Có Giỏi Thì Đừng Chết
-
Chương 48: Ve mùa hạ- tứ
Biết — — biết — — biết — —
Trên cây ve sầu từng tiếng kêu to, tại mùa hè khốc nhiệt, càng tăng thêm khó chịu cho mọi người.
Từ dưới tán cây xuyên qua, ẩn núp trong những lá cây xanh tươi nơi không nhìn thấy, Hách Phúng quơ quơ quạt lá cọ trong tay, nhưng cũng chưa cảm thấy bớt nóng.
“Biết biết cái gì, nhỏ xíu mà kêu to thế?” Cậu có chút giận chó đánh mèo.
“Ve sầu sao?”
Hạ Thế Ly từ phía sau cậu đi lên:”Chính xác là ve sầu không phải thông qua việc “kêu” để phát ra âm thanh, màng ở hai bên bụng chúng nó làm rung động không khí từ đó âm thanh được tạo ra. Lại nói tiếp, âm thanh này có kết cấu giống như đàn ghi-ta của con người, chẵng qua là tiếng kêu của ve sầu mỗi một giây đều chấn động hơn vạn lần, con người không thể làm được điều này.”
Hạ Thế Ly cảm thán nói:”So sánh với thiên nhiên, năng lực của con người quả thực rất nhỏ bé, ngay cả một tiểu côn trùng cũng không sánh bằng.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Hách Phúng từ trên mặt đất nhặt lên một nhánh cây:”Sức mạnh cơ thể của con người không thể đặt vào mắt, nhưng con người biết sử dụng công cụ. Mà vận dụng sức mạnh của công cụ càng nhiều, con người sẽ đạt được sức mạnh càng lớn.”
“Bởi vì biết sử dụng công cụ mà con người liền cao hơn những sinh mệnh khác sao?” Hạ Thế Ly lẩm bẩm:”Cho dù có sức mạnh đi nữa cũng chỉ là một cây sậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cướp đi mạng sống.”
“Con người cường đại lại phá lệ yếu ớt, đúng là nhiều mâu thuẫn, nhưng mà loại mâu thuẫn này lại sinh ra một khuyết điểm mỹ. Bởi vì không toàn trí toàn năng, những chỗ thiếu hụt con người vẫn luôn cải tiến, không ngừng hoàn thiện mình. Cho nên…”
(khuyết điểm mỹ: ý là khuyết điểm nhưng có lợi, phá lệ yếu ớt nên mới càng làm mình cường hãn)
(toàn trí toàn năng: có trí tuệ và sức mạnh toàn diện)
“Nói nửa ngày mới ý thức được chủ đề câu chuyện càng nói càng xa, Hạ Thế Ly xin lỗi, cười cười:”Thật có lỗi, tôi lại lảm nhảm, đó là một tật xấu.”
“Lại?” Hách Phúng thắc mắc.
“Thời điểm cùng người khác nói chuyện, tôi cuối cùng theo bản năng đem trọng tâm câu chuyện phát triển đến vấn đề tôi chú ý, đối với người bình thường những đề tài này rất buồn tẻ lại nhàm chán, không có ý nghĩa gì cả.” Hạ Thế Ly nói.
“Ngược lại cũng không có gì.” Hách Phúng lắc đầu:”Chỉ là tôi quả thực không nghĩ tới, cậu vậy mà thật nhạy cảm. Nói như vậy thì những người nghiên cứu khoa học tự nhiên giống cậu cũng đều sống bằng lý trí sao?”
“Lý trí?” Hạ Thế Ly nói:”Cậu chỉ loại nào?”
“Chính là đem mọi chuyện đều phân loại, làm việc rất có kế hoạch, hoàn toàn không bị tình cảm quấy nhiễu. Nói có chút khó nghe, đại khái chính là dùng lý trí để cân nhắc giá trị của mọi thứ, không bị tình cảm ảnh hưởng.” Hách Phúng nói:”Vừa lúc tôi có một người bạn giống vậy.”
“Nói vậy thật ra cũng không sai.” Hạ Thế Ly cười khổ:”Trên thực tế, không lâu trước đây tôi là người như vậy.”
“Hiện tại không phải?”
“…..Hiện tại thì đã minh bạch.” Hạ Thế Ly vuốt nhẹ lòng bàn tay, Hách Phúng lúc này mới chú ý đến trong tay hắn nắm một chiếc điện thoại.
Trên thực tế, mấy ngày nay luôn có thể nhìn thấy Hạ Thế Ly mang theo điện thoại di động bên người, có đôi khi sẽ lấy ra xem, nhưng không có thấy hắn gọi điện.
“Trước kia bạn gái tôi cũng nói như vậy, vì vậy bây giờ tức giận với tôi, không muốn nhìn thấy tôi.”
Hạ Thế Ly nhìn điện thoại trong tay, thở dài:”Đã đến mười ngày, cô ấy một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không nhắn tin.”
“Cậu có bạn gái.”
“Ân, đã tốt nghiệp đại học, đến giờ cũng đã nhiều năm, vốn là năm nay chuẩn bị kết hôn. Ai biết được…”
Thấy Hạ Thế Ly mỉm cười không nói nữa, Hách Phúng cẩn thận hỏi:”Cô ấy rất tức giận? Không thèm nhìn cậu, hai người cãi nhau?”
Hạ Thế Ly gật đầu.
“Có phải cậu vì nguyên nhân này mới đi du lịch các nơi, thuận tiện giải sầu?”
“Cũng có đi, tôi hình như có chút muốn trốn tránh, thật sợ cô ấy nói với tôi hai chữ chia tay.”
“Cho nên cậu liền đi trốn trong này?” Hách Phúng không thể hiểu nổi nói:”Nếu như vậy vì sao không trực tiếp tìm cô ấy? Giải thích rõ ràng không phải được rồi sao?”
“Làm gì đơn giản như vậy…Hách Phúng, cậu từ trước đến nay chưa từng nói chuyện yêu đương?” Hạ Thế Ly đột nhiên đặt câu hỏi:”Không, không nên nói là yêu đương. Có phải cậu chưa từng chủ động theo đuổi môt người?”
Hách Phúng đang định phủ nhận, nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, hình như toàn là người bên cạnh theo đuổi cậu, còn cậu thì bị động tiếp thu.
Hạ Thế Ly nhìn vẻ mặt cậu cũng đã hiểu, tiến lên vỗ vai Hách Phúng, nói:”Cho nên cậu mới không hiểu, loại sợ hãi khi bị từ chối, chính là bởi vì yêu sâu sắc vì vậy càng thêm sợ hãi.”
Yêu một người, chẳng lẽ ko phải nên nói rõ ràng cho người ta hiểu sao, còn có ước muốn nào nhiều hơn vậy?
Hách Phúng thừa nhận cậu một chút cũng không lí giải được tình yêu này.
Hạ Thế Ly nhìn cậu hoang mang, nở nụ cười, chỉ vào ve sầu trên cây.
“Điều này cũng giống như ve sầu, cậu có biết vì sao chúng nó lại phí lực kêu vang?”
“Ân…..Tìm phối ngẫu linh tinh?”
Hạ Thế Ly gật đầu.
“Ve sầu từ trong đất chui lên, sẽ bắt đầu tìm kiếm một nửa kia của mình. Nhưng mà khác biệt ở chỗ ve đực có thể phát ra âm thanh thanh thúy sâu thẳm, nhưng ve cái như người câm, chỉ có thể nghe, lại không thể phát ra bất cứ tiếng kêu nào.” Hắn nhìn cành lá rậm rạp trên đầu, thản nhiên nói:”Cho nên loại thời điểm này, ve đực chỉ có thể hao hết tâm lực, tê tâm liệt phế tấu lên nhạc khúc cầu yêu, từ sáng cho đến tối, chờ đợi tình yêu của chúng nó.”
“Nhưng có rất nhiều ve đực, rất có thể vì đợi ve cái hay các loại nguyên nhân khác mà chết đi, cho dù có chờ đợi, ve cái cũng không nhất định vừa lòng nó, nó cũng chỉ có thể tiếp tục chờ. Cho nên cậu biết không, tìm được tình yêu cả hai đều nguyện ý cùng nhau có bao nhiêu trắc trở, mà khi có được nó, mọi người lại thường sợ hãi phải mất đi, vì vậy càng trở nên sợ sệt.”
“Cũng giống như ve sầu, con người trong lúc yêu nhau chân thành tha thiết khó có thể tìm được.” Hạ Thế Ly mỉm cười:”Mà tôi lại vì phạm vào một sai lầm mà thiếu chút nữa làm mất nó, thật là ngu ngốc.”
“Cái này….Tôi nghĩ chỉ cần thành tâm khẩn cầu, đối phương cuối cùng sẽ tha thứ cho cậu.” Hách Phúng đắn đo nói.
Hạ Thế Ly lại lắc đầu, không muốn nói tiếp.
“Vậy cậu mỗi ngày chờ điện thoại, là chờ cô ấy liên hệ cậu sao?”
Hạ Thế Ly gật đầu, lại theo đó lắc đầu.
Khuôn mặt hắn mang theo biểu tình kỳ quái, như cười nhạo lại như…..Với cảnh tượng trước mắt Hách Phúng khó có thể nói thành lời.
“Nói tôi chờ cô ấy liên lạc không bằng nói tôi đang chờ chính mình.Đợi đến một ngày, tôi sẽ quyết định trở về tìm cô ấy.” Hắn nhẹ giọng nói:”Nhưng mà, không phải bây giờ.”
Trên cây ve sầu lại môt trận kêu lên, nhưng mà kỳ quái Hách Phúng lúc này thế nhưng lại không cảm thấy nó ồn ào.
Như Hạ Thế Ly nói, nhóm ve đực theo đuổi tình yêu của chúng nó, phát ra nhạc khúc cầu yêu cuối cùng khi còn sống, âm thanh lúc này đây liền phá lệ bi kịch thê lương.
Sinh mệnh của ve sầu chỉ kéo dài trong một mùa hạ duy nhất, cho nên bọn họ gần gũi với nhau cũng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt.
Vội vàng gặp nhau, lại vội vàng ly biệt.
Ngẳn ngủi, tình yêu vội vã.
Khác với Hách Phúng bị lôi kéo sinh ra cảm khái, Hạ Thế Ly lại như dung nhập vào tiếng ve kêu, cùng hòa thành một thể.
Từng tiếng biết, biết, dường như chúng nó vì đuổi theo tình yêu mà kêu gào.
Ngươi có biết, có biết, ta đang ở đây.
Hách Phúng nhìn người thanh niên lẳng lặng đứng ở trong rừng nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi sinh ra một ít phỏng đoán.
Người này đột nhiên xuất hiện trên núi, thần bí, u buồn, lại là nam nhân phá lệ nhạy cảm, cậu ta và người yêu của mình lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tình yêu của cậu ta như ve sầu trầm mặc chờ đợi sinh tử, lại như ngọn lửa bùng cháy trong khoảng khắc ngắn ngủi.
Hách Phúng thầm nghĩ, phần lớn là ý trước đi (chém). Bởi vì khi Hạ Thế Ly nói về ve sầu vẻ mặt như thương hại lại như tiếc hận, quả thật giống như đang giảng đạo lí cho chính cậu ta.
“Thời gian không còn sớm.”
Hạ Thế Ly đột nhiên mở mắt ra nhìn Hách Phúng, nhe răng mỉm cười.
“Chúng ta không phải nên đi tuần lâm sao?”
“A, ân ân.”
Hách Phúng sửng sốt, vội vàng hoàn hồn, lại nghĩ đến sứ mệnh chân chính của lần tuần lâm này — — khiến Hạ Thế Ly đối với cậu thả lỏng cảnh giác, từ đó tìm hiểu mục đích thực sự cậu ta lên núi.
Đây là kế hoạch ban đầu, nhưng mà lúc này đây Hách Phúng lại không đành lòng. Đối với một người nhạy cảm lại chân thành tha thiết, dùng tín nhiệm của cậu ta với mình để đi lừa gạt, thật sự được không?
Trong mấy giây ngắn ngủi cậu đang do dự, Hạ Thế Ly đã đi lên phía trước, một bên nói:”Đi bên này chắc không sao đi, tìm kiếm người khả nghi….Hách Phúng, các cậu nói người khả nghi đến tột cùng bao gồm những ai?”
Nghe hắn đột nhiên hỏi vậy, Hách Phúng đang ngẩn người không hề nghĩ ngợi, ăn ngay nói thật nói:”Đương hiên là dáng vẻ khả nghi, lén lút, có dấu hiệu muốn tự sát….A!”
Cậu mới ý thức được mình ban nãy lỡ miệng nói ra, liền thấy Hạ Thế Ly đi phía trước gật đầu, bước đi không nao núng hướng tới một lùm cây, sau đó lại nhô đầu ra.
“Tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Ân.”
“So với người sống có dấu hiệu muốn tự sát, người chết đã tự sát thành công…Cũng coi như là người khả nghi sao?”
“Kia đương nhiên là…..Cái gì!” Hách Phúng cả kinh:”Cậu đùa à?”
“Đùa?” Hạ Thế Ly cười cười, từ bên trong lùm cây đi ra, trong tay còn kéo theo một sợi dây thừng thật dài, dây thừng tha cái gì đó, đầu bên kia giống như mang theo một vật nặng.
Thứ nha một tiếng, môt cái chân xanh tím được tha ra từ lùm cây, Hách phúng nhìn chằm chằm thứ đó được đưa đến trước mặt mình
“Lần này chứng minh, tôi lúc này không có nói đùa.”
Hạ Thế Ly nghiêm túc nói:”Loại này đến tột cùng có đươc tính trong phạm vi người khả nghi các cậu nói không? Hách Phúng, nè nè, tỉnh tỉnh.”
Hách Phúng lúc này thực sự sắp có dấu hiệu té xỉu, vì sao! Vì sao cậu gặp phải hai tên đều là kỳ ba, gặp được người chết mặt không chỉ không đổi sắc, lại còn có thể tùy ý ngắm nghía, chẵng lẽ bọn họ không sợ bất kính với người chết sẽ đưa tới quỷ thần sao?
Lâm Thâm coi như không nói, đó là nghề nghiệp của anh, nhưng Hạ Thế Ly…Hách Phúng nhìn người trước mặt, người nào đó còn đang cười tủm tỉm.
Người này chỉ là một người yêu thích côn trùng? Cậu ta thật sự không có sở thích đặc biệt nào? Chẵng hạn như ngược thi thể gì đó.
“Tôi xem như đã hoàn thành nhiệm vụ tuần lâm phải không?” Hạ Thế Ly rất chuyên nghiệp hỏi.
Hách Phúng nhịn xuống cảm thán trong lòng, tiến lên xem xét người tự sát bất hạnh bị tha tới.
“Quên đi, cũng là thói quen rồi…”
“Ân?”
“Ách, ý của tôi là, cậu hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn rất xuất sắc!” Hách Phúng vỗ mạnh vai hắn:”Sau khi trở về nhất định bảo ông chủ tuyên dương cậu.”
Trong lòng lại nói thầm, trở về nhất định phải cùng Lâm Thâm hảo hảo điều tra lai lịch của Hạ Thế Ly.
Giống như Hạ Thế Ly tố chất tâm lý cực mạnh, rồi lại là nam nhân đa sầu đa cảm, thế giới này quả thực hiếm có! Không, ngoại trừ con người kỳ ba như Lâm Thâm, thì đây là nam nhân kỳ ba thứ hai trên thế giới!
Lúc này Lâm Thâm đang trên đường trờ về núi thì đột nhiên hắt xì, còn là ba cái liên tiếp.
Hắt hơi xong, anh xoa xoa cái mũi, buồn bực nói:”Ai nhắc mình?”
Đáp lại anh, chỉ có tiếng ve kêu trong núi, giống như nói nhò, giống như cười khẽ.
Biết, biết.
Ngươi có biết người nhớ ngươi ở nơi nào.
Trên cây ve sầu từng tiếng kêu to, tại mùa hè khốc nhiệt, càng tăng thêm khó chịu cho mọi người.
Từ dưới tán cây xuyên qua, ẩn núp trong những lá cây xanh tươi nơi không nhìn thấy, Hách Phúng quơ quơ quạt lá cọ trong tay, nhưng cũng chưa cảm thấy bớt nóng.
“Biết biết cái gì, nhỏ xíu mà kêu to thế?” Cậu có chút giận chó đánh mèo.
“Ve sầu sao?”
Hạ Thế Ly từ phía sau cậu đi lên:”Chính xác là ve sầu không phải thông qua việc “kêu” để phát ra âm thanh, màng ở hai bên bụng chúng nó làm rung động không khí từ đó âm thanh được tạo ra. Lại nói tiếp, âm thanh này có kết cấu giống như đàn ghi-ta của con người, chẵng qua là tiếng kêu của ve sầu mỗi một giây đều chấn động hơn vạn lần, con người không thể làm được điều này.”
Hạ Thế Ly cảm thán nói:”So sánh với thiên nhiên, năng lực của con người quả thực rất nhỏ bé, ngay cả một tiểu côn trùng cũng không sánh bằng.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Hách Phúng từ trên mặt đất nhặt lên một nhánh cây:”Sức mạnh cơ thể của con người không thể đặt vào mắt, nhưng con người biết sử dụng công cụ. Mà vận dụng sức mạnh của công cụ càng nhiều, con người sẽ đạt được sức mạnh càng lớn.”
“Bởi vì biết sử dụng công cụ mà con người liền cao hơn những sinh mệnh khác sao?” Hạ Thế Ly lẩm bẩm:”Cho dù có sức mạnh đi nữa cũng chỉ là một cây sậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cướp đi mạng sống.”
“Con người cường đại lại phá lệ yếu ớt, đúng là nhiều mâu thuẫn, nhưng mà loại mâu thuẫn này lại sinh ra một khuyết điểm mỹ. Bởi vì không toàn trí toàn năng, những chỗ thiếu hụt con người vẫn luôn cải tiến, không ngừng hoàn thiện mình. Cho nên…”
(khuyết điểm mỹ: ý là khuyết điểm nhưng có lợi, phá lệ yếu ớt nên mới càng làm mình cường hãn)
(toàn trí toàn năng: có trí tuệ và sức mạnh toàn diện)
“Nói nửa ngày mới ý thức được chủ đề câu chuyện càng nói càng xa, Hạ Thế Ly xin lỗi, cười cười:”Thật có lỗi, tôi lại lảm nhảm, đó là một tật xấu.”
“Lại?” Hách Phúng thắc mắc.
“Thời điểm cùng người khác nói chuyện, tôi cuối cùng theo bản năng đem trọng tâm câu chuyện phát triển đến vấn đề tôi chú ý, đối với người bình thường những đề tài này rất buồn tẻ lại nhàm chán, không có ý nghĩa gì cả.” Hạ Thế Ly nói.
“Ngược lại cũng không có gì.” Hách Phúng lắc đầu:”Chỉ là tôi quả thực không nghĩ tới, cậu vậy mà thật nhạy cảm. Nói như vậy thì những người nghiên cứu khoa học tự nhiên giống cậu cũng đều sống bằng lý trí sao?”
“Lý trí?” Hạ Thế Ly nói:”Cậu chỉ loại nào?”
“Chính là đem mọi chuyện đều phân loại, làm việc rất có kế hoạch, hoàn toàn không bị tình cảm quấy nhiễu. Nói có chút khó nghe, đại khái chính là dùng lý trí để cân nhắc giá trị của mọi thứ, không bị tình cảm ảnh hưởng.” Hách Phúng nói:”Vừa lúc tôi có một người bạn giống vậy.”
“Nói vậy thật ra cũng không sai.” Hạ Thế Ly cười khổ:”Trên thực tế, không lâu trước đây tôi là người như vậy.”
“Hiện tại không phải?”
“…..Hiện tại thì đã minh bạch.” Hạ Thế Ly vuốt nhẹ lòng bàn tay, Hách Phúng lúc này mới chú ý đến trong tay hắn nắm một chiếc điện thoại.
Trên thực tế, mấy ngày nay luôn có thể nhìn thấy Hạ Thế Ly mang theo điện thoại di động bên người, có đôi khi sẽ lấy ra xem, nhưng không có thấy hắn gọi điện.
“Trước kia bạn gái tôi cũng nói như vậy, vì vậy bây giờ tức giận với tôi, không muốn nhìn thấy tôi.”
Hạ Thế Ly nhìn điện thoại trong tay, thở dài:”Đã đến mười ngày, cô ấy một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không nhắn tin.”
“Cậu có bạn gái.”
“Ân, đã tốt nghiệp đại học, đến giờ cũng đã nhiều năm, vốn là năm nay chuẩn bị kết hôn. Ai biết được…”
Thấy Hạ Thế Ly mỉm cười không nói nữa, Hách Phúng cẩn thận hỏi:”Cô ấy rất tức giận? Không thèm nhìn cậu, hai người cãi nhau?”
Hạ Thế Ly gật đầu.
“Có phải cậu vì nguyên nhân này mới đi du lịch các nơi, thuận tiện giải sầu?”
“Cũng có đi, tôi hình như có chút muốn trốn tránh, thật sợ cô ấy nói với tôi hai chữ chia tay.”
“Cho nên cậu liền đi trốn trong này?” Hách Phúng không thể hiểu nổi nói:”Nếu như vậy vì sao không trực tiếp tìm cô ấy? Giải thích rõ ràng không phải được rồi sao?”
“Làm gì đơn giản như vậy…Hách Phúng, cậu từ trước đến nay chưa từng nói chuyện yêu đương?” Hạ Thế Ly đột nhiên đặt câu hỏi:”Không, không nên nói là yêu đương. Có phải cậu chưa từng chủ động theo đuổi môt người?”
Hách Phúng đang định phủ nhận, nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, hình như toàn là người bên cạnh theo đuổi cậu, còn cậu thì bị động tiếp thu.
Hạ Thế Ly nhìn vẻ mặt cậu cũng đã hiểu, tiến lên vỗ vai Hách Phúng, nói:”Cho nên cậu mới không hiểu, loại sợ hãi khi bị từ chối, chính là bởi vì yêu sâu sắc vì vậy càng thêm sợ hãi.”
Yêu một người, chẳng lẽ ko phải nên nói rõ ràng cho người ta hiểu sao, còn có ước muốn nào nhiều hơn vậy?
Hách Phúng thừa nhận cậu một chút cũng không lí giải được tình yêu này.
Hạ Thế Ly nhìn cậu hoang mang, nở nụ cười, chỉ vào ve sầu trên cây.
“Điều này cũng giống như ve sầu, cậu có biết vì sao chúng nó lại phí lực kêu vang?”
“Ân…..Tìm phối ngẫu linh tinh?”
Hạ Thế Ly gật đầu.
“Ve sầu từ trong đất chui lên, sẽ bắt đầu tìm kiếm một nửa kia của mình. Nhưng mà khác biệt ở chỗ ve đực có thể phát ra âm thanh thanh thúy sâu thẳm, nhưng ve cái như người câm, chỉ có thể nghe, lại không thể phát ra bất cứ tiếng kêu nào.” Hắn nhìn cành lá rậm rạp trên đầu, thản nhiên nói:”Cho nên loại thời điểm này, ve đực chỉ có thể hao hết tâm lực, tê tâm liệt phế tấu lên nhạc khúc cầu yêu, từ sáng cho đến tối, chờ đợi tình yêu của chúng nó.”
“Nhưng có rất nhiều ve đực, rất có thể vì đợi ve cái hay các loại nguyên nhân khác mà chết đi, cho dù có chờ đợi, ve cái cũng không nhất định vừa lòng nó, nó cũng chỉ có thể tiếp tục chờ. Cho nên cậu biết không, tìm được tình yêu cả hai đều nguyện ý cùng nhau có bao nhiêu trắc trở, mà khi có được nó, mọi người lại thường sợ hãi phải mất đi, vì vậy càng trở nên sợ sệt.”
“Cũng giống như ve sầu, con người trong lúc yêu nhau chân thành tha thiết khó có thể tìm được.” Hạ Thế Ly mỉm cười:”Mà tôi lại vì phạm vào một sai lầm mà thiếu chút nữa làm mất nó, thật là ngu ngốc.”
“Cái này….Tôi nghĩ chỉ cần thành tâm khẩn cầu, đối phương cuối cùng sẽ tha thứ cho cậu.” Hách Phúng đắn đo nói.
Hạ Thế Ly lại lắc đầu, không muốn nói tiếp.
“Vậy cậu mỗi ngày chờ điện thoại, là chờ cô ấy liên hệ cậu sao?”
Hạ Thế Ly gật đầu, lại theo đó lắc đầu.
Khuôn mặt hắn mang theo biểu tình kỳ quái, như cười nhạo lại như…..Với cảnh tượng trước mắt Hách Phúng khó có thể nói thành lời.
“Nói tôi chờ cô ấy liên lạc không bằng nói tôi đang chờ chính mình.Đợi đến một ngày, tôi sẽ quyết định trở về tìm cô ấy.” Hắn nhẹ giọng nói:”Nhưng mà, không phải bây giờ.”
Trên cây ve sầu lại môt trận kêu lên, nhưng mà kỳ quái Hách Phúng lúc này thế nhưng lại không cảm thấy nó ồn ào.
Như Hạ Thế Ly nói, nhóm ve đực theo đuổi tình yêu của chúng nó, phát ra nhạc khúc cầu yêu cuối cùng khi còn sống, âm thanh lúc này đây liền phá lệ bi kịch thê lương.
Sinh mệnh của ve sầu chỉ kéo dài trong một mùa hạ duy nhất, cho nên bọn họ gần gũi với nhau cũng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt.
Vội vàng gặp nhau, lại vội vàng ly biệt.
Ngẳn ngủi, tình yêu vội vã.
Khác với Hách Phúng bị lôi kéo sinh ra cảm khái, Hạ Thế Ly lại như dung nhập vào tiếng ve kêu, cùng hòa thành một thể.
Từng tiếng biết, biết, dường như chúng nó vì đuổi theo tình yêu mà kêu gào.
Ngươi có biết, có biết, ta đang ở đây.
Hách Phúng nhìn người thanh niên lẳng lặng đứng ở trong rừng nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi sinh ra một ít phỏng đoán.
Người này đột nhiên xuất hiện trên núi, thần bí, u buồn, lại là nam nhân phá lệ nhạy cảm, cậu ta và người yêu của mình lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tình yêu của cậu ta như ve sầu trầm mặc chờ đợi sinh tử, lại như ngọn lửa bùng cháy trong khoảng khắc ngắn ngủi.
Hách Phúng thầm nghĩ, phần lớn là ý trước đi (chém). Bởi vì khi Hạ Thế Ly nói về ve sầu vẻ mặt như thương hại lại như tiếc hận, quả thật giống như đang giảng đạo lí cho chính cậu ta.
“Thời gian không còn sớm.”
Hạ Thế Ly đột nhiên mở mắt ra nhìn Hách Phúng, nhe răng mỉm cười.
“Chúng ta không phải nên đi tuần lâm sao?”
“A, ân ân.”
Hách Phúng sửng sốt, vội vàng hoàn hồn, lại nghĩ đến sứ mệnh chân chính của lần tuần lâm này — — khiến Hạ Thế Ly đối với cậu thả lỏng cảnh giác, từ đó tìm hiểu mục đích thực sự cậu ta lên núi.
Đây là kế hoạch ban đầu, nhưng mà lúc này đây Hách Phúng lại không đành lòng. Đối với một người nhạy cảm lại chân thành tha thiết, dùng tín nhiệm của cậu ta với mình để đi lừa gạt, thật sự được không?
Trong mấy giây ngắn ngủi cậu đang do dự, Hạ Thế Ly đã đi lên phía trước, một bên nói:”Đi bên này chắc không sao đi, tìm kiếm người khả nghi….Hách Phúng, các cậu nói người khả nghi đến tột cùng bao gồm những ai?”
Nghe hắn đột nhiên hỏi vậy, Hách Phúng đang ngẩn người không hề nghĩ ngợi, ăn ngay nói thật nói:”Đương hiên là dáng vẻ khả nghi, lén lút, có dấu hiệu muốn tự sát….A!”
Cậu mới ý thức được mình ban nãy lỡ miệng nói ra, liền thấy Hạ Thế Ly đi phía trước gật đầu, bước đi không nao núng hướng tới một lùm cây, sau đó lại nhô đầu ra.
“Tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Ân.”
“So với người sống có dấu hiệu muốn tự sát, người chết đã tự sát thành công…Cũng coi như là người khả nghi sao?”
“Kia đương nhiên là…..Cái gì!” Hách Phúng cả kinh:”Cậu đùa à?”
“Đùa?” Hạ Thế Ly cười cười, từ bên trong lùm cây đi ra, trong tay còn kéo theo một sợi dây thừng thật dài, dây thừng tha cái gì đó, đầu bên kia giống như mang theo một vật nặng.
Thứ nha một tiếng, môt cái chân xanh tím được tha ra từ lùm cây, Hách phúng nhìn chằm chằm thứ đó được đưa đến trước mặt mình
“Lần này chứng minh, tôi lúc này không có nói đùa.”
Hạ Thế Ly nghiêm túc nói:”Loại này đến tột cùng có đươc tính trong phạm vi người khả nghi các cậu nói không? Hách Phúng, nè nè, tỉnh tỉnh.”
Hách Phúng lúc này thực sự sắp có dấu hiệu té xỉu, vì sao! Vì sao cậu gặp phải hai tên đều là kỳ ba, gặp được người chết mặt không chỉ không đổi sắc, lại còn có thể tùy ý ngắm nghía, chẵng lẽ bọn họ không sợ bất kính với người chết sẽ đưa tới quỷ thần sao?
Lâm Thâm coi như không nói, đó là nghề nghiệp của anh, nhưng Hạ Thế Ly…Hách Phúng nhìn người trước mặt, người nào đó còn đang cười tủm tỉm.
Người này chỉ là một người yêu thích côn trùng? Cậu ta thật sự không có sở thích đặc biệt nào? Chẵng hạn như ngược thi thể gì đó.
“Tôi xem như đã hoàn thành nhiệm vụ tuần lâm phải không?” Hạ Thế Ly rất chuyên nghiệp hỏi.
Hách Phúng nhịn xuống cảm thán trong lòng, tiến lên xem xét người tự sát bất hạnh bị tha tới.
“Quên đi, cũng là thói quen rồi…”
“Ân?”
“Ách, ý của tôi là, cậu hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn rất xuất sắc!” Hách Phúng vỗ mạnh vai hắn:”Sau khi trở về nhất định bảo ông chủ tuyên dương cậu.”
Trong lòng lại nói thầm, trở về nhất định phải cùng Lâm Thâm hảo hảo điều tra lai lịch của Hạ Thế Ly.
Giống như Hạ Thế Ly tố chất tâm lý cực mạnh, rồi lại là nam nhân đa sầu đa cảm, thế giới này quả thực hiếm có! Không, ngoại trừ con người kỳ ba như Lâm Thâm, thì đây là nam nhân kỳ ba thứ hai trên thế giới!
Lúc này Lâm Thâm đang trên đường trờ về núi thì đột nhiên hắt xì, còn là ba cái liên tiếp.
Hắt hơi xong, anh xoa xoa cái mũi, buồn bực nói:”Ai nhắc mình?”
Đáp lại anh, chỉ có tiếng ve kêu trong núi, giống như nói nhò, giống như cười khẽ.
Biết, biết.
Ngươi có biết người nhớ ngươi ở nơi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook