Uống cạn ly nước mơ, Thế Quân chép miệng:

- Nhất định em sẽ nói nội làm nước mơ để uống.

Thiên Dung khẽ nói:

- Em có bà nội thích thật.

- Bộ chị khôngcó nội hả?

Thiên Dung chớp mi:

- Nội của chị mất đã lâu lắm rồi. Lúc ấy chị mới vào lớp một.

Thế Quan vội nói:

- Thế chị nhận nội của em làm bà nội của chị đi.

Thiên Dung bật cười. Tự dưng cô nghĩ đến Khải Nguyên, một anh chàng có khuôn mặt phớt đời cao ngạo. Cô làm sao dám có chung bà nội với anh.

Thế Quân không quên mục đích cậu đến đây tìm Thiên Dung. Nhìn mông lung ngoài khung cửa sổ một hồi, quay lại nhìn Thiên Dung cậu hắng giọng tuyên bố:

- Anh Khải Nguyên của em vừa mới bị đụng xe.

Đưa tay chận lên ngực, giọng Thiên Dung thảng thốt:

- Ôi... sao nãy giờ em không nói.

Thế Quân bặm môi:

- Nhẹ thôi. Cũng đã ổn rồi.

Thiên Dung mở to mắt:

- Có bị gì không?

Thế Quân thở nhẹ:

- Băng bột ở bàn chân...

Thiên Dung giọng lo lắng:

- Có đau không?

Thế Quân vẻ mặt nhăn nhó:

- Rất đau.

Dù không thích Khải Nguyên nhưng Thiên Dung vẫn cảm thấy tội nghiệp. Vẻ mặt cô đầy thương xót.

Không bỏ lỡ cơ hội, Thế Quân vội hỏi:

- Em có thể nhờ chị một chuyện không?

Thiên Dung sốt sắng:

- Được thôi, nếu trong khả năng của chị sẽ sẵn sàng.

Thế Quân im lặng ngó lên trần nhà. Phải đợi Thiên Dung giục thêm lần nữa cậu mới thủng thỉnh tuyên bố:

- Em muốn nhờ chị... đến thăm anh Khải Nguyên.

Như mèo đạp phải lửa, Thiên Dung lắc đầu nguầy nguậy:

- Không... Chị không thể.

Thế Quân hắng giọng tả oán:

- Bàn chân bị băng bột nên anh Khải Nguyên buồn kinh khủng. Anh ấy ngồi một chỗ, không đi đâu được.

Lùa bàn tay vào tóc Thiên Dung thở dài:

- Hãy thông cảm cho chị. Chị không muốn gặp ông anh của em. Em biết rồi đó, ổng rất... khó ưa.

Thế Quân phân bua:

- Anh Khải Nguyên tuy có vẻ lầm lì như thế nhưng rất lịch sự và tốt bụng. Nếu chị nói chuyện với ảnh, cam đoan chị sẽ cảm tình liền.

Thiên Dung dẩu môi. Cô đã có kinh nghiệm về sự... lịch sự của Khải Nguyên. Cô chưa bao giờ gặp một tên đàn ông nào bất nhã như anh.

Cô khẽ lắc đầu:

- Thế Quân này... Dù rất mến em nhưng chị không thể làm theo lời đề nghị của em được.

Thế Quân xụ mặt:

- Chị thử giúp em một lần này thôi.

Nhìn Thế Quân không chớp mắt, Thiên Dung ngạc nhiên hỏi:

- Bộ chuyện chị đi thăm anh Khải Nguyên... quan trọng với em đến thế sao, cu Rôn?

Thế Quân rầu rỉ:

- Một người đang đau rất cần được chia sẻ, an ủi.

- Chị không thể...

- Anh em đang xuống inh thần. Chị đến, ảnh rất mừng.

- Em có thể nhờ ai khác được không, cu Rôn?

Thiên Dung cắn môi suy nghĩ. Cô rất ghét Khải Nguyên. Nhưng nhìn thấy gương mặt thất vọng của Thế Quân, cô có cảm tưởng như mình đang có lỗi với cậu nhóc.

Thở hắt một cái, Thiên Dung trầm giọng:

- Thôi được, chị sẽ đi với em đến thăm... Ổng. Nhưng không ngồi nói chuyện lâi đâu nhé.

Sáng rỡ mắt, Thế Quân thiếu đường nhảy cỡn lên. Giông cậu rổn rảng:

- Em cám ơn chị rất nhiều.

Thiên Dung giao hẹn:

- Chỉ một lần này thôi nha.

Thế Quân cười vui vẻ:

- Một lần xe tông cũng đủ chết ổng rồi.

Thiên Dung phẩy tay:

- Chờ chị lên lầu lấy mấy hộp sữa.

Thế Quân sôi nổi:

- Có thêm hoa nữa chứ?

Đang đi về phía cầu thang, Thiên Dung quay người hỏi:

- Sao lại có cả hoa nữa nhỉ?

Thế Quân cười toe toét:

- Vươn hoa của chị có sẵn nhiều hoa mà. Có thêm hoa để thêm phần... lịch sự. Chị đi lấy sữa đi. Em đi ra vườn đây.

Khi Thiên Dung đi xuống phòng khách với bịch ni lông đựng mấy lon sữa, Thế Quân đang từ ngoài vườn đi vào. Trên tay cậu là một ôm hoa hồng.

Thiên Dung ngạc nhiên hỏi:

- Sao em không hái... hoa khác mà lại hái hoa hồng?

Vẻ mặt Thế Quân hí hửng:

- Tại em thấy hoa hồng đẹp. Hình như trong vươn hoa, hồng là đẹp nhất.

Thiên Dung bặm môi:

- Lẽ ra em hái hoa cúc vàng cho chị. Sơ giao, người ta thường chỉ tặng hoa cúc.

Thế Quân tròn mắt:

- Vì sao lại là hoa cúc?

Thiên Dung dịu dàng giải thích:

- Hoa cúc tượng trưng cho một tình bạn. Nó còn thay cho một lời chào.

Thế Quân cố giấu một nụ cười:

- Còn hoa hồng?

Thiên Dung dẩu môi. Không biết anh chàng đá lạnh ấy có hiểu lầm cô khi nhìn thấy bó hồng không nữa chứ. Mà bó hồng đẹp quá. Bỏ đi cũng uổng.

Thế Quân vội nói:

- Mình đi chị Thiên Dung há.

Chợt nhớ ra, Thiên Dung liền hỏi:

- Khi nãy em đến đây bằng phương tiện gì?

Thế Quân cười toe:

- Em đi bộ.

Thiên Dung kêu lên:

- Trời đất. Thế xe của em đâu?

Thế Quân lại gãi đầu:

- Xe em hư. Anh Khải Nguyên bị què chân nên không sửa cho em được.

Thiên Dung đưa ngón tay trỏ lên môi:

- Suỵt... Đừng nói gở, xui lắm. Ai lại nói là... què.

Thế Quân bẫy việt vị:

- Chị lo cho anh Khải Nguyên hả?

Thiên Dung nghiêm nét mặt:

- Với ai cũng thế thôi. Chị chở em đi nghe.

Thế Quân dạ thật ngoan. Cậu ngồi sau lưng Thiên Dung với một bịch sữa và bó hoa hồng. Lúc nãy ở ngoài vườn, cậu đã hai hoa với tốc độ nhanh hơn gió vì chỉ sợ Thiên Dung bất thần đi ra vườn và yêu cầu cậu hái một bó... hải đường.

Chọn hoa hồng, cậu có một... âm mưu riêng của mình.

Dắt xe vào cổng. Thiên Dung gặp một bà già vẻ mặt phúc hậu đang ngồi trên chiếc ghế mây.

Thế Quân vội giới thiệu:

- Nội của em.

Thiên Dung lễ phép:

- Cháo chào bà.

Giọng Thế Quân vui vẻ:

- Đây là chị Thiên Dung, bạn của anh Khải Nguyên...

- Vào nhà đi cháu.

Thiên Dung dạ nhỏ. Cô đi theo Thế Quân, không quên cằn nhằn:

- Sao em giới thiệu chị là bạn của anh Khải Nguyên? Chị chỉ là bạn của em thôi, đâu phải là bạn của... Ổng.

Thế Quân cười:

- Em làm sao là bạn của chị được. Nếu giới thiệu như thế, phải mất công giải thích với nội. Mà nếu chị là bạn của anh Khải Nguyên thì càng tố có sao đâu. Thêm bạn, bớt thù mà.

Thiên Dung bặm môi lại, cô không hiểu sao tự dưng mình lại hồi hộp kinh khủng khi bước chân vào nhà Khải Nguyên.

Kỳ lạ thật. Không phải là ợ sệt (vì nhớ lại khuôn mặt lạnh như kem của anh) mà là bối rối. Sao lại bối rối nhỉ?

Thế Quân xăm xăm đi trước. Cậu đưa Thiên Dung đến một căn phòng nằm ở dưới cuối vườn.

Cửa mở. Khải Nguyên đang gõ phím trên máy vi tính.

Thế Quân hắng một tiếng và giậm giậm chân trên miếng thảm chùi chân.

Khải Nguyên quay đầu ra. Ánh mắt anh hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Dung bên cạnh Thế Quân.

Cô thật hiền với chiếc quần jean màu xanh và áo sơ mi trắng. Bó hồng trên tay. Trong khung cửa và nắng chiều đang dẫy dắt, Thiên Dung chợt đẹp nguyên sơ như một bức tranh vẽ.

Thế Quân rổn ràng:

- Chị Thiên Dung đến thăm anh.

Sau một thoáng bất ngờ, Khải Nguyên trở về vẻ lạnh nhạt cố hữu:

- Mời vào.

Thiên Dung lúng túng ngồi trên chiếc ghế nhỏ Thế Quân vừa mang đến. Cô nhìn xuống bàn chân đang bó bột của Khải Nguyên. Rồi ngắn ngứ vì không biết phải mở lời như thế nào.

Thế Quân gãi gãi đầu:

- Em đi lấy nước nghe.

Nói xong cậy chạy vù ra khỏi phòng, tim đập loạn xạ ngầu trong lồng ngực. Không biết lần này mọi chuyện có trót lọt êm đẹp như cậu hằng mong ước không. Một bó hồng. Một cuộc viếng thăm. Trong khả năng của cậu, cậu chỉ có thể làm được như thế thôi.

Chỉ còn lại hai người với nhau, Thiên Dung bối rối im lặng. Cô đang tự rủa mình là một con ngố.

Khi không nghe lời một cậu nhóc để dẫn xác đến đây chịu đựng vẻ mặt lạnh như kem của Khải Nguyên. Nếu Khải Nguyên ngỡ là cô muốn cầu thân với anh ta thì oan cho cô lắm.

Cô đến đây chỉ vì muốn làm vui lòng Thế Quân và cũng vì... nhân đạo đó thôi. Cuộc viếng thăm này hệt như... công tác xã hội cô đã tham gia cách đây một năm ở bệnh viện. Chỉ khác là người được thăm viếng không tiếp cô bằng một vẻ mặt lạnh như kem. Họ rất xúc động khi cô đến thăm họ. Còn Khải Nguyên, vẻ lặng câm của anh suýt là cô tức phát khóc.

Khải Nguyên im lặng nhìn ra vườn. Anh đoán có lẽ đây là một trò đùa mới của Thế Quân.

Chờ mãi vẫn không thấy vị cứu tính Thế Quân xuất hiện, Thiên Dung đành rụt rè lên tiếng hỏi:

- Bao giờ thì anh tháo bột?

Khải Nguyên trầm giọng:

- Nửa tháng.

Anh đi lại có lẽ rất khó khắn?

- Vâng.

- Người ta tông xe vào anh à?

- Vâng...

- Anh có đau không?

Khuông mặt lạnh lùng của Khải Nguyên như giãn ra. Suýt chút nữa thì anh phì cười vì câu hỏi rất ngây thơ của Thiên Dung. Anh quay lại nhìn cô. Đôi mắt cô trong veo như hai giọt sương mai.

Giọng anh hơi dịu đi:

- Dĩ nhiên là đau.

Thiên Dung khẽ rùng mình. Đau. Đó là cảm giác cô rất sợ. Cô nhớ mình từng bị chích kim mấy lần. Ôi, thật khủng khiếp.

Cô chớp mi:

- Tôi nhát chịu đau lắm.

Khải Nguyên cố kìm tiếng thở dài. Anh nghĩ đến Phi Nga. Nếu người đến thăm anh là Phi Nga thì sao nhỉ. Anh đã chờ, chờ đến cháy bỏng con tim cú điện thoại của Phi Nga. Mong rằng cô sẽ hối hận khi biết anh bị tai nạn. Mong rằng cô sẽ xin lỗi anh, trở về với anh.

Liếc nhìn đồng hồ, giọng Khải Nguyên khô khốc:

- Cám ơn cô về cuộc thăm viếng này. Thế Quân sẽ tiễn cô về.

Thiên Dung đứng dậy. Cuộc gặp gỡ có tẻ ngắt giữa cô và Khải Nguyên khiến cô cảm thấy tự ái khủng khiếp.

Đúng là Thế Quân đã cố tình thổi phồng mọi chuyện. Khải Nguyên không cần có một cuộc thăm viếng nào ca. Anh ta có đủ bản lãnh để chịu đưng chuyện không may xảy ra cho anh ta. Thâm chí anh ta còn bình thản làm việc trước máy vi tính.

Lao ra khỏi phòng Khải Nguyên, Thiên Dung gặp nội của anh và Thế Quân. Vừa nhìn thấy Thiên Dung, bà Khang vội bảo:

- Thiên Dung... Cháu có thể nói chuyện với ta ít phút được không?

Thiên Dung ngắc ngứ:

- Dạ, Thế Quân đi đâu rồi hả bà?

Bà Khang cười hồn hậu:

- Nó đi bắn chim với lủ nhỏ trong xóm. Cháu cứ ở chơi với ta, lát nữa Thế Quân sẽ về thôi.

Thiên Dung thiếu điều kêu trời. Cô không hiểu được Thế Quân nữa. Cậu nhóc đã thuyết phục cô đến đây rồi cố tình bỏ quên cô... trong hang cọp.

Cô thề rằng không bao giờ gặp lại tên đàn ông cao ngạo đáng ghét Khải Nguyên thêm lần nữa. Hình như anh ta tự cho mình cái quyền mặt lạnh như kem. Ôi, ước gì một ngày nào đó Khải Nguyên... chạy theo cô nhỉ. Cô sẽ kiêu hãnh cười vào mặt anh ta.

Giọng cô mềm mỏng:

- Cháu xin phép bà phải về bây giờ.

Bà Khang lộ vẻ thất vọng:

- Ta mến cháu lắm. Cháu không thể nán lại ít phút nói chuyện với ta sao.

Thiên Dung nhỏ nhẹ:

- Xin phéo bà vào một dịp khác.

Không đợi bà Khang có tán thành hay không, Thiên Dung vội ngồi lên chiếc Spacy và nổ máy.

Không còn gì bất hạnh hơn. Chiếc xe gầm lên, khục khặc mấy tiếng rồi tắt. Bà Khang vội kêu:

- Khải Nguyên... Khải Nguyên...

Thiên Dung hốt hoảng nhìn bà:

- Xin bà đừng gọi.

Bà Khang ngạc nhiên:

- Sao thế cháu?

Thiên Dung thở dài:

- Cháu chào bà... Cháu không muốn làm phiền đến người khác.

Cô vừa dứt câu "Người khác" xuất hiện ngay trước mặt với bàn chân bó bột và một cây nạng gỗ.

Thiên Dung mím môi đẩy xe ra cổng. Cô sẵn sàng đẩy chiếc Spacy cồng kềnh đi đến tận cuối trái đất hơn là để cho Khải Nguyên nhúng tay sửa nó.

Một lần là đã quá đủ. Cô không muốn nhìn thấy anh ta nữa.

Giọng Khải Nguyên vang lên nghiêm khắc:

- Thiên Dung...

Thiên Dung đẩy chiếc xe đi nhanh hơn.

- Thiên Dung...

Bằng cách nào mà Khải Nguyên với một bàn chân bị bó bột phải tì vào nạng lại có thể đi nhanh hơn cô được, Thiên Dung không thể hiểu nổi.

Cô chỉ biết một điều là gã đàn ông lạnh lùng cao ngạo ấy đã án ngữ trước mặt cô với ánh mắt thật dữ dội. Cô và anh đều ở bên ngoài cổng.

Giọng anh chắc nịch:

- Cô không thể đẩy bộ chiếc xe này gần một cây số.

Thiên Dung bướng bỉnh:

- Tôi sẽ gọi xích lô chở nó đi.

Khải Nguyên nhìn như xoáy vào mắt cô:

- Tôi sẽ sửa xe cho cô.

Thiên Dung kêu lên:

- Không...

Khải Nguyên gờm gờm:

- Vì sao? Chắc hẳn không phải vì cô ngại cái chân đau của tôi?

Thiên Dung mím môi lại:

- Nếu anh biết lý do, lẽ ra anh không nên hỏi vì sao.

KHải Nguyên trầm giọng:

- Tôi muốn biết cô có thành thật không.

Thiên Dung nhếch môi:

- Để làm gì?

Khải Nguyên coa ngạo:

- Những cô gái đẹp đều... sối trá.

Thật không có gì tức hơn. Thiên Dung nheo mắt nhìn Khải Nguyên. Không lẽ vì thất bại vì m6ọt cô gái mà tên đàn ông này định tuyên chiến với cả thế giới phụ nữ.

Cô so vai:

- Tôi chưa bao giờ nghe một câu nói... ngu xiẩn tương tự như thế cả.

Khải Nguyên quát:

- Cô vừa nói cái gì?

Thiên Dung mím môi lại:

- Những tên đàn ông thất tình đều... xuẩn ngốc.

Khải Nguyên giận dữ nhìn cô. Thiên Dung nhìn trả lại anh không một chút nao núng. Có lẽ anh và cô sẽ đứng mãi như thế và sẽ... hóa đá mất nếu Thế Quân không vụt chạy đến với giàn ná thun trong tay. Vừa lúc bà Khang cũng đi ra cổng.

Thế Quân kêu lên:

- Chị Thiên Dung... Bộ chị định đi về sao?

Thiên Dung chưa kịp nói gì, bà Khang đã lên tiếng:

- Xe của Thiên Dung hư, Khải Nguyên muốn sửa giùm nhưng Thiên Dung lại ngại.

Quay sang cô, bà Khang ân cần bảo:

- Thiên Dung à... Khải Nguyên có thể giúp được cháu đó.

Khải Nguyên cười nhạt, Giờ đây anh không còn có ý định sửa xe cho Thiên Dung nữa. Cứ cho cô nhóc bướng bỉnh này đẩy xe lội bộ khoảng một cây số nữa, có lẽ khi ấy cô sẽ biết... lễ độ hơn.

Còn Thiên Dung. Cô tròn mắt nhìn Khải Nguyên, rồi lờ mờ đoán được anh đang nghĩ gì.

Thật thản nhiên, cô quay ngược đầu xe với một nụ cười khó hiểu. Tự dưng cô muốn đối đầu với tên đàn ông này hơn bao giờ hết. Nếu dắt xe đi bộ, có nghĩa là bỏ cuộc.

Thế Quân giọng vui vẻ:

- Để em dắt xe cho chị.

Bà Khang cười hiền hậu:

- Thế Quân... Lát nữa con đi tìm chiế ghế đòn cho anh con ngồi sửa xe. Còn Thiên Dung, cháu có thể ăn một chén chè sen với bà chứ?

Thiên Dung nhìn Khải Nguyên với vẻ đắc thắng. Cô biết là anh rất tức. Còn cô, cô chỉ thích làm ngược lại ý muốn của anh.

Thế Quân lăng xăng tìm một chiếc ghế đòn nhựa thấp để Khải Nguyên ngồi được. Cậu rổn rảng:

- Khi nào cần đứng dậy, anh Hai cứ gọi em.

Khải Nguyên ngán ngẩm lắc đầu. Giờ anh có từ chối không sửa xe cho Thiên Dung cũng không được. Chính anh đã gọi cô mang xe quay trở lại. Cú đá hồi mã thương đúng thật là khốc liệt.

Nhìn theo bóng Thiên Dung và bà Khang vừa đi khuất, Khải Nguyên càu nhàu:

- Lần sau anh cấm em mang ai về nhà đấy.

Thế Quân xụ mặt:

- Chị Thiên Dung tốt với anh đến thế mà.

Xem xét xe một hồi, Khải Nguyên ngẩng đầu nhìn Thế Quân:

- Anh không hiểu em còn nghĩ ra những trò gì nữa? Đúng là em chứ không thể ai khác.

Thế Quân gãi đầu:

- Anh nói gì, em không hiểu.

Khải Nguyên nghiêm nét mặt:

- Em đã giấu vít lửa!

Thế Quân vội nói:

- Đâu phải em.

Khải Nguyên de dọa:

- Anh gọi nội và Thiên Dung ra nhé, nếu em vẫn còn ngoan cố.

Thế Quân vội kêu lên:

- Khoan đã... Anh đừng gọi, tội nghiệp em.

soi mói nhìn cậu em tinh qiáu, Khải Nguyên gặng hỏi:

- Em làm như thế để làm gì?

Thế Quân cười như mếu:

- Em chỉ muốn chị Thiên Dung ngồi chơi với anh thật lâu trong lúc em đi bắn chim.

Khải Nguyên lắc đầu với vẻ chán nản:

- Anh không hiều tại sao em lại khoái... người ta.

Thế Quân vội nói:

- Giá như em có một người chị hiền lành dịu dàng như chị Thiên Dung thì hay biết mấy.

Dịu dàng.

Nhìn Thế Quân với ánh mắt thương hại, Khải Nguyên cười nhạo:

- Em hiểu thế nào là sự dịu dàng? Giữa nghĩa từ "dịu dàng" xem nào.

Thế Quân lúng túng gãi đầu. Cậu vốn giỏi toán nhưng hơi bết về văn. Món từ ngữ là món cậu ghét nhất.

Khải Nguyên cười chế giễu:

- Thiên Dung không hiền đâu. Nếu em nghĩ là cô ta dịu dàng thì em đã lầm rồi đó. Cô ta dữ như cọp.

- Anh nói không đúng đâu.

Khải Nguyên phẩy tay:

- Thôi, mai đi lấy vít lửa ra đây coi.

Thế Quân vụt chạy vào nhà. Ngang qua thư phòng của nội, cậu nhìn thấy Thiên Dung và nội đang nói chuyện vui vẻ.

Nhìn thấy cậu, Thiên Dung liền hỏi:

- Xe chị sửa xong chưa vậy em?

Thế Quân cười:

- Dạ, khoảng năm phút nữa là xong.

Khi Thiên Dung quay trở ra, Khải Nguyên đang nổ máy và xoay xoay tay ga.

Thế Quân lót tót đi sau lưng cọ. Giọng cậu vui vẻ:

- Hôm nào chị Thiên Dung đến chơi nghe.

Thiên Dung quay lại nhìn cậu ngắc ngứ không trả lời. Chắc chắn một điều là không bao giờ cô đặt chân đến đây nữa, dù cô rất mến Thế Quân và bà Khang.

Trao chìa khóa xe cho Thiên Dung, khuôn mặt Khải Nguyên cau có lạnh lùng. Cô chưa kịp nói lời cám ơn nào thì anh đã lẳng lặng bỏ đi trước ánh mắt đầy thất vọng của Thế Quân...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương