_Chính xác!_Bảo, Như, Minh cùng nói.

_Nhưng không lẽ là pà Thanh hại bọn mình sao, dù tui không ưa bả cho lắm nhưng dù sao tui thấy bả chị được cái dễ nghe lời và dễ bị lợi dụng thôi, chứ còn nhiêu thì cũng tốt._Như nói thật lòng.

_Tôi cũng không biết phải là chị ấy không nữa!_Minh nói nhưng không nhìn vào mặt ai cả.

_Là sao?_ai cũng khó hiểu nhìn Minh.

_Vì quà của chị Thanh đã tặng mình hôm qua rồi, nhưng hôm nay lại thêm 1 món nữa, tuy cũng hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ chị em sẽ cho quà nhiều hơn nên nghĩ cũng bình thường thôi, nên không nói cho mấy bạn biết, hơ hơ_Minh vừa nói vừa gãi đầu.

_Như vậy mà không bình à, lúc món quà đó được đem vô phòng là tuy nghi nghi rồi, tui đoán là chắc chắn có chuyện gì xảy ra, không ngờ nó đến nhanh đến vậy_Hoàng giả vờ vuốt râu nói.

_Chắc chắn ai đó đã mạo danh chị Thanh để gởi món quà này đến buổi tiệc, và muốn chuốc thuốc tụi mình đây mà, mà đoán không nhầm thì đây là thuốc ngủ hay sao ấy, nãy giờ tôi buồn ngủ quá mà không giám chợp mắt 1 cái_Bảo nói rồi tự đưa mình lên nấc than thiên thần.

_Còn ai vô đây nữa, là ông Nam chứ ai, không hiểu sao cái thằng cha đó cứ bám díu lấy con Zenny hoài thế nhỉ, thiệt là đáng ghét mà._Như nói bằng giọng chanh chua thấy sợ luôn.

_Bây giờ biết hắn ta bắt cóc Hân rồi, tụi mình làm gì nữa đây!_Bảo thấy nãy giờ hơi bị lạt đề nên sự lo lắng cho nó bây giờ của câụ càng tăng lên.

_Phải tìm đến bọn chúng để đòi người chứ sao, còn ở đó hỏi thừa!_Hoàng lại nóng tính nữa rồi.

_Thế cậu tập hợp những người giỏi nhất bên cậu đi, bọn tôi cũng vậy, tôi thấy bọn nó cũng nhiều lắm, tôi dò theo máy của Hân thì biết chỗ bọn nó ngay ấy mà, hẹn 1 lát ở cổng bệnh viện ha!_Minh quyết định nói.

_Nhưng cậu chưa khỏe mà định đi đâu? ở lại đây đi, tụi tôi đi là được rồi._Bảo căn dặn.

_Cậu nghĩ tôi có thể ngồi yên khi người yêu mình đang gặp nạn và bạn bè đang xông vào nơi hiểm nguy sao, tôi không muốn bị coi là kẻ nhát gan đâu._Minh nói nghiêm không ra nghiêm giỡn không ra giỡn làm mấy đứa bạn phải bó tay mà cho theo, nhưng không cho đánh nhiều vì sợ tổn hại đến vết thương. _________________Ở khu biệt thự bỏ hoang________

_Ưm, ưm,…. Nó cảm nhận cơ thể đang bị 1 vật gì đó đè lên suýt nghẹt thở, nên cố gắng gượng dậy.

_Cưng của anh tỉnh rồi à!_1 bàn tay ấm áp nựng càm nó, nó thấy không rõ khuôn mặt người đó, nhưng giọng nói thì rất quen, không biết nghe ở đâu rồi ka`.

Nó lắc đầu nguậy nguậy cố thấy rõ đối phương, người đó vẫn không xoay chuyển đi đâu, nằm ôm nó, và môi nó đã bị người đó chiếm tiện nghi mất hồi nào không biết, đến khi cơn dục vọng trong người anh ta lớn hơn, đè mạnh xuống kéo dây váy nó chệch sang 1 bên dùng lưỡi liếm lên xuống từ chiếc cổ dài xuống vai, làm nó rùng mình mấy cái. Anh ta tiếp tục hôn môi nó mãnh liệt, giờ nó không còn tâm trí để cảm nhận cảm giác trên mây của anh kia trao cho nó nữa, nó cố chớp mắt lia lịa để nhìn rõ đối phương, a thấy sơ sơ rồi, tóc màu nâu tự nhiên, mái tóc hơi phồng bềnh, anh ta cứ cuối xuống hôn nó thế này làm sao mà thấy hết không mặt được, cố gắng gượng hết mình, đẩy hết sức lực lên vùng răng, cắn mạnh vào.

_Aaaa…khốn kiếp!_tên đó buông nó ra ngay, mặt hầm hầm đi tới bên cạnh nó, nắm lấy tóc nó kéo lên trên không khí, mặt nghênh nghênh nói_Em tưởng được anh thích thì ngon lắm hả, muốn chống đối hả, thì thế này này…_hắn ta lại ôm lấy đầu nó hôn môi nó dữ dội, còn cắn làn môi mềm của nó nữa chứ, làm môi nó bầm dập chảy cả 1 hàng máu tươi, thấy thế hắn ta, giụt đầu nó về chỗ cũ, còn kêu 1 tiếng cốp nữa chứ, chắc bể xọ rồi.

_Chó chết_nó thấy mặt hắn ta rồi, là tên Nam chứ ai, hắn dám làm nó người không ra người ma không ra ma, vì bây giờ kể sơ sơ về tình trạng của nó là, hai tay hai chân đang bị cột ở bốn phía của chiếc bàn, cũng may là quần áo còn yên nguyên, hehe, tuy hơi dơ 1 chút nhưng còn đỡ hơn trụi lũi, đầu tóc bây giờ nó tự nghĩ cũng biết bù xù tới cỡ nào, vì vừa này thằng đê tiện kia vừa nắm lên nắm xuống mà, chắc không còn nguyên vẹn được rồi, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt vì bị chụp thuốc mê, đôi môi hồng hào bị cắn cho chảy máu đỏ quét, 1 nữa là khô vì thiếu nước, hjx hjx, mình mà được đưa vô trong mấy cái ngôi nhà ma, chắc được tiền nhiều lắm à, huhuhu….

_Anh bắt em về đây cũng cực khổ lắm à, cho nên chúng ta cần chơi trò gì đó cho giải khuây chút chứ nhỉ?_Nam ngồi chểm chệ trên chiếc ghế xoay, tay mon men cái máy ảnh kỹ thuật số, màu trắng, mắt thì nhìn thẳng vào nó, miệng cười nham nhở.

_Mẹ nó, mày có giỏi thì cởi trói cho tao rồi 2 đứa đánh tay đôi chứ đừng có ở đó mà sủa nhảm nhí nữa, mà cái mồm của mày đưa được rửa sạch sẽ hả? Nếu biết cái mồm của mình thối quá thì đừng có há ra, không thì ô nhiễm không khí trong lành của người ta lắm._nằm trên chiếc bàn 1 lúc, nó cảm thấy tỉnh táo hơn và căm hận Nam hơn, có cơ hội chữi Nam thì phải chữi cho đã chứ, không cần câu nệ gì hết, chữi lộn thì đâu có giai giế gì, kaka.

_Hừ, coi em lớn giọng được bao lâu_Nam nói rồi ngoắc tay ra hiệu cho đàn em vào.

Có 1 người cao cao, trắng trắng, khuôn mặt baby khá quen thuộc dần dần tiến lại chỗ nó. Nó cũng trợn tròn mắt ra bất ngờ nhìn người đối diện.

Ở 1 nơi khác 1 đám người đang tra địa điểm lần mò cùng chiếc điện thoại trên tay, ai nấy đều trầm lặng, khúc đường yên tĩnh đến đáng sợ, mối nguy hiểm đang gần được họ hé lộ.

_Tuấn Anh, em đến rồi sao, Minh và cái Như đến rồi phải không? Họ đâu rồi, em mau mau qua đây cởi trói cho chị, nhanh lên!!_nó hối thúc cậu bằng ánh mắt nghẹn ngào, nhưng đáp lại nó là sự yên lặng, cậu chỉ nhìn nó 1 cái rồi, xoay đi nơi khác, khẽ gụt đầu xuống.

_Em làm gì vậy mau qua đây cởi trói cho chị đi chứ! Tuấn Anh!!_nó thấy thái độ vô tình của Tuấn Anh càng làm cho nó tức giận, thời buổi nào rồi mà còn chậm chạp như vậy nữa chứ, thật bực mình mà.

_Em hãy ngoan ngoãn nằm yên chỗ đó đi, đừng kêu gào chi vô ích thôi, em nhờ vả sai đối tượng rồi._Nam nói rồi vỗ nhẹ lên vai của Tuấn Anh, cậu ta cuối chào, ra vẻ cung kính.

Thì ra là người của Nam, thật đáng ghét mà, không ngờ cậu ta lại đối xử với nó như thế, chả phải nó coi cậu ấy như em trai của mình sao, còn cho nhập bọn vào hội Hải Âu nữa chứ, mọi chuyện là do nó quá nhẹ dạ cả tin, tự mình hại mình, còn than trách ai nữa chứ. Nó nghĩ như thế và xoay mặt đi nơi khác, không muốn nhìn 2 con người đó nữa, nếu gặp chắc kềm lòng không đậu mà nhảy vào đấm ngay vào mặt mỗi người 1 cú quá.

Thấy thái độ của nó như thế, Nam tạm hài lòng, anh thủ thỉ chuyện gì đó vào tai của T.Anh, khi nghe xong sắc mặt T.Anh không được tốt cho lắm, hơi sám xịt lại, nó cảm nhận được điều chẳng lành đây mà. 15’ sau…..

Aaaaa….tránh ra…hức..hức…tránh ra….Minh ơi, cứu mình với, Minh ơi..huhu…huhuhu….hức hức…tránh ra…hức hức…

RẦM…..

_Hân ơi, cậu đâu…_Minh và cả bọn xông vào, trên tay cầm 1 ống típ sắt, mình lấm tấm mồ hồi nhể nhãi, dơ có, máu cũng có, miệng nói mắt thì nhìn đảo toàn bộ căn nhà, mắt dán vào 2 con người trước mặt.

Nó bị Nam xé rách toàn bộ quần áo, chỉ còn nội y bên trong, áo ngực gần bị hắn ta lột sạch, tay chân vẫn bị cột chặt, cũng may là họ vào kịp.

Nam thì đang đè lên người nó, táo bạo hôn và ăn đậu hủ của nó, tưởng rằng nãy giờ đã gạo nấu thành cơm rồi, nhưng anh chàng T.Anh này ở bên cạnh chụp hình lại, mới ôm hôn nó được 1 2 phút thì thằng nh0k đã gọi dậy chỉ cách bấm chụp, chụp những chỗ nào, chụp hướng nào, có cần chụp toàn bộ khuôn mặt Nam luôn không v.v…vì thế mà anh chưa làm xong nhiệm vụ ăn sạch nó, anh hận thằng nh0k này, nó làm thế để kéo dài thời gian chờ bọn kia đến đây mà, đúng là nuôi ong tay áo mà.

_Minh, hức hức…._nước mắt nó giàn dụa, bây giờ nó sợ lắm, nó cũng là con gái mà, trong tình thế như vầy, nó hoảng lắm chứ, thấy được mặt Minh như bắt được vàng, nó không ngừng gọi tên anh.

Minh nắm lấy cổ áo Nam, kéo anh ta ra khỏi người nó.

Bốp.

Nguyên cú đấm vào mặt Nam, làm khuôn mặt đẹp trai rạn ngời mà không chói lóa của anh chàng, in hằn dấu đỏ, môi túa máu, đi đứng lạng chạng, không muốn vững.

_Hơ, mày đến cũng sớm quá chứ!_Nam cố đứng vững, trở lại với khuôn mặt kiêu ngạo được che dấu bấy lâu.

_Không ngờ anh lại chơi những trò đê tiện như vậy._Minh tức giận nói.

_Ở đời mà, sống không vì mình thì trời chu đất diệt đó nghe chưa nh0k!_Nam cười điểu nói.

_Anh hết thuốc chưa rồi!_Minh cũng không biết nói thêm gì nữa, chỉ biết đến gần cỡi trói cho nó.

_Muốn đi ra khỏi đây à, đâu có dễ thế._Nam nói rồi vỗ tay ra hiệu cho bọn đàn em núp ở khắp nơi xông ra chắn cửa, tay cầm mã tấu đứng chờ sẵn.

_Chơi thì chơi! Vô tụi bây_Hoàng nói rồi, kêu bọn đàn em tiếng lên._Minh, cậu còn yếu nên ở lại bảo vệ cho Zenny đi, bọn nầy để tụi tôi lo được rồi.

_Ưhm!_Minh nghe theo, tiếp tục cởi trói cho nó, nó yếu ớt ôm chầm lấy người Minh, tay chân bũn rũn.

Cái mã tấu ở đâu sao lưng Minh chém xuống, nó hoảng hốt la lên, cũng may là có Bảo đá tên đó sang một bên, không cho đụng được đến 2 người, Hoàng thì lo đánh với Nam bằng côn, kêu cốp cốp nghe đến vui tai, còn Như cùng mấy tên đàn em của cô đang ra sức đánh với bọn xã hội đen chính gốc, có vẻ rất khó khăn lắm mới thắng được bọn này, vì số lượng của bọn chúng thật sự quá đông, đánh tên này nằm xuống tên khác lại nhào vô, chả biết khi nào mới hết đây.

Minh thì 1 tay ôm nó, 1 tay dùng ống típ chặn đường đánh của bọn kia, sợ đụng trúng vào nó, còn nó thì không sợ gì chỉ là thấy mình yếu đuối quá, chẳng làm được gì hết, cứ ngồi ỳ đó cho người khác che chở thật là mất mặt quá, nhưng làm nó yêu Minh nhiều hơn, đúng là khi gặp bất trắc mới biết đâu là người bạn tốt, những người đang đánh nhau trước mặt nó đúng là những người bạn hiếm có, khó tìm.

_Đáng ghét, dù tao có bị đánh đến chết cũng không để bọn bây vui vẻ bên nhau đâu_Nam bị Hoàng đánh đến gụt xuống đất, nhưng khi bắt gặp nó và Minh ôm ấp nhau trên chiếc bàn, gần đó có 1 cục đá khá lớn, vì khoảng cách giữa anh và chỗ nó cũng không xa, thế là nhắm thẳng vào Minh mà phóng tới.

_Á……..một tiếng la khẽ của người con trai cất lên, anh nằm ịch xuống đất, mắt gần như nhắm lại, đầu chảy máu rất nhiều, miệng anh ú ớ không nên lời, khoảng không chìm vào im lặng không lối thoát. -Hự...

Nó quay lại nhìn...Tuấn Anh nằm đó...Đầu bê bết máu...Nó mặc kệ cái thân thể còn mỗi nội y của mình,mặc kệ cuộc hỗn chiến đang xảy ra,mặc kệ vòg tay bảo vệ của Minh,vội chạy đến bên thằng nhỏ.

_Nhóc...Dậy đi,dậy đi...mi về cùng phe với tên Nam...hành hạ ta...rồi bây h nằm 1 đống như vậy hả???Tỉnh dậy đền tội mau lên-nó nói bằng giọng trách móc mà nước mắt chảy dài

Minh nhìn tình cảnh trước mắt mà lòng quặn đau...nó cũng thích thằng nhỏ lắm chứ...

Minh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài rồi khoác lên mình nó:

_Dính bẩn 1 tí,mặc vào đi,rồi đưa thằng nhỏ vô bịnh viện

Nói rồi Minh liền cầm ống tuýp sắt nhanh nhẹn giáng cho thằng cẩu đánh lén 1 nhát.Nó giúp Minh đỡ Tuấn Anh lên lưng Minh rồi cả 2 vừa đỡ những gậy gộc,ống nước liên tục phang tới,chạy ra khỏi căn nhà cũ kỹ,leo lên chiếc xe hơi màu đen mà cả bọn Minh lúc đi giải cứu nó đã dùng làm phương tiện.

Hoàng,Như và Bảo đồng loạt liếc nhìn về phía cánh cửa sập xệ vừa đóng lại.Cả 3 cùng hiểu ra mọi chuyện khi thấy:

-Minh,nó và Tuấn Anh cùng biến mất

-1 tảng đá bể nát nằm kế 1 vũng máu to tướng còn đang lan ra

Tiếp tục chiến đấu...Cả 3 không bận tâm về những việc vừa xảy ra.Vì họ đều đóan ra được nó và Minh đều bình an...

Như coi bộ đã đuối sức.Những cú đấm,cú đá tung ra vẫn nhiều nhưng yếu ớt đến mức bọn chuột cống hầu hạ Nam dễ dàng gạt đỡ.Như bị 1 con chuột vung tay tát 1 cái vào mặt sau khi né được hết những đòn đánh của nàng.Như chới với.Nàng té xuống nền đất dơ bẩn,hôi hám vương *** máu và....thây người.Thằng chuột cống chưa kịp ăn mừng thì:

_Chết bà mày đê!!!!!

Liền theo đó là 3,4 ống nước sắt đập túi bụi lên lưng,lên mặt của thằng chuột to gan lớn mật đó

_Hoàng....chỉ là 1 cái tát thôi mà.Có ăn nhằm gì đâu mà ông phản ứng dữ vậy???

_Tui...Tui chỉ biết bảo vệ Như thôi....Đến cùng...Cho dù chết tại chỗ này...

.................

_Chiến đi...Nói nhiều quá hà

Như ra hiệu cho Hoàng đỡ dậy.Tiếp tục cuộc chiến với lũ chuột cống hôi hám và dai như đỉa trâu này

Tít...Tít...Tít

Tiếng kêu đều đều của chiếc máy đo nhịp tim Tuấn Anh càng khiến không khí trong căn phòng bệnh thêm nặng nề.Tuấn Anh vừa được cấp cứu xong.Đã qua cơn nguy kịch.Nhưng Tuấn Anh đã chìm vào hôn mê sâu,vẫn phải phẫu thuật.Bác sĩ nói sẽ chia ca phẫu thuật này ra thành nhiều ca.

Minh đã bỏ ra ngòai từ lâu,chắc Minh đang gọi điện thoại cho ai đó.Nó ngồi gục đầu vào chiếc giường bệnh của Tuấn Anh.Nó đang nhớ về những chuyện vừa xảy ra...Nó nhớ lại lúc Nam làm nhục nó...Mọi việc xảy ra quá nhanh...Nó đang đau khổ,lo sợ...và Minh đến.Nó biết ơn Minh lắm!Nếu lúc đó không có Minh đến thì...Nó rùng mình 1 cái...

Từng đợt khí lạnh tỏa ra từ 2 cái máy lạnh cứ vù vù như giông bão luồn qua kẽ áo,xâm nhập làn da trắng muốt của nó ẩn dưới chiếc áo đắt tiền...dính đầy máu.Nó lại rùng mình 1 cái nữa...

Cảm nhận được có 1 cặp mắt soi mói đang nhìn mình trừng trừng,nó quay ngoắt lại,đưa hai tay lên thủ thế.Minh ngồi đó.Minh ngồi trên chiếc giường bệnh trắng toát thứ hai trong căn phòng,giương đôi mắt buồn bã của hắn,nhìn chằm chằm vào nó.Hình như Minh thậm chí không để tâm đến sự phản ứng của nó. _Hân có bị làm sao không?

.......

_Không.Nhờ có Minh cứu đó.Cám ơn Minh nha.

Nó tươi cười trả lời,nhẹ nhàng buông thõng 2 cánh tay xuống,tự hỏi Minh ngồi đó từ khi nào?

Minh quay ngoắt mặt đi...Nó hơi bất ngờ....Nó tiến đến gần...định đáp cái mông vàng ngọc của mình xuống ngay cạnh Minh

_ĐỨNG DẬY!

Tiếng la lớn của Minh làm nó giật mình,thay vì đáp cái chảo không dính của mình xuống cái nệm êm ái kia,nó...bay xuống áp chảo xuống sàn.Mặt sàn lạnh ngắt khiến nó nhảy cẩng lên 1 lần nữa.Và nó quyết định ngồi lên mé giường của Tuấn Anh.

_Minh bị sao zạ?Sao hông cho Hân ngồi kế Minh?

Minh nhìn nó chằm chằm muốn lồi 2 con mắt ra luônCứ như thể nó là vật thể lạ từ trên trời bay xuống hay sao á.

_Bây giờ giải thích đi.

_Giải thích cái gì cơ?

_Tất cả!Hân đã nói sẽ giải thích cho tui mà.Tại sao Hân lại có mặt trong cuộc ẩu đã giữa 2 phe dân chơi đứng đầu thành phố?Nói đi!

_Tui...Tui cũng không giấu Minh nữa.Nhưng xin Minh,hãy bình tĩnh sau khi nghe câu trả lời của Hân...

.................Im lặng...........Thật lâu...........

_Tui không phải tên Hân.Tui tên Băng Băng.Tui cũng không phải là một cô gái bình thường.Tui là CHỊ HAI CỦA BĂNG NHÓM HẢI ÂU.Nói đến đây,chắc Minh cũng hiểu ra lý do vì sao tui lại ở đó lúc 2 bên gây sự với nhau rồi chứ?

...............Một khoảng lặng...........Thật lâu..............

_Như và Hoàng là bạn thân của....Băng.Cả hai đều là người trong nhóm Hải Âu,đúng không?

Nó nhẹ gật đầu....

_Còn chuyện gì mà cô đang giấu tui không?

_Không!Hết rồi.

................Lại 1 khoảng lặng..........Thật lâu............

Minh chậm rãi đứng lên, 2 tay đút túi quần

_Cô là dân chơi hả?

Nó gật đầu.........

_Được rồi......Tôi quyết định....

_Chia tay đi.Tôi ko yêu những người như cô.Chưa nói j đến việc cô lại là kẻ thù ko đội trời chung của tôi.Bây giờ..trở lại như trước đi.Gặp nhau ở đâu,là tôi sẽ gọi đàn em chiến với cô tới cùng.Liệu mà tránh.

Nó hơi ngỡ ngàng.Thật sự.....đau quá....Đau thật đó....Đau còn hơn cả khi bị Nam nắm tóc....

Được rồi....Lấy lại bình tĩnh......Mình phải nói cái j đó.....Với Minh........

_Ừm-nó nặn ra một nụ cười mà đến cả Hoài Linh có rặn đến tét mỏ cũng chả ra được-Băng tôn trọng quyết định của Minh.

Minh quay người...bước đi....

Cánh cửa đóng sầm lại....Cái sàn phòng bệnh lạnh ngắt vốn ko sạch sẽ gì mấy, bây giờ còn bị bẩn thêm.....



.....LỆ

AI

.....VỪA....RƠI XUỐNG........

Nó đưa tay lên bịt miệng....tránh ko để phát ra bất cứ âm thanh nào......Minh đi mất rồi....Đi thật rồi......

Nó lau nước mắt.....Liếc xuống Tuấn Anh.....Chợt nhớ ra điều gì đó....Nó cố lấy lại giọng bình thường,móc phone gọi cho ai đó

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương