Cô Giáo Ở Nhà Tôi
Chương 34: Nhưng có thương mãi không?

Hôm nay khi Dung đang trang điểm chuẩn bị đi hát thì Hương xuất hiện ở trước cửa, em ấy hào hứng nói: "Chị cho em đi với, hôm nay em vừa lãnh lương nè."

Nàng chải lại mái tóc mây mềm mượt của mình, không tạo dáng nhiều vì nàng vốn dĩ được biết đến với phong cách mộc mạc, sâu lắng. Nghe em ấy nói muốn đi nghe nàng hát, nàng cũng không chần chừ mà đồng ý, dù sao đi cũng sẽ tăng doanh thu cho quán, đi càng tốt.

Vì là đi với Hương nên Hương chở nàng đến quán cà phê, nàng vào bên trong phòng chuẩn bị quần áo rồi ra quầy tính tiền ngồi chờ đợi đến lượt mình hát. Hôm nay nàng hát thứ hai, nàng không thích hát mở màn cho lắm, nàng muốn là một hạt bụi nhỏ trong không khí, chỉ cần không chú ý sẽ không nhớ được sự hiện diện của nàng.

"Chị ơi..." Dung kêu khi thấy Thư đang đi vào bên trong quầy tính tiền.


"Chuyện gì vậy em?"

"Em đổi bài hát được không? Hôm nay em muốn hát một bài khác nữa."

Thư cười, gật đầu: "Em nói với mấy anh đi, mấy anh đệm cho hát."

Hôm nay là một ngày rất khác, bầu trời hôm nay cũng trong trẻo hơn bình thường, lòng Dung cũng mềm mại hơn, yêu đời hơn. Hôm nay nàng biết có người nàng thương đến xem nhạc, cái cảm giác muốn cho người ta chú ý mình kia làm nàng như bị choáng ngợp, tim nàng đập gia tốc trong lồng ngực, hệt như ngày mới lên hát lần đầu tiên.

Sau khi hát xong một bản đầu tiên, Dung chuyển nhạc mà không cần báo cho khán giả tên bài hát. Từ đầu đến cuối đều là hướng về phía Hương, em ấy không biết, cho dù một đời này em ấy không biết nàng cũng không hối hận vì ngay giây phút này có tình cảm với Hương.

"Anh ơi, em thương anh nhiều lắm.

Nhưng mà, hai ta liệu có thương được mãi không..."


Dung thương Hương rất nhiều, tình thương này khiến tim nàng ấm áp như ánh nắng buổi sớm, dịu dàng như cơn gió mát ngày hè, cũng nặng trĩu như những hạt mưa vào cuối mùa hạ. Nàng thương Hương nhưng Hương nào có hay biết, chỉ có một mình nàng mãi si tâm vọng tưởng, mãi yêu Hương thầm lặng.

Một bài hát nếu không biết tiếng dân tộc thì sẽ chẳng nghe được đoạn đầu Dung hát gì, Dung chẳng cần Hương có biết hay không, cũng giống như đoạn tình cảm này, nàng cũng không cần Hương biết, một mình nàng thương Hương là được.

Hoàn thành nốt bài thứ tư thì Dung chào khán giả sơ qua một chút rồi chuẩn bị ra về, lúc ra đến bãi đỗ xe thì thấy Hân đang đợi mình. Em ấy đứng tựa người vào chiếc SH, nhìn thì thấy cao ráo hơn cả nàng, dáng người rất tốt, gương mặt cũng không tệ, Dung nghe nói em ấy nhà ở quận năm, rất khá giả.


"Chị Dung..." Hân thấy nàng nên vội vã đi ba bước bỏ một bước lại chỗ nàng.

Hương tỉ mỉ quan sát người đối diện, có vẻ như người ta lớn hơn cô một hai tuổi, nhan sắc đương nhiên nhỉnh hơn, ngay cả gu thời trang cũng tuyệt hơn nhiều. Nhìn người ta có vẻ rất hâm mộ chị Dung, Hương nghĩ cũng đúng, dù sao chị ấy hát hay đến thế, xuất sắc đến thế, không hâm mộ cũng uổng.

"Nếu là em... thì sẽ mãi." Hân ngập ngừng, gãi gãi đầu mình ngượng nghịu. Trong ánh sáng của đèn điện chiếu xuống, thấp thoáng thấy được hai bên gò má cô ửng hồng.

Dung nhìn sang Hương, thật ra mà nói từ đầu đến cuối bài hát này hát là để tặng Hương. Nàng thương Hương nhiều lắm, mà nàng không biết có thương được mãi không, hay một ngày nào đó nàng lại phải lẳng lặng nhìn em ấy đi lấy chồng, hoặc giả em ấy yêu Vân đến chết đi sống lại... Nàng lúc đó phải làm sao?
Trong chuyện tình yêu của nàng và Hương, chỉ có một mình nàng yêu em ấy, hệt như một vai phụ mờ nhạt đem lòng yêu nữ chính năng động, lạc quan. Cái kết của quyển tiểu thuyết này theo cách mà ai cũng biết, nữ chính năng động lạc quan yêu một nữ chính khác quyến rũ, thông minh. Nàng chỉ là người qua đường một, hai, trong cuộc sống của bọn họ.

Thương, thương được mãi không? Nàng luôn tự hỏi mình, tự hỏi Hương trong tưởng tượng của nàng. Câu trả lời vẫn luôn là một sự bỏ ngỏ, nàng không biết, không ai biết cả.

Nhưng Hân lại nói với nàng rằng nếu là em ấy, em ấy sẽ thương nàng mãi. Em ấy không đầu đất như Hương, em ấy biết nàng hát những gì và mong chờ những gì. Trong bốn bài hát chỉ có một bài trọng tâm là bài ấy, chỉ có một bài duy nhất chứa tâm tư của nàng, vậy mà em ấy cũng nhận ra được.
"Chị không cần phải suy nghĩ đâu."

Hân cười, vẫy tay chào tạm biệt Dung rồi dắt xe ra về.

Chỉ có một mình Dung không biết được rằng xung quanh nàng có bao nhiêu người muốn có nàng, nhưng mọi người bên cạnh nàng đều biết nàng có rất nhiều vệ tinh, một vài người say sưa tấn công nàng, khi nàng lạnh nhạt mới ê chề buông tay, một số người lại chờ đợi nàng, hệt như thầy Trung năm dài tháng rộng chờ đợi, yêu thương Dung hết lòng, tôn thờ Dung như thánh thần.

Nàng được yêu như thế, vậy mà nàng vẫn rất cô đơn với suy nghĩ trong cuộc đời này chẳng ai yêu thương nàng. Nàng nghĩ mình mờ nhạt, trong khi nàng đứng yên trong đám người đông đúc, dáng người yểu điệu của nàng luôn luôn nổi trội, hệt như một đóa sen nở trong một đầm ao dơ bẩn, nổi bật lên sự tinh khiết trong ngần.
"Chị ấy bị gì vậy chị? Em không hiểu gì hết..."

Dung tra chìa khóa vào ổ, mở cốp xe sau để lấy áo khoác mặc: "Đợi em lớn rồi biết"

"Bao giờ em mới lớn? Em sắp mười tám rồi nha!"

"Mười tám lớn quá ha."

Hai người cùng đèo nhau trên con xe quen thuộc của Dung, cùng nhau chạy tàn tàn về nhà. Trên đường về Hương có ghé vào một quán hủ tiếu gõ để ăn, cô gọi cho mình một bát hủ tiếu khô còn chị thì ăn như bình thường. Tiệm hủ tiếu bây giờ rất đông vì mọi người có thói quen ăn khuya, nhưng tuy đông mà lại bán rất nhanh, chẳng mấy chốc bưng ra hai tô nóng hôi hổi.

"Chị, cái đoạn đầu chị hát là tiếng dân tộc đúng không?"

Dung ngưng đũa, ngước mắt lên nhìn Hương rồi gật đầu. Đúng thật đoạn đầu bài hát là tiếng dân tộc, nàng cũng không biết cho đến khi nghe ca sĩ giải thích, lúc đó lời bài hát mới in sâu vào người nàng.
"Có nghĩa là gì vậy chị? Em nghe mà nổi da gà mặc dù là chả biết gì luôn."

"Có nghĩa là anh ơi, em thương anh nhiều lắm"

Nàng với tay lấy đi cọng hẹ dính bên má Hương, nhẹ nhàng hệt đó là mặt của nàng chứ không phải của Hương nữa, "Nhưng liệu chúng ta có thương nhau mãi được không?"

Khẽ khựng người một chút, Hương nhìn ngón tay thon nhỏ của chị đang thu lại, tay chị ấy rất nhỏ, đeo nhẫn thường không vừa hay bị rớt ra ngoài, da lại trắng, đúng kiểu con gái ít khi phải làm việc nhà nên da tay da chân mềm mịn như da em bé.

"Em sẽ thương chị mãi mãi luôn..." Hương vừa ăn vừa nói.

"Thật không?" Dung thấp thoáng sự vui mừng.

Cô gật đầu, đương nhiên là thật: "Thật mà, em thương chị giống như thương ba mẹ em vậy, hông bao giờ hết thương đâu."

"Ừm, chị cũng thương em."

Nhưng thứ lỗi cho chị, chị không thể nào thương em như thương ba mẹ mình.
Vì chị đã lỡ yêu em mất rồi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương