Edit: Yuee
Beta: An Nhiên
Trình Gia Dũng bị một hồi kịch liệt đập cửa làm tỉnh, mơ màng một lúc mới chậm rãi khôi phục lại ý thức thanh tỉnh.

Anh ta vuốt cái gáy phát đau, quan sát sự biến hóa ở bốn phía.

Trình Gia Dũng nhớ kỹ anh ta bị té xỉu trước, Chu Vũ nằm ở trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Mà lúc này, Chũ Vũ vẫn nằm ở vị trí cũ trên mặt đất, nhưng khác với lúc trước là ở thái dương của ông ta có một vết thương do đạn tạo thành
Trình Gia Dũng nghiêm túc cẩn thận đưa tay ra thăm dò, mặt Chu Vũ còn ấm, đáng tiếc đã không còn hô hấp.

Một phát trí mạng, chết chưa được bao lâu.

Hiện trường này khiến Trình Gia Dũng bất ngờ, ngoài của tiếng quát tháo cộng thêm tiếng đập cử, thi thể nằm ngang trước cửa, Trình Gia Dũng “thân kinh bách chiến” đột nhiên cũng không biết làm sao.

Trình Gia Dũng hít thở sâu mấy lần, cố gắng duy trì bình tĩnh, anh ta dùng cánh tay khởi động thân thể nặng nề, tìm kiếm hung khí sát hại Chu Vũ.

Mới từ mặt đất đứng lên, Trình Gia Dũng đã nhìn thấy một khẩu súng cách thi thể Chu Vũ không xa, chốt bị mở ra, có lẽ vừa mới b4n ra một viên đạn.

Trình Gia Dũng nghiêng đầu, súng như thế này càng nhìn càng quen mắt, anh ta vô thức sờ bên hông, súng lục không thấy.

Đây là chuyện gì? Súng của anh ta làm sao sẽ rơi xuống đất?
Tất cả chưa kịp suy nghĩ, Trình Gia Dũng đã bị những tiếng va đập kịch liệt kinh động, anh ta đờ đẫn mà xoay người nhìn cửa lớn, mấy cánh sát anh ta quen thuộc đang cầm súng ống xuất hiện trước mặt.

“Trình đội, sao anh lại ở đây?” Dẫn đầu xông vào, cảnh sát Lý Trung trông thấy Trình Gia Dũng đứng ở chỗ này, so với bản thân ông ấy còn kinh ngạc hơn, ông quay đầu lại cùng Trương Mộ Đồng, Vương Vũ liếc nhìn nhau một cái, kế tiếp không biết nên tiến hành hành động như thế nào.

Bình thường Trương Mộ Đồng cùng Trình Gia Dũng quan hệ thân nhất, thấy mọi người đều ngây ra tại chỗ, Trương Mộ Đồng lướt qua Lý Trung đến bên người Trình Gia Dũng.


Súng của Trình Gia Dũng năm trên đất đập vào mắt Trương Mộ Đồng trước tiên.

Cậu ta hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng nháy mắt mất cái, càng nghĩ càng không hiểu rõ chuyện gì
Trình Gia Dũng từ đằng sau vỗ vỗ bả vai Trình Gia Dũng, động tác rất nhẹ lại khiến Trình Gia Dũng sợ tới mức khẽ run rẩy.

Anh ta quay đầu nhìn các đồng nghiệp sớm chiều chung đụng, ánh mắt bọn họ nhìn anh ta vừa lạ lẫm vừa đáng sợ, Trình Gia Dũng quá mức quen thuộc với ánh mắt này, mọi đối tượng tình nghi bọn họ đều dùng ánh mắt này.

“Tôi hôm nay đến tìm Chu chủ nhiệm có chút chuyện cần nói, ông ấy vào phòng ngủ lấy đồ, rất lâu không ra…”
Trình Gia Dũng từ từ nói hết những chuyện vừa rồi nói ra, mỗi câu anh ta nói đều là sự thật, nhưng từ ánh mắt những người bên canh, anh ta cảm thấy không có ai tin tưởng mình.

Tổ giám định và pháp y lần lượt tới hiện trường, Chu Vũ xác thực bị sát hại do súng, viên đạn bắn thủng đầu, một phát mất mạng.

Theo đầu đạn nhặt được tại hiện trường, viên đạn khiến Chu Vũ tử vong là từ súng của Trình Gia Dũng b4n ra.

Ánh mắt mọi người như mũi tên lạnh bắn về phía Trình Gia Dũng.

Vật chứng rõ ràng, kẻ phạm tội bị bắt tại trận, Trình Gia Dũng hết đường chối cãi.

Một giờ sau, Trình Gia Dũng ngồi yên tại phòng thẩm vấn, chỗ này chỉ có một mình hắn.

Hầu như ngày ngày đều phải vào đây, lúc này lại có cảm giác lạ lâm.

Vị trí bất đồng, thân phận ngược lại,Trình Gia Dũng được ngồi trên ghế của người bị thẩm vấn.

Cả người anh ta giam tại chiếc ghế nhỏ, anh ta đã mất đi tự do.

Ngẩng đầu nhìn hai vị trí cao cao tại thượng của cảnh sát thẩm vấn, trong nội tâm ngũ vị tạp trần.


Sau khi phát hiện thi thể Chu Vũ, giống nhau có một đôi tay đẩy Trình Gia Dũng về phía trước, anh ta đần độn u mê bị hoiaf nghi, lại đần độn u mê bị bắt, đần độn u mê tới đây chờ đợi thẩm vấn.

Trình Gia Dũng luôn cảm thấy mình rất lý trí, tư duy logic mạnh mẽ, nhưng lúc này trong đầu anh ta lại loạn giống như một đống hồ nhão, anh ta không cách nào suy nghĩ, không cách nào tập trung tinh thần, không cách nào giải oan cho mình.

Tất cả âm thanh bên cạnh giường như biến mất, chỉ còn lại âm thanh trong tai, o…o…onggg kêu to.

Gặp loạn mà không sợ, năng lực này đối với người trẻ tuổi như Trình Gia Dũng mà nói giống như một môn học học vấn cao thâm.

“Tiểu Trình, lúc ấy tại sao cậu lại tại hiện trường phát hiện vụ án.”
Vẫn đặt mình trong suy nghĩ của bản thân Trình Gia Dũng không phát hiện ra Tô Quần cùng Trương Mộ Đồng vào lúc nào, anh ta bị câu hỏi của Tô Quần kéo về thực tại.

Từ sau khi Tô Quần làm đội trưởng, rất ít khi tự mình thẩm vấn người bị tình nghi.

Nhận được báo cáo đơn giản của cấp dưới, ông ấy càng hoảng sợ.

Sau khi bắt Trình Gia Dũng trở về, Tô Quần vẫn không ngừng cùng các đồng nghiệp lẩm bẩm, nằm mơ đều không nghĩ tới, học sinh mà ông đắc ý nhất, lại trở thành người bị tình nghi.

Bất luận như thế nào, ông cũng phải tự mình chỉ có rõ ràng.

“Tôi tìm Chu chủ nhiệm vì có chuyện”
“Chuyện gì?”
Lý trí Trình Gia Dũng dần dần quay trở lại, lúc bị hỏi đến vấn đề này, anh ta phân vân.

Có nên đem việc mình một mình điều tra vụ án cha Tiêu Tiêu nói ra?
Thời điểm này lại đem sự việc giấu diếm thực sự đối Trình Gia Dũng bất lợi, nhưng cái chết của Chu Vũ lại quá mức kỳ quặc, thời điểm này nói thẳng ra có thỏa đáng hay không?
Trình Gia Dũng thời điểm này tứ cố vô thân, không có ai để thương lượng, thời gian cùng không cho phép anh ta có cơ hội suy nghĩ tỉnh táo.


Anh ta nghe theo cảm giác đầu tiên của bản thân, che giấu nguyên nhân thực sự đi tìm Chu Vũ: “Không có việc gì lớn, điện thoại của tôi không giải được khóa, tìm Chu chủ nhiệm giúp đỡ.”
Chu Vũ là đệ nhất cao thủ internet của tô giám định, thiết bị điện tử có vấn đề, mọi người đều tìm ông ấy hỗ trợ.

Tô Quần cầm điện thoại của Trình Gia Dũng, ý bảo anh ta dùng vân tay mở màn hình điện thoại, không đến một giây điện thoại được mở dễ dàng.

Tô Quần nhìn điều tra một lượt, tất cả các app đều còn, cũng không có dấu vết gì đáng nghi.

Tô Quần ý thức được có khả năng Trình Gia Dũng đang nói dối, ông lắc lư chiếc điện thoại, hỏi anh ta: “Chu chủ nhiệm giúp cậu sửa xong rồi?”
“Chưa, lúc tôi cầm điện thoại đến nhà Chu chủ nhiệm, không hiểu sao điện thoại lại bình thường rồi.”
“Trùng hợp như vậy?”
“Thực sự trùng hợp!”
Đáp án của Trình Gia Dũng rất qua loa, không thể khiến người khác tin phục, nhưng Tô Quần cũng không tìm được lý do phản bác.

Hệ thống điện tử thi thoảng không nhạy cũng là chuyện bình thường, ông cũng không có chứng cứ chỉ trích Trình Gia Dũng giả bộ để lừa đảo.

Tô Quần một tay nâng cằm, nhìn Trình Gia Dũng vài vòng, thái độ đột nhiên dịu lại, bỏ thanh ngang cản trở hành động của Trình Gia Dũng, như một vị trưởng bối hiền lành, vỗ mu bàn tay Trình Gia Dũng, thắm thiết khuyên giải hắn: “Đại Dũng, ta luôn coi cậu như con mình, cậu có phải gặp chuyện gì khó nói không? Cậu với Chu chủ nhiệm trước đây có chuyện gì bí mật? Cậu nói cho tôi, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”
Tô Quần không hiểu thấu, lôi kéo làm quen cùng tận tình khuyên bảo làm Trình Gia Dũng sinh nghi.

Với tư cách cấp trên,thái độ ông ta thường ngày đối với Trình Gia Dũng coi như không tệ, nhưng với ngữ khí thấp kém như vậy, thực không có, huống chi Trình Gia Dũng hắn bây giờ còn là kẻ bị tình nghi.

Trình Gia Dũng cảm giác không thích hợp, Tô Quần không phải người có thể tín nhiệm, nói hết mọi việc.

Anh ta giữ bình tĩnh, thái độ kiên định lắc đầu nói:” Tô đội, lời tôi nói đều là sự thật, không muốn nói gì thêm.

Lúc Chu chủ nhiệm bị bắn chết, tôi bị đánh ngất xỉu rồi, gian phòng kia có người thứ ba, mọi người bay giờ không nên giam tôi ở đây, mà nên đi tìm kẻ kia”
“Tìm kiếm người thứ ba kia?!!! Được, vậy tôi hỏi câu, người này trông như thế nào, nam hay nữ, đại khái bao nhiêu tuổi?Cao thấp mập ốm? Mặt có đặc điểm gì?”
Tô Quần liên tiếp hỏi mấy vấn đề,Trình Gia Dũng một cái cũng không trả lời được, anh ta bây giờ hối hận rồi, tại sao anh ta đến sự cảnh giác cơ bản nhất cũng không có.

Rõ ràng anh ta biết ở cánh cửa phòng ngủ đóng lại có vấn đề, rồi lại hoàn toàn không có phòng bị.

Không có nói trước nghĩ tới phương pháp xử lý ứng phó với chuyện xảy ra, đối với tập kích của người khác hoàn toàn không biết gì.


Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận.

Trình Gia Dũng lắc lắc đầu, tỏ vẻ với người thứ ba này anh ta không biết gì hết.

Đáp án của Trình Gia Dũng khiến Tô Quần không nhìn được cười lạnh, ông ấy đem thanh quản chế trên ghế của Trình Gia Dũng đặt lại một lần nữa khóa lại, khinh miệt mà liếc mắt anh ta nói: “Tiểu Trình, cậu cũng làm cảnh sát gần 10 năm rồi, cậu ngụy tạo lý do, một chút thuyết phục đều có sao? Cậu đã không chịu nói, chúng tôi cũng chỉ có thể theo trình tự làm việc.

Mộ Đồng, cho kẻ bị tình nghi Trình Gia Dũng tiến hành làm thủ tục giam giữ, trước khi có chứng cứ mới xuất hiện, ngoài luật sư của cậu ta, không cho phép bất luận ai thăm hỏi.”
“Tô Đội, chúng ta tra xét lại, có lẽ…” Trương Mộ Đồng đứng lên, ý đồ muốn nói giúp Trình Gia Dũng vài câu.

Tô Quần khoát tay, ý bảo Trương Mộ Đồng không nên nói nữa.

Ông lại lần nữa đi quanh Trình Gia Dũng ba vòng vỗ vỗ bả vai của anh ta, lạnh lùng lưu lại một câu: “Nghĩ tới điều gì, tùy thời điểm đến tìm tôi.”
Lời nói của Tô Quần giống như một cơn gió lạnh theo gáy Trình Gia Dũng chui dọc theo sống lưng anh ta, anh ta không còn có gì giải thích, đã bị Tô Quần phán tử hình.

Trương Mộ Đồng đưa mắt nhìn theo Tô Quần rời đi liền không đợi được mà lén đến bên cạnh Trình Gia Dũng, cởi bỏ gông xiềng.

Trương Mộ Đồng nghĩ tới tình huống ngoài cửa, sợ Tô Quần tùy thời ” giết trở lại”, cậu ta nhỏ giọng bên tai Trình Gia Dũng hỏi” Dũng ca, anh làm cái gì a? Như thế nào bị buộc chặt tội danh tội phạm giết người rồi hả? Anh vô duyên vô cớ đến nhà tìm Chu chủ nhiệm làm gì? Em nhớ mọi người bình thường làm gì có quan hệ gì!”
Trình Gia Dũng không có cách nào trả lời từng vấn đề của Trương Mộ Đồng, anh ta hỏi ngược lại Trương Mộ Đồng một chuyện: “Mộ Đồng, các cậu tại sao lại xuất hiện ở hiện trường?”
Trương Mộ Đồng giải thích tình huống lúc đó:” Văn phòng Tô đội nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, có người báo án, nói đã nghe được tiếng súng.

Lúc chúng em nhận được mệnh lệnh chạy qua, đã nhìn thấy anh ở hiện trường vụ án rồi, em cũng gọi cho anh đấy, nhưng điện thoại anh lại tắt máy.”
“Điện thoại nặc danh?là ai gọi tới? Làm sao có thể gọi đến chỗ Tô đội?”
“Em cũng không biết, Tô đội nói đối phương không lưu lại thông tin gì, nói xong liền dập máy, ông ấy cũng cảm thấy kỳ quái.”
Trình Gia Dũng trầm mặc.

Là thực sự trùng hợp hay là cố ý đây?
Bên tai Trình Gia Dũng lần nữa vâng lên âm thanh ù ù, hồi tưởng lại thái độ Tô Quần lúc thẩm vấn, anh ta cảm nhận được trái tim mãnh liệt rung động.

Trình Gia Dũng liên tưởng đến một bức tranh thế giới động vật hoang dã từng xem qua, một con ngựa vằn cô độc bị cả đàn sư tử vây lấy, mà anh ta chính là con ngựa vằn đáng thương kia.

- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương