Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
-
47: Nhường
Nhìn người nằm ở phía đằng sau ngoan ngoãn ngủ, Lục Thành Nghiễm nói: "Cậu ta hẳn là không có việc gì đâu, không khóc không nháo say rượu không cần chăm sóc."
Hứa Kiêu Bạch cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Trì Dương chỉ ngoan ngoãn ngủ liền cũng không kiên trì nữa.
Quay đầu lại lại cảm thấy không đúng, cậu không chớp mắt nhìn về phía Lục Thành Nghiễm, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn như con mồi.
Lục Thành Nghiễm làm bộ không nhìn thấy, Hứa Kiêu Bạch rốt cục nhịn không được bật cười hỏi: "Chú Lục, không phải chú đang ghen đấy chứ? Chú ghen có phải hơi sớm rồi không? Chú vẫn chưa theo đuổi được tôi đâu.
Chờ theo đuổi kịp ghen cũng không muộn mà."
Lục Thành Nghiễm hắng giọng nói: "Không có, tôi chỉ sợ mùi rượu quá nồng, em ngửi vào sẽ cảm thấy không thoải mái."
Lời này nói tự nhiên mà lưu loát, hẳn là đánh không ít bản thảo ở sẵn trong bụng.
Hứa Kiêu Bạch không cười được nữa, bởi vì vừa rồi cậu không cảm thấy, lúc này tự dưng ngửi thấy mùi rượu, cậu thật sự cảm thấy ghê tởm muốn nôn.
Cậu cảm thấy vật nhỏ trong bụng sau này sinh ra phỏng chừng sẽ rất nghe lời Lục Thành Nghiễm.
Lập tức từ trong ba lô lấy ra một cây kẹo mút có mùi ô mai, vừa mút vừa nói: "À, nam thần của chú gửi thiệp cưới cho chú chưa?"
Lục Thành Nghiễm từ trong cặp của mình rút ra một tấm thiệp cưới thắt mơ màu xanh đưa cho Hứa Kiêu Bạch.
Màu nền của thiệp cưới vẫn là màu đỏ tươi truyền thống, nhưng hai người đàn ông kết hôn, bình thường sẽ buộc một niêm phong n màu xanh.
Hứa Kiêu Bạch nói: "Bọn họ cứ như vậy trắng trợn viết tên lên?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Không viết tên làm sao khách mời biết là bọn họ kết hôn?"
Hứa Kiêu Bạch biết Lục Thành Nghiễm không biết nội tình trong đó, có điều đây cũng không phải là thứ cậu nên chú ý, dù sao có Vệ thúc kia đến giải quyết là được rồi.
Hiện tại trong lòng cậu tuy rằng còn lo lắng cho đồng chí Hứa, nhưng cũng không thể bởi vì hôn nhân sẽ có đủ loại vấn đề mà cự tuyệt hạnh phúc.
Cô đơn một mình một đời, nhưng cũng không cảm nhận được những niềm vui đó.
Đến nhà Lục Thành Nghiễm, hai người đỡ Trì Dương vào phòng, Hứa Kiêu Bạch phát hiện Lục Thành Nghiễm quả nhiên chuẩn bị phòng mới cho Trì Dương.
Cậu cười nói: "Kỳ thật chú không cần như vậy đâu, bình thường chúng tôi ra ngoài chạy show, thường xuyên ở một phòng tiêu chuẩn.
Dù sao thì công ty chúng tôi không có nhiều kinh phí cho chúng tôi, phòng trọ đã là đối xử rất tốt rồi."
Lục Thành Nghiễm nói: "Chỗ này của tôi có nhiều phòng, không cần phải chen chúc một gian."
Hứa Kiêu Bạch trong lòng biết rõ, ngoài miệng còn muốn châm chọc hắn vài câu, không thành thật nói: "Chú Lục, chú cho rằng tôi và cậu bạn này nảy sinh tình cảm gì sao? Tôi cùng Trì Dương, Sở Vi đều là bạn thân nối khố.
Hơn nữa, tôi cũng có tiêu chuẩn lựa chọn vợ chồng của riêng mình."
Lục Thành Nghiễm lấy lại tinh thần, dựa vào cửa hỏi: "Ồ? Tiêu chí lựa chọn vợ chồng của em là gì?"
Hứa Kiêu Bạch nói chuyện chưa bao giờ lưu tình, cậu nói thẳng: "Dù sao chắc chắn cũng không phải chú Lục đâu, tuy rằng chú đẹp mã, lại có thực lực.
Nếu tôi tìm đối tượng, tôi chắc chắn sẽ tìm bạn bè cùng trang lứa.
Dù sao..."
Lục Thành Nghiễm nhíu mày: "Dù sao? Dù sao cái gì?"
Hứa Kiêu Bạch cười ngây ngô, tiến lên dán vào lỗ tai Lục Thành Nghiễm nói: "Nam nhân hai mươi tuổi như lang sói, nhìn thấy một đôi dấu ngoặc đơn cũng có thể hưng trí dạt dào."
Lục Thành Nghiễm: "..."
Nhóc con này là chê mình già rồi không được sao? Chuyện này không thể nhịn được!
Ba mươi hai tuổi, còn không đến mức đó được!
Nếu không phải không muốn ép buộc cậu, Lục Thành Nghiễm thật đúng là muốn đem cậu chỉnh đốn.
Cuối cùng chỉ có thể hít một hơi thật sâu nói: "Đôi khi sự thật không phải như vậy, nếu không đêm đó tại sao em cứ ôm tôi gọi tôi là anh ơi anh à, còn xin tha nữa?"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Hai má đỏ đến vành tai, Hứa Kiêu Bạch nửa ngày không nói ra lời, trơ mắt nhìn Lục Thành Nghiễm đi xuống cầu thang.
Sau khi phản ứng lại, Hứa Kiêu Bạch mới hướng về phía dưới tầng hô: "Chuyện tôi không biết không nhớ chú có thể không cần lúc nào cũng nói ra được không!!!!"
Dưới lầu truyền đến thanh âm sâu kín của Lục Thành Nghiễm: "Tôi biết là được rồi."
Hứa Kiêu Bạch tức giận đóng sầm cửa lại một tiếng, Lục Thành Nghiễm ở dưới tầng cười nới lỏng cà vạt của mình.
Có trời mới biết vừa rồi hắn chạy trốn xuống, hắn thật sợ nếu mình ở lại chính mình sẽ ép buộc Tiểu Bạch làm ra chuyện gì không tốt.
Tháng sau sau hôn lễ của đàn anh, hắn dự định chính thức tỏ tình với Tiểu Bạch, hy vọng cậu có thể đáp ứng yêu cầu của mình.
Nếu như cậu không đáp ứng, chính mình cũng sẽ không tiếp tục khiêm tốn quân tử nữa.
Cái khác không nói, hắn cảm thấy Vệ Trạch An có một câu nói rất đúng.
Theo đuổi người mình yêu, phải liều lách ra ngoài da mặt, nếu không cứ thế mà cùng người ta giao tiếp như quân tử với mình tiếp đi.
Ngày hôm sau Lục Thành Nghiễm còn có một cuộc họp hạng mục quan trọng liền bảo chú Chung đến chiếu cố đồ ăn sinh hoạt của Tiểu Bạch.
Sau khi Trì Dương tỉnh ngủ còn có chút choáng ngợp, tối hôm qua hắn uống nhiều, trí nhớ có chút đứt quãng.
Tiểu Bạch gõ gõ cửa phòng cậu, đem sự việc nói với hắn, Trì Dương mới biết mình được ba ba kim chủ đón đến nhà liền tỉnh rượu.
Hắn rất bối rối, đã uống say lại còn phải để kim chủ đến chăm sóc.
Hứa Kiêu Bạch tỏ vẻ chuyện nhỏ không cần để trong lòng.
Sáng nay cậu nhận được tin nhắn của Từ Tuệ, bảo bọn họ đến công ty một chuyến.
Trì Dương dụi dụi mắt, lấy điện thoại từ dưới gối ra, kinh hãi nói: "Mẹ tôi gọi cho tôi mười hai cuộc điện thoại...!Không được, tôi phải về nhà trước! Tiểu Bạch, cậu giúp tôi xin nghỉ với chị Từ nhé! Xong rồi, xong đời rồi, tối hôm qua tôi nói với bà ấy để cửa lại cho tôi, sau khi trở về chắc chắn sẽ mắng tôi nửa ngày mất!"
Hứa Kiêu Bạch gật gật đầu nói: "Tôi biết rồi, vậy trên đường cậu cẩn thận một chút, có cần giúp cậu gọi xe không?"
Trì Dương nói: "Không cần, tôi ra ngoài chặn một chiếc là được rồi.
Phiền chết đi được, dục vọng khống chế của mẹ tôi gần đây càng ngày càng mạnh!"
Hứa Kiêu Bạch có nghe nói về vị mẫu thân đại nhân đang trong thời kỳ mãn kinh kia, cho nên cho dù từ bên Từ Tuệ vẫn thúc giục bọn họ mau trở về công ty, Hứa Kiêu Bạch vẫn xin nghỉ phép cho Trì Dương.
Từ Tuệ ngược lại không nói gì, bởi vì có hai tài nguyên, một cho Trì Dương, một cho Hứa Kiêu Bạch, tách ra nói chuyện cũng không sao.
Hứa Kiêu Bạch vừa uống sữa chua vừa hỏi: "Có phải lại có công việc mới không? Có kịch bản tiếp nhận không chị Từ?" Có trời mới biết Hứa Kiêu Bạch muốn diễn xuất mạnh mẽ đến mức nào, ước mơ của cậu chính là trở thành một diễn viên thực lực.
Trong tay Từ Tuệ cầm một hợp đồng, vui vẻ nói: "Cái này so với bất kỳ vở kịch nào có trọng lượng hơn nhiều, đại sứ từ thiện Tinh Mang Toàn Cầu mà chị đã đề cập trước đó cậu có ấn tượng gì không?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Đương nhiên có ấn tượng rồi, rất ấn tượng luôn á! Một số thần tượng em thích đã từng làm đại diện hãng đó, người ta nói rằng đại sứ từ thiện này chỉ trả công một nhân dân tệ.
Đại sứ từ thiện của bất kỳ quốc gia nào cũng chỉ có một nhân dân tệ.
Chủ nhân đầu tiên của chiếc xe bà nội của chúng ta Từ Băng Thanh cũng từng đảm nhiệm, không có phân lượng nhất định thì sẽ không đảm nhiệm được đại sứ từ thiện này, cho dù danh tiếng có lớn đến đâu vẫn thế."
Nghe nói đại sứ từ thiện tân nhiệm cố ý để Hồ Thiên Kiêu đảm nhiệm, y đang là nhất ca của truyền thông Kỳ Lân.
Ngoài ra, đại sứ từ thiện mới là Trịnh Gia Ấn của Giải Trí Phượng Hoàng.
Nhưng hai người này bất luận là ai đảm nhiệm, đều là danh xứng với thực.
Từ Tuệ vẻ mặt thần bí nói: "Nói với cậu một chút tin đồn, lần này tổ chức từ thiện quyết định không dùng nghệ sĩ lâu năm nữa, quyết định cho người mới một cơ hội.
Tốt nhất là một tờ giấy trắng tính không hề có lý lịch, chỉ mới lộ ra mũi nhọn của họ là người mới thôi.
Người khởi xướng đã đích thân đã gửi một bài viết nói rằng lần này phải là một tài năng mới."
Không đợi Từ Tuệ nói xong lời này, Hứa Kiêu Bạch liền bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tuệ hỏi: "Chị Từ, chị đây là...!dọa em đi?"
Từ Tuệ vỗ hợp đồng trước mắt cậu nói: "Cậu nói xem chị có phải đang dọa cậu không? Nói đến cũng kỳ quái, chị làm sao cảm thấy hình như có người đang kéo tài nguyên cho cậu nhỉ? Không hiểu sao trên trời lại đột nhiên rơi xuống một miếng bánh, lại có người đem danh ngạch đại sứ từ thiện này đưa đến tay cậu.
Tiểu Bạch, cậu nói thật với chị đi, cậu có phải là..."
Từ Tuệ hắng giọng nói tiếp: "Việc này chị tuyên bố trước nhé, chị thật ra không phân biệt đối xử lấy tài nguyên.
Dù sao trong cái giới gải trí này loại tài nguyên này đều dựa vào cướp đoạt.
Nếu cậu có quý nhân nhất định phải báo cáo trước với chị, bằng không đến lúc đó chị cũng không biết nên PR cho cậu như nào."
Từ lúc hợp đồng này đưa đến trước mắt Từ Tuệ, cả người cô đều choáng ngợp, nhiều lần xác nhận có phải là nhầm hay không.
Đối phương chỉ nói khảo sát nhiều người mới như vậy, cảm giác khí chất của Tiểu Bạch sạch sẽ nhất, hình tượng chính diện nhất.
Mang lại cho mọi người một cảm giác ấm áp và hy vọng, làm cho mọi người không thể không sinh ra tình yêu.
Hứa Kiêu Bạch cũng bối rối kinh ngạc, nói cái gì cũng không dám ký hợp đồng, cũng nghi ngờ: "Không phải là lừa đảo chứ? Sau khi ký xong nhỡ may lại là khế ước bán thân của em thì sao đây?"
Vẻ mặt Từ Tuệ vô ngữ nói: "Cậu hoài nghi như này rất hợp lý." Nói xong cô ấy mở máy tính, gõ bàn phím vài cái, lại chuyển hướng về phía Hứa Kiêu Bạch nói: "Cậu tự xem đi, trang web chính thức đã công bố tin tức của cậu, còn ở chỗ chị xin mấy tấm ảnh cậu ăn mặc chỉnh sửa.
Bọn họ chọn một cái thích hợp nhất, cái này là fan offline chụp khi làm lễ trưởng thành cho cậu."
Hứa Kiêu Bạch kéo máy tính lại, quả nhiên nhìn thấy trang chủ của trung tâm từ thiện Tinh Mang đã công bố thân phận đại sứ từ thiện năm nay.
Hứa Kiêu Bạch càng không nghĩ ra, cậu nhỏ giọng bức bách: "Thần kỳ rồi, trên trời rớt bánh thật đó sao?"
Không có khả năng là Lục Thành Nghiễm, hai năm nay Tinh Mang vẫn luôn tìm tài nguyên ở bên phía Kỳ Lân, không có khả năng đột nhiên bị Lục Thành Nghiễm cạy qua.
Chẳng lẽ là vị cha dượng kia sao? Nhưng vì sao cha dượng vô duyên vô cớ kéo cho cậu một phiếu bầu lớn như vậy?
Cậu muốn gọi điện hỏi Vệ Trạch An, nhưng nghxi lại lỡ như không phải hắn, chuyện này không phải sẽ xấu hổ sao?
Từ Tuệ thấy cậu vẫn luôn rối rắm vấn đề này, liền tiến lên vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Bất luận như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, có một cơ hội như vậy, cậu có biết cậu có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên trong giới này không? Mỗi lần có đại sứ từ thiện mới tham gia, đêm từ thiện đều mời các đại sứ cũ đến bữa tiệc, cùng nhau kêu gọi gây quỹ.
Đến lúc đó cậu khẳng định cũng sẽ quyên góp tượng trưng một chút, đương nhiên không phải cậu bỏ tiền ra, công ty sẽ ra mặt đưa ra số tiền tương đương với thân phận của cậu."
Bỗng nhiên mũi Hứa Kiêu Bạch có chút chua xót, đời này vận khí của cậu từ trước đến nay không tốt.
Mỗi lần thi, vẫn luôn thi phải oại đề chưa ôn tập đến, cho nên bình thường cậu học tập khắc khổ hơn người bình thường một chút.
Bởi vì sinh ra trong gia đình đơn thân, ba một mình kiếm tiền nuôi gia đình không dễ dàng cho nên cậu rất yêu tiền, vì vậy trong lúc đi học cậu luôn luôn thích làm một số công việc bán thời gian trong khả năng của mình.
Cho dù là làm việc bán thời gian cũng cần phải nỗ lực gấp đôi người bình thường mới có thể đạt được thành tích mà người khác khó có thể dễ dàng đạt được.
Cũng may sau khi cậu có kinh nghiệm nhất định, có thể dựa vào kinh nghiệm đi thuận lợi hơn một chút.
Cậu của bây giờ, cũng được coi là đi đúng hướng.
Thân phận đại sứ từ thiện toàn cầu Tinh Mang này là vận khí lớn nhất đời cậu.
Hứa Kiêu Bạch nghĩ có lẽ cũng không phải vận khí?
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Kiêu Bạch vang lên một tiếng, là một chuỗi số điện thoại di động không ghi tên, tin nhắn gửi tới chỉ có một câu: Tiểu Bạch, em làm như vậy không hay chút nào.
Hứa Kiêu Bạch nhíu mày, chuỗi số điện thoại di động này cậu đã từng quen thuộc trong lòng.
Bây giờ mặc dù đã xóa ghi chú, nhìn thấy một lần nữa nhưng vẫn biết đây là ai.
Chỉ là cậu không hiểu rõ lắm, Trần Trình không hiểu sao lại gửi cho cậu một tin nhắn như vậy làm cái gì?
Cậu vừa buồn bực, một tin nhắn khác của Trần Trình lại gửi tới: "Quên đi, coi như là lời xin lỗi của tôi về việc chia tay, tài nguyên này cho em!"
Hứa Kiêu Bạch: What???
Cái gì mà cho mình? Rốt cuộc cậu đã cướp cái gì của Trần Trình? Cậu ghét nhất người khác ngậm máu phun người nói cái gì đó, trong nháy mắt máu xông lên não, lập tức trả lời: "Cơm có thể ăn lung tung nhưng nói không thể nói bừa, ai cần anh nhường tài nguyên? Nói rõ ràng cho tôi!"
Mẹ kiếp, tên điên!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook