Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 80
Editor: Đậu Đậu
Beta: Mỡ Mỡ
Khác thường của Châu Vũ khiến Tiêu Tiêu để mắt đến, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Châu Vũ, cô lén lút chụp lại một phần của bản báo cáo kiểm nghiệm, mới đem bản gốc của báo cáo giao cho Châu Vũ.
Để có thể hiểu rõ hơn về bối cảnh của Triệu Chấn Hoa, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng lại lần nữa đến nhà của ông ta.
Triệu Chấn Hoa sống ở tiểu khu mười mấy năm, mặc dù không có người thân, nhưng giữa các hàng xóm nên là giúp đỡ lẫn nhau.
Người đầu tiên bọn họ đến thăm là bạn bè đánh cờ chú Lý, cũng là người đầu tiên nghe tiếng súng báo cảnh sát.
Đột nhiên đối diện với hai vị cảnh sát đến thăm, chú Lý một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, trái lại thì rất là hưng phấn, vừa nhiệt tình rót trà vừa bảo vợ đem ít hoa quả trà bánh, dường như sớm chuẩn bị trước làm tốt để bị hỏi thăm.
Trong tiểu khu xuất hiện vụ án bắn giết, liên quan đến cá nhân lợi ích, chú Lý một chút cũng không vì chuyện phương diện an toàn lo lắng, Trình Gia Dũng vẫn chưa mở miệng hỏi cái gì, chú ấy đã tự mình nói về lịch sử bát quái của Triệu Chấn Hoa.
“Đồng chí cảnh sát, là ai nổ súng bắn Triệu Chấn Hoa vậy, các anh điều tra được không? Muốn tôi nói, lão Triệu lần này là bị té ngã, thực sự gặp kiếp hoa đào.”
“Kiếp hoa đào?” Trương Mộ Đồng nhíu mày, nhịn không được ngắt lời hỏi một câu.
Chú Lý nhấp một ngụm trà, lông mày nhếch lên lại hạ xuống, cười ngượng ngùng đáp: “Cậu đừng nhìn tuổi lão Triệu đã lớn, nhân duyên với phụ nữ xưa nay không hề giảm sút! Ông ấy không phải vừa mới xảy ra chuyện, đã có vài người phụ nữ tới nhà nghe ngóng tình hình của ông ấy!”
Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng đều cảm thấy có chút hưng phấn, theo bản năng trao đổi ánh mắt cho nhau, xem ra tìm hiểu người của Triệu Chấn Hoa không chỉ là một mình Vương Phương! Phát hiện mới không vô ích, Triệu Chấn Hoa này quả thực có thể đoán được.
“Chú nói xưa nay không hề giảm sút là có ý nghĩa gì? Thời trẻ Triệu Chấn Hoa phụ nữ bên ngoài rất nhiều sao?” Trình Gia Dũng xê dịch người về phía trước, đợi chú Lý tiếp tục nói.
“Ôi chao, chuyện này thật đáng nói! Lão Triệu ở thời của chúng tôi có thể tính là tiểu soái ca, oanh oanh yến yến ở bên cạnh đếm không hết, chúng tôi nhà đối diện ở hơn 10 năm, chúng tôi đã vô tình bắt gặp anh ta đưa những người phụ nữ khác nhau về nhà không dưới mười lần.”
Trương Mộ Đồng nhịn cười, Triệu Chấn Hoa năm xưa tự nhiên là “tiểu soái ca”? Thực sự mấy năm nay quan điểm thẩm mỹ biến hóa long trời lỡ đất, anh như thế nào đều liên tưởng không được ông lão già khô nhăn nheo đó, tự nhiên cũng có thể là nhân vật “phong lưu”!
Triệu Chấn Hoa nếu như là người háo sắc như vậy, quan hệ với người vợ đã chết nhất định chẳng ra làm sao cả?” Trình Gia Dũng tiếp tục cái ý nghĩa của chú Lý suy nghĩ tiếp.
“Mới không phải, hai vợ chồng ông ấy ở tiểu khu chúng tôi có thể tính là vợ chồng ân ái kiểu mẫu, hai vợ chồng rất ít khi nổi giận tranh cãi nhau.
Lão Triệu ở bên ngoài “chơi bời” nhiều năm như vậy, gia đình vẫn như cũ vững chắc.
Chúng tôi đối với ông ấy ghen tị không biết bao nhiêu! Cái gì gọi là “trong nhà cờ đỏ không đổ, bên ngoài cờ màu tung bay*”! Lão Triệu xem như nắm được tinh túy! Bất quá, có nhiều bản lĩnh vậy thì sao? Tôn hầu tử không phải bị đặt dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm sao! Câu nói xưa vẫn đúng, thường xuyên đi bên sông thì có lý do gì để không làm ướt giày … “
(家里红旗不倒,外面彩旗飘飘: kiểu chồng ở nhà vẫn yêu chiều vợ nhưng bên ngoài vẫn ngoại tình)
Trong sự hiểu biết của chú Lý, Lão Triệu cuối cùng thất bại, ít nhiều có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, ông càng nhớ lại càng cảm thấy hưng phấn, thậm chí có chút đắc ý, bị dì Lý ở đằng sau trừng mắt mấy cái, bản thân thế nhưng hồn nhiên không biết.
“Chú Lý, chú Lý…Câu chuyện này chúng ta có thể dừng rồi ạ!
Trình Gia Dũng gọi vài tiếng, Chú Lý mới có thể dừng lại không nói.
Chú Lý nói mà vẻ mặt đỏ bừng, đầu bốc hỏa, ngay cả mắt cũng đỏ.
Giống như một con sư tử cái vừa tóm được con mồi, nó không thể không khoe chiến tích của mình với những con sư tử đồng loại.
“Chú Lý, chú có biết vì sao vợ lão Triệu vẫn luôn không muốn có con không?” Trình Gia Dũng trong lòng thở phào một hơi, than thở rằng lòng ghen tị của người ta thật sự là không đáy.
Chú Lý nghếch cổ cười toe toét, thiếu mất một chiếc răng cửa, ông cúi xuống nói nhỏ vào tai của Trình Gia Dũng: “Ai biết? Có lẽ là chơi nhiều, phương diện đó không được!”
“Lão Triệu phương diện kia không có vấn đề! Đàn ông các người chỉ có thể nói đùa” Chú Lý bị dì Lý ngắt lời.
Chú Lý mặc dù nói nhỏ, nhưng một chút lầm lỡ dì Lý nghe được, đáp án này khó tránh khỏi khiến người khác miên man bất định, dì Lý làm sao lại biết được?
Mặt của chú Lý tự nhiên đổi từ đỏ sang trắng, ông ấy mơ hồ cảm thấy có một chút linh tính chẳng lành, phảng phất trên đỉnh đầu có sợi tóc không nhiều đang âm thầm phát ra ánh sáng xanh *( kiểu như bị cắm sừng, đội nón xanh)
“Lão Triệu không có vấn đề!”
Thấy tất cả mọi người đều không phát ra tiếng, dì Lý sợ mọi người không nghe rõ, lại lớn tiếng lặp lại một lần, chú Lý cuối cùng không ngồi yên.
Chú tức giận từ sô pha đứng mạnh lên, nhấc ngón trỏ run run rẩy rẩy chỉ vào vợ mình gầm lên: “Bà câm miệng, người đàn ông khác có hay không có vấn đề, bà làm sao mà biết!”
Trương Mộ Đồng nghiêng đầu cố nhịn cười, cố gắng hết sức không để bản thân cười thành tiếng.
Vừa mới nhìn thấy chú Lý còn hưng phấn trào phúng người khác, giờ phút này như là cây cỏ nhỏ trong gió lạnh tứ cố vô thân, bị gió to đột nhiên thổi qua đung đưa từ bên này sang bên kia, thật đúng là có chút đáng thương.
Dì Lý cuối cùng nhận thấy được lời nói của bản thân nói ra có vấn đề, mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng nghịch ngón tay như một cô bé, giải thích: “Không phải như mọi người nghĩ, Lão Triệu không có vấn đề là tôi nghe được từ vợ ông ấy chính miệng nói với tôi, bà ấy nói hai vợ chồng bà nhiều năm không có con cái, hoàn toàn là vấn đề của bà ấy, là bà ấy không thể sinh con được, không thể cho Triệu gia nối dõi tông đường.
Nhiều năm như vậy, lão Triệu không ghét bỏ bà ấy, cô ấy cũng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với ông ấy.”
Giải trừ nguy cơ, chú Lý cuối cùng mới ngồi xuống sofa, vỗ ngực thở dài một tiếng: “Thiếu chút nữa lên cơn đau tim!!!”
Rời khỏi nhà của chú Lý, Trương Mộ Đồng cuối cùng có thể cười ra tiếng, càng nghĩ càng cười, nước mắt suýt nữa thì rơi.
Trình Gia Dũng bị tiếng cười của cậu ấy lây truyền, cũng nhịn không được cười lên, anh đá một cái vào bắp chân của Trương Mộ Đồng, ý đồ ngăn chặn tiếng cười quỷ dị của cậu ấy: ” Ít cười trên nỗi đau của người khác, lát nữa đừng giống như chú Lý ‘ vui quá hóa buồn ‘!”
Nhắc đến chú Lý, Trương Mộ Đồng lại nhớ đến vẻ mặt như trái cà tím của ông ấy, nhịn không được lại cười một hồi, mới nói: “Dũng ca, anh nói chú Lý này có tình nghi không? Hàng xóm ông ấy phong lưu cả một đời, ông ấy nhìn thì tức giận, nhân đố sinh kỵ, trong cơn giận dữ, một mạch thay trời hành đạo ….
hahaha!”
Nếu như Triệu Chấn Hoa không phải bị bắn chết, Trình Gia Dũng thật sự có thể tình nghi ông Lý “ghen tị “.
Bất quá bối cảnh của ông Lý, Môn Thanh họ cũng đã điều tra, không liên quan gì đến vũ khí và đạn dược, kế toán cũ của trại gà.
Triệu Chấn Hoa bị một phát súng ở điểm quan trọng, hung thủ vừa nhìn chính là người có tay nghề trong việc dùng súng, ông Lý sợ là có tà tâm này cũng không có năng lực làm hại.
Người phụ nữ của Triệu Chấn Hoa có bối cảnh “phức tạp “, lẽ nào thật sự là tranh chấp màu đào*? (桃色纠纷: người có người tình bên ngoài và mối quan hệ đang không tốt có nhiều sự tranh chấp)
Trực giác của Trình Gia Dũng, cái chết của Triệu Chấn Hoa thật không đơn giản như vậy, “nữ nhân” không phải là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của ông ta.
Trình Gia Dũng nhìn đồng hồ một hồi, bố trí Trương Mộ Đồng tiếp tục điều tra nữ nhân “phía sau” của Triệu Chấn Hoa, anh có hẹn với người khác, thời gian cũng sắp đến rồi.
Quán cà phê cao cấp chỉ dành cho hội viên, địa điểm là người mà Trình Gia Dũng muốn hẹn gặp đặc biệt sắp xếp.
Trình Gia Dũng đến sớm trước, sau khi báo danh tính, được nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi đã sớm được sắp xếp ổn thỏa.
Quán cà phê được bài trí trang nhã sang trọng, diện tích dùng bữa rất lớn nhưng khách không nhiều, ngồi phân chia tốp năm tốp ba.
Cái bàn nhãn hiệu nổi tiếng và dụng cụ cà phê tùy chỉnh cao cấp, khiến Trình Gia Dũng trong bộ mũ áo bình thường ở nơi này lộ ra sự không ăn khớp, toàn thân không dễ chịu.
Trình Gia Dũng nhìn thoáng qua menu ở trên bàn, đồng tử mở to ra và miệng há ra hình chữ O.
Quả nhiên là chưa từng thấy “thế giới “, ở đây ly cà phê rẻ nhất cũng phải hơn 500?!
Trình Gia Dũng vô thức cầm điện thoại nhìn vào số dư trong tài khoản, đảm bảo nếu như anh thanh toán, vẫn có thể ra khỏi cổng.
Trình Gia Dũng không phải đợi lâu, liền thấy một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo thể thao màu xám nhạt tiến vào, mặc dù trên đầu có vài sợi tóc hoa râm, nhưng dáng người vẫn như một thanh niên, khuôn mặt của ông tuấn tú đường nét rõ ràng, toàn thân trên dưới toát lên vẻ cương nghị uy nghiêm.
Trình Gia Dũng phản xạ có điều kiện đứng dậy, bày ra tư thế nghiêm chỉnh, đặc biệt chính thức gọi một tiếng: “Phó sảnh Trương!”
Trương Liên Huy nắm tay Trình Gia Dũng, trên mặt nở ra nụ cười, ra hiệu anh không cần phải câu nệ như thế.
Trình Gia Dũng cũng là lần đầu tự mình gặp lãnh đạo lớn như thế, nói không câu nệ là giả.
Nhưng Trương Liên Huy từ đầu đến cuối lộ ra nụ cười, thể hiện là một người rất gần gũi, cùng với ông lúc ở trên hội nghị dáng vẻ nghiêm nghị không nói cười hoàn toàn khác nhau.
Hai người nói chuyện vài câu, Trình Gia Dũng cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Trương Liên Huy một bên thêm cà phê cho Trình Gia Dũng một bên cười hỏi: “Tiểu Trình, chú nghe Mộ Đồng nói cháu vẫn luôn chiếu cố cho nó.
Mộ Đồng ấy à, từ lớn đến bé chú cũng không làm sao quản nổi nó, nó lại được ông bà nuông chiều, không biết xem sức lực, ở đồn rước không biết bao nhiêu phiền phức cho mọi người?”
“Không có ạ, Mộ Đồng trong công việc rất nghiêm túc!” Trình Gia Dũng giải thích sau đó lại nói: “Phó Sảnh Trương, cháu hôm nay tìm chú ngoài ra còn có một chuyện!”
“Ồ?” Trương Liên Huy giật lông mày, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười.
“Phó sảnh Trương ….”
“Tiểu Trình, không phải trên cương vị công việc, gọi chú là chú Trương đi, có cái gì cháu hỏi đi!”
Bộ dạng của Trương Mộ Đồng và bố cậu ấy rất giống nhau, hai cha con như từ một khuôn mẫu chui ra.
Mặc dù bình thường anh và Trương Mộ Đồng xưng anh xưng em, nhưng Trương Liên Huy dù sao cũng là lãnh đạo lớn, anh chỉ là một cảnh sát nhỏ vô danh.
Trình Gia Dũng tự mình hẹn gặp Trương Liên Huy, thật sự không thông qua quan hệ của Trương Mộ Đồng, cũng chỉ là thử vận may.
“Chú Trương, chuyện lần này liên quan đến việc riêng của một người bạn của cháu, chú có thể trước tiên đừng nhắc đến với Mộ Đồng không ạ?”
“Được, việc chúng ta gặp nhau, chú cũng sẽ không nói với Mộ Đồng “.
“Cảm ơn chú Trương!”
Sự chững chạc của Trương Liên Huy khiến Trình Gia Dũng không hiểu sinh ra cảm giác an toàn, đều nói cha nào con nấy, nhưng cha con Trương Mộ Đồng có lẽ là trường hợp ngoài ý muốn, ngoài ngoại hình giống nhau, tính cách vẫn thật sự hoàn toàn trái ngược.
“Chú Trương, vài năm trước khi chú làm đội trưởng lớn ở đồn cảnh sát, dưới tay từng có hai viên cảnh sát trẻ, một người tên là Tiêu Viễn một người tên là Chu Tiêu, chú hiện giờ còn có ấn tượng không?”
Trình Gia Dũng nói thẳng ra, anh biết với kinh nghiệm xã hội của Trương Liên Huy, vòng vo sẽ lộ ra bản thân không thành thật.
Trương Liên Huy không có suy nghĩ nhiều, gật đầu trả lời: “Đương nhiên là nhớ, hai người họ đều là cảnh sát rất ưu tú.”
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook