Cô Học Trò Lăng Nhăng
-
Chương 20
Quân Kì đã bắt đầu nhập học, thời gian ở cùng Jennie ít hơn. Tình cảm ngày càng khắn khít giữa Jennie và Quân Kì nhờ Quân Kì thấy lệnh vua ngày đó. Cũng từ đó ngày càng lợi dụng đụng chạm, gì mà hôn buổi sáng, hôn đi ngủ, Jennie cũng không phản ứng dần như thói quen, thiếu thì lại buồn, nhưng vẫn chưa ai chịu ngỏ lời yêu cứ như kiểu mập mờ, ta và nàng ai là người đủ kiên nhẫn.
– Loti, em lên đây.
Cô giáo bảo Quân Kì lên bàn giáo viên.
– Sao điểm toán lại tệ như vậy?
– Có tệ cũng tệ từ khi chưa qua đây.
– Hết giờ ở lại đây.
– Dạ~~~
Kɧօáϊ quá còn gì, người bên đây vừa đẻ ra là đẹp rồi, nhưng cô này lại chuẩn kiểu khó tính chứ không phải bá đạo nên cũng chả lọt vào mắt Quân Kì được.
Tới hết giờ ai cũng về mình lại phải ở lại, cô giáo đi từ ngoài vào, vẫn áo sơmi quần tây dài, trong đầu bỗng hiện lóe lên suy nghĩ gì đấy. Ưm, vong một đầy đặn, vong ba nở rộ, trời trời cái eo kìa, ôm chắc sướиɠ lắm, không biết cô có chồng hay người yêu chưa ta, được chăm sóc kĩ càng lắm vòng một mới nở bự như vậy, ở đây học hết đời cũng được, muốn “học” cô thôi.
– Tôi sẽ ôm 1 khóa toán để em lấy lại cơ bản và cũng đừng nhìn chăm chăm vào người tôi như thế.
Quân Kì được một trận hoảng hốt không nhẹ, lấy lại tí sĩ diện. Hướng con mắt lên một tí chắc chắn khuôn mặt đây rồi, khuông mặt mỗi ngày vẫn ngắm đây mà.
– Cô muốn thế nào cũng được, mỗi ngày đều thế sao?
– Mỗi chiều tan học em nán lại thêm 1 tiếng rưỡi.
“Ôi trời ơi, mỗi tuần 4 tiết toán đã đuối lắm rồi, cái này đôn thêm ít nhất cũng 14 tiết một tuần”
– Sao?
– Được thôi.
Cô giáo ngồi cạnh chỗ Quân Kì, lại phải lấy cuốn tập toán lần nữa, nhớ con số 1 điểm toán lúc nãy mà đau, sao có thể tin được rằng random đáp án mà 1 điểm cơ chứ, 20 câu chứ đâu đùa đâu.
– Da mặt cô mịn thế?_Quân Kì lấy tay chọt chọt vào má cô.
– Đừng có vô lễ như thế_giọng có chút dằn mặt “nhẹ”
– Đẹp thì em khen đẹp thôi, cô đừng ích kỉ như vậy chứ.
– Có thể nói, đừng có đụng chạm.
– Cô nhạy cảm như vậy sao? Em không đụng nữa.
Cô giáo hơi nhíu mày nhẹ với Quân Kì, suy nghĩ có vẻ sâu xa.
– Kì kiểm tra tiếp theo điểm em trêи 7 muốn gì cũng được.
– Được.
Bỗng đến lúc này Quân Kì nhớ tới lời nói của cô Lâm Lâm, cô còn chưa thực hiện nữa a. Sau này khi về Việt Nam lại thì phải bắt cô thực hiện mới được. Bao nhiêu cố gắng của mình, thi toán được tới 9 điểm chứ ít à, chắc chắn cô nhớ mà lại làm lơ.
– Chào cô em về.
Cuối cùng Quân Kì cũng được giải thoát khỏi cái cô đó, bước ra ngoài đã có xe chờ sẵn, về với công chúa thôi. Đầu tiên là thay đồ rồi ra ăn tối, trễ nữa tiếng rồi, chắc là Jennie đã ăn mất tiêu rồi, từ nay ăn một mình cũng buồn, tại bà cô giáo đó cả.
– Tiểu thư chờ một chút, không được ăn trước công chúa đâu.
– Công chúa cô ấy chưa ăn sao?
– Tôi đã bảo rồi, cô ấy bảo không vội và chưa đói.
– Ừm, bảo cô ấy là tôi đói và cô ấy nhanh chút.
– Nói vậy tôi không dám đâu_Aylant lo lắng, ai lại dám hối thúc công chúa ngoài nhà vua cơ chứ.
– À, nói tôi đợi là được.
- …
– Thôi khỏi nói.
Quân Kì đành đực mặt ra ngồi chờ, đám người làm sao lại nhát gan thế chứ, giờ đói sắp chết đi được, con ì ạch trong đó.
– Sao không ăn trước đi.
Jennie từ đằng sau đi lại.
– Không được ăn trước công chúa, không được hối thúc công chúa, không…
– Được rồi, sau này đói cứ ăn trước.
– Em nói vậy thôi, ăn chung với chị mới vui.
Từ lâu, theo cách tự nhiên mà gọi chị – em trước mặt các người hầu một cách tự nhiên. Lúc này các người một phen bỡ ngỡ vì…công chúa đó giờ quy tắc thế nào lại để chuyện thế này xảy ra.
– Sao hôm nay về trễ vậy?
– Em…ngủ quên trong lớp.
– Đừng tưởng chị không biết, sau này về sớm chị ôn toán cho, đừng có mà đi chọc tới chọc lui.
– Why??? Phiền chị lắm, để cô ôn cho em được rồi.
– Thèm trái cây thì chị mua cho mà ăn, ăn bậy ngoài đường.
– Ơ…
Các cô người hầu ở ngoài nén cười, ăn bậy ngoài đường??? Công chúa thật bá đạo mà. Miệng Quân Kì nhai miếng thịt bò muốn rớt ra ngoài.
– Có là gì đâu mà cấm em ăn bậy ngoài đường.
– Em ở trong chỗ tôi, mặt mũi thế nào lại để em ăn ở ngoài. Muốn gì thì bảo иɦũ ɦσα Aylant nấu cho mà ăn.
– Có vài món em muốn ăn иɦũ ɦσα Aylant không nấu được.
Jennie hiểu ý Quân Kì muốn nói gì nên im bặt không nói nữa, dù gì cũng đói rồi nên ăn trước đã, càng nói thì càng để cho Quân Kì càng rỡ thôi, haiz, lúc đó đồng ý làm gì chứ.
– Tối nay vào phòng tôi tập võ, vườn ở ngoài đang cải tạo lại.
– Chị muốn sao cũng được.
– Chị thấy ai muốn sao em cũng được thì có.
Lần đầu tiên trong 1 bữa ăn mọi người thấy Jennie nói nhiều như vậy. Thay đổi? Người ta nói sai, thời gian không thể thay đổi con người, nhưng, con người nói đúng, tình yêu có thể thay đổi con người, chỉ cần thương người đó thật lòng thì dù chăng hoa cũng có thể thay đổi, lăng nhăng cũng có thể, xấu tính, ích kỉ,…,tất cả đều có thể. Lúc này Jennie chỉ mong đừng phá vowx đi thật nhiều quy tắc rồi lại phải một mình ngồi sửa nó. Nhưng tiếc thay cho Quân Kì vì có muốn chạy cũng không thoát được.
——
Hôm qua về mệt quá nên không viết được <
– Loti, em lên đây.
Cô giáo bảo Quân Kì lên bàn giáo viên.
– Sao điểm toán lại tệ như vậy?
– Có tệ cũng tệ từ khi chưa qua đây.
– Hết giờ ở lại đây.
– Dạ~~~
Kɧօáϊ quá còn gì, người bên đây vừa đẻ ra là đẹp rồi, nhưng cô này lại chuẩn kiểu khó tính chứ không phải bá đạo nên cũng chả lọt vào mắt Quân Kì được.
Tới hết giờ ai cũng về mình lại phải ở lại, cô giáo đi từ ngoài vào, vẫn áo sơmi quần tây dài, trong đầu bỗng hiện lóe lên suy nghĩ gì đấy. Ưm, vong một đầy đặn, vong ba nở rộ, trời trời cái eo kìa, ôm chắc sướиɠ lắm, không biết cô có chồng hay người yêu chưa ta, được chăm sóc kĩ càng lắm vòng một mới nở bự như vậy, ở đây học hết đời cũng được, muốn “học” cô thôi.
– Tôi sẽ ôm 1 khóa toán để em lấy lại cơ bản và cũng đừng nhìn chăm chăm vào người tôi như thế.
Quân Kì được một trận hoảng hốt không nhẹ, lấy lại tí sĩ diện. Hướng con mắt lên một tí chắc chắn khuôn mặt đây rồi, khuông mặt mỗi ngày vẫn ngắm đây mà.
– Cô muốn thế nào cũng được, mỗi ngày đều thế sao?
– Mỗi chiều tan học em nán lại thêm 1 tiếng rưỡi.
“Ôi trời ơi, mỗi tuần 4 tiết toán đã đuối lắm rồi, cái này đôn thêm ít nhất cũng 14 tiết một tuần”
– Sao?
– Được thôi.
Cô giáo ngồi cạnh chỗ Quân Kì, lại phải lấy cuốn tập toán lần nữa, nhớ con số 1 điểm toán lúc nãy mà đau, sao có thể tin được rằng random đáp án mà 1 điểm cơ chứ, 20 câu chứ đâu đùa đâu.
– Da mặt cô mịn thế?_Quân Kì lấy tay chọt chọt vào má cô.
– Đừng có vô lễ như thế_giọng có chút dằn mặt “nhẹ”
– Đẹp thì em khen đẹp thôi, cô đừng ích kỉ như vậy chứ.
– Có thể nói, đừng có đụng chạm.
– Cô nhạy cảm như vậy sao? Em không đụng nữa.
Cô giáo hơi nhíu mày nhẹ với Quân Kì, suy nghĩ có vẻ sâu xa.
– Kì kiểm tra tiếp theo điểm em trêи 7 muốn gì cũng được.
– Được.
Bỗng đến lúc này Quân Kì nhớ tới lời nói của cô Lâm Lâm, cô còn chưa thực hiện nữa a. Sau này khi về Việt Nam lại thì phải bắt cô thực hiện mới được. Bao nhiêu cố gắng của mình, thi toán được tới 9 điểm chứ ít à, chắc chắn cô nhớ mà lại làm lơ.
– Chào cô em về.
Cuối cùng Quân Kì cũng được giải thoát khỏi cái cô đó, bước ra ngoài đã có xe chờ sẵn, về với công chúa thôi. Đầu tiên là thay đồ rồi ra ăn tối, trễ nữa tiếng rồi, chắc là Jennie đã ăn mất tiêu rồi, từ nay ăn một mình cũng buồn, tại bà cô giáo đó cả.
– Tiểu thư chờ một chút, không được ăn trước công chúa đâu.
– Công chúa cô ấy chưa ăn sao?
– Tôi đã bảo rồi, cô ấy bảo không vội và chưa đói.
– Ừm, bảo cô ấy là tôi đói và cô ấy nhanh chút.
– Nói vậy tôi không dám đâu_Aylant lo lắng, ai lại dám hối thúc công chúa ngoài nhà vua cơ chứ.
– À, nói tôi đợi là được.
- …
– Thôi khỏi nói.
Quân Kì đành đực mặt ra ngồi chờ, đám người làm sao lại nhát gan thế chứ, giờ đói sắp chết đi được, con ì ạch trong đó.
– Sao không ăn trước đi.
Jennie từ đằng sau đi lại.
– Không được ăn trước công chúa, không được hối thúc công chúa, không…
– Được rồi, sau này đói cứ ăn trước.
– Em nói vậy thôi, ăn chung với chị mới vui.
Từ lâu, theo cách tự nhiên mà gọi chị – em trước mặt các người hầu một cách tự nhiên. Lúc này các người một phen bỡ ngỡ vì…công chúa đó giờ quy tắc thế nào lại để chuyện thế này xảy ra.
– Sao hôm nay về trễ vậy?
– Em…ngủ quên trong lớp.
– Đừng tưởng chị không biết, sau này về sớm chị ôn toán cho, đừng có mà đi chọc tới chọc lui.
– Why??? Phiền chị lắm, để cô ôn cho em được rồi.
– Thèm trái cây thì chị mua cho mà ăn, ăn bậy ngoài đường.
– Ơ…
Các cô người hầu ở ngoài nén cười, ăn bậy ngoài đường??? Công chúa thật bá đạo mà. Miệng Quân Kì nhai miếng thịt bò muốn rớt ra ngoài.
– Có là gì đâu mà cấm em ăn bậy ngoài đường.
– Em ở trong chỗ tôi, mặt mũi thế nào lại để em ăn ở ngoài. Muốn gì thì bảo иɦũ ɦσα Aylant nấu cho mà ăn.
– Có vài món em muốn ăn иɦũ ɦσα Aylant không nấu được.
Jennie hiểu ý Quân Kì muốn nói gì nên im bặt không nói nữa, dù gì cũng đói rồi nên ăn trước đã, càng nói thì càng để cho Quân Kì càng rỡ thôi, haiz, lúc đó đồng ý làm gì chứ.
– Tối nay vào phòng tôi tập võ, vườn ở ngoài đang cải tạo lại.
– Chị muốn sao cũng được.
– Chị thấy ai muốn sao em cũng được thì có.
Lần đầu tiên trong 1 bữa ăn mọi người thấy Jennie nói nhiều như vậy. Thay đổi? Người ta nói sai, thời gian không thể thay đổi con người, nhưng, con người nói đúng, tình yêu có thể thay đổi con người, chỉ cần thương người đó thật lòng thì dù chăng hoa cũng có thể thay đổi, lăng nhăng cũng có thể, xấu tính, ích kỉ,…,tất cả đều có thể. Lúc này Jennie chỉ mong đừng phá vowx đi thật nhiều quy tắc rồi lại phải một mình ngồi sửa nó. Nhưng tiếc thay cho Quân Kì vì có muốn chạy cũng không thoát được.
——
Hôm qua về mệt quá nên không viết được <
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook