Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã
-
Chương 51
Những chuyện đã trải qua cô không nhớ rõ ràng nhưng cô không ngốc, cẩn thận suy nghĩ một chút liền đoán ra chuyện cô bị bắt cóc không thoát khỏi quan hệ với Đàm Tuyết Thuần. Biết rõ Đàm Tuyết Thuần là người giả nhân giả nghĩa, có lòng dạ như thế nào, vậy mà cô còn bị bộ dáng niềm nở và sự bi thương của cô ta làm cho hồ đồ.
Cô thay cô ta làm con cừu non chết thay?
Trong tiểu thuyết, vốn chủ nhân của khối thân thể này luôn thích quấn quýt Dung Qúy Hàn, lại thường xuyên ức hiếp Thẩm Hoan Tình, một lần cô cùng Phương Đình Na đến câu lạc bộ đêm chơi đùa, trên đường về nhà thì bị bắt cóc. Đối với cô mà nói, đầy là lần bắt cóc mang tính hủy diệt, cô trải qua sự hành hạ không thể nào tưởng tượng nổi, sau đó hoàn toàn phát điên.
Cô nhớ rõ, đợt bắt cóc đó hai năm sau mới xảy ra. Bởi vì không có cô cùng anh trai đi phá hoại tình cảm của hai người bọn họ cho nên Đàm Tuyết Thuần không thể làm gì khác mới phải tự mình ra tay. Ngôn Nại nghĩ, Đàm Tuyết Thuần có năng lực lớn như thế nào mà có thể làm cho đợt bắt cóc trong nội dung vở kịch xảy ra trước hai năm.
Cô xuyên đến nơi này, sau khi trở thành Ngôn Nại, cô vẫn luôn lo lắng sợ hãi kết cục cuối cùng của thân phận này trong tiểu thuyết, vì muốn thay đổi toàn bộ kết cục, cô vẫn luôn cố gắng làm, trước mắt có thể thấy nội dung tiểu thuyết đã thay đổi, nhưng bởi vì bản thân nhất thời sơ suất buông lỏng nên mới đi tới bước này, không lẽ nội dung tiểu thuyết không xoay chuyển được hay sao?
Đối mặt với chuyện bản thân bị bắt cóc, Ngôn Nại muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi. Trong bóng tối, cô cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, cô dè dặt hô hấp, còn không dám thở mạnh một cái, cô vừa muốn hoạt động thì hai chân cảm thấy đau đớn, lại sợ vừa cử động sẽ khiến cho bọn bắt cóc chú ý. Cô rất muốn chạy, nhưng mà hiện tại hai tay hai chân của cô đều bị dây thừng buộc lại, không thể mở ra, cô phải làm sao mới có thể trốn thoát? Hiện tại cô cảm thấy hết sức nôn nóng, cực kỳ hoảng sợ, cực kỳ mệt mỏi, còn có chút tuyệt vọng. Ai sẽ tới cứu cô?
Bọn bắt cóc bắt được người, Ngôn Nại bị tóm lên xe hơi, cô nghe được có hai người nói chuyện, nhưng mà ngôn ngữ bọn họ nói cô không thể hiểu. Có lẽ bọn bắt cóc cô là người bạn hắc đạo của Dung Qúy Hàn, hiện tại cô đang ở nước Y sao?
“Thiếu chủ, đã bắt được người! Muốn sắp xếp như thế nào?” Farrell ở bên cạnh lái xe vừa báo cáo với Thiếu chủ.
Mấy ngày trước, hắn nhận được nhiệm vụ Thiếu chủ giao cho, bảo hắn đi nước Z mang một người trở về, nhưng mang người nào về thì Thiếu chủ lại không nói gì mà chỉ bảo hắn đến nước Z liên hệ với bạn của người là Dung Qúy Hàn. Vốn hắn cho rằng đây là một nhiệm vụ khó khăn, cho nên Thiếu chủ mới bảo hắn ra tay, nhớ bản thân đứng thứ 98 trên bảng treo thưởng, để hắn tự mình ra tay nhất định là người cực kỳ khó đối phó, hắn đã chuẩn bị thể hiện hết công phu, muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ Thiếu chủ giao cho.
Kết quả người bạn của Thiếu chủ nói với hắn qua điện thoại, bảo hắn hôm nay đến khách sạn Tây Thái quốc tế, mang cô gái mặc chiếc váy màu lam trong phòng 906 đi, sau đó anh ta gửi qua bức ảnh cô gái đó. Lúc đó, hắn cảm thấy hết sức buồn bực, bảo hắn đi bắt cóc thì thôi, đối tượng hắn sắp bắt cóc lại là một cô gái tay không tấc sắt.
Buổi tối hắn tự minh đi, người cộng sự AD của hắn đã chờ hắn trên máy bay, chỉ cần hắn mang mục tiêu ra khỏi khách sạn là bọn hắn có thể trở về nước Y rồi. Farrell đi vào khác sạn Tây Thái quốc tế cực kỳ dễ dàng, bởi vì khách sạn là sản nghiệp của Dung gia, hắn đến phòng 906, nhìn cô gái ngồi trên ghế sofa, mặc chiếc váy màu lam, mái tóc đen, người nước Z, còn ở trong phòng 906, lập tức liên hệ những điều này với những thông tin hôm nay hắn biết, cảm thấy phù hợp, trong mắt hắn, người nước Z có diện mạo không khác biệt là bao nhiêu, nếu đối phương không phải là người hắn cực kì quen thuộc hoặc là hình dáng cực kì đặc biệt, nếu không hắn không thể phân biệt được người nào với người nào, huống hồ hắn chỉ nhìn bức hình mấy lần.
Sau khi xác định mục tiêu xong, hắn nhanh chóng đem mục tiêu đi, ở khách sạn có phương tiện mà Dung Qúy Hàn cung cấp, hắn có thể dễ dàng mang người lên máy bay, nhiệm vụ hoàn thành một cách thuận lợi.
Không biết Thiếu chủ bảo hắn bắt cóc cô gái nhỏ yếu đuối này làm gì? Từ lần đầu nhìn thấy cô, cô rất yên tĩnh, trên đường tỉnh lại cũng không có phản ứng kịch liệt gì, nếu không phải hắn thấy cô giật giật đôi chân thì còn tưởng cô vẫn trúng thuốc mê chưa thể tỉnh táo. Đi đường hơn 10 tiếng đồng hồ, ban đầu cô có cử động một chút nhưng sau đó không thấy cử động nữa, nhìn gương mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, hắn còn suy nghĩ xem mình có buộc dây thừng chặt quá hay không?
“Tùy tiện dạy dỗ cô ta một chút, chỉ cần không giết chết là được!” Tịch Tư lạnh nhạt nói, ý của Dung là để cho cô ta không xuất hiện trong hôn lễ của anh trai hắn, trong lúc tổ chức hôn lễ, không thể để cho cô ta bị người cùng Dung gia và Đàm gia tìm được.
Mọi chuyện đằng sau Farell không biết rõ, hắn giao Ngôn Nại cho công sự của hắn, chuyển lời của Thiếu chủ phân phó. AD suốt đêm ở trên máy bay, giờ ở trên xe hắn vẫn còn bộ dáng chưa tỉnh ngủ, nghe Farell nói xong liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ngôn Nại bị bọn họ nhốt vào một căn phòng tối, tuy tấm vải đên bịt mắt đã được lấy xuống, tay chân cũng được tư do, nhưng cô bị hạn chế giam giữ trong phòng. Thời điểm ăn cơm, có bánh bao được chuyển qua cánh cửa sổ nhỏ trong căn phòng.
Cô bị nhốt trong căn phòng này một này, không biết ba ba bọn họ có phát hiện chuyện cô mất tích hay không. Nghĩ đến mọi người trong nhà vẫn luôn buông thả cho cô và anh trai, anh trai lại là người không thích để tâm đến chuyện của người khác, hiện tại cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng Đàm Tuyết Thuần còn có lương tâm, sau khi cô ta đến chỗ an toàn có thể thông báo cho người tới cứu cô. Ngôn Nại không quên, lần này bị bắt cóc có điều gì đang chờ đợi cô, luân phiên cưỡng dâm, **, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không rét mà run.
Ngày hôm sau, AD giao Ngôn Nại cho thủ hạ của hắn, một mình giam trong phòng tối ăn bánh bao mà cũng coi là dạy dỗ?” Đóng cửa căn phòng, đi dạy dỗ một phen, Thiếu chủ phân phó chỉ cần làm cho cô ta im lặng,, còn lại cứ thế mà làm” Nói xong hắn sửa sửa cổ tay áo sơ mi, xoay người rời khỏi.
Ngôn Nại nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đi tới, cô vội nói với hắn: “Các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải là người các người cần bắt, xin thả tôi ra!” Cô không ngừng cầu xin.
Người kia cẩn thận quán sát, còn đưa tay sờ mặt cô một lượt, sau đó lộ vẻ hài lòng, không chút để ý tới cô đang khổ sở cầu xin.
Trái tim Ngôn Nại như vọt ra khỏi họng, đây là một căn phòng có giường! Cô gấp đến nỗi nước mắt chảy xuống, dù cô có nói như thế nào, người kia đều không để ý tới. Cô được an bải trong phòng này, nội dung tiểu thuyết cứ như vậy mà tiến hành.
Ngôn Nại ở trong phòng vắt óc suy nghĩ làm thế nào mới tránh khỏi một kiếp này, cô nhớ rõ nội dung trong tiểu thuyết có một ly nước bị bỏ thuốc, chủ nhân của thân thể này sau khi uống liền xảy ra chuyện. Chân tướng sự việc là chủ nhân của thân thể này bị luân phiên cưỡng hiếp, nhìn thì giống như chủ nhân thân thể này chủ động quyến rũ, quá trình xảy ra được quay lại, dùng để uy hiếp chủ nhân thân thể này không cần dây dưa với Dung Qúy Hàn. Cô không thể uống chén nước kia, chờ có cơ hội cô sẽ chạy đi, chỉ cần gặp được một người có thể nói tiếng anh, có lẽ cô có thể về nhà, cô ngây thơ nghĩ…
Thời điểm đưa bữa tối, thức ăn so với lúc trong phòng tối thì tốt hơn nhiều, nhưng một miếng cô cũng không chạm vào, cô đổ cốc nước xuống thảm, bánh bao bị cô vò nhỏ bỏ vào trong túi.
Không bao lâu sau, người kia đi vào, hắn nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, sau đó mang cô sang căn phòng khác, gian phòng này bày đầy dụng cụ X, mấy thứ này lần trước cô cùng với Đổng Song Song xem phim hành động đã từng thấy, cô lập tức quay người bỏ chạy, xuyên vào một bộ tiểu thuyết H thật kinh khủng.
Ngôn Nại còn chưa chạy đến cầu thang đã bị người kia bắt trở về, hắn bất mãn trói Ngôn Nại trở lại, ném lên giường. Ngôn Nại thấy vậy càng trở nên tuyệt vọng, cô khóc lớn, lớn tiếng bảo hắn thả cô ra. Người kia không biết thương hương tiếc ngọc, hắn còn tìm băng dính bịt kín miệng cô.
Lúc Đàm Tuyết Thuần đến nước D, thì điện thoại cho Dung Qúy Hàn: “Anh Qúy Hàn, em đã về đến nhà, hôn lễ nhất định phải tới đấy!” Chiều hôm nay cô đi tìm Dung Qúy Hàn, vô tình nghe được anh và người khác đang nói chuyện qua điện thoại. “Đúng rồi, người bị bắt là Ngôn Nại, không phải anh hận nhất người Ngôn gia à? Giúp anh một lần đấy.” Dung Qúy Hàn sai người đưa cô đi, thế lực của anh rất lớn, cô chỉ có thể tìm một người thế thân, để cho cô có thời gian về nước.
Dung Qúy Hàn không nghe Đàm Tuyết Thuần nói xong đã tắt máy, anh vội vã gọi điện thoại đến nước Y cho Tịch Tư, để cho cậu ấy nhanh chóng quay lại. Tịch Tư nói cậu ấy đã làm xong việc, khi đó Đàm Tuyết Thuần chưa trở lại thành phố B, anh không hỏi thăm. Anh vốn định đến lúc Dung gia và Đàm gia không thấy cô ta nữa, anh sẽ giả vờ cùng bọn họ tìm kiếm. Trong nhà ngoại trừ anh trai, không ai biết anh quen biết gia tộc Bố Tư Nặc, hôn sự này anh cũng chưa bao giờ tỏ thái độ với người trong nhà, cho nên mọi người sẽ không hoài nghi anh. Tịch Tư ở bên đó cũng sẽ có cách để cho Đàm Tuyết Thuần chủ động từ bỏ hôn sự này, tóm lại anh không thể để cho cô ta kết hôn với anh trai.
Đến hôm nay thì Ngôn Nại đã bị bắt được hai ngày, mọi chuyện Tịch Tư đều giao cho thuộc hạ làm, chỉ sợ bây giờ cậu ấy cũng chưa biết đã bắt sai người, không biết Ngôn Nại có xảy ra chuyện gì hay không. Dung Qúy Hàn chưa phát hiện chính bản thân anh lo lắng như thế nào, bên trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Tịch Tư đang ở trong phòng hội nghị đàm phán công việc, di động của anh vang lên, nhìn xem điện thoại là ai gọi tới, sau đó ở trước mặt mọi người nghe máy.
“Tịch Tư, thuộc hạ của cậu bắt sai người rồi, Đàm Tuyết Thuần đã trở về nước D, mau xem một chút, cô gái Ngôn Nại bị thuộc hạ của cậu bắt hiện tại như thế nào rồi!”
Tịch Tư vừa nghe, anh lập tức thu hồi thái độ thờ ơ, liền đứng dậy rời khỏi phòng họp. Anh cắt đứt điện thoại với Dung Qúy Hàn, lại cho thuộc hạ gọi Farell đến, cuối cùng nghe từ AD biết được, hôm nay Ngôn Nại sẽ bị bọn họ dùng thử thuốc mới nghiên cứu được, đây là một loại thuốc mê giao hoan dược tính rất mạnh, loại thuốc này một khi ăn vào, nhất định phải giao hợp, nếu không sẽ liên tục giải sẽ luôn luôn khát vọng.
“Nếu cô ấy mất một cọng tóc, liền đem các ngươi ném xuống biển cho cá ăn.” Tịch Tư ngoan độc quát AD, nghe AD nói bọn họ an bài cho Ngôn Nại ba nam nhân, anh hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ. Vậy mà bọn hắn lại dám đối xử với cô gái trong lòng anh, may mà phát hiện sớm, nếu không anh không dám suy nghĩ tiếp. “Các ngươi không được chạm vào cô ấy, để cô ấy một mình trong phòng, tôi lập tức tới.” Anh nghĩ hiện tại Ngôn Nại nhất định rất sợ hãi, Farell chết tiệt, bảo hắn bắt người còn bắt sai.
Ngôn Nại vừa bị che miệng, AD chạy tới, hắn áy náy nhìn Ngôn Nại khóc đến hai mắt đỏ bừng đang ở trên giường, hiện tại hắn muốn cởi dây trói trên tay cô, nhưng Thiếu chủ hạ lệnh không cho bọn hắn chạm vào cô… Hắn kéo thuộc hạ ra khỏi phòng, để lại một mình cô trong đó.
AD nhìn Ngôn Nại liền cảm thấy cô không giống người thích dây dưa với đàn ông, lúc này mới biết thì ra Farell bắt nhầm người. AD là điển hình nói vuốt đuôi ngựa! AD đứng ngoài cửa chờ Tịch Tư đến, lần này bắt sai người, hắn cùng Farell không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Farell cũng cực kì thấp thỏm, hẳn khổ sở đưa tay cùng AD đồng thời mở cửa, hắn biết mình xong đời rồi, nhất định sẽ bị Thiếu chủ đưa ra làm bia ngắm luyện sung.
Tịch Tư dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, anh hỏi xem thuốc giải loại thuốc nghiên cứu đến đâu rồi, kết quả chỉ có thể dựa vào giao hoan. Trong lòng anh mắng mấy tên nghiên cứu đúng là ăn no không có việc gì làm, nghiên cứu ra loại thuốc như vậy, thật sự vô sỉ.
Hai tên gác cửa thật ngu xuẩn, xong việc này anh sẽ tìm bọn hắn tính sổ, hiện tại Ngôn Nại là quan trọng nhất. Tịch Tư đối mặt với Ngôn Nại đang ở trong phòng, anh sợ cô sẽ hận anh, sợ anh, dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh. Lần đầu tiên ở ven đường anh nhìn thấy cô đã có chút thích cô, lần đó anh vẫn cho rằng cả đời này anh sẽ không yêu, không nghĩ tới anh lại gặp cô.
Tịch Tư cảm thấy ánh mắt Ngôn Nại rất đẹp, trong suốt, ngây thơ, không nhuốm bụi trần. Là ánh sáng chiếu tới lòng anh. Anh chưa từng nghĩ tới muốn kéo cô vào thế giới của anh bởi vì trong thế giới của anh không có ánh sáng. Thích không có nghĩa là giữ lấy, anh biết cô sống dưới ánh mặt trời sẽ vui vẻ hơn. Căn bản cô không biết tới sự tồn tại của anh, nhưng anh gặp cô ba lần, mỗi lần anh đều thích cô hơn. Trở lại nước Y, anh không nhịn được mà nghĩ tới cô.
Anh không nghĩ tới Farell lại bắt nhầm người, dẫn cô đến bên cạnh anh, đây là duyên phận của bọn anh sao? Tịch Tư bất đắc dĩ cong môi cười, hiện tại anh không có dũng khí bước qua cánh cửa này, khi nào thì Tịch Tư anh lại nhát gan như vậy hả?
Cô thay cô ta làm con cừu non chết thay?
Trong tiểu thuyết, vốn chủ nhân của khối thân thể này luôn thích quấn quýt Dung Qúy Hàn, lại thường xuyên ức hiếp Thẩm Hoan Tình, một lần cô cùng Phương Đình Na đến câu lạc bộ đêm chơi đùa, trên đường về nhà thì bị bắt cóc. Đối với cô mà nói, đầy là lần bắt cóc mang tính hủy diệt, cô trải qua sự hành hạ không thể nào tưởng tượng nổi, sau đó hoàn toàn phát điên.
Cô nhớ rõ, đợt bắt cóc đó hai năm sau mới xảy ra. Bởi vì không có cô cùng anh trai đi phá hoại tình cảm của hai người bọn họ cho nên Đàm Tuyết Thuần không thể làm gì khác mới phải tự mình ra tay. Ngôn Nại nghĩ, Đàm Tuyết Thuần có năng lực lớn như thế nào mà có thể làm cho đợt bắt cóc trong nội dung vở kịch xảy ra trước hai năm.
Cô xuyên đến nơi này, sau khi trở thành Ngôn Nại, cô vẫn luôn lo lắng sợ hãi kết cục cuối cùng của thân phận này trong tiểu thuyết, vì muốn thay đổi toàn bộ kết cục, cô vẫn luôn cố gắng làm, trước mắt có thể thấy nội dung tiểu thuyết đã thay đổi, nhưng bởi vì bản thân nhất thời sơ suất buông lỏng nên mới đi tới bước này, không lẽ nội dung tiểu thuyết không xoay chuyển được hay sao?
Đối mặt với chuyện bản thân bị bắt cóc, Ngôn Nại muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi. Trong bóng tối, cô cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, cô dè dặt hô hấp, còn không dám thở mạnh một cái, cô vừa muốn hoạt động thì hai chân cảm thấy đau đớn, lại sợ vừa cử động sẽ khiến cho bọn bắt cóc chú ý. Cô rất muốn chạy, nhưng mà hiện tại hai tay hai chân của cô đều bị dây thừng buộc lại, không thể mở ra, cô phải làm sao mới có thể trốn thoát? Hiện tại cô cảm thấy hết sức nôn nóng, cực kỳ hoảng sợ, cực kỳ mệt mỏi, còn có chút tuyệt vọng. Ai sẽ tới cứu cô?
Bọn bắt cóc bắt được người, Ngôn Nại bị tóm lên xe hơi, cô nghe được có hai người nói chuyện, nhưng mà ngôn ngữ bọn họ nói cô không thể hiểu. Có lẽ bọn bắt cóc cô là người bạn hắc đạo của Dung Qúy Hàn, hiện tại cô đang ở nước Y sao?
“Thiếu chủ, đã bắt được người! Muốn sắp xếp như thế nào?” Farrell ở bên cạnh lái xe vừa báo cáo với Thiếu chủ.
Mấy ngày trước, hắn nhận được nhiệm vụ Thiếu chủ giao cho, bảo hắn đi nước Z mang một người trở về, nhưng mang người nào về thì Thiếu chủ lại không nói gì mà chỉ bảo hắn đến nước Z liên hệ với bạn của người là Dung Qúy Hàn. Vốn hắn cho rằng đây là một nhiệm vụ khó khăn, cho nên Thiếu chủ mới bảo hắn ra tay, nhớ bản thân đứng thứ 98 trên bảng treo thưởng, để hắn tự mình ra tay nhất định là người cực kỳ khó đối phó, hắn đã chuẩn bị thể hiện hết công phu, muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ Thiếu chủ giao cho.
Kết quả người bạn của Thiếu chủ nói với hắn qua điện thoại, bảo hắn hôm nay đến khách sạn Tây Thái quốc tế, mang cô gái mặc chiếc váy màu lam trong phòng 906 đi, sau đó anh ta gửi qua bức ảnh cô gái đó. Lúc đó, hắn cảm thấy hết sức buồn bực, bảo hắn đi bắt cóc thì thôi, đối tượng hắn sắp bắt cóc lại là một cô gái tay không tấc sắt.
Buổi tối hắn tự minh đi, người cộng sự AD của hắn đã chờ hắn trên máy bay, chỉ cần hắn mang mục tiêu ra khỏi khách sạn là bọn hắn có thể trở về nước Y rồi. Farrell đi vào khác sạn Tây Thái quốc tế cực kỳ dễ dàng, bởi vì khách sạn là sản nghiệp của Dung gia, hắn đến phòng 906, nhìn cô gái ngồi trên ghế sofa, mặc chiếc váy màu lam, mái tóc đen, người nước Z, còn ở trong phòng 906, lập tức liên hệ những điều này với những thông tin hôm nay hắn biết, cảm thấy phù hợp, trong mắt hắn, người nước Z có diện mạo không khác biệt là bao nhiêu, nếu đối phương không phải là người hắn cực kì quen thuộc hoặc là hình dáng cực kì đặc biệt, nếu không hắn không thể phân biệt được người nào với người nào, huống hồ hắn chỉ nhìn bức hình mấy lần.
Sau khi xác định mục tiêu xong, hắn nhanh chóng đem mục tiêu đi, ở khách sạn có phương tiện mà Dung Qúy Hàn cung cấp, hắn có thể dễ dàng mang người lên máy bay, nhiệm vụ hoàn thành một cách thuận lợi.
Không biết Thiếu chủ bảo hắn bắt cóc cô gái nhỏ yếu đuối này làm gì? Từ lần đầu nhìn thấy cô, cô rất yên tĩnh, trên đường tỉnh lại cũng không có phản ứng kịch liệt gì, nếu không phải hắn thấy cô giật giật đôi chân thì còn tưởng cô vẫn trúng thuốc mê chưa thể tỉnh táo. Đi đường hơn 10 tiếng đồng hồ, ban đầu cô có cử động một chút nhưng sau đó không thấy cử động nữa, nhìn gương mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, hắn còn suy nghĩ xem mình có buộc dây thừng chặt quá hay không?
“Tùy tiện dạy dỗ cô ta một chút, chỉ cần không giết chết là được!” Tịch Tư lạnh nhạt nói, ý của Dung là để cho cô ta không xuất hiện trong hôn lễ của anh trai hắn, trong lúc tổ chức hôn lễ, không thể để cho cô ta bị người cùng Dung gia và Đàm gia tìm được.
Mọi chuyện đằng sau Farell không biết rõ, hắn giao Ngôn Nại cho công sự của hắn, chuyển lời của Thiếu chủ phân phó. AD suốt đêm ở trên máy bay, giờ ở trên xe hắn vẫn còn bộ dáng chưa tỉnh ngủ, nghe Farell nói xong liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ngôn Nại bị bọn họ nhốt vào một căn phòng tối, tuy tấm vải đên bịt mắt đã được lấy xuống, tay chân cũng được tư do, nhưng cô bị hạn chế giam giữ trong phòng. Thời điểm ăn cơm, có bánh bao được chuyển qua cánh cửa sổ nhỏ trong căn phòng.
Cô bị nhốt trong căn phòng này một này, không biết ba ba bọn họ có phát hiện chuyện cô mất tích hay không. Nghĩ đến mọi người trong nhà vẫn luôn buông thả cho cô và anh trai, anh trai lại là người không thích để tâm đến chuyện của người khác, hiện tại cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng Đàm Tuyết Thuần còn có lương tâm, sau khi cô ta đến chỗ an toàn có thể thông báo cho người tới cứu cô. Ngôn Nại không quên, lần này bị bắt cóc có điều gì đang chờ đợi cô, luân phiên cưỡng dâm, **, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không rét mà run.
Ngày hôm sau, AD giao Ngôn Nại cho thủ hạ của hắn, một mình giam trong phòng tối ăn bánh bao mà cũng coi là dạy dỗ?” Đóng cửa căn phòng, đi dạy dỗ một phen, Thiếu chủ phân phó chỉ cần làm cho cô ta im lặng,, còn lại cứ thế mà làm” Nói xong hắn sửa sửa cổ tay áo sơ mi, xoay người rời khỏi.
Ngôn Nại nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đi tới, cô vội nói với hắn: “Các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải là người các người cần bắt, xin thả tôi ra!” Cô không ngừng cầu xin.
Người kia cẩn thận quán sát, còn đưa tay sờ mặt cô một lượt, sau đó lộ vẻ hài lòng, không chút để ý tới cô đang khổ sở cầu xin.
Trái tim Ngôn Nại như vọt ra khỏi họng, đây là một căn phòng có giường! Cô gấp đến nỗi nước mắt chảy xuống, dù cô có nói như thế nào, người kia đều không để ý tới. Cô được an bải trong phòng này, nội dung tiểu thuyết cứ như vậy mà tiến hành.
Ngôn Nại ở trong phòng vắt óc suy nghĩ làm thế nào mới tránh khỏi một kiếp này, cô nhớ rõ nội dung trong tiểu thuyết có một ly nước bị bỏ thuốc, chủ nhân của thân thể này sau khi uống liền xảy ra chuyện. Chân tướng sự việc là chủ nhân của thân thể này bị luân phiên cưỡng hiếp, nhìn thì giống như chủ nhân thân thể này chủ động quyến rũ, quá trình xảy ra được quay lại, dùng để uy hiếp chủ nhân thân thể này không cần dây dưa với Dung Qúy Hàn. Cô không thể uống chén nước kia, chờ có cơ hội cô sẽ chạy đi, chỉ cần gặp được một người có thể nói tiếng anh, có lẽ cô có thể về nhà, cô ngây thơ nghĩ…
Thời điểm đưa bữa tối, thức ăn so với lúc trong phòng tối thì tốt hơn nhiều, nhưng một miếng cô cũng không chạm vào, cô đổ cốc nước xuống thảm, bánh bao bị cô vò nhỏ bỏ vào trong túi.
Không bao lâu sau, người kia đi vào, hắn nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, sau đó mang cô sang căn phòng khác, gian phòng này bày đầy dụng cụ X, mấy thứ này lần trước cô cùng với Đổng Song Song xem phim hành động đã từng thấy, cô lập tức quay người bỏ chạy, xuyên vào một bộ tiểu thuyết H thật kinh khủng.
Ngôn Nại còn chưa chạy đến cầu thang đã bị người kia bắt trở về, hắn bất mãn trói Ngôn Nại trở lại, ném lên giường. Ngôn Nại thấy vậy càng trở nên tuyệt vọng, cô khóc lớn, lớn tiếng bảo hắn thả cô ra. Người kia không biết thương hương tiếc ngọc, hắn còn tìm băng dính bịt kín miệng cô.
Lúc Đàm Tuyết Thuần đến nước D, thì điện thoại cho Dung Qúy Hàn: “Anh Qúy Hàn, em đã về đến nhà, hôn lễ nhất định phải tới đấy!” Chiều hôm nay cô đi tìm Dung Qúy Hàn, vô tình nghe được anh và người khác đang nói chuyện qua điện thoại. “Đúng rồi, người bị bắt là Ngôn Nại, không phải anh hận nhất người Ngôn gia à? Giúp anh một lần đấy.” Dung Qúy Hàn sai người đưa cô đi, thế lực của anh rất lớn, cô chỉ có thể tìm một người thế thân, để cho cô có thời gian về nước.
Dung Qúy Hàn không nghe Đàm Tuyết Thuần nói xong đã tắt máy, anh vội vã gọi điện thoại đến nước Y cho Tịch Tư, để cho cậu ấy nhanh chóng quay lại. Tịch Tư nói cậu ấy đã làm xong việc, khi đó Đàm Tuyết Thuần chưa trở lại thành phố B, anh không hỏi thăm. Anh vốn định đến lúc Dung gia và Đàm gia không thấy cô ta nữa, anh sẽ giả vờ cùng bọn họ tìm kiếm. Trong nhà ngoại trừ anh trai, không ai biết anh quen biết gia tộc Bố Tư Nặc, hôn sự này anh cũng chưa bao giờ tỏ thái độ với người trong nhà, cho nên mọi người sẽ không hoài nghi anh. Tịch Tư ở bên đó cũng sẽ có cách để cho Đàm Tuyết Thuần chủ động từ bỏ hôn sự này, tóm lại anh không thể để cho cô ta kết hôn với anh trai.
Đến hôm nay thì Ngôn Nại đã bị bắt được hai ngày, mọi chuyện Tịch Tư đều giao cho thuộc hạ làm, chỉ sợ bây giờ cậu ấy cũng chưa biết đã bắt sai người, không biết Ngôn Nại có xảy ra chuyện gì hay không. Dung Qúy Hàn chưa phát hiện chính bản thân anh lo lắng như thế nào, bên trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Tịch Tư đang ở trong phòng hội nghị đàm phán công việc, di động của anh vang lên, nhìn xem điện thoại là ai gọi tới, sau đó ở trước mặt mọi người nghe máy.
“Tịch Tư, thuộc hạ của cậu bắt sai người rồi, Đàm Tuyết Thuần đã trở về nước D, mau xem một chút, cô gái Ngôn Nại bị thuộc hạ của cậu bắt hiện tại như thế nào rồi!”
Tịch Tư vừa nghe, anh lập tức thu hồi thái độ thờ ơ, liền đứng dậy rời khỏi phòng họp. Anh cắt đứt điện thoại với Dung Qúy Hàn, lại cho thuộc hạ gọi Farell đến, cuối cùng nghe từ AD biết được, hôm nay Ngôn Nại sẽ bị bọn họ dùng thử thuốc mới nghiên cứu được, đây là một loại thuốc mê giao hoan dược tính rất mạnh, loại thuốc này một khi ăn vào, nhất định phải giao hợp, nếu không sẽ liên tục giải sẽ luôn luôn khát vọng.
“Nếu cô ấy mất một cọng tóc, liền đem các ngươi ném xuống biển cho cá ăn.” Tịch Tư ngoan độc quát AD, nghe AD nói bọn họ an bài cho Ngôn Nại ba nam nhân, anh hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ. Vậy mà bọn hắn lại dám đối xử với cô gái trong lòng anh, may mà phát hiện sớm, nếu không anh không dám suy nghĩ tiếp. “Các ngươi không được chạm vào cô ấy, để cô ấy một mình trong phòng, tôi lập tức tới.” Anh nghĩ hiện tại Ngôn Nại nhất định rất sợ hãi, Farell chết tiệt, bảo hắn bắt người còn bắt sai.
Ngôn Nại vừa bị che miệng, AD chạy tới, hắn áy náy nhìn Ngôn Nại khóc đến hai mắt đỏ bừng đang ở trên giường, hiện tại hắn muốn cởi dây trói trên tay cô, nhưng Thiếu chủ hạ lệnh không cho bọn hắn chạm vào cô… Hắn kéo thuộc hạ ra khỏi phòng, để lại một mình cô trong đó.
AD nhìn Ngôn Nại liền cảm thấy cô không giống người thích dây dưa với đàn ông, lúc này mới biết thì ra Farell bắt nhầm người. AD là điển hình nói vuốt đuôi ngựa! AD đứng ngoài cửa chờ Tịch Tư đến, lần này bắt sai người, hắn cùng Farell không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Farell cũng cực kì thấp thỏm, hẳn khổ sở đưa tay cùng AD đồng thời mở cửa, hắn biết mình xong đời rồi, nhất định sẽ bị Thiếu chủ đưa ra làm bia ngắm luyện sung.
Tịch Tư dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, anh hỏi xem thuốc giải loại thuốc nghiên cứu đến đâu rồi, kết quả chỉ có thể dựa vào giao hoan. Trong lòng anh mắng mấy tên nghiên cứu đúng là ăn no không có việc gì làm, nghiên cứu ra loại thuốc như vậy, thật sự vô sỉ.
Hai tên gác cửa thật ngu xuẩn, xong việc này anh sẽ tìm bọn hắn tính sổ, hiện tại Ngôn Nại là quan trọng nhất. Tịch Tư đối mặt với Ngôn Nại đang ở trong phòng, anh sợ cô sẽ hận anh, sợ anh, dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh. Lần đầu tiên ở ven đường anh nhìn thấy cô đã có chút thích cô, lần đó anh vẫn cho rằng cả đời này anh sẽ không yêu, không nghĩ tới anh lại gặp cô.
Tịch Tư cảm thấy ánh mắt Ngôn Nại rất đẹp, trong suốt, ngây thơ, không nhuốm bụi trần. Là ánh sáng chiếu tới lòng anh. Anh chưa từng nghĩ tới muốn kéo cô vào thế giới của anh bởi vì trong thế giới của anh không có ánh sáng. Thích không có nghĩa là giữ lấy, anh biết cô sống dưới ánh mặt trời sẽ vui vẻ hơn. Căn bản cô không biết tới sự tồn tại của anh, nhưng anh gặp cô ba lần, mỗi lần anh đều thích cô hơn. Trở lại nước Y, anh không nhịn được mà nghĩ tới cô.
Anh không nghĩ tới Farell lại bắt nhầm người, dẫn cô đến bên cạnh anh, đây là duyên phận của bọn anh sao? Tịch Tư bất đắc dĩ cong môi cười, hiện tại anh không có dũng khí bước qua cánh cửa này, khi nào thì Tịch Tư anh lại nhát gan như vậy hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook