cũng không thích Mặc Đại Mặc cho nên hai xà không nói lời nào là điều thật bình thường. Chúng độc xà lục tục đuổi tới, biểu cảm thực nghiêm túc, thực tự giác lấy Ngân Tiểu Tiểu làm tâm mà tiến hành vận động khoanh tròn, một mảnh dài hẹp đều giữ vững cương vị của mình, ý tưởng nội tâm mỗi một độc xà đều như vậy: dám làm tộc phu tương lai của chúng ta bị thương! Nhân loại các ngươi xong đời ! Cho nên không có một độc xà nào tiến đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu nói chuyện phiếm.

Ngân Tiểu Tiểu chỉ có thể nửa quỳ rạp trên mặt đất, sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn phía trước. Ta nói vì sao lại là Mặc Đại Mặc ở chỗ này, nếu Mặc Đại Nhất ở chỗ này thì tốt biết mấy! Nhưng cha Mặc Đại Mặc nên ở đây mới đúng! Tại sao lại là Mặc Đại Mặc!

Ngân Tiểu Tiểu vừa thất thần ngẩn người vừa oán giận các loại trong đầu, bất tri bất giác ngủ đi.

Vì bị thương chưa lành nên Ngân Tiểu Tiểu vừa ngủ đã ngủ rất sâu, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, nằm ở dưới bóng cây, nửa người bên trái có cảm giác mát lạnh, Ngân Tiểu Tiểu nhìn về nửa thân trái đêm qua còn đổ máu không dứt, thì ra bây giờ đã được đắp thảo dược.

Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức kịp phản ứng hẳn là Mặc Lão Đại đã trở lại.

“Tiểu Tiểu, có cảm thấy tốt hơn chút nào không?” Mặc Lão Đại liền nằm ở bên người Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu tỉnh, vươn lại đây hôn hôn khóe mắt Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu hôn khóe miệng Mặc Lão Đại một chút: “Sau khi ngươi giúp ta bôi thuốc thì cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, Hắc Thán… Ta nhớ ngươi .” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Ngân Tiểu Tiểu rõ ràng nhiều hơn một tia uất ức.

Mặc Lão Đại có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy, Tiểu Tiểu?”

Ngân Tiểu Tiểu lắc đầu, dùng cái đuôi cọ xát thân mình Mặc Lão Đại.

Hiện giờ Ngân Tiểu Tiểu đã không sao, Mặc Lão Đại cũng hiểu được đến lúc nên đi làm một chuyện: “Tiểu Tiểu, nói cho ta biết ngày đó xảy ra chuyện gì?”

Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng lắc lắc cái đuôi, nghĩ nghĩ tình hình ngày đó, nói : “Ngày đó ta đi bờ sông, theo con sông bơi lên trên không biết bao lâu, nghe được phía sau có tiếng động gì đó, đứng thân mình lên vừa quay đầu lại liền thấy một nhân loại cầm súng chỉa vào người của ta, hắn bóp cò, ta không tránh thoát liền ngã vào trong lòng sông.”

“Như vậy phải không?” Mặc Lão Đại trầm ngâm nói, “Chỉ sợ bây giờ đám nhân loại kia đã rời khỏi ngọn núi này. Nhưng mặc kệ bọn chúng ở nơi nào, cũng đừng nghĩ chạy thoát!” trong mắt Mặc Lão Đại hiện lên một tia âm tàn, dám đả thương Tiểu Tiểu, dù là người hay là xà mình cũng tuyệt không buông tha!

Ngân Tiểu Tiểu vừa muốn nói gì, Mặc Lão Đại đã đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía một phương hướng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: “Ta nghĩ, ta biết bọn họ ở nơi nào.”

Ngân Tiểu Tiểu: “… ?”

Giọng nói của Mặc Lão Đại lạnh lùng: “Toàn bộ chúng xà che dấu, đợi nhân loại đến đây thì nghe lệnh ta phát động công kích nhân loại!”

Chúng độc xà cùng kêu lên: “Dạ!”

Mặc Lão Đại khẽ nói với Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, ngươi bò lên trên người của ta.”

Ngân Tiểu Tiểu thành thật lên tiếng, ai ya bò lên lưng Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại cõng Ngân Tiểu Tiểu tới một bụi cỏ cao, thả Ngân Tiểu Tiểu xuống lại nói: “Tiểu Tiểu, ta ngửi thấy hương vị của nhân loại, đây chắc là đám nhân loại thương tổn ngươi, ngươi trốn ở chỗ này đừng đi ra biết không?”

Thì ra tuy rằng nhân loại buôi thuốc đuổi xà hoặc dược vật che dấu mùi trên người nhưng bây giờ nhân loại cách chỗ Mặc Lão Đại thật sự quá gần, hơn nữa khứu giác của Mặc Lão Đại vượt qua những độc xà khác rất nhiều cho nên nhân loại đã bị Mặc Lão Đại phát hiện tung tích, còn đám người đã phát hiện lại đang đi tới chỗ chúng nó.

Lưu Chí Hâm đi ở sau cùng đội ngũ, đột nhiên tim giật thót, Lưu Chí Hâm đột ngột dừng bước, gọi lại ông Tô ở phía trước: “Sư phụ!”

“Làm sao vậy?” ông Tô còn đi lên phía trước, không quay đầu lại.

Lưu Chí Hâm vội đi nhanh hai bước, cùng đi song song với ông Tô: “Sư phụ, chúng ta không nên đi tìm cổ mộ kia, trở về đi, trực giác của em thật không tốt, cứ cảm giác phía trước có chuyện gì đó sắp xảy ra.”

Ông Tô không vui nói: “Chí Hâm, trực giác của trò không tốt à? Nhưng trực giác của tôi lại là sắp phát hiện ra cổ mộ, trò là sư phụ hay tôi là sư phụ?”

Lưu Chí Hâm khe khẽ thở dài, không nói gì nữa, sư phụ của mình mình còn không biết sao? Là một người già quật cường! Chuyện cho tới bây giờ nói gì cũng không dùng được!

Ông Bạch đi tuốt ở đàng trước đội ngũ nhân loại đã bước chân vào vòng vây của bầy rắn, độc xà chung quanh càng thở nhẹ nhàng chậm chạp, sợ phát ra âm thanh làm cho nhân loại phát hiện.

Chậm rãi, đội ngũ nhân loại đã hoàn toàn đi vào vòng vây của độc xà.

Ông Bạch đi tuốt ở đàng trước nhìn quanh bốn phía một vòng, lên tiếng nói: “Nơi này trống trải, buổi trưa hôm nay nghỉ ngơi ở chỗ này đi.”

Mọi người lần lượt đáp, tản ra chung quanh tìm nơi ngồi xuống.

Chúng độc xà mai phục tại bốn phía: “…”

Ngân Tiểu Tiểu vô tội ngẩng đầu nhìn Mặc Lão Đại, làm sao bây giờ?

Mặc Lão Đại đem miệng tiến đến bên tai Ngân Tiểu Tiểu: “Nhân loại nào làm ngươi bị thương?”

Ngân Tiểu Tiểu lén lút nhìn một vòng, phát hiện người làm mình bị thương an vị cách bụi cỏ mình và Mặc Lão Đại ẩn núp không xa, bên cạnh hắn còn có người đàn ông luống tuổi. Ngân Tiểu Tiểu bĩu bĩu môi về phía bên kia, ý bảo Mặc Lão Đại đó là người làm mình bị thương: “Là người trẻ tuổi kia.”

Mặc Lão Đại nhìn thoáng qua bên kia, gật gật đầu ý bảo mình đã biết .

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói nhỏ với Mặc Lão Đại: “Hắc Thán, ngươi để lại người bên kia cho ta được không?” Thấy Mạc Lão Đại nhìn mình với ánh mắt không hiểu, Ngân Tiểu Tiểu bổ sung nói, “Hắc Thán, ngươi nghe qua mấy lời sống không bằng chết chưa?” Nói xong, Ngân Tiểu Tiểu cười hắc hắc vài tiếng.

Mặc Lão Đại tỉnh ngộ, gật gật đầu.

Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại kiên nhẫn giấu ở trong bụi cỏ, nghe người thương tổn Ngân Tiểu Tiểu nói chuyện với ông chú bên cạnh.

“Sư phụ, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi.” Tới bây giờ, Lưu Chí Hâm vẫn không buông tha khuyên bảo ông Tô, “Tin tứ cổ mộ ở nơi này chưa chắc đã thật, Trường Sinh gì đó làm sao có thể dễ dàng có được như vậy.”

Ông Tô nói : “Chí Hâm à, dù thế nào thầy cũng phải vào trong mộ tìm cho đến cùng, không đi xuống nhìn thử thì thầy không cam lòng.”

“Nhưng sư phụ…”

“Được rồi, đã đi tới đây rồi thì nói gì cũng đã chậm. Không chỉ là thầy, mọi người trong đội đều khó có khả năng đi ra ngoài.”

Ngân Tiểu Tiểu xoay xoay nhãn cầu, thì ra ông chú này sư phụ của người thương tổn mình sao, còn muốn có được Trường Sinh, một khi đã vậy thì…

“Hắc Thán.” Ngân Tiểu Tiểu nói khẽ với Mặc Lão Đại, “Giữ lại ông chú kia luôn, ta có một biện pháp tốt tra tấn bọn họ… Đúng rồi, lát nữa đánh nhau thả ông chú kia và người thương tổn ta đi, cũng không cần đuổi theo bọn họ.”

Mặc Lão Đại nghi hoặc nhìn Ngân Tiểu Tiểu một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng, bây giờ không phải là thời cơ tốt để đặt câu hỏi.

Lúc này, nhân loại trong vòng vây đã bắt đầu dùng cơm ăn uống, thậm chí còn có người nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc mọi người thả lỏng cảnh giác, Mặc Lão Đại hô to một tiếng: “Động thủ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương