Cô Hầu Nhỏ Ngốc Nghếch Đáng Yêu
-
Chương 47
Mộc Nhiên Nhiên nhìn bóng Giản Thiếu Phàm khuất sau cánh cửa, cũng có chút cảm động muốn khóc.
Du Hạo Thần nhìn cô, bàn tay đưa lên vò tóc cô rối xù:
- Luyến tiếc cậu ta à?
- Không có. Cậu này, bỏ tay ra khỏi đầu em.
Mộc Nhiên Nhiên la oai oái không cam tâm. Đối với cô, Giản Thiếu Phàm là một người bạn, một người bạn mà cô xem trọng. Cô biết cô không thể thích cậu ấy, và cũng không thể cho cậu ấy thứ cậu ấy muốn. Thế nên, chuyện cô mong muốn nhất bây giờ, chính là mong cậu ấy sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc, tìm thấy người con gái thật sự yêu thương cậu ấy.
- Về thôi.
Du Hạo Thần nắm tay cô kéo đi.
Buổi chiều hôm ấy, trên chiếc xe đạp, một chàng trai chở theo một cô gái. Ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào hai người, hiện rõ hình ảnh hai chiếc bóng trên mặt đường.
Mộc Nhiên Nhiên ngồi đằng sau lưng cậu, gương mặt bị ánh nắng làm ửng hồng. Mái tóc đen nhẹ tung bay theo chiều gió. Cô hít hà mùi hương của cây cỏ, cái tư vị khiến người ta dễ chịu.
Du Hạo Thần giữ tay lái, có lúc lại ngoái đầu nhìn đứa ngốc sau lưng mình. Những gì đã trải qua khiến cậu nhận ra được, cậu thật sự yêu thích con heo ngu ngốc này. Dù cô có hậu đậu, có ngốc nghếch, làm cái gì cũng không ra hồn, nhưng tất cả những điều đó lại khiến cậu yêu thích.
Cậu biết cậu hay nóng giận vô cớ, nhưng nếu không phải cậu coi trọng cô, hà cớ gì phải nóng giận chứ? Tính khí thất thường của cậu không phải vì cô mà hình thành hay sao?
Người ta bảo, khi thật sự thích một người, mình luôn muốn trong mắt người ta chỉ có mình, luôn muốn người ta đặt sự chú ý vào mình. Và, Du Hạo Thần chính là người như thế. Cậu muốn Mộc Nhiên Nhiên phải toàn tâm toàn ý coi trọng cậu như cách mà cậu coi trọng cô. Nhưng mà, đứa ngốc này quá ngây thơ, cậu hiện tại còn không biết rõ nó có thích cậu hay không? Nghĩ đến thật là bực mình mà.
- Cậu ơi! Cậu... Cậu sao vậy?
Mộc Nhiên Nhiên gọi mấy lần mà Du Hạo Thần không nghe, vì vậy cô lấy tay kéo kéo góc áo cậu.
- Chuyện gì?
Du Hạo Thần đang bị suy nghĩ kia làm bực bội, lạnh lùng nói.
- Cậu... thật ra... em thích cậu.
Mộc Nhiên Nhiên nói ra câu này, không phải vì cô có đủ mạnh mẽ, mà là vì, cô không muốn phải giữ lấy nó trong lòng mãi mãi. Thanh xuân của chúng ta rất ngắn, nếu thích một người, vì sao không tự bản thân bày tỏ. Bày tỏ rồi, dù kết quả có thế nào, thì sau này, ta cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Sẽ không cảm thấy hối tiếc vì năm tháng ấy đã bỏ lỡ một người.
Mộc Nhiên Nhiên biết, cô là một cô gái không có gì nổi bật. Cũng không có điều gì xứng đáng đứng bên cạnh cậu ấy. Cô biết bản thân hậu đậu, ngu ngốc. Ngay từ ban đầu, cô còn không nhận ra bản thân mình thích cậu ấy. Chỉ đến khi biết được cậu ấy đối với cô rất quan trọng, rất đặc biệt thì cô mới phát hiện ra, chính mình đã phải lòng cậu chủ mất rồi.
Nhưng mà, có lẽ cậu ấy không thích một đứa ngu ngốc như cô. Bên cạnh cô lúc nào cậu ấy cũng nổi nóng, tức giận. Cậu ấy thậm chí còn không để ý đến cảm nhận của cô, lúc nào cũng làm theo ý mình.
Mộc Nhiên Nhiên không hề biết, trong thâm tâm Du Hạo Thần, sau khi nghe được câu đó, cậu như không tin vào tai mình. Đây... đây là tỏ tình nhỉ?
- Em nói gì?
Du Hạo Thần hỏi lại, cố kiềm nén cảm xúc vui sướng trong lòng mình.
- Không có gì đâu. Cậu không nghe thì thôi.
Mộc Nhiên Nhiên có chút dỗi, phụng phịu cúi mặt xuống đường.
- Bảo em nói lại. Không nghe thấy à?
Tiếng Du Hạo Thần vang lên kèm theo tiếng gió, có chút dồn dập. Bàn tay đặt trên tay lái bỗng ướt đẫm mồ hôi.
- Không. Ai mà đi nói lại chứ?
Cô cũng cứng đầu không chịu đáp ứng Du Hạo Thần. Nói ra câu đó một lần, tay chân cô đã sắp bủn rủn cả rồi. Còn sợ cậu một phát vả vào đầu cô vì cái tội nói linh tinh. Giờ lại bắt cô nói lại, không phải cậu sẽ nổi giận đạp cô xuống đường chứ?
Nhiên Nhiên à, trong mắt em, cậu chủ nhà em bạo lực như vậy sao?
Du Hạo Thần không có kiên nhẫn với Mộc Nhiên Nhiên, cậu phanh xe lại, tiếng "két" vang lên muốn càu nát mặt đường. Cậu bước xuống xe, một tay kéo cô ra khỏi chỗ ngồi. Chiếc xe đạp không có người giữ ngã chỏng chơ dưới mặt đường, vang lên một tiếng ầm xé nát bầu không gian tĩnh lặng.
Cậu cầm tay cô, đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Tôi bảo em nói lại.
Mộc Nhiên Nhiên nhìn vào ánh mắt Du Hạo Thần, có chút sợ. Không phải cậu đang nổi giận chứ?
Eo ôi. Biết thế ban nãy cô không nói ra câu đó đâu. Nhỡ đâu cậu ghét cô rồi đuổi việc cô luôn thì sao?
- Cậu... em...
- Đồ ngốc!
Du Hạo Thần không khống chế được tâm tình của mình nữa, cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.
- Tôi thích em. Nhiên Nhiên. Nói đi. Em cũng thích tôi. Đúng chứ?
Cậu hỏi, đáy lòng như có từng đợt sóng cuộn trào dữ dội. Con nhỏ ngu ngốc này...
- Cậu... này...
Mộc Nhiên Nhiên bị cái hôn kia làm cho đơ ra. Thánh thần thiên địa ơi, có phải cô đang mơ không? Cậu chủ hôn cô. Còn có nói thích cô. Không phải cô đang mơ chứ? Ai làm gì đó cho cô tỉnh mộng đi. Cô không muốn chìm đắm trong giấc mộng không lối thoát này.
Nhìn gương mặt ngáo ngơ của Mộc Nhiên Nhiên, Du Hạo Thần biết thể nào trong đầu cô cũng xuất hiện những suy nghĩ ngu ngốc. Cậu lấy tay, nhéo hai má bánh bao của cô, cười khẽ nói:
- Em không có mơ. Tôi thích em, là thật.
Bị cậu nhéo má đến phát đau, Mộc Nhiên Nhiên phụng phịu chu môi:
- Thế là cậu thích thầm em lâu rồi à?
- Là em thích thầm tôi mới đúng. Mau nói lại câu ban nãy.
Du Hạo Thần bực dọc nói, cái cậu đang muốn nghe là câu tỏ tình của cô.
- Không nói đâu.
Mộc Nhiên Nhiên lấy lá gan ở đâu mà trêu đùa cậu.
- Nhanh lên. Không tôi bỏ em ở đây cho ma bắt đó. Thấy trời sắp tối chưa.
Cậu đe doạ cô.
Nghe đến bị bỏ lại đây, Mộc Nhiên Nhiên có chút hoảng hồn, cô vội nói:
- Cậu... em thích cậu.
- Thích tôi như thế nào?
Du Hạo Thần nghe câu đó, khóe miệng khẽ cong lên.
- Thích cậu nhiều lắm. Nhiều hơn cả đồ ăn mà em thích nữa.
- So sánh kiểu gì kì vậy. Em không biết nói những câu làm tôi vui lòng à?
- Thì em thích cậu. Thích cậu nhiều như ong thích hoa, như cá thích nước, như chim thích trời, như công chúa thích hoàng tử, như Giuliet thích Romeo, như... như....
- Hết nghĩ ra rồi à?
Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cô, Du Hạo Thần phì cười.
- Sao cậu cười? Não em ngắn chứ bộ.
Mộc Nhiên Nhiên không cam tâm, ủy khuất nói.
- Mộc Nhiên Nhiên, em nghe cho rõ, cả đời này, tôi chỉ thích mỗi mình em. Vì vậy, không cho phép em rút lại những lời nói ban nãy. Hiểu chứ?
Gương mặt nghiêm nghị của cậu được ánh hoàng hôn chiếu rọi trở nên toả sáng. Cậu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ôn nhu. Nó như thể hiện được tình cảm chân thành của cậu.
- Em cũng thích cậu mà.
Cô nhìn cậu, hai mắt như hai viên pha lê long lanh.
Du Hạo Thần không nói gì nữa, vòng tay ôm lấy cô. Cậu siết chặt tay, như chính cậu đang ôm trong mình một báu vật. Báu vật vô giá chỉ mình cậu có được.
Mộc Nhiên Nhiên cũng đưa tay ôm lấy cậu. Dưới ánh hoàng hôn, hai con người ôm chặt nhau. Chiếc bóng của hai người họ hòa thành một như một lời khẳng định, nguyện đời này ở cạnh nhau, mãi mãi không chia lìa.
Tình yêu đôi khi phức tạp, nhưng cũng thật diệu kì. Mộc Nhiên Nhiên và Du Hạo Thần đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau. Vì vậy, họ trân trọng sự tồn tại của đối phương, trân trọng những giây phút ở cạnh nhau.
Du Hạo Thần biết, con đường phía trước của họ còn rất dài. Nhưng nếu có Nhiên Nhiên ở bên cạnh, cậu sẽ không màng những khó khăn, thử thách đó nữa. Cô là ánh sáng, là ánh dương của cuộc đời cậu. Chỉ cần ở bên cạnh cô, cậu sẽ có sức mạnh để tồn tại. Lý trí cậu không cho phép cô rời đi, cũng không cho phép cô từ bỏ cậu. Mộc Nhiên Nhiên, em phải nhớ kĩ, định mệnh em và tôi đã thắt chặt với nhau. Em không thể cắt đứt sợi dây định mệnh này, bởi vì, tôi sẽ không cho phép em làm như thế. Tôi yêu em. Mãi mãi yêu em.
- Cậu à, sinh nhật cậu lần này em không tặng quà đâu nhé!
Mộc Nhiên Nhiên lúc lắc cái đầu đặt trên vai cậu, nói khẽ.
- Sao vậy? Không phải lần trước em còn nói dối tôi đi tìm việc làm để mua quà sinh nhật cho tôi sao?
Cậu buông cô ra, nhíu mày nhìn cô.
- Em đem em tặng cho cậu. Quà sinh nhật lớn như vậy rồi còn gì.
Mộc Nhiên Nhiên cười, nụ cười khiến Du Hạo Thần ngây người.
- Con nhỏ ngốc...
Hoàn chính văn.
Lời tác giả
Thật sự cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ bộ truyện này của ta. Đây là bộ truyện ta viết đầu tiên nên không tránh khỏi sai sót. Ta biết ta rất lười. Nhưng nhờ những comment động viên của các nàng, ta đã cố gắng full bộ truyện này.
Rất cảm ơn các độc giả đã cho ta động lực. Rất mong các nàng sẽ ủng hộ những tác phẩm về sau của ta.
Hãy bên cạnh ta nhé!
Yêu các độc giả nhiều lắm...
- -------------Sang Sang--------------------
Du Hạo Thần nhìn cô, bàn tay đưa lên vò tóc cô rối xù:
- Luyến tiếc cậu ta à?
- Không có. Cậu này, bỏ tay ra khỏi đầu em.
Mộc Nhiên Nhiên la oai oái không cam tâm. Đối với cô, Giản Thiếu Phàm là một người bạn, một người bạn mà cô xem trọng. Cô biết cô không thể thích cậu ấy, và cũng không thể cho cậu ấy thứ cậu ấy muốn. Thế nên, chuyện cô mong muốn nhất bây giờ, chính là mong cậu ấy sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc, tìm thấy người con gái thật sự yêu thương cậu ấy.
- Về thôi.
Du Hạo Thần nắm tay cô kéo đi.
Buổi chiều hôm ấy, trên chiếc xe đạp, một chàng trai chở theo một cô gái. Ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào hai người, hiện rõ hình ảnh hai chiếc bóng trên mặt đường.
Mộc Nhiên Nhiên ngồi đằng sau lưng cậu, gương mặt bị ánh nắng làm ửng hồng. Mái tóc đen nhẹ tung bay theo chiều gió. Cô hít hà mùi hương của cây cỏ, cái tư vị khiến người ta dễ chịu.
Du Hạo Thần giữ tay lái, có lúc lại ngoái đầu nhìn đứa ngốc sau lưng mình. Những gì đã trải qua khiến cậu nhận ra được, cậu thật sự yêu thích con heo ngu ngốc này. Dù cô có hậu đậu, có ngốc nghếch, làm cái gì cũng không ra hồn, nhưng tất cả những điều đó lại khiến cậu yêu thích.
Cậu biết cậu hay nóng giận vô cớ, nhưng nếu không phải cậu coi trọng cô, hà cớ gì phải nóng giận chứ? Tính khí thất thường của cậu không phải vì cô mà hình thành hay sao?
Người ta bảo, khi thật sự thích một người, mình luôn muốn trong mắt người ta chỉ có mình, luôn muốn người ta đặt sự chú ý vào mình. Và, Du Hạo Thần chính là người như thế. Cậu muốn Mộc Nhiên Nhiên phải toàn tâm toàn ý coi trọng cậu như cách mà cậu coi trọng cô. Nhưng mà, đứa ngốc này quá ngây thơ, cậu hiện tại còn không biết rõ nó có thích cậu hay không? Nghĩ đến thật là bực mình mà.
- Cậu ơi! Cậu... Cậu sao vậy?
Mộc Nhiên Nhiên gọi mấy lần mà Du Hạo Thần không nghe, vì vậy cô lấy tay kéo kéo góc áo cậu.
- Chuyện gì?
Du Hạo Thần đang bị suy nghĩ kia làm bực bội, lạnh lùng nói.
- Cậu... thật ra... em thích cậu.
Mộc Nhiên Nhiên nói ra câu này, không phải vì cô có đủ mạnh mẽ, mà là vì, cô không muốn phải giữ lấy nó trong lòng mãi mãi. Thanh xuân của chúng ta rất ngắn, nếu thích một người, vì sao không tự bản thân bày tỏ. Bày tỏ rồi, dù kết quả có thế nào, thì sau này, ta cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Sẽ không cảm thấy hối tiếc vì năm tháng ấy đã bỏ lỡ một người.
Mộc Nhiên Nhiên biết, cô là một cô gái không có gì nổi bật. Cũng không có điều gì xứng đáng đứng bên cạnh cậu ấy. Cô biết bản thân hậu đậu, ngu ngốc. Ngay từ ban đầu, cô còn không nhận ra bản thân mình thích cậu ấy. Chỉ đến khi biết được cậu ấy đối với cô rất quan trọng, rất đặc biệt thì cô mới phát hiện ra, chính mình đã phải lòng cậu chủ mất rồi.
Nhưng mà, có lẽ cậu ấy không thích một đứa ngu ngốc như cô. Bên cạnh cô lúc nào cậu ấy cũng nổi nóng, tức giận. Cậu ấy thậm chí còn không để ý đến cảm nhận của cô, lúc nào cũng làm theo ý mình.
Mộc Nhiên Nhiên không hề biết, trong thâm tâm Du Hạo Thần, sau khi nghe được câu đó, cậu như không tin vào tai mình. Đây... đây là tỏ tình nhỉ?
- Em nói gì?
Du Hạo Thần hỏi lại, cố kiềm nén cảm xúc vui sướng trong lòng mình.
- Không có gì đâu. Cậu không nghe thì thôi.
Mộc Nhiên Nhiên có chút dỗi, phụng phịu cúi mặt xuống đường.
- Bảo em nói lại. Không nghe thấy à?
Tiếng Du Hạo Thần vang lên kèm theo tiếng gió, có chút dồn dập. Bàn tay đặt trên tay lái bỗng ướt đẫm mồ hôi.
- Không. Ai mà đi nói lại chứ?
Cô cũng cứng đầu không chịu đáp ứng Du Hạo Thần. Nói ra câu đó một lần, tay chân cô đã sắp bủn rủn cả rồi. Còn sợ cậu một phát vả vào đầu cô vì cái tội nói linh tinh. Giờ lại bắt cô nói lại, không phải cậu sẽ nổi giận đạp cô xuống đường chứ?
Nhiên Nhiên à, trong mắt em, cậu chủ nhà em bạo lực như vậy sao?
Du Hạo Thần không có kiên nhẫn với Mộc Nhiên Nhiên, cậu phanh xe lại, tiếng "két" vang lên muốn càu nát mặt đường. Cậu bước xuống xe, một tay kéo cô ra khỏi chỗ ngồi. Chiếc xe đạp không có người giữ ngã chỏng chơ dưới mặt đường, vang lên một tiếng ầm xé nát bầu không gian tĩnh lặng.
Cậu cầm tay cô, đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Tôi bảo em nói lại.
Mộc Nhiên Nhiên nhìn vào ánh mắt Du Hạo Thần, có chút sợ. Không phải cậu đang nổi giận chứ?
Eo ôi. Biết thế ban nãy cô không nói ra câu đó đâu. Nhỡ đâu cậu ghét cô rồi đuổi việc cô luôn thì sao?
- Cậu... em...
- Đồ ngốc!
Du Hạo Thần không khống chế được tâm tình của mình nữa, cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.
- Tôi thích em. Nhiên Nhiên. Nói đi. Em cũng thích tôi. Đúng chứ?
Cậu hỏi, đáy lòng như có từng đợt sóng cuộn trào dữ dội. Con nhỏ ngu ngốc này...
- Cậu... này...
Mộc Nhiên Nhiên bị cái hôn kia làm cho đơ ra. Thánh thần thiên địa ơi, có phải cô đang mơ không? Cậu chủ hôn cô. Còn có nói thích cô. Không phải cô đang mơ chứ? Ai làm gì đó cho cô tỉnh mộng đi. Cô không muốn chìm đắm trong giấc mộng không lối thoát này.
Nhìn gương mặt ngáo ngơ của Mộc Nhiên Nhiên, Du Hạo Thần biết thể nào trong đầu cô cũng xuất hiện những suy nghĩ ngu ngốc. Cậu lấy tay, nhéo hai má bánh bao của cô, cười khẽ nói:
- Em không có mơ. Tôi thích em, là thật.
Bị cậu nhéo má đến phát đau, Mộc Nhiên Nhiên phụng phịu chu môi:
- Thế là cậu thích thầm em lâu rồi à?
- Là em thích thầm tôi mới đúng. Mau nói lại câu ban nãy.
Du Hạo Thần bực dọc nói, cái cậu đang muốn nghe là câu tỏ tình của cô.
- Không nói đâu.
Mộc Nhiên Nhiên lấy lá gan ở đâu mà trêu đùa cậu.
- Nhanh lên. Không tôi bỏ em ở đây cho ma bắt đó. Thấy trời sắp tối chưa.
Cậu đe doạ cô.
Nghe đến bị bỏ lại đây, Mộc Nhiên Nhiên có chút hoảng hồn, cô vội nói:
- Cậu... em thích cậu.
- Thích tôi như thế nào?
Du Hạo Thần nghe câu đó, khóe miệng khẽ cong lên.
- Thích cậu nhiều lắm. Nhiều hơn cả đồ ăn mà em thích nữa.
- So sánh kiểu gì kì vậy. Em không biết nói những câu làm tôi vui lòng à?
- Thì em thích cậu. Thích cậu nhiều như ong thích hoa, như cá thích nước, như chim thích trời, như công chúa thích hoàng tử, như Giuliet thích Romeo, như... như....
- Hết nghĩ ra rồi à?
Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cô, Du Hạo Thần phì cười.
- Sao cậu cười? Não em ngắn chứ bộ.
Mộc Nhiên Nhiên không cam tâm, ủy khuất nói.
- Mộc Nhiên Nhiên, em nghe cho rõ, cả đời này, tôi chỉ thích mỗi mình em. Vì vậy, không cho phép em rút lại những lời nói ban nãy. Hiểu chứ?
Gương mặt nghiêm nghị của cậu được ánh hoàng hôn chiếu rọi trở nên toả sáng. Cậu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ôn nhu. Nó như thể hiện được tình cảm chân thành của cậu.
- Em cũng thích cậu mà.
Cô nhìn cậu, hai mắt như hai viên pha lê long lanh.
Du Hạo Thần không nói gì nữa, vòng tay ôm lấy cô. Cậu siết chặt tay, như chính cậu đang ôm trong mình một báu vật. Báu vật vô giá chỉ mình cậu có được.
Mộc Nhiên Nhiên cũng đưa tay ôm lấy cậu. Dưới ánh hoàng hôn, hai con người ôm chặt nhau. Chiếc bóng của hai người họ hòa thành một như một lời khẳng định, nguyện đời này ở cạnh nhau, mãi mãi không chia lìa.
Tình yêu đôi khi phức tạp, nhưng cũng thật diệu kì. Mộc Nhiên Nhiên và Du Hạo Thần đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau. Vì vậy, họ trân trọng sự tồn tại của đối phương, trân trọng những giây phút ở cạnh nhau.
Du Hạo Thần biết, con đường phía trước của họ còn rất dài. Nhưng nếu có Nhiên Nhiên ở bên cạnh, cậu sẽ không màng những khó khăn, thử thách đó nữa. Cô là ánh sáng, là ánh dương của cuộc đời cậu. Chỉ cần ở bên cạnh cô, cậu sẽ có sức mạnh để tồn tại. Lý trí cậu không cho phép cô rời đi, cũng không cho phép cô từ bỏ cậu. Mộc Nhiên Nhiên, em phải nhớ kĩ, định mệnh em và tôi đã thắt chặt với nhau. Em không thể cắt đứt sợi dây định mệnh này, bởi vì, tôi sẽ không cho phép em làm như thế. Tôi yêu em. Mãi mãi yêu em.
- Cậu à, sinh nhật cậu lần này em không tặng quà đâu nhé!
Mộc Nhiên Nhiên lúc lắc cái đầu đặt trên vai cậu, nói khẽ.
- Sao vậy? Không phải lần trước em còn nói dối tôi đi tìm việc làm để mua quà sinh nhật cho tôi sao?
Cậu buông cô ra, nhíu mày nhìn cô.
- Em đem em tặng cho cậu. Quà sinh nhật lớn như vậy rồi còn gì.
Mộc Nhiên Nhiên cười, nụ cười khiến Du Hạo Thần ngây người.
- Con nhỏ ngốc...
Hoàn chính văn.
Lời tác giả
Thật sự cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ bộ truyện này của ta. Đây là bộ truyện ta viết đầu tiên nên không tránh khỏi sai sót. Ta biết ta rất lười. Nhưng nhờ những comment động viên của các nàng, ta đã cố gắng full bộ truyện này.
Rất cảm ơn các độc giả đã cho ta động lực. Rất mong các nàng sẽ ủng hộ những tác phẩm về sau của ta.
Hãy bên cạnh ta nhé!
Yêu các độc giả nhiều lắm...
- -------------Sang Sang--------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook