Sau khi buổi trình diễn bắt đầu, Mặc Sênh cùng Kì Ninh rơi vào trạng thái ngây người, chủ yếu là bởi vì nghe không hiểu.
Cả hai cô đều là thích nghe nhạc douyin, kiểu này đây lần đầu tiên họ tới.

Hiện ra họ cùng nơi này không hợp nhau.
Kì Ninh lại gần nhỏ giọng nói với Mặc Sênh: "Chị gái, em có chút buồn ngủ."
Mặc Sênh nắm thật chặt bàn tay Kì Ninh an ủi: "Chịu đựng."
"Ừ."
Đến đoạn giữa, lại có Úc Lê Xuyên độc tấu.
Mặc Sênh cùng Kì Ninh trong nháy mắt có sức sống, suy nghĩ rằng lúc Úc Lê Xuyên độc tấu phải cổ vũ.

Kết quả lúc Úc Lê Xuyên kết thúc một khúc căn bản không có người vỗ tay.
Kì Ninh có chút lúng túng, không nhúc nhích, rất sợ tiếng vỗ tay thưa thớt mất mặt hơn.
Cô tiến tới gần Mặc Sênh nhỏ giọng nói: "Xem ra niên đệ nhân khí không tốt, hồi nữa kết thúc cậu đến an ủi niên đệ một chút, để cho cậu ấy đừng ngả lòng, còn có thể được một ấn tượng tốt."
Mặc Sênh nặng nề gật đầu, cảm thấy nhiệm vụ này thật nặng nề.
Úc Lê Xuyên lần nữa bắt đầu kéo đàn violon, âm nhạc nhịp điệu du dương, coi như không hiểu gì về âm nhạc cũng sẽ cảm thấy dễ nghe.
Cũng không biết phải không là học âm nhạc khí chất đều rất tốt, Úc Lê Xuyên đứng ở trên đài, khí chất nếu so với ngày thường càng xuất chúng, để cho người không dời ánh mắt ra được.
Mặc Sênh xem như là không thấy rõ tướng mạo của Úc Lê Xuyên, trong lòng cũng không khỏi thán phục, ánh mắt như khóa lại trên người cậu, dời không ra, nhìn không chán.
Một khúc này kết thúc, toàn bộ tiếng vỗ tay như chấn động.
Mặc Sênh kì quái nhìn xung quanh, cũng vỗ tay theo, sau đó cầm lấy điện thoại ra tra, tra được câu trả lời sau đem điện thoại cho Kì Ninh: "Đừng thể hiện dáng vẻ quê mùa như vậy"
Kì Ninh nhìn điện thoại sau "Ừ" một tiếng.
Nhạc chương giữa trong buổi diễn tấu không cần vỗ tay, đây là một loại lễ nghi.
Nhưng mà Mặc Sênh cùng Kì Ninh căn bản không biết cái nào bài hát cùng cái đó bài hát là cùng một chương.
Làm khán giả đã khó khăn, giống như ở trong giờ Triết học.
*
Sau khi buổi trình diễn kết thúc, lúc Úc Lê Xuyên đang nghỉ ngơi sửa sang lại đồ vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nhìn.

Trước đó cậu gửi tin nhắn cho Mặc Sênh bảo Mặc Sênh chờ cậu một chút, cô còn chưa trả lời lại.
Vân Chiết Trúc vẫn còn ở đó lẩm bẩm cái gì, kết quả Úc Lê Xuyên căn bản nghe không vào, không kiềm được có chút tức giận, lên giọng kêu lên: "Lê Xuyên."
"Ừ?"
"Mất hồn mất vía."
"Tôi hôm nay biểu hiện tốt chứ?"
"Tốt vô vùng! Cậu vẫn luôn đặc biệt tốt!"
Úc Lê Xuyên gật đầu một cái, nhưng vẫn là không có buông lòng.
Vân Chiết Trúc không kiềm được có chút tò mò, lại hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Cô ấy đến xem, tôi cả ngày hôm nay đều có điểm khẩn trương.

Hơn nữa, tôi ần trước cùng cô ấy nói chuyện, tôi thích kiểu con gái như cô ấy, cậu bảo hôm nay gặp mặt tôi nên làm gì?"
Vân Chiết Trúc nhìn Úc Lê Xuyên, đột nhiên có chút cười nhẹ: "Cũng có lúc cậu cảm thấy khó khăn sao?"
"Tôi chẳng qua là để ý cô ấy, không biết rằng cô ấy nghĩ gì? Mới quen mấy ngày liền nói vậy có phải rất đường đột hay không? Cô ấy sẽ không cảm thấy tôi nói năng tùy tiện chứ?"
Úc Lê Xuyên thật là không giỏi khi ở cùng con gái, mỗi lần ở cạnh Mặc Sênh cũng sẽ nghĩ cặn kẽ hôm nay nói có ổn định hay không, có làm chuyện gì để Mặc Sênh ghét hay không.
Vốn là mỗi ngày buổi tối mười giờ là người phải chìm vào giấc ngủ, gần đây đều mất ngủ đến hơn mười một giờ.
"Cái này tôi cũng không biết, cậu quan sát thái độ cô ấy một chút, không tùy tiện muốn bày tỏ, nếu không trực tiếp bị cự tuyệt nói không chừng ngay cả cơ hội lần sau gặp mặt cũng không có.

Mới quen mấy ngày, cậu liền nói thích cô ấy, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy cậu không đáng tin cậy."
Vân Chiết Trúc chủ yếu là sợ Úc Lê Xuyên bị đòn.
Úc Lê Xuyên làm một cái hít hơi thật sâu.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cậu cũng sẽ động tâm, cho nên tới bây giờ chưa làm qua bài tập phương diện này, hoàn toàn là làm việc bằng trực giác, bây giờ đột nhiên bắt đầu quấn quýt.
Cùng gặp mặt sẽ nên làm cái gì?"
Mặc Sênh bên kia nhắn lại: "Tôi cùng Kì Ninh rời sân khấu rồi, tôi tìm cậu ở đâu?"
c: tôi đối với quanh đây tương đối quen thuộc, chị gửi vị trí cho tôi, tôi đi tìm chị."
Sở Dư Sênh: "tôi đã đến cửa ra diễn viên."
Úc Lê Xuyên cởi áo khoác âu phục xuống, mặc vào chiếc áo choàng dài sau sửa sang lại đồ đạc của mình, tiếp bước nhanh ra ngoài.

Vân Chiết Trúc thật không muốn gánh đàn violon chạy đi khắp nơi, vì vậy chẳng qua là cắm đầu đi ra ngoài, kết quả nửa đường liền thấy Úc Lê Xuyên cùng Mặc Sênh hội hợp, bọn họ đứng ở cửa ra diễn viên.
Cậu đi tới chào hỏi cùng Mặc Sênh: "Đại ca."
Mặc Sênh: "???"
Vân Chiết Trúc phát hiện mình lỡ lời, hấp tấp nói: "Xin chào."
Kì Ninh đứng ở một bên, cố gắng suy nghĩ lí do không làm kì đà cản mũi, thấy Vân Chiết Trúc liền có linh cảm, đưa tay cầm lấy rương đàn lớn của cậu nói: "Đồ này của cậu thật nặng chứ? Tôi giúp cậu cầm, đi, ta đưa cậu đi."
"A ha?!" Vân Chiết Trúc ngẩn người nhìn nữ sinh này so với mình còn cao hơn 3cm, sau đó hiểu ra, đi theo Kì Ninh.
Mặc Sênh nghe được lí do vụng về này của Kì Ninh đều có chút hết ý kiến.
Cô còn không thấy được biểu tình của Úc Lê Xuyên là dạng gì, chỉ biết là Úc Lê Xuyên không lên tiếng, liền lúng túng hơn.
Kĩ năng diễn này của Kì Ninh liền có thể đi thi tổ diễn kịch.
Lúc này Úc Lê Xuyên từ trong túi mình lấy ra một cái khẩu trang mới, nói với Mặc Sênh: "Gần đây bệnh cảm lây lan rất nghiêm trọng, cho chị cái này đeo lên."
Vừa nói vừa giúp Mặc Sênh đeo lên.
Mặc Sênh trong nháy mắt kinh ngạc, không phản đối.
Cô hôm nay tới xem trình diễn còn cố ý đổi cả người quần áo thùy mị chút, còn trang điểm.

Kết quả Úc Lê Xuyên vừa thấy cô liền đeo khẩu trang cho cô.
Son môi không phải bị dính vào sao?
Nhưng mà hẳn là Úc Lê Xuyên không phải là ác ý?
Hay là nói cô trang điểm khó coi? Cậu không đành lòng nhìn?
Mặc Sênh đeo khẩu trang đần độn tại chỗ, đi theo Úc Lê Xuyên cùng nhau đi ra ngoài.
Úc Lê Xuyên nói: "Sư huynh của tôi phải về trường học thăm thầy, biết lái xe thuận đường đưa tôi, tôi và chị cùng nhau trở về."
"A....Được" Không chỉ độc đi ăn cơm sao?
"Bạn của chị thì sao?"
Mặc Sênh nghiêng đầu nhìn sang hướng Kì Ninh, liền thấy cô lắc đầu, hiển nhiên là để cho cô cùng Úc Lê Xuyên đơn độc rời đi.
Mặc Sênh trả lời: "Không cần, cô ấy một hồi phải đến cửa hàng tổng hợp bên cạnh."
"À, được, chúng ta đi thôi."

Úc Lê Xuyên đưa Mặc Sênh đi tìm sư huynh của mình, vị sư huynh này là thầy giáo của âm nhạc tỉnh, tuổi tác cùng cha của Úc Lê Xuyên không có khác biệt lắm.
Sư huynh người rất khách khí, nhìn Mặc Sênh một cái, ngầm thừa nhận Mặc Sênh là bạn gái của Úc Lê Xuyên, cũng không hỏi nhiều, chỉ gọi bọn họ lên xe.
Úc Lê Xuyên nhìn Mặc Sênh lên xe, chần chờ một chút, không ngồi cạnh Mặc Sênh.
Không thể để cho Mặc Sênh cảm thấy cậu là một nam sinh nói năng tùy tiện.
Chờ lên xe, một mình Mặc Sênh ngồi ở hàng sau, nhìn Úc Lê Xuyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế liền cảm thấy hối hận không kêu Kì Ninh đi cùng.
Cái gì mà!
Trên đường Úc Lê Xuyên đều cùng vị sư huynh này nói chuyện phiếm, đều là đề tài âm nhạc và Hồ Vân, Mặc Sênh cũng không chen lời vào.
Cô cầm điện thoại di động điện thoại điên cuồng cùng Kì Ninh phàn nàn: tớ cũng biết cậu ấy không thích tớ!
Sở Dư Sênh: Cậu ấy chính là theo lễ phép cho tớ vé!
Sở Dư Sênh: Làm cái gì a! Chính là tớ đần độn ngồi ở trong xe, lúng túng chết.
Kì Ninh: Dục cầm cố túng?
Sở Dư Sênh: mới không phải!
Sở Dư Sênh: May mà tớ còn rất quấn quýt có muốn cùng cậu ấy bên nhau không, kết quả là tự mình đa tình.

Vội vàng tới trường học, nếu không tớ liền điên rồi?
Kì Ninh: cậu đừng vội, tớ hỏi thăm bạn cậu ấy một chút.
Mặc Sênh để điện thoại di động xuống, tức giận ngồi ở hàng sau, dứt khoát cầm điện thoại lướt douyin
Tiếng nhạc douyin luôn vang lên, thanh âm không tính là đặc biệt lớn, cũng khiến hai nhạc sinh quay đầu nhìn cô.

Cô cũng không để ý, như cũ thật vui vẻ nhìn soái ca người đẹp trong douyin.
Cho dù biết bọn họ cũng là dùng filter, cũng có thể làm tê dại bản thân trong giây lát, ít nhất nhìn liền cảm thấy vui vẻ.
Dù sao vui vẻ hơn so với nhìn một người không để ý tới bóng đèn là cô.
Úc Lê Xuyên quay đầu một chút nhìn Mặc Sênh, lại là một trận quắn quýt, không biết nên cùng cô nói chuyện gì thì được, nhìn dàn dấp cô cũng rất bận rộn, còn không để ý tới xe đã tới trường học.
Sau khi xuống xe, Mặc Sênh định trực tiếp về phòng lại bị Úc Lê Xuyên đưa tay kéo lấy vạt áo, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói với cô: "Chờ một chút."
Úc Lê Xuyên tựa hồ có chút gấp, cho nên dựa rất gần, lúc cúi đầu xuống hô hấp liền ở bên tai của cô, ấm áp, có chút ngứa khiến cô đột nhiên khẩn trương.
Có lẽ bởi vì giọng nói dịu dàng của Úc Lê Xuyên có mị lực thần bí nào đó, hay là cô cũng tò mò Úc Lê Xuyên rốt cuộc muốn làm gì, cô vẫn còn lưu lại.
Úc Lê Xuyên muốn đưa sư huynh đi tới chỗ của thầy, nói là Hồ Vân đổi phòng làm việc mới rồi, cậu tự mình dẫn đường.
Mặc Sênh liền đi theo bên cạnh Úc Lê Xuyên, cùng cậu sóng vai đi.
Mặc Sênh là lần đầu tiên tới tòa nhà của khoa âm nhạc, sau khi đi vào cảm thấy khoa âm nhạc cùng khoa thể dục phong cách trang trí hoàn toàn bất đồng.
Khoa thể dục và khoa âm nhạc đều ở cùng một viện, gọi tắt là viện văn thể.

Viện văn thể là nơi có nhân khí nhất ở Đại học Cao Đông, nam nữ được toàn trường hoan nghênh nhất đều ở chỗ này.
Bất quá, nữ sinh khoa thể dục, nặng nhất là nữ sinh thi đấu thể thao...!Bị loại.
Ở đội bóng chuyền của Mặc Sênh, còn có đội bóng rổ nữ bởi vì vóc dáng quá cao, cũng bị loại.
Sau khi đưa sư huynh tới chỗ thầy, Úc Lê Xuyên nói với Mặc Sênh: "Tôi đưa chị đến một nơi."
Bọn họ đi đến phòng âm nhạc, giờ phút này sinh viên đều không ở đây, hiển nhiên là vừa biểu diễn xong, mọi người cũng không hứng thú tiếp tục tới luyện tập.
Sau khi Úc Lê Xuyên đi vào, mở cái rương của mình rương, đồng thời nói với Mặc Sênh: "Bài hát hôm nay là thầy chọn, không biết chị có thích hay không? Nếu như chị có thích bài hát nào tôi có thể tự mình kéo cho chị nghe."
Mặc Sênh mất hứng ngồi ở trên một cái ghế, thấp giọng nói: "Cũng không có gì muốn nghe."
"Tại sao chị nhìn không mấy vui vẻ?" Úc Lê Xuyên rất nhanh phát hiện Mặc Sênh không đúng lắm.
"Hôm nay tôi trang điểm! Kết quả gặp mặt cậu trực tiếp đeo khẩu trang cho tôi, là chê tôi xấu xí sao?" Mặc Sênh trực tiếp hỏi, căn bản không cần người khác đoán tại sao mình không vui.
Úc Lê Xuyên sửng sốt, sau đó đi tới tháo khẩu trang của Mặc Sênh ra, cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn cô.
Bị nhìn như vậy Mặc Sênh ngược lại không được tự nhiên, cầm điện thoại di động lên nhìn xem son môi có bị lem không, may mắn nhìn khá hơn không coi là quá tệ, chỉ có môi dưới hơi lem ra một chút.
Úc Lê Xuyên giơ tay lên dùng ngón tay cái xóa sạch vết son môi bị lem, động tác rất nhẹ, rất ôn nhu, nhưng Mặc Sênh không hiểu sao bị đầu ngón tay làm nóng một chút, người cũng luống cuống.
Tim giống như cách bầy hươu sao nhỏ bé, hốt hoảng, mất phương hướng, mê mang chạy loạn khắp nơi.
Úc Lê Xuyên mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi mắc chứng mù mặt, chị là người đầu tiên tôi thấy rõ cho nên tôi đối với trang điểm không có khái niệm mạnh, tôi vẫn là lần đầu tiên biết trang điểm là hình dáng gì.

Rất đẹp, cảm ơn đã để cho tôi thấy."
"Chứng mù mặt?" Mặc Sênh kinh ngạc.
"Ừ, tôi chỉ có thể thông qua đặc thù một người, ví dụ như dáng người, giọng nói, kiểu tóc để phân biệt những người này, nếu như một người đột nhiên đổi kiểu tóc để cùng quần áo thêm vóc dáng mập ra, im lặng không nói, tôi sợ rằng cũng không nhận ra được."
Mặc Sênh vẫn là lần đầu tiên biết chuyện này, trong đầu đột nhiên xuất hiện hai chữ quả nhiên.
Nguyên lai câu nói sau cùng là bởi vì sự thực này?
Cho nên Úc Lê Xuyên đối với cô đặc biệt, là bởi vì cậu ấy có thể nhận ra cô sao?
Cũng không phải là thích cô bao nhiêu?
Ngay tại lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Úc Lê Xuyên lại giúp cô đeo khẩu trang lên.
Mặc Sênh kì quái nhìn cậu hỏi: "Sao vậy?"
Ở trong phòng còn mang?
Úc Lê Xuyên trả lời: "Hay là đeo lên đi, thật xinh đẹp, nhìn nữa tôi sẽ ngại ngùng."
"..."
Cô có phải đang bị trêu ghẹo hay không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương