Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
-
Chương 275
La Tiểu Lâu chột dạ mà nhìn Nguyên Tích, ngay lập tức phủ định khả năng Nguyên Tích đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa hắn cùng Ly Mạch, bởi dù sao thì, bọn họ nói chuyện là nói chuyện bằng ý thức.
Khi Nguyên Tích càng lúc càng siết chặt cái ôm lại, La Tiểu Lâu cũng cảm thấy đau thay cho hắn (Nguyên Tích đang bị thương khắp người nhưng chẳng màng đến mà siết ôm hắn), Nguyên Tích bỗng nhiên nâng cằm hắn và hôn lên.
Đầu tiên là những cái đụng chạm nhẹ nhàng, sau đó đầu lưỡi của Nguyên Tích dễ dàng mà thăm dò đi vào, rồi lại đầy cường thế mà hút lấy, vội vàng đầy khát cầu, giống như là phải nuốt lấy La Tiểu Lâu ngay lập tức.
La Tiểu Lâu gần như có chút hít thở không nổi, nhưng hắn vẫn quyến luyến không thôi mà đáp lại … hắn thực sự rất nhớ Nguyên Tích.
Một hồi lâu sau, Nguyên Tích rốt cuộc dứt ra, hai tay vẫn ghì chặt người La Tiểu Lâu không buông, im lặng mà nhìn hắn.
La Tiểu Lâu sững sờ mà nhìn lại Nguyên Tích. Con ngươi màu đen của Nguyên Tích đang không nháy mắt mà nhìn hắn, bên trong chứa đựng niềm yêu thương lo lắng, còn có cả sự luống cuống cùng sát ý làm người ta bất an.
Nhìn cặp mắt quen thuộc kia, La Tiểu Lâu nảy lên kinh hỉ trong lòng. Nguyên Tích nhớ lại được hết rồi!
Tiếp đó, La Tiểu Lâu nghe được giọng Nguyên Tích trầm thấp nói “Thực xin lỗi…”
Dù trước hay sau khi kết hôn, La Tiểu Lâu chưa từng nghe được từ chính miệng Nguyên Tích một lời xin lỗi chính thức này, tự dưng giờ được xin lỗi làm hắn có phần không quen lắm, sự tức giận hắn đã chuẩn bị sẵn giờ khắc này tựa hồ cũng không thể phát huy ra được …
Cho dù lỗi sai lần này của Nguyên Tích có chút thái quá thật, nhưng nhìn một Nguyên Tích tinh thần sa sút khổ sở, La Tiểu Lâu cũng cảm thấy chua sót không đành lòng. Hắn liếm liếm môi, theo bản năng mà trấn an Nguyên Tích, ở lòng bàn tay của Nguyên Tích viết “không có việc gì đâu, ngươi xem này …”
Ánh mắt Nguyên Tích có chút hồng hồng, trước khi La Tiểu Lâu kịp nhìn thấy đã tựa đầu lên vai La Tiểu Lâu, cầm lại tay hắn, không cho hắn viết nữa “Ta đáng lẽ không nên quên ngươi, ngay lúc nhìn tới ngươi, ta phải nhớ được ra mới đúng!”
La Tiểu Lâu cũng cầm lấy tay Nguyên Tích. Hắn bi kịch phát hiện ra bản thân mình mới là người chịu ủy khuất, bị ngược đãi … thế mà giờ này mình còn phải đi an ủi lại Nguyên Tích.
Đương nhiên rồi, ngươi nên sớm nhớ lại, ngươi có biết ta đã phải chịu đựng cái gì không hả?? La Tiểu Lâu vội vàng muốn kể cho Nguyên Tích những chuyện mình đã trải qua, tỷ như bị tập kích, bị đuổi giết, bị thương, còn có cả đau đớn …
Thế nhưng cuối cùng, hắn nghĩ tới chuyện mà Ly Mạch vừa nói cho hắn biết, trái tim La Tiểu Lâu lại chậm rãi là lắng xuống, hắn gian nan rút tay ra, ở lòng bàn tay của Nguyên Tích mà viết “Bất luận thế nào, ngươi đã nhớ lại, không phải sao? Ngươi có thể nhớ lại trong hôm nay, thật làm ta cao hứng biết bao…”
Nhìn thấy biểu hiện của La Tiểu Lâu từ kinh hỉ lại biến thành lo lắng, Nguyên Tích im lặng hai giây, lại cúi xuống, cái hôn lần này dị thường dịu dàng, sau đó Nguyên Tích nói “Ta sẽ nói cho mọi người biết, dù ngươi có là dị thú đi nữa, ngươi cũng là vương tử phi của ta “ La Tiểu Lâu là người hắn không tiếc giá nào để bảo hộ, hắn sẽ không để cho bất kì kẻ nào xúc phạm tới La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu mở to hai mắt. Nguyên Tích điên rồi sao? Sao có thể tuyên bố như thế trong tình huống này? Đang định đưa tay ra viết chữ, lại cảm thấy dính dớp, La Tiểu Lâu luống cuống bỏ qua chuyện viết lách qua một bên, phụ giúp Nguyên Tích, bảo hắn mau đi xử lý vết thương.
Nguyên Tích liếc nhìn hắn một cái, cũng không đi trị liệu mà mở máy liên lạc, yêu cầu một bác sĩ tới ngay.
Khi bác sĩ đến, lão quản gia nãy giờ vẫn lo lắng rình mò ngoài cửa cũng nhân cơ hội mà đi theo vào cùng… nhưng hình ảnh một vương tử phi bị gia bạo hoàn toàn không có, kẻ bị thương khắp mình mẩy lại là Nguyên Tích điện hạ.
Nguyên Tích bọc khăn tắm, người đầy vết thương nhìn thấy bác sĩ đến liền chỉ vào La Tiểu Lâu mà nói “Kiểm tra cho hắn xem, hắn không nói chuyện được”
Bác sĩ thoáng do dự, ngay cả La Tiểu Lâu cũng trừng mắt nhìn Nguyên Tích. Vôi vàng kéo vương tử điện hạ lại chữa trị. Nguyên Tích nhíu mày, nhưng cũng không phản kháng mà mặc cho La Tiểu Lâu lôi kéo ngồi xuống giường. Nói thật, hắn là không định tiến hành trị liệu ngay lập tức. Cái loại đau đớn này là cái sẽ nhắc hắn những chuyện hắn đã làm, cùng cả những chuyện hắn nên làm.
Thế nhưng, vừa rồi vội quá, chỉ lo gọi bác sĩ đến, ngay cả La Tiểu Lâu còn không mặc kín quần áo, cơ thể bị người ta nhìn thấy hết rồi!!! sắc mặc Nguyên Tích càng lúc càng xấu, chỉ có thể để bác sĩ cầm máu trị liệu cho mình trước. Một lúc sau, bác sĩ cũng đến khám cho La Tiểu Lâu, cuối cùng lại đưa ra một kết luận, đó là cần phải đợi một ngày mới có thể biết được cụ thể kết quả.
Nguyên Tích không muốn chờ, hắn đang định mang La Tiểu Lâu trực tiếp đi bệnh viện.
Lúc này, từ ngoài cửa, có tiếng người đi tới và nói “Nếu ngươi chịu đem đám cục diện rối rắm này thu dọn sạch sẽ, ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh cho hắn”
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu, Nguyên Triệt điện hạ đã đứng đấy, ôm tay, dựa vào cạnh cửa.
Nguyên Tích lập tức truy vấn “Anh biết hắn bị gì sao?”
Nguyên Triệt cười cười, ném ra một bình thuốc màu trắng cho Nguyên Tích “Uống nói là được, La Tiểu Lâu là bị trúng độc”
Nguyên Tích mở ra lọ thuốc, nghiêng ngó hồi lâu, tựa hồ là đang xác định thành phần của thuốc, cuối cùng mới đưa cho La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhận và uống luôn. Hắn đã chịu đủ cái cảnh không thể kể lể gì với Nguyên Tích rồi.
Ngụm thuốc vừa đi xuống họng, một trận đau đớn cùng ngứa ngáy kịch liệt cũng kéo đến, La Tiểu Lâu vội níu chặt lấy cánh tay Nguyên Tích.
“Thế nào rồi?” Nguyên Tích nhăn mi, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu. Bộ dáng của hắn tựa hồ còn phải khó chịu hơn cả La Tiểu Lâu. Biểu hiện của hắn làm mọi người trong phòng đều được mở rộng tầm mắt, gần như tất cả mọi người đều cảm thán: Nguyên Tích điện hạ thật sự là rất giống bệ hạ Nguyên Liệt.
Qua hai giây, giọng nói khàn khàn khó nhọc của La Tiểu Lâu truyền đến “… tốt lắm rồi, có thể nói chuyện được”
Quan gia cùng bác sĩ đều chúc mừng bọn họ, nhưng không ở lại lâu, Nguyên Triệt ở lại, nhìn hai cái người đang ở trong thế giới riêng kia mà mở miệng “Ta thực vui, hai cái các ngươi đều đã khôi phục bình thường. Thế nhưng ta không thể không thông báo cho các ngươi, chậm nhất ngày mau, ngươi phải cho mọi người một cái công đạo”. Hắn mấy ngày nay đều phải làm biết bao việc hộ Nguyên Tích, còn cần phải theo dõi sát sao thằng em này để nó không đi gây chuyện … mấy ngày chẳng nghỉ ngơi gì rồi.
Nguyên Triệt lại quay sang liếc nhìn La Tiểu Lâu, rồi lại nói với Nguyên Tích “Bất kì quyết định của ngươi là cái gì, ta đều ủng hộ ngươi”
Sắc mặc Nguyên Tích đồng dạng ngưng trọng “Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ rơi người ta yêu, anh, cho dù ta từ bỏ tất cả, cũng tuyệt đối không từ bỏ hắn”. Cho dù thân phận của La Tiểu Lâu không được dân chúng chấp nhận đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không từ bỏ La Tiểu Lâu.
Không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng trọng hẳn, Nguyên Triệt nhướng mày, đang định nói cái gì đó thì bọ Nguyên Tích khoát tay ngăn lại “anh, ta đã điều tra được vài thứ, đêm nay ta sẽ đưa cho ngươi cùng phụ thân”
Trong phòng giờ chỉ còn lại Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, Nguyên Tích ngồi ở trên giường, định đem chuyện mình định công bố nói cho La Tiểu Lâu trước, bảo hắn không cần lo lắng nữa, nhưng khi nhìn đến khuôn ngực trống trơn của La Tiểu Lâu, bỗng nhiên cảm giác thấy khó chịu. Hắn đem người kia kéo lại, cắn một đầu ngón tay cho chảy máu, sau đó dùng máu vẽ một ký hiệu gì đó lên ngực La Tiểu Lâu.
Một cảm giác nóng rực quen thuộc bắt đầu lan tràn ở toàn thân. Bỗng nhiên trong lòng La Tiểu Lâu có cái gì đó dấy lên, hắn vội dứt ra khỏi cái cảm giác nóng rực làm hắn mê muội kia, mạnh mẽ ghìm cánh tay Nguyên Tích lại, kéo cánh tay ấy rời khỏi khuôn ngực mình.
Sắc mặt Nguyên Tích đen lại, La Tiểu Lâu tận lực làm cho thanh âm của mình nghe tự nhiên một chút, nở một nụ cười “Đây là khế ước đúng không? Nguyên Tích à, ta giờ không muốn làm cái khế ước này…”
Ánh mắt của Nguyên Tích bắt đầu tối lại, ngón tay cứng đờ ở giữa không trung, tựa hồ không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn đương nhiên có thể cưỡng chế thiết lập khế ước giữa hai người, nhưng giờ hắn thực sự không muốn làm vậy.
La Tiểu Lâu rũ mắt xuống, đem ngón tay còn đang nhỏ máu của Nguyên Tích kéo lại, đưa lên môi, rồi bắt đầu hút. Sau đó, ở lúc Nguyên Tích trợn mắt nhìn mình, cười quyến rũ một cái “Chờ tâm tình của ta tốt hơn thì chúng ta sẽ đi hoàn thành cái khế ước này nhé”
Nguyên Tích vẫn đang buộc chặt cơ thể, nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra. Hắn kéo tên tiểu yêu tinh dám câu dẫn lại gần…. đương nhiên là hắn sẽ làm cho tâm tình tên tiểu yêu tinh này tốt hơn nhiều nhiều lắm, ngày mai là có thể ký lại khế ước rồi.
Số lần chủ động của La Tiểu Lâu trước giờ cũng không nhiều, thế nhưng xế chiều hôm nay, hắn lại dây dưa lả lơi hấp dẫn với Nguyên Tích. Ngay cả khi bị ép đến khóc, hắn vẫn nói với Nguyên Tích “Ôm ta, darling, ta một khắc cũng không ly khai ngươi …”
Một La Tiểu Lâu chủ động lại nhiệt tình như thế làm chi Nguyên Tích có chút trở tay không kịp. Hắn không biết nên quát tên kia là đồ không biết xấu hổ hay là nên hảo hảo đáp lại hắn nữa.
CUối cùng, Nguyên Tích cái gì cũng không nói, đỏ mặt, càng thêm mãnh liệt mà gây sắc ép La Tiểu Lâu, mãi đến khi cả hắn ngất xỉu đi.
Nguyên Tích ở bên giường nhìn người mình yêu thật lâu mới rời đi. CHỉ cần nhìn dáng người kia ngủ thôi hắn cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Nguyên Triệt nhận được phần tài liệu kia, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Nguyên Tích lại dám quang minh chính đại tuyên bố sẽ giữ La Tiểu Lâu lại. Hóa ra chiến tranh trước đây, từa đầu đến cuối đều là âm mưu của liên bang cùng đám người Cư Nguyên kia.
Hắn nhìn tập tài liệu trong tay… Từ xưa đến nay, một thứ gì đó vẫn đè nặng lên tim hắn cuối cùng chậm rãi biến mất, bóng người cao gầy kia càng lúc càng rõ ràng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Sauk hi biết được thân phận người đến, Nguyên Triệt nhanh chóng mở cửa.
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Nguyên Triệt đánh giá La Tiểu Lâu.
Trên mặt La Tiểu Lâu còn mang chút mệt mỏi, nhưng quần áo lại đã mặc chỉnh tề “Ta phải rời khỏi nơi này”
Nguyên Triệt sựng lại, nói “Chuyện lúc đó là do có hiểu lầm, Nguyên Tích đã điều tra được, giờ hắn đã đi chuẩn bị, ngày mai sẽ thông cáo cho toàn bộ đế quốc”
La Tiểu Lâu cứng đờ người. Trách không được tại sao Nguyên Tích đêm hôm khuya khoắt mà vẫn còn bận rộn. Hắn dùng lực cấu chính mình một cái rồi nói “Cho dù là hiểu lầm thì làm sao, vẫn chẳng thể hủy diệt đi đoạn lịch sử đầy máu và đau thương của cả hai bên. Hơn nữa, các ngươi cũng đã biết thân phận của ta, không phải sao? Chẳng lẽ các ngươi không hề hoài nghi gì cả sao?”
Dưới ánh mắt lợi hại của Nguyên Triệt, La Tiểu Lâu cố gắng bình tĩnh mà nói “Đúng thế, ta là gián điệp mà dị thú phái tới, ta tiếp cận Nguyên Tích là do có mục đích khác, chỉ là do tên ngốc kia không phát hiện ra mà thôi. Thế nhưng bây giờ, hắn đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, ta muốn rời đi. Đây là điều mà với cả ta và hắn mà nói, là một quyết định thích hợp nhất”
Ánh mắt Nguyên Triệt lạnh xuống “nếu đúng là như vậy, chính ngươi tự đi mà đối diện nói với hắn”
La Tiểu Lâu lắc lắc đầu. Hắn lúc đầu cũng định tự nói, thế nhưng hắn biết hắn sẽ chẳng nói nên lời. Sống với Nguyên Tích càng lâu, tình cảm của hắn càng dễ dàng bị nhìn ra. Một tình cảm đơn thuần thuần túy như thế, chắc hẳn hắn sẽ không bao giờ có cơ hội có được nữa.
“Tối nay ta sẽ đi, ta không muốn nhìn thấy … Nguyên Tích nữa” Nói xong, La Tiểu Lâu xoay người đi ra ngoài.
Nguyên Triệt đập mạnh tay lên bàn. Hắn rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy nhưng mà, hắn tức quá. Tên đệ đệ ngốc kia đang cố gắng chuẩn bị tư liệu suốt đêm, thế mà kẻ hắn muốn bảo hộ lại phải rời đi.
Một lát sau, Nguyên Triệt mở máy liên lạc, đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng Nguyên Tích “Anh, chuyện gì thế?”
“ngươi về đây một chuyến”
Nguyên Tích kinh ngạc nói “Nhưng mà, ta còn chưa xong…”
“lập tức tới ngay!!! La Tiểu Lâu đã xảy ra chuyện!!” Nguyên Triệt lạnh lùng gằn giọng, sau đó hắn nghe được âm thanh luống cuống cùng với giọng của Nguyên Tích từ bên kia “Ta lập tức tới đó”
“Cái đồ ngu ngốc!!!”
Nguyên Tích chạy về trong thời gian ngắn nhất, cùng Nguyên Triệt cùng nhau bất chấp tất cả lao về phòng mình, bỏ qua cả tiếng gọi của Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng bệ hạ.
Trong phòng không có bất kì ai, cửa sổ bị mở, cánh rèm mềm mại nhẹ nhàng di chuyển. Trên giường, là máy liên lạc cùng rất nhiều thứ đồ linh tinh của La Tiểu Lâu.
Sắc mặt Nguyên Tích đầy khó coi mà cầm tờ giấy duy nhất ở trên đó. Chữ viết đúng là của La Tiểu Lâu. Trong thư La Tiểu Lâu viết rằng lưu lại tất cả tài sản cho Nguyên Tích, kể cả tài liệu hằng năm kiếm được tử Tinh cầu Grey và cả một số đồ bán đấu giá có được.
Nguyên Tích còn thấy được cả một đống tài liệu cao cấp mà bọn họ đã lấy được ở phong ấn Renda, có cả đại lượng ô thạch trân quý, còn có cả vô số siêu cấp hộp năng lượng.
Ở dưới cùng bức thư, La Tiểu Lâu còn để lại cho Nghiêm đại sư, La Thiểu Thiên cùng Trầm Nguyên một vài thứ …
Nguyên Triệt chậc chậc thở dài “Xem ra lần này hắn thực sự chuẩn bị đầy đủ hết rồi, phí phụng dưỡng sau khi ly hôn cũng để lại cho ngươi”
Sắc mặt Nguyên Tích đã khó coi tới cực điểm, Phượng Già Lăng bệ hạ bỗng nhiên nói “Này, đây là cái gì thế?”
Bên cạnh đống đồ của La Tiểu Lâu, có một cái hộp nhỏ dùng một chiếc khăn tắm mềm mại bao bọc lại… cách thắt nơ bên trên thực sự tinh xảo, từ đó có thể thấy được chủ nhân của nó là kẻ cẩn thận. Trên cái nơ còn có một tấm thiệp.
Phượng Già Lăng tiến lên lấy cái thiệp mở ra đọc, trên đó viết “ Nguyên Tích chủ nhân… tôi phải cùng chủ nhân rời đi, về sau không biết sẽ thế nào, những thứ này chỉ có thể nhờ ngài, xin ngài hãy bảo quản thích đáng nó, cẩn thận trân trọng nó, cũng xin ngài ngày ngày nói cho bọn nó biết, ta thương bọn nó lắm”.
Chữ kí chính là hình một con khủng long đang rơi lệ.
Phượng Già Lăng bệ hạ kéo mở gói quà, mọi người trong phòng đều ngây ngẩn. Bên trong chính là hai quả trứng màu trắng, vỏ trắng nuột như ngọc, nhìn rất là đáng yêu.
Mọi người không nói gì mà nhìn về phía Nguyên Tích “Thì ra cơ giáp sủng vật của La Tiểu Lâu có thể đẻ trứng sao?”
Nguyên Tích giận sôi người, hắn lười quản việc 125 có thể hay không đẻ trứng, vò viên rồi ném tờ giấy đi, Nguyên Tích cầm lấy máy liên lạc của La Tiểu Lâu, miễn cưỡng khống chế chính mình, nói với đám người Nguyên Liệt “Ta không tin lời trong thư của hắn, nhất là những lời được anh của hắn mớm cho, ta không thể tin được dù chỉ một câu. Ta không thể để hắn đi một mình được, ta phải lập tức đưa hắn về. Hắn một người sống bên ngoài, căn bản không thể sống nổi”
Nguyên Liệt nhìn về phía Phượng Già Lăng, thế nhưng Phượng Già Lăng không nói lời nào. Nguyên Liệt bệ hạ nghiêm mặt nói “Việc công bố tin tức kia thì ngươi định thế nào?”
“Ta đã chuẩn bị tốt cả rồi. chuyện còn lại Hạ Tá có thể tiếp nhận” Nguyên Tích nghiến răng nghiến lợi nói. Thực không thể tin được. Khi hắn đang vất vả đêm khuya để chuẩn bị vì một tương lai ho cả hai bọn họ, La Tiểu Lâu lại bỏ rơi hắn, một mình đào tẩu”
“vậy ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh” Nguyên Liệt nói.
Nguyên Tích cùng Nguyên Triệt đều cả kinh. Hai người bọn họ cứ nghĩ người đầu ý đầu tiên không thể nào là Nguyên Liệt. Phượng Già Lăng mỉm cười, liếc nhìn Nguyên bệ hạ một cái.
Nguyên Tích nói lời từ biệt với cha mẹ, sau đó sử dụng thập cấp cơ giáp của mình, phá không mà đi. Trên giường chỉ còn lại hai quả trứng, vô tội mà nhìn bọn họ.
Khi Nguyên Tích càng lúc càng siết chặt cái ôm lại, La Tiểu Lâu cũng cảm thấy đau thay cho hắn (Nguyên Tích đang bị thương khắp người nhưng chẳng màng đến mà siết ôm hắn), Nguyên Tích bỗng nhiên nâng cằm hắn và hôn lên.
Đầu tiên là những cái đụng chạm nhẹ nhàng, sau đó đầu lưỡi của Nguyên Tích dễ dàng mà thăm dò đi vào, rồi lại đầy cường thế mà hút lấy, vội vàng đầy khát cầu, giống như là phải nuốt lấy La Tiểu Lâu ngay lập tức.
La Tiểu Lâu gần như có chút hít thở không nổi, nhưng hắn vẫn quyến luyến không thôi mà đáp lại … hắn thực sự rất nhớ Nguyên Tích.
Một hồi lâu sau, Nguyên Tích rốt cuộc dứt ra, hai tay vẫn ghì chặt người La Tiểu Lâu không buông, im lặng mà nhìn hắn.
La Tiểu Lâu sững sờ mà nhìn lại Nguyên Tích. Con ngươi màu đen của Nguyên Tích đang không nháy mắt mà nhìn hắn, bên trong chứa đựng niềm yêu thương lo lắng, còn có cả sự luống cuống cùng sát ý làm người ta bất an.
Nhìn cặp mắt quen thuộc kia, La Tiểu Lâu nảy lên kinh hỉ trong lòng. Nguyên Tích nhớ lại được hết rồi!
Tiếp đó, La Tiểu Lâu nghe được giọng Nguyên Tích trầm thấp nói “Thực xin lỗi…”
Dù trước hay sau khi kết hôn, La Tiểu Lâu chưa từng nghe được từ chính miệng Nguyên Tích một lời xin lỗi chính thức này, tự dưng giờ được xin lỗi làm hắn có phần không quen lắm, sự tức giận hắn đã chuẩn bị sẵn giờ khắc này tựa hồ cũng không thể phát huy ra được …
Cho dù lỗi sai lần này của Nguyên Tích có chút thái quá thật, nhưng nhìn một Nguyên Tích tinh thần sa sút khổ sở, La Tiểu Lâu cũng cảm thấy chua sót không đành lòng. Hắn liếm liếm môi, theo bản năng mà trấn an Nguyên Tích, ở lòng bàn tay của Nguyên Tích viết “không có việc gì đâu, ngươi xem này …”
Ánh mắt Nguyên Tích có chút hồng hồng, trước khi La Tiểu Lâu kịp nhìn thấy đã tựa đầu lên vai La Tiểu Lâu, cầm lại tay hắn, không cho hắn viết nữa “Ta đáng lẽ không nên quên ngươi, ngay lúc nhìn tới ngươi, ta phải nhớ được ra mới đúng!”
La Tiểu Lâu cũng cầm lấy tay Nguyên Tích. Hắn bi kịch phát hiện ra bản thân mình mới là người chịu ủy khuất, bị ngược đãi … thế mà giờ này mình còn phải đi an ủi lại Nguyên Tích.
Đương nhiên rồi, ngươi nên sớm nhớ lại, ngươi có biết ta đã phải chịu đựng cái gì không hả?? La Tiểu Lâu vội vàng muốn kể cho Nguyên Tích những chuyện mình đã trải qua, tỷ như bị tập kích, bị đuổi giết, bị thương, còn có cả đau đớn …
Thế nhưng cuối cùng, hắn nghĩ tới chuyện mà Ly Mạch vừa nói cho hắn biết, trái tim La Tiểu Lâu lại chậm rãi là lắng xuống, hắn gian nan rút tay ra, ở lòng bàn tay của Nguyên Tích mà viết “Bất luận thế nào, ngươi đã nhớ lại, không phải sao? Ngươi có thể nhớ lại trong hôm nay, thật làm ta cao hứng biết bao…”
Nhìn thấy biểu hiện của La Tiểu Lâu từ kinh hỉ lại biến thành lo lắng, Nguyên Tích im lặng hai giây, lại cúi xuống, cái hôn lần này dị thường dịu dàng, sau đó Nguyên Tích nói “Ta sẽ nói cho mọi người biết, dù ngươi có là dị thú đi nữa, ngươi cũng là vương tử phi của ta “ La Tiểu Lâu là người hắn không tiếc giá nào để bảo hộ, hắn sẽ không để cho bất kì kẻ nào xúc phạm tới La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu mở to hai mắt. Nguyên Tích điên rồi sao? Sao có thể tuyên bố như thế trong tình huống này? Đang định đưa tay ra viết chữ, lại cảm thấy dính dớp, La Tiểu Lâu luống cuống bỏ qua chuyện viết lách qua một bên, phụ giúp Nguyên Tích, bảo hắn mau đi xử lý vết thương.
Nguyên Tích liếc nhìn hắn một cái, cũng không đi trị liệu mà mở máy liên lạc, yêu cầu một bác sĩ tới ngay.
Khi bác sĩ đến, lão quản gia nãy giờ vẫn lo lắng rình mò ngoài cửa cũng nhân cơ hội mà đi theo vào cùng… nhưng hình ảnh một vương tử phi bị gia bạo hoàn toàn không có, kẻ bị thương khắp mình mẩy lại là Nguyên Tích điện hạ.
Nguyên Tích bọc khăn tắm, người đầy vết thương nhìn thấy bác sĩ đến liền chỉ vào La Tiểu Lâu mà nói “Kiểm tra cho hắn xem, hắn không nói chuyện được”
Bác sĩ thoáng do dự, ngay cả La Tiểu Lâu cũng trừng mắt nhìn Nguyên Tích. Vôi vàng kéo vương tử điện hạ lại chữa trị. Nguyên Tích nhíu mày, nhưng cũng không phản kháng mà mặc cho La Tiểu Lâu lôi kéo ngồi xuống giường. Nói thật, hắn là không định tiến hành trị liệu ngay lập tức. Cái loại đau đớn này là cái sẽ nhắc hắn những chuyện hắn đã làm, cùng cả những chuyện hắn nên làm.
Thế nhưng, vừa rồi vội quá, chỉ lo gọi bác sĩ đến, ngay cả La Tiểu Lâu còn không mặc kín quần áo, cơ thể bị người ta nhìn thấy hết rồi!!! sắc mặc Nguyên Tích càng lúc càng xấu, chỉ có thể để bác sĩ cầm máu trị liệu cho mình trước. Một lúc sau, bác sĩ cũng đến khám cho La Tiểu Lâu, cuối cùng lại đưa ra một kết luận, đó là cần phải đợi một ngày mới có thể biết được cụ thể kết quả.
Nguyên Tích không muốn chờ, hắn đang định mang La Tiểu Lâu trực tiếp đi bệnh viện.
Lúc này, từ ngoài cửa, có tiếng người đi tới và nói “Nếu ngươi chịu đem đám cục diện rối rắm này thu dọn sạch sẽ, ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh cho hắn”
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu, Nguyên Triệt điện hạ đã đứng đấy, ôm tay, dựa vào cạnh cửa.
Nguyên Tích lập tức truy vấn “Anh biết hắn bị gì sao?”
Nguyên Triệt cười cười, ném ra một bình thuốc màu trắng cho Nguyên Tích “Uống nói là được, La Tiểu Lâu là bị trúng độc”
Nguyên Tích mở ra lọ thuốc, nghiêng ngó hồi lâu, tựa hồ là đang xác định thành phần của thuốc, cuối cùng mới đưa cho La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhận và uống luôn. Hắn đã chịu đủ cái cảnh không thể kể lể gì với Nguyên Tích rồi.
Ngụm thuốc vừa đi xuống họng, một trận đau đớn cùng ngứa ngáy kịch liệt cũng kéo đến, La Tiểu Lâu vội níu chặt lấy cánh tay Nguyên Tích.
“Thế nào rồi?” Nguyên Tích nhăn mi, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu. Bộ dáng của hắn tựa hồ còn phải khó chịu hơn cả La Tiểu Lâu. Biểu hiện của hắn làm mọi người trong phòng đều được mở rộng tầm mắt, gần như tất cả mọi người đều cảm thán: Nguyên Tích điện hạ thật sự là rất giống bệ hạ Nguyên Liệt.
Qua hai giây, giọng nói khàn khàn khó nhọc của La Tiểu Lâu truyền đến “… tốt lắm rồi, có thể nói chuyện được”
Quan gia cùng bác sĩ đều chúc mừng bọn họ, nhưng không ở lại lâu, Nguyên Triệt ở lại, nhìn hai cái người đang ở trong thế giới riêng kia mà mở miệng “Ta thực vui, hai cái các ngươi đều đã khôi phục bình thường. Thế nhưng ta không thể không thông báo cho các ngươi, chậm nhất ngày mau, ngươi phải cho mọi người một cái công đạo”. Hắn mấy ngày nay đều phải làm biết bao việc hộ Nguyên Tích, còn cần phải theo dõi sát sao thằng em này để nó không đi gây chuyện … mấy ngày chẳng nghỉ ngơi gì rồi.
Nguyên Triệt lại quay sang liếc nhìn La Tiểu Lâu, rồi lại nói với Nguyên Tích “Bất kì quyết định của ngươi là cái gì, ta đều ủng hộ ngươi”
Sắc mặc Nguyên Tích đồng dạng ngưng trọng “Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ rơi người ta yêu, anh, cho dù ta từ bỏ tất cả, cũng tuyệt đối không từ bỏ hắn”. Cho dù thân phận của La Tiểu Lâu không được dân chúng chấp nhận đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không từ bỏ La Tiểu Lâu.
Không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng trọng hẳn, Nguyên Triệt nhướng mày, đang định nói cái gì đó thì bọ Nguyên Tích khoát tay ngăn lại “anh, ta đã điều tra được vài thứ, đêm nay ta sẽ đưa cho ngươi cùng phụ thân”
Trong phòng giờ chỉ còn lại Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, Nguyên Tích ngồi ở trên giường, định đem chuyện mình định công bố nói cho La Tiểu Lâu trước, bảo hắn không cần lo lắng nữa, nhưng khi nhìn đến khuôn ngực trống trơn của La Tiểu Lâu, bỗng nhiên cảm giác thấy khó chịu. Hắn đem người kia kéo lại, cắn một đầu ngón tay cho chảy máu, sau đó dùng máu vẽ một ký hiệu gì đó lên ngực La Tiểu Lâu.
Một cảm giác nóng rực quen thuộc bắt đầu lan tràn ở toàn thân. Bỗng nhiên trong lòng La Tiểu Lâu có cái gì đó dấy lên, hắn vội dứt ra khỏi cái cảm giác nóng rực làm hắn mê muội kia, mạnh mẽ ghìm cánh tay Nguyên Tích lại, kéo cánh tay ấy rời khỏi khuôn ngực mình.
Sắc mặt Nguyên Tích đen lại, La Tiểu Lâu tận lực làm cho thanh âm của mình nghe tự nhiên một chút, nở một nụ cười “Đây là khế ước đúng không? Nguyên Tích à, ta giờ không muốn làm cái khế ước này…”
Ánh mắt của Nguyên Tích bắt đầu tối lại, ngón tay cứng đờ ở giữa không trung, tựa hồ không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn đương nhiên có thể cưỡng chế thiết lập khế ước giữa hai người, nhưng giờ hắn thực sự không muốn làm vậy.
La Tiểu Lâu rũ mắt xuống, đem ngón tay còn đang nhỏ máu của Nguyên Tích kéo lại, đưa lên môi, rồi bắt đầu hút. Sau đó, ở lúc Nguyên Tích trợn mắt nhìn mình, cười quyến rũ một cái “Chờ tâm tình của ta tốt hơn thì chúng ta sẽ đi hoàn thành cái khế ước này nhé”
Nguyên Tích vẫn đang buộc chặt cơ thể, nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra. Hắn kéo tên tiểu yêu tinh dám câu dẫn lại gần…. đương nhiên là hắn sẽ làm cho tâm tình tên tiểu yêu tinh này tốt hơn nhiều nhiều lắm, ngày mai là có thể ký lại khế ước rồi.
Số lần chủ động của La Tiểu Lâu trước giờ cũng không nhiều, thế nhưng xế chiều hôm nay, hắn lại dây dưa lả lơi hấp dẫn với Nguyên Tích. Ngay cả khi bị ép đến khóc, hắn vẫn nói với Nguyên Tích “Ôm ta, darling, ta một khắc cũng không ly khai ngươi …”
Một La Tiểu Lâu chủ động lại nhiệt tình như thế làm chi Nguyên Tích có chút trở tay không kịp. Hắn không biết nên quát tên kia là đồ không biết xấu hổ hay là nên hảo hảo đáp lại hắn nữa.
CUối cùng, Nguyên Tích cái gì cũng không nói, đỏ mặt, càng thêm mãnh liệt mà gây sắc ép La Tiểu Lâu, mãi đến khi cả hắn ngất xỉu đi.
Nguyên Tích ở bên giường nhìn người mình yêu thật lâu mới rời đi. CHỉ cần nhìn dáng người kia ngủ thôi hắn cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Nguyên Triệt nhận được phần tài liệu kia, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Nguyên Tích lại dám quang minh chính đại tuyên bố sẽ giữ La Tiểu Lâu lại. Hóa ra chiến tranh trước đây, từa đầu đến cuối đều là âm mưu của liên bang cùng đám người Cư Nguyên kia.
Hắn nhìn tập tài liệu trong tay… Từ xưa đến nay, một thứ gì đó vẫn đè nặng lên tim hắn cuối cùng chậm rãi biến mất, bóng người cao gầy kia càng lúc càng rõ ràng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Sauk hi biết được thân phận người đến, Nguyên Triệt nhanh chóng mở cửa.
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Nguyên Triệt đánh giá La Tiểu Lâu.
Trên mặt La Tiểu Lâu còn mang chút mệt mỏi, nhưng quần áo lại đã mặc chỉnh tề “Ta phải rời khỏi nơi này”
Nguyên Triệt sựng lại, nói “Chuyện lúc đó là do có hiểu lầm, Nguyên Tích đã điều tra được, giờ hắn đã đi chuẩn bị, ngày mai sẽ thông cáo cho toàn bộ đế quốc”
La Tiểu Lâu cứng đờ người. Trách không được tại sao Nguyên Tích đêm hôm khuya khoắt mà vẫn còn bận rộn. Hắn dùng lực cấu chính mình một cái rồi nói “Cho dù là hiểu lầm thì làm sao, vẫn chẳng thể hủy diệt đi đoạn lịch sử đầy máu và đau thương của cả hai bên. Hơn nữa, các ngươi cũng đã biết thân phận của ta, không phải sao? Chẳng lẽ các ngươi không hề hoài nghi gì cả sao?”
Dưới ánh mắt lợi hại của Nguyên Triệt, La Tiểu Lâu cố gắng bình tĩnh mà nói “Đúng thế, ta là gián điệp mà dị thú phái tới, ta tiếp cận Nguyên Tích là do có mục đích khác, chỉ là do tên ngốc kia không phát hiện ra mà thôi. Thế nhưng bây giờ, hắn đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, ta muốn rời đi. Đây là điều mà với cả ta và hắn mà nói, là một quyết định thích hợp nhất”
Ánh mắt Nguyên Triệt lạnh xuống “nếu đúng là như vậy, chính ngươi tự đi mà đối diện nói với hắn”
La Tiểu Lâu lắc lắc đầu. Hắn lúc đầu cũng định tự nói, thế nhưng hắn biết hắn sẽ chẳng nói nên lời. Sống với Nguyên Tích càng lâu, tình cảm của hắn càng dễ dàng bị nhìn ra. Một tình cảm đơn thuần thuần túy như thế, chắc hẳn hắn sẽ không bao giờ có cơ hội có được nữa.
“Tối nay ta sẽ đi, ta không muốn nhìn thấy … Nguyên Tích nữa” Nói xong, La Tiểu Lâu xoay người đi ra ngoài.
Nguyên Triệt đập mạnh tay lên bàn. Hắn rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy nhưng mà, hắn tức quá. Tên đệ đệ ngốc kia đang cố gắng chuẩn bị tư liệu suốt đêm, thế mà kẻ hắn muốn bảo hộ lại phải rời đi.
Một lát sau, Nguyên Triệt mở máy liên lạc, đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng Nguyên Tích “Anh, chuyện gì thế?”
“ngươi về đây một chuyến”
Nguyên Tích kinh ngạc nói “Nhưng mà, ta còn chưa xong…”
“lập tức tới ngay!!! La Tiểu Lâu đã xảy ra chuyện!!” Nguyên Triệt lạnh lùng gằn giọng, sau đó hắn nghe được âm thanh luống cuống cùng với giọng của Nguyên Tích từ bên kia “Ta lập tức tới đó”
“Cái đồ ngu ngốc!!!”
Nguyên Tích chạy về trong thời gian ngắn nhất, cùng Nguyên Triệt cùng nhau bất chấp tất cả lao về phòng mình, bỏ qua cả tiếng gọi của Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng bệ hạ.
Trong phòng không có bất kì ai, cửa sổ bị mở, cánh rèm mềm mại nhẹ nhàng di chuyển. Trên giường, là máy liên lạc cùng rất nhiều thứ đồ linh tinh của La Tiểu Lâu.
Sắc mặt Nguyên Tích đầy khó coi mà cầm tờ giấy duy nhất ở trên đó. Chữ viết đúng là của La Tiểu Lâu. Trong thư La Tiểu Lâu viết rằng lưu lại tất cả tài sản cho Nguyên Tích, kể cả tài liệu hằng năm kiếm được tử Tinh cầu Grey và cả một số đồ bán đấu giá có được.
Nguyên Tích còn thấy được cả một đống tài liệu cao cấp mà bọn họ đã lấy được ở phong ấn Renda, có cả đại lượng ô thạch trân quý, còn có cả vô số siêu cấp hộp năng lượng.
Ở dưới cùng bức thư, La Tiểu Lâu còn để lại cho Nghiêm đại sư, La Thiểu Thiên cùng Trầm Nguyên một vài thứ …
Nguyên Triệt chậc chậc thở dài “Xem ra lần này hắn thực sự chuẩn bị đầy đủ hết rồi, phí phụng dưỡng sau khi ly hôn cũng để lại cho ngươi”
Sắc mặt Nguyên Tích đã khó coi tới cực điểm, Phượng Già Lăng bệ hạ bỗng nhiên nói “Này, đây là cái gì thế?”
Bên cạnh đống đồ của La Tiểu Lâu, có một cái hộp nhỏ dùng một chiếc khăn tắm mềm mại bao bọc lại… cách thắt nơ bên trên thực sự tinh xảo, từ đó có thể thấy được chủ nhân của nó là kẻ cẩn thận. Trên cái nơ còn có một tấm thiệp.
Phượng Già Lăng tiến lên lấy cái thiệp mở ra đọc, trên đó viết “ Nguyên Tích chủ nhân… tôi phải cùng chủ nhân rời đi, về sau không biết sẽ thế nào, những thứ này chỉ có thể nhờ ngài, xin ngài hãy bảo quản thích đáng nó, cẩn thận trân trọng nó, cũng xin ngài ngày ngày nói cho bọn nó biết, ta thương bọn nó lắm”.
Chữ kí chính là hình một con khủng long đang rơi lệ.
Phượng Già Lăng bệ hạ kéo mở gói quà, mọi người trong phòng đều ngây ngẩn. Bên trong chính là hai quả trứng màu trắng, vỏ trắng nuột như ngọc, nhìn rất là đáng yêu.
Mọi người không nói gì mà nhìn về phía Nguyên Tích “Thì ra cơ giáp sủng vật của La Tiểu Lâu có thể đẻ trứng sao?”
Nguyên Tích giận sôi người, hắn lười quản việc 125 có thể hay không đẻ trứng, vò viên rồi ném tờ giấy đi, Nguyên Tích cầm lấy máy liên lạc của La Tiểu Lâu, miễn cưỡng khống chế chính mình, nói với đám người Nguyên Liệt “Ta không tin lời trong thư của hắn, nhất là những lời được anh của hắn mớm cho, ta không thể tin được dù chỉ một câu. Ta không thể để hắn đi một mình được, ta phải lập tức đưa hắn về. Hắn một người sống bên ngoài, căn bản không thể sống nổi”
Nguyên Liệt nhìn về phía Phượng Già Lăng, thế nhưng Phượng Già Lăng không nói lời nào. Nguyên Liệt bệ hạ nghiêm mặt nói “Việc công bố tin tức kia thì ngươi định thế nào?”
“Ta đã chuẩn bị tốt cả rồi. chuyện còn lại Hạ Tá có thể tiếp nhận” Nguyên Tích nghiến răng nghiến lợi nói. Thực không thể tin được. Khi hắn đang vất vả đêm khuya để chuẩn bị vì một tương lai ho cả hai bọn họ, La Tiểu Lâu lại bỏ rơi hắn, một mình đào tẩu”
“vậy ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh” Nguyên Liệt nói.
Nguyên Tích cùng Nguyên Triệt đều cả kinh. Hai người bọn họ cứ nghĩ người đầu ý đầu tiên không thể nào là Nguyên Liệt. Phượng Già Lăng mỉm cười, liếc nhìn Nguyên bệ hạ một cái.
Nguyên Tích nói lời từ biệt với cha mẹ, sau đó sử dụng thập cấp cơ giáp của mình, phá không mà đi. Trên giường chỉ còn lại hai quả trứng, vô tội mà nhìn bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook