Tắm rửa xong trở về vào sơn động chúng ấu xà liền phát hiện Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nghiêm túc dị thường, vì thế đội ngũ vốn nhốn nháo ồn ào nháy mắt yên tĩnh.

Chúng ấu xà ngươi ngó ta ta nhìn ngươi, không biết là ai lại chọc giận Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch, ánh mắt hợp lại đổ về phía Ngân Tiểu Tiểu đầu tiên, dù sao Tiểu Tiểu được sủng ái nhất, ngươi lên trước gánh vác cũng hẳn là. Ngân Tiểu Tiểu quay đầu lại hung hăng trừng năm ấu xà trong chốc lát, sau đó quay đầu lại trên mặt mang tươi cười nịnh hót: “Ba ba a cha, thời gian không còn sớm chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Hoa Tiểu Hoa ho hai tiếng, nói : “Ta cùng Đại Bạch có chuyện cần nói với các ngươi.” Sau đó dùng ánh mắt ý bảo chúng ấu xà vây lại bên đống lửa mình và Ngân Đại Bạch nhóm lên, nói xong dẫn đầu bò tới trước đống lửa với Ngân Đại Bạch.

Ngân Tiểu Tiểu xung phong, một hàng lục xà vây quanh bên cạnh đống lửa, Ngân Tiểu Tiểu có một dấu chấm hỏi, chừng nào thì bắt đầu, nhà mình có chuyện gì muốn nói thì nhất định phải nói vào buổi tối, hơn nữa còn nhất định phải nói trước đống lửa?

Nhưng rất nhanh, vấn đề này đã bị Ngân Tiểu Tiểu để sau đầu, bởi vì Hoa Tiểu Hoa nói một câu như vậy: “Ta cùng Đại Bạch chuẩn bị phải rời khỏi nơi này.”

Hoa Tiểu Hoa nói xong, trường hợp lập tức yên tĩnh, không khí ngưng trọng chưa từng có, thật ra Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch rời khỏi là chuyện nhất định, từ hai năm trước ba ba a cha Lam Nhất Nhất rời đi, chúng ấu xà biết sẽ có một ngày Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng sẽ rời chúng nó, nhưng hai năm qua Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa không có nhắc tới chuyện phải đi, chúng ấu xà liền luôn luôn tham vọng quá đáng rằng Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa sẽ không rời đi.

“Vốn chúng ta nên đi cùng lúc với ba ba a cha nhà Lam Nhất Nhất, nhưng thân mình Tiểu Tiểu luôn luôn làm chúng ta không yên lòng nên mới ở lâu hai năm, hiện giờ Tiểu Tiểu cũng có thể tự mình bắt con mồi, thân mình cũng dài tới chiều dài độc xà tám tuổi, ít nhiều chúng ta cũng yên lòng, cho nên mới quyết định qua hai ngày liền rời đi.” Ngân Đại Bạch trầm giọng nói.

Chúng ấu xà lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, còn không có xà nói chuyện.

Hoa Tiểu Hoa thực bất đắc dĩ: “Ta và Đại Bạch cũng không phải đi sẽ không trở lại, nơi này vĩnh viễn là nhà của chúng ta. Trước khi các ngươi trưởng thành mỗi một năm chúng ta đều trở về một lần.”

Chúng ấu xà đều gật gật đầu, Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được nói: “Chúng ta không thể đi cùng các ngươi sao?”

“Ta và Đại Bạch phải ra khỏi ngọn núi này.” Hoa Tiểu Hoa kiên nhẫn trả lời Ngân Tiểu Tiểu, “Nhưng trước khi các ngươi trưởng thành không thể đi ra ngọn núi này, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, ấu xà các ngươi không thể ra đi.”

Nguy hiểm? Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, không phải độc xà bộ tộc rất lợi hại sao? Như vậy, ở trong kết giới này có cái gì nguy hiểm? Nhưng Ngân Tiểu Tiểu cũng không hỏi ra miệng, nếu Hoa Tiểu Hoa không nói là cái gì nguy hiểm thì phải là bây giờ không thể nói với chúng nó, vậy mình cũng không cần phải … Hỏi.

Ngân Đại Bạch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói : “Hai mươi năm này, các ngươi ohari đi xuống chân núi, không thể quấn trong sơn động mỗi ngày biết không? Tiểu Tiểu nếu không thích thì cũng không cần .”

Chúng ấu xà cũng chỉ gật gật đầu, tuy rằng trong lòng có nghi vấn nhưng thương cảm ly biệt khiến chúng nó không muốn nói cái gì bây giờ.

Như vậy, vì sao Ngân Đại Bạch cần nói thêm một câu sau cùng như thế? ừ, thật ra đây là đại hội xem mắt của độc xà bộ tộc! Không đầy ba mươi tuổi chúng ấu xà chỉ có thể hoạt động ở ngọn núi này, đi nhiều ý nghĩa nhóm xà sẽ đụng phải càng nhiều đồng loại, nhìn nhiều như vậy hẳn có thể gặp được đối tượng mình thích mà đối phương cũng thích mình, chậm rãi cảm tình song phương càng lúc càng sâu, như vậy đợi lúc trưởng thành có thể kết làm bầu bạn! Đại đa số chúng xà đều là tìm được bầu bạn như vậy! Ngân Đại Bạch nói Ngân Tiểu Tiểu có thể ở trong sơn động đương nhiên không phải muốn Ngân Tiểu Tiểu tìm không được bầu bạn, mà là vì đã có Lam Nhất Nhất! Ngựa tre kết thành bầu bạn cái gì, nghe thật không sai được chứ!

Chúng độc xà sau khi trưởng thành tiến nhập vào kỳ sinh đẻ tốt nhất kéo dài năm mươi năm, nhưng chỉ từ ba mươi tuổi đến tám mươi tuổi, sau này không phải không thể sinh, nhưng xác suất quá nhỏ, hơn nữa chúng xà rất khó mang thai, nhất là khi cả hai đều là hùng hùng, cho dù trưởng thành lập tức làm cái gì kia cũng cần vất vả cố gắng rất nhiều năm.

Hoa Tiểu Hoa vui vẻ nói: “Tốt lắm tốt lắm, bọn nhỏ đều đi ngủ nhanh đi.” Sau đó đuổi chúng ấu xà vào trong sơn động, trong lúc cấp bách còn cho Ngân Đại Bạch một ánh mắt, Ngân Đại Bạch tỏ vẻ lý giải, nói : “Tiểu Tiểu, ngươi ở lại.” Vì thế Ngân Tiểu Tiểu đã bò tới cửa sơn động lại yên lặng bò trở về.

Hoa Tiểu Hoa đuổi ấu xà trở về sơn động cũng bò tới. Hai xà vây Ngân Tiểu Tiểu vào giữa, Ngân Tiểu Tiểu nuốt ngụm nước bọt, thấy thế nào cũng không giống như có chuyện tốt muốn nói cho mình.

“Ta và ba ba ngươi không yên lòng nhất là Tiểu Tiểu ngươi, không có trí nhớ truyền thừa còn không nói, bộ dạng còn nhỏ, tốc độ cũng chậm, tính tình không thể nói là tốt, đồ ăn này nọ cũng kén chọn, còn phải ăn chín, không thích phơi nắng, thích ngâm mình ở trong nước, còn làm bạn với Hắc Xà…” Hoa Tiểu Hoa nói liên miên cằn nhằn.

Ngân Tiểu Tiểu bi phẫn , có đến nỗi như vậy sao! Sắp đi rồi còn phải phun mình bẩn đầy người có phải không! Không cần ngươi nói ta cũng biết mình có nhiều tật xấu! Thật ra các ngươi đã sớm không kiên nhẫn chê ta rườm rà có phải hay không! Đến cùng thì có phải hay không!

“… Mặc dù nói có một đống lớn khuyết điểm, nhưng ngươi vẫn là hài tử ta và ba ba ngươi thương yêu nhất, cho nên cũng rất lo lắng cho cuộc sống sau này của ngươi. Tiểu Tiểu ngươi ngay cả chim mình thích ăn nhất còn bắt không được, bây giờ các ca ca còn có thể giúp ngươi bắt, sau này trưởng thành lập gia đình không có khả năng để các ca ca bắt giúp ngươi, hơn nữa tới khi đó, hai ba năm không gặp là chuyện rất bình thường, nói đều là một số việc nhỏ, nhưng việc nhỏ mới hợp thành cuộc sống.” Hoa Tiểu Hoa dừng một chút, lại nói: “Ta và ba ba ngươi đều nghĩ kỹ, tất phải tìm cho ngươi một người yêu ngươi thương ngươi cưng chìu ngươi, thân mình cũng rất cường đại, sẽ không để cho ngươi bị rắn ngoài bắt nạt kết thành bầu bạn với ngươi, như vậy ta và ba ba ngươi mới có thể chân chính yên tâm.”

Hoa Tiểu Hoa nói xong, Ngân Đại Bạch tiếp tục mở miệng: “Ta xem Lam Nhất Nhất rất không tệ, Lam Nhất Nhất thích ngươi chúng ta đều biết, hơn nữa còn là hàng xóm hiểu rõ nhau, chúng ta đều thực thích, hơn nữa, Lam xà bộ tộc thực lực mạnh, có nó bảo vệ ngươi chúng ta cũng yên tâm. Đương nhiên, sau này nếu các ngươi có thể cùng một chỗ thì tốt nhất, nếu ngươi thật sự không thích, chúng ta cũng sẽ không ép, tóm lại quyền lựa chọn ở trong tay ngươi.”

Ngân Tiểu Tiểu im lặng gật đầu, ba ba a cha đây là khẩn cấp muốn đóng gói mình đưa cho Lam Nhất Nhất phải không, nhưng mình thật sự không thích Lam Nhất Nhất được chứ! Mình vốn không thể tưởng tượng cuộc sống 190 năm còn lại mỗi ngày phải nhìn thấy mặt xà của Lam Nhất Nhất! Nhưng mà Ngân Tiểu Tiểu cũng không nói rõ ra, nếu bây giờ phản đối cha nhất định sẽ nói mình còn nhỏ bây giờ quyết định còn sớm, vẫn nên ở chung một thời gian nhìn kỹ hẳn nói vân vân, sau đó cha còn có thể áp mình đến chỗ Lam Nhất Nhất giao cho Lam Nhất Nhất trông giữ, từ nay về sau mình liền lâm vào nước sôi lửa bỏng được chứ! Nghĩ đến đây, Ngân Tiểu Tiểu sợ run cả người, càng thêm kiên định bây giờ không nên phản kháng Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa, dù sao đợi cho Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch đi rồi, còn không phải trời cao mặc chim bay biển rộng mặc cá nhảy sao? Bây giờ phản kháng là không chút có ích với mình!

Vì thế cuộc nói chuyện liên quan đến hạnh phúc cùng tính phúc 190 năm còn lại của Ngân Tiểu Tiểu ngay lúc Ngân Tiểu Tiểu cúi đầu ngẩn người và Hoa Tiểu Hoa Ngân Đại Bạch thao thao bất tuyệt trôi qua. Nghe thanh âm tuyệt vời của Hoa Tiểu Hoa nói cho mình vào sơn động vang lên thì Ngân Tiểu Tiểu liền thở hắt ra, quay đầu liền bò vào trong sơn động, cái đuôi ở phía sau vui vẻ nhếch lên nhếch lên, thiệt là, ba ba cùng cha thật đúng là nói nhiều mà!

Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch đưa mắt nhìn Ngân Tiểu Tiểu đi vào sơn động, Hoa Tiểu Hoa thở dài: “Sao ta cảm thấy Tiểu Tiểu không thích Lam Nhất Nhất.”

Ngân Đại Bạch nói : “Không sao, không phải còn hai mươi năm đó sao, từ từ sẽ đến, Tiểu Tiểu sẽ nhận Lam Nhất Nhất.”

Hoa Tiểu Hoa bất đắc dĩ gật đầu, trước mắt xem ra chỉ có thể như vậy: “Đúng rồi, Tiểu Tiểu không có trí nhớ truyền thừa, không biết nơi không thể bò đến.”

Ngân Đại Bạch trầm ngâm một chút: “Đây không phải vấn đề lớn, mặc dù nói trong trí nhớ truyền thừa muốn chúng ta bảo hộ ngọn núi này, thứ bảo hộ cũng ở trong ngọn núi, nhưng độc xà bộ tộc ở mấy ngàn năm cũng không nghe qua có xà tìm được vật kia, như vậy xem ra chúng ta cũng chỉ biết đại khái vị trí vật kia, nhưng không có cách nào tìm được nó, chắc Tiểu Tiểu cũng sẽ không tìm được, hơn nữa, Tiểu Tiểu lười như vậy, ngươi muốn nó đi tìm một thứ vốn không biết có tồn tại hay không, chỉ sợ nó cũng chẳng muốn đi tìm.”

Hoa Tiểu Hoa cẩn thận nghĩ cũng có chuyện như vậy, này mấy ngàn năm qua không phải là không có độc xà rảnh rỗi bị khùng đi tìm đồ vật kia, nhưng không có một độc xà nào tìm được, dần dà cũng không có độc xà đi tìm kiếm nữa: “Vậy, chúng ta có phải dặn dò Tiểu Tiểu một chút hay không, đừng cho nó đi hướng đó?”

Ngân Đại Bạch nói : “Không cần, ngươi cũng không phải không biết Tiểu Tiểu, chúng ta nói nó làm gì nó sẽ không làm, không cho nó làm gì nó thế nào cũng phải chơi, ngươi nếu nói cho nó biết không được đi, chỉ sợ chờ chúng ta chân trước vừa đi, sau lưng nó đã tìm đến.”

Hoa Tiểu Hoa gật gật đầu, thừa nhận Ngân Đại Bạch nói rất có lý, Ngân Tiểu Tiểu đáng thương a, không biết Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch lại dán cho nó nhãn lười nhác cùng phản nghịch.

Hai ngày thoáng một cái đã qua, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cái gì cũng không mang theo đã rời đi.

Chúng ấu xà đứng ở cửa sơn động nhà mình, đưa mắt nhìn bóng dáng Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa biến mất, à, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nói, không cần tiễn chúng nó. Trong lòng chúng ấu xà trống rỗng, trong mắt Ngân Tiểu Tiểu còn ra ngân ngấn nước mắt, sau đó chúng ấu xà thực hâm mộ Ngân Tiểu Tiểu có thể khóc, bởi vì mỗi lần mặc kệ vì sao Tiểu Tiểu khóc, chỉ cần khóc Ngân Tiểu Tiểu liền trở nên vui vẻ, nếu chúng nó cũng có thể khóc lên, có phải trong lòng cũng không khó chịu như vậy hay không? Có phải khóc rồi, ngày mai chúng nó cũng có thể bật cười hay không?

———–

Đầm: Chương sau gặp lại Mặc Lão Đại nhà chúng ta nha !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương