Cố Hữu
-
Chương 7: Làm bạn đời
Thôn Khê Thủy không lớn, tên gọi như vậy cũng vì trong thôn có một dòng suối trong chảy qua, nghe người già trong thôn nói suối này từ trên núi cao chảy xuống, có thể uống trực tiếp. Thẩm Thăng nhìn về núi xanh phía xa xa, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói: “ Tạm thời lui vào trong ngọn núi này, bảo tồn thực lực, nam nhân vùng phụ cận có ý nguyện thì có thể lên núi.”
Trịnh thư kí có chút khó khăn nói: “Tư lệnh, người dân thôn Khê Thủy vốn không nhiều, hơn nữa quan quản lí đế đô phái tới có chút ngu muội, vì thế thôn dân rất bần cùng.”
Thẩm Thăng nghĩ một lúc mới mở miệng: “Chúng ta vẫn bại trận, đế đô không cách nào nghịch chuyển, dù báo chí nói tới thiên hoa loạn trụy cũng không che giấu được sự thực, ngươi xem, đây không phải trấn áp loạn đảng khởi nghĩa, mà là bị ép tự vệ chiến tranh, hơn nữa, kết cục rất rõ ràng.”
Đầu tóc Thẩm Thăng rối bời, vài lọn tóc chênh chếch che đi khóe mắt hắn. Trịnh thư kí trầm mặc nhìn bóng lưng Thẩm Thăng.
Thực tế, tình hình đã nghiêng về một bên, điều có thể làm được là tận lực giảm thiểu thương vong của thường dân. Với cuộc chiến tranh này, Thẩm Thăng đã không còn sự hăng hái như trước kia. Từ lúc Tiết gia bốc lên chiến tranh cục bộ đã mười tám tháng, hơn nữa đã hình thành thế bao vây. Hắn không thể không từ bỏ thành An Bình, quan trọng nhất là Triệu Đình và Thẩm gia vẫn còn ở đó, trừ khi đưa họ xuất ngoại, mình mới thật yên tâm.
Nghĩ đến đây, khối đá lớn trong lòng hắn mới hạ xuống, sau đó hỏi Trịnh thư kí: “Thân nhân của ngươi còn ở An Bình sao?”
“Không, bọn họ là người phía nam, thời niên thiếu một mình ta xuống đế đô học tập.”
“Tốt, về An Bình thôi, chung quy vẫn có một số việc cần xử lý.” Vẻ mặt Thẩm Thăng có chút quyết tuyệt.
Trịnh thư kí trong lòng có chút bất an, theo Thẩm Thăng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua hắn như vậy, nhịn nửa ngày rốt cục vẫn là mở miệng: “Tư lệnh, nếu như kết cục đã định, vì sao không thuận theo tình thế? Lấy giao tình giữa ngài và tam thiếu Tiết gia, chuyện như vậy hẳn là...”
“Thẩm gia vẫn luôn cống hiến cho đế đô, nếu ta làm vậy Thẩm gia sẽ bị mọi người công kích.”
Tuy là như vậy, nhưng kiên trì, trả giá hy sinh vô vị hữu dụng sao, Trịnh thư kí có chút dao động, cha mẹ hắn còn ở phía nam, sinh tử bất hiếu, nhiều năm chưa từng tận hiếu đạo, lại đứng ở đế đô bên này, chỉ sợ muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Thẩm Thăng cũng biết mình giống như những thần tử ngu trung trong lịch sử, nhưng là đến phiên mình, cũng chỉ có thể làm như vậy, lúc tiếp nhận Thẩm gia thì đã ở trước bài vị tổ tông phát ra lời thề nhất định cống hiến cho đế đô, cống hiến cho nội các, vì lẽ đó không cách nào thay đổi lập trường của chính mình!
Bên trong đình viện trồng vài gốc cây ngô đồng lớn, Thiệu Văn Chiêu tập trung phác họa cây ngô đồng, Lộ Trung khoanh tay, khóe miệng mỉm cười nhìn bóng lưng Văn Chiêu. Tiết Hành bất đắc dĩ, hơi thở dài: “Ngươi đến cùng có nghe lời của ta nói không a!”
Lộ Trung sờ tóc, liếc mắt về phía Tiết Hành: “ Ta làm sao mà biết ngươi nói gì, biết Văn Chiêu ở đây, ngươi trở lại sau nhé.”
“Ta đi, vậy ta liền nói với Lộ bá phụ ngươi trộm của hắn vài lọ thuốc hít.”
“Không phải thấy vật kia của hắn đẹp đẽ nên đem ra vui đùa một chút sao, sao ngươi nói tới lại khó nghe như vậy” Lộ Trung không thể làm gì đành quay sang phía Văn Chiêu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, khoa tay liên tiếp ra thủ thế, nói cho Thiệu Văn Chiêu chính mình phải đi ra ngoài một chuyến, Văn Chiêu nét mặt thanh tú, ôn nhu cười, gật gù.
Tiết Hành nhìn hai người, trong mắt biến ảo không ngừng, nếu như Thẩm Thăng cũng suy nghĩ như vậy thì tốt, nhớ tới Thẩm Thăng, tâm tình đang tốt của Tiết Hành lập tức hầu như không còn.
Lộ Trung thưởng thức một mảnh lá ngô đồng, cười hì hì nhìn Tiết Hành không lộ vẻ gì: “Làm sao, nhìn thấy ta hằng ngày cùng Văn Chiêu thân mật như vậy, nhớ tới cái cọc gỗ của nhà ngươi thì không vui?”
“Thực sự là nhiều chuyện ”
“Ta nói thì sao, ngươi xem a, hắn hiện tại nhất định phải về An Bình, không bằng ngươi giả thư sinh, đi tìm Trầm Thăng cầu một đêm phong lưu, thế nào?”
“Không đứng đắn gì cả, không hiểu sao Văn Chiêu lại coi trọng ngươi.”
“Đương nhiên là vì bổn đại gia là một nhân tài, phong độ ngời ngời, anh tuấn tiêu sái, không gì sánh kịp a ”
“Chẳng biết xấu hổ ”
“Mâu tán diệu tán “( chả hiểu câu này nghĩa là gì dù mk là dân tiếng Trung)
Dưới cây ngô đồng, Văn Chiêu vẫn cẩn thận tô vẽ, dù hắn là một người điếc, nhưng quanh thân khí chất điềm đạm, lại yên tĩnh ôn nhu. Lộ Trung với Văn Chiêu quen biết rất lâu rồi mới thổ lộ chân tâm trong một đêm trăng. Thiệu gia tuy không thể so Lộ gia nhưng cũng là danh môn vọng tộc, bởi vậy trưởng bối hai nhà đều cực kỳ tức giận, Lộ bá trực tiếp đem Lộ Trung đuổi ra khỏi nhà, Văn Chiêu tuy là con trai trưởng nhưng dù sao cũng không trọn vẹn nên không cách nào kế thừa gia tộc, vì lẽ đó Thiệu Văn Chiêu kiên trì cùng Lộ Trung làm bạn đi, Thiệu gia cũng không có quá nhiều ngăn cản.
Tình cảm trên đời đơn giản như vậy, lúc nguy nan có người bên cạnh, cho mình một chút an ủi là được rồi. Không bắt buộc không buông tha, coi như là chật vật rời đi, cũng không rời không bỏ, vì lẽ đó Văn Chiêu với Lộ Trung tuyệt không đơn giản là người yêu, mà càng nhiều chính là miếng thịt trong tâm không cách nào vứt bỏ, không rời không bỏ, sống chết có nhau, ta dùng cả sinh mệnh cùng ngươi làm bạn.
Vì lẽ đó lúc Lộ lão bá thừa nhận quyền thừa kế của Lộ Trung, Văn Chiêu cũng theo Lộ Trung trở về Lộ gia, đêm đó Lộ Trung thẳng thắn chính mình không cách nào cho Lộ gia một người thừa kế thì, Lộ lão bá nhượng bộ: “Như vậy, liền lấy một đứa bé của tứ đệ ngươi làm con thừa tự, đều là người nhà họ Lộ, cũng không cần thiết dây dưa nhiều như vậy.” Văn Chiêu tuy không biết Lộ lão bá nói cái gì, nhưng nhìn Lộ Trung vẻ mặt hài lòng rõ ràng, hắn cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, đặc biệt khoan khoái, thật sự, bóng tối bao trùm lâu rốt cục tản đi.
Những gian khổ,chật vật trước đây cuối cùng cũng tránh xa Lộ Trung, chính mình cũng yên lòng. Coi như Lộ gia muốn Lộ Trung cưới một cô gái, lưu lại người thừa kế, hắn cũng sẽ không nói gì, chỉ cần được bên người Lộ Trung là tốt rồi.
Trịnh thư kí có chút khó khăn nói: “Tư lệnh, người dân thôn Khê Thủy vốn không nhiều, hơn nữa quan quản lí đế đô phái tới có chút ngu muội, vì thế thôn dân rất bần cùng.”
Thẩm Thăng nghĩ một lúc mới mở miệng: “Chúng ta vẫn bại trận, đế đô không cách nào nghịch chuyển, dù báo chí nói tới thiên hoa loạn trụy cũng không che giấu được sự thực, ngươi xem, đây không phải trấn áp loạn đảng khởi nghĩa, mà là bị ép tự vệ chiến tranh, hơn nữa, kết cục rất rõ ràng.”
Đầu tóc Thẩm Thăng rối bời, vài lọn tóc chênh chếch che đi khóe mắt hắn. Trịnh thư kí trầm mặc nhìn bóng lưng Thẩm Thăng.
Thực tế, tình hình đã nghiêng về một bên, điều có thể làm được là tận lực giảm thiểu thương vong của thường dân. Với cuộc chiến tranh này, Thẩm Thăng đã không còn sự hăng hái như trước kia. Từ lúc Tiết gia bốc lên chiến tranh cục bộ đã mười tám tháng, hơn nữa đã hình thành thế bao vây. Hắn không thể không từ bỏ thành An Bình, quan trọng nhất là Triệu Đình và Thẩm gia vẫn còn ở đó, trừ khi đưa họ xuất ngoại, mình mới thật yên tâm.
Nghĩ đến đây, khối đá lớn trong lòng hắn mới hạ xuống, sau đó hỏi Trịnh thư kí: “Thân nhân của ngươi còn ở An Bình sao?”
“Không, bọn họ là người phía nam, thời niên thiếu một mình ta xuống đế đô học tập.”
“Tốt, về An Bình thôi, chung quy vẫn có một số việc cần xử lý.” Vẻ mặt Thẩm Thăng có chút quyết tuyệt.
Trịnh thư kí trong lòng có chút bất an, theo Thẩm Thăng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua hắn như vậy, nhịn nửa ngày rốt cục vẫn là mở miệng: “Tư lệnh, nếu như kết cục đã định, vì sao không thuận theo tình thế? Lấy giao tình giữa ngài và tam thiếu Tiết gia, chuyện như vậy hẳn là...”
“Thẩm gia vẫn luôn cống hiến cho đế đô, nếu ta làm vậy Thẩm gia sẽ bị mọi người công kích.”
Tuy là như vậy, nhưng kiên trì, trả giá hy sinh vô vị hữu dụng sao, Trịnh thư kí có chút dao động, cha mẹ hắn còn ở phía nam, sinh tử bất hiếu, nhiều năm chưa từng tận hiếu đạo, lại đứng ở đế đô bên này, chỉ sợ muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Thẩm Thăng cũng biết mình giống như những thần tử ngu trung trong lịch sử, nhưng là đến phiên mình, cũng chỉ có thể làm như vậy, lúc tiếp nhận Thẩm gia thì đã ở trước bài vị tổ tông phát ra lời thề nhất định cống hiến cho đế đô, cống hiến cho nội các, vì lẽ đó không cách nào thay đổi lập trường của chính mình!
Bên trong đình viện trồng vài gốc cây ngô đồng lớn, Thiệu Văn Chiêu tập trung phác họa cây ngô đồng, Lộ Trung khoanh tay, khóe miệng mỉm cười nhìn bóng lưng Văn Chiêu. Tiết Hành bất đắc dĩ, hơi thở dài: “Ngươi đến cùng có nghe lời của ta nói không a!”
Lộ Trung sờ tóc, liếc mắt về phía Tiết Hành: “ Ta làm sao mà biết ngươi nói gì, biết Văn Chiêu ở đây, ngươi trở lại sau nhé.”
“Ta đi, vậy ta liền nói với Lộ bá phụ ngươi trộm của hắn vài lọ thuốc hít.”
“Không phải thấy vật kia của hắn đẹp đẽ nên đem ra vui đùa một chút sao, sao ngươi nói tới lại khó nghe như vậy” Lộ Trung không thể làm gì đành quay sang phía Văn Chiêu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, khoa tay liên tiếp ra thủ thế, nói cho Thiệu Văn Chiêu chính mình phải đi ra ngoài một chuyến, Văn Chiêu nét mặt thanh tú, ôn nhu cười, gật gù.
Tiết Hành nhìn hai người, trong mắt biến ảo không ngừng, nếu như Thẩm Thăng cũng suy nghĩ như vậy thì tốt, nhớ tới Thẩm Thăng, tâm tình đang tốt của Tiết Hành lập tức hầu như không còn.
Lộ Trung thưởng thức một mảnh lá ngô đồng, cười hì hì nhìn Tiết Hành không lộ vẻ gì: “Làm sao, nhìn thấy ta hằng ngày cùng Văn Chiêu thân mật như vậy, nhớ tới cái cọc gỗ của nhà ngươi thì không vui?”
“Thực sự là nhiều chuyện ”
“Ta nói thì sao, ngươi xem a, hắn hiện tại nhất định phải về An Bình, không bằng ngươi giả thư sinh, đi tìm Trầm Thăng cầu một đêm phong lưu, thế nào?”
“Không đứng đắn gì cả, không hiểu sao Văn Chiêu lại coi trọng ngươi.”
“Đương nhiên là vì bổn đại gia là một nhân tài, phong độ ngời ngời, anh tuấn tiêu sái, không gì sánh kịp a ”
“Chẳng biết xấu hổ ”
“Mâu tán diệu tán “( chả hiểu câu này nghĩa là gì dù mk là dân tiếng Trung)
Dưới cây ngô đồng, Văn Chiêu vẫn cẩn thận tô vẽ, dù hắn là một người điếc, nhưng quanh thân khí chất điềm đạm, lại yên tĩnh ôn nhu. Lộ Trung với Văn Chiêu quen biết rất lâu rồi mới thổ lộ chân tâm trong một đêm trăng. Thiệu gia tuy không thể so Lộ gia nhưng cũng là danh môn vọng tộc, bởi vậy trưởng bối hai nhà đều cực kỳ tức giận, Lộ bá trực tiếp đem Lộ Trung đuổi ra khỏi nhà, Văn Chiêu tuy là con trai trưởng nhưng dù sao cũng không trọn vẹn nên không cách nào kế thừa gia tộc, vì lẽ đó Thiệu Văn Chiêu kiên trì cùng Lộ Trung làm bạn đi, Thiệu gia cũng không có quá nhiều ngăn cản.
Tình cảm trên đời đơn giản như vậy, lúc nguy nan có người bên cạnh, cho mình một chút an ủi là được rồi. Không bắt buộc không buông tha, coi như là chật vật rời đi, cũng không rời không bỏ, vì lẽ đó Văn Chiêu với Lộ Trung tuyệt không đơn giản là người yêu, mà càng nhiều chính là miếng thịt trong tâm không cách nào vứt bỏ, không rời không bỏ, sống chết có nhau, ta dùng cả sinh mệnh cùng ngươi làm bạn.
Vì lẽ đó lúc Lộ lão bá thừa nhận quyền thừa kế của Lộ Trung, Văn Chiêu cũng theo Lộ Trung trở về Lộ gia, đêm đó Lộ Trung thẳng thắn chính mình không cách nào cho Lộ gia một người thừa kế thì, Lộ lão bá nhượng bộ: “Như vậy, liền lấy một đứa bé của tứ đệ ngươi làm con thừa tự, đều là người nhà họ Lộ, cũng không cần thiết dây dưa nhiều như vậy.” Văn Chiêu tuy không biết Lộ lão bá nói cái gì, nhưng nhìn Lộ Trung vẻ mặt hài lòng rõ ràng, hắn cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, đặc biệt khoan khoái, thật sự, bóng tối bao trùm lâu rốt cục tản đi.
Những gian khổ,chật vật trước đây cuối cùng cũng tránh xa Lộ Trung, chính mình cũng yên lòng. Coi như Lộ gia muốn Lộ Trung cưới một cô gái, lưu lại người thừa kế, hắn cũng sẽ không nói gì, chỉ cần được bên người Lộ Trung là tốt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook