Cơ Giáp Chiến Thần
-
Chương 44: Huấn luyện linh mới
Buổi tối trước khi dạ tập ban đêm Trần Lạc gọi Phong Tử vào nói ‘ dù sao quân bộ đã cho chúng ta đám linh mới, bẩy người thay nhau huấn luyện, để còn dễ ăn nói, mỗi người một ngày huân luyện như ta đã viết ở đây, à trong đám nữ binh có người tên Du Du người nhắc mọi người chiếu cố nàng hơn một chút ‘.
‘ Vâng, thưa đội trưởng ‘
Phong Tử đi ra khỏi lều, hắn không thắc mắc về kế hoạch huấn luyện mà thắc mắc tại sao đội trưởng kêu chiếu cố người tên Du Du, phải chăng nàng đắc tội đội trưởng, phen này phải kêu đám người Đại Hán và Vương Khải đặc biết chiếu cố thêm, không thể để đội trưởng thất vọng, Phong Tử từ khi trở thành cơ sĩ cấp chín hắn nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh của Trần Lạc dù đúng hay sai, giờ Trần Lạc bảo hắn chết hắn cũng cam lòng, tối nay đội trưởng kêu hắn chiếu cố ả kia thì có thể biết Du Du cuộc sống huấn luyện không tốt đẹp gì. Trần Lạc mà biết Phong Tử trong lòng nghĩ thế chắc sẽ mắng mười tám đời tổ tông của Phong Tử ‘ lão tử kêu ngươi chiếu cố lão bà tương lai, người lại đi hành hạ nàng, xem lão tử có băm nát người ra không ‘, nhiều lúc bên trên không ra rõ mệnh lệnh luôn làm bên dưới hiểu lầm, nhất là những ai trung thành như Phong Tử.
Trở về sân huấn luyện Phong Tử dẫn đám lính mới điều khiển cơ giáp đi chuyển trong đêm, yêu cầu của tiểu đội mười ba là phải di chuyển cơ giáp theo một hàng, không được bật đèn soi, không được phát ra tiếng bước chân của cơ giáp, ngày đầu đám ma mới điều khiển cơ giáp không va phải nhau thì cũng đi lạc, có tên đi lạc đến tận trưa hôm sau mới về đến doanh trại, nhiều nữ binh điều khiển cơ giáp sợ hãi màn đêm cầm súng bán lên trời ầm ầm, chiếu sáng hơn cả đèn cảnh giới, từ đó đi huấn luyện ban đêm đám người bị yêu cầu tháo bỏ đạn dược, sợ ngộ thương đồng đội.
Sáng hôm sau bẩy người nhóm Phong Tử thay nhau huấn luyện tân binh, tàn nhẫn nhất trong đám người là Đại Hán, hắn bắt tân binh hít đất năm trăm cái, tiếp theo nhẩy cóc hai mưới vòng, rồi lại lên xà đơn một trăm cái, ai làm sai tư thế là bị phạt làm lại, khổ nhất trong đám người là Du Du, bị cả bẩy người bắt luyện tập nhiều gần gấp đôi người khác, nếu không phải xuất thân con nhà binh được rèn luyện từ nhỏ, có lẽ một cô gái nhỏ bé như vậy không thể chịu đựng được.
Sau một tuần huấn luyện đám tân binh đã biết cái gì là ma quỷ, cả đám huấn luyện viên đều là ma quỷ, đến người có vẻ yếu nhất như Thanh Ba chuyên phụ trách hậu cần lẫn y tế của đội cũng mạnh hơn bọn hắn quá nhiều, riêng Thanh Ba từ khi có đám lính mới đến, việc hậu cần cơm nước chuyển đồ không cần phải đến tay hắn nhưng hắn vẫn theo thói quen riêng đám người đội trưởng và Phong Tử hắn vẫn nấu cơm riêng.
Trong toàn đội có Lý Khắc khi huấn luyện là nhàn nhất, yêu cầu của hắn rất đơn giản, ai bắn trúng hồng tâm di động cách hai cây số là không cần tìm hắn huấn luyện, tiêng Du Du hắn lén đặt hồng tâm xa hơn người khác năm trăm mét, làm cả buổi huấn luyện đến một góc của bia ngắm cô cũng không bắn trúng, nhiều lúc Du Du nghĩ có phải tên đội trưởng cố tình sai người chỉnh mình, rõ rằng làm tốt hơn người khác nhưng vẫn bị chỉnh lên xuống, cô cố cắn răng chịu đựng, cô xin ông đến đây là để đánh với người Nhân Ngư và một điều nữa là gặp Trần Lạc, cô không muốn bỏ cuộc, hằng đêm cô vẫn thỉnh thoảng ra ngoài lêu nhìn lên bầu trời đầy sao,’ Trần Lạc đang làm gì nhỉ ‘, trong khi Trần Lạc sáng ở trong lều, tối mới ra ngoài hít thở không khí, do hắn mới nghiên cứu cách sử dụng tinh thần lực mới, hắn mà biết đám người Phong Tử đang hành hạ Du Du không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Ngày thứ tám, sau khi trải qua bẩy bị giáo quan huấn luyện một tuần, Trần Lạc quyết định ra mặt, hắn cũng nên chào hỏi đám lính mới. Đám lính mới rốt cục được trông thấy khuân mặt của đội trưởng tiểu đội ma quỷ trong truyền thuyết, trong bẩy ngày họ chỉ thấy đội trưởng ở trong phòng cả ngày, rất ít khi ra ngoài, có ra ngoài cũng chỉ phe phẩy quạt giấy phơi năng một chú rôi lại đi vào, ai cũng không coi thường Trần Lạc, sau bẩy ngày được các giáo quan chỉ dậy họ được biết rằng bản linh của các giáo quan đều do đội trưởng đích thân chỉ dậy, không một ai là không giật mình.
Trần Lạc tiến đến gần đám lính mới, ánh năng chiếu lên khuân mặt của hắn, ai ở nơi này một thời gian mầu da cũng không còn như trước do cái nắng khô hạn nơi này, nhưng Trần Lạc càng ngày càng anh tuấn, da càng ngày càng đẹp như con gái, thân hinh hắn cao lớn hơn lúc mới nhập ngũ, khuân mặt càng trở nên trưởng thành, anh tuấn, nhìn hắn không giống kiểu quanh năm suốt tháng ở nơi sa mạc khô nóng, nhiều nữ binh thấy hắn thì động lòng xuân, có Du Du vẫn không để ý ngoại hình lắm, cô nhìn hắn từ xa chỉ thấy có chút quen mặt, đến khi hắn lại gần cô mới giật mình, tìm đập thình thịch ‘ là Trần Lạc, Trần Lạc sao lại ở đây ‘, tim cô như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực khi thấy Trần Lạc.
‘ Chào mọi người, không cần giới thiếu cũng biết ta là ai rồi, sau một tuần được mấy người huấn luyện, hôm nay ta muốn kiểm tra đôi chút việc huấn luyện của mọi người để bàn giao với cấp trên ‘.
‘ yes, r!’
Năm mưới chín người đồng thanh quát, từ khi Đại Hán huấn luyện bắt họ khi trả lời trưởng quan phải to, rõ ràng, ai nói nhỏ, bé thì hậu quả có thể tự biết.
‘ Tốt tốt, mọi người đều được các giáo quan huấn luyện căn bản suốt một tuần, chắc có tiến bộ nhất định, không thì thế này đi, tất cả mọi người xong lên cướp chiếc quạt giấy trên tay ta, ai cướp được hoặc làm rách nó ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của mọi người ‘.
Một người giơ tay xin phát biểu.
Trần Lạc chỉ người đang giơ tay nói ‘ có chuyện gì ‘.
‘ Thưa đội trưởng, nếu tôi thành công làm rách chiếc quạt có thể giúp tôi mạnh như các giáo quan được không ạ!’.
‘ Ha Ha, được được, có can đảm, nếu làm rách được muốn mạnh như bọn họ không khó’
Đám lính xì xào bàn tan, ‘ được rồi cho năm phút chuẩn bị, sau năm phút chuẩn bị tấn công ‘, Trần Lạc ra hiệu đám người Phong Tử đi ra khỏi sân huấn luyện, còn mình đứng đợi đám lính bàn chiến thuật..
Năm phút chuẩn bị đã hết, Trần Lạc nói ‘ Tất cả cùng lên đi ‘, đám người Đại Hán đứng ngoài nhìn vào trong sân huấn luyện, hôm nay đứng cạnh cảm giác khí thế trên người của đội trưởng mạnh hơn trước rất nhiều, thay vì cuồng bạo, khát máu như trước bây giờ khí tức vương giả trên người đội trưởng ngày càng mạnh, thu liễm vào bên trong, cao thủ khó mà phát hiện ra.
Đam lính mới năm mươi chín người tạo thành một vòng tròn bao quanh Trần Lạc, ai cũng thận trọng, Trần Lạc vẫn đứng im phe phẩy cái quạt giấy, không quan tâm xung quanh mình có bao người, đám lính quây Trần Lạc vòng trong vòng ngoài san sát, những người đi đầu bắt đầu thủ thế ra chiêu, nhằm tấn công nhưng ví trí yếu hại của Trần Lạc, sau một tuần luyện tập họ tự nhận bản thân mạnh hơn lúc mới đên, giờ chỉ còn thực chiến để kiếm tra kết quả huấn luyện của mình, cả đám vận dụng hết tuyệt kĩ tấn công Trần Lạc, người đấm, người đá, người bẻ khỏa, có tên còn bỉ ổi ra hẳn ’ hầu tử thâu đào ‘, Trần Lạc lắc đầu giờ cảnh giới của hắn nhìn những người này ra đòn cảm giác rất chậm, hắn có thể tùy ý né đòn, đám nư binh cũng rất láu ca, ai trong thâm tâm cũng nghĩ vị đội trưởng đẹp trai này sẽ thương hoa tiếc ngọc sẽ không ra đòn mạnh, nhưng tất cả đã lầm, Trần Lạc đứng yên hai mắt một xanh một đỏ lại hiện ra, đã lâu lắm hắn không có vận dụng sức mạnh, hăn hét một tiếng ‘ Cúttttttttttt ‘ xung quanh người hắn có một tấm chắn vô hình, đẩy tất cả mọi người ra ngoài, vì hơn năm mươi người cùng bao vây tấn công Trần Lạc nên lúc bị văng ra tất cả đám người nằm chồng lên nhau, lúc phát ra sức mạnh Trần Lạc mới giật mình trong đám người có Du Du, hắn vội tìm vị trí của Du Du trong đám người rồi chạy thẳng ra phía Du Du, cô bị sức mạnh của hắn hất văng ra khá xa, lúc thân thể sắp tiếp đất thì có một cánh tay đỡ lấy cô, ôm cô vào ngực, cả đám lính mới ngã lăn lộn trên đất, duy chỉ có Du Du được Trần Lạc đỡ không bị ngã.
Đám Phong Tử đứng bên ngoài lau mồ hôi lạnh, giờ bọn hắn có thể coi là cao thủ số một số hai của Trái Đất, đội trưởng ra chiêu bọn hắn nhìn tương đối rõ, thấy Trần Lạc đỡ Du Du cả đám thắc mắc, không phải là đội trưởng ghét con bé kia chứ sao lại được đội trưởng đỡ, cả đám quay ra nhìn Phong Tử, Vương khải nói ‘ Phong ca không phải ca nói đọi trưởng ghét con bé kia sao ‘. Phong Tử cũng ấp úng mãi mới thốt ra một câu ‘ đội trưởng bảo chiếu cố con bé kia hơn, ta cứ tưởng, cứ tưởng.. ‘, hắn ấp úng nói không hết được câu. Đại Hán sốt ruột ‘ Phong Ca giờ phải làm sao, nhìn biểu hiện kia không phải tình nhân cũng là người quen của đội trưởng, chúng ta đắc tội co bé kia, không bị cáo trạng trước mặt đội trưởng chứ ‘.
A Nhị nói chen vài ‘ đội trưởng không đuổi chúng ta chứ Phong ca ‘
Càng nói đám người càng sợ, giờ ở bên cạnh chứng kiến sự Thần Kì của Trần Lạc, đám người càng lúc càng mạnh hơn, bọn hắn không muốn rời xa đội trưởng chút nào, Phong Tử lau trán nói ‘ từ từ, để xem thế nào, tí nữa đội trưởng mà có đuổi không ai được phép đi, phải năn nỉ lậy lọc, có biết không, hi vọng đội trưởng mềm long ‘.
‘ Vâng, Phong ca ‘, cả đám gật đầu như gà mổ thóc, nếu người ngoài biết chuyện chắc cười rụng răng tình cảnh của đám người này, đám Phong Tử đứng một im một bên đợi đội trưởng lên tiếng, Trần Lạc nói ‘ được rồi, tất cả nghỉ ngơi tối kiểm tra tiếp, giờ ta bận chút việc ‘, nói xong hắn bế Du Du vào trong phòng, để lại đám lính trợn mắt há mồm nằm trên sân, còn Du Du vì xấu hổ cứ úp mặt vào ngực hắn không nói gì.
Trần Lạc bế Du Du vào phòng để cô xuống gế hắn nói ‘ có bị thương chỗ nào không ‘, hắn ân cần hỏi.
Du Du không nói gì, cô vẫn còn đang thẹn thùng, Trần Lạc bế cô đi giữa những ánh mắt của mọi người làm cô không dám nhìn ai nữa ‘ bạn học Trần Lạc, làm thể sao mình dám ra ngoài ‘.
Trần Lạc trêu cô ‘ thế cứ ở đây, không phải ra ngoài nữa ‘.
" Không được, đây là trong quân đội, không thể làm trái quy củ được ", nói xong cô thấy Trần Lạc ngồi cười thì biết mình bị trêu đùa, cô hai tay đám nhẹ ngực Trần Lạc.
" Được rồi, sao cậu lại đến đây, bố mẹ cầu cho phép à ".
" Không là ông nội cho phép, lúc đầu ba ba và ma ma nghe được phản đối dữ lắm, vì ở đây binh lính hi sinh trên chiến trường tỉ lệ cao nhất, nhưng ông bảo có Trần Lạc ở đây nên.. ", nói đến đây cô biết mình bị nói hớ nên cúi gằm mặt xuống.
Trần Lạc nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, nhưng cùng thầm mắng lão già khốn khiếp, chắc đã biết thực lực của Trần Lạc mới cố tình ném cháu gái đến nơi này, nếu chẳng may Trần Lạc không nhận ra cô thì sao, chẳng may Du Du xẩy ra chuyện gì chắc hắn sẽ đập vỡ phân bộ của lão già kia mất.
" Được rồi ngồi đây một lát mình kêu đám Phong Tử lấy nước cho "
" Không được, đấy đều là giáo quan "
" Không sao đâu, ngồi yên nhé ", hắn định gọi đám Phong Tử thì Du Du che miệng hắn.Cô đứng bật dậy ‘ không được ‘ rồi chạy vụt ra ngoài, trước khi đi vẫn để lại một câu ‘ tối huấn luyện xong tìm mình ‘.
Chạy ra ngoài cô thấy đám người Phong Tử ngoài của, cô càng xấu hổ hơn, vội che mặt về lều của mình. Đám Đại Hán thấy vậy thì thầm hô không xong, kiểu này tám chín phần là người yêu của đội trường,lần này gây họa rồi, cả lũ ánh mắt tia lửa nhìn Phong Tử, Phong Tử giờ trán đã ướt đẫm mồ hội, bọn hắn đứng ngoài phong đội trưởng chỉ cầu mong không bị đổi, kiếp nạn này không biết có tránh được không, có đám ai miệng cũng lẩm bẩm cầu xin đứng phật như lại, mười tam la hán, bồ tát đại từ đại bi, ai cũng thầm cầu nguyện cho nhanh chóng vượt qua chuyện này.
Đám lính mới bò dậy dìu nhau về lều, ai cũng nhìn đám giáo quan, không hiếu có việc gì mà tất cả giáo quan đều đứng trước phòng đội trưởng lầm bẩm như ma nhập, lần đầu tiên thấy mấy giáo quân khuân mặt sợ sệt, lo lắng, ai cũng thấy kì lạ.
‘ Vâng, thưa đội trưởng ‘
Phong Tử đi ra khỏi lều, hắn không thắc mắc về kế hoạch huấn luyện mà thắc mắc tại sao đội trưởng kêu chiếu cố người tên Du Du, phải chăng nàng đắc tội đội trưởng, phen này phải kêu đám người Đại Hán và Vương Khải đặc biết chiếu cố thêm, không thể để đội trưởng thất vọng, Phong Tử từ khi trở thành cơ sĩ cấp chín hắn nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh của Trần Lạc dù đúng hay sai, giờ Trần Lạc bảo hắn chết hắn cũng cam lòng, tối nay đội trưởng kêu hắn chiếu cố ả kia thì có thể biết Du Du cuộc sống huấn luyện không tốt đẹp gì. Trần Lạc mà biết Phong Tử trong lòng nghĩ thế chắc sẽ mắng mười tám đời tổ tông của Phong Tử ‘ lão tử kêu ngươi chiếu cố lão bà tương lai, người lại đi hành hạ nàng, xem lão tử có băm nát người ra không ‘, nhiều lúc bên trên không ra rõ mệnh lệnh luôn làm bên dưới hiểu lầm, nhất là những ai trung thành như Phong Tử.
Trở về sân huấn luyện Phong Tử dẫn đám lính mới điều khiển cơ giáp đi chuyển trong đêm, yêu cầu của tiểu đội mười ba là phải di chuyển cơ giáp theo một hàng, không được bật đèn soi, không được phát ra tiếng bước chân của cơ giáp, ngày đầu đám ma mới điều khiển cơ giáp không va phải nhau thì cũng đi lạc, có tên đi lạc đến tận trưa hôm sau mới về đến doanh trại, nhiều nữ binh điều khiển cơ giáp sợ hãi màn đêm cầm súng bán lên trời ầm ầm, chiếu sáng hơn cả đèn cảnh giới, từ đó đi huấn luyện ban đêm đám người bị yêu cầu tháo bỏ đạn dược, sợ ngộ thương đồng đội.
Sáng hôm sau bẩy người nhóm Phong Tử thay nhau huấn luyện tân binh, tàn nhẫn nhất trong đám người là Đại Hán, hắn bắt tân binh hít đất năm trăm cái, tiếp theo nhẩy cóc hai mưới vòng, rồi lại lên xà đơn một trăm cái, ai làm sai tư thế là bị phạt làm lại, khổ nhất trong đám người là Du Du, bị cả bẩy người bắt luyện tập nhiều gần gấp đôi người khác, nếu không phải xuất thân con nhà binh được rèn luyện từ nhỏ, có lẽ một cô gái nhỏ bé như vậy không thể chịu đựng được.
Sau một tuần huấn luyện đám tân binh đã biết cái gì là ma quỷ, cả đám huấn luyện viên đều là ma quỷ, đến người có vẻ yếu nhất như Thanh Ba chuyên phụ trách hậu cần lẫn y tế của đội cũng mạnh hơn bọn hắn quá nhiều, riêng Thanh Ba từ khi có đám lính mới đến, việc hậu cần cơm nước chuyển đồ không cần phải đến tay hắn nhưng hắn vẫn theo thói quen riêng đám người đội trưởng và Phong Tử hắn vẫn nấu cơm riêng.
Trong toàn đội có Lý Khắc khi huấn luyện là nhàn nhất, yêu cầu của hắn rất đơn giản, ai bắn trúng hồng tâm di động cách hai cây số là không cần tìm hắn huấn luyện, tiêng Du Du hắn lén đặt hồng tâm xa hơn người khác năm trăm mét, làm cả buổi huấn luyện đến một góc của bia ngắm cô cũng không bắn trúng, nhiều lúc Du Du nghĩ có phải tên đội trưởng cố tình sai người chỉnh mình, rõ rằng làm tốt hơn người khác nhưng vẫn bị chỉnh lên xuống, cô cố cắn răng chịu đựng, cô xin ông đến đây là để đánh với người Nhân Ngư và một điều nữa là gặp Trần Lạc, cô không muốn bỏ cuộc, hằng đêm cô vẫn thỉnh thoảng ra ngoài lêu nhìn lên bầu trời đầy sao,’ Trần Lạc đang làm gì nhỉ ‘, trong khi Trần Lạc sáng ở trong lều, tối mới ra ngoài hít thở không khí, do hắn mới nghiên cứu cách sử dụng tinh thần lực mới, hắn mà biết đám người Phong Tử đang hành hạ Du Du không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Ngày thứ tám, sau khi trải qua bẩy bị giáo quan huấn luyện một tuần, Trần Lạc quyết định ra mặt, hắn cũng nên chào hỏi đám lính mới. Đám lính mới rốt cục được trông thấy khuân mặt của đội trưởng tiểu đội ma quỷ trong truyền thuyết, trong bẩy ngày họ chỉ thấy đội trưởng ở trong phòng cả ngày, rất ít khi ra ngoài, có ra ngoài cũng chỉ phe phẩy quạt giấy phơi năng một chú rôi lại đi vào, ai cũng không coi thường Trần Lạc, sau bẩy ngày được các giáo quan chỉ dậy họ được biết rằng bản linh của các giáo quan đều do đội trưởng đích thân chỉ dậy, không một ai là không giật mình.
Trần Lạc tiến đến gần đám lính mới, ánh năng chiếu lên khuân mặt của hắn, ai ở nơi này một thời gian mầu da cũng không còn như trước do cái nắng khô hạn nơi này, nhưng Trần Lạc càng ngày càng anh tuấn, da càng ngày càng đẹp như con gái, thân hinh hắn cao lớn hơn lúc mới nhập ngũ, khuân mặt càng trở nên trưởng thành, anh tuấn, nhìn hắn không giống kiểu quanh năm suốt tháng ở nơi sa mạc khô nóng, nhiều nữ binh thấy hắn thì động lòng xuân, có Du Du vẫn không để ý ngoại hình lắm, cô nhìn hắn từ xa chỉ thấy có chút quen mặt, đến khi hắn lại gần cô mới giật mình, tìm đập thình thịch ‘ là Trần Lạc, Trần Lạc sao lại ở đây ‘, tim cô như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực khi thấy Trần Lạc.
‘ Chào mọi người, không cần giới thiếu cũng biết ta là ai rồi, sau một tuần được mấy người huấn luyện, hôm nay ta muốn kiểm tra đôi chút việc huấn luyện của mọi người để bàn giao với cấp trên ‘.
‘ yes, r!’
Năm mưới chín người đồng thanh quát, từ khi Đại Hán huấn luyện bắt họ khi trả lời trưởng quan phải to, rõ ràng, ai nói nhỏ, bé thì hậu quả có thể tự biết.
‘ Tốt tốt, mọi người đều được các giáo quan huấn luyện căn bản suốt một tuần, chắc có tiến bộ nhất định, không thì thế này đi, tất cả mọi người xong lên cướp chiếc quạt giấy trên tay ta, ai cướp được hoặc làm rách nó ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của mọi người ‘.
Một người giơ tay xin phát biểu.
Trần Lạc chỉ người đang giơ tay nói ‘ có chuyện gì ‘.
‘ Thưa đội trưởng, nếu tôi thành công làm rách chiếc quạt có thể giúp tôi mạnh như các giáo quan được không ạ!’.
‘ Ha Ha, được được, có can đảm, nếu làm rách được muốn mạnh như bọn họ không khó’
Đám lính xì xào bàn tan, ‘ được rồi cho năm phút chuẩn bị, sau năm phút chuẩn bị tấn công ‘, Trần Lạc ra hiệu đám người Phong Tử đi ra khỏi sân huấn luyện, còn mình đứng đợi đám lính bàn chiến thuật..
Năm phút chuẩn bị đã hết, Trần Lạc nói ‘ Tất cả cùng lên đi ‘, đám người Đại Hán đứng ngoài nhìn vào trong sân huấn luyện, hôm nay đứng cạnh cảm giác khí thế trên người của đội trưởng mạnh hơn trước rất nhiều, thay vì cuồng bạo, khát máu như trước bây giờ khí tức vương giả trên người đội trưởng ngày càng mạnh, thu liễm vào bên trong, cao thủ khó mà phát hiện ra.
Đam lính mới năm mươi chín người tạo thành một vòng tròn bao quanh Trần Lạc, ai cũng thận trọng, Trần Lạc vẫn đứng im phe phẩy cái quạt giấy, không quan tâm xung quanh mình có bao người, đám lính quây Trần Lạc vòng trong vòng ngoài san sát, những người đi đầu bắt đầu thủ thế ra chiêu, nhằm tấn công nhưng ví trí yếu hại của Trần Lạc, sau một tuần luyện tập họ tự nhận bản thân mạnh hơn lúc mới đên, giờ chỉ còn thực chiến để kiếm tra kết quả huấn luyện của mình, cả đám vận dụng hết tuyệt kĩ tấn công Trần Lạc, người đấm, người đá, người bẻ khỏa, có tên còn bỉ ổi ra hẳn ’ hầu tử thâu đào ‘, Trần Lạc lắc đầu giờ cảnh giới của hắn nhìn những người này ra đòn cảm giác rất chậm, hắn có thể tùy ý né đòn, đám nư binh cũng rất láu ca, ai trong thâm tâm cũng nghĩ vị đội trưởng đẹp trai này sẽ thương hoa tiếc ngọc sẽ không ra đòn mạnh, nhưng tất cả đã lầm, Trần Lạc đứng yên hai mắt một xanh một đỏ lại hiện ra, đã lâu lắm hắn không có vận dụng sức mạnh, hăn hét một tiếng ‘ Cúttttttttttt ‘ xung quanh người hắn có một tấm chắn vô hình, đẩy tất cả mọi người ra ngoài, vì hơn năm mươi người cùng bao vây tấn công Trần Lạc nên lúc bị văng ra tất cả đám người nằm chồng lên nhau, lúc phát ra sức mạnh Trần Lạc mới giật mình trong đám người có Du Du, hắn vội tìm vị trí của Du Du trong đám người rồi chạy thẳng ra phía Du Du, cô bị sức mạnh của hắn hất văng ra khá xa, lúc thân thể sắp tiếp đất thì có một cánh tay đỡ lấy cô, ôm cô vào ngực, cả đám lính mới ngã lăn lộn trên đất, duy chỉ có Du Du được Trần Lạc đỡ không bị ngã.
Đám Phong Tử đứng bên ngoài lau mồ hôi lạnh, giờ bọn hắn có thể coi là cao thủ số một số hai của Trái Đất, đội trưởng ra chiêu bọn hắn nhìn tương đối rõ, thấy Trần Lạc đỡ Du Du cả đám thắc mắc, không phải là đội trưởng ghét con bé kia chứ sao lại được đội trưởng đỡ, cả đám quay ra nhìn Phong Tử, Vương khải nói ‘ Phong ca không phải ca nói đọi trưởng ghét con bé kia sao ‘. Phong Tử cũng ấp úng mãi mới thốt ra một câu ‘ đội trưởng bảo chiếu cố con bé kia hơn, ta cứ tưởng, cứ tưởng.. ‘, hắn ấp úng nói không hết được câu. Đại Hán sốt ruột ‘ Phong Ca giờ phải làm sao, nhìn biểu hiện kia không phải tình nhân cũng là người quen của đội trưởng, chúng ta đắc tội co bé kia, không bị cáo trạng trước mặt đội trưởng chứ ‘.
A Nhị nói chen vài ‘ đội trưởng không đuổi chúng ta chứ Phong ca ‘
Càng nói đám người càng sợ, giờ ở bên cạnh chứng kiến sự Thần Kì của Trần Lạc, đám người càng lúc càng mạnh hơn, bọn hắn không muốn rời xa đội trưởng chút nào, Phong Tử lau trán nói ‘ từ từ, để xem thế nào, tí nữa đội trưởng mà có đuổi không ai được phép đi, phải năn nỉ lậy lọc, có biết không, hi vọng đội trưởng mềm long ‘.
‘ Vâng, Phong ca ‘, cả đám gật đầu như gà mổ thóc, nếu người ngoài biết chuyện chắc cười rụng răng tình cảnh của đám người này, đám Phong Tử đứng một im một bên đợi đội trưởng lên tiếng, Trần Lạc nói ‘ được rồi, tất cả nghỉ ngơi tối kiểm tra tiếp, giờ ta bận chút việc ‘, nói xong hắn bế Du Du vào trong phòng, để lại đám lính trợn mắt há mồm nằm trên sân, còn Du Du vì xấu hổ cứ úp mặt vào ngực hắn không nói gì.
Trần Lạc bế Du Du vào phòng để cô xuống gế hắn nói ‘ có bị thương chỗ nào không ‘, hắn ân cần hỏi.
Du Du không nói gì, cô vẫn còn đang thẹn thùng, Trần Lạc bế cô đi giữa những ánh mắt của mọi người làm cô không dám nhìn ai nữa ‘ bạn học Trần Lạc, làm thể sao mình dám ra ngoài ‘.
Trần Lạc trêu cô ‘ thế cứ ở đây, không phải ra ngoài nữa ‘.
" Không được, đây là trong quân đội, không thể làm trái quy củ được ", nói xong cô thấy Trần Lạc ngồi cười thì biết mình bị trêu đùa, cô hai tay đám nhẹ ngực Trần Lạc.
" Được rồi, sao cậu lại đến đây, bố mẹ cầu cho phép à ".
" Không là ông nội cho phép, lúc đầu ba ba và ma ma nghe được phản đối dữ lắm, vì ở đây binh lính hi sinh trên chiến trường tỉ lệ cao nhất, nhưng ông bảo có Trần Lạc ở đây nên.. ", nói đến đây cô biết mình bị nói hớ nên cúi gằm mặt xuống.
Trần Lạc nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, nhưng cùng thầm mắng lão già khốn khiếp, chắc đã biết thực lực của Trần Lạc mới cố tình ném cháu gái đến nơi này, nếu chẳng may Trần Lạc không nhận ra cô thì sao, chẳng may Du Du xẩy ra chuyện gì chắc hắn sẽ đập vỡ phân bộ của lão già kia mất.
" Được rồi ngồi đây một lát mình kêu đám Phong Tử lấy nước cho "
" Không được, đấy đều là giáo quan "
" Không sao đâu, ngồi yên nhé ", hắn định gọi đám Phong Tử thì Du Du che miệng hắn.Cô đứng bật dậy ‘ không được ‘ rồi chạy vụt ra ngoài, trước khi đi vẫn để lại một câu ‘ tối huấn luyện xong tìm mình ‘.
Chạy ra ngoài cô thấy đám người Phong Tử ngoài của, cô càng xấu hổ hơn, vội che mặt về lều của mình. Đám Đại Hán thấy vậy thì thầm hô không xong, kiểu này tám chín phần là người yêu của đội trường,lần này gây họa rồi, cả lũ ánh mắt tia lửa nhìn Phong Tử, Phong Tử giờ trán đã ướt đẫm mồ hội, bọn hắn đứng ngoài phong đội trưởng chỉ cầu mong không bị đổi, kiếp nạn này không biết có tránh được không, có đám ai miệng cũng lẩm bẩm cầu xin đứng phật như lại, mười tam la hán, bồ tát đại từ đại bi, ai cũng thầm cầu nguyện cho nhanh chóng vượt qua chuyện này.
Đám lính mới bò dậy dìu nhau về lều, ai cũng nhìn đám giáo quan, không hiếu có việc gì mà tất cả giáo quan đều đứng trước phòng đội trưởng lầm bẩm như ma nhập, lần đầu tiên thấy mấy giáo quân khuân mặt sợ sệt, lo lắng, ai cũng thấy kì lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook