Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 27: Bán hồn
Edit: Kogi
Cố Trường Huyền híp mắt, nếu người đó chỉ trông giống Tô Bạch, đương nhiên hắn sẽ không làm gì, nhưng nếu thực sự có ý đồ với hắn…
“Ca ca”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền không nói gì, liền túm giật giật vạt áo hắn, khẽ gọi.
Cố Trường Huyền hồi thần, xoa xoa đỉnh đầu Tô Bạch, cười nói: “Giống ngươi thì sao? Ngươi là ngươi, người khác dù có học giống đến mấy cũng không phải Tiểu Bạch nhà ta”.
Tô Bạch nghe vậy vui lắm, lại ôm chặt Cố Trường Huyền hơn, nhu thuận hỏi: “Nhưng nếu người đó đẹp hơn ta thì sao đây?”.
Cố Trường Huyền ngẩn ra, bỗng nhớ tới chuyện trước đây Tô Bạch hỏi sao lại đối tốt với cậu, mình nói bởi vì cậu đẹp, liền bật cười đáp: “Ngươi lo lắng gì chứ? Thực sự tưởng rằng ta đối tốt với ngươi vì ngươi đẹp sao?”.
Tô Bạch gật đầu liên tục.
Cố Trường Huyền cố nhịn, nhưng vẫn cười ra tiếng, hắn hôn lên mặt Tô Bạch, dịu dàng dỗ dành: “Đừng nghĩ linh tinh, cho dù ngươi đẹp hay không, dù ngươi trở nên thế nào, trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi”.
Tô Bạch lạc vào đôi mắt thâm thúy của hắn, vô thức hỏi: “Chúng ta…liệu có phải rất lâu trước đây đã quen nhau rồi không?”.
Cố Trường Huyền sững người, sau đó giữ chặt vai Tô Bạch, ánh mắt lóe sáng nói: “Ngươi, sao đột nhiên lại hỏi vậy?”.
“Không biết á”. Tô Bạch cũng có chút mơ màng, “Đột nhiên nghĩ tới thôi”. Tô Bạch nhìn qua bả vai bị Cố Trường Huyền giữ, cảm thấy hơi đau, nhưng cậu chỉ mím môi, không nói gì.
Lúc này Cố Trường Huyền mình nhận ra mình làm cậu đau, vội thả lỏng tay, xoa nhẹ cho Tô Bạch, Tô Bạch lại đè tay Cố Trường Huyền, cố chấp hỏi: “Trước đây, chúng ta…thực sự quen nhau à?”.
Cố Trường Huyền chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, có bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt lên: “Ừm”.
“Nhưng mà, ta thực sự không nhớ gì cả”. Tô Bạch hơi ảo não, cúi đầu xoắn ngón tay.
Cố Trường Huyền lại cười, tách các ngón tay đang xoắn với nhau của Tô Bạch, cầm trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, ngươi không cần nhớ, như bây giờ là tốt rồi, thật đấy”.
“Thật, thật sao?”. Tô Bạch ngước mắt nhìn hắn.
“Ừm”. Cố Trường Huyền ôm Tô Bạch vào lòng, ngữ khí như là may mắn vì lấy lại được thứ đã mất đi, hắn nhắm mắt, khẽ nói: “Thật, có thể nhìn thấy ngươi một lần nữa ta đã thấy quá đủ rồi”.
Buổi tối, Cố Trường Huyền dỗ Tô Bạch ngủ, đợi Tô Bạch ngủ say, hắn mới rón rén khoác thêm áo, đi ra khỏi phòng, đứng chắp tay trong đình viện.
Bóng đêm dày đặc, cũng may ánh trăng vẫn sáng tỏ, Cố Trường Huyền ở dưới ánh trăng nhấc tay lên, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, gọi một tiếng: “Tiểu Lục”.
Chỉ trong nháy mắt, con ly quỷ tên Tiểu Lục liền xuất hiện trước mặt Cố Trường Huyền, hình như nó còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng dụi dụi mắt, đến tận khi nhìn rõ người trước mặt, mới giật mình tỉnh táo, hoảng sợ ngồi bệt xuống đất.
“Ngươi sợ cái gì?”.
Tiểu Lục run chân, muốn chạy trốn, nhưng sự trung thành trong bản năng của chúng sinh Minh giới và uy áp phát ra từ trong xương của người này lại khiến Tiểu Lục không thể động đậy, một lúc sau nó mới ổn định lại, quy củ dập đầu về phía Cố Trường Huyền, rồi run lẩy bẩy gọi: “Lão tổ tông”.
Cố Trường Huyền nghe xong liền nhíu mày, hắn vô cùng không thích cách xưng hô này, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng có một lần Tô Bạch ngoắc ngón tay của hắn cười đùa, nói: “Ha ha ha, Trường Huyền, sao bọn họ đều gọi huynh là lão tổ tông, rốt cuộc huynh già đến đâu nhỉ?”. Cố Trường Huyền nghĩ mình bị chê, về sau hễ nghe thấy cách xưng hô này lại nhíu mày, bây giờ cả Minh giới chỉ còn mỗi Diêm La vương không có mắt nhìn dám gọi hắn như vậy.
Nhưng đây không phải lúc tính toán cái này, Cố Trường Huyền hít sâu một hơi, nghiêng người sang một bên không nhận cái dập đầu của Tiểu Lục, mà thi pháp kéo nó đứng dậy.
“Ngươi yên tâm, bản tọa chưa định làm gì ngươi cả”. Ánh mắt Cố Trường Huyền tối lại, nói tiếp: “Chỉ là người giống Tiểu Bạch đó, rốt cuộc đã lừa ngươi cái gì, ngươi hãy nói thật với ta”.
“Cậu ta…lừa ta sao?”.
“Chứ sao nữa”. Cố Trường Huyền cười thành tiếng.
“Cậu ta, cậu ta nói là Liễu Phù cô nương hại Thanh Cửu, chỉ cần Liễu Phù cô nương biến mất, Thanh Cửu sẽ tỉnh lại, sau đó cậu ta, cậu ta bảo ta đi đẩy…đẩy Liễu Phù cô nương xuống sông…”. Tiểu Lục nói hết mọi chuyện, nói xong còn vội bổ sung một câu: “Nhưng ta ta ta, ta không có đẩy, ta chỉ ngăn cản các ngài một chút, không cho các ngài cứu người…Ta biết như vậy cũng không đúng, nhưng…”.
Cố Trường Huyền như cười như không, vẻ mặt có chút trào phúng.
Tiểu Lục cắn răng: “Thế nhưng, Thanh Cửu vẫn chưa tỉnh lại, ta không biết liệu có phải vì ta không đẩy cô nương kia xuống sông…”.
“Ngươi đừng ngu ngốc nữa”. Cố Trường Huyền suy nghĩ một chút, vẫn nhịn xuống lời chế nhạo, vốn dĩ hắn cũng không dễ động lòng thương cảm, nhưng trước dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch của Tiểu Lục, Cố Trường Huyền nhớ tới nhóc ngốc nhà mình, vừa nghĩ vậy liền cười thành tiếng.
“Ngài, ngài thấy ta làm sai rồi sao?”. Tiểu Lục run sợ nói.
“Đương nhiên là ngươi làm sai”. Cố Trường Huyền quay lại nhìn về phía Tô Bạch ở trong phòng, khoan thai mở miệng: “Ngươi nghĩ vì sao Dương Thanh Cửu bệnh tật quanh năm?”.
“Hả?”.
“Còn không phải là vì, một nửa hồn phách của ngươi ở trên người hắn”. Cố Trường Huyền híp mắt, “Lấy thân thể người phàm chứa đựng quá nhiều hồn phách, hắn ta có thể sống đã là một kỳ tích”.
Tiểu Lục ngơ ngác nhìn Cố Trường Huyền, ấp úng không biết nói gì, hồi lâu sau mới rưng rưng hỏi: “Làm sao mới cứu được Thanh Cửu?”.
Cố Trường Huyền nhếch môi, thầm nghĩ tiểu tử này cũng là một kẻ si tình, lúc này lại không nghĩ tới cứu mình, mà là cứu người kia, nghĩ như vậy, Cố Trường Huyền có chút tốt bụng, chậm rãi nói: “Cách cứu hắn, tất nhiên là tách hồn phách của ngươi và hồn phách của hắn ra, như vậy, vừa cứu được hắn, cũng là cứu ngươi”.
“Tách như thế nào?”. Tiểu Lục vội vàng hỏi.
“Bản tọa làm sao biết được”. Cố Trường Huyền cười khổ, hắn nhìn về hướng Tô Bạch, tay nắm thành quyền, thấp giọng nói với chính mình: “Nếu như ta biết…”.
“Lão tổ tông, xin ngài hãy cứu Thanh Cửu!”. Tiểu Lục nói đến đây, lại định quỳ xuống dập đầu Cố Trường Huyền, nhưng lại bị Cố Trường Huyền thi pháp ngăn cản.
Giọng nói của hắn mang theo đồng cảm và tiếc thương, khẽ nói: “Ta sẽ cứu cậu ấy, cứu cậu ấy, chứ không phải cứu ta”.
Tiểu Lục không nghe rõ câu này, lại cầu xin lần nữa, Cố Trường Huyền mỉm cười: “Trước hết ngươi hãy lo cho chính mình đi, quỷ bán hồn, mặc dù tồn tại trên thế gian, nhưng rốt cuộc vẫn là trái lẽ trời, ai biết được ngày nào ngươi sẽ tiêu tán vào hư vô”.
Cố Trường Huyền nhắm mắt, trong lòng đau xót không nói nên lời, tay nắm thành quyền rồi lại thả lỏng, miễn cưỡng lộ ra ý cười, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được.
Cố Trường Huyền híp mắt, nếu người đó chỉ trông giống Tô Bạch, đương nhiên hắn sẽ không làm gì, nhưng nếu thực sự có ý đồ với hắn…
“Ca ca”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền không nói gì, liền túm giật giật vạt áo hắn, khẽ gọi.
Cố Trường Huyền hồi thần, xoa xoa đỉnh đầu Tô Bạch, cười nói: “Giống ngươi thì sao? Ngươi là ngươi, người khác dù có học giống đến mấy cũng không phải Tiểu Bạch nhà ta”.
Tô Bạch nghe vậy vui lắm, lại ôm chặt Cố Trường Huyền hơn, nhu thuận hỏi: “Nhưng nếu người đó đẹp hơn ta thì sao đây?”.
Cố Trường Huyền ngẩn ra, bỗng nhớ tới chuyện trước đây Tô Bạch hỏi sao lại đối tốt với cậu, mình nói bởi vì cậu đẹp, liền bật cười đáp: “Ngươi lo lắng gì chứ? Thực sự tưởng rằng ta đối tốt với ngươi vì ngươi đẹp sao?”.
Tô Bạch gật đầu liên tục.
Cố Trường Huyền cố nhịn, nhưng vẫn cười ra tiếng, hắn hôn lên mặt Tô Bạch, dịu dàng dỗ dành: “Đừng nghĩ linh tinh, cho dù ngươi đẹp hay không, dù ngươi trở nên thế nào, trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi”.
Tô Bạch lạc vào đôi mắt thâm thúy của hắn, vô thức hỏi: “Chúng ta…liệu có phải rất lâu trước đây đã quen nhau rồi không?”.
Cố Trường Huyền sững người, sau đó giữ chặt vai Tô Bạch, ánh mắt lóe sáng nói: “Ngươi, sao đột nhiên lại hỏi vậy?”.
“Không biết á”. Tô Bạch cũng có chút mơ màng, “Đột nhiên nghĩ tới thôi”. Tô Bạch nhìn qua bả vai bị Cố Trường Huyền giữ, cảm thấy hơi đau, nhưng cậu chỉ mím môi, không nói gì.
Lúc này Cố Trường Huyền mình nhận ra mình làm cậu đau, vội thả lỏng tay, xoa nhẹ cho Tô Bạch, Tô Bạch lại đè tay Cố Trường Huyền, cố chấp hỏi: “Trước đây, chúng ta…thực sự quen nhau à?”.
Cố Trường Huyền chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, có bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt lên: “Ừm”.
“Nhưng mà, ta thực sự không nhớ gì cả”. Tô Bạch hơi ảo não, cúi đầu xoắn ngón tay.
Cố Trường Huyền lại cười, tách các ngón tay đang xoắn với nhau của Tô Bạch, cầm trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, ngươi không cần nhớ, như bây giờ là tốt rồi, thật đấy”.
“Thật, thật sao?”. Tô Bạch ngước mắt nhìn hắn.
“Ừm”. Cố Trường Huyền ôm Tô Bạch vào lòng, ngữ khí như là may mắn vì lấy lại được thứ đã mất đi, hắn nhắm mắt, khẽ nói: “Thật, có thể nhìn thấy ngươi một lần nữa ta đã thấy quá đủ rồi”.
Buổi tối, Cố Trường Huyền dỗ Tô Bạch ngủ, đợi Tô Bạch ngủ say, hắn mới rón rén khoác thêm áo, đi ra khỏi phòng, đứng chắp tay trong đình viện.
Bóng đêm dày đặc, cũng may ánh trăng vẫn sáng tỏ, Cố Trường Huyền ở dưới ánh trăng nhấc tay lên, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, gọi một tiếng: “Tiểu Lục”.
Chỉ trong nháy mắt, con ly quỷ tên Tiểu Lục liền xuất hiện trước mặt Cố Trường Huyền, hình như nó còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng dụi dụi mắt, đến tận khi nhìn rõ người trước mặt, mới giật mình tỉnh táo, hoảng sợ ngồi bệt xuống đất.
“Ngươi sợ cái gì?”.
Tiểu Lục run chân, muốn chạy trốn, nhưng sự trung thành trong bản năng của chúng sinh Minh giới và uy áp phát ra từ trong xương của người này lại khiến Tiểu Lục không thể động đậy, một lúc sau nó mới ổn định lại, quy củ dập đầu về phía Cố Trường Huyền, rồi run lẩy bẩy gọi: “Lão tổ tông”.
Cố Trường Huyền nghe xong liền nhíu mày, hắn vô cùng không thích cách xưng hô này, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng có một lần Tô Bạch ngoắc ngón tay của hắn cười đùa, nói: “Ha ha ha, Trường Huyền, sao bọn họ đều gọi huynh là lão tổ tông, rốt cuộc huynh già đến đâu nhỉ?”. Cố Trường Huyền nghĩ mình bị chê, về sau hễ nghe thấy cách xưng hô này lại nhíu mày, bây giờ cả Minh giới chỉ còn mỗi Diêm La vương không có mắt nhìn dám gọi hắn như vậy.
Nhưng đây không phải lúc tính toán cái này, Cố Trường Huyền hít sâu một hơi, nghiêng người sang một bên không nhận cái dập đầu của Tiểu Lục, mà thi pháp kéo nó đứng dậy.
“Ngươi yên tâm, bản tọa chưa định làm gì ngươi cả”. Ánh mắt Cố Trường Huyền tối lại, nói tiếp: “Chỉ là người giống Tiểu Bạch đó, rốt cuộc đã lừa ngươi cái gì, ngươi hãy nói thật với ta”.
“Cậu ta…lừa ta sao?”.
“Chứ sao nữa”. Cố Trường Huyền cười thành tiếng.
“Cậu ta, cậu ta nói là Liễu Phù cô nương hại Thanh Cửu, chỉ cần Liễu Phù cô nương biến mất, Thanh Cửu sẽ tỉnh lại, sau đó cậu ta, cậu ta bảo ta đi đẩy…đẩy Liễu Phù cô nương xuống sông…”. Tiểu Lục nói hết mọi chuyện, nói xong còn vội bổ sung một câu: “Nhưng ta ta ta, ta không có đẩy, ta chỉ ngăn cản các ngài một chút, không cho các ngài cứu người…Ta biết như vậy cũng không đúng, nhưng…”.
Cố Trường Huyền như cười như không, vẻ mặt có chút trào phúng.
Tiểu Lục cắn răng: “Thế nhưng, Thanh Cửu vẫn chưa tỉnh lại, ta không biết liệu có phải vì ta không đẩy cô nương kia xuống sông…”.
“Ngươi đừng ngu ngốc nữa”. Cố Trường Huyền suy nghĩ một chút, vẫn nhịn xuống lời chế nhạo, vốn dĩ hắn cũng không dễ động lòng thương cảm, nhưng trước dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch của Tiểu Lục, Cố Trường Huyền nhớ tới nhóc ngốc nhà mình, vừa nghĩ vậy liền cười thành tiếng.
“Ngài, ngài thấy ta làm sai rồi sao?”. Tiểu Lục run sợ nói.
“Đương nhiên là ngươi làm sai”. Cố Trường Huyền quay lại nhìn về phía Tô Bạch ở trong phòng, khoan thai mở miệng: “Ngươi nghĩ vì sao Dương Thanh Cửu bệnh tật quanh năm?”.
“Hả?”.
“Còn không phải là vì, một nửa hồn phách của ngươi ở trên người hắn”. Cố Trường Huyền híp mắt, “Lấy thân thể người phàm chứa đựng quá nhiều hồn phách, hắn ta có thể sống đã là một kỳ tích”.
Tiểu Lục ngơ ngác nhìn Cố Trường Huyền, ấp úng không biết nói gì, hồi lâu sau mới rưng rưng hỏi: “Làm sao mới cứu được Thanh Cửu?”.
Cố Trường Huyền nhếch môi, thầm nghĩ tiểu tử này cũng là một kẻ si tình, lúc này lại không nghĩ tới cứu mình, mà là cứu người kia, nghĩ như vậy, Cố Trường Huyền có chút tốt bụng, chậm rãi nói: “Cách cứu hắn, tất nhiên là tách hồn phách của ngươi và hồn phách của hắn ra, như vậy, vừa cứu được hắn, cũng là cứu ngươi”.
“Tách như thế nào?”. Tiểu Lục vội vàng hỏi.
“Bản tọa làm sao biết được”. Cố Trường Huyền cười khổ, hắn nhìn về hướng Tô Bạch, tay nắm thành quyền, thấp giọng nói với chính mình: “Nếu như ta biết…”.
“Lão tổ tông, xin ngài hãy cứu Thanh Cửu!”. Tiểu Lục nói đến đây, lại định quỳ xuống dập đầu Cố Trường Huyền, nhưng lại bị Cố Trường Huyền thi pháp ngăn cản.
Giọng nói của hắn mang theo đồng cảm và tiếc thương, khẽ nói: “Ta sẽ cứu cậu ấy, cứu cậu ấy, chứ không phải cứu ta”.
Tiểu Lục không nghe rõ câu này, lại cầu xin lần nữa, Cố Trường Huyền mỉm cười: “Trước hết ngươi hãy lo cho chính mình đi, quỷ bán hồn, mặc dù tồn tại trên thế gian, nhưng rốt cuộc vẫn là trái lẽ trời, ai biết được ngày nào ngươi sẽ tiêu tán vào hư vô”.
Cố Trường Huyền nhắm mắt, trong lòng đau xót không nói nên lời, tay nắm thành quyền rồi lại thả lỏng, miễn cưỡng lộ ra ý cười, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook