Mười phút sau, Lâm Thanh cúi người xuống ngồi vào ghế phụ, tay trái cầm một hộp tôm càng nhỏ, tay phải một mớ xiên mực nướng, trên đầu gối còn có một túi mì lạnh, chân gà rán, chả thịt, takoyaki ...
 
Khi con người ăn uống sảng khoái, tâm trạng cũng sẽ cải thiện hơn rất nhiều, gan nhỏ như chó cũng dám quậy đến trời. 
 
" Kiều Đội," cô ăn tôm càng xong, tháo găng tay, lau miệng, "Hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt đúng không?"
 
Nấu mì thôi thì cũng ok đi, coi như là chăm sóc người bị thương.
 
Còn mua đồ ăn vặt cho cô ... Điều này có chút hơi bất thường đi?
 
Bất thường đến mức cô lờ mờ cảm thấy có chút nguy hiểm.
 
"Anh nói thật cho em biết đi, có phải em mắc bệnh nan y gì đó không, hay là cuối cùng anh cũng bắt thóp được em rồi muốn đuổi em ra khỏi đội cảnh sát?"
 
Kiều Bá: "..."
 
Trong tâm anh cũng hơi bối rối.
 
Nhưng mà, anh kiểu người này, giỏi nhất trong việc che giấu cảm xúc.
 
Sau khi anh mua xong đồ ăn vặt đem trở lại xe, lại đợi cho cô hồi phục lại trạng thái líu ríu ngày thường, bây giờ nghĩ lại, mới có một chút phản ứng lại, nhận ra hành động của mình hình như đã có chút đi quá xa.
 
Anh yên lặng lái xe, để cô thoải mái khởi động chế độ tưởng tượng bay cao bay xa, qua hồi lâu cũng không lên tiếng.
 
"Hay là cuối cùng lương tâm anh trỗi dậy rồi đột ngột phát hiện ra rằng nữ thần thật đáng giá, Loan Loan đón chừng còn cao hơn, sót lại Lâm Thanh là người tri kỷ, liền đem hai người đó vứt đi? Kiều Đội, chắc hẳn là anh đã nhìn trúng em rồi, đang định theo đuổi em đúng không? Em nói trước cho anh biết nhá, mới có mua một xíu đồ ăn như vậy, khụ khụ khụ, chưa đủ mua đứt tim em đâu! Lại nói --"
 
"Lâm Thanh."
 

Anh định thần suy nghĩ kỹ lại hành vi bất thường của mình cả ngày hôm nay, quay đầu lại nhìn cô có ý cảnh cáo, nghiêm nghị nói: "Chiều nay anh đưa em trở về là vì chăm sóc đồng nghiệp và cấp dưới. Nếu đổi lại là Lý Tử hay Đường An, anh đều sẽ làm như vậy, em không cần phải phát huy trí tưởng tượng mạnh mẽ vậy đâu, sau lần này, anh vẫn hy vọng em có thể ngẫm lại hành động của mình, đừng quá cậy mạnh, rồi vọng động."
 
“Vậy còn những thứ này thì sao?” Cô nâng chiếc túi trong tay lên, cười hỏi: “Anh cũng thường mua đồ ăn cho Lý Tử và Đường An sao?"
 
Đội Trưởng Kiều biểu tình vô cảm: "Họ không ăn những thứ này."
 
Lâm Thanh "..."
 
Anh hiểu hành động của mình, giống như nếu đã quen nghe nhạc lúc lái xe, một ngày nào đó âm thanh trên xe bị hỏng, phản ứng đầu tiên chắc chắn là tìm biện pháp khắc phục.
 
Lâm Thanh cũng giống như tiếng nhạc kia, cô đột nhiên ngừng phát ra âm thanh, cho nên anh dùng đồ ăn vặt để sửa chữa, bên cạnh đó việc này cũng là trách nhiệm của anh với tư cách là đội trưởng anh có nghĩa vụ chăm sóc cấp dưới bị thương.
 
Điều này không là gì cả.
 
Lại thêm một khoảng im lặng, trong xe chỉ có tiếng Lâm Thanh gặm chân gà.
 
Cô bây giờ cũng rất phiền não.
 
Làm sao mình lại luôn ảo tưởng là người khác thích mình? 
 
Bị anh từ chối một cách lịch sự với cô người yêu có cái tên khó ưa đó lúc còn ở nhà anh vẫn chưa đủ sao?
 
Mới đi ra ngoài ăn có một chút đồ tâm tư lại bắt đầu rụt rịt rồi? Còn mặt dày muốn ngầm điều tra thêm tin tức sao?
 
Kiều Bá là ai chứ?  Người đàn ông làm bằng khối băng, trực nam nổi tiếng, anh làm sao có nổi mấy tâm tư đó chứ, anh chăm sóc bản thân mình chu đáo như vậy chẳng qua cũng chỉ là chăm sóc đồng nghiệp bị thương, còn ở đó mà hi vọng gì anh sẽ ý đồ gì bên trong nhưng hành động đó sao? 
 
Cô gặm mạnh chiếc đùi gà, vô tình cắn vào lưỡi khiến cô thở lên hổn hển vì đau.
 
Kiều Bá vẫn giống như đang nhập định , nửa điểm phản ứng cũng không có.

 
Cô lấy một ít khăn giấy, lau miệng, ghét bỏ ném chúng xuống dưới chân.
Đại ca, xe của anh bị bẩn rồi! Là em xả rác bừa bãi đó! Rồi sao?
 
Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đấu võ mồm với anh, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nhìn cô cũng không nói một lời.
 
Hứ, ai thèm quan tâm anh!
 
Hề Khải nói từng nói cái quần què gì nè, cô, thiên tài mỹ mạo như hoa, còn có thể bị treo cổ trên tảng băng này sao?
 
Ok, đi đón Loan Loan của anh nào!
 
Khóe miệng cô giật giật, tiếp tục gặm chân gà.
 
Một lúc sau, Lâm Thanh vẫn có chút không bình tĩnh lại được.
 
"Kiều Bá" cô lau miệng, " em nói cho anh biết, sáng nay em xem một tin tức. Có một người đàn ông, anh ta đã có vợ rồi, nhưng lại nhập nhằng với sếp nữ ở công ty, anh nói xem như thế có được xem là cặn bã không? Còn có chuyện ghê tởm hơn nữa , anh ta cũng thích chào hỏi các đồng nghiệp nữ cấp dưới, cũng thường hay quan tâm đ ến cô ấy, mặc dù không có chuyện gì xảy ra nhưng mọi người đều hiểu lầm rằng họ đang có quan hệ tình cảm."
 
Cô nói một cách thản nhiên, thỉnh thoảng liếc xéo sắc mặt của người bên cạnh xung rồi lại cắm đầu vào càng quét đống đồ ăn dở dang: "Thế rồi, một ngày nọ, ba người phụ nữ này đụng phải nhau, mỗi người họ đều nghĩ bản thân là chính cung, này, Kiều Bá, anh có đang nghe không vậy?"
 
"Ừm"
 
"Anh có tò mò kết cục không? Để em kể cho anh nghe, cuối cùng người này chết mất tiêu, chết rất thê thảm."
 
Kiều Bá : "..."
 
"Vì vậy, câu chuyện muốn nói với chúng ta, làm người không thể 3 tâm 2 ý, chân đạp nhiều thuyền sớm muộn gì cũng có ngày bị té chết, đúng không?"
 

“Anh không mập mờ với Trình Lạc.” Kiều Bá đạp thắng xe, cởi dây an toàn, lạnh lẽo thốt ra một câu.
 
Lâm Thanh sững sờ trong chốc lát.
 
Làm sao nhanh như vậy đã hiểu cô muốn nói cái gì rồi?
 
“ Kiều Đội, anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó.” Cô ho khan hai tiếng, “Đương nhiên, anh với Loan Loan kia chắc là có quan hệ đặc biệt...”
 
Cô chưa kịp nói hết câu thì dây an toàn đã được tháo ra kèm theo một tiếng "Tách".
 
Kiều Bá đẩy cửa bước xuống xe: "Tới rồi."
 
Ngoài cửa xe.
 
Bảng hiệu bệnh viện thú cưng khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt.
 
Bác sĩ thú y?
 
Lâm Thanh thở dài, cũng quá tàn nhẫn rồi phải không?  Từ chối cô thì thôi đi, đằng này lại muốn đưa cô đến gặp bạn gái của anh? Đây là sợ cô không chết tâm sao?
 
Cô một bên vừa suy nghĩ lát nữa gặp mặt làm sao để chào hỏi một bên đi theo Kiều Bá tiến vào cửa lớn bệnh viện.
 
Đại sảnh sạch sẽ, ánh đèn chiếu sáng rực.
 
Kiều Bá có lẽ đến đây thường xuyên, ngay khi anh bước vào cửa, một số tiểu tỷ tỷ y tá xinh đẹp liền ra chào đón anh.
"Đến đón Loan Loan sao? Mọi chuyện đã ổn rồi, cậu ngồi đó đợi một lát - Này, Loan Loan! Kiều Bá, đây nè, mọi việc ổn rồi!"
 
Lâm Thanh từ đầu đến cuối đều cúi đầu xuống, khi nghe thấy lời này, tim cô thắt lại không lý do.  Nghĩ đến việc trước đó cô đã nói mấy lần muốn đuổi theo anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và tội lỗi, vì đó cô cứ lặng lẽ đi theo sau lưng Kiều Bá, cúi đầu im lặng không nói câu nào.
 
Anh dừng lại, cô cũng dừng lại.
 
Nhìn từ góc độ của mình, cô chỉ có thể nhìn thấy vạt áo y tá màu trắng của người bên kia, tai nghe thấy giọng nói của hai người ở trên đầu.
 
"Hôm nay anh đến hơi muộn, ông nội vẫn còn đợi ở đây nè?"

 
"À trong đội có chút việc bận."
 
"Hiểu mà hiểu mà, anh là một người bận rộn," cô gái cười và dường như để ý đến Lâm Thanh ở phía sau anh, "Này Kiều Bá, đây có phải là ... bạn của anh không?"
 
“Đồng nghiệp, Lâm Thanh .” Giọng của Kiều Bá vang lên.
 
“Ồ—” Cô gái nghịch nghịch đuôi tóc, cười đầy ẩn ý.
 
Thái dương của Lâm Thanh nhảy dựng lên, cô hắng giọng một cách khó khăn, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh hơn, sau đó ngẩng đầu lên và đưa tay ra: "Xin chào, cô Loan Loan—"
 
Ngay khi những lời này vừa nói ra, không khí lập tức trầm xuống.
 
Kiều Bá cùng y tá bên cạnh đều sững sờ.
 
""Hum hum ... hum hum ..."
 
Lâm Thanh vẫn ngẩng đầu vươn tay, nhưng ánh mắt bỗng dưng va vào chú heo cưng đang thò mũi ra trước mặt khịt khịt.
 
Heo?
 
Đúng thiệt là một con heo.
 
Chiều dài khoảng 20 cm, toàn thân có màu trắng hồng, ngoại trừ một chút lông tơ màu đen trên đầu.
 
Và chỉ ba mươi giây trước, cô ấy đã nâng ngực lên và hét lên "Xin chào, tiểu thư Loan Loan" với một con heo.
 
Lâm Thanh "..."
 
vì vậy, cô dùng cả nửa buổi tối tâm phiền ý loạn suy nghĩ đâu đâu đúng là chỉ để suy nghĩ về một chú heo? Bây giờ còn gọi nó là "Tiểu thư" và nói "Xin chào" như mấy đứa trẻ thiểu năng?
 
Ông trời ơi, làm ơn cho cô chết quách đi.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương