Cơ Hội Một Đời
-
Chương 11
Ba tuần sau…
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn hộ của tôi, thu gom năng lượng để đi vào trong.
Lẽ ra không nên khó khăn thế này mới phải? Tôi về nhà rồi. Phải thấy nhẹ nhõm chứ.
Thở dài, tôi mò chìa khóa. Argentina rất tuyệt. Bao nhiêu việc để làm, ai cũng bám vào từng lời tôi nói, phong cảnh phi thường, thức ăn hảo hạng. Khi họ năn nỉ tôi ở thêm vài ngày, tôi đã háo hức nhận lời. Căn bản là ở nhà cũng không có người nào chờ đợi tôi về.
Sandy Clifford đã khẳng định rằng cô sẽ thông báo tới toàn bộ nhân viên trong phòng tôi. Tôi đã có cơ hội tự bảo với họ khi quay lại văn phòng hoàn thành vài thứ, nhưng cuối cùng tôi lại lẩn tránh tất cả các câu hỏi khi chuyển giao các dự án tôi đang làm cho người thích hợp nhất có thể.
Cả với Riley. Tôi đưa cậu ta danh sách những việc cần làm rồi… đi mất. Tôi để cậu ta nghĩ tôi sẽ quay lại sau khi ăn trưa với Greg, tự bảo mình phải gọi điện cho cậu ta từ sân bay. Nhưng đến sân bay rồi thì lại chẳng biết phải nói cái khỉ gì, vậy nên tôi viết vài lời trên máy bay, định bụng sẽ gọi lúc đến Argentina. Hạ cánh rồi, tôi thấy những lời tôi viết toàn rác rưởi, nên đành chờ thêm một chút thời gian, quyết định là Riley xứng đáng nhận được thư viết tay chứ không phải một cuộc gọi đường dài vội vã.
Phải không?
Một tuần rưỡi sau—khi tôi đã biết chính xác mình nên nói gì—tôi nhận ra rằng có nói văn hoa hay viết thư từ kiểu gì cũng chẳng còn nghĩa lý nữa.
Quan hệ của chúng tôi đã tự thân kết thúc rồi.
Tôi chưa từng nghĩ mình là đồ hèn, và Riley không đáng bị đối xử như thế, nhưng sự đã rồi. Tôi chẳng làm được gì nữa.
Tôi mở tung cửa, hì hục vật lộn với đống hành lý.
“Cần giúp một tay không?”
Đầu tôi bật lên. Riley đứng trước mặt, trong căn hộ của tôi, tay vắt trên cửa. “C-Cậu làm gì ở đây?”
“Nghĩ là anh sẽ muốn về căn nhà có người.” Cậu ta buông cánh cửa ra rồi cúi xuống cầm hành lý từ tay tôi. “Gặp phiền phức với đống này à?” Giữ quai cầm bằng một ngón tay, cậu ta nháy mắt rồi đi sâu vào trong.
Mơ mơ màng màng, tôi tiến tới, chỉ đủ để đóng cánh cửa sau lưng. Không gặp cậu ta suốt ba tuần, tôi chẳng có chút đề kháng nào trước cơ thể của cậu ta. Chiếc áo phông màu xanh lục bám lấy từng cơ bắp trên ngực và bụng, quấn quanh bả vai và cánh tay. Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta đặt va li xuống sàn ngoài cửa phòng ngủ, hưởng thụ cảnh cái quần bò phơi bày cặp chân dài, ôm lấy cặp mông tròn trịa, cứng cáp.
Tôi nhận ra một điều: trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ta mặc quần bò.
Riley đứng thẳng dậy, nhếch mép khi phát hiện tôi đang nhìn cậu ta. “Va li chật cứng.” Cậu ta vừa nói vừa đi đến ghế sofa. “Em không nghĩ anh là người nhét càng nhiều hành lý càng tốt khi đi công tác đâu.”
Bớt mơ màng, thêm lo lắng, tôi giữ khoảng cách bằng việc dựa lưng vào bức tường xa cậu ta nhất. “Gần như tất cả mọi người cùng làm việc ở Buenos Aires với tôi tặng tôi quà. Cuối cùng đành phải mua thêm va li để đựng.”
“Tặng quà hả?” Cậu ta quay lại đối diện tôi rồi ngồi xuống. Thử khả nặng chịu đựng của cái ghế dưới sức nặng của cậu ta, Riley dựa vào đống gối, duỗi tay dọc lưng ghế. “Nghe như anh được hâm mộ ra phết.”
Tôi lắc đầu thì thầm. “Làm sao cậu vào được đây?”
“Bảo chủ nhà em là bạn trai anh.”
“Cái gì?” Tôi thậm chí còn tách được một bước khỏi tường. “Chỉ thế mà ông ta để cậu vào á?”
Cười toe toét, cậu ta hất ngón tay cái về phía cửa. “Bà lão tốt bụng ở đối diện làm chứng cho em. Chắc bà ấy nghe thấy mình gây tiếng động.”
Nghĩ đến việc Mrs. Everley tử tế phải nghe những tiếng tôi gây ra khi quấn chặt lấy Riley khiến tôi nóng bừng. Tôi liếc sang bên cạnh, cố giấu cảm xúc trên mặt. “Làm sao cậu biết tôi về rồi?”
“Ai cũng biết cả, Nick. Anh tưởng không ai nhớ anh chắc?”
Tôi vẫn dán mắt xuống sàn. “Melanie thừa khả năng dẫn dắt phòng hợp tác quốc tế.”
Im lặng kéo căng giữa chúng tôi, và tôi chịu không nổi, đành phải ngẩng đầu. Riley ngồi đó quan sát, nụ cười đã biến mất, vẻ đùa cợt đã biến mất. “Không phải chuyện Melanie hay bất cứ ai. Mà là anh.”
Đôi mắt sáng cương định đó xoáy vào tôi. “Riley—”
“Không điện thoại, không e-mail. Nếu tìm hiểu thì sẽ tìm thấy vài báo cáo về tình hình hoạt động của văn phòng ở Buenos Aires, nhưng chẳng có tin gì từ anh. Không một lời nào trong khi bọn em thì nhớ anh.” Giọng cậu ta đanh lại. “Không một lời nào trong khi em thì nhớ anh.”
Nuốt nước bọt, tôi tua lại những lời cẩn thận chuẩn bị cho cậu ta. “Chuyện chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. Cậu và tôi quá khác biệt—khác mục tiêu, khác lý lịch. Tôi còn là sếp của cậu, và bối cảnh ấy chẳng bao giờ đạt kết quả gì hết.”
Mắt cậu ta nheo lại. “Nhảm nhí.”
Tuyên bố cộc lốc làm phần còn lại của bài phát biểu trật khỏi đường ray. “Không phải. Tôi đã nghĩ rất nhiều, và—”
“Anh là người nói dối kém kinh khủng, Nick ạ.” Cậu ta chẳng hề cử động cái tư thế trông thư giãn kia. “Nói lý do thật ra xem nào.”
Người nói dối kém kinh khủng? Tôi ư? Riley không biết rằng cậu ta là người duy nhất nhận ra điều đó, và giờ thì tôi bị mắc kẹt. Trong căn hộ khốn nạn của chính tôi.
Muốn biết sự thật chứ gì? Được thôi. Nói ra là xong. “Cậu nghĩ tôi yếu đuối.” tôi nghiến răng. “Tôi thích rất nhiều điều ở cậu, và còn có rất nhiều thứ tôi muốn tìm hiểu, nhưng đó là lý do phá vỡ tất cả.”
Mặt cậu ta thoáng ngạc nhiên, rồi nhẹ giọng. “Anh lại hiểu lầm em nữa rồi.”
“Không phải.” Tôi nắm chặt tay đến mức nó rung lên. “Cậu lúc nào cũng chực chờ xông tới cứu tôi, bảo tôi dễ thương, đối xử như thể tôi sắp vỡ ra đến nơi. Trong mắt cậu tôi không phải một thằng đàn ông mà là một con búp bê.”
Tay cậu ta cuộn lỏng. “Rõ ràng anh lại hiểu lầm em. Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi.”
“Khỏi cái gì mới được?” Tôi lắc đầu. “Cậu cư xử như thể tất thảy mọi người trên đời đều muốn ve vãn tôi vậy. Cứ như thể họ sắp—”
“Vì đúng là như thế!”
Tiếng hét như sấm của cậu ta rạch ngang căn phòng mạnh tới mức tôi nhảy bật ra đằng sau, va thẳng vào tường.
Riley vừa thở hổn hển vừa cúi người tì cánh tay lên đầu gối. “Em yêu anh, Nick.” Cậu ta mở lời cương quyết và nhìn xuống sàn. “Nhưng đôi khi anh đúng là cái nhọt khốn nạn dưới mông.”
Tôi đông cứng. “Y-Yêu?”
Cơ hàm cậu ta giật một cái. “Anh ngồi trong văn phòng cả ngày nên chẳng biết tí gì về những điều em phải nghe ngoài ấy. Mọi người—mọi người—đều âm mưu nhảy lên giường với anh.” Cậu ta ngẩng lên. “Anh tưởng Melanie ngây thơ lắm đấy? Chị ta lúc nào cũng rên ư ử khi thấy thân thể nhỏ nhắn săn chắc của anh. Jeff đáng ra là straight mới phải, nhưng anh ta cứ luôn mồm kể lể mắt anh to đến mức nào.”
Lời tỏ tình phản đòn của Riley làm đầu óc tôi quay mòng mòng. Cậu ta nói thật? Hay là dùng câu đó theo kiểu bình thường hơn? “Cậu ghen.”
Cậu ta thở hắt ra, đôi tay vẫn nắm chặt. “Lần duy nhất em ghen là khi anh bắt đầu hẹn hò với Morris. Trông anh có vẻ thích gã ấy lắm.”
Tôi á khẩu. Hóa ra Greg không phải người duy nhất nhầm lẫn. “Thế ư?”
“Cứ ở cạnh gã ấy là anh cười.” Cậu ta làu bàu. “Lúc em cố chọc cười anh thì khó chết đi được. Em chẳng để tâm đến người khác, vì hình như anh thích những thằng đàn ông to lớn, mà khi ấy em chẳng thể đọ với ai cả.”
Rõ ràng. Dù thật sự mà nói, tôi chẳng hề nghĩ tới mẫu người mình thích hay không thích cho tới lúc gặp Riley. Tôi muốn bảo với cậu ta rằng chỉ cần nghĩ đến cậu ta đã khiến tôi cười rồi, nhưng hiện tại thì đó chưa phải chuyện cần bàn tới. “Nếu cậu không ghen, tại sao phải bảo vệ tôi đến thế?”
Cậu ta nheo mắt. “Anh thật sự nghĩ Morris và em là những người duy nhất muốn ra tay à? Chỉ nghĩ đến việc anh sẽ bị thương là em cả đêm thức trắng rồi.”
Tôi cứng người. Miệng thì nói thế nhưng trong lòng cậu ta vẫn cho tôi là kẻ yếu. “Tôi tự lo cho mình được, Riley.”
“Anh có thể lo cho mình, nhưng anh không làm. Vì anh chẳng biết tán tỉnh là thế nào, anh chẳng nhận ra những đôi mắt hau háu dán trên thân thể anh.” Nắm đấm của cậu ta lỏng dần; cơn giận bắt đầu xì ra ngoài. “Em lo, được chưa? Em phải trông chừng anh như diều hâu bởi vì… bởi vì anh chẳng biết gì cả.”
Lần đầu tiên tôi nhận ra dưới mắt cậu ta có quầng thâm. Cậu ta trông mệt mỏi, kiệt sức. Và lỗi là do tôi. Vậy nên tôi cố sửa chữa sai lầm bằng cách duy nhất mà tôi biết. “Riley, thống kê đã chỉ rõ rằng đàn ông dưới sáu feet được coi là kém—”
Cậu ta lún sâu hơn xuống sofa, vừa rên rỉ vừa ngửa mặt lên trời. “Dữ liệu, thống kê, số má. Anh thông minh tuyệt vời, Nick ạ, nhưng anh là thằng mù.” Rồi cậu ta từ tốn thẳng cổ lên, nhìn tôi từ đầu xuống chân. “Anh không thể lấy công thức ra mà cân đo đong đếm bản thân mình được.”
“Nhưng…”—Tôi thì thầm—“công thức là tất cả những gì tôi biết.”
Mặt cậu ta giãn ra. “Dễ thương thật.” Cậu ta lẩm bẩm rồi lắc đầu trong khi tôi nhăn nhó. “Nhưng từ giờ anh phải cẩn thận. Tình hình càng lúc càng tệ từ lúc anh đi tiêm.”
Tôi nhíu mày, tự khẳng định là mình đã quyết định đúng. “Cao năm feet tám không có nghĩa là tôi không đủ mạnh để bảo vệ bản thân.”
“Em không nói đến chuyện thu nhỏ.” Cậu ta nổi cáu, quanh mắt lại hiện vẻ mệt mỏi. “Anh lúc nào cũng là người đặc biệt. Ngay khi gặp anh em đã nhận ra rồi. Nhưng đến khi anh tiêm chủng… tất cả những chỗ hấp dẫn của anh được thu gom lại, rồi phóng đại lên.” Cơ thể cậu ta căng cứng. “Ngay cả lúc này, em vẫn đang cố kìm nén khao khát chạm vào anh.”
Nếu sau lưng tôi không phải tường, chắc tôi đã tiếp tục lùi bước khỏi cậu ta. “G-Gì cơ?”
Nghiến răng, cậu ta quay đi.
“Tôi chưa từng đọc loại phản ứng phụ nào như thế.”
Im lặng.
Muốn tôi tự mình tìm hiểu à? Cậu ta đang thử tôi à? “Riley.”
Cậu ta không nhìn thẳng vào tôi, chẳng phản ứng dù chỉ một chút.
Tôi ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Cậu quả là có tài làm tôi thấy mình như thằng ngu.” Tôi khẽ nói với chính mình nhiều hơn là với cậu ta. “Tôi chẳng thể hiểu nổi đến một nửa điều cậu làm. Không bao giờ đoán được cậu sẽ đi bước nào tiếp theo. Mà không chỉ có cậu—mọi người quanh tôi đều cư xử kỳ cục. Greg hôn tôi. Mr. Grayson và Ms. Warren…”—tôi ngừng lời, một ký ức gần bị quên lãng chợt hiện ra—“bảo tôi lôi cuốn.”
Tôi nghe tiếng Riley di động, nhưng vẫn dán mắt lên trần, không muốn mất dòng suy nghĩ đang nói ra miệng. “Những ánh mắt. Những cử chỉ động chạm. Cậu bảo rằng họ không nhìn tôi như một đứa con nít? Rằng có lẽ họ nhìn tôi như một người họ ham muốn?”
“Chính xác.”
Tôi cúi đầu, phát hiện cặp mắt sáng đang gắn chặt vào mình. “Người ta muốn tôi.”
“Cũng nhiều như muốn em. Có khi còn nhiều hơn. Anh chỉ cần cười một cái là có cảm giác như ai đó đem ánh mặt trời mang vào phòng.”
Tôi bật cười, bản thân thì chẳng tin lắm, nhưng rõ ràng là cậu ta tin. “Cậu nghĩ tôi hấp dẫn vậy cơ à?”
“Ai cũng nghĩ thế cả. Anh có thể có bất cứ người nào anh muốn.” Cậu ta nhíu mày, cơ thể lại gồng lên. “Ở Argentina anh có nhớ em chút nào không?”
Câu hỏi làm tôi bất ngờ, và tôi nhìn cậu ta chằm chằm, vắt óc tìm lời để nói.
Riley gật cộc lốc. “Hiểu rồi.” Cậu ta nói và đứng dậy. “Dù sao thì đó cũng không phải lý do em đến đây. Chỉ muốn biết tại sao anh lại chạy khỏi em lần nữa. Giờ thì đã có câu trả lời.” Cậu ta nhét tay vào túi quần và đi ra cửa. “Em đối xử với anh chẳng ra gì. Khiến anh thấy mình như thằng ngốc. Giao ước bị hủy bỏ.”
Cậu ta sắp đi. Thật sự sắp—
Khoan, cậu nói đúng rồi đấy! Tôi đã không hiểu! “Tôi nhớ cậu!”
Cậu ta dừng lại, quay đầu.
Tôi để từng chữ chen nhau ra khỏi miệng mình. Không có thời gian lập kế hoạch. Không có thời gian sĩ diện. “T-Tôi nghĩ về cậu suốt. Trong khi thuyết trình, trong những cuộc phỏng vấn một-đối-một, trong lúc ăn. Tôi cứ luôn tự hỏi cậu đang làm gì. Tôi cứ muốn nghe thấy giọng cậu.”
Khóe miệng cậu ta nhếch lên.
Tôi không chắc nụ cười ấy mang ý gì, nhưng cậu ta vẫn đang ở trong căn hộ của tôi. Đó là tất cả những gì tôi quan tâm. “Tôi không thể tưởng tượng cảnh quay lại cơ quan, thấy cậu hàng ngày. Tôi nhận học bổng và chọn Harvard, nhưng đến tận mùa thu học kỳ mới bắt đầu. Vậy nên tôi hỏi Ms. Warren với Mr. Grayson xem họ có còn dự án nào muốn tôi làm tạm không, để tôi khỏi phải nhìn cậu.”
Riley trợn tròn mắt. “Anh không quay lại phòng hợp tác quốc tế à?”
Tôi lắc đầu. “Sau khi học xong bằng thạc sĩ, tôi sẽ làm việc ở một cấp bậc khác trong công ty. Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa.”
Cậu ta tái nhợt. “Chằng bao giờ?”
Tôi bước tới một bước. “Tôi tưởng cậu… tôi nghĩ là chúng ta không hợp…” Tôi nuốt khan, cố sắp xếp những gì định nói. “Nhưng chuyện này cũng có thể tốt đẹp hơn, phải không? Cậu không làm việc cho tôi nữa. Chúng ta có thể…” Tim tôi đập mạnh vào ***g ngực. “Nếu cậu thấy cũng ổn, thì chúng ta có thể…”
Miệng cậu ta dần uốn thành nụ cười.
Năm phút trước, tôi đã có thể khăng khăng rằng quyết định mình đưa ra là đúng đắn. Nhưng giờ tôi lại không chịu nổi. Không thể chịu nổi viễn cảnh cuộc đời thiếu cậu ta. “Riley… tôi phá hỏng cơ hội rồi à?”
Cậu ta quay người. Một bước. Hai bước. Càng lúc càng xa cửa. “Anh không chào tạm biệt.”
Tôi luống cuống sửa lỗi. “Tại vì quá gấp rút chuẩn bị đồ đạc, còn phải đảm bảo rằng cả đội có tất cả những gì cần thiết trong khi tôi vắng mặt.”
Cậu ta thu hẹp khoảng cách, di chuyển từ tốn. “Anh không chào tạm biệt.”
“Tại phải quay cuồng chuẩn bị.” Thành thật xem nào. “Và… và sợ đối mặt với cậu.”
Riley chống hai tay vào bức tường sau lưng tôi rồi tì lại gần. “Anh.Không.Chào.Tạm.Biệt.”
Miệng tôi há ra, và giọng tôi dịu đi khi hiểu ra điều cậu ta cần. “Xin lỗi.”
Cậu ta gật đầu, cọ mũi chúng tôi vào nhau, rồi lẩm bẩm trên môi tôi. “Tốt. Anh làm em khổ sở.”
Tôi vòng tay quanh hông và túm chặt áo cậu ta, ngả đầu lên ***g ngực. “Xin lỗi. Xin lỗi.”
Riley bật cười bằng một chất giọng ấm áp, cởi mở. “Một lần là đủ.”
Cậu ta đang trêu chọc tôi, nhưng cảm giác lần này thật sung sướng. Tôi run rẩy, ngón tay siết chặt, cố kéo cậu ta vào gần hơn.
“Ừm, không gần nữa được đâu, Nick.” Cậu ta bắt đầu lùi ra. “Làm thế thì chúng ta sẽ làm tình tại chỗ mất.”
Sức nóng từ cơ thể cậu ta làm tâm trí tôi nhũn ra, và tôi ngửa cổ chớp mắt nhìn cậu ta. “Thế thì sao?”
Riley khựng lại, nhướn mày. “Anh vừa bay từ nước khác về đấy. Không mệt à?”
“Không.” Sực nhớ ra là cần phải cố thành thật với cậu ta, tôi đính chính. “Hơi hơi. Nhưng không đến mức—” Chết tiệt, tôi thấy tai mình nóng rực lên.
Cậu ta cười chậm rãi, rồi trượt tay dọc bụng mình. “Không có gã nào ở văn phòng Buenos Aires làm cho anh à?” Những ngón tay dài thọc vào trong cạp quần và kéo áo ra.
Ánh mắt của tôi rơi thẳng xuống dưới, dừng lại tại làn da rám nắng cậu ta cố ý để lộ cho tôi thấy, từng inch một. “Sao lại hỏi thế?” Tôi thì thầm, lướt một ngón tay qua rốn Riley.
“Ừ nhỉ.” Cậu ta vừa nói bằng giọng châm biếm vừa dùng cả hai tay lột áo khỏi đầu. “Hỏi ngu thật.”
Tôi không hiểu câu đùa cợt, mà lúc này tôi cũng chẳng quan tâm. Không nhịn nổi, tôi áp người vào cậu ta, hít mùi cơ thể, nếm vị trên ngực. Môi tôi lướt qua đầu nhũ, và khi thấy cậu ta run rẩy, tôi ngậm chặt miệng quanh nó.
Riley gập mình, vừa rên vừa đập tay vào tường. “Chiều cao của anh thật hoàn hảo.” Cậu ta thở hổn hển, đẩy sâu hơn vào miệng tôi. “Hoàn hảo.”
Tôi cảm nhận tim cậu ta dộng bình bịch trong lòng bàn tay. Tôi cười, chuyển sang bên kia và cọ cơ thể vào cậu ta. Chẳng biết hoàn hảo là thế nào, nhưng tôi không thể tưởng tượng mình có thể hòa hợp với người đàn ông nào như cậu ta.
Có tiếng tường gạch vỡ vụn ra. Tôi quay ngoắt sang bên cạnh, mắt trợn tròn khi thấy những ngón tay siêu mạnh của cậu ta cuộn thành nắm đấm và bóp nát tường của tôi.
“Em sẽ đền.” Riley cúi xuống hôn lên má tôi. “Đừng lo.”
Hơi thở ấm áp mơn trớn da tôi khi cậu ta dúi mặt vào cổ tôi. Nhắm mắt lại, tôi vuốt tóc cậu ta, để những ngón tay đùa bỡn dọc theo gáy. “Cậu không lớn thêm.” Tôi vừa lẩm bẩm vừa kéo đầu cậu ta thấp xuống.
Cậu ta đưa lưỡi chọc ghẹo mạch máu đằng sau tai tôi. “Nghe giọng anh có vẻ thất vọng.”
“Không.” Tôi nghiêng đầu sang một bên, hưởng thụ miệng cậu ta. “Chỉ tò mò thôi.”
Riley khẽ thẳng người dậy, nở nụ cười khi mũi chúng tôi chạm nhau. “Sức mạnh phát triển nhanh hơn cơ bắp, nhớ không?” Cậu ta kiên nhẫn giảng giải, trượt một tay vào trong quần, ôm lấy mông tôi. “Phải nhiều nữa mới có thể làm em to hơn thế này.”
“Ồ.” Tôi kiễng chân, cố gắng chạm tới môi cậu ta.
Riley lại đứng thẳng lên, tránh khỏi tầm với của tôi. “Nếu anh muốn, em có thể cố.”
Tôi nhíu mày. “Cố cái gì?”
“Lớn thêm.” Tay cậu ta cứng rắn nắm dưới mông, khiến tôi rít lên vì sảng khoái. “Chắc là phải thay tập tạ bằng xe tải hay cái gì đó đại loại thế, nhưng em có thể làm.”
Tôi hạ chân xuống. “Tại sao phải biến đổi cơ thể như vậy?”
“Để khiến anh đỏ mặt thêm chút nữa.” Cậu ta vuốt những đốt ngón tay của bàn tay còn rảnh rỗi lên má tôi. “Để khiến anh cười.”
Vì tôi? Bỗng nhiên tôi nhận ra biểu cảm trên gương mặt của cậu ta. Chính là biểu cảm tôi thấy trong cái đêm tôi bắt gặp cậu ta ngủ gật trên bàn.
“Bảo là anh thấy ấn tượng đi.”
Đến tận lúc này, cậu ta vẫn cố gây ấn tượng với tôi. Riley lúc nào cũng có vẻ tự tin, nhưng lần đầu tiên tôi mới hiểu được mình ảnh hưởng đến cậu ta cũng mạnh như cậu ta ảnh hưởng đến tôi, và phát hiện đó đã xua đi sự căng thẳng cuối cùng trong thân thể tôi. “Làm ơn, đừng. Chỉ nội sự kinh ngạc thôi đã đủ giết tôi rồi. Hơn nữa”—Tôi toét miệng cười—“nếu cậu lớn thêm, tôi sẽ không còn ở mức chiều cao hoàn hảo, phải không?”
Riley ngừng lại, đôi mắt trợn tròn nhìn xuống tôi. Rồi cậu ta vuốt ngón cái trên môi tôi. “Anh luôn ở mức chiều cao hoàn hảo ngay cả khi em phải ngước lên nhìn.” Cậu ta dùng tay còn lại kéo tôi lên ngang tầm mắt. “Em nghĩ là dù có thay đổi thế nào cũng không quan trọng.” Ánh mắt cậu ta thật điềm tĩnh. “Chúng ta lúc nào cũng có vẻ khớp với nhau.”
Chân tôi đung đưa trên sàn, và tôi nhấc chúng lên, quấn quanh cậu ta hết sức có thể. “Cậu to chết đi được.” Tôi gằn một tiếng, vòng tay lên cổ cậu ta. “Đừng thay đổi trong một thời gian nữa, được chứ?”
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, giữ tôi ở gần. “Tại sao?”
Tại sao ư? Tôi nhăn mặt, ngửa ra đằng sau. “Vì… vì tôi thích cảm giác chạm vào cậu bây giờ. Tôi vẫn chưa muốn mất đi nó.”
Vẻ mặt cậu ta giãn ra khi mang tôi đến sofa. “A.” Cậu ta nói đơn giản, đặt tôi ngồi lên đùi rồi cởi áo khoác khỏi vai tôi.
Có cảm giác buồn man mác toát ra từ cậu ta mà tôi không thể nắm bắt. Tôi thấy như thể lẽ ra mình nên nói gì đó khác. Nói gì đó hơn thế. “Riley?”
“Muốn anh.” Cậu ta lẩm bẩm, những ngón tay linh động tháo cà vạt khỏi cổ, gỡ khuy áo cho tôi.
Tôi run rẩy khi bàn tay cậu ta luồn xuống dưới lớp vải, ve vuốt hông, ngực. Cái áo rơi xuống sàn, và Riley lợi dụng cơ hội để đùa nghịch cuống họng tôi bằng lưỡi của mình. Nhắm mắt lại, tôi thưởng thức miệng cậu ta, vừa xoay tròn hông vừa rên rỉ.
Riley tách miệng cậu ta khỏi tôi và đẩy một bàn tay to lớn vào giữa hai người khi toàn thân cậu ta trở nên cứng ngắc.
Tôi tì về phía trước, thả một chuỗi những nụ hôn dọc theo cổ cậu ta mà không hề suy nghĩ. “Đừng dừng lại.” Tôi rít, miết răng trên bả vai cậu ta trong khi những ngón tay lần mò hai đầu nhũ. “Làm ơn đừng dừng lại.” Khi Riley không động đậy, tôi thẳng người dậy để nhìn cậu ta, bản thân cũng ngồi yên. “Sao thế?”
Đầu cúi xuống, cậu ta lắc đầu và lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe được.
“Nói lại đi?” Tôi hỏi, đan ngón tay qua tóc cậu ta.
Quai hàm Riley căng ra.
Tôi đã làm gì à? Hay nói gì? Hay không nói gì? “Cậu phải nói rõ thứ cậu muốn, Riley. Chúng ta đều biết tôi không giỏi…” Câu nói bị bỏ dở khi đôi tai của cậu ta đập vào mắt tôi.
Nóng. Rực. Hồng.
Tôi hơi ngửa ra, nhìn cậu ta từ đầu xuống chân. Cả người cậu ta đỏ rực lên. Và bàn tay đặt giữa hai chúng tôi đang che chắn vùng háng.
Khóe môi giật giật khi tôi lấy tay vuốt dọc vành tai cậu ta. “Sau bấy lâu nay, cậu chọn lúc này để xấu hổ ư?” Tôi ve vuốt bàn tay để ở giữa. “Ném tôi lên cửa sổ văn phòng.” Môi tôi áp vào thái dương cậu ta. “Lột sạch quần áo của tôi ngay trong thang máy trước khi vào căn hộ của cậu.” Cậu ta run rẩy, và hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp. “Tôi chưa từng thấy cậu đỏ mặt bao giờ.”
“N-Nick…” Cậu ta lúng búng, không dám nhìn tôi trực diện. “Chậm đã. Không thể… không thể…”
Tôi cắn mạnh vào tai cậu ta, đảm bảo rằng cậu ta cảm thấy răng tôi ma sát trên da.
“A, mẹ kiếp!” Cậu ta vung cả hai tay lên ôm lấy mặt tôi rồi dính hai cái miệng lại với nhau.
Chết tiệt, cậu ta ngon thật đấy. Khoang miệng thì nóng trong khi lưỡi lại làm tôi thấy tê tê. Cậu ta sống bằng đống bạc hà đó chắc?
Tiếng vải bị xé khiến tôi giật mình, và tôi cố giật người lại. Riley vẫn giữ mặt tôi, nắm tay dịu dàng khi hơi thở ấm áp mân mê môi tôi. “Đừng nhìn.” Cậu ta thì thầm, lại tiếp tục hôn. Lần này chậm hơn. Không hiểu sao còn có vẻ ngập ngừng.
Xấu hổ?
Tôi vuốt khớp ngón tay dọc má cậu ta, cố gắng phớt lờ âm thanh bí ấn, muốn cho cậu ta thấy sung sướng như tôi.
Rồi phân thân của cậu ta đẩy vào bụng tôi, nảy lên theo từng nhịp đập của trái tim.
“Cái quái—” Lần này thì cậu ta để tôi tránh thoát. Tôi nhìn trừng trừng xuống háng của cậu ta, xuống cái quần jeans rách tơi tả, và xoay xở để ghép hai sự kiện lại với nhau. “Ồ…”
Riley rên rỉ và liếc sang chỗ khác. “Xin lỗi.” Cậu ta lẩm bẩm, lấy tay bịt mắt. “Thường thì em kiểm soát tốt lắm, nhưng với anh thì không.” Vai cậu ta chùng xuống trong khi toàn thân đỏ rực lên. “Cứ dính tới anh là em chẳng khống chế được gì cả.”
Không phải xấu hổ— mà là ngượng.
Bàn tay còn lại bắt đầu gõ lên mặt đi-văng một nhịp điệu quen thuộc trong khi ánh mắt cậu ta lại cố trốn khỏi tôi. “Siêu khỏe cũng phiền lắm đấy, anh biết không? Phải thay mất nửa đồ đạc rồi. Vừa phá tường nhà anh. Lại còn… cái này. Truyện tranh chẳng bao giờ đề cập đến mấy cái thằng cha ấy giải quyết kiểu gì khi n*ng.”
Xoay đầu, tôi dõi mắt theo bàn tay cậu ta một lúc. Lại là dãy Fibonacci, trải trên những ngón tay khác nhau. Phức tạp, thanh nhã. Những ngón tay đã bóp nát tường nhà tôi. Những ngón tay đã vuốt ve mặt tôi.
“Anh sợ phải không?”
Tôi vươn tới nắm lấy cậu ta. “Không.” Tôi rì rầm, đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay. “Nó thật khác thường, mạnh mẽ, và—” nụ cười vương trên môi khi tôi xoa hạ bộ của cậu ta—“dễ thương một cách kỳ lạ.”
Cậu ta quay ngoắt sang tôi, và mọi cơ bắp đột nhiên thả lỏng. “Có thêm điểm chung với anh thật là tốt.” Riley lướt môi qua trán tôi, má, miệng.
Có điểm chung với tôi…
Tôi nghiêng lại gần, xiết chặt nắm tay trên háng của cậu ta và xoay sở để rồi – lần đầu tiên – tự mình phát hiện ra điều gì đó. “Khi cậu bảo tôi dễ thương, cậu không nói về vẻ ngoài của tôi phải không?”
Cậu ta lắc đầu trên vai tôi, đôi môi cọ vào cổ tôi khi cậu ta vật lộn với cái khóa quần. Tôi dùng ngón cái xoa phần đầu phân thân, và cậu ta xé toạc lớp vải. “Mẹ kiếp!” Cậu ta lầm rầm, nhấc đầu lên. “Xin lỗi. Em đền cái này luôn.”
Cười toe toét, tôi tì người tới phía trước để cắn nhẹ lấy môi dưới của cậu ta.
Riley ngừng lại, rồi cười trên miệng tôi. Ngay khi cậu ta bắt đầu ấn sâu nụ hôn, tôi trượt xuống khỏi đùi để đứng trước cậu ta.
“A, Nick.” Cậu ta thở hổn hển, nhìn tôi cởi quần. “Anh đang giết em đấy.”
Tôi nhướn mày, liếc mắt nhìn quần cậu ta.
Hiểu ý, Riley bật dậy. “Đằng nào cũng rách rồi.” Cậu ta kéo chúng tuột khỏi cặp đùi đầy đặn và lột khỏi chân. “Chẳng biết về nhà kiểu gì.”
“Cậu *** từ văn phòng về nhà còn được cơ mà.” Tôi trêu chọc.
Cậu ta vừa lẩm bẩm cái gì đó rằng tôi hết dễ thương rồi, vừa đứng thẳng người dậy.
Tôi lại bắt đầu thấy yếu ớt.
Riley quỳ xuống, nhìn ngang tầm mắt với tôi. “Yêu cơ thể của anh.” Cậu ta cuốn hai cánh tay to lớn quanh hông, kéo tôi lại gần để có thể nếm mùi vị trên ngực, trên bụng tôi.
Đầu gối chuẩn bị khuỵu, và tôi phải tì lên vai cậu ta để lấy điểm tựa.
Một tiếng rên thấp hưởng ứng phun ra khi cậu ta đặt lòng bàn tay vào ngực tôi. “Tim anh đập nhanh quá.”
“Như thỏ chứ gì?” Tôi khẽ hỏi.
Cậu ta gật, miết phía sau đùi tôi và liếm hai đầu vứ.
Tôi dần dần hiểu được rằng Riley luôn thật lòng khi nói cậu ta không bao giờ đùa cợt tôi. Di ngón tay dọc theo ngực, tôi áp tay cảm nhận trái tim cậu ta. “Của cậu đập cũng nhanh.”
Cậu ta quấn đôi tay dài quanh tôi và ôm tôi thật sát. “Cuối cùng thì anh cũng nhận ra rồi hả?”
Tôi khép mắt, khám phá những đường cong trên lưng cậu ta. Các cơ bắp khiến tôi mê hoặc, phồng lên rồi xẹp xuống dưới bàn tay cùng với mỗi nhịp thở.
Riley bám lấy hông và nhấc tôi đặt lên ghế. Tách chân tôi ra, cậu ta ngậm lấy phần đầu và trượt xuống tận gốc chỉ trong một lần.
Tôi luồn những ngón tay vào tóc cậu ra, và rên ư ử, đầu gật gù liên tục dưới lực tác động của khoái cảm mà cậu ta mang lại. Đùi tôi run lên khi cậu ta mút mạnh, cọ ngón cái qua hai tinh hoàn. Mắt tôi bật mở lúc cậu ta nâng lên, tập trung vào phần đỉnh, xoắn lưỡi quanh viền và ngọn.
“Trời—” Mùi bạc hà. Cái mùi bạc hà cay khốn nạn cứ luôn luôn luẩn quẩn trên đầu lưỡi cậu ta! Loại vị mát lạnh ấy vừa đập thẳng vào thân dưới của tôi, làm toàn bộ cơ thể run rẩy khi tôi uốn hông đẩy mình vào sâu hơn trong miệng cậu ta.
Riley ngân nga sung sướng, truyền những rung động khe khẽ dọc theo phân thân của tôi.
Chúa ơi, quá mức chịu đựng. Khoang miệng vừa nóng vừa lạnh. Đôi bàn tay dịu dàng giữa trung tâm cơn lốc đang gào thét xuyên qua tôi. Cậu ta khiến tôi vặn vẹo, như mọi khi, và tôi cào lên vai cậu ta, cố kéo cậu ta xuống ghế với mình.
Riley nhả tôi ra rồi nâng đầu dậy, đôi mắt mông lung mơ màng trong khi nụ cười nở trên môi.
Tôi nín thở, và áp miệng hai đứa vào nhau. Tôi có thể nếm được cơn thèm khát của mình ngay trên lưỡi cậu ta, quyện với bạc hà. Rên rỉ, tôi mút mạnh hơn, muốn nhiều hơn, muốn cậu ta có tôi nhiều hơn thế.
Xoa bóp đùi tôi, Riley lùi lại, liếm môi dưới, rồi mò dần xuống cổ tôi, lần theo đường trung tâm xuống ngực, bụng. Lưỡi cậu ta lướt dọc toàn bộ chiều dài của phần thân bên dưới, và tôi cuộn người, quấn chặt lấy tấm thân to lớn của cậu ta.
“Vào trong.” Tôi van vỉ bằng thứ giọng thấp nghẹn. “Làm ơn.”
Cậu ta hôn khắp phần da nhạy cảm ở phía trong đùi. “Không.”
Ngạc nhiên, tôi duỗi thẳng người. “Không?”
“Có lẽ ở Argentina anh chẳng ngủ với ai cả.” Cậu ta nói, vẫn đang liếm da tôi.
Tôi cứng đơ. “Tôi không ngủ với ai cả.” Hình như cậu ta nghĩ tôi có cả tá lời tán tỉnh ở Buenos Aires, nhưng cậu ta nhầm to. Hầu hết chỉ toàn công việc, và khoảng thời gian rảnh nhỏ nhoi tôi có được thì toàn do những thành viên tử tế khác ở văn phòng đưa tôi đi ngắm cảnh, ăn tối, hay tham quan cuộc sống về đêm của người dân bản địa…
Ồ.
Tôi cố đẩy căng thẳng ra khỏi cơ thể, bây giờ mới hiểu tại sao cậu ta cứ phải nhắc đi nhắc lại chuyện ở Argentina. “Tôi không có bệnh gì, Riley.” Tôi nói, không chắc cậu ta tin tôi. Tôi mà là cậu ta, có khi tôi cũng chẳng tin nổi mình.
Cậu ta đẩy người về phía trước, miệng dính vào cổ tôi, hai tay tóm chặt lấy ghế ở hai bên đầu. “Không hề lo chuyện đó.” Cậu ta ấn một nụ hôn xuống thái dương của tôi. “Lần đầu tiên mình làm tình, ngày hôm sau anh đã đứng không vững.” Môi cậu ta lướt qua má tôi. “Ba tuần là quãng thời gian dài. Không muốn lặp lại đêm ấy.”
Tôi xoay đầu nhìn vào mắt cậu ta. “Cậu lo làm đau tôi?”
“Đã hứa em sẽ không bao giờ làm anh đau mà, nhớ không?” Những ngón tay cậu ta cọ cọ giữa háng tôi.
Tôi thở dốc, vòng tay quanh cậu ta và đẩy hông vào nắm tay ấy. “Ngày mai tôi không phải đi làm.” Tôi thề thốt trong khi cố giữ mình không bắn ra. “Vài tháng nữa mới bắt đầu đi học.”
Cậu ta bật cười, dùng tay tra tấn tôi. “Nghĩa là có cả khối thời gian để làm mọi thứ từ tốn. Mấy gã cổ điển như anh thích thế còn gì, nhỉ?”
Tôi thút thít, nới lỏng vòng tay, để mình trượt lại xuống ghế.
Riley cười toe toét, quỳ trên sàn nhà trước mặt tôi khi tách hai chân của tôi ra một lần nữa. Cậu ta khép môi quanh đầu phân thân, và đè lưỡi xuống phần dưới khi mút tôi vào tới tận gốc.
Áp lực tăng lên khi các tinh hoàn co lại và cơ bụng tôi siết vào. Tôi cảm thấy mọi thứ vặn vẹo từ trong ra ngoài và nghiến răng, muốn nhiều hơn thế khi tôi oằn lưng lên, ra sức níu kéo thêm một lúc nữa.
Một bàn tay ấm áp, nặng nề phủ lên bụng rồi trượt về phía trước, buộc tôi phải rên rỉ khi cố phân tán sự chú ý giữa hai nguồn hoàn toàn khác biệt của khoái cảm. Tôi gần như chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra lúc Riley cọ ngón giữa vào môi tôi. Tôi chỉ biết mở miệng và mút vào.
Riley di chuyển nhanh hơn dọc theo phần dưới thân của tôi, đẩy sung sướng lên cao đến mức tôi còn không nhận ra cậu ta đã rút ra và những ngón tay đang nhảy múa khắp cơ thể. Cơ bắp kiệt sức với cố gắng bắt kịp nhịp điệu của cậu ta, tôi cứ gọi tên cậu ta, một lần lại một lần. Van vỉ, hầu hết là thế. Tôi chẳng bận tâm đến việc kìm nén nữa; tôi chỉ muốn cậu ta lôi tôi ra khỏi cơn hành hạ đau đớn này.
Tôi quên đi bàn tay của cậu ta cho đến lúc nó luồn xuống dưới mông. Ngón tay từng nằm trong miệng tôi đang tìm kiếm lối vào, phần đầu còn ướt của nó xoa lên những nếp gấp trước khi ấn vào trong.
“Mẹ kiếp!” Tôi khóc, cả cơ thể buộc chặt đến mức tôi nghĩ mình sắp gãy ra làm đôi. Ngón tay của Riley tìm thấy điểm nóng bỏng trong cơ thể tôi, và tôi mất kiểm soát, bật người gần sát mặt và tay cậu ta, không còn biết trời trăng gì nữa khi tôi xuất ra.
Cậu ta nuốt xuống và mút mạnh hơn. Tôi bắn thêm một lần, và cậu ta tiếp tục rút nó khỏi tôi. Những con sóng của hoan lạc tràn ngập từ đầu đến chân, chỉ dịu bớt đi khi cậu ta thu ngón tay lại và ngẩng đầu.
Tôi đổ gục xuống ghế, run lẩy bẩy và thở hổn hển.
“Này.” Riley tiến tới, cúi xuống nhìn thẳng mắt tôi. “Anh vẫn ổn chứ?”
Tôi loạng quạng gật đầu. Cậu ta vừa nhíu mày vừa vuốt ve má tôi, rồi rụt tay lại và chỉ cho tôi điều cậu ta thấy.
Mất một giây tôi mới nhận ra rằng mặt tôi ướt.
Nước mắt.
“Chết tiệt.” Tôi thì thầm, chạm vào mặt. “Tôi k-không biết tại sao lại như thế khi ở bên cậu.”
Riley nhìn tôi một lúc lâu rồi từ tốn mỉm cười. “Thích không?”
“Ừ.” Tôi đáp, cố lau mắt để ngăn chúng lại chảy nước. “Tôi thật sự không biết—”
Đôi tay mạnh mẽ quấn quanh cổ tay tôi và kéo chúng khỏi mặt. Riley vẫn cười khi kéo tôi vào lòng.
Cơn run rẩy giảm bớt; nước mắt cũng thế. Mùi mồ hôi của cậu ta, hơi ấm của cơ thể—cảm giác thật đúng vậy. Tôi đã khát khao thứ gì đó vô cùng quan trọng trong nhiều tuần mà không nhận ra đó chính là cậu ta.
Tôi mò xuống giữa hai người và nắm lấy phân thân của cậu ta. Vẫn nóng và cứng. Sẵn sàng cho tôi.
Tất cả cơ bắp trên cơ thể Riley như nảy lên. “A-Anh không cần—”
“Cần.” Tôi thì thầm, xoa bóp xuống tận gốc và đưa lưỡi liếm vai cậu ta—vị mặn của mồ hôi, và, ẩn bên dưới, là vị đặc biệt của riêng Riley.
Cậu ta rên rỉ, vùi mặt vào tóc tôi.
Nó run lên. Tôi nắm chặt hơn, nhanh hơn. Tay của Riley run rẩy khi đưa dọc lưng tôi.
“Sắp?” Tôi hỏi, cắn mạnh lên bờ vai mình đang hôn.
Cậu ta rít một tiếng, và tôi dùng bàn tay còn lại bao lấy hai tinh hoàn. To. Nặng. Tôi vừa bóp nhẹ vừa vuốt lên vuốt xuống. Phần cơ thể cứng cáp ấy co thắt giữa những ngón tay. Tôi xiết chặt hơn, xoa nhanh hơn.
“Nick.” Cậu ta bật ra.
Tôi rê ngón cái xuống dưới và ấn mạnh vào vết lõm trên đỉnh.
“Nick!”
Cậu ta giật ngược trở lại, và đập mạnh tay xuống sàn đằng sau. Riley lại gọi tên tôi, đẩy hông lúc cậu ta bắn ra, hất tôi khỏi đùi.
Riley tóm được trước khi tôi rơi xuống đất, ôm chặt lấy tôi rồi trườn lên trên. Cậu ta nghiến môi chúng tôi vào nhau, run bần bật khi xuất thêm một dòng chất lỏng nóng hổi nữa. Gần như không nhận ra chân đã ướt nhẹp, tôi chìm đắm trong nụ hôn, nếm chính mình trên đầu lưỡi cậu ta.
Và, dĩ nhiên, cả mùi bạc hà cay.
Miệng của Riley trở nên dịu dàng lúc thân thể của cậu ta dần thả lỏng. Cậu ta cọ môi vào tôi, hôn lên má, lẩm bẩm những điều vô nghĩa vào tai tôi. Tôi đáp lại bằng lời thầm thì mỏi mệt, thưởng thức cảm giác mát lạnh từ gỗ lát sàn dưới lưng và một thân thể ấm áp trên ngực.
Nâng đầu dậy, Riley vươn tới lấy cái áo, rồi lau sạch cả hai.
“Áo của tôi đấy.” Tôi tuyên bố, duỗi người bên dưới cậu ta, chẳng bận tâm lắm.
“Ừ, thì, em chỉ có một bộ thôi.” Cậu ta ném nó sang bên. “Mà quần thì tiêu mất rồi.”
Tôi bật cười. Cậu ta nằm xuống cạnh tôi và kéo bàn tay lười nhác lên xuống dọc người tôi.
Thích đến mức tôi để đầu óc trôi tuột đi, nhìn chằm chằm vào ngực, vào cánh tay Riley trong khi cậu ta vuốt ve.
Riley ngừng lại, dùng ngón trỏ nâng đầu tôi, cười toe toét.
Tôi cười lại rồi quay đầu, liếc mắt tới đống hành lý, tự hỏi phải xếp đống quà Argentina ở đâu.
Riley mở tay và nắm lấy cằm tôi, xoay tôi về phía cậu ta lần nữa.
Cậu ta vẫn đang cười, vậy nên tôi nhìn vào mắt cậu ta một giây trước khi tìm cách nhìn sang chỗ khác.
“Sao anh cứ quay đi thế?” Cậu ta hỏi, giữ chặt lấy tôi.
Mặc kệ mấy lời thổ lộ hôm nay, nằm cạnh cậu ta trong im lặng khiến tôi thấy bị phơi bày. “Khỏa thân.”
Nụ cười của cậu ta giật giật. “Ngượng?”
“Đại khái thế.”
Cậu ta buông ra rồi đệm ngón tay trên những điểm nhạy cảm của tôi. “Tin em đi—anh chẳng có gì cần phải ngượng cả.”
“Tôi biết.” Tôi nói, giả vờ tự tin rồi luồn tay làm gối. “Chẳng có nhiều thằng đàn ông xinh xắn như tôi đâu.”
Lần này cậu ta là người nhìn đi chỗ khác.
“Sao thế?” Tôi thận trọng hỏi.
“Em không nghĩ anh xinh xắn.” Làn da của cậu ta ấm lên khi nhìn tôi. “Em nghĩ anh rất đẹp.”
Cậu ta nghĩ… tôi…
Riley xoa ngón cái lên môi tôi. “Có được không?”
Tôi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, đến cái đêm cậu ta tập kích tôi trong văn phòng, và cả những khoảnh khắc ngắn ngủi từ lúc ấy. “Đó là từ hiện lên trong đầu tôi mỗi khi nghĩ tới cậu.”
Nụ cười nhạt dần, cậu ta đưa tay vào tóc tôi. “Có lẽ điều ấy có nghĩa là chúng ta được số phận sắp đặt ở bên nhau.”
Cậu ta hơi lãng mạn. Trước đây tôi chưa từng nhận ra. “Có lẽ.”
Hạ thấp đầu, Riley nói trên môi tôi. “Thật nóng lòng tìm hiểu chuyện đó.”
Tôi run lên, mắt nhắm nghiền. “Tôi cũng thế.”
“Không chạy nữa chứ?”
Bình tĩnh dưới áp lực luôn là điểm đặc biệt của tôi, Riley đã len qua những tấm khiên, những lời nói dối, và cuốn thế giới của tôi vào một cơn điên đảo. Cảm xúc cậu ta mang lại mãnh liệt đến mức khiến tôi thấy sợ chết khiếp.
Giờ đây, khi tôi vuốt tóc và kéo cậu ta vào một nụ hôn sâu hơn, tôi nghĩ mình đã đủ mạnh để đối mặt những thứ ấy.
“Không chạy nữa.”
——————————————————————————–
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn hộ của tôi, thu gom năng lượng để đi vào trong.
Lẽ ra không nên khó khăn thế này mới phải? Tôi về nhà rồi. Phải thấy nhẹ nhõm chứ.
Thở dài, tôi mò chìa khóa. Argentina rất tuyệt. Bao nhiêu việc để làm, ai cũng bám vào từng lời tôi nói, phong cảnh phi thường, thức ăn hảo hạng. Khi họ năn nỉ tôi ở thêm vài ngày, tôi đã háo hức nhận lời. Căn bản là ở nhà cũng không có người nào chờ đợi tôi về.
Sandy Clifford đã khẳng định rằng cô sẽ thông báo tới toàn bộ nhân viên trong phòng tôi. Tôi đã có cơ hội tự bảo với họ khi quay lại văn phòng hoàn thành vài thứ, nhưng cuối cùng tôi lại lẩn tránh tất cả các câu hỏi khi chuyển giao các dự án tôi đang làm cho người thích hợp nhất có thể.
Cả với Riley. Tôi đưa cậu ta danh sách những việc cần làm rồi… đi mất. Tôi để cậu ta nghĩ tôi sẽ quay lại sau khi ăn trưa với Greg, tự bảo mình phải gọi điện cho cậu ta từ sân bay. Nhưng đến sân bay rồi thì lại chẳng biết phải nói cái khỉ gì, vậy nên tôi viết vài lời trên máy bay, định bụng sẽ gọi lúc đến Argentina. Hạ cánh rồi, tôi thấy những lời tôi viết toàn rác rưởi, nên đành chờ thêm một chút thời gian, quyết định là Riley xứng đáng nhận được thư viết tay chứ không phải một cuộc gọi đường dài vội vã.
Phải không?
Một tuần rưỡi sau—khi tôi đã biết chính xác mình nên nói gì—tôi nhận ra rằng có nói văn hoa hay viết thư từ kiểu gì cũng chẳng còn nghĩa lý nữa.
Quan hệ của chúng tôi đã tự thân kết thúc rồi.
Tôi chưa từng nghĩ mình là đồ hèn, và Riley không đáng bị đối xử như thế, nhưng sự đã rồi. Tôi chẳng làm được gì nữa.
Tôi mở tung cửa, hì hục vật lộn với đống hành lý.
“Cần giúp một tay không?”
Đầu tôi bật lên. Riley đứng trước mặt, trong căn hộ của tôi, tay vắt trên cửa. “C-Cậu làm gì ở đây?”
“Nghĩ là anh sẽ muốn về căn nhà có người.” Cậu ta buông cánh cửa ra rồi cúi xuống cầm hành lý từ tay tôi. “Gặp phiền phức với đống này à?” Giữ quai cầm bằng một ngón tay, cậu ta nháy mắt rồi đi sâu vào trong.
Mơ mơ màng màng, tôi tiến tới, chỉ đủ để đóng cánh cửa sau lưng. Không gặp cậu ta suốt ba tuần, tôi chẳng có chút đề kháng nào trước cơ thể của cậu ta. Chiếc áo phông màu xanh lục bám lấy từng cơ bắp trên ngực và bụng, quấn quanh bả vai và cánh tay. Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta đặt va li xuống sàn ngoài cửa phòng ngủ, hưởng thụ cảnh cái quần bò phơi bày cặp chân dài, ôm lấy cặp mông tròn trịa, cứng cáp.
Tôi nhận ra một điều: trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ta mặc quần bò.
Riley đứng thẳng dậy, nhếch mép khi phát hiện tôi đang nhìn cậu ta. “Va li chật cứng.” Cậu ta vừa nói vừa đi đến ghế sofa. “Em không nghĩ anh là người nhét càng nhiều hành lý càng tốt khi đi công tác đâu.”
Bớt mơ màng, thêm lo lắng, tôi giữ khoảng cách bằng việc dựa lưng vào bức tường xa cậu ta nhất. “Gần như tất cả mọi người cùng làm việc ở Buenos Aires với tôi tặng tôi quà. Cuối cùng đành phải mua thêm va li để đựng.”
“Tặng quà hả?” Cậu ta quay lại đối diện tôi rồi ngồi xuống. Thử khả nặng chịu đựng của cái ghế dưới sức nặng của cậu ta, Riley dựa vào đống gối, duỗi tay dọc lưng ghế. “Nghe như anh được hâm mộ ra phết.”
Tôi lắc đầu thì thầm. “Làm sao cậu vào được đây?”
“Bảo chủ nhà em là bạn trai anh.”
“Cái gì?” Tôi thậm chí còn tách được một bước khỏi tường. “Chỉ thế mà ông ta để cậu vào á?”
Cười toe toét, cậu ta hất ngón tay cái về phía cửa. “Bà lão tốt bụng ở đối diện làm chứng cho em. Chắc bà ấy nghe thấy mình gây tiếng động.”
Nghĩ đến việc Mrs. Everley tử tế phải nghe những tiếng tôi gây ra khi quấn chặt lấy Riley khiến tôi nóng bừng. Tôi liếc sang bên cạnh, cố giấu cảm xúc trên mặt. “Làm sao cậu biết tôi về rồi?”
“Ai cũng biết cả, Nick. Anh tưởng không ai nhớ anh chắc?”
Tôi vẫn dán mắt xuống sàn. “Melanie thừa khả năng dẫn dắt phòng hợp tác quốc tế.”
Im lặng kéo căng giữa chúng tôi, và tôi chịu không nổi, đành phải ngẩng đầu. Riley ngồi đó quan sát, nụ cười đã biến mất, vẻ đùa cợt đã biến mất. “Không phải chuyện Melanie hay bất cứ ai. Mà là anh.”
Đôi mắt sáng cương định đó xoáy vào tôi. “Riley—”
“Không điện thoại, không e-mail. Nếu tìm hiểu thì sẽ tìm thấy vài báo cáo về tình hình hoạt động của văn phòng ở Buenos Aires, nhưng chẳng có tin gì từ anh. Không một lời nào trong khi bọn em thì nhớ anh.” Giọng cậu ta đanh lại. “Không một lời nào trong khi em thì nhớ anh.”
Nuốt nước bọt, tôi tua lại những lời cẩn thận chuẩn bị cho cậu ta. “Chuyện chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. Cậu và tôi quá khác biệt—khác mục tiêu, khác lý lịch. Tôi còn là sếp của cậu, và bối cảnh ấy chẳng bao giờ đạt kết quả gì hết.”
Mắt cậu ta nheo lại. “Nhảm nhí.”
Tuyên bố cộc lốc làm phần còn lại của bài phát biểu trật khỏi đường ray. “Không phải. Tôi đã nghĩ rất nhiều, và—”
“Anh là người nói dối kém kinh khủng, Nick ạ.” Cậu ta chẳng hề cử động cái tư thế trông thư giãn kia. “Nói lý do thật ra xem nào.”
Người nói dối kém kinh khủng? Tôi ư? Riley không biết rằng cậu ta là người duy nhất nhận ra điều đó, và giờ thì tôi bị mắc kẹt. Trong căn hộ khốn nạn của chính tôi.
Muốn biết sự thật chứ gì? Được thôi. Nói ra là xong. “Cậu nghĩ tôi yếu đuối.” tôi nghiến răng. “Tôi thích rất nhiều điều ở cậu, và còn có rất nhiều thứ tôi muốn tìm hiểu, nhưng đó là lý do phá vỡ tất cả.”
Mặt cậu ta thoáng ngạc nhiên, rồi nhẹ giọng. “Anh lại hiểu lầm em nữa rồi.”
“Không phải.” Tôi nắm chặt tay đến mức nó rung lên. “Cậu lúc nào cũng chực chờ xông tới cứu tôi, bảo tôi dễ thương, đối xử như thể tôi sắp vỡ ra đến nơi. Trong mắt cậu tôi không phải một thằng đàn ông mà là một con búp bê.”
Tay cậu ta cuộn lỏng. “Rõ ràng anh lại hiểu lầm em. Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi.”
“Khỏi cái gì mới được?” Tôi lắc đầu. “Cậu cư xử như thể tất thảy mọi người trên đời đều muốn ve vãn tôi vậy. Cứ như thể họ sắp—”
“Vì đúng là như thế!”
Tiếng hét như sấm của cậu ta rạch ngang căn phòng mạnh tới mức tôi nhảy bật ra đằng sau, va thẳng vào tường.
Riley vừa thở hổn hển vừa cúi người tì cánh tay lên đầu gối. “Em yêu anh, Nick.” Cậu ta mở lời cương quyết và nhìn xuống sàn. “Nhưng đôi khi anh đúng là cái nhọt khốn nạn dưới mông.”
Tôi đông cứng. “Y-Yêu?”
Cơ hàm cậu ta giật một cái. “Anh ngồi trong văn phòng cả ngày nên chẳng biết tí gì về những điều em phải nghe ngoài ấy. Mọi người—mọi người—đều âm mưu nhảy lên giường với anh.” Cậu ta ngẩng lên. “Anh tưởng Melanie ngây thơ lắm đấy? Chị ta lúc nào cũng rên ư ử khi thấy thân thể nhỏ nhắn săn chắc của anh. Jeff đáng ra là straight mới phải, nhưng anh ta cứ luôn mồm kể lể mắt anh to đến mức nào.”
Lời tỏ tình phản đòn của Riley làm đầu óc tôi quay mòng mòng. Cậu ta nói thật? Hay là dùng câu đó theo kiểu bình thường hơn? “Cậu ghen.”
Cậu ta thở hắt ra, đôi tay vẫn nắm chặt. “Lần duy nhất em ghen là khi anh bắt đầu hẹn hò với Morris. Trông anh có vẻ thích gã ấy lắm.”
Tôi á khẩu. Hóa ra Greg không phải người duy nhất nhầm lẫn. “Thế ư?”
“Cứ ở cạnh gã ấy là anh cười.” Cậu ta làu bàu. “Lúc em cố chọc cười anh thì khó chết đi được. Em chẳng để tâm đến người khác, vì hình như anh thích những thằng đàn ông to lớn, mà khi ấy em chẳng thể đọ với ai cả.”
Rõ ràng. Dù thật sự mà nói, tôi chẳng hề nghĩ tới mẫu người mình thích hay không thích cho tới lúc gặp Riley. Tôi muốn bảo với cậu ta rằng chỉ cần nghĩ đến cậu ta đã khiến tôi cười rồi, nhưng hiện tại thì đó chưa phải chuyện cần bàn tới. “Nếu cậu không ghen, tại sao phải bảo vệ tôi đến thế?”
Cậu ta nheo mắt. “Anh thật sự nghĩ Morris và em là những người duy nhất muốn ra tay à? Chỉ nghĩ đến việc anh sẽ bị thương là em cả đêm thức trắng rồi.”
Tôi cứng người. Miệng thì nói thế nhưng trong lòng cậu ta vẫn cho tôi là kẻ yếu. “Tôi tự lo cho mình được, Riley.”
“Anh có thể lo cho mình, nhưng anh không làm. Vì anh chẳng biết tán tỉnh là thế nào, anh chẳng nhận ra những đôi mắt hau háu dán trên thân thể anh.” Nắm đấm của cậu ta lỏng dần; cơn giận bắt đầu xì ra ngoài. “Em lo, được chưa? Em phải trông chừng anh như diều hâu bởi vì… bởi vì anh chẳng biết gì cả.”
Lần đầu tiên tôi nhận ra dưới mắt cậu ta có quầng thâm. Cậu ta trông mệt mỏi, kiệt sức. Và lỗi là do tôi. Vậy nên tôi cố sửa chữa sai lầm bằng cách duy nhất mà tôi biết. “Riley, thống kê đã chỉ rõ rằng đàn ông dưới sáu feet được coi là kém—”
Cậu ta lún sâu hơn xuống sofa, vừa rên rỉ vừa ngửa mặt lên trời. “Dữ liệu, thống kê, số má. Anh thông minh tuyệt vời, Nick ạ, nhưng anh là thằng mù.” Rồi cậu ta từ tốn thẳng cổ lên, nhìn tôi từ đầu xuống chân. “Anh không thể lấy công thức ra mà cân đo đong đếm bản thân mình được.”
“Nhưng…”—Tôi thì thầm—“công thức là tất cả những gì tôi biết.”
Mặt cậu ta giãn ra. “Dễ thương thật.” Cậu ta lẩm bẩm rồi lắc đầu trong khi tôi nhăn nhó. “Nhưng từ giờ anh phải cẩn thận. Tình hình càng lúc càng tệ từ lúc anh đi tiêm.”
Tôi nhíu mày, tự khẳng định là mình đã quyết định đúng. “Cao năm feet tám không có nghĩa là tôi không đủ mạnh để bảo vệ bản thân.”
“Em không nói đến chuyện thu nhỏ.” Cậu ta nổi cáu, quanh mắt lại hiện vẻ mệt mỏi. “Anh lúc nào cũng là người đặc biệt. Ngay khi gặp anh em đã nhận ra rồi. Nhưng đến khi anh tiêm chủng… tất cả những chỗ hấp dẫn của anh được thu gom lại, rồi phóng đại lên.” Cơ thể cậu ta căng cứng. “Ngay cả lúc này, em vẫn đang cố kìm nén khao khát chạm vào anh.”
Nếu sau lưng tôi không phải tường, chắc tôi đã tiếp tục lùi bước khỏi cậu ta. “G-Gì cơ?”
Nghiến răng, cậu ta quay đi.
“Tôi chưa từng đọc loại phản ứng phụ nào như thế.”
Im lặng.
Muốn tôi tự mình tìm hiểu à? Cậu ta đang thử tôi à? “Riley.”
Cậu ta không nhìn thẳng vào tôi, chẳng phản ứng dù chỉ một chút.
Tôi ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Cậu quả là có tài làm tôi thấy mình như thằng ngu.” Tôi khẽ nói với chính mình nhiều hơn là với cậu ta. “Tôi chẳng thể hiểu nổi đến một nửa điều cậu làm. Không bao giờ đoán được cậu sẽ đi bước nào tiếp theo. Mà không chỉ có cậu—mọi người quanh tôi đều cư xử kỳ cục. Greg hôn tôi. Mr. Grayson và Ms. Warren…”—tôi ngừng lời, một ký ức gần bị quên lãng chợt hiện ra—“bảo tôi lôi cuốn.”
Tôi nghe tiếng Riley di động, nhưng vẫn dán mắt lên trần, không muốn mất dòng suy nghĩ đang nói ra miệng. “Những ánh mắt. Những cử chỉ động chạm. Cậu bảo rằng họ không nhìn tôi như một đứa con nít? Rằng có lẽ họ nhìn tôi như một người họ ham muốn?”
“Chính xác.”
Tôi cúi đầu, phát hiện cặp mắt sáng đang gắn chặt vào mình. “Người ta muốn tôi.”
“Cũng nhiều như muốn em. Có khi còn nhiều hơn. Anh chỉ cần cười một cái là có cảm giác như ai đó đem ánh mặt trời mang vào phòng.”
Tôi bật cười, bản thân thì chẳng tin lắm, nhưng rõ ràng là cậu ta tin. “Cậu nghĩ tôi hấp dẫn vậy cơ à?”
“Ai cũng nghĩ thế cả. Anh có thể có bất cứ người nào anh muốn.” Cậu ta nhíu mày, cơ thể lại gồng lên. “Ở Argentina anh có nhớ em chút nào không?”
Câu hỏi làm tôi bất ngờ, và tôi nhìn cậu ta chằm chằm, vắt óc tìm lời để nói.
Riley gật cộc lốc. “Hiểu rồi.” Cậu ta nói và đứng dậy. “Dù sao thì đó cũng không phải lý do em đến đây. Chỉ muốn biết tại sao anh lại chạy khỏi em lần nữa. Giờ thì đã có câu trả lời.” Cậu ta nhét tay vào túi quần và đi ra cửa. “Em đối xử với anh chẳng ra gì. Khiến anh thấy mình như thằng ngốc. Giao ước bị hủy bỏ.”
Cậu ta sắp đi. Thật sự sắp—
Khoan, cậu nói đúng rồi đấy! Tôi đã không hiểu! “Tôi nhớ cậu!”
Cậu ta dừng lại, quay đầu.
Tôi để từng chữ chen nhau ra khỏi miệng mình. Không có thời gian lập kế hoạch. Không có thời gian sĩ diện. “T-Tôi nghĩ về cậu suốt. Trong khi thuyết trình, trong những cuộc phỏng vấn một-đối-một, trong lúc ăn. Tôi cứ luôn tự hỏi cậu đang làm gì. Tôi cứ muốn nghe thấy giọng cậu.”
Khóe miệng cậu ta nhếch lên.
Tôi không chắc nụ cười ấy mang ý gì, nhưng cậu ta vẫn đang ở trong căn hộ của tôi. Đó là tất cả những gì tôi quan tâm. “Tôi không thể tưởng tượng cảnh quay lại cơ quan, thấy cậu hàng ngày. Tôi nhận học bổng và chọn Harvard, nhưng đến tận mùa thu học kỳ mới bắt đầu. Vậy nên tôi hỏi Ms. Warren với Mr. Grayson xem họ có còn dự án nào muốn tôi làm tạm không, để tôi khỏi phải nhìn cậu.”
Riley trợn tròn mắt. “Anh không quay lại phòng hợp tác quốc tế à?”
Tôi lắc đầu. “Sau khi học xong bằng thạc sĩ, tôi sẽ làm việc ở một cấp bậc khác trong công ty. Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa.”
Cậu ta tái nhợt. “Chằng bao giờ?”
Tôi bước tới một bước. “Tôi tưởng cậu… tôi nghĩ là chúng ta không hợp…” Tôi nuốt khan, cố sắp xếp những gì định nói. “Nhưng chuyện này cũng có thể tốt đẹp hơn, phải không? Cậu không làm việc cho tôi nữa. Chúng ta có thể…” Tim tôi đập mạnh vào ***g ngực. “Nếu cậu thấy cũng ổn, thì chúng ta có thể…”
Miệng cậu ta dần uốn thành nụ cười.
Năm phút trước, tôi đã có thể khăng khăng rằng quyết định mình đưa ra là đúng đắn. Nhưng giờ tôi lại không chịu nổi. Không thể chịu nổi viễn cảnh cuộc đời thiếu cậu ta. “Riley… tôi phá hỏng cơ hội rồi à?”
Cậu ta quay người. Một bước. Hai bước. Càng lúc càng xa cửa. “Anh không chào tạm biệt.”
Tôi luống cuống sửa lỗi. “Tại vì quá gấp rút chuẩn bị đồ đạc, còn phải đảm bảo rằng cả đội có tất cả những gì cần thiết trong khi tôi vắng mặt.”
Cậu ta thu hẹp khoảng cách, di chuyển từ tốn. “Anh không chào tạm biệt.”
“Tại phải quay cuồng chuẩn bị.” Thành thật xem nào. “Và… và sợ đối mặt với cậu.”
Riley chống hai tay vào bức tường sau lưng tôi rồi tì lại gần. “Anh.Không.Chào.Tạm.Biệt.”
Miệng tôi há ra, và giọng tôi dịu đi khi hiểu ra điều cậu ta cần. “Xin lỗi.”
Cậu ta gật đầu, cọ mũi chúng tôi vào nhau, rồi lẩm bẩm trên môi tôi. “Tốt. Anh làm em khổ sở.”
Tôi vòng tay quanh hông và túm chặt áo cậu ta, ngả đầu lên ***g ngực. “Xin lỗi. Xin lỗi.”
Riley bật cười bằng một chất giọng ấm áp, cởi mở. “Một lần là đủ.”
Cậu ta đang trêu chọc tôi, nhưng cảm giác lần này thật sung sướng. Tôi run rẩy, ngón tay siết chặt, cố kéo cậu ta vào gần hơn.
“Ừm, không gần nữa được đâu, Nick.” Cậu ta bắt đầu lùi ra. “Làm thế thì chúng ta sẽ làm tình tại chỗ mất.”
Sức nóng từ cơ thể cậu ta làm tâm trí tôi nhũn ra, và tôi ngửa cổ chớp mắt nhìn cậu ta. “Thế thì sao?”
Riley khựng lại, nhướn mày. “Anh vừa bay từ nước khác về đấy. Không mệt à?”
“Không.” Sực nhớ ra là cần phải cố thành thật với cậu ta, tôi đính chính. “Hơi hơi. Nhưng không đến mức—” Chết tiệt, tôi thấy tai mình nóng rực lên.
Cậu ta cười chậm rãi, rồi trượt tay dọc bụng mình. “Không có gã nào ở văn phòng Buenos Aires làm cho anh à?” Những ngón tay dài thọc vào trong cạp quần và kéo áo ra.
Ánh mắt của tôi rơi thẳng xuống dưới, dừng lại tại làn da rám nắng cậu ta cố ý để lộ cho tôi thấy, từng inch một. “Sao lại hỏi thế?” Tôi thì thầm, lướt một ngón tay qua rốn Riley.
“Ừ nhỉ.” Cậu ta vừa nói bằng giọng châm biếm vừa dùng cả hai tay lột áo khỏi đầu. “Hỏi ngu thật.”
Tôi không hiểu câu đùa cợt, mà lúc này tôi cũng chẳng quan tâm. Không nhịn nổi, tôi áp người vào cậu ta, hít mùi cơ thể, nếm vị trên ngực. Môi tôi lướt qua đầu nhũ, và khi thấy cậu ta run rẩy, tôi ngậm chặt miệng quanh nó.
Riley gập mình, vừa rên vừa đập tay vào tường. “Chiều cao của anh thật hoàn hảo.” Cậu ta thở hổn hển, đẩy sâu hơn vào miệng tôi. “Hoàn hảo.”
Tôi cảm nhận tim cậu ta dộng bình bịch trong lòng bàn tay. Tôi cười, chuyển sang bên kia và cọ cơ thể vào cậu ta. Chẳng biết hoàn hảo là thế nào, nhưng tôi không thể tưởng tượng mình có thể hòa hợp với người đàn ông nào như cậu ta.
Có tiếng tường gạch vỡ vụn ra. Tôi quay ngoắt sang bên cạnh, mắt trợn tròn khi thấy những ngón tay siêu mạnh của cậu ta cuộn thành nắm đấm và bóp nát tường của tôi.
“Em sẽ đền.” Riley cúi xuống hôn lên má tôi. “Đừng lo.”
Hơi thở ấm áp mơn trớn da tôi khi cậu ta dúi mặt vào cổ tôi. Nhắm mắt lại, tôi vuốt tóc cậu ta, để những ngón tay đùa bỡn dọc theo gáy. “Cậu không lớn thêm.” Tôi vừa lẩm bẩm vừa kéo đầu cậu ta thấp xuống.
Cậu ta đưa lưỡi chọc ghẹo mạch máu đằng sau tai tôi. “Nghe giọng anh có vẻ thất vọng.”
“Không.” Tôi nghiêng đầu sang một bên, hưởng thụ miệng cậu ta. “Chỉ tò mò thôi.”
Riley khẽ thẳng người dậy, nở nụ cười khi mũi chúng tôi chạm nhau. “Sức mạnh phát triển nhanh hơn cơ bắp, nhớ không?” Cậu ta kiên nhẫn giảng giải, trượt một tay vào trong quần, ôm lấy mông tôi. “Phải nhiều nữa mới có thể làm em to hơn thế này.”
“Ồ.” Tôi kiễng chân, cố gắng chạm tới môi cậu ta.
Riley lại đứng thẳng lên, tránh khỏi tầm với của tôi. “Nếu anh muốn, em có thể cố.”
Tôi nhíu mày. “Cố cái gì?”
“Lớn thêm.” Tay cậu ta cứng rắn nắm dưới mông, khiến tôi rít lên vì sảng khoái. “Chắc là phải thay tập tạ bằng xe tải hay cái gì đó đại loại thế, nhưng em có thể làm.”
Tôi hạ chân xuống. “Tại sao phải biến đổi cơ thể như vậy?”
“Để khiến anh đỏ mặt thêm chút nữa.” Cậu ta vuốt những đốt ngón tay của bàn tay còn rảnh rỗi lên má tôi. “Để khiến anh cười.”
Vì tôi? Bỗng nhiên tôi nhận ra biểu cảm trên gương mặt của cậu ta. Chính là biểu cảm tôi thấy trong cái đêm tôi bắt gặp cậu ta ngủ gật trên bàn.
“Bảo là anh thấy ấn tượng đi.”
Đến tận lúc này, cậu ta vẫn cố gây ấn tượng với tôi. Riley lúc nào cũng có vẻ tự tin, nhưng lần đầu tiên tôi mới hiểu được mình ảnh hưởng đến cậu ta cũng mạnh như cậu ta ảnh hưởng đến tôi, và phát hiện đó đã xua đi sự căng thẳng cuối cùng trong thân thể tôi. “Làm ơn, đừng. Chỉ nội sự kinh ngạc thôi đã đủ giết tôi rồi. Hơn nữa”—Tôi toét miệng cười—“nếu cậu lớn thêm, tôi sẽ không còn ở mức chiều cao hoàn hảo, phải không?”
Riley ngừng lại, đôi mắt trợn tròn nhìn xuống tôi. Rồi cậu ta vuốt ngón cái trên môi tôi. “Anh luôn ở mức chiều cao hoàn hảo ngay cả khi em phải ngước lên nhìn.” Cậu ta dùng tay còn lại kéo tôi lên ngang tầm mắt. “Em nghĩ là dù có thay đổi thế nào cũng không quan trọng.” Ánh mắt cậu ta thật điềm tĩnh. “Chúng ta lúc nào cũng có vẻ khớp với nhau.”
Chân tôi đung đưa trên sàn, và tôi nhấc chúng lên, quấn quanh cậu ta hết sức có thể. “Cậu to chết đi được.” Tôi gằn một tiếng, vòng tay lên cổ cậu ta. “Đừng thay đổi trong một thời gian nữa, được chứ?”
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, giữ tôi ở gần. “Tại sao?”
Tại sao ư? Tôi nhăn mặt, ngửa ra đằng sau. “Vì… vì tôi thích cảm giác chạm vào cậu bây giờ. Tôi vẫn chưa muốn mất đi nó.”
Vẻ mặt cậu ta giãn ra khi mang tôi đến sofa. “A.” Cậu ta nói đơn giản, đặt tôi ngồi lên đùi rồi cởi áo khoác khỏi vai tôi.
Có cảm giác buồn man mác toát ra từ cậu ta mà tôi không thể nắm bắt. Tôi thấy như thể lẽ ra mình nên nói gì đó khác. Nói gì đó hơn thế. “Riley?”
“Muốn anh.” Cậu ta lẩm bẩm, những ngón tay linh động tháo cà vạt khỏi cổ, gỡ khuy áo cho tôi.
Tôi run rẩy khi bàn tay cậu ta luồn xuống dưới lớp vải, ve vuốt hông, ngực. Cái áo rơi xuống sàn, và Riley lợi dụng cơ hội để đùa nghịch cuống họng tôi bằng lưỡi của mình. Nhắm mắt lại, tôi thưởng thức miệng cậu ta, vừa xoay tròn hông vừa rên rỉ.
Riley tách miệng cậu ta khỏi tôi và đẩy một bàn tay to lớn vào giữa hai người khi toàn thân cậu ta trở nên cứng ngắc.
Tôi tì về phía trước, thả một chuỗi những nụ hôn dọc theo cổ cậu ta mà không hề suy nghĩ. “Đừng dừng lại.” Tôi rít, miết răng trên bả vai cậu ta trong khi những ngón tay lần mò hai đầu nhũ. “Làm ơn đừng dừng lại.” Khi Riley không động đậy, tôi thẳng người dậy để nhìn cậu ta, bản thân cũng ngồi yên. “Sao thế?”
Đầu cúi xuống, cậu ta lắc đầu và lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe được.
“Nói lại đi?” Tôi hỏi, đan ngón tay qua tóc cậu ta.
Quai hàm Riley căng ra.
Tôi đã làm gì à? Hay nói gì? Hay không nói gì? “Cậu phải nói rõ thứ cậu muốn, Riley. Chúng ta đều biết tôi không giỏi…” Câu nói bị bỏ dở khi đôi tai của cậu ta đập vào mắt tôi.
Nóng. Rực. Hồng.
Tôi hơi ngửa ra, nhìn cậu ta từ đầu xuống chân. Cả người cậu ta đỏ rực lên. Và bàn tay đặt giữa hai chúng tôi đang che chắn vùng háng.
Khóe môi giật giật khi tôi lấy tay vuốt dọc vành tai cậu ta. “Sau bấy lâu nay, cậu chọn lúc này để xấu hổ ư?” Tôi ve vuốt bàn tay để ở giữa. “Ném tôi lên cửa sổ văn phòng.” Môi tôi áp vào thái dương cậu ta. “Lột sạch quần áo của tôi ngay trong thang máy trước khi vào căn hộ của cậu.” Cậu ta run rẩy, và hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp. “Tôi chưa từng thấy cậu đỏ mặt bao giờ.”
“N-Nick…” Cậu ta lúng búng, không dám nhìn tôi trực diện. “Chậm đã. Không thể… không thể…”
Tôi cắn mạnh vào tai cậu ta, đảm bảo rằng cậu ta cảm thấy răng tôi ma sát trên da.
“A, mẹ kiếp!” Cậu ta vung cả hai tay lên ôm lấy mặt tôi rồi dính hai cái miệng lại với nhau.
Chết tiệt, cậu ta ngon thật đấy. Khoang miệng thì nóng trong khi lưỡi lại làm tôi thấy tê tê. Cậu ta sống bằng đống bạc hà đó chắc?
Tiếng vải bị xé khiến tôi giật mình, và tôi cố giật người lại. Riley vẫn giữ mặt tôi, nắm tay dịu dàng khi hơi thở ấm áp mân mê môi tôi. “Đừng nhìn.” Cậu ta thì thầm, lại tiếp tục hôn. Lần này chậm hơn. Không hiểu sao còn có vẻ ngập ngừng.
Xấu hổ?
Tôi vuốt khớp ngón tay dọc má cậu ta, cố gắng phớt lờ âm thanh bí ấn, muốn cho cậu ta thấy sung sướng như tôi.
Rồi phân thân của cậu ta đẩy vào bụng tôi, nảy lên theo từng nhịp đập của trái tim.
“Cái quái—” Lần này thì cậu ta để tôi tránh thoát. Tôi nhìn trừng trừng xuống háng của cậu ta, xuống cái quần jeans rách tơi tả, và xoay xở để ghép hai sự kiện lại với nhau. “Ồ…”
Riley rên rỉ và liếc sang chỗ khác. “Xin lỗi.” Cậu ta lẩm bẩm, lấy tay bịt mắt. “Thường thì em kiểm soát tốt lắm, nhưng với anh thì không.” Vai cậu ta chùng xuống trong khi toàn thân đỏ rực lên. “Cứ dính tới anh là em chẳng khống chế được gì cả.”
Không phải xấu hổ— mà là ngượng.
Bàn tay còn lại bắt đầu gõ lên mặt đi-văng một nhịp điệu quen thuộc trong khi ánh mắt cậu ta lại cố trốn khỏi tôi. “Siêu khỏe cũng phiền lắm đấy, anh biết không? Phải thay mất nửa đồ đạc rồi. Vừa phá tường nhà anh. Lại còn… cái này. Truyện tranh chẳng bao giờ đề cập đến mấy cái thằng cha ấy giải quyết kiểu gì khi n*ng.”
Xoay đầu, tôi dõi mắt theo bàn tay cậu ta một lúc. Lại là dãy Fibonacci, trải trên những ngón tay khác nhau. Phức tạp, thanh nhã. Những ngón tay đã bóp nát tường nhà tôi. Những ngón tay đã vuốt ve mặt tôi.
“Anh sợ phải không?”
Tôi vươn tới nắm lấy cậu ta. “Không.” Tôi rì rầm, đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay. “Nó thật khác thường, mạnh mẽ, và—” nụ cười vương trên môi khi tôi xoa hạ bộ của cậu ta—“dễ thương một cách kỳ lạ.”
Cậu ta quay ngoắt sang tôi, và mọi cơ bắp đột nhiên thả lỏng. “Có thêm điểm chung với anh thật là tốt.” Riley lướt môi qua trán tôi, má, miệng.
Có điểm chung với tôi…
Tôi nghiêng lại gần, xiết chặt nắm tay trên háng của cậu ta và xoay sở để rồi – lần đầu tiên – tự mình phát hiện ra điều gì đó. “Khi cậu bảo tôi dễ thương, cậu không nói về vẻ ngoài của tôi phải không?”
Cậu ta lắc đầu trên vai tôi, đôi môi cọ vào cổ tôi khi cậu ta vật lộn với cái khóa quần. Tôi dùng ngón cái xoa phần đầu phân thân, và cậu ta xé toạc lớp vải. “Mẹ kiếp!” Cậu ta lầm rầm, nhấc đầu lên. “Xin lỗi. Em đền cái này luôn.”
Cười toe toét, tôi tì người tới phía trước để cắn nhẹ lấy môi dưới của cậu ta.
Riley ngừng lại, rồi cười trên miệng tôi. Ngay khi cậu ta bắt đầu ấn sâu nụ hôn, tôi trượt xuống khỏi đùi để đứng trước cậu ta.
“A, Nick.” Cậu ta thở hổn hển, nhìn tôi cởi quần. “Anh đang giết em đấy.”
Tôi nhướn mày, liếc mắt nhìn quần cậu ta.
Hiểu ý, Riley bật dậy. “Đằng nào cũng rách rồi.” Cậu ta kéo chúng tuột khỏi cặp đùi đầy đặn và lột khỏi chân. “Chẳng biết về nhà kiểu gì.”
“Cậu *** từ văn phòng về nhà còn được cơ mà.” Tôi trêu chọc.
Cậu ta vừa lẩm bẩm cái gì đó rằng tôi hết dễ thương rồi, vừa đứng thẳng người dậy.
Tôi lại bắt đầu thấy yếu ớt.
Riley quỳ xuống, nhìn ngang tầm mắt với tôi. “Yêu cơ thể của anh.” Cậu ta cuốn hai cánh tay to lớn quanh hông, kéo tôi lại gần để có thể nếm mùi vị trên ngực, trên bụng tôi.
Đầu gối chuẩn bị khuỵu, và tôi phải tì lên vai cậu ta để lấy điểm tựa.
Một tiếng rên thấp hưởng ứng phun ra khi cậu ta đặt lòng bàn tay vào ngực tôi. “Tim anh đập nhanh quá.”
“Như thỏ chứ gì?” Tôi khẽ hỏi.
Cậu ta gật, miết phía sau đùi tôi và liếm hai đầu vứ.
Tôi dần dần hiểu được rằng Riley luôn thật lòng khi nói cậu ta không bao giờ đùa cợt tôi. Di ngón tay dọc theo ngực, tôi áp tay cảm nhận trái tim cậu ta. “Của cậu đập cũng nhanh.”
Cậu ta quấn đôi tay dài quanh tôi và ôm tôi thật sát. “Cuối cùng thì anh cũng nhận ra rồi hả?”
Tôi khép mắt, khám phá những đường cong trên lưng cậu ta. Các cơ bắp khiến tôi mê hoặc, phồng lên rồi xẹp xuống dưới bàn tay cùng với mỗi nhịp thở.
Riley bám lấy hông và nhấc tôi đặt lên ghế. Tách chân tôi ra, cậu ta ngậm lấy phần đầu và trượt xuống tận gốc chỉ trong một lần.
Tôi luồn những ngón tay vào tóc cậu ra, và rên ư ử, đầu gật gù liên tục dưới lực tác động của khoái cảm mà cậu ta mang lại. Đùi tôi run lên khi cậu ta mút mạnh, cọ ngón cái qua hai tinh hoàn. Mắt tôi bật mở lúc cậu ta nâng lên, tập trung vào phần đỉnh, xoắn lưỡi quanh viền và ngọn.
“Trời—” Mùi bạc hà. Cái mùi bạc hà cay khốn nạn cứ luôn luôn luẩn quẩn trên đầu lưỡi cậu ta! Loại vị mát lạnh ấy vừa đập thẳng vào thân dưới của tôi, làm toàn bộ cơ thể run rẩy khi tôi uốn hông đẩy mình vào sâu hơn trong miệng cậu ta.
Riley ngân nga sung sướng, truyền những rung động khe khẽ dọc theo phân thân của tôi.
Chúa ơi, quá mức chịu đựng. Khoang miệng vừa nóng vừa lạnh. Đôi bàn tay dịu dàng giữa trung tâm cơn lốc đang gào thét xuyên qua tôi. Cậu ta khiến tôi vặn vẹo, như mọi khi, và tôi cào lên vai cậu ta, cố kéo cậu ta xuống ghế với mình.
Riley nhả tôi ra rồi nâng đầu dậy, đôi mắt mông lung mơ màng trong khi nụ cười nở trên môi.
Tôi nín thở, và áp miệng hai đứa vào nhau. Tôi có thể nếm được cơn thèm khát của mình ngay trên lưỡi cậu ta, quyện với bạc hà. Rên rỉ, tôi mút mạnh hơn, muốn nhiều hơn, muốn cậu ta có tôi nhiều hơn thế.
Xoa bóp đùi tôi, Riley lùi lại, liếm môi dưới, rồi mò dần xuống cổ tôi, lần theo đường trung tâm xuống ngực, bụng. Lưỡi cậu ta lướt dọc toàn bộ chiều dài của phần thân bên dưới, và tôi cuộn người, quấn chặt lấy tấm thân to lớn của cậu ta.
“Vào trong.” Tôi van vỉ bằng thứ giọng thấp nghẹn. “Làm ơn.”
Cậu ta hôn khắp phần da nhạy cảm ở phía trong đùi. “Không.”
Ngạc nhiên, tôi duỗi thẳng người. “Không?”
“Có lẽ ở Argentina anh chẳng ngủ với ai cả.” Cậu ta nói, vẫn đang liếm da tôi.
Tôi cứng đơ. “Tôi không ngủ với ai cả.” Hình như cậu ta nghĩ tôi có cả tá lời tán tỉnh ở Buenos Aires, nhưng cậu ta nhầm to. Hầu hết chỉ toàn công việc, và khoảng thời gian rảnh nhỏ nhoi tôi có được thì toàn do những thành viên tử tế khác ở văn phòng đưa tôi đi ngắm cảnh, ăn tối, hay tham quan cuộc sống về đêm của người dân bản địa…
Ồ.
Tôi cố đẩy căng thẳng ra khỏi cơ thể, bây giờ mới hiểu tại sao cậu ta cứ phải nhắc đi nhắc lại chuyện ở Argentina. “Tôi không có bệnh gì, Riley.” Tôi nói, không chắc cậu ta tin tôi. Tôi mà là cậu ta, có khi tôi cũng chẳng tin nổi mình.
Cậu ta đẩy người về phía trước, miệng dính vào cổ tôi, hai tay tóm chặt lấy ghế ở hai bên đầu. “Không hề lo chuyện đó.” Cậu ta ấn một nụ hôn xuống thái dương của tôi. “Lần đầu tiên mình làm tình, ngày hôm sau anh đã đứng không vững.” Môi cậu ta lướt qua má tôi. “Ba tuần là quãng thời gian dài. Không muốn lặp lại đêm ấy.”
Tôi xoay đầu nhìn vào mắt cậu ta. “Cậu lo làm đau tôi?”
“Đã hứa em sẽ không bao giờ làm anh đau mà, nhớ không?” Những ngón tay cậu ta cọ cọ giữa háng tôi.
Tôi thở dốc, vòng tay quanh cậu ta và đẩy hông vào nắm tay ấy. “Ngày mai tôi không phải đi làm.” Tôi thề thốt trong khi cố giữ mình không bắn ra. “Vài tháng nữa mới bắt đầu đi học.”
Cậu ta bật cười, dùng tay tra tấn tôi. “Nghĩa là có cả khối thời gian để làm mọi thứ từ tốn. Mấy gã cổ điển như anh thích thế còn gì, nhỉ?”
Tôi thút thít, nới lỏng vòng tay, để mình trượt lại xuống ghế.
Riley cười toe toét, quỳ trên sàn nhà trước mặt tôi khi tách hai chân của tôi ra một lần nữa. Cậu ta khép môi quanh đầu phân thân, và đè lưỡi xuống phần dưới khi mút tôi vào tới tận gốc.
Áp lực tăng lên khi các tinh hoàn co lại và cơ bụng tôi siết vào. Tôi cảm thấy mọi thứ vặn vẹo từ trong ra ngoài và nghiến răng, muốn nhiều hơn thế khi tôi oằn lưng lên, ra sức níu kéo thêm một lúc nữa.
Một bàn tay ấm áp, nặng nề phủ lên bụng rồi trượt về phía trước, buộc tôi phải rên rỉ khi cố phân tán sự chú ý giữa hai nguồn hoàn toàn khác biệt của khoái cảm. Tôi gần như chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra lúc Riley cọ ngón giữa vào môi tôi. Tôi chỉ biết mở miệng và mút vào.
Riley di chuyển nhanh hơn dọc theo phần dưới thân của tôi, đẩy sung sướng lên cao đến mức tôi còn không nhận ra cậu ta đã rút ra và những ngón tay đang nhảy múa khắp cơ thể. Cơ bắp kiệt sức với cố gắng bắt kịp nhịp điệu của cậu ta, tôi cứ gọi tên cậu ta, một lần lại một lần. Van vỉ, hầu hết là thế. Tôi chẳng bận tâm đến việc kìm nén nữa; tôi chỉ muốn cậu ta lôi tôi ra khỏi cơn hành hạ đau đớn này.
Tôi quên đi bàn tay của cậu ta cho đến lúc nó luồn xuống dưới mông. Ngón tay từng nằm trong miệng tôi đang tìm kiếm lối vào, phần đầu còn ướt của nó xoa lên những nếp gấp trước khi ấn vào trong.
“Mẹ kiếp!” Tôi khóc, cả cơ thể buộc chặt đến mức tôi nghĩ mình sắp gãy ra làm đôi. Ngón tay của Riley tìm thấy điểm nóng bỏng trong cơ thể tôi, và tôi mất kiểm soát, bật người gần sát mặt và tay cậu ta, không còn biết trời trăng gì nữa khi tôi xuất ra.
Cậu ta nuốt xuống và mút mạnh hơn. Tôi bắn thêm một lần, và cậu ta tiếp tục rút nó khỏi tôi. Những con sóng của hoan lạc tràn ngập từ đầu đến chân, chỉ dịu bớt đi khi cậu ta thu ngón tay lại và ngẩng đầu.
Tôi đổ gục xuống ghế, run lẩy bẩy và thở hổn hển.
“Này.” Riley tiến tới, cúi xuống nhìn thẳng mắt tôi. “Anh vẫn ổn chứ?”
Tôi loạng quạng gật đầu. Cậu ta vừa nhíu mày vừa vuốt ve má tôi, rồi rụt tay lại và chỉ cho tôi điều cậu ta thấy.
Mất một giây tôi mới nhận ra rằng mặt tôi ướt.
Nước mắt.
“Chết tiệt.” Tôi thì thầm, chạm vào mặt. “Tôi k-không biết tại sao lại như thế khi ở bên cậu.”
Riley nhìn tôi một lúc lâu rồi từ tốn mỉm cười. “Thích không?”
“Ừ.” Tôi đáp, cố lau mắt để ngăn chúng lại chảy nước. “Tôi thật sự không biết—”
Đôi tay mạnh mẽ quấn quanh cổ tay tôi và kéo chúng khỏi mặt. Riley vẫn cười khi kéo tôi vào lòng.
Cơn run rẩy giảm bớt; nước mắt cũng thế. Mùi mồ hôi của cậu ta, hơi ấm của cơ thể—cảm giác thật đúng vậy. Tôi đã khát khao thứ gì đó vô cùng quan trọng trong nhiều tuần mà không nhận ra đó chính là cậu ta.
Tôi mò xuống giữa hai người và nắm lấy phân thân của cậu ta. Vẫn nóng và cứng. Sẵn sàng cho tôi.
Tất cả cơ bắp trên cơ thể Riley như nảy lên. “A-Anh không cần—”
“Cần.” Tôi thì thầm, xoa bóp xuống tận gốc và đưa lưỡi liếm vai cậu ta—vị mặn của mồ hôi, và, ẩn bên dưới, là vị đặc biệt của riêng Riley.
Cậu ta rên rỉ, vùi mặt vào tóc tôi.
Nó run lên. Tôi nắm chặt hơn, nhanh hơn. Tay của Riley run rẩy khi đưa dọc lưng tôi.
“Sắp?” Tôi hỏi, cắn mạnh lên bờ vai mình đang hôn.
Cậu ta rít một tiếng, và tôi dùng bàn tay còn lại bao lấy hai tinh hoàn. To. Nặng. Tôi vừa bóp nhẹ vừa vuốt lên vuốt xuống. Phần cơ thể cứng cáp ấy co thắt giữa những ngón tay. Tôi xiết chặt hơn, xoa nhanh hơn.
“Nick.” Cậu ta bật ra.
Tôi rê ngón cái xuống dưới và ấn mạnh vào vết lõm trên đỉnh.
“Nick!”
Cậu ta giật ngược trở lại, và đập mạnh tay xuống sàn đằng sau. Riley lại gọi tên tôi, đẩy hông lúc cậu ta bắn ra, hất tôi khỏi đùi.
Riley tóm được trước khi tôi rơi xuống đất, ôm chặt lấy tôi rồi trườn lên trên. Cậu ta nghiến môi chúng tôi vào nhau, run bần bật khi xuất thêm một dòng chất lỏng nóng hổi nữa. Gần như không nhận ra chân đã ướt nhẹp, tôi chìm đắm trong nụ hôn, nếm chính mình trên đầu lưỡi cậu ta.
Và, dĩ nhiên, cả mùi bạc hà cay.
Miệng của Riley trở nên dịu dàng lúc thân thể của cậu ta dần thả lỏng. Cậu ta cọ môi vào tôi, hôn lên má, lẩm bẩm những điều vô nghĩa vào tai tôi. Tôi đáp lại bằng lời thầm thì mỏi mệt, thưởng thức cảm giác mát lạnh từ gỗ lát sàn dưới lưng và một thân thể ấm áp trên ngực.
Nâng đầu dậy, Riley vươn tới lấy cái áo, rồi lau sạch cả hai.
“Áo của tôi đấy.” Tôi tuyên bố, duỗi người bên dưới cậu ta, chẳng bận tâm lắm.
“Ừ, thì, em chỉ có một bộ thôi.” Cậu ta ném nó sang bên. “Mà quần thì tiêu mất rồi.”
Tôi bật cười. Cậu ta nằm xuống cạnh tôi và kéo bàn tay lười nhác lên xuống dọc người tôi.
Thích đến mức tôi để đầu óc trôi tuột đi, nhìn chằm chằm vào ngực, vào cánh tay Riley trong khi cậu ta vuốt ve.
Riley ngừng lại, dùng ngón trỏ nâng đầu tôi, cười toe toét.
Tôi cười lại rồi quay đầu, liếc mắt tới đống hành lý, tự hỏi phải xếp đống quà Argentina ở đâu.
Riley mở tay và nắm lấy cằm tôi, xoay tôi về phía cậu ta lần nữa.
Cậu ta vẫn đang cười, vậy nên tôi nhìn vào mắt cậu ta một giây trước khi tìm cách nhìn sang chỗ khác.
“Sao anh cứ quay đi thế?” Cậu ta hỏi, giữ chặt lấy tôi.
Mặc kệ mấy lời thổ lộ hôm nay, nằm cạnh cậu ta trong im lặng khiến tôi thấy bị phơi bày. “Khỏa thân.”
Nụ cười của cậu ta giật giật. “Ngượng?”
“Đại khái thế.”
Cậu ta buông ra rồi đệm ngón tay trên những điểm nhạy cảm của tôi. “Tin em đi—anh chẳng có gì cần phải ngượng cả.”
“Tôi biết.” Tôi nói, giả vờ tự tin rồi luồn tay làm gối. “Chẳng có nhiều thằng đàn ông xinh xắn như tôi đâu.”
Lần này cậu ta là người nhìn đi chỗ khác.
“Sao thế?” Tôi thận trọng hỏi.
“Em không nghĩ anh xinh xắn.” Làn da của cậu ta ấm lên khi nhìn tôi. “Em nghĩ anh rất đẹp.”
Cậu ta nghĩ… tôi…
Riley xoa ngón cái lên môi tôi. “Có được không?”
Tôi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, đến cái đêm cậu ta tập kích tôi trong văn phòng, và cả những khoảnh khắc ngắn ngủi từ lúc ấy. “Đó là từ hiện lên trong đầu tôi mỗi khi nghĩ tới cậu.”
Nụ cười nhạt dần, cậu ta đưa tay vào tóc tôi. “Có lẽ điều ấy có nghĩa là chúng ta được số phận sắp đặt ở bên nhau.”
Cậu ta hơi lãng mạn. Trước đây tôi chưa từng nhận ra. “Có lẽ.”
Hạ thấp đầu, Riley nói trên môi tôi. “Thật nóng lòng tìm hiểu chuyện đó.”
Tôi run lên, mắt nhắm nghiền. “Tôi cũng thế.”
“Không chạy nữa chứ?”
Bình tĩnh dưới áp lực luôn là điểm đặc biệt của tôi, Riley đã len qua những tấm khiên, những lời nói dối, và cuốn thế giới của tôi vào một cơn điên đảo. Cảm xúc cậu ta mang lại mãnh liệt đến mức khiến tôi thấy sợ chết khiếp.
Giờ đây, khi tôi vuốt tóc và kéo cậu ta vào một nụ hôn sâu hơn, tôi nghĩ mình đã đủ mạnh để đối mặt những thứ ấy.
“Không chạy nữa.”
——————————————————————————–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook