Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người
-
Chương 24: Song sinh
Editor: JS Sa
Trên đường về nhà, Vũ Tuệ vẫn như thường lệ, mới đi được nửa đường đã xuống xe điện để mua bánh đậu đỏ, Lương Bình trước nay đều lén lén lút lút theo cô, đây là lần đầu tiên anh quang minh chính đại cùng đi mua với Vũ Tuệ.
Vận may của bọn họ cũng rất tốt, đến đúng lúc một lô bánh đậu đỏ mới ra lò vừa được bưng ra.
“Ăn một cái?” Vũ Tuệ xoắn xuýt thổi cái bánh nóng hổi.
“Tôi không thích ăn đồ ngọt.” Lương Bình nói.
“Món này không ngọt lắm đâu, rất ngon. Nào, ăn một miếng đi.” Vũ Tuệ đưa chiếc bánh đậu đỏ trong tay lên miệng anh: “A…”
Cửa hàng này kinh doanh rất tốt, trong tiệm có rất nhiều người lớn và một số học sinh, vì Vũ Tuệ cùng Lương Bình đều có giá trị nhan sắc cao nên đứng ở đó thật sự rất đẹp mắt, khiến nhiều người không thể không ghé mắt nhìn. Cảm nhận được ánh nhìn từ mọi hướng và ánh mắt mong đợi của Vũ Tuệ, mặt Lương Bình vẫn không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên mở miệng và cắn một miếng.
Nụ cười trên mặt Vũ Tuệ càng lúc càng đậm. Lương Bình lớn lên với ông bà nội, tính tình cũng có chút cổ hủ, giống như việc lúc nào cũng mặc quần áo chỉnh tề, thể hiện tình cảm giữa một đám đông như vậy, với anh mà nói có hơi khó thích ứng. Nhưng có lẽ do từ nhỏ anh đã quá nghiêm túc nên lúc nó xuống cấp, nước biến thành dầu, ngày thường thì không có sóng, nhưng một khi gặp được lửa sẽ lập tức bùng cháy?
“Ngon không?”
Nhìn vào đôi mắt cười của Vũ Tuệ, Lương Bình cảm thấy Vũ Tuệ đang nói dối, chiếc bánh ngọt đến nao lòng.
“Ngon.”
Vũ Tuệ cũng cắn một miếng, ngay lập tức vang lên âm thanh giòn tan của vỏ bánh, nhân đậu đỏ đầy đặn, mềm ngọt, nếu kết hợp với trà nóng thì quả là một sự thưởng thức tuyệt vời.
“Mời uống một tách trà.” Ông chủ rất hiểu ý đưa lên một tách trà.
“Cảm ơn chú.” Vũ Tuệ cũng đã rất thân thiết với ông chủ ở nơi này, không biết đã uống của ông chủ tiệm bao nhiêu tách trà rồi nữa.
Ánh mắt của ông chủ rơi vào Lương Bình, ông chủ tiệm mỉm cười nói: “Lần trước cậu ta đến chỗ tôi mua bánh, tôi có linh cảm rằng bánh đó chắc chắn là được mua cho cháu, thật sự là mua cho cháu sao?”
“Dạ?”
“Tôi đã nghe cậu ta nhắc đến tên của cháu.” Ông chủ nói.
Cả Lương Bình và Vũ Tuệ đều sửng sốt.
Hóa ra trong mười phút đó, Lương Bình đã lẩm bẩm tên Vũ Tuệ mà không hề hay biết, và điều đó tình cờ được ông chủ nghe thấy.
Cách cư xử của kẻ ngốc này khiến Vũ Tuệ mỉm cười trong suốt quãng đường ngồi trên xe điện một lần nữa với Lương Bình, sau đó lại mỉm cười xuống xe. Khuôn mặt Lương Bình ngày càng lạnh bởi nụ cười của cô, tai anh cũng đỏ hơn.
“Xem ra cậu không nói dối tôi, Lương Bình, thật sự thầm mến tôi từ lâu, thích tôi thích vô cùng nhỉ.”
Lương Bình không nói lời nào.
“Nhưng mà Lương Bình nói ít như vậy, cũng không cười nhiều, thoạt nhìn thật như là tôi đang chủ động, còn cậu lại đang bị tôi quấn lấy chịu không nổi, miễn cưỡng hẹn hò với tôi thôi đấy.” Vũ Tuệ quơ quơ tay hai người: “Cậu có thật sự thích tôi không?”
“…”
“Hả?” Vũ Tuệ dừng lại, đứng trước mặt anh để nhìn mặt anh.
“…Những chuyện đã biết rồi thì không cần hỏi lại.” Lương Bình đẩy kính, dùng hành động này để che giấu trong lòng khó chịu.
“Tôi không biết, tại sao tôi biết được nếu như cậu không nói với tôi?” Vũ Tuệ nói, nụ cười và ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa xấu xa.
Anh khắc chế như vậy vất vả, nhưng Vũ Tuệ vẫn ác liệt thách thức giới hạn nhẫn nại của anh, dã thú trong lòng anh đã sẵn sàng động thủ, lòng tham khiến anh đột nhiên không thể kiềm chế mà hỏi: “Còn cậu? Cậu thích tôi sao?”
Ngươi xem đi, mới được bao lâu, ngươi đã tham lam muốn có được tình yêu của cô ấy rồi. Rõ ràng mới bắt đầu hẹn hò, cũng chính anh là người đã phải lòng cô trước, sau đó thừa dịp cô bị thương mà xông vào, cô mới đồng ý hẹn hò với anh. Trước đó, cô chưa từng có dấu hiệu thích anh. Vấn đề như hiện tại có thể khiến cô cảm thấy buồn bực, cảm thấy anh rất phiền phức.
Quả nhiên, Vũ Tuệ cau mày khó xử vì câu hỏi này, Lương Bình đang định nói không cần trả lời thì lại nghe cô nói: “Hôn tôi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Cái gì? Lương Bình sững sờ, nhìn Vũ Tuệ ngửa mặt chờ hôn, tim đập như sấm, cúi đầu, nhẹ nhàng, rất kiềm chế mà hôn lên môi cô, giống như chuồn chuồn vậy.
Sau đó Vũ Tuệ nói: “Hôn lại.”
Lương Bình lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô không hề phòng bị như vậy, thật sự… khiến anh có loại dục vọng ngu xuẩn.
Anh lại cúi đầu xuống rồi, nhẹ nhàng hôn xuống. Nhưng mà lần này anh không kịp rời đi, hai tay Vũ Tuệ đã ôm lấy cổ anh, níu lấy đầu anh để cho nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi cạy mở môi anh, đưa lưỡi vào trong miệng anh, quấn quýt giao triền.
Hai mắt Lương Bình đột nhiên mở to.
…
Khi Đồng Bình trở về nhà, trong chớp mắt khi nhìn thấy Lương Bình, anh ta đột nhiên cảm thấy hỏng bét. Em trai nhà anh ta thật sự rất thích Vũ Tuệ, có vẻ như sẽ không chia tay nhau trong vài năm nữa.
Cho dù vẻ ngoài của Lương Bình không có gì bất thường, anh vẫn là một người ăn mặc chỉnh tề, lạnh lùng và tiết chế, nhưng hơi thở nội tiết tố toát ra từ cơ thể anh đều báo hiệu rằng mùa xuân đã đến.
“Cùng Vũ Tuệ phát triển nhanh như vậy sao?” Đồng Bình nói.
“Cái gì?”
“Kiss rồi?”
Lương Bình mặt không biểu cảm, từ chối nói chuyện với Đồng Bình, anh không có hứng thú thảo luận những vấn đề như vậy với người khác.
Đồng Bình nhướng mày nói: “Vậy thì em phải cố gắng lên, nhưng đừng vì tình yêu mà lãng phí việc học.” Gia cảnh của Vũ Tuệ thuộc loại siêu tốt, nói chung là loại tiểu thư như thế này sẽ xuất ngoại du học. Nếu thành tích của Lương Bình vẫn tốt như vậy thì việc anh ra nước ngoài theo điều kiện nhà bọn họ cũng không có vấn đề gì, nhưng anh ra ngoài học là được rồi, yêu đương cũng không cần nghĩ ngợi nữa.
“Một người cả cấp Ba đều yêu đương như anh, thi tốt nghiệp cũng không có điểm nào được tính là ưu tú, còn muốn dạy em chăm chỉ học hành sao?” Lương Bình khinh thường nhìn Đồng Bình.
Đồng Bình: “…” Trái tim của tôi, quá đau!
“Ngày mai là thứ Bảy, cùng Vũ Tuệ đi đâu hẹn hò?” Đồng Bình nuốt máu vào họng, sau khi nghĩ đến chuyện nghiêm túc, hỏi.
“Làm gì?”
“Anh có chuyện muốn tìm Vũ Tuệ, ngày mai cùng em đi.”
…
Ngày 25 là thứ Bảy, Vũ Tuệ cùng Mỹ Chi hẹn nhau đi mua sắm.
“Có lẽ Lương Bình sẽ cảm thấy tớ rất phiền phức, hai người mới bắt đầu hẹn hò còn trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, tớ lại nhô ra ngăn cản việc hẹn hò của hai người.” Mỹ Chi nói.
“Chúng ta đã hẹn nhau từ lâu rồi mà. Nếu tớ không đi cùng với cậu, cậu sẽ nói rằng tớ quan tâm đến tình yêu hơn bạn bè. Hơn nữa, tớ chỉ đi cùng cậu vào buổi sáng.” Vũ Tuệ nói, cầm một con búp bê sứ trên quầy lên, nhìn nó.
“Này, cậu nghĩ năm nay tớ nên mua gì cho Kinh Thạch? Lúc tớ hỏi cái tên đó muốn gì, cậu ta vậy mà lại bảo là muốn mô hình Nữ hoàng hải tặc thủ công, quả thật không biết trời cao đất rộng, muốn đánh chết cậu ta!” Mỹ Chi cảm thấy tức giận và chán nản khi nghĩ đến điều này. Phiên bản chính hãng có nhiều con số đến mức cô ấy không thể mua được. Dù có đủ tiền mua nhưng cô ấy cũng sẽ không mua! Hừ!
“Bây giờ ngay cả giấm với mô hình thủ công cậu cũng phải ăn rồi. Tốc độ làm giấm công nghiệp có khi cũng không nhanh bằng tốc độ ăn của cậu đâu.” Vũ Tuệ cười nói. Nghĩ thầm, rất nhiều chàng trai thích mô hình thủ công, hay là cô cũng mua một mô hình thủ công cho Lương Bình, nhưng anh có thể sẽ không thích nữ đế, ừm…
“Cậu dám giễu cợt tớ!” Mỹ Chi đuổi theo Vũ Tuệ, đỏ mặt vung nắm đấm nhỏ, những người miêu tả Vũ Tuệ giống như Yamato Nadeshiko đều là những người chưa nói chuyện được với Vũ Tuệ mấy câu, hoàn toàn không hiểu cô. Cô nàng này rõ ràng là vui tính, dễ thương và hay trêu chọc mọi người!
Dành vài tiếng đồng hồ với Mỹ Chi để mua sắm, cuối cùng Mỹ Chi đã mua được một chiếc móc khóa điện thoại Nữ hoàng hải tặc phiên bản Q mũm mĩm, không có đường cong cơ thể và khuôn mặt gợi cảm. Mỹ Chi rất hài lòng với điều này, cười suốt dọc đường đến cửa hàng đồ tráng miệng nổi tiếng trên khu phố mà cô ấy nghĩ rằng, đó là món ngon nhất của cả hai thế giới, nhưng mà vui vẻ không đến ba phút, đã bị đánh gãy.
“Thật sự là âm hồn không tiêu tan, đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy cô, hay là nói, cô vẫn tiếp tục theo dõi tôi?” Vừa bước ra khỏi cửa tiệm tráng miệng, liền thấy được Vũ Tuệ đang chuẩn bị bước vào, Thanh Nãi lập tức liền nổi khùng.
Phải mất vài giây Mỹ Chi mới nhận ra đây là Thanh Nãi. Chị ta hiện đang mặc một chiếc váy ngắn màu đen, trang điểm đậm và trông như một cô bé mười tuổi già đời, nhìn thoáng qua cũng không dễ dàng nhận ra chị ta.
“Đừng nói nhảm, tôi rủ cậu ấy ra ngoài mua đồ, vậy tại sao tôi lại đi theo chị? Chị ảo tưởng bị bức hại à!” Mỹ Chi tức giận nói.
“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông mặc vest và đi giày da bên cạnh Thanh Nãi nhìn Vũ Tuệ và Mỹ Chi, lấy làm lạ hỏi, tay còn đang xách mấy cái túi.
“Đây chính là cái người biến thái mà em nói với anh đấy.”Thanh Nãi chỉ vào Vũ Tuệ và nói với ánh mắt chán ghét.
Động tác của Thanh Nãi khiến nhiều người phải ghé mắt vây xem, Vũ Tuệ thở dài, không muốn xấu hổ vì vướng vào Thanh Nãi trên phố, muốn kéo Mỹ Chi rời đi.
Tuy nhiên, cuối cùng Thanh Nãi cũng mới tìm được cơ hội, trước đó Lương Bình giống như một con cún bự bám sát bên người Vũ Tuệ, khi ngửi thấy có người đang cố gắng làm tổn thương Vũ Tuệ, anh sẽ nhe răng và phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, làm cho cô ta căn bản không thể nào ra tay, hiện tại thật vất vả tìm được cơ hội Lương Bình không ở bên người cô, sao có thể để cô ra đi như thế này?
Thanh Nãi lập tức vươn tay túm lấy Vũ Tuệ, kéo chiếc ba lô nhỏ trên lưng cô: “Để tôi xem bên trong có bức thư uy hiếp nào nữa không!”
“Thanh Nãi, chị đừng như vậy!” Vũ Tuệ cũng trở nên hơi tức giận.
“Này này này, đang làm gì vậy?” Một bàn tay cứng cáp kịp thời vươn ra ngăn lại, giọng nói có phần quen thuộc xuất hiện, đồng thời cùng lúc với giọng nói của anh ta, tiếng phụ nữ phấn khích thì thầm cũng vang lên. Ngay cả thanh âm mà Thanh Nãi định mắng cũng đồng thời biến mất.
Vũ Tuệ vừa thấy, phát hiện này cả người tản ra hormone gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, bộ dạng trông giống như bạn trai của cô đến bảy phần, đó là anh trai của bạn trai cô, Cảnh sát Đồng Bình.
Trên thực tế cũng là bởi vì phát hiện là Vũ Tuệ, Đồng Bình mới ra tay, dù sao thì, căn bản loại phụ nữ đánh nhau ngoài đường này chẳng qua đơn giản chính là bởi vì tranh giành đàn ông, không có Cảnh sát nào muốn quan tâm đến loại chuyện này. Lần này nguyên nhân quả thực là do người đàn ông, nhưng Đồng Bình không ngờ rằng người đàn ông đó lại chính là em trai mình, cốt truyện cũng khiến anh không nói nên lời.
Đồng Bình rất đẹp trai và còn là một Cảnh sát, đối với Thanh Nãi, người đang được truyền loại cảm hứng phải nếm thử tất cả các loại đàn ông trên thế giới, anh ta có một sức cám dỗ rất lớn, ngay lập tức tóm lấy anh ta và phàn nàn. Đồng Bình liếc nhìn Vũ Tuệ đang bất lực và tức giận, sau đó nhìn người đàn ông có vẻ mặt có chút xám xịt khi bị Thanh Nãi bỏ ra ngoài, sau đó nhanh chóng đưa cho Thanh Nãi một tấm danh thiếp rồi đuổi cô ta đi.
“Sao lại trêu chọc phải người như thế?” Đồng Bình gọi một chiếc bánh su kem. Nhìn thấy cô gái bên cạnh Vũ Tuệ đang nhìn mình, mặt cô ấy đỏ bừng, còn rất không đứng đắn nháy mắt với cô nàng, khiến Mỹ Chi nhảy dựng lên vì xấu hổ.
“Thanh Nãi là hàng xóm của em.”
“Thì ra là vậy.” Cái này không có biện pháp, tránh cũng không thể tránh.
“Tại sao Đồng Bình tiên sinh lại ở đây?”
“Anh đang tìm một người bạn.” Đồng Bình nói, đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, nói với Vũ Tuệ: “Sống một mình rất khó đúng không? Nếu cha mẹ em ở bên cạnh, sẽ không ai dám bắt nạt em.”
Vốn đã định làm bóng đèn khi Lương Bình và Vũ Tuệ hẹn hò vào buổi chiều, không ngờ lại gặp vào buổi sáng, xem ra không có cơ hội làm bóng đèn của em trai rồi, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội xem Lương Bình lúc mới yêu như thế nào.
Khi Đồng Bình đột nhiên nhắc đến bố mẹ mình, rồi lại nghĩ đến thẻ căn cước, Vũ Tuệ khẽ siết chặt tay lên đùi, nhìn Đồng Bình hỏi: “Đồng Bình tiên sinh… biết được điều gì rồi sao?”
Đồng Bình nhìn biểu hiện của Vũ Tuệ, thấy dáng vẻ căng thẳng như bị bắt quả tang của cô, trong lòng thầm nghĩ, cô quả nhiên là một đứa trẻ chạy trốn khỏi nhà, thực sự không nghĩ đến được, Vũ Tuệ trông không giống như một đứa trẻ có thể làm những việc như vậy.
Đồng Bình nói: “Anh đã may mắn được gặp bố của em ngày hôm qua và trò chuyện vài câu, nhưng anh đã không nói với ông ấy rằng em đang ở đây.”
Bàn tay đang nắm chặt của Vũ Tuệ hơi hơi thả lỏng: “Thật sao.”
“Nhưng mẹ em có vẻ ốm, đặc biết nhớ em. Anh không biết em có mâu thuẫn gì với bố mẹ không, nhưng nếu nó không đến mức khiến em nghĩ rằng em có thể bỏ qua tình trạng cơ thể của bố mẹ thì tốt hơn là em nên quan tâm đến mẹ.”
“Em đã biết rồi, cảm ơn Đồng Bình tiên sinh.”
Đồng Bình chào tạm biệt Vũ Tuệ và quay trở lại Sở cảnh sát, trong đầu anh ta không biết thế nào lại nhớ về những lời của Thanh Nãi. Điều gì đã xảy ra với chiếc vòng cổ có định vị GPS? Đối với một học sinh trung học, phương pháp cài đặt thiết bị định vị trên cơ thể là hơi quá mức, và theo mô tả của Thanh Nãi, loại thiết bị định vị GPS thu nhỏ đó trên thị trường được bán với giá rất đắt, còn được cần lắp vào ngọc trai, ngụy trang thành vòng cổ. Quá trình sản xuất đắt đỏ như vậy, chỉ để xác nhận vị trí của Thanh Nãi, và sau đó đặt một lá thư đe dọa vào túi của cô ấy?
Còn chưa nghĩ ra lý do thì điện thoại di động của Đồng Bình đổ chuông. Đó là điện thoại của Bí thư giàu có. Chắc hẳn muốn hỏi về Vũ Tuệ. Dù sao con gái xa nhà đã lâu, thật vất vả mới thấy xuất hiện bóng dáng.
“Cảnh sát Đồng Bình… Xin lỗi, hôm qua cậu nói cái gì, cậu biết một người có dáng vẻ giống như con gái của tôi, cậu đã xác nhận thân phận chưa?”
“Đã được xác nhận, nhưng tôi không thể nói cho ông biết cô ấy đang ở đâu. Tôi không biết ông có mâu thuẫn gì, nói như thế nào cũng phải tôn trọng cô gái nhỏ một chút…”
“Cảnh sát!” Giọng nói đằng kia cắt ngang lời Đồng Bình.
Đồng Bình sửng sốt, nghe thấy tiếng thở dốc nói: “Cảnh sát Đồng Bình, thật ra… con gái tôi đã chết hai năm trước.”
“Cái gì?” Tống Bình giật mình.
“Con gái tôi, Vũ Tuệ, đã chết trong một vụ tai nạn khi đi trượt tuyết ở nước ngoài cách đây hai năm. Sự việc này đã khiến vợ tôi quá mức đau đớn, không có cách nào chấp nhận được, cho nên thần kinh mới có chút bất thường. Tôi không tổ chức tang lễ cho con gái của tôi, tôi không hủy thẻ căn cước của con bé. Vì vậy, nếu ai đó xung quanh cậu có cùng số chứng minh thư với nó, tôi nghĩ người này đang gặp rắc rối vì số chứng minh thư này thuộc về đứa con gái đã chết của tôi.”
Trên đường về nhà, Vũ Tuệ vẫn như thường lệ, mới đi được nửa đường đã xuống xe điện để mua bánh đậu đỏ, Lương Bình trước nay đều lén lén lút lút theo cô, đây là lần đầu tiên anh quang minh chính đại cùng đi mua với Vũ Tuệ.
Vận may của bọn họ cũng rất tốt, đến đúng lúc một lô bánh đậu đỏ mới ra lò vừa được bưng ra.
“Ăn một cái?” Vũ Tuệ xoắn xuýt thổi cái bánh nóng hổi.
“Tôi không thích ăn đồ ngọt.” Lương Bình nói.
“Món này không ngọt lắm đâu, rất ngon. Nào, ăn một miếng đi.” Vũ Tuệ đưa chiếc bánh đậu đỏ trong tay lên miệng anh: “A…”
Cửa hàng này kinh doanh rất tốt, trong tiệm có rất nhiều người lớn và một số học sinh, vì Vũ Tuệ cùng Lương Bình đều có giá trị nhan sắc cao nên đứng ở đó thật sự rất đẹp mắt, khiến nhiều người không thể không ghé mắt nhìn. Cảm nhận được ánh nhìn từ mọi hướng và ánh mắt mong đợi của Vũ Tuệ, mặt Lương Bình vẫn không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên mở miệng và cắn một miếng.
Nụ cười trên mặt Vũ Tuệ càng lúc càng đậm. Lương Bình lớn lên với ông bà nội, tính tình cũng có chút cổ hủ, giống như việc lúc nào cũng mặc quần áo chỉnh tề, thể hiện tình cảm giữa một đám đông như vậy, với anh mà nói có hơi khó thích ứng. Nhưng có lẽ do từ nhỏ anh đã quá nghiêm túc nên lúc nó xuống cấp, nước biến thành dầu, ngày thường thì không có sóng, nhưng một khi gặp được lửa sẽ lập tức bùng cháy?
“Ngon không?”
Nhìn vào đôi mắt cười của Vũ Tuệ, Lương Bình cảm thấy Vũ Tuệ đang nói dối, chiếc bánh ngọt đến nao lòng.
“Ngon.”
Vũ Tuệ cũng cắn một miếng, ngay lập tức vang lên âm thanh giòn tan của vỏ bánh, nhân đậu đỏ đầy đặn, mềm ngọt, nếu kết hợp với trà nóng thì quả là một sự thưởng thức tuyệt vời.
“Mời uống một tách trà.” Ông chủ rất hiểu ý đưa lên một tách trà.
“Cảm ơn chú.” Vũ Tuệ cũng đã rất thân thiết với ông chủ ở nơi này, không biết đã uống của ông chủ tiệm bao nhiêu tách trà rồi nữa.
Ánh mắt của ông chủ rơi vào Lương Bình, ông chủ tiệm mỉm cười nói: “Lần trước cậu ta đến chỗ tôi mua bánh, tôi có linh cảm rằng bánh đó chắc chắn là được mua cho cháu, thật sự là mua cho cháu sao?”
“Dạ?”
“Tôi đã nghe cậu ta nhắc đến tên của cháu.” Ông chủ nói.
Cả Lương Bình và Vũ Tuệ đều sửng sốt.
Hóa ra trong mười phút đó, Lương Bình đã lẩm bẩm tên Vũ Tuệ mà không hề hay biết, và điều đó tình cờ được ông chủ nghe thấy.
Cách cư xử của kẻ ngốc này khiến Vũ Tuệ mỉm cười trong suốt quãng đường ngồi trên xe điện một lần nữa với Lương Bình, sau đó lại mỉm cười xuống xe. Khuôn mặt Lương Bình ngày càng lạnh bởi nụ cười của cô, tai anh cũng đỏ hơn.
“Xem ra cậu không nói dối tôi, Lương Bình, thật sự thầm mến tôi từ lâu, thích tôi thích vô cùng nhỉ.”
Lương Bình không nói lời nào.
“Nhưng mà Lương Bình nói ít như vậy, cũng không cười nhiều, thoạt nhìn thật như là tôi đang chủ động, còn cậu lại đang bị tôi quấn lấy chịu không nổi, miễn cưỡng hẹn hò với tôi thôi đấy.” Vũ Tuệ quơ quơ tay hai người: “Cậu có thật sự thích tôi không?”
“…”
“Hả?” Vũ Tuệ dừng lại, đứng trước mặt anh để nhìn mặt anh.
“…Những chuyện đã biết rồi thì không cần hỏi lại.” Lương Bình đẩy kính, dùng hành động này để che giấu trong lòng khó chịu.
“Tôi không biết, tại sao tôi biết được nếu như cậu không nói với tôi?” Vũ Tuệ nói, nụ cười và ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa xấu xa.
Anh khắc chế như vậy vất vả, nhưng Vũ Tuệ vẫn ác liệt thách thức giới hạn nhẫn nại của anh, dã thú trong lòng anh đã sẵn sàng động thủ, lòng tham khiến anh đột nhiên không thể kiềm chế mà hỏi: “Còn cậu? Cậu thích tôi sao?”
Ngươi xem đi, mới được bao lâu, ngươi đã tham lam muốn có được tình yêu của cô ấy rồi. Rõ ràng mới bắt đầu hẹn hò, cũng chính anh là người đã phải lòng cô trước, sau đó thừa dịp cô bị thương mà xông vào, cô mới đồng ý hẹn hò với anh. Trước đó, cô chưa từng có dấu hiệu thích anh. Vấn đề như hiện tại có thể khiến cô cảm thấy buồn bực, cảm thấy anh rất phiền phức.
Quả nhiên, Vũ Tuệ cau mày khó xử vì câu hỏi này, Lương Bình đang định nói không cần trả lời thì lại nghe cô nói: “Hôn tôi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Cái gì? Lương Bình sững sờ, nhìn Vũ Tuệ ngửa mặt chờ hôn, tim đập như sấm, cúi đầu, nhẹ nhàng, rất kiềm chế mà hôn lên môi cô, giống như chuồn chuồn vậy.
Sau đó Vũ Tuệ nói: “Hôn lại.”
Lương Bình lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô không hề phòng bị như vậy, thật sự… khiến anh có loại dục vọng ngu xuẩn.
Anh lại cúi đầu xuống rồi, nhẹ nhàng hôn xuống. Nhưng mà lần này anh không kịp rời đi, hai tay Vũ Tuệ đã ôm lấy cổ anh, níu lấy đầu anh để cho nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi cạy mở môi anh, đưa lưỡi vào trong miệng anh, quấn quýt giao triền.
Hai mắt Lương Bình đột nhiên mở to.
…
Khi Đồng Bình trở về nhà, trong chớp mắt khi nhìn thấy Lương Bình, anh ta đột nhiên cảm thấy hỏng bét. Em trai nhà anh ta thật sự rất thích Vũ Tuệ, có vẻ như sẽ không chia tay nhau trong vài năm nữa.
Cho dù vẻ ngoài của Lương Bình không có gì bất thường, anh vẫn là một người ăn mặc chỉnh tề, lạnh lùng và tiết chế, nhưng hơi thở nội tiết tố toát ra từ cơ thể anh đều báo hiệu rằng mùa xuân đã đến.
“Cùng Vũ Tuệ phát triển nhanh như vậy sao?” Đồng Bình nói.
“Cái gì?”
“Kiss rồi?”
Lương Bình mặt không biểu cảm, từ chối nói chuyện với Đồng Bình, anh không có hứng thú thảo luận những vấn đề như vậy với người khác.
Đồng Bình nhướng mày nói: “Vậy thì em phải cố gắng lên, nhưng đừng vì tình yêu mà lãng phí việc học.” Gia cảnh của Vũ Tuệ thuộc loại siêu tốt, nói chung là loại tiểu thư như thế này sẽ xuất ngoại du học. Nếu thành tích của Lương Bình vẫn tốt như vậy thì việc anh ra nước ngoài theo điều kiện nhà bọn họ cũng không có vấn đề gì, nhưng anh ra ngoài học là được rồi, yêu đương cũng không cần nghĩ ngợi nữa.
“Một người cả cấp Ba đều yêu đương như anh, thi tốt nghiệp cũng không có điểm nào được tính là ưu tú, còn muốn dạy em chăm chỉ học hành sao?” Lương Bình khinh thường nhìn Đồng Bình.
Đồng Bình: “…” Trái tim của tôi, quá đau!
“Ngày mai là thứ Bảy, cùng Vũ Tuệ đi đâu hẹn hò?” Đồng Bình nuốt máu vào họng, sau khi nghĩ đến chuyện nghiêm túc, hỏi.
“Làm gì?”
“Anh có chuyện muốn tìm Vũ Tuệ, ngày mai cùng em đi.”
…
Ngày 25 là thứ Bảy, Vũ Tuệ cùng Mỹ Chi hẹn nhau đi mua sắm.
“Có lẽ Lương Bình sẽ cảm thấy tớ rất phiền phức, hai người mới bắt đầu hẹn hò còn trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, tớ lại nhô ra ngăn cản việc hẹn hò của hai người.” Mỹ Chi nói.
“Chúng ta đã hẹn nhau từ lâu rồi mà. Nếu tớ không đi cùng với cậu, cậu sẽ nói rằng tớ quan tâm đến tình yêu hơn bạn bè. Hơn nữa, tớ chỉ đi cùng cậu vào buổi sáng.” Vũ Tuệ nói, cầm một con búp bê sứ trên quầy lên, nhìn nó.
“Này, cậu nghĩ năm nay tớ nên mua gì cho Kinh Thạch? Lúc tớ hỏi cái tên đó muốn gì, cậu ta vậy mà lại bảo là muốn mô hình Nữ hoàng hải tặc thủ công, quả thật không biết trời cao đất rộng, muốn đánh chết cậu ta!” Mỹ Chi cảm thấy tức giận và chán nản khi nghĩ đến điều này. Phiên bản chính hãng có nhiều con số đến mức cô ấy không thể mua được. Dù có đủ tiền mua nhưng cô ấy cũng sẽ không mua! Hừ!
“Bây giờ ngay cả giấm với mô hình thủ công cậu cũng phải ăn rồi. Tốc độ làm giấm công nghiệp có khi cũng không nhanh bằng tốc độ ăn của cậu đâu.” Vũ Tuệ cười nói. Nghĩ thầm, rất nhiều chàng trai thích mô hình thủ công, hay là cô cũng mua một mô hình thủ công cho Lương Bình, nhưng anh có thể sẽ không thích nữ đế, ừm…
“Cậu dám giễu cợt tớ!” Mỹ Chi đuổi theo Vũ Tuệ, đỏ mặt vung nắm đấm nhỏ, những người miêu tả Vũ Tuệ giống như Yamato Nadeshiko đều là những người chưa nói chuyện được với Vũ Tuệ mấy câu, hoàn toàn không hiểu cô. Cô nàng này rõ ràng là vui tính, dễ thương và hay trêu chọc mọi người!
Dành vài tiếng đồng hồ với Mỹ Chi để mua sắm, cuối cùng Mỹ Chi đã mua được một chiếc móc khóa điện thoại Nữ hoàng hải tặc phiên bản Q mũm mĩm, không có đường cong cơ thể và khuôn mặt gợi cảm. Mỹ Chi rất hài lòng với điều này, cười suốt dọc đường đến cửa hàng đồ tráng miệng nổi tiếng trên khu phố mà cô ấy nghĩ rằng, đó là món ngon nhất của cả hai thế giới, nhưng mà vui vẻ không đến ba phút, đã bị đánh gãy.
“Thật sự là âm hồn không tiêu tan, đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy cô, hay là nói, cô vẫn tiếp tục theo dõi tôi?” Vừa bước ra khỏi cửa tiệm tráng miệng, liền thấy được Vũ Tuệ đang chuẩn bị bước vào, Thanh Nãi lập tức liền nổi khùng.
Phải mất vài giây Mỹ Chi mới nhận ra đây là Thanh Nãi. Chị ta hiện đang mặc một chiếc váy ngắn màu đen, trang điểm đậm và trông như một cô bé mười tuổi già đời, nhìn thoáng qua cũng không dễ dàng nhận ra chị ta.
“Đừng nói nhảm, tôi rủ cậu ấy ra ngoài mua đồ, vậy tại sao tôi lại đi theo chị? Chị ảo tưởng bị bức hại à!” Mỹ Chi tức giận nói.
“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông mặc vest và đi giày da bên cạnh Thanh Nãi nhìn Vũ Tuệ và Mỹ Chi, lấy làm lạ hỏi, tay còn đang xách mấy cái túi.
“Đây chính là cái người biến thái mà em nói với anh đấy.”Thanh Nãi chỉ vào Vũ Tuệ và nói với ánh mắt chán ghét.
Động tác của Thanh Nãi khiến nhiều người phải ghé mắt vây xem, Vũ Tuệ thở dài, không muốn xấu hổ vì vướng vào Thanh Nãi trên phố, muốn kéo Mỹ Chi rời đi.
Tuy nhiên, cuối cùng Thanh Nãi cũng mới tìm được cơ hội, trước đó Lương Bình giống như một con cún bự bám sát bên người Vũ Tuệ, khi ngửi thấy có người đang cố gắng làm tổn thương Vũ Tuệ, anh sẽ nhe răng và phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, làm cho cô ta căn bản không thể nào ra tay, hiện tại thật vất vả tìm được cơ hội Lương Bình không ở bên người cô, sao có thể để cô ra đi như thế này?
Thanh Nãi lập tức vươn tay túm lấy Vũ Tuệ, kéo chiếc ba lô nhỏ trên lưng cô: “Để tôi xem bên trong có bức thư uy hiếp nào nữa không!”
“Thanh Nãi, chị đừng như vậy!” Vũ Tuệ cũng trở nên hơi tức giận.
“Này này này, đang làm gì vậy?” Một bàn tay cứng cáp kịp thời vươn ra ngăn lại, giọng nói có phần quen thuộc xuất hiện, đồng thời cùng lúc với giọng nói của anh ta, tiếng phụ nữ phấn khích thì thầm cũng vang lên. Ngay cả thanh âm mà Thanh Nãi định mắng cũng đồng thời biến mất.
Vũ Tuệ vừa thấy, phát hiện này cả người tản ra hormone gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, bộ dạng trông giống như bạn trai của cô đến bảy phần, đó là anh trai của bạn trai cô, Cảnh sát Đồng Bình.
Trên thực tế cũng là bởi vì phát hiện là Vũ Tuệ, Đồng Bình mới ra tay, dù sao thì, căn bản loại phụ nữ đánh nhau ngoài đường này chẳng qua đơn giản chính là bởi vì tranh giành đàn ông, không có Cảnh sát nào muốn quan tâm đến loại chuyện này. Lần này nguyên nhân quả thực là do người đàn ông, nhưng Đồng Bình không ngờ rằng người đàn ông đó lại chính là em trai mình, cốt truyện cũng khiến anh không nói nên lời.
Đồng Bình rất đẹp trai và còn là một Cảnh sát, đối với Thanh Nãi, người đang được truyền loại cảm hứng phải nếm thử tất cả các loại đàn ông trên thế giới, anh ta có một sức cám dỗ rất lớn, ngay lập tức tóm lấy anh ta và phàn nàn. Đồng Bình liếc nhìn Vũ Tuệ đang bất lực và tức giận, sau đó nhìn người đàn ông có vẻ mặt có chút xám xịt khi bị Thanh Nãi bỏ ra ngoài, sau đó nhanh chóng đưa cho Thanh Nãi một tấm danh thiếp rồi đuổi cô ta đi.
“Sao lại trêu chọc phải người như thế?” Đồng Bình gọi một chiếc bánh su kem. Nhìn thấy cô gái bên cạnh Vũ Tuệ đang nhìn mình, mặt cô ấy đỏ bừng, còn rất không đứng đắn nháy mắt với cô nàng, khiến Mỹ Chi nhảy dựng lên vì xấu hổ.
“Thanh Nãi là hàng xóm của em.”
“Thì ra là vậy.” Cái này không có biện pháp, tránh cũng không thể tránh.
“Tại sao Đồng Bình tiên sinh lại ở đây?”
“Anh đang tìm một người bạn.” Đồng Bình nói, đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, nói với Vũ Tuệ: “Sống một mình rất khó đúng không? Nếu cha mẹ em ở bên cạnh, sẽ không ai dám bắt nạt em.”
Vốn đã định làm bóng đèn khi Lương Bình và Vũ Tuệ hẹn hò vào buổi chiều, không ngờ lại gặp vào buổi sáng, xem ra không có cơ hội làm bóng đèn của em trai rồi, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội xem Lương Bình lúc mới yêu như thế nào.
Khi Đồng Bình đột nhiên nhắc đến bố mẹ mình, rồi lại nghĩ đến thẻ căn cước, Vũ Tuệ khẽ siết chặt tay lên đùi, nhìn Đồng Bình hỏi: “Đồng Bình tiên sinh… biết được điều gì rồi sao?”
Đồng Bình nhìn biểu hiện của Vũ Tuệ, thấy dáng vẻ căng thẳng như bị bắt quả tang của cô, trong lòng thầm nghĩ, cô quả nhiên là một đứa trẻ chạy trốn khỏi nhà, thực sự không nghĩ đến được, Vũ Tuệ trông không giống như một đứa trẻ có thể làm những việc như vậy.
Đồng Bình nói: “Anh đã may mắn được gặp bố của em ngày hôm qua và trò chuyện vài câu, nhưng anh đã không nói với ông ấy rằng em đang ở đây.”
Bàn tay đang nắm chặt của Vũ Tuệ hơi hơi thả lỏng: “Thật sao.”
“Nhưng mẹ em có vẻ ốm, đặc biết nhớ em. Anh không biết em có mâu thuẫn gì với bố mẹ không, nhưng nếu nó không đến mức khiến em nghĩ rằng em có thể bỏ qua tình trạng cơ thể của bố mẹ thì tốt hơn là em nên quan tâm đến mẹ.”
“Em đã biết rồi, cảm ơn Đồng Bình tiên sinh.”
Đồng Bình chào tạm biệt Vũ Tuệ và quay trở lại Sở cảnh sát, trong đầu anh ta không biết thế nào lại nhớ về những lời của Thanh Nãi. Điều gì đã xảy ra với chiếc vòng cổ có định vị GPS? Đối với một học sinh trung học, phương pháp cài đặt thiết bị định vị trên cơ thể là hơi quá mức, và theo mô tả của Thanh Nãi, loại thiết bị định vị GPS thu nhỏ đó trên thị trường được bán với giá rất đắt, còn được cần lắp vào ngọc trai, ngụy trang thành vòng cổ. Quá trình sản xuất đắt đỏ như vậy, chỉ để xác nhận vị trí của Thanh Nãi, và sau đó đặt một lá thư đe dọa vào túi của cô ấy?
Còn chưa nghĩ ra lý do thì điện thoại di động của Đồng Bình đổ chuông. Đó là điện thoại của Bí thư giàu có. Chắc hẳn muốn hỏi về Vũ Tuệ. Dù sao con gái xa nhà đã lâu, thật vất vả mới thấy xuất hiện bóng dáng.
“Cảnh sát Đồng Bình… Xin lỗi, hôm qua cậu nói cái gì, cậu biết một người có dáng vẻ giống như con gái của tôi, cậu đã xác nhận thân phận chưa?”
“Đã được xác nhận, nhưng tôi không thể nói cho ông biết cô ấy đang ở đâu. Tôi không biết ông có mâu thuẫn gì, nói như thế nào cũng phải tôn trọng cô gái nhỏ một chút…”
“Cảnh sát!” Giọng nói đằng kia cắt ngang lời Đồng Bình.
Đồng Bình sửng sốt, nghe thấy tiếng thở dốc nói: “Cảnh sát Đồng Bình, thật ra… con gái tôi đã chết hai năm trước.”
“Cái gì?” Tống Bình giật mình.
“Con gái tôi, Vũ Tuệ, đã chết trong một vụ tai nạn khi đi trượt tuyết ở nước ngoài cách đây hai năm. Sự việc này đã khiến vợ tôi quá mức đau đớn, không có cách nào chấp nhận được, cho nên thần kinh mới có chút bất thường. Tôi không tổ chức tang lễ cho con gái của tôi, tôi không hủy thẻ căn cước của con bé. Vì vậy, nếu ai đó xung quanh cậu có cùng số chứng minh thư với nó, tôi nghĩ người này đang gặp rắc rối vì số chứng minh thư này thuộc về đứa con gái đã chết của tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook