Có Khi Nào Anh Quên?
-
Chương 10: Chuyện công viên
Sáng sớm, theo lịch trình thì đoàn của chúng tôi sẽ đi ngắm hoa anh đào ở công viên ở Saitama. Đây là một dịp hiếm có, nên phải chuẩn bị đây đủ. Với kinh nghiệm nhiều năm coi anime thì đa phần sẽ chuẩn bị sandwitch, xúc xích, chả, nước ngọt,... Anh Trường đi Nhật công tác cũng nhiều rồi nên đường xá rất rành. Tôi đòi anh dẫn ra siêu thị mua cả gỉo thức ăn rồi mới quay về khách sạn.
Chị Ngọc sau giấc ngủ đã tỉnh táo hơn, thấy tôi và anh tay bưng tay xách, đâm ra lại chọc:
- Sáng sớm hai đứa đã hẹn nhau đi đâu thế?
- Tụi em đi mua đồ để chuẩn bị lát đi chơi thôi chị!
- Vậy sao có hai người vậy? Mua nhiều đồ thế mà không rủ thêm, chắc xách mỏi tay lắm!
Chị nói cứ như thể là không tin bọn tôi chỉ đơn thuần là mua đồ vậy. Anh Trường có người thương rồi mà. Lẽ nào chị không biết sao? Ngộ nhỡ người ta nghe được, tưởng tôi và anh hẹn nhau thật thì tội cho anh. Mà anh cũng hiền, bị chị ghép với người không thích mà cứ im ỉm, chẳng nói lời nào. Mặt đỏ ơi là đỏ, lẽ nào anh thích tôi? Mà không phải đâu, chắc tôi tự mình đa tình quá thôi!
Xe buýt đưa cả đoàn chúng tôi đến công viên Omiya Koen. Ở đây phải hơn 1000 cây hoa anh đào thì phải. Cây nào cây nấy nở rộ, đua nhau khoe sắc, che chắn cả một bầu trời. Nhìn mà cứ ngỡ mình bị lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh luôn ấy! Có điều, nhiều người thế này, chỗ đâu mà ngồi nhỉ?
- Anh yêu, há miệng ra em đút nào!
Chất giọng ngọt ngào trong trẻo này, quen thuộc quá. Tôi đã bị dị ứng từ bao ngày qua. Đừng nói lại oan gia ngõ hẹp nữa nhá!
Tôi đưa mắt, khẽ liếc nhìn. Thôi đúng rồi, cái Phương và Gia Anh. Tại sao cứ ám tôi mãi thế? Trời cao ơi, tôi làm gì có lỗi?
- Cơm nắm của em làm ngon lắm! Anh rất thích!
- Vậy anh ăn nhiều một chút!
Hai con người này, cố tình hay cố ý đây? Ngon thì cặm cụi ăn đi, mắc mớ gì phải nghênh nghênh khuôn mặt đắc thắng nhìn tôi kia chứ? Cái Phương thì tôi không nói rồi, nó vốn là ngôi sao sáng, mỗi tội không gặp thời, nên chưa có cơ hội chứng tỏ cho giới điện ảnh biết thôi. Còn anh, rõ ràng hôm qua dễ thương lắm! Lẽ nào anh cũng biết diễn sâu giống nó?
- Mai, sao không đi theo bọn anh, lạc bây giờ!
Mặt anh Trường tự dưng thấy nghiêm lắm nha. Anh kéo tay tôi đi khỏi dòng người chen chút ấy. Tôi nhận ra, những người tính tình vui vẻ, ấm áp như anh, bị chọc tức, sẽ trở nên lạnh lùng chăng? Bằng chứng là, lúc anh đưa tôi đến chỗ ngồi của chị Ngọc thì không nói không rằng, lầm lầm lì lì bỏ qua chỗ mấy cô nhân viên trẻ mà ngồi.
- Ôi giời ơi! Chạy đâu thế cô! Biết có người lo lắng lắm không?
- Dạ...dạ...em..xin lỗi!
- Lỗi lầm gì? Lại mà xin lỗi anh Trường kia kìa! Tội nghiệp, không thấy cô có vài phút, mà người ta lo lên lo xuống!
Chị Ngọc nói khiến tôi hơi sốc, ảnh đã biểu hiện lo lắng đến vậy sao?
- Ối! Ướt hết rồi!
Tiếng của cô nhân viên ngồi cạnh anh Trường vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi chăm chú nhìn, áo của cô ấy hơi ướt phần trước, đoán không nhầm là lúc uống nước lỡ tay đổ thì phải, làm lộ cả vòng một khủng khiếp, nói sao nhỉ? Có khi cỡ Bối Vi Vi trong Yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy chứ? À không, hoặc nhỏ hơn, nhưng cũng gọi là quá chuẩn rồi! Nói chung, cả đoàn được một phen bổ hết cả mắt. Nhất là mấy ông nhân viên, cứ trả vờ liếc liếc nhìn. Có mỗi anh Trường là chính chắn, chẳng thèm ngó ngàng tới thôi.
- Chị à, cô đó xinh chị nhỉ? Thân hình bốc lửa quá!
- Ừ, bé đó với bé Phương nhà ta, kẻ tám lạng người nửa cân đấy!
Tôi hơi ngốc trong câu nói của chị. Nhưng nhìn mặt cô ta hiền thế, chắc là vẻ đẹp không thua con Phương nhỉ?
- Đúng là quá đẹp, nhưng thua chị!
- Khiếp, biết nịnh gớm! Dỏng tai mà nghe này cô bé ngây thơ! Đi ngắm hoa thôi mà, cần gì phải chơi trội chọn áo trong đen, ngoài là màu trắng? Chưa kể, áo ướt mà lại cởi nút áo trên phong phanh thế kia? Chẳng lẽ muốn bị cảm à?
Lời chị nói cũng có phần đúng, Japan mát thì mát thật, nhưng đôi lúc gió lùa vào cũng hơi se se lạnh đấy chứ! Vậy tính ra, cô đó thuộc dạng ưa lạnh?
- Mà nghĩ kĩ cũng không hiểu nha, cô ta làm vậy thì được lợi ích gì?
- Bó tay em, cái tính ngốc nghếch, tin người đến khi nào mới chịu bỏ đây!
Nói rồi, chị nhướng nhướng người tại chỗ ngồi, gông cổ kêu lớn:
- Quỳnh, lạnh không? Chị có áo khoác nè! Chị sẽ miễn cưỡng cho em mượn đó!
Cô gái tên Quỳnh đó, vẻ mặt hơi đen kịt, đáp lại:
- Dạ, để tí thì khô ngay ấy mà?
Chị Ngọc lại tiếp tục đấu khẩu, nhất định không chịu thua:
- Nhưng em à, an toàn là trên hết! Ngộ nhỡ ăn bận như em, người ta lại tưởng đóng phim cấp ba thì chết!
Cô Quỳnh cứng họng, nhìn là biết nuốt cục tức này vào bụng không hề dễ dàng gì đâu, liền đứng lên lấy áo khoác mặc vào. Cả đoàn nhìn mặt ai cũng như nhịn cười. tai đỏ hết cả.
Thật ra cũng tội cho cô Quỳnh đó, không biết đắc tội gì với chị Ngọc mà bị chị troll độc như vậy! Thôi thì cô đó ngậm bồ hòn làm ngọt cũng đúng rồi, chứ ráng cãi thì cũng không ích gì. Chỉ tổ bị mất mặt thêm thôi!
Chị Ngọc sau giấc ngủ đã tỉnh táo hơn, thấy tôi và anh tay bưng tay xách, đâm ra lại chọc:
- Sáng sớm hai đứa đã hẹn nhau đi đâu thế?
- Tụi em đi mua đồ để chuẩn bị lát đi chơi thôi chị!
- Vậy sao có hai người vậy? Mua nhiều đồ thế mà không rủ thêm, chắc xách mỏi tay lắm!
Chị nói cứ như thể là không tin bọn tôi chỉ đơn thuần là mua đồ vậy. Anh Trường có người thương rồi mà. Lẽ nào chị không biết sao? Ngộ nhỡ người ta nghe được, tưởng tôi và anh hẹn nhau thật thì tội cho anh. Mà anh cũng hiền, bị chị ghép với người không thích mà cứ im ỉm, chẳng nói lời nào. Mặt đỏ ơi là đỏ, lẽ nào anh thích tôi? Mà không phải đâu, chắc tôi tự mình đa tình quá thôi!
Xe buýt đưa cả đoàn chúng tôi đến công viên Omiya Koen. Ở đây phải hơn 1000 cây hoa anh đào thì phải. Cây nào cây nấy nở rộ, đua nhau khoe sắc, che chắn cả một bầu trời. Nhìn mà cứ ngỡ mình bị lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh luôn ấy! Có điều, nhiều người thế này, chỗ đâu mà ngồi nhỉ?
- Anh yêu, há miệng ra em đút nào!
Chất giọng ngọt ngào trong trẻo này, quen thuộc quá. Tôi đã bị dị ứng từ bao ngày qua. Đừng nói lại oan gia ngõ hẹp nữa nhá!
Tôi đưa mắt, khẽ liếc nhìn. Thôi đúng rồi, cái Phương và Gia Anh. Tại sao cứ ám tôi mãi thế? Trời cao ơi, tôi làm gì có lỗi?
- Cơm nắm của em làm ngon lắm! Anh rất thích!
- Vậy anh ăn nhiều một chút!
Hai con người này, cố tình hay cố ý đây? Ngon thì cặm cụi ăn đi, mắc mớ gì phải nghênh nghênh khuôn mặt đắc thắng nhìn tôi kia chứ? Cái Phương thì tôi không nói rồi, nó vốn là ngôi sao sáng, mỗi tội không gặp thời, nên chưa có cơ hội chứng tỏ cho giới điện ảnh biết thôi. Còn anh, rõ ràng hôm qua dễ thương lắm! Lẽ nào anh cũng biết diễn sâu giống nó?
- Mai, sao không đi theo bọn anh, lạc bây giờ!
Mặt anh Trường tự dưng thấy nghiêm lắm nha. Anh kéo tay tôi đi khỏi dòng người chen chút ấy. Tôi nhận ra, những người tính tình vui vẻ, ấm áp như anh, bị chọc tức, sẽ trở nên lạnh lùng chăng? Bằng chứng là, lúc anh đưa tôi đến chỗ ngồi của chị Ngọc thì không nói không rằng, lầm lầm lì lì bỏ qua chỗ mấy cô nhân viên trẻ mà ngồi.
- Ôi giời ơi! Chạy đâu thế cô! Biết có người lo lắng lắm không?
- Dạ...dạ...em..xin lỗi!
- Lỗi lầm gì? Lại mà xin lỗi anh Trường kia kìa! Tội nghiệp, không thấy cô có vài phút, mà người ta lo lên lo xuống!
Chị Ngọc nói khiến tôi hơi sốc, ảnh đã biểu hiện lo lắng đến vậy sao?
- Ối! Ướt hết rồi!
Tiếng của cô nhân viên ngồi cạnh anh Trường vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi chăm chú nhìn, áo của cô ấy hơi ướt phần trước, đoán không nhầm là lúc uống nước lỡ tay đổ thì phải, làm lộ cả vòng một khủng khiếp, nói sao nhỉ? Có khi cỡ Bối Vi Vi trong Yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy chứ? À không, hoặc nhỏ hơn, nhưng cũng gọi là quá chuẩn rồi! Nói chung, cả đoàn được một phen bổ hết cả mắt. Nhất là mấy ông nhân viên, cứ trả vờ liếc liếc nhìn. Có mỗi anh Trường là chính chắn, chẳng thèm ngó ngàng tới thôi.
- Chị à, cô đó xinh chị nhỉ? Thân hình bốc lửa quá!
- Ừ, bé đó với bé Phương nhà ta, kẻ tám lạng người nửa cân đấy!
Tôi hơi ngốc trong câu nói của chị. Nhưng nhìn mặt cô ta hiền thế, chắc là vẻ đẹp không thua con Phương nhỉ?
- Đúng là quá đẹp, nhưng thua chị!
- Khiếp, biết nịnh gớm! Dỏng tai mà nghe này cô bé ngây thơ! Đi ngắm hoa thôi mà, cần gì phải chơi trội chọn áo trong đen, ngoài là màu trắng? Chưa kể, áo ướt mà lại cởi nút áo trên phong phanh thế kia? Chẳng lẽ muốn bị cảm à?
Lời chị nói cũng có phần đúng, Japan mát thì mát thật, nhưng đôi lúc gió lùa vào cũng hơi se se lạnh đấy chứ! Vậy tính ra, cô đó thuộc dạng ưa lạnh?
- Mà nghĩ kĩ cũng không hiểu nha, cô ta làm vậy thì được lợi ích gì?
- Bó tay em, cái tính ngốc nghếch, tin người đến khi nào mới chịu bỏ đây!
Nói rồi, chị nhướng nhướng người tại chỗ ngồi, gông cổ kêu lớn:
- Quỳnh, lạnh không? Chị có áo khoác nè! Chị sẽ miễn cưỡng cho em mượn đó!
Cô gái tên Quỳnh đó, vẻ mặt hơi đen kịt, đáp lại:
- Dạ, để tí thì khô ngay ấy mà?
Chị Ngọc lại tiếp tục đấu khẩu, nhất định không chịu thua:
- Nhưng em à, an toàn là trên hết! Ngộ nhỡ ăn bận như em, người ta lại tưởng đóng phim cấp ba thì chết!
Cô Quỳnh cứng họng, nhìn là biết nuốt cục tức này vào bụng không hề dễ dàng gì đâu, liền đứng lên lấy áo khoác mặc vào. Cả đoàn nhìn mặt ai cũng như nhịn cười. tai đỏ hết cả.
Thật ra cũng tội cho cô Quỳnh đó, không biết đắc tội gì với chị Ngọc mà bị chị troll độc như vậy! Thôi thì cô đó ngậm bồ hòn làm ngọt cũng đúng rồi, chứ ráng cãi thì cũng không ích gì. Chỉ tổ bị mất mặt thêm thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook