Kì Ninh nhận được điện thoại từ huấn luyện viên, liền chạy khỏi kí túc xá trên người vẫn là bộ đồ ngủ thêm áo khoác bên ngoài và đôi dép lê.

Vô cùng lo lắng mà chạy tới phòng giáo vụ, đến hành lang mới phát hiện hơi lạnh, dù sao cô cũng đang mặc đồ ngủ mỏng manh.

Nhưng lúc này cũng không rảnh để lo.
Trong tòa nhà này chỉ có một văn phòng ở tầng một được thắp sáng, giống như con đom đóm phát sáng duy nhất trong khu rừng rộng lớn, rất dễ dàng tìm được.
" Làm sao vậy?!" Kì Ninh đi vào nhìn thấy Mặc Sênh liền vội vàng hỏi.
Mặc Sênh ngồi nguyên trên ghế ôm đầu gối khóc, co lại như một quả bóng lớn.

Nhìn thấy Kì Ninh lại gần, lập tức cô khóc lên muốn ôm Kì Ninh mới an tâm: " Tớ không muốn ngồi cùng hắn, quá dọa người, vì cái gì cảm thấy tớ có bệnh?"
Kì Ninh nhanh chóng chạy tới ôm Mặc Sênh an ủi, xoa đầu cô nói với lão sư: " Lão sư thực sự xin lỗi, bạn em bình thường cư xử rất đúng mực, chưa bao giờ gây chuyện, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Huấn luyện viên của chúng em lập tức sẽ tới, đang trên đường đến đây chắc sẽ mất nửa giờ."
Người quản lý thư viện của bọn họ kỳ thực là một cán bộ đã về hưu, ở lại trường học chính là một loại tình cảm, thuộc về giảng đạo thuyết giáo diễn xuất cũ
Cô nhìn tới hai học sinh này cãi nhau ầm ĩ, liền muốn gọi lại để phê bình hai câu, bảo họ tự kiểm điểm, thuận tiện hỏi rõ ràng có phải hay không nam sinh kia giở trò lưu manh.

Nếu là loại chuyện này, liền phải nghiêm túc xử lý.
Kết quả sau khi tới đây, liền cảm thấy Mặc Sênh điên điên khùng khùng, rõ ràng không phải vấn đề bên nhà trai.
Lão sư sắp xếp bọn họ ngồi cùng nhau, Mặc Sênh sống chết không muốn, thế nào cũng nhất quyết gọi nam sinh kia là quái vật
Thái độ của lão sư đã có chút không tốt, hắn ép mình kiên nhẫn hỏi: "Cậu ta trêu đùa em?"
Mặc Sênh liên chính mình phủ nhận: " Cậu ta không làm gì quá giới hạn tới em?"
" Văn phòng lớn như vậy, em không muốn ngồi cùng cậu ấy, vậy em muốn thế nào?"
" Em đứng là được."
Úc Lê Xuyên xấu hổ mà đứng ở một bên, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, môi mím thành một đường thẳng, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt u ám khó chịu.
Sắc mặt âm trầm kia giống như một cái giếng cạn, trong giếng hàng năm không có ánh sáng, trong góc u ám nhất rêu xanh mọc lên mang màu xah đậm.
Anh muốn điều chỉnh cảm xúc của mình, hít một hơi thật sâu lại phát hiện hô hấp của mình có chút run rẩy.
Đầu ngón tay lạnh như băng, lồng ngực như bị siết chặt lại khó chịu, dường như toàn cơ thể máu không lưu thông, cảm xúc bi phẫn trong người cũng như đọng lại.
Áp lực, chán nản, thê lương.

Anh chưa bao giờ cảm thấy.

Lão sư bị Mặc Sênh làm có chút phát bực, nhưng cô nàng vẫn rất ủy khuất.
Cô là thật sự sợ hãi con quái vật phát sáng này, chính là lão sư không hiểu, giải thích vài câu lúc sau lời của lão sư liền có chút nặng nề.
Sỡ hãi cộng thêm ủy khuất làm Mặc Sênh bắt đầu bật khóc
Mặc Sênh khóc khiến lão sư ngược lại trở nên luống cuống, chỉ có thể nghĩ cách liên hệ đến huấn luyện viên của cô dò hỏi xem cái học sinh này là xảy ra chuyện gì.
Sau khi Kì Ninh tới Mặc Sênh liền tốt hơn nhiều, cảm thấy an toàn hơn, cô nhỏ giọng chỉ vào Úc Lê Xuyên hỏi Kì Ninh; " Cậu xem, hắn đang phát sáng sao? "
Kì Ninh nhìn về phía Úc Lê Xuyên
Nhìn qua nhìn lại một lúc, vừa định trả lời lại không nhịn được liếc nhìn một lẩn nữa
Người này có bệnh không?
Làm sao lại đẹp trai như vậy?
" Ừ...Thật là đẹp trai." Kì Ninh nhỏ giọng trả lời, tiếp theo là tiếng nuốt nước miếng.
"????" Mặc Sênh trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang.
" Cậu không phải là dùng cái biện pháp quỷ dị này để hấp dẫn anh đẹp trai chú ý chứ?" Tề Ninh lập tức hiểu lầm, đặc biệt nhỏ giọng hỏi sợ Lão sư nghe thấy được
Chỉ với khuôn mặt nam sinh này là có thể khiến Mặc Sênh cười đến chảy nước miếng.
Nam sinh này lại thân cao mười phần thích hợp, thoạt nhìn cũng phải 185 cm trở lên, Mặc Sênh này vừa nhìn đã bị thu hút là chuyện bình thường.
Mặc Sênh thật là khóc không ra nước mắt, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Mặc Sênh nhìn hắn cũng bình thường thật sao?
Cô lại lần nữa xác định, chỉ trong mắt cô là không bình thường.
Sau khi huấn luyện viên của bọn họ đến, trước đó là xin lỗi vị lão sư kia, sau là khen ngợi Mặc Sênh là học sinh ưu tú của trường, từ cao trung đã kí hợp đồng với trường chúng ta, sau khi tới cũng dành được không ít giải thưởng.
Còn luôn bày tỏ Mặc Sênh là một đứa trẻ bình thường.
Lão sư lại nhìn về phía Úc Lê Xuyên: " Vậy cố bé này khi dễ em sao?"
Úc Lê Xuyên do dự một chút sau mới trả lời:" Không có, chúng em là bạn học, chẳng qua là nói đùa."
Lão sư nhướng mày hỏi: " Bạn bè? Vậy cô ấy tên gì?"
Kì Ninh vừa nghe lời lão sư nói liền cảm thấy xong đời rồi, đây là lời nói dối không thể cứu nổi
Tề Ninh mỗi ngày đều ở bên cạnh Mặc Sênh, trong quan hệ xã giao của Mặc Sênh không có người nào như vậy, bằng không tại sao cô lại không có chút kí ức nào về nam sinh đẹp trai như vậy.
Úc Lê Xuyên thấp giọng trả lời: " Cô ấy tên Mặc Sênh, tuyển thủ thi đấu thể dục thể thao chuyên nghiệp."
Lão sư sau khi nghe xong thở dài: " Người trẻ tuổi thật làm người khác khó hiểu."
Lão sư đã lớn tuổi, cũng đã mệt, xác định không có vấn đề gì liền thả người, đứng dậy rời đi.

Ánh mắt Kì Ninh nhất thời sáng lên.

Tiểu tử này hẳn đã biết Mặc Sênh từ trước
Có hi vọng! Chị em của cô có thể thoát khỏi độc thân?
Kì Ninh đỡ Mặc Sênh đi ra ngoài, Mặc Sênh còn không quên cầm sách theo, hít mũi ôm Kì Ninh không chịu buông tay, bộ dạng ủy khuất hiển nhiên chưa hết kinh hồn.
Mặc Sênh thường ngày tùy tiện, tính tình cũng rất bạo, thật đúng là chưa từng thấy cô khóc.

Có một lần Mặc Sênh bị thương, đau đến trán đổ mồ hôi lạnh những cũng chưa rơi một giọt nước mắt, lần này ngược lại là khóc như lê hoa đái vũ*, cũng rất mới lạ
* Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn.

Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Nguồn: google.
Huấn luyện viên đã dẫn dắt bọn họ ba năm, bọn họ có quan hệ rất tốt, đương nhiên không thèm để ý còn dặn dò Kì Ninh an ủi Mặc Sênh thật tốt.

Sau đó đi về phía nhà xe.
Lúc này Úc Lê Xuyên lại đi tới lần nữa cùng Mặc Sênh xin lỗi: "Xin lỗi, không nghĩ tới sẽ làm cậu sợ đến vậy..."
Mặc Sênh lúng túng, thật vất vả lấy hết can đảm nhìn tới Úc Lê Xuyên, đột nhiên nhận ra cái gì đó không đúng, có thứ gì đó bay trên đỉnh đầu Úc Lê Xuyên.
Nhìn kĩ, lại là làn đạn giống như chữ viết
[ Có muốn nói hay không về sau sẽ không bao giờ xuất hiện lại ở trước mặt cô?]
[ Đoán xem, vẫn là không cần nói như vậy...nói rồi ngay cả đường sống cũng không có.]
[ Vì cái gì bị dọa thành như vậy?]
[ Tôi rất xấu sao?]
[ Tôi chỉ là muốn đưa cô ấy sách thôi mà.]

[ Có phải hay không bị phát hiện trước?]
Mặc Sênh nhìn làn đạn trên đỉnh đầu Úc Lê Xuyên còn chưa kịp trả lời liền sợ tới mức trợn mắt bất tỉnh.

Có thể kiên trì đến lúc này trước khi choáng váng mới là sức mạnh lớn nhất của Mặc Sênh.
Kì Ninh nhất thời kinh ngạc, vội vàng đỡ Mặc Sênh, nhưng thể trạng của Mặc Sênh vẫn rất khó kiểm soát, dù sao cũng là 64 kg.
Cũng may Úc Lê Xuyên chạy tới hỗ trợ đỡ Mặc Sênh, Kì Ninh phải khó khăn lắm mới ổn định được, liền phát hiện Mặc Sênh đã tựa vào lồng ngực Úc Lê Xuyên.
Úc Lê Xuyên hết sức quân tử, chỉ là quan tâm đến tình huống của Mặc Sênh.

Anh đem ngón tay đặt ở động mạch cổ cảm nhận xem còn đập hay không, lại xem xét các dấu hiệu sinh tồn khác sau nói: " các dấu hiệu đều bình thường, cậu nằm yên đừng cử động, tôi gọi xe cứu thương."
Nói xong lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Kì Ninh không biết cái gì gọi là dấu hiệu sinh tồn, liền đưa ngón tay đặt phía dưới mũi Mặc Sênh xem có còn thở hay không.

Xác định còn hô hấp, lại lật mí mắt Mặc Sênh một chút, lúc này mới yên tâm lại.
Trong lúc này, ngón tay Úc Lê Xuyên vẫn luôn đặt ở chỗ động mạch cổ Mặc Sênh, liên tục quan sát tình huống của cô.
" Là phục hồi tim hay sao? Kì Ninh hỏi.
" Tôi đang quan sát trước mắt không có vấn đề gì.

Hơn nữa phục hồi tim phải dùng lực mạnh, nếu thật sự làm sẽ có khả năng gây tổn thương xương sườn."
Nghe anh nói chuyên nghiệp như vậy Kì Ninh cũng nghe theo.
Thời gian chờ xe cứu thương, Kì Ninh nhìn hình ảnh Mặc Sênh đang dựa vào lồng ngực Úc Lê Xuyên, nam thanh nữ tú, Kì Ninh cũng không biết nên buông tay tác thành hay vẫn là bảo vệ bạn mình.
Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Mặc Sênh, không chừng Mặc Sênh càng chờ mong đại soái ca Úc Lê Xuyên này giúp cô hô hấp nhân tạo.
*
Mặc Sênh gặp một giấc mơ
Trong mơ là sau khi thi đấu cô thừa dịp mấy ngày nghỉ hè cuối cùng trở về quê một chuyến
Nghỉ hè của Mặc Sênh đều dành cho thi đấu, rất hiếm khi thi đấu xong sẽ còn một trận thi đấu khác thường chỉ có ở mùa giải.
Giữa hai trận đấu có một khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, Mặc Sênh nhân cơ hội này về nhà bà ngoại, chủ yếu là tuổi bà ngoại đã lớn nên có cơ hội cô liền tới thăm
Nhà bà ngoại cô ở nông thôn, trong nhà có một cái vườn trái cây rất rộng, mùa này cũng đang cần người giúp, Mặc Sênh chính là sức lao động tốt nhất.
Bà ngoại luôn nói, bọn họ mùa màng bội thu đều do thần phù hộ.
Về sau một số chính sách ra đời, Sơn Thần miếu bị phá hủy, bà ngoại nỗ lực để lại miếu Sơn Thần bên trong một cây đại thụ, lưu lại tại vườn trái cây một mình thờ cúng.
Cây này ở vườn trái cây hết sức bất ngờ, lại cao lớn, cành cây lan tràn che trời lấp đất, dường như một bá vương ở vườn.
Bà ngoại nói nếu ngày nào đó Mặc Sênh có nguyện vọng gì có thể cầu nguyện với cây Sơn Thần, không chừng một ngày nào đó sẽ thành hiện thực
Trước khi quay về đội, Mặc Sênh kì thật đã cầu nguyện.
Cô độc thân 21 năm, cho phép mình ước một điều như mọi thiếu nữ: Hy vọng có thể gặp được một chàng trai tỏa sáng, tôi là người hiểu anh ấy nhất và tôi cũng là sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt anh ấy.


Đối với kiểu con gái mạnh mẽ như Mặc Sênh mà nói, bạn trai không phải là loại nhu yếu phẩm sinh hoạt cần thiết coi như độc thân cô cũng sẽ được sống tự do tự tại.

Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi
Nhưng cứ cho là...!Thỉnh thoảng cũng muốn thử xem yêu đương là cảm giác như thế nào.
Tiếp theo, Úc Lê Xuyên bỗng xuất hiện trong giấc mơ, ngay cả trong giấc mơ cũng phát ra ánh sáng, đỉnh đầu có đạn mạc chính là bộ dạng làm cho Mặc Sênh một trận sợ hãi.
Kết quả rất nhanh liền chóng kết hợp với cảnh ước nguyện trước đó.
Chàng trai tỏa sáng – phát sáng
Tôi là người hiểu anh nhất – Đạn mạc
* Đạn mạc: mưa bình luận chạy trên màn hình.


Đó có phải là màn hình chảy văn bản cho những suy nghĩ bên trong của anh ấy không? Sử dụng phương pháp này để hiểu?
Mặc Sênh lúc này đột ngột mở to mắt tỉnh lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Kì Ninh đi cùng cô từ nửa đêm hôm qua cho đến sáng sớm, vô cùng buồn ngủ, cô ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đầu giường và ngủ ngon lành, cô không để ý rằng Mặc Sênh đã thức dậy, để cho Mặc Sênh nhớ lại giấc mơ vừa mới kia.

Không phải là.....!nguyện vọng được thực hiện đó chứ.
Bất quá, thực hiện kiểu này phải hay không có chút cực đoan?
Cô bắt đầu suy nghĩ, một câu cuối cùng của nguyện vọng này nên làm sao thực hiện?
Cô ở trong mắt người nam sinh kia rốt cuộc sẽ đặc biệt như thế nào?
Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô cảm thấy cô chắc chắn đã khiến nam sinh kia chú ý, tuyệt đối là tồn tại đặc biệt.

Phỏng chừng đều sẽ cảm thấy cô có bệnh!
Duyên phận tới nhưng là cô cũng không dám theo!
Người phát ra ánh sáng, cái này cũng quá đáng sợ, giờ suy nghĩ lại trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Nếu như tất cả có thể làm lại, cô muốn viết bằng tiếng địa phương chứ nhất định không thêm tính từ
Ví dụ như: Tôi, Mặc Sênh, muốn có một người bạn trai đẹp trai, sau khi hẹn hò ít cãi nhau là được, cảm ơn ngài!
Ngay lúc cô đang ảo não, liền nghe thấy được giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của một nam sinh, giọng nói ôn nhu rất thu hút tựa như giọng của một MC nam dịu dàng trên đài radio đêm khuya, cậu hỏi: " cậu tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Có đói bụng không?"
Cô nhìn sang và thấy người phát sáng.

Vì thế cô lại nhắm mắt lại, coi như mình chưa tỉnh lại.
Quả không nghĩ sẽ đối mặt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương