Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng
-
Chương 32
Trương gia
Ba mẹ Trương nghe tin Ngọc Trân bị mất tích thì lo lắng đứng ngồi không yên, kể cả cơm tối cũng chưa ăn mặc cho quản gia hết lòng khuyên nhủ
"Không biết A Chấn đã tìm được con bé chưa nữa? Rốt cuộc bây giờ nó đang ở đâu? Có an toàn không? Ai lại bắt nó chứ?". Mẹ Trương sốt ruột cứ ngồi lẩm bẩm một mình
Bà vừa dứt lời thì Trương Chấn và Triệu Yến cũng vừa bước vào nhà, nhìn nét mặt họ vô cùng bình thản thì có phần khó hiểu, nhưng khi hình dáng quen thuộc của con gái hiện ra trước mắt thì mọi điều khó hiểu bà đều bỏ quả hết, chỉ lo đứng dậy ôm Ngọc Trân
"Bảo bối của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi"
"Mẹ, con không sao"
Bà buông cô ra, sờ nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp, bỗng bà cau mày thể hiện sự xót xa
"Ai đã đánh con?"
"Chính là người đàn bà điên Chu Nhã Tịnh đó. Bắt cóc rồi còn đánh con, thậm chí còn định cho người làm nhục con nữa. Tiện nhân!"
"Con...con nói cái gì? Là Tiểu Nhã sao?". Mẹ Trương nghe cô nói thì hết sức bàng hoàng, không tin vào những gì mình nghe
"Tiểu Nhã gì chứ? Sau này mẹ cứ gọi cô ta là tiện nhân cho xứng, kể cả Hình Vũ Lệ nữa. Hai người bọn họ đều là đồ hèn hạ, mẹ đừng có bị vẻ ngoài đánh lừa"
"Con nói rất đúng, dám động vào con gái ta thì đều là thứ xấu xa. Được rồi, để mẹ vào bếp lấy trứng gà lăn cho con"
"Dạ"
Lúc này ba Trương từ trên lầu đi xuống, thấy con gái thì liền vội vàng bước nhanh
"Ba, ba đi từ từ thôi. Con ở đây chứ đâu có chạy mất đâu". Ngọc Trân dở khóc dở cười nhìn người ba thường ngày đều tỏ ra nghiêm khắc, nhưng cô biết ông ấy rất thương anh em cô, nghiêm khắc chỉ vì muốn cho anh em cô nên người
"Con gái cưng của ba, con có bị làm sao không?"
"Con không sao, chỉ bị tát hai cái thôi"
"Ai to gan dám tát con gái của ta chứ?"
"Là mẹ con Chu Nhã Tịnh đó. Càng nhắc con càng thấy ghê tởm"
"Là họ sao? Uổng công ngày xưa chúng ta đã giúp đỡ cho Chu thị"
"Ông nói đúng lắm, nếu biết trước chúng ta giúp cái thứ vô ơn như vậy thì ngày xưa đã mặc kệ bọn họ rồi". Mẹ Trương từ nhà bếp đi ra, bức xúc nói
"Ngày xưa chúng ta nâng họ được thì bây giờ hạ họ cũng được". Trương Chấn lạnh lùng nói
"Con định làm gì?"
"Dám động đến Trương gia thì cái giá mà bọn chúng phải trả chỉ có thân bại danh liệt". Nói xong anh điềm tĩnh đứng dậy, cùng Triệu Yến lên thư phòng bàn việc
"Con gái, mau lại đây mẹ lăn trứng xong rồi chúng ta cùng nhau ăn tối"
"Nhắc tới là con thấy đói bụng rồi"
"Haha"
Ba mẹ Trương nghe tin Ngọc Trân bị mất tích thì lo lắng đứng ngồi không yên, kể cả cơm tối cũng chưa ăn mặc cho quản gia hết lòng khuyên nhủ
"Không biết A Chấn đã tìm được con bé chưa nữa? Rốt cuộc bây giờ nó đang ở đâu? Có an toàn không? Ai lại bắt nó chứ?". Mẹ Trương sốt ruột cứ ngồi lẩm bẩm một mình
Bà vừa dứt lời thì Trương Chấn và Triệu Yến cũng vừa bước vào nhà, nhìn nét mặt họ vô cùng bình thản thì có phần khó hiểu, nhưng khi hình dáng quen thuộc của con gái hiện ra trước mắt thì mọi điều khó hiểu bà đều bỏ quả hết, chỉ lo đứng dậy ôm Ngọc Trân
"Bảo bối của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi"
"Mẹ, con không sao"
Bà buông cô ra, sờ nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp, bỗng bà cau mày thể hiện sự xót xa
"Ai đã đánh con?"
"Chính là người đàn bà điên Chu Nhã Tịnh đó. Bắt cóc rồi còn đánh con, thậm chí còn định cho người làm nhục con nữa. Tiện nhân!"
"Con...con nói cái gì? Là Tiểu Nhã sao?". Mẹ Trương nghe cô nói thì hết sức bàng hoàng, không tin vào những gì mình nghe
"Tiểu Nhã gì chứ? Sau này mẹ cứ gọi cô ta là tiện nhân cho xứng, kể cả Hình Vũ Lệ nữa. Hai người bọn họ đều là đồ hèn hạ, mẹ đừng có bị vẻ ngoài đánh lừa"
"Con nói rất đúng, dám động vào con gái ta thì đều là thứ xấu xa. Được rồi, để mẹ vào bếp lấy trứng gà lăn cho con"
"Dạ"
Lúc này ba Trương từ trên lầu đi xuống, thấy con gái thì liền vội vàng bước nhanh
"Ba, ba đi từ từ thôi. Con ở đây chứ đâu có chạy mất đâu". Ngọc Trân dở khóc dở cười nhìn người ba thường ngày đều tỏ ra nghiêm khắc, nhưng cô biết ông ấy rất thương anh em cô, nghiêm khắc chỉ vì muốn cho anh em cô nên người
"Con gái cưng của ba, con có bị làm sao không?"
"Con không sao, chỉ bị tát hai cái thôi"
"Ai to gan dám tát con gái của ta chứ?"
"Là mẹ con Chu Nhã Tịnh đó. Càng nhắc con càng thấy ghê tởm"
"Là họ sao? Uổng công ngày xưa chúng ta đã giúp đỡ cho Chu thị"
"Ông nói đúng lắm, nếu biết trước chúng ta giúp cái thứ vô ơn như vậy thì ngày xưa đã mặc kệ bọn họ rồi". Mẹ Trương từ nhà bếp đi ra, bức xúc nói
"Ngày xưa chúng ta nâng họ được thì bây giờ hạ họ cũng được". Trương Chấn lạnh lùng nói
"Con định làm gì?"
"Dám động đến Trương gia thì cái giá mà bọn chúng phải trả chỉ có thân bại danh liệt". Nói xong anh điềm tĩnh đứng dậy, cùng Triệu Yến lên thư phòng bàn việc
"Con gái, mau lại đây mẹ lăn trứng xong rồi chúng ta cùng nhau ăn tối"
"Nhắc tới là con thấy đói bụng rồi"
"Haha"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook