Có Khi Nào Anh Quên?
-
Chương 5: Đừng ai đụng chạm đến ai nữa
Chị Ngọc giận dữ, kéo mạnh tay tôi rồi dùng chân đạp một lực mạnh vào cửa văn phòng. Ở trong, đôi trai gái ôm hôn nhau tình tứ. Chị cười khinh bỉ, lấy cốc nước trên bàn hất mạnh vào hai người kia.
- “Này, cô làm gì đấy?”
- “Giám đốc, anh thật hồ đồ. Anh nghĩ Phương của anh thương anh chắc. Anh nghĩ người ta có chuyện gia đình chắc. Anh nghĩ là nó rảnh để nấu cháo cho anh ăn sao. Mơ đi! Đến nhặt rau, vo gạo nó còn chẳng biết, huống hồ là băm thịt rồi nấu cháo.”
Mặt anh đen hẳn, ánh mắt chứa đựng sự căm thù nhìn tôi. Tôi giật mình, anh ghét tôi đến thế sao? Con Phương kéo tay áo anh giật giật, giọng cứ nhẹo nhẹo:
- “Anh à. Em không sao cả, kệ dì đi!”
- “Mày kệ thế nào? Chẳng qua mặt mày dày nên không nói nên lời thôi!”
Phương sao hiền thế nhỉ?
- “Tôi không biết có sự hiểu lầm gì không? Nhưng cô và Phương là dì cháu với nhau. Lẽ nào cô nghe lời xuyên tạc của người dưng mà bôi nhọ danh tiếng gia đình? Nói thật, bôi nhọ Phương thì cô cũng tự bôi nhọ chính mình thôi!”
- “Anh...anh...”
Chị Ngọc giận đến đỏ mặt tía tai kéo tôi về phòng. Chị nói với tôi:
- “Làm đơn nghỉ việc đi!”
- “Dạ?!”
- “Đừng luyến tiếc cái thứ đó. Hắn không xứng với em!”
- “Nhưng đi rồi thì chúng ta phải làm sao ạ?”
Ai cũng biết làm được trong công ti của anh rất khó, vì lương rất cao lại được hưởng chính sách ưu đãi. Tôi nửa tiếc tiền, lại nửa không muốn rời xa anh. Dầu cho anh có đối xử thế nào với tôi.
- “Chị còn ít vốn nhỏ dành dụm. Mình mở quán bánh đi. Hồi xưa em làm bánh ngon lắm mà. Còn chị sẽ học pha đồ uống. Chị tin, thoát khỏi cái công ti và hai đứa thối nát kia, chúng ta vẫn có thể sống tốt.”
Lời chị nói, tôi thấy có lí. Cứ theo chị đi, thực chất, tôi cũng chán cái cảnh phải thức khuya dậy sớm để nghe anh la mắng, để anh giục một đống tài liệu, hồ sơ bắt tôi làm, hay những lần vô tình thấy anh và con Phương âu yếm bên nhau,... Tất cả, mọi thứ, tôi đều không muốn thấy, không muốn nghe nữa.
- “Được, em sẽ theo chị!”
Hai chị em, cầm tờ đơn xin nghỉ việc lên phòng giám đốc. Mặt anh tối sậm lại, tôi không biết nên ứng xử thế nào trước mặt anh nữa.
- “Hai người, muốn nghỉ việc?”
Chị Ngọc quả quyết hơn tôi nhiều. Chị dõng dạc tuyên bố:
- “Đúng, anh và cứ ở lại mà mê muội đi! Sau này nhận ra đừng hối hận.”
Rồi chị kéo tay tôi đi ra khỏi công ti đó. Từ hôm đó, hai chúng tôi, không còn ai là người của công ti Gia Anh đó nữa rồi.
---------------------------------------
Quán bánh nhỏ được mở, ban đầu cũng không mấy đắt khách lắm. Nhưng không vì thế mà hai chị em tôi mất niềm tin. Lúc đó, phải nói là cực kì khó khăn cho chúng tôi, đặc biệt là chị Ngọc. Chị phải đi chạy đôn chạy đáo, tìm nơi này nơi khác làm việc, tìm từng đồng từng cắc để tăng thu nhập cho quán. Đôi lúc, tôi cũng muốn giúp chị mà chị lại bảo :“Em mà đi rồi thì quán ai trông?” Nên tôi đành phải ở lại trông quán.
Dần dần, cũng cải thiện hơn. Người người đến quán để ăn ngày một tăng. Chị không còn đi làm thêm ở ngoài nữa, mà ở lại quán phụ tôi. Việc trộn bột, nặn bánh rồi nướng bánh, tôi đều giỏi về khâu đó. Chị Ngọc thì phục vụ. Nhằm khi thấy ghen tị với chị ghê, nhiều anh cứ gạ gạ hỏi thăm số điện thoại chị suốt, làm tôi phát điên lên vì ghen tị.
Do chị Ngọc có gu thẩm mỹ cao, đã thiết kế quán nhìn trông đơn giản nhưng lại xinh xắn, gọn gàng lắm. Vả lại, bánh lại không đến nỗi tệ, tôi lại chịu khó ra nhiều loại mới. Nên khách hàng cứ thế mà tăng lên. Thế là chị bàn với tôi tuyển thêm nhân viên, chứ hai chị em làm việc thì lại không xuể. Rồi tôi cũng đồng ý.
Mấy đứa nhân viên được tuyển vào làm ngoan lắm. Chúng nó học hỏi cũng nhanh. Đa số là sinh viên nghèo làm thêm nên tôi cũng thông cảm cho những giờ mà chúng nó bận không đến làm đươc. Một hôm, tôi đang tìm tòi làm bánh tisurami mà hôm qua tôi mới xem trên mạng. Không biết kí ức ở đâu tràn về, tôi nhớ tới mẹ của anh ấy, người đã dạy tôi làm thế nào để tăng độ thơm của bánh, làm thế nào để bột đánh không bị tanh mùi trứng,...Nhờ cô mà tôi đã yêu thích nghề làm bánh hơn. Tôi tự đánh vào đầu mình vài cái, tự trách bản thân muốn quên sao mà khó quá. Bất ngờ, tiếng chuông gió của khách khi đẩy cửa vào vang lên:
- “Anh ơi, em nghe nói quán này mới nổi gần đây. Người ta lại ăn và chụp hình nhiều lắm!”
Giọng nói này sao cứ như cái Phương ấy. Tôi mong không phải là họ. Dặn cái Trân ra ngoài hỏi xem khách ăn gì rồi làm. Còn tôi, đứng sau tấm rèm bên trong không dám ló mặt ra. Vì sợ đó là anh. Sợ phải đối diện với hai người họ.
- “Chị ơi, anh ấy bảo uống một li cà phê nóng. Còn chị kia thì muốn ăn bánh muffin chà bông.”
- “Ừ”
Tôi chưa kịp nhận ra hai vị khách có giọng nói quen thuộc đó thì bị cái Trân làm cho giật mình. Quên mất mục đích ban đầu. Thế là cặm cụi vào làm bánh. Cái giọng nữ chính, sao mà cứ luyên thuyên từ chuyện này sang chuyện khác. Còn giọng nam thì ít cất lời lắm, trả lời rất ngắn gọn. Lúc sau, chị Ngọc về:
- “Mai ơi, chị về rồi đây! Quán có khách à?”
Cả hai phía của bất ngờ đồng thanh một từ, hai chữ ngắn gọn: “HẢ?!?“. Rồi con Trân hớt hải chạy vào, mặt nó lúng túng:
- “Chị ơi, chị ra mà xem, chị...chị...Ngọc với khách....hình như sắp có chuyện không hay!”
Bánh muffin còn đang nướng dở, tôi chưa kịp đem ra lò đã bị cái Trân kéo ra ngoài rồi. Cảnh tượng không nên thấy đã diễn ra. Đúng như tôi nghĩ, giám đốc và Phương.
- “Ra là làm ở đây!”
- “Ừ. Tới đây làm gì? Sao không đến nhà hàng năm sao mà ăn?”
Tôi nín thinh nhìn cái Phương và chị Ngọc đang đấu võ mồm. Lâu lâu lén nhìn anh. Mà sao ánh mắt ấy, sao cứ nhìn tôi suốt thế? Anh có vẻ gầy hơn thì phải. Lẽ ra không gặp người như tôi anh phải vui lên chứ? Đằng này...
Con Phương tự dưng kéo anh đi. Mà nó gọi, anh cứ thẫn thờ nhìn tôi. Nó nóng đến mặt sưng mày sỉa. Tôi cũng không biết nên ứng xử thế nào trước cảnh tượng này nữa.
- “Anh à, mình về thôi!”
- “...”
- “GIA ANH, CHÚNG TA VỀ!”
Nó hét lớn, giờ anh mới giật mình. Vội giục tờ 500 ngàn xuống bàn:
- “Khỏi đem ra!”
Hành động của anh, sao mà khinh người đến thế. Hai người họ làm như bố thí cho chúng tôi không bằng. Chị Ngọc tức tối chửi rủa, đuổi cả hai ra khỏi quán. Không hiểu sao, cái tính bốc đồng của tôi nổi lên, cầm tờ tiền, tôi giục vào mặt cả hai. Tách cà phê nóng lúc nãy anh kêu, tôi hất vào hai người, làm ướt cả túi xách hàng hiệu của cái Phương:
- “Mày điên à Mai? Làm dơ hết rồi”
- “Giờ mới lộ ra bản chất thật nhỉ?” - anh nhếch mép khinh bỉ nhìn tôi
- “Ừ, tôi là một người đội lốt cáo đấy. Hai người biến đi cho khuất mắt tôi. Từ giờ, đừng ai đụng chạm ai nữa!”
Rồi hai người bước đi. Chân tôi không thể vững được nữa. Sự mạnh mẽ ban nãy đã mất dần, tôi gục xuống sàn, mắt tôi nhòe đi, tim cứ như có dao cứa vào. Chị Ngọc đến đỡ tôi đứng dậy:
- “Thôi nín đi! Ban nãy, em mạnh mẽ như thế chị thấy lại tốt. Có như thế mới không bị bắt nạt được!”
- “Này, cô làm gì đấy?”
- “Giám đốc, anh thật hồ đồ. Anh nghĩ Phương của anh thương anh chắc. Anh nghĩ người ta có chuyện gia đình chắc. Anh nghĩ là nó rảnh để nấu cháo cho anh ăn sao. Mơ đi! Đến nhặt rau, vo gạo nó còn chẳng biết, huống hồ là băm thịt rồi nấu cháo.”
Mặt anh đen hẳn, ánh mắt chứa đựng sự căm thù nhìn tôi. Tôi giật mình, anh ghét tôi đến thế sao? Con Phương kéo tay áo anh giật giật, giọng cứ nhẹo nhẹo:
- “Anh à. Em không sao cả, kệ dì đi!”
- “Mày kệ thế nào? Chẳng qua mặt mày dày nên không nói nên lời thôi!”
Phương sao hiền thế nhỉ?
- “Tôi không biết có sự hiểu lầm gì không? Nhưng cô và Phương là dì cháu với nhau. Lẽ nào cô nghe lời xuyên tạc của người dưng mà bôi nhọ danh tiếng gia đình? Nói thật, bôi nhọ Phương thì cô cũng tự bôi nhọ chính mình thôi!”
- “Anh...anh...”
Chị Ngọc giận đến đỏ mặt tía tai kéo tôi về phòng. Chị nói với tôi:
- “Làm đơn nghỉ việc đi!”
- “Dạ?!”
- “Đừng luyến tiếc cái thứ đó. Hắn không xứng với em!”
- “Nhưng đi rồi thì chúng ta phải làm sao ạ?”
Ai cũng biết làm được trong công ti của anh rất khó, vì lương rất cao lại được hưởng chính sách ưu đãi. Tôi nửa tiếc tiền, lại nửa không muốn rời xa anh. Dầu cho anh có đối xử thế nào với tôi.
- “Chị còn ít vốn nhỏ dành dụm. Mình mở quán bánh đi. Hồi xưa em làm bánh ngon lắm mà. Còn chị sẽ học pha đồ uống. Chị tin, thoát khỏi cái công ti và hai đứa thối nát kia, chúng ta vẫn có thể sống tốt.”
Lời chị nói, tôi thấy có lí. Cứ theo chị đi, thực chất, tôi cũng chán cái cảnh phải thức khuya dậy sớm để nghe anh la mắng, để anh giục một đống tài liệu, hồ sơ bắt tôi làm, hay những lần vô tình thấy anh và con Phương âu yếm bên nhau,... Tất cả, mọi thứ, tôi đều không muốn thấy, không muốn nghe nữa.
- “Được, em sẽ theo chị!”
Hai chị em, cầm tờ đơn xin nghỉ việc lên phòng giám đốc. Mặt anh tối sậm lại, tôi không biết nên ứng xử thế nào trước mặt anh nữa.
- “Hai người, muốn nghỉ việc?”
Chị Ngọc quả quyết hơn tôi nhiều. Chị dõng dạc tuyên bố:
- “Đúng, anh và cứ ở lại mà mê muội đi! Sau này nhận ra đừng hối hận.”
Rồi chị kéo tay tôi đi ra khỏi công ti đó. Từ hôm đó, hai chúng tôi, không còn ai là người của công ti Gia Anh đó nữa rồi.
---------------------------------------
Quán bánh nhỏ được mở, ban đầu cũng không mấy đắt khách lắm. Nhưng không vì thế mà hai chị em tôi mất niềm tin. Lúc đó, phải nói là cực kì khó khăn cho chúng tôi, đặc biệt là chị Ngọc. Chị phải đi chạy đôn chạy đáo, tìm nơi này nơi khác làm việc, tìm từng đồng từng cắc để tăng thu nhập cho quán. Đôi lúc, tôi cũng muốn giúp chị mà chị lại bảo :“Em mà đi rồi thì quán ai trông?” Nên tôi đành phải ở lại trông quán.
Dần dần, cũng cải thiện hơn. Người người đến quán để ăn ngày một tăng. Chị không còn đi làm thêm ở ngoài nữa, mà ở lại quán phụ tôi. Việc trộn bột, nặn bánh rồi nướng bánh, tôi đều giỏi về khâu đó. Chị Ngọc thì phục vụ. Nhằm khi thấy ghen tị với chị ghê, nhiều anh cứ gạ gạ hỏi thăm số điện thoại chị suốt, làm tôi phát điên lên vì ghen tị.
Do chị Ngọc có gu thẩm mỹ cao, đã thiết kế quán nhìn trông đơn giản nhưng lại xinh xắn, gọn gàng lắm. Vả lại, bánh lại không đến nỗi tệ, tôi lại chịu khó ra nhiều loại mới. Nên khách hàng cứ thế mà tăng lên. Thế là chị bàn với tôi tuyển thêm nhân viên, chứ hai chị em làm việc thì lại không xuể. Rồi tôi cũng đồng ý.
Mấy đứa nhân viên được tuyển vào làm ngoan lắm. Chúng nó học hỏi cũng nhanh. Đa số là sinh viên nghèo làm thêm nên tôi cũng thông cảm cho những giờ mà chúng nó bận không đến làm đươc. Một hôm, tôi đang tìm tòi làm bánh tisurami mà hôm qua tôi mới xem trên mạng. Không biết kí ức ở đâu tràn về, tôi nhớ tới mẹ của anh ấy, người đã dạy tôi làm thế nào để tăng độ thơm của bánh, làm thế nào để bột đánh không bị tanh mùi trứng,...Nhờ cô mà tôi đã yêu thích nghề làm bánh hơn. Tôi tự đánh vào đầu mình vài cái, tự trách bản thân muốn quên sao mà khó quá. Bất ngờ, tiếng chuông gió của khách khi đẩy cửa vào vang lên:
- “Anh ơi, em nghe nói quán này mới nổi gần đây. Người ta lại ăn và chụp hình nhiều lắm!”
Giọng nói này sao cứ như cái Phương ấy. Tôi mong không phải là họ. Dặn cái Trân ra ngoài hỏi xem khách ăn gì rồi làm. Còn tôi, đứng sau tấm rèm bên trong không dám ló mặt ra. Vì sợ đó là anh. Sợ phải đối diện với hai người họ.
- “Chị ơi, anh ấy bảo uống một li cà phê nóng. Còn chị kia thì muốn ăn bánh muffin chà bông.”
- “Ừ”
Tôi chưa kịp nhận ra hai vị khách có giọng nói quen thuộc đó thì bị cái Trân làm cho giật mình. Quên mất mục đích ban đầu. Thế là cặm cụi vào làm bánh. Cái giọng nữ chính, sao mà cứ luyên thuyên từ chuyện này sang chuyện khác. Còn giọng nam thì ít cất lời lắm, trả lời rất ngắn gọn. Lúc sau, chị Ngọc về:
- “Mai ơi, chị về rồi đây! Quán có khách à?”
Cả hai phía của bất ngờ đồng thanh một từ, hai chữ ngắn gọn: “HẢ?!?“. Rồi con Trân hớt hải chạy vào, mặt nó lúng túng:
- “Chị ơi, chị ra mà xem, chị...chị...Ngọc với khách....hình như sắp có chuyện không hay!”
Bánh muffin còn đang nướng dở, tôi chưa kịp đem ra lò đã bị cái Trân kéo ra ngoài rồi. Cảnh tượng không nên thấy đã diễn ra. Đúng như tôi nghĩ, giám đốc và Phương.
- “Ra là làm ở đây!”
- “Ừ. Tới đây làm gì? Sao không đến nhà hàng năm sao mà ăn?”
Tôi nín thinh nhìn cái Phương và chị Ngọc đang đấu võ mồm. Lâu lâu lén nhìn anh. Mà sao ánh mắt ấy, sao cứ nhìn tôi suốt thế? Anh có vẻ gầy hơn thì phải. Lẽ ra không gặp người như tôi anh phải vui lên chứ? Đằng này...
Con Phương tự dưng kéo anh đi. Mà nó gọi, anh cứ thẫn thờ nhìn tôi. Nó nóng đến mặt sưng mày sỉa. Tôi cũng không biết nên ứng xử thế nào trước cảnh tượng này nữa.
- “Anh à, mình về thôi!”
- “...”
- “GIA ANH, CHÚNG TA VỀ!”
Nó hét lớn, giờ anh mới giật mình. Vội giục tờ 500 ngàn xuống bàn:
- “Khỏi đem ra!”
Hành động của anh, sao mà khinh người đến thế. Hai người họ làm như bố thí cho chúng tôi không bằng. Chị Ngọc tức tối chửi rủa, đuổi cả hai ra khỏi quán. Không hiểu sao, cái tính bốc đồng của tôi nổi lên, cầm tờ tiền, tôi giục vào mặt cả hai. Tách cà phê nóng lúc nãy anh kêu, tôi hất vào hai người, làm ướt cả túi xách hàng hiệu của cái Phương:
- “Mày điên à Mai? Làm dơ hết rồi”
- “Giờ mới lộ ra bản chất thật nhỉ?” - anh nhếch mép khinh bỉ nhìn tôi
- “Ừ, tôi là một người đội lốt cáo đấy. Hai người biến đi cho khuất mắt tôi. Từ giờ, đừng ai đụng chạm ai nữa!”
Rồi hai người bước đi. Chân tôi không thể vững được nữa. Sự mạnh mẽ ban nãy đã mất dần, tôi gục xuống sàn, mắt tôi nhòe đi, tim cứ như có dao cứa vào. Chị Ngọc đến đỡ tôi đứng dậy:
- “Thôi nín đi! Ban nãy, em mạnh mẽ như thế chị thấy lại tốt. Có như thế mới không bị bắt nạt được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook