Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng
-
Chương 69: Chương 20 - Phần 2
Buổi sáng ở Tô Châu thật yên bình và thoải mái. Thư Di vui vẻ rời giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc trở ra cô đã quần áo chỉnh tề, thật giản dị nhưng cũng thật cuốn hút. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng cùng chiếc quần âu đen, mái tóc màu xanh rêu được búi cao, cô hài lòng ngắm mình trong gương.
"Thật đẹp"
Một giọng nói âm trầm từ ngoài cửa bước vào, không ai khác là Minh Triết. Không biết ma xui quỷ hờn thế nào mà anh cũng ăn mặc giống hệt cô, ai nhìn vào cũng biết họ mặc đồ đôi. Thư Di nhìn anh cười cười rồi nói
"Rất đẹp trai"
Anh mỉm cười tiến tới ôm eo cô, cả hai định nói gì đó nhưng tiếng ùng ục của bụng Thư Di vang lên, Minh Triết cạ cạ mặt mình vào mặt cô nói
"Chúng ta đi ăn sáng. Em muốn ăn gì?"
"Đến Tô Châu phải ăn thịt viên bọc bột hấp*"
"Được. Đi thôi"
Lúc hai người định ra khỏi phòng thì tiếng chuông điện thoại của Thư Di reo lên, cô nhanh chóng nghe máy
"Alo Thư Di". Đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của dì Hà
"Con đây. Có chuyện gì vậy dì?"
"Thiên Nghi...con bé cả một đêm không về. Dì gọi điện cũng không nghe thấy người bắt máy"
Nghe đến đây, mặt Thư Di bỗng biến sắc, tay cô siết chặt điện thoại
"Dì đừng quá lo lắng. Con sẽ đi tìm em ấy"
Minh Triết đứng bên cạnh thấy cô vội vàng lôi vali ra xếp quần áo, anh nắm lấy cánh tay cô hỏi
"Em sao vậy?"
"Dì Hà nói Thiên Nghi mất tích rồi. Em phải trở về Thượng Hải"
Nghe cô nói, anh không hỏi nhiều liền lấy điện thoại kêu người chuẩn bị máy bay. Hai người gấp rút trả phòng khách sạn sau đó đi thẳng đến sân bay.
..................
Ngồi trên máy bay, Thư Di thấp thỏm không yên, Minh Triết ở bên vỗ vai trấn an cô
"Em bình tĩnh đi. Anh đã nhờ mẹ và ba anh tìm kiếm giúp chúng ta rồi"
Cô gật gật đầu tỏ vẻ hơi yên tâm, tựa đầu lên vai anh định thần. Khoảng một lúc lâu sau, máy bay của hai người đáp xuống sân bay Phó Đông. Cả hai đi ra của an ninh liền thấy Triệu Yến, Trương Chấn cùng Triệu Họa Y đứng chờ. Thư Di lễ phép cúi chào hai trưởng bối. Trương Chấn gật đầu coi như lời chào. Triệu Yến và Họa Y tiến lên trước định kéo vali nhưng không ngờ Trương Chấn nhanh hơn, ông tiến lên kéo vali. Nhìn Trương Chấn thì Thư Di hơi e ngại, dù ông và Minh Triết giống nhau về khuôn mặt nhưng khí thái lại khác nhau hoàn toàn, rõ ràng nhận thấy rằng ông rất nghiêm nghị và khó gần. Triệu Yến thấy được vẻ ái ngại trong mắt Thư Di, bà liền huých tay Trương Chấn
"Sao vậy em?". Trương Chấn quay lại dịu dàng hỏi
"Anh giãn cơ mặt ra xíu đi, làm con dâu em sợ rồi kìa"
Nghe bà nói, ông quay qua nhìn Thư Di nhưng vẫn không nói gì. Cô cười gượng nhìn hai trưởng bối
"Ông ấy là vậy đấy, con đừng sợ". Triệu Yến vừa nói vừa kéo Thư Di về phía xe.
Ba người đi hai chiếc xe đến, Minh Triết lên xe cùng Trương Chấn, còn Thư Di đi cùng Triệu Yến và Họa Y. Trên xe, Triệu Yến ôn tồn nói với cô
"Bác đã tìm ra nơi Thiên Nghi bị bắt rồi"
"Dạ?! Nhanh vậy mà đã tìm ra được sao ạ?". Thư Di kinh ngạc nhìn Triệu Yến
Họa Y lái xe ngồi bên cạnh, mỉm cười nói với Thư Di
"Chuyện này đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô ấy còn rất nhiều chiến công hiển hách nữa, có dịp chị sẽ kể em nghe"
Nói rồi cô lái nhanh theo chỉ dẫn của Triệu Yến, cả đoạn đường ba người nói chuyện cũng khiến tâm trạng Thư Di đỡ lo lắng hơn, cô chỉ cầu mong rằng Thiên Nghi có thể bình an cho đến khi cô đến.
"Thật đẹp"
Một giọng nói âm trầm từ ngoài cửa bước vào, không ai khác là Minh Triết. Không biết ma xui quỷ hờn thế nào mà anh cũng ăn mặc giống hệt cô, ai nhìn vào cũng biết họ mặc đồ đôi. Thư Di nhìn anh cười cười rồi nói
"Rất đẹp trai"
Anh mỉm cười tiến tới ôm eo cô, cả hai định nói gì đó nhưng tiếng ùng ục của bụng Thư Di vang lên, Minh Triết cạ cạ mặt mình vào mặt cô nói
"Chúng ta đi ăn sáng. Em muốn ăn gì?"
"Đến Tô Châu phải ăn thịt viên bọc bột hấp*"
"Được. Đi thôi"
Lúc hai người định ra khỏi phòng thì tiếng chuông điện thoại của Thư Di reo lên, cô nhanh chóng nghe máy
"Alo Thư Di". Đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của dì Hà
"Con đây. Có chuyện gì vậy dì?"
"Thiên Nghi...con bé cả một đêm không về. Dì gọi điện cũng không nghe thấy người bắt máy"
Nghe đến đây, mặt Thư Di bỗng biến sắc, tay cô siết chặt điện thoại
"Dì đừng quá lo lắng. Con sẽ đi tìm em ấy"
Minh Triết đứng bên cạnh thấy cô vội vàng lôi vali ra xếp quần áo, anh nắm lấy cánh tay cô hỏi
"Em sao vậy?"
"Dì Hà nói Thiên Nghi mất tích rồi. Em phải trở về Thượng Hải"
Nghe cô nói, anh không hỏi nhiều liền lấy điện thoại kêu người chuẩn bị máy bay. Hai người gấp rút trả phòng khách sạn sau đó đi thẳng đến sân bay.
..................
Ngồi trên máy bay, Thư Di thấp thỏm không yên, Minh Triết ở bên vỗ vai trấn an cô
"Em bình tĩnh đi. Anh đã nhờ mẹ và ba anh tìm kiếm giúp chúng ta rồi"
Cô gật gật đầu tỏ vẻ hơi yên tâm, tựa đầu lên vai anh định thần. Khoảng một lúc lâu sau, máy bay của hai người đáp xuống sân bay Phó Đông. Cả hai đi ra của an ninh liền thấy Triệu Yến, Trương Chấn cùng Triệu Họa Y đứng chờ. Thư Di lễ phép cúi chào hai trưởng bối. Trương Chấn gật đầu coi như lời chào. Triệu Yến và Họa Y tiến lên trước định kéo vali nhưng không ngờ Trương Chấn nhanh hơn, ông tiến lên kéo vali. Nhìn Trương Chấn thì Thư Di hơi e ngại, dù ông và Minh Triết giống nhau về khuôn mặt nhưng khí thái lại khác nhau hoàn toàn, rõ ràng nhận thấy rằng ông rất nghiêm nghị và khó gần. Triệu Yến thấy được vẻ ái ngại trong mắt Thư Di, bà liền huých tay Trương Chấn
"Sao vậy em?". Trương Chấn quay lại dịu dàng hỏi
"Anh giãn cơ mặt ra xíu đi, làm con dâu em sợ rồi kìa"
Nghe bà nói, ông quay qua nhìn Thư Di nhưng vẫn không nói gì. Cô cười gượng nhìn hai trưởng bối
"Ông ấy là vậy đấy, con đừng sợ". Triệu Yến vừa nói vừa kéo Thư Di về phía xe.
Ba người đi hai chiếc xe đến, Minh Triết lên xe cùng Trương Chấn, còn Thư Di đi cùng Triệu Yến và Họa Y. Trên xe, Triệu Yến ôn tồn nói với cô
"Bác đã tìm ra nơi Thiên Nghi bị bắt rồi"
"Dạ?! Nhanh vậy mà đã tìm ra được sao ạ?". Thư Di kinh ngạc nhìn Triệu Yến
Họa Y lái xe ngồi bên cạnh, mỉm cười nói với Thư Di
"Chuyện này đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô ấy còn rất nhiều chiến công hiển hách nữa, có dịp chị sẽ kể em nghe"
Nói rồi cô lái nhanh theo chỉ dẫn của Triệu Yến, cả đoạn đường ba người nói chuyện cũng khiến tâm trạng Thư Di đỡ lo lắng hơn, cô chỉ cầu mong rằng Thiên Nghi có thể bình an cho đến khi cô đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook