Vụ án của Trần Khải viễn đã tiến vào giai đoạn kết thúc.
 
Đường An cùng Lý Tử cũng đem sự việc huấn luyện thực tế cho người mới giải thích qua một lần cho Lâm Thanh hiểu, lại thay Kiều Bá nói không ít lời, đem công việc của người hòa giải làm rất tận chức trách, lại thêm vào mấy lời trước đó Lâm Thanh nghe ở nhà ăn, thực ra sự hiểu lầm kia đã được hóa giải rõ ràng.
 
Tuy nhiên, rõ ràng cả hai đều không có ý định lùi bước và làm hoà trước.
 
Lâm Thanh là tự mình chột dạ không còn mặt mũi nào để mở lời trước, cũng biết là một khi cô mở miệng trước, nhất định sẽ nhận về một trận chế nhạo, sau đó nhắc lại chuyện cũ, ép bức cô nộp đơn xin từ chức. còn Kiều bởi là ăn vào một trận tức khí, cũng đồng thời không muốn mở miệng nói chuyện với cô.
 
Cuối cùng vụ việc từ chức cũng không ai dám nhắc tới lần nữa, bình thường thái độ ăn miếng trả miếng của hai người trong công việc bỗng dưng trở thành chiến tranh lạnh trường kỳ.
 
Khi đối mặt với những tình huống bắt buộc phải giao tiếp trong công việc, Đường An lại trở thành người đưa tin xui xẻo——
 
"Đi nói với Kiều đội nhà các anh, hồ sơ của vụ phóng hỏa đốt phá đã được chỉnh lý và giải quyết ổn thoả."
 
"Đi nói với Lâm Thanh, cùng với các cậu chuẩn bị tham gia huấn luyện..."
 
"Nói với..."
 
"Nữ hiệp, Lâm tỷ tỷ" Đường An đã liên tục chạy lên chạy xuống mười mấy lần cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng "Năn nỉ cô đó, tha cho tôi một mạng đi mà, khoảng cách này có chút xíu thôi, có chuyện gì tại sao lại không trực tiếp gặp mặt nói với nhau?" 
 
"Đúng đó," Lý Tử cũng phụ họa, "Đội Trưởng Kiều  để cô và bọn tôi cùng nhau huấn luyện, ý tứ rõ ràng không phải là sẽ tiếp tục bức cô phải nộp báo cáo từ chức đúng không?"
 
Lâm Thanh giật mình.
 
Mấy ngày nay cô đều bận giữ khoảng cách với anh, có chút không chú ý đến. Trong thâm tâm có chút kích động, nhưng trên mặt cũng không lộ ra chút biểu tình.
 
"Lâm tỷ, Lâm muội muội, Lâm nữ hiệp--" Đường An trưng ra bộ mặt đưa đám.
 
Lâm Thanh lặng lẽ thu thập đồ đạc trên bàn, tô son một chút, sau đó quét mắt lên đồng hồ biểu thị thời gian ở góc dưới màn hình máy tính, hướng hai người bọn họ cười ngọt ngào, cầm lấy túi xách, bước ra ngoài :"đồng chí Đường An, tỷ tỷ muốn tan ca rồi, mấy chuyện này để sau nói tiếp, bye bye."
 
"Ây, không phải. Cái đó dù sao tôi cũng không quản nữa. Hai người có gì tự gặp nhau mà nói, gửi Wechat cũng được, đừng kiếm tôi nữa,..."
 
Lời còn chưa nói xong, người ngoài cửa đã không thấy bóng dáng.
 
Đội Trưởng Kiều  tay cầm một ly nước, từ trong góc bước ra.
 
"Đội Trưởng Kiều ." Đường An cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu, cũng không dám nhiều lời nữa, đứng đần ra ngay chỗ cũ ngượng ngùng nhìn anh chằm chằm.

 
Kiều Bá cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái, anh mắt khóa chặt lên chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước của chính Cục cảnh sát.
 
Người đàn ông kia dựa người vào xe nghịch điện thoại, vừa nhìn thấy Lâm Thanh bước ra, ngay lập tức bước tới chào đón, rất tự nhiên nhận lấy túi của Lâm Thanh, cầm giúp cô, lại đưa tay ra giúp cô mở cửa xe, hai người cười cười nói nói, thật không náo nhiệt.
 
Anh cau mày, trong lòng có một chút khó chịu
 
-- "Nếu mà tôi thắng, anh cho phép tôi đeo đuổi anh, thế nào?" 
 
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu lại nghĩ ra câu nói mà cô đã nói với anh lúc còn ở hiện trường vụ án.
 
Ngón tay đang cầm ly nước bất giác tăng thêm lực đạo, lông mày nhíu chặt, thấp giọng lên tiếng: " Vô công rỗi nghề, tụm năm tụm ba." 
 
"A?" Đường An nghe không được rõ ràng, nhưng mà nhìn vào biểu tình trên mặt của Đội Trưởng Kiều , trong tâm vẫn truyền đến mỗi trận khẩn trương, lập tức đáp lời: "Đội Trưởng Kiều , tôi biết sai rồi, về sau nhất định tận tâm tận lực giúp hai người truyền lời."
 
Kiều Bá căn bản không nghe thấy mấy lời cậu nói, vừa hồi thần lại mặt vẫn không biểu tình, liếc cậu một cái.
 
Đường An:"?"
 
Chờ tới khi mọi người không còn nhìn nữa, cậu mới vểnh vểnh môi, thẫn thờ nhìn về hướng Lý Tử.
 
Không phải chứ? Đây là có ý gì? Cậu lại đâu có nói gì sai?
 
Vì vậy, anh ấy sau này rốt cuộc là có muốn cậu giúp truyền lời nữa hay không?
 
mấy ngày không gặp, xe của Hề Khải lần nữa đã được bảo dưỡng rất tốt, nhìn thấy sáng loáng, cũng rất bắt gió.
 
Lâm Thanh nhịn không được "Wao" lên một tiếng.
 
Hề Khải nhìn thấy biểu tình này của cô, gương mặt ngay lập tức cảnh giác: " Tiểu Lâm Thanh, cậu đừng hòng đánh chủ ý lên xe của tôi nữa aaaaaa!"
 
"Lần trước không phải đã nói muốn đem xe cậu tặng cho tôi sau?" Cô hạ cửa xe xuống, lại quay đầu nhìn một cái, lơ đãng nói: " Không phải muốn gắn thêm hai cái cánh thiên sứ, bay lên thiên hà kề vai sát cánh với thái dương sao?"
 
Hề Khải bật cười, bẻ lái, xe tăng tốc, chạy khuất xa cánh cổng Cục cảnh sát.
 
"Lời hứa của đàn ông mà cậu cũng tin sao?"
 
Lâm Thanh thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu quăng cho cậu một ánh coi thường: "Ôi chao, đàn ông!"

 
"Không phải, chính sự tôi giao cho cậu đã làm xong chưa?"
 
"Chuyện gì?" Lâm Thanh cô ý giả vờ mất trí nhớ, " Chuyện mua quà sinh nhật cho ông nội tôi? Tôi đã nghĩ ra rồi, lát nữa cậu trực tiếp lái xe đến Quốc Mao, tôi có nhìn trúng một chiếc ..."
 
"Tiểu Lâm Thanh!" Hề Khải xụ mặt, giả vờ tức giận, một lúc lâu sau, cậu lại thở dài, bất lực nói: "Được rồi, đợi lát nữa muốn ăn gì, tuỳ ý cậu chọn?" 
 
Lâm Thanh cười mãn ý, búng tay một cái Tách: "Hei, đồ chó, vậy mới phải đạo chớ!"
 
Hề Khải:"..."
 
Lâm Thanh cũng không cùng cậu náo nữa, trực tiếp lôi điện thoại ra, mở khoá, đang muốn lựa ra mấy lịch sử trò chuyện đưa cho cậu xem, lại nghĩ tới cậu đang lái xe.
 
"Người đâu rồi? Tôi giúp cậu gọi người rồi, nhưng mà Dao Đào không muốn nhìn thấy cậu, sống chết gì cũng không muốn ra, nói là tối nay cô ấy còn có việc, không có thời gian để giải quyết với cậu."
 
Hề Khải vỗ trán vẻ mặt ủ rũ: "Thôi xong!"
 
"Không phải tôi nói đồ Hề tra nam. Cậu đã làm gì với Dao Đào của chúng tôi? Bây giờ đến cuối cùng tôi cũng không chắc giúp cậu là đúng hay sai nữa đây?"
 
"Đừng mà, Tiểu Lâm Thanh," cậu quay đầu sang nhìn cô một cái, "Cậu ngay bây giờ, tiếp tục gửi tin nhắn cho cô ấy, nói với cổ chiều nay nhất định phải ra ngoài, nhân sinh đại sự cả đời của tôi chỉ biết trông cậy vào cậu thôi đó."
 
Nhìn thấy Lâm Thanh không động đậy, cậu chỉ còn biết thành thật thú tội: "Lần này thực sự không phải lỗi của tôi a, tôi cũng không biết ai sẽ qua đó, con người của tôi cậu còn không rõ sao? Dám làm dám chịu, nếu thật sự dám cùng người khác có quan hệ gì, không đợi tới Dao Đào tức giận, tôi liền ngay lập tức ra xong nhảy xuống, cái chữ tra nam này của cậu nói ra thật đúng là hàm oan cho tôi rồi."
 
Lời này vừa nói ra, Lâm Thanh đã căn bản hiểu được đôi chút rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.
 
Hai người từ nhỏ đã ở đại viện cùng nhau lớn lên, ban đầu Hề Khải bất chấp chống đối lại gia đình, nhất định từ bỏ nghiệp cảnh sát để trở thành thương nhân, thanh niên khí vượng cùng với người nhà cứng rắn không thôi, Hề lão gia tử lại là một trưởng bối tính tình cứng nhắc, bởi vì muốn đánh tan ý niệm này của cháu trai, nhất mực trong bóng tối âm thầm tìm người đến chặt đứt hết mọi con đường của cậu, Hề Khải một phút nóng đầu liền bay ra nước ngoài tiếp tục phát triển sinh ý của cậu.
Sự nghiệp vừa bắt đầu, khó khăn trùng trùng, tình yêu cách một đất nước với Dao Đào tự nhiên không khỏi xuất hiện những khúc mắc, phân phân hợp hợp nhiều lần như vậy, thật không dễ dàng mới đợi tới lúc cậu ổn định trở về nước, Dao Đào hoan hỉ ngập lòng đi đón người, kết quả lại nhìn thấy cậu còn dắt về một cô em mắt xanh tóc vàng.
 
Nói là đem về, thực ra cũng có điểm không thích hợp.
 
đối phương thực ra là lén la lén lúc một đường đuổi theo Hề Khải chạy về Trung Quốc, mãi đến lúc xuống máy bay mới đụng trúng người.
 
Về sau bởi vì sự tình cô em kia theo đuổi Hề Khải, giữa hai người ít nhiều lại náo thành một trận hiểu lầm.
 
Bất quá, Lâm Thanh rất rõ ràng tính tình của Hề Khải, bình thường có thể tính cách cà lơ phất phơ một chút, thỉnh thoảng cũng thích khua môi múa mép, suy cho cùng làm kinh doanh, lá mặt lá trái là không tránh khỏi, nhưng về cơ bản thì nó hoàn toàn không thành vấn đề, nhiều năm như vậy rồi đối với Dao Đào cũng là 100% toàn tâm toàn ý.
 

"Kiếp trước tôi thực sự mắc nợ hai người rồi!"
 
Vừa xuống xe, Lâm Thanh đi tìm một nhà hàng gần đó bước vào, tùy tiện gọi vài món, nhét một cây kẹo m út vào miệng, sau đó lôi điện thoại ra tiếp tục làm tốt công việc thuyết khách, bên kia cũng trả lời rất nhanh, thái độ cũng cực kỳ kiên quyết:
 
[Còn nói chuyện với Hề Khải lần nữa chính là chó: Mình không đi!]
 
[Còn nói chuyện với Kiều Bá lần nữa chính là chó: cậu nể mặt mình chút đi mà! Cùng mình ra ngoài ăn một bữa cơm thôi!]
 
[Còn nói chuyện với Hề Khải lần nữa chính là chó: vui lòng xem lại biệt danh của mình, cảm ơn!]
 
[Còn nói chuyện với Kiều Bá lần nữa chính là chó: ......]
 
[Còn nói chuyện với Hề Khải lần nữa chính là chó: Đây là lần cuối cùng, mình không đi, còn hỏi lần nữa BLOCK.]
 
Lâm Thanh đeo bám không buông, tỏ ra dễ thương làm nũng, lăn qua lộn lại đều không có tác dụng.
 
Cô hiện tại đang nối bước Đường An, biến thành người truyền tin giữa hai người.
 
Lâm Thanh: lưới trời lồ ng lộng quả báo nhãn lồ ng.
 
Lâm Thanh trực tiếp lập một group chat, đêm hề Khải add vào, định bụng sẽ để hai người tự đem chuyện giải thích rõ ràng, kết quả chưa nói được câu nào đã nhận được nhắc nhở của hệ thống.
 
[Còn nói chuyện với Hề Khải lần nữa chính là chó] đã out group.
 
Hề Khải: "... ..." không phải chứ, biệt danh của hai người cũng thật là làm người khác xem tới hoa mắt, đang xảy ra chuyện gì vậy? Hội ghen ghét nam nhân hay gì? 
 
Lâm Thanh liếc nhìn cậu một cái, nhún nhún vai, cũng lười phải lặp đi lặp lại, gọi phục vụ đến kêu thêm hai món nữa, hít sâu vào một hơi: "Thực sự muốn nói, đàn ông các cậu bị vậy là đáng đời."
 
Hề Khải bị nghẹn họng, bất quá rất nhanh liền nghe hiểu hàm ý trong câu nói này, thuận theo lời cô mà nói: "Đúng rồi, rất đáng đời!"
 
Lâm Thanh sửng sốt.
 
Hề Khải là một người tinh ranh, trong lòng thực sự đã có chủ ý rồi, nhưng cuối cùng vẫn cố ý muốn trêu ghẹo Lâm Thanh một chút:"Đội trưởng nhà cậu lại gây phiền phức cho cậu à?"
 
Lâm Thanh nghĩ đến hai người đã chiến tranh lạnh gần một tuần, uống một ngụm nước cũng không đáp lời.
 
"Đồng thị thiên nhai lưu lạc nhân!" cậu cố tình thở dài, lại nói tiếp, "Đổi lại là tôi, cậu có thể cùng với tên Tiểu Vương Bắc đản kia có gì vướng mắc? Ông nội Lâm đem cậu nắm trong tay sợ đau, năng lực của cậu cũng không có tệ, Hà cớ gì nhất mực phải nhịn tên đó? cùng lắm cậu cứ trở về đi, nếu mà việc không thành chẳng phải còn có Đại ca tôi đây nâng đỡ cậu sao, dù sao đi nữa tôi cũng được mệnh danh là Quỷ Tài thương nghiệp kiếm ra nhiều tiền như vậy lại xài không hết, tôi chỉ là muốn tận hưởng quá trình này, cậu nguyện ý muốn làm gì thì cứ làm đó, nằm ăn đợi chết cũng được, anh em đủ sức lo cho cậu, thấy thế nào, có trở về không?" 
 
Câu nói này làm sao lại nghe giống như muốn gợi đòn quá vậy ta?
 
Lâm Thanh rũ mắt xuống, mỉm cười.
 
Hề Khải nhìn thấy cơ hội, lập tức tung ra chiêu bài tình cảm  "Thanh Nhi, chúng ta..."
 

“Được rồi, được rồi.” cậu diễn kịch y hệt như người cha già bi thảm bán máu kiếm thức ăn cho đứa con trai ngu ngốc của mình vậy.
Lâm Thanh sờ sờ cánh tay đang nổi da gà:"Ông chủ hề, diễn lố quá lố, có rắm mau đánh."
 
Thật lòng mà nói thì cô đã không còn ghi thù kiểu bá nữa rồi. hôm đó cũng thật là máu nóng dồn lên tới não, lúc bình tĩnh nghĩ lại, anh con người quả thực có lãnh đạm một chút, nhưng mà năng lực thực chất vượt xa tầm kiểm soát của cô, mấy câu kia nói với cô cũng không phải là không có đạo lý.
 
Hề Khải bị vạch trần, ho khan 2 tiếng, rất chân chó gắp đồ ăn cho cô, giọng điệu u ám khoa tay múa chân: "Tối nay Dao Đào có hẹn muốn đi xem mắt."
 
Lâm Thanh:"...?"
 
" Cậu cũng biết rồi đó, chú Dao và dì Tô vẫn luôn thúc giục cô ấy mau chóng ổn định..."
 
"Vậy thì cậu mau đến cửa cầu hôn đi, Hề Đại Khải cậu sợ hay sao?"
 
"Cậu tưởng tôi không muốn sao?"Hề Khải cau mày giải thích, "ngày hôm đó tôi đã an bài tốt mọi thứ, nhưng mà kế hoạch lại theo không kịp biến hóa, còn không phải cái người nào đó đột ngột theo chân tôi về sao? Cậu cũng biết đó, mấy em gái nước ngoài theo đuổi người khác đều nhiệt tình chả khác gì mất trí, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cũng không biết cô ấy từ đâu nghe được, tưởng là tôi muốn tỏ tình với cô ấy, nhảy qua ôm lấy tôi không khác gì ôm thú nhồi bông."
 
Vê mặt cậu đầy bất lực: " tôi mới vừa đem người đẩy ra, liền nhìn thấy Dao Đào đang đứng đợi ở cửa, nhìn chằm chằm vào tôi, Hai ngày này thật sự chúng tôi đã từng cãi nhau, tôi còn muốn mượn nhịp cầu hôn này vừa hay có thể hoà giải, anh ngờ đâu giữa đường là nhảy ra một con thiêu thân như vậy?"
 
Nghe xong lời này, Lâm Thanh cũng có biểu tình há miệng nuốt ruồi: "câu chuyện này cũng thiệt là cẩu huyết quá đi, ngay cả mấy bộ phim đạo đức lúc tám giờ cũng không dám diễn như vậy."
 
"Nói đi, muốn tôi phải làm sao giúp cậu?"
 
"Cướp người xem mắt đi."
 
Cướp người xem mắt? 
 
Hêy, quá k1ch thích.
 
Lâm Thanh đột nhiên có hứng thú, hai mắt sáng lên: "Vậy thì tôi chịu trách nhiệm gì? Phóng xe? Bắt Dao Đào? Hay giúp cậu tẩn cho đối tượng hẹn hò của cô ấy một trận nên thân?"
 
Hề Khải: "..." Mấy ý này của cậu tốt hơn bao nhiêu so với bộ phim đạo đức chiếu lúc tám giờ?
 
"Cậu phụ trách --"cậu lùi về phía sau một chút, nuốt nuốt nước bọt, "Thay thế Dao Đào đi xem mắt."
 
Nụ cười của Lâm Thanh lập tức đông cứng: xin hỏi một chút đồng chí Hể Khải, tôi có thể tẩn cậu một trận không?
 
Tôi nói mà, cái mặt hàng này trước khi đề cập phải làm nền nhiều như vậy chắc chắn không có bữa trưa nào là miễn phí.
 
"mọi chuyện đại công cáo thành, tôi bao cậu ăn nhà hàng một tuần!" Hề Khải lại tăng thêm phần thưởng, "Toàn thành phố Hải An này cậu muốn ăn ở đâu thì ăn ở đó."
 
"Một tháng."
 
"Thành giao!"

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương