Editor: Anne
Beta: An Nhiên
Tiêu Tiêu đã tìm thấy số điện thoại mà mẹ cô, Thẩm Tuyết Ngưng đã để lại cho cô trước đó, sau khi cuộc gọi được kết nối, Tiêu Tiêu chỉ đơn giản báo tên của mình.

Người bên kia có lẽ đã quá bất ngờ, thời gian ngưng đọng một lúc lâu mà không phát ra âm thanh gì, tất cả những gì cô có thể nghe thấy là tiếng thở dồn dập ở bên kia điện thoại.

Tiêu Tiêu liếc nhìn Trình Gia Dũng và hỏi lại tên của người bên kia, nhưng người bên kia vẫn đợi một lúc lâu mới trả lời, giọng nói không khỏi nghẹn ngào.

Thẩm Tuyết Ngưng chưa bao giờ nghĩ đến con gái Tiêu Tiêu sẽ gọi cho mình cuộc điện thoại này, mười lăm năm trước, bà ấy đã bỏ rơi Tiêu Tiêu và bỏ đi không một lời từ biệt.

Lúc mới đi, bà không hề cảm thấy tội lỗi mà còn cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Khi bà ấy già đi, càng ngày càng có ít bạn bè để có thể trò chuyện, và bà ấy bắt đầu hối tiếc về điều đó một lần nữa và thường xuyên nhớ con gái của mình.

Bà không dám hy vọng Tiêu Tiêu sẽ tha thứ cho mình, biết hiện tại cô sống rất tốt, Thẩm Tuyết Ngưng đã mãn nguyện rồi.

Tiêu Tiêu bất ngờ gọi điện và đề nghị gặp mặt, điều này làm cho Thẩm Tuyết Ngưng hoàn toàn không ngờ tới.

Lúc nhận được cuộc gọi, bà đang ăn mì, đũa đang gắp mì ngừng lại hồi lâu mới nhớ ra phải trả lời vấn đề.

Tiêu Tiêu hẹn bà gặp mặt, Thẩm Tuyết Ngưng cảm thấy cả trái tim đều treo lên, hai tay không tự chủ được run lên.

Tính ra bà đã không gặp Tiêu Tiêu mười lăm năm rồi, từ khi bà rời đi thì không bao giờ quay lại, Tiêu Tiêu bây giờ đã lớn, đã trở thành một thiếu nữ rồi, bà thật sự không biết cô bây giờ đã trở thành người như thế nào?
Thẩm Tuyết Ngưng đi tới trước gương, nhìn gương mặt ố vàng của mình trong gương, nếp nhăn nơi khóe mắt không thể che giấu, dùng tay run run chạm vào khuôn mặt già nua.

Bà ấy mới ngoài năm mươi nhưng đã nhìn như một lão bà lớn tuổi.

Khi còn trẻ Thẩm Tuyết Ngưng có thể coi là một mỹ nhân, mười mấy năm nay sống không tốt nên già đi rất nhanh.

Bà không biết Tiêu Tiêu có ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi lớn như vậy ở bà một lần nữa hay không.

Có lẽ vì mất trí nhớ nên Tiêu Tiêu không hề lo lắng khi gặp lại mẹ ruột của mình, người mà cô đã không gặp trong mười lăm năm.

Cũng chỉ giống như lần đầu tiên gặp một người lạ, ngoài sự mới lạ thì không có cảm giác gì.


Trình Gia Dũng còn lo lắng Tiêu Tiêu có gánh nặng trong lòng, khi đến buổi hẹn, anh không ngừng cùng cô nói chuyện, hy vọng có thể giảm bớt áp lực cho cô ấy.

Trình Gia Dũng quan sát thấy cảm xúc của Tiêu Tiêu vô cùng bình tĩnh, giống như cô ấy chưa từng trải qua một ngày khó khăn nào, càng không dễ dàng quên đi nỗi đau.

Trình Gia Dũng nghĩ, việc mất trí nhớ không hẳn là điều tồi tệ đối với Tiêu Tiêu lúc này.

Hai mẹ con không gặp nhau đã mười lăm năm, Trình Gia Dũng không thể tưởng tượng được cảnh hai người họ gặp nhau sẽ như thế nào.

Ôm nhau và khóc? Hay cãi nhau?
Phản ứng của Tiêu Tiêu khi gặp lại mẹ mình là Thẩm Tuyết Ngưng đã nằm ngoài dự đoán của Trình Gia Dũng, không có hận cũng không có thương.

Vẻ mặt lãnh đạm cùng lời nói lãnh cảm, thật giống như đối mặt với một người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Biểu hiện của Thẩm Tuyết Ngưng thì ngược lại, nhìn thấy biểu cảm vô tình của Tiêu Tiêu, toàn thân không khỏi run rẩy.

Thẩm Tuyết Ngưng ôm Tiêu Tiêu một lúc lâu, không ngừng xin lỗi về những gì bà đã làm trước đây, ngay cả Trình Gia Dũng, một người ngoài cuộc cũng có chút cảm động, nhưng Tiêu Tiêu vẫn không biểu cảm, lạnh lùng nói với Thẩm Tuyết Ngưng một câu: “Khi nào chúng ta có thể nói chuyện về bố tôi?”
Thẩm Tuyết Ngưng buông Tiêu Tiêu ra và nhìn cô một hồi lâu, mới run rẩy môi hỏi: “Bảo bối, con muốn biết gì về bố của con?”
“Bảo bối?!”
Tiêu Tiêu cực kỳ không thích cách xưng hô này, cô cau mày liếc nhìn Thẩm Tuyết Ngưng đang rưng rưng trên mặt, nói: “Bà vẫn nên gọi tôi bằng tên thì tốt hơn!”
Thẩm Tuyết Ngưng như bị câu nói này làm cho nghẹn họng, há miệng không nói được hồi lâu, thái độ của Tiêu Tiêu khiến bà không ngờ tới.

Sau hồi lâu, bà mới nghẹn ngào và ậm ừ.

Cảnh tượng lúng túng một hồi, Trình Gia Dũng với tư cách là người ngoài chỉ có thể hòa giải giúp mẹ con Tiêu Tiêu: “Cô ơi, trí nhớ của Tiêu Tiêu có chút vấn đề.”
“Trí nhớ bị sao vậy? Tại sao lại như thế này?” Thẩm Tuyết Ngưng lo lắng nhìn Tiêu Tiêu, rồi chuyển ánh mắt dò hỏi sang Trình Gia Dũng.

Mặc dù trí nhớ của cô có chút mơ hồ, nhưng trong tiềm thức Tiêu Tiêu chống cự lại việc dính líu quá nhiều đến Thẩm Tuyết Ngưng, không chờ Trình Gia Dũng trả lời, Tiêu Tiêu đã chặn lại lời của Trình Gia Dũng nói trước: “Hôm nay tôi gặp bà, tôi chỉ muốn biết về quá khứ của bố tôi.”
Thẩm Tuyết Ngưng lại sững sờ, Trình Gia Dũng không dám nói thêm nữa, ba người đang ở trong nhà hàng sôi động, không ai lên tiếng, bầu không khí lại rơi vào im lặng.

“Bố con là một người đàn ông mạnh mẽ, và sự cống hiến cho công việc của ông ấy vượt xa gia đình.” Thấy mọi người đều im lặng, Thẩm Tuyết Ngưng chủ động nhắc tới bố của Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu liếc nhìn Trình Gia Dũng như thể hỏi ý kiến, và tự hỏi bản thân mình đã xảy ra chuyện gì trước khi sự việc xảy ra.

“Trước khi vụ án xảy ra, bà có phát hiện ra điều gì không ổn với bố tôi không?”
Trước câu hỏi đầu tiên của Tiêu Tiêu, Thẩm Tuyết Ngưng đột nhiên cúi đầu nói sau một hồi im lặng: “Mẹ cũng không biết rõ lắm, một năm trước khi xảy ra vụ án, mẹ và bố con thường xuyên xảy ra xung đột và không nói chuyện, và chúng ta hầu như không nói chuyện về công việc của ông ấy.”
“Tình cảm? Không có chuyện gì sao?” Tiêu Tiêu lại không cam lòng hỏi tiếp.


Thẩm Tuyết Ngưng lắc đầu nói: “Lúc đó chúng ta đang bực bội, hầu như không quan sát cảm xúc của đối phương, thậm chí còn không có cùng nhau ăn tối.”
Tiêu Tiêu cắn chặt môi dưới, gương mặt hơi đỏ, từ kẽ răng nặn ra một câu: “Không ngờ hai người lại là vợ chồng như vậy.

Tính tình hai người bất hòa như vậy, sao lúc trước còn cưới nhau?”
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Tiêu, mặt của Thẩm Tuyết Ngưng còn đỏ hơn Tiêu Tiêu.

Bà lén lút liếc nhìn Tiêu Tiêu, trong lòng tràn đầy cảm giác bị người khác khống chế, không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiêu lần nữa.

Trình Gia Dũng nhận thấy Tiêu Tiêu và Thẩm Tuyết Ngưng đều mang cảm xúc riêng vào chuyện này, nếu họ tiếp tục nói chuyện như thế, những thông tin hữu ích không được nói tới mà cục diện còn tồi tệ hơn.

Trình Gia Dũng vỗ nhẹ vào cánh tay của Tiêu Tiêu, nhỏ giọng hỏi ý kiến của cô: “Tiêu Tiêu, tôi có thể hỏi dì Thẩm mấy câu được không?”
Tiêu Tiêu thu mình không muốn nói chuyện với mọi người, đặc biệt là đối mặt với Thẩm Tuyết Ngưng, cô không thể khống chế được cách nói của mình, mỗi khi bà ấy nói một câu, Tiêu Tiêu lại nóng lòng muốn chặn lại không cho nói ra, còn lại chút lý trí, Tiêu Tiêu chấp nhận yêu cầu của Trình Gia Dũng.

“Dì Thẩm, theo những gì dì hiểu biết về chú Tiêu, dì có tin việc ông ấy tự sát không?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi Thẩm Tuyết Ngưng.

Đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt này, Thẩm Tuyết Ngưng vẫn chưa thể đoán ra được anh là ai? Tiêu Tiêu không giới thiệu, nhưng Thẩm Tuyết Ngưng đoán được người có thể cùng Tiêu Tiêu đến gặp bà phải là người thân thiết với cô, có thể là bạn trai của Tiêu Tiêu.

Thẩm Tuyết Ngưng rất biết ơn khi có một người đàn ông có thể chấp nhận cô con gái có phần hơi “đặc biệt” của mình.

“Tôi chưa từng nghĩ rằng lão Tiêu sẽ tự sát!”
Câu trả lời của Thẩm Tuyết Ngưng khiến Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu không khỏi nhìn nhau, họ cũng là bạn và là vợ, những người biết lý lịch của Tiêu Viễn, nhưng câu trả lời của họ lại khác nhau.

Trình Gia Dũng tiếp tục là người phát ngôn của Tiêu Tiêu, đặt câu hỏi cho bà: “Dì Thẩm, sao dì lại nói như vậy?”
Thẩm Tuyết Ngưng do dự một chút, liếc nhìn Tiêu Tiêu, hỏi Trình Gia Dũng: “Con gái tôi có chút đặc biệt, cậu có biết không?”
Trình Gia Dũng nghĩ rằng những gì Thẩm Tuyết Ngưng nói là về mối liên hệ tâm linh của Tiêu Tiêu với người chết, gật đầu như một điều mặc định.

Trình Gia Dũng biết “điểm yếu” của Tiêu Tiêu vẫn sẵn sàng chấp nhận cô, Thẩm Tuyết Ngưng mỉm cười đầy ẩn ý, sự hảo cảm dành cho anh tăng lên một tầm cao mới, lời nói của anh cũng dần dần nhiều lên.

Bà tiếp tục nhớ lại quá khứ: “Lão và tôi là bạn học thời trung học, cũng coi như thanh mai trúc mã, chúng tôi có một mối quan hệ tốt khi còn nhỏ.

Cậu có thể không biết rằng lão Tiêu còn có một người anh trai lớn hơn ông ấy năm tuổi, khi mười ba tuổi, anh của ông ấy đã vì cứu người mà bị chết đuối, gia đình họ lâm vào cảnh tuyệt vọng, lão Tiêu và anh mình có quan hệ rất tốt, thời gian đó khi gặp ông ấy, tôi không biết nói gì để an ủi ông ấy.”
“Nhưng không ngờ lão Tiêu lại rất mạnh mẽ, sau một thời gian thích nghi, ông ấy đã trở lại tính tình vui vẻ như xưa và chăm chỉ học hành hơn.


Ông ấy từng nói với tôi rằng bố mẹ ông ấy đã mất một cậu con trai rồi nên ông ấy càng phải trở nên mạnh mẽ và ngoan ngoãn, như vậy mới khiến bố mẹ bớt lo lắng.”
“Tôi cũng bị thu hút bởi tính cách mạnh mẽ và cởi mở của lão Tiêu, vì vậy tôi đã yêu ông ấy.

Sau khi tốt nghiệp, hai chúng tôi kết hôn và sinh ra Tiêu Tiêu, và chúng tôi đã có một thời gian hạnh phúc.

Cho đến khi Tiêu Tiêu bảy tuổi, chúng tôi thấy rằng con bé không giống như một đứa trẻ bình thường.


Thẩm Tuyết Ngưng và Trình Gia Dũng đồng loạt nhìn Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu quay mặt đi, toàn thân khó chịu.

“Thính giác của Tiêu Tiêu dường như nhạy hơn người thường rất nhiều, con bé có thể nghe thấy nhiều âm thanh mà chúng tôi không thể nghe được.

Lúc đầu, tôi và bố con bé không để ý lắm, nghĩ đứa trẻ nghe được tin tức từ đâu nên mới nói hươu nói vượn.

Sau đó, một người chú hàng xóm đã tự tử, và Tiêu Tiêu có thể nói chuyện với người chú đã chết.


“Bố con bé và tôi vô cùng sợ hãi.

Chúng tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý và thầy cúng, nhưng Tiêu Tiêu vẫn không thuyên giảm.

Sau đó, chúng tôi phát hiện ra rằng khi bố con bé giải quyết vụ án của người quá cố, Tiêu Tiêu có thể dễ dàng nói chuyện với họ.” “
“Lúc đó chúng tôi không thể hiểu được tại sao con gái chúng tôi lại như vậy? Nhưng lão Tiêu buồn bực một thời gian cũng bình thường trở lại.

Tính cách của ông ấy có thể là như thế này, dù khó khăn đến đâu cũng có thể vượt qua.

Hơn nữa, ông ấy cũng không cho rằng vấn đề của Tiêu Tiêu là vấn đề lớn, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh không bệnh tật, ngoại cảm cũng là một loại năng lực! “
“Nhưng tôi không thể, khi nghĩ đến con gái mình gặp phải vấn đề kỳ lạ này, tôi không khỏi lo lắng.

Tôi lo lắng cho tương lai.

Tiêu Tiêu nên làm sao bây giờ? Nếu ai đó biết về vấn đề của con bé thì sao, liệu họ sẽ nghĩ gì về gia đình chúng ta? Liệu họ có coi tất cả chúng ta như những con quái vật không? Tương lai, con bé sẽ kết hôn như thế nào, ai sẽ cưới một cô gái như vậy? “
“Tôi thừa nhận mình hèn nhát và không có trách nhiệm.

Có lẽ là ảnh hưởng từ tâm lý, sau khi biết Tiêu Tiêu gặp phải vấn đề này, tôi thậm chí không dám ở một mình với con, tôi luôn cảm thấy bầu không khí kỳ quái.”
“Tôi bắt đầu trốn tránh, thậm chí không muốn về nhà.

Lão Tiêu bắt đầu cãi vã với tôi vì tôi bỏ bê việc chăm sóc con cái.

Sau đó, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng xấu đi, gần như đến mức không nói được một từ khi chúng ta gặp nhau mỗi ngày.



Nói đến đây, Thẩm Tuyết Ngưng lén lút liếc nhìn Tiêu tiêu với sự xấu hổ không gì sánh được, Tiêu Tiêu rất bình tĩnh, giống như đang nghe điều gì đó không liên quan đến cô, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, mặt không biểu cảm.

Thấy Tiêu Tiêu không muốn nói chuyện với mình, Thẩm Tuyết Ngưng bất lực thở dài, nói tiếp: “Tôi biết tôi rất ích kỷ, lúc Tiêu Tiêu cần tôi nhất, tôi đã rời bỏ con bé, ngoại trừ xin lỗi, tôi biết bù đắp như thế nào cũng đã quá muộn rồi.


Tiêu Tiêu không muốn nghe Thẩm Tuyết Ngưng ăn năn, như cô ấy nói bản thân mình, có bù đắp cái gì cũng vô ích.

Những ngày tháng nghèo khổ và bị phân biệt đối xử mà cô phải chịu đựng từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, và nỗi đau mà cô phải chịu đựng trong lòng, Thẩm Tuyết Ngưng không thể nào cảm nhận được trong cuộc đời mình!
Tiêu Tiêu vẻ mặt lạnh lùng không muốn nói, không muốn mâu thuẫn với Thẩm Tuyết Ngưng, đây là thỏa hiệp lớn nhất mà cô thực hiện.

Bầu không khí lại rơi vào đóng băng, Trình Gia Dũng chỉ có thể làm hòa một lần nữa, đổi chủ đề và giải vây cho hai người họ.

Trình Gia Dũng hỏi: “Dì Thẩm, trước khi vụ án xảy ra chú Tiêu có đến tìm dì không?”
“Không!” Thẩm Tuyết Ngưng lắc đầu, cũng mang theo vẻ nghi hoặc: “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, lão Tiêu rất có trách nhiệm, với tính cách của ông ta, cho dù muốn tự sát, ông ấy sẽ nhờ tôi chăm sóc bố mẹ và con gái ông ấy, nhưng ông ấy đã bỏ đi mà không để lại một lời nào.


“Cho nên dì không nghĩ là chú Tiêu tự sát?”
“Tôi thực sự không biết lão Tiêu lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào những gì tôi đã biết về lão Tiêu trong nhiều năm, tôi chỉ cảm thấy chuyện tự sát không nên xảy ra với ông ấy.

Ông ấy rất mạnh, không phải gặp chuyện khó mà sợ tội bỏ trốn.


Kết thúc cuộc gặp gỡ với Thẩm Tuyết Ngưng, Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu bước đi cạnh nhau trong màn đêm lạnh lẽo, cả hai đều không chịu mở lời trước.

“Em không sao chứ?”
Trình Gia Dũng hơi ló đầu ra và lén lút liếc nhìn Tiêu Tiêu, ký ức tuổi thơ không thể chịu đựng được lại bị đào lên, Trình Gia Dũng rất lo lắng cảm xúc của Tiêu Tiêu bị xáo trộn quá lớn.

Tiêu Tiêu nhìn lên trời, đột nhiên mím môi cười, nhẹ nhõm nói: “Có lẽ là do em mất trí nhớ, đối với người đó không thích cũng không hận.”
Trình Gia Dũng, người chưa bao giờ có thể an ủi người khác, lại không nói nên lời, vị khách hàng này còn bình tĩnh hơn anh, anh nhìn Tiêu Tiêu một lúc, chỉ nhếch mép cười.

Một người thực sự mạnh mẽ có thể không cần sự an ủi của người khác, Tiêu Tiêu không khóc lóc om sòm như những cô gái khác, mà xử lý vấn đề của bản thân rất bình tĩnh, khiến Trình Gia Dũng lại khâm phục cô gái nhỏ gầy này.

Thấy Trình Gia Dũng chưa lên tiếng, Tiêu Tiêu chủ động hỏi: “Bố em trong suy nghĩ của chủ nhiệm Chu và Thẩm Tuyết Ngưng hoàn toàn khác nhau.

Anh tin ai hơn?”
Trình Gia Dũng sờ cằm suy nghĩ một hồi, quả thực một người bình thường không nên có hai tính cách trái ngược nhau như vậy.

Mạnh mẽ và cởi mở? Hèn nhát? Cái nào là Tiêu Viễn thật?
Hai người, một người là bạn cũ một người là vợ cũ, rốt cuộc ai là người nói dối?
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương