Hai người mới vừa rời đi không bao lâu thì cửa nhà lại bị gõ vang.
Giang Tứ cho rằng hai người bọn họ quay lại, mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Mậu Sinh và Mục Vi đang đứng bên ngoài.
Hai người tiều tụy hơn rất nhiều so với những lần gặp mặt trước đó, quầng thâm mắt vô cùng nghiêm trọng.
Đặc biệt là Cố Mậu Sinh, sắc mặt tái nhợt, cả người gầy hẳn đi, trạng thái thoạt nhìn rất kém.
Giang Tứ không biết vì sao bọn họ lại cùng nhau tới đây.
Mục Vi nói: "Có việc gấp tìm cậu, sợ trong điện thoại không nói rõ nên tự mình tới đây một chuyến."
Giang Tứ: "Chuyện gì?"
Mục Vi: "Vào rồi nói."
Hai người vừa vào thì Cố Mậu Sinh đã đi thẳng vào vấn đề, "Nghe nói linh hồn thú cưng của cậu có thể áp chế quỷ chú?"
Giang Tứ nhìn về phía Mục Vi.
Mục Vi bất đắc dĩ, "Tính mạng con người đang bị đe dọa, chỉ cần có một tia hy vọng thì chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ."
"Bây giờ số lượng người bị nguyền rủa càng ngày càng nhiều, mà thi thể nữ kia vẫn không thấy tung tích, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn họ tự tìm đến cái chết được, cho nên tôi và đội trưởng Cố mới nghĩ ra một biện pháp, cần sự trợ giúp của cậu......"
Giang Tứ cắt ngang câu chuyện, "Trước mắt nói cho rõ, tôi không có dư linh hồn thú cưng."
"Một con cũng được."
Mục Vi: "Chúng tôi có thể tập trung những người bị nguyền rủa lại với nhau, để một linh hồn thú cưng thống nhất áp chế, không biết vậy có được không?"
Cố Mậu Sinh nói: "Cậu yên tâm, linh hồn thú cưng là cho mượn, hơn nữa còn có thù lao cho việc giúp đỡ, Cục quản lý quỷ dị sẽ chi trả phí dụng."
"Đại khái có bao nhiêu người?"
Trong tay Giang Tứ chỉ có hai linh hồn thú cưng, nhưng hai con đều không thể cho mượn được, bây giờ cậu đang bị một con ác quỷ quấn lấy, trước mắt cần phải đảm bảo sự an toàn cho chính bản thân rồi mới có thể suy xét đến người khác, huống chi cậu còn định mang hai bé linh hồn đến Phồn thị một chuyến.

Mục Vi thở dài: "Đã hơn trăm người, số lượng còn đang tiếp tục tăng lên."
Giang Tứ kinh ngạc, "Sao lại nhiều ngươi như vậy?"
Nói đến đây, Mục Vi không thể kìm được sự nóng nảy của mình.
"Không ít người ở đại học Q các cậu biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, rồi tung những tin tức này lên mạng, theo dòng tin nóng thì nhiệt độ càng ngày càng cao, nữ quỷ kia còn được cư dân mạng phong thành Người vệ sĩ trung thành về tình cảm."
"Không ít người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ này, bọn họ triệu hồi nữ quỷ trên mạng để kiểm tra độ chung thủy của bạn trai/ bạn gái mình, chúng tôi lo lắng sự kiện nữ quỷ sẽ tiến thêm một bước rồi lan rộng, chặn tài khoản, xóa bài đăng hay áp nhiệt độ xuống đều dùng cả, nhưng sự kiện vẫn tiếp tục lên men, người bị nguyền rủa càng ngày càng nhiều."
Giang Tứ: "......"
Sự tình không diễn ra trên đầu mình, nên có rất nhiều người ăn dưa xem diễn.
Chỉ khi khiến họ cảm nhận được nỗi kinh hoàng thực sự, thì bọn họ mới có thể sợ hãi, mới có thể kiêng kị.
Từ khi bắt đầu gặp được quỷ dị, Giang Tứ vẫn luôn ở chú ý đến động thái phía chính phủ, cho tới bây giờ, các phương tiện truyền thông chính thức vẫn chưa đưa tin về vụ việc này.
Tuy nhiên, không có lệnh cấm rõ ràng đối với các bài đăng, video, chương trình phát sóng trực tiếp trên mạng tiết lộ rằng đã gặp quỷ, đây dường như là một tín hiệu, thông tin trên đang dần truyền tải những tin tức về sự kiện quỷ dị đến với người dân.
Hiện tại thái độ của nước Đại Triều chính là không công khai, cũng không cấm.
Khi các sự kiện quỷ dị càng lúc càng nhiều, hẳn là sẽ nhanh có một ngày công khai toàn diện.
Giang Tứ nói: "Quá nhiều người, một linh hồn thú cưng rất khó để áp chế."
Mục Vi lập tức nói: "Cậu có dư linh hồn thú cưng sao?"
Giang Tứ: "Không có."
Mục Vi: "......"
Trong lòng Mục Vi vô cùng sốt ruột, "Thi thể nữ kia nhất thời sẽ không tìm thấy, những người bị nguyền rủa này sẽ chết bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, chúng tôi bó tay không còn cách nào khác mới tìm đến cậu xin giúp đợ.

Cậu hãy nói cho tôi một câu chắc chắn, rốt cuộc có biện pháp nào không?"

Giang Tứ không muốn bởi vì sự xuất hiện của linh hồn thú cưng mà khiến cho thú cưng vốn đang hạnh phúc phải chịu hãm hại, nghĩ đến mức giá mà Hàn gia đưa ra để mua linh hồn thú cưng, mức giá ban đầu đã là trăm vạn, có bao nhiêu người có thể chịu đựng được sự cảm dỗ như vậy chứ?
Đặc biệt là vào thời đại như bây giờ, giá trị của linh hồn thú cưng là điều Giang Tứ rất rõ ràng.
Nhưng Giang Tứ cũng không thể vì linh hồn thú cưng mà làm lơ mạng người, trong khả năng của mình và dưới tình huống không nguy hiểm đến bản thân, cậu nguyện ý cứu người.
Không muốn tiết lộ điều kiện hình thành linh hồn thú cưng, cậu chỉ có thể tìm kiếm linh hồn thú cưng từ bên ngoài.
Giang Tứ nói: "Bây giờ tôi không thể trả lời anh, ngày mai tôi sẽ cho anh đáp án."
Giang Tứ nhìn chằm chằm Mục Vi một lát, bỗng nhiên nói: "Anh có từng nuôi thú cưng chưa?"
Đầu Mục Vi đầy dấu chấm hỏi, "Lúc còn học đại học, tôi gặp một đôi tình nhân cãi cọ đòi chia tay, cô gái đó đã vứt bé hamster mà chàng trai tặng, tôi thấy không ai cần thì đã nhặt về nuôi, cái này......!Có tính không?"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ cũng không biết hamster có tính không, chỉ có thể thử xem xem.
Giang Tứ nói: "Đã như vậy, hai người trở về hỏi Cục quản lý quỷ dị một chút, xem ai có thú cưng chết không, tôi có thể giúp chiêu hồn."
Vẻ mặt của Mục Vi và Cố Mậu Sinh đều mờ mịt.
Mục Vi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Chiêu hồn có thể biến thành linh hồn thú cưng?"
Ánh mắt Giang Tứ hơi lóe lên, "Điều này còn phụ thuộc vào may mắn, điều kiện hình thành linh hồn thú cưng tương đối khắc nghiệt, chỉ có những linh hồn còn lưu luyến chủ nhân mới có thể trở về."
Ngay cả bản thân Giang Tứ cũng không rõ ràng về điều kiện thực sự để hình thành linh hồn thú cưng, chỉ có thể cố gắng hết sức lừa dối anh ta theo hướng tốt nhất.
Mục Vi lập tức nói: "Mối quan hệ của tôi và A Tử rất tốt, cậu giúp tôi chiêu hồn đi, nói không chừng A Tử nguyện ý trở về giúp tôi."
Giang Tứ hóa thân thành thần côn, "Có ảnh chụp không?"
"Có, lúc A Tử còn sống, tôi đã chụp cho nó rất nhiều ảnh." Mục Vi vừa nói vừa mở điện thoại cho Giang Tứ xem.

Giang Tứ nói Mục Vi gửi ảnh chụp cho cậu, có thời gian rảnh cậu sẽ giúp chiêu hồn.
Sau khi tiễn Mục Vi và Cố Mậu Sinh, Giang Tứ chuẩn bị đi ra ngoài tìm kiếm linh hồn thú cưng.
Được sự dẫn dắt từ Doberman, Giang Tứ quyết định đi đến nơi trú ẩn của những thú cưng lưu lạc ở Thanh thị, những bé thú cưng bị vứt bỏ đó, không ai nhận nuôi chúng, rất nhiều con sẽ chết vì bệnh tật hay tuổi già ở nơi trú ẩn, ở đó là nơi có nhiều thú cưng nhất.
Vấn đề lớn nhất lúc này chính là, liệu ra khỏi nhà có gặp phải ác quỷ không.
Giang Tứ chuẩn bị hết mọi thứ, lưng mang ba lô rời khỏi tiểu khu.
Cậu không muốn liên lụy đến người khác, không lựa chọn xe buýt hay taxi mà là tự mình đạp xe.
Cậu đã chọn ba nơi trú ẩn của thú cưng gần với tiểu khu, chuyên chọn những con ngỏ nhỏ và đường nhỏ để đi, như vậy thì không phải lo bị xe tông.
Giang Tứ quyên mỗi nơi một vạn cho ba nơi mà thú cưng trú ẩn, sau đó yêu cầu được xem ảnh chụp của những thú cưng trước đây, trong lúc nói chuyện, cậu vờ như lơ đãng hỏi xem những con thú cưng này còn sống không.
Giang Tứ dùng điện thoại chụp lại ảnh toàn thân của những thú cưng đã mất, định mang về thử xem có thể trở thành linh hồn thú cưng được hay không.
Đi qua cả ba nơi thì trời đã khuya, phần lớn thời gian cậu đều lãng phí trên đường.
Chờ đến khi cậu mồ hôi đầm đìa trở lại chỗ đậu xe, vừa mới dựng Tiểu Lục xuống thì đã nghe một tiếng "Rầm" lớn, theo đó là tiếng thét chói tai của người qua đường, một chiếc xe bị đâm lệch khỏi làn đường đang chạy, lao thẳng về vị trí của Giang Tứ.
Giang Tứ dùng tốc độ nhanh nhất né tránh rồi lăn theo đà, chiếc ô tô đâm tới làm gãy cột khóa xe, bánh xe cán qua chân Giang Tứ, thiếu chút nữa đã làm gãy chân cậu.
Không chờ cho Giang Tứ bò dậy, một chiếc xe khác đã xông tới!
"Hoa Tiêu! Thiên Lang!" Giang Tứ hô to.
Cậu hoàn toàn không nhìn thấy ác quỷ đang ẩn nấp ở đâu, nhưng những chiếc xe mất khống chế này, chắc chắn là bút tích của ác quỷ kia!
Cậu không nhìn thấy cũng không sao, linh hồn thú cưng của cậu chắc chắn có thể tìm ra chỗ trốn của ác quỷ.
Chiếc xe thứ hai tăng tốc có hạn, tông vào trụ khóa xe, không thể tiến về phía trước, Giang Tứ may mắn giữ được mạng chó.
Trên đường phố lại vang lên tiếng hét chói tai, hai linh hồn thú cưng cũng lao về hướng đó!
Đám đông tản ra, Giang Tứ nhìn thấy tên ác quỷ chỉ còn nửa bên đầu, đang nhìn cậu với đôi mắt xám xịt, khi linh hồn thú cưng nhào lên thì nó biến mất tại chỗ.
Hai linh hồn thú cưng lại chạy về bên cạnh Giang Tứ, bảo vệ cậu, lo lắng tên ác quỷ kia lại xuất hiện.
Giang Tứ không bị thương gì, chỉ là khi ngã xuống thì bị trầy da.
Cậu không dám ở bên ngoài nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Cậu rất bực bội, không biết rốt cuộc tên ác quỷ này muốn làm gì, bọn họ không oán không thù, tại sao lại bám theo cậu?
Xuất quỷ nhập thần như vậy, sau này cậu có được ra ngoài nữa không?
Điện thoại có tiếng tin nhắn, mở lên thì thấy toàn là ảnh toàn thân của thú cưng mà Mục Vi gửi tới, bao gồm cả bé hamster A Tử của Mục Vi, tổng cộng 11 con.
Giang Tứ suy nghĩ một chút, rồi gửi tin nhắn cho Mục Vi trên app xanh lá (?).
Quỷ Yếm: [Có thể giúp tôi điều tra một người không?]
Mục Vi: [Ai?]
Quỷ Yếm: [Hà Vĩnh Bỉnh, đại khái khoảng 30 tuổi, cao khoảng 178 ~ 181cm, khi chết thì mặc vest mang giày da, hẳn là chết vì tai nạn xe cộ, không có một nửa đầu.

]
Mục Vi: [??? Quỷ vật?!]
Quỷ Yếm: [Ác quỷ này vẫn luôn quấn lấy tôi, tôi muốn biết vì sao nó lại đi theo tôi.

]
Mục Vi: [Được, tôi điều tra giúp cậu, tin tức cậu đưa cũng đủ nhiều, hắn là rất nhanh sẽ có kết quả.

]
Mục Vi: [Linh hồn thú cưng sao rồi? Giải cứu giang hồ nguy cấp lắm đại ca!]
Quỷ Yếm: [Đang chiêu hồn - ing].

Mục Vi gửi một meme cổ vũ, kết thúc cuộc trò chuyện..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương