Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!
-
8: Em Cố Tình Không Hiểu Sao
Hành động diễn ra quá nhanh, quá đột ngột khiến Khương Nhã Tịnh không kịp phản ứng.
Cô không xoay người nhìn Diệp Ân, chỉ vội vàng hô hoán: "Nhanh lên! Đưa em ấy đến phòng y tế!"
Đám đàn em Nhậm Quân cuống cuồng cả lên, vội vã vác đại ca của mình, len lỏi qua dòng người chạy một mạch đến phòng y tế.
Lúc này, Khương Nhã Tịnh mới quay sang nhìn Diệp Ân, sắc mặt khẽ biến.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Ân rất lâu, hai hàng mày xinh đẹp vô thức nhíu lại.
Diệp Ân quan sát tường tận sự biến hoá ảo diệu trên khuôn mặt sắc sảo.
Cô thầm nhủ, cuối cùng thì cô giáo Khương cũng chịu bộc lộ cảm xúc.
Thiếu chút nữa còn tưởng nữ nhân này bị liệt dây thần kinh nào trên mặt luôn rồi!
Bất giác lại bật cười.
Khương Nhã Tịnh nghiêm mặt, gằn giọng hỏi: "Còn cười được sao? Em có biết lúc nãy tôi lo lắng thế nào không hả?"
Trầm thấp thở ra một hơi, Diệp Ân phẩy phẩy tay, nói: "Không cần lo.
Hắn không sao đâu, cú đấm vừa rồi chỉ khiến hắn ngủ sâu vài tiếng là cùng."
Hàng mi cong dài bất chợt chùng xuống, Khương Nhã Tịnh nói: "Người tôi lo lắng là em, em cố tình không hiểu sao?"
Thanh âm nhẹ như lông vũ, tựa như đang vuốt ve cõi lòng Diệp Ân.
Tâm tình cô thoáng dao động.
Không phải cô cố tình không hiểu, mà thật sự không hiểu.
Nữ nhân này, hà tất phải quan tâm cô thái quá như vậy?
Nhưng cũng đúng thôi, cô giáo Khương rất quan tâm học trò của mình, điều này Diệp Ân thừa biết.
Giống như những học sinh cùng lớp, quan tâm cô nhiều cũng không có gì lạ.
Đều như nhau cả thôi.
Là tự bản thân cô suy nghĩ thái quá, cô giáo Khương không hề thái quá chút nào!
Diệp Ân mím môi, đáp lại: "Em hiểu rồi."
Lườm mắt nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh nói: "Hiểu rồi thì tốt.
Ngày mai tôi có hai tiết, em quỳ suốt hai tiết cho tôi."
Diệp Ân: ".
.
."
Thương cho roi cho vọt là đây sao?
Khương Nhã Tịnh xoay người, trở về vị trí bàn ăn.
Đám học sinh lớp cô bu xung quanh Diệp Ân, đưa lên ngón tay cái, ánh mắt đầy tán thưởng.
Sau đó lần lượt trở về chỗ ngồi.
Riêng Diệp Ân vẫn đứng như trời trồng, cô nhìn suất ăn của mình vương vãi dưới đất, khẽ thở dài.
Dạ dày kêu lên "ọt ọt".
Vừa lấy tay xoa bụng liền nghe thấy tiếng gọi: "Diệp Ân, đến đây."
Là Khương Nhã Tịnh gọi cô.
Không hiểu chuyện gì, Diệp Ân từng bước tiến đến, đứng trước bàn ăn của cô giáo Khương.
"Ngồi đi." Khương Nhã Tịnh nhích sang một bên, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, sau đó nói: "Ăn phần của tôi.
Tôi không đói."
Nhìn nữ nhân ngồi trên chiếc ghế dài, Diệp Ân thoáng chút phức tạp.
Từ phía trên nhìn xuống, có thể thấy chiếc mũi kia cao đến vượt tiêu chuẩn.
Sống mũi thẳng tắp, độ cong mềm mại, dài nhọn vừa phải.
Có phẩu thuật thẩm mỹ không vậy.
.
.
?
Khương Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, nhìn nữ sinh đang đứng, tỏ vẻ khó hiểu: "Sao lại không ngồi? Em ăn đi, từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa động đũa."
Diệp Ân đứng bất động, không đáp, cũng không ngồi.
Bất chợt tiếng gầm rú trong bụng cô vang lên.
Đám bạn cùng lớp cười như được mùa, rôm rả trêu chọc: "Đói lắm rồi còn làm bộ làm tịch!"
Diệp Ân thầm oán cái bụng mình, tiếp đến liền chửi rủa đám quỷ nhỏ.
.
.
Bằng một ánh mắt chứa dư quang.
Cả đám nín thinh, che miệng cười tủm tỉm.
Chỉ có Tưởng Doanh là vẫn cười ngoác cái mồm.
"Ăn đi! Không ăn chút nữa lấy sức đâu mà học!" Tưởng Doanh hô to.
Lại nhìn xuống Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân khẽ gật đầu, đáp mông ngồi ngay bên cạnh.
Suất ăn bình thường như mọi người, vẫn là cơm canh kèm với rau thịt.
Không khác biệt, không cao quý gì hơn.
Chờ mãi mới thấy Diệp Ân động đũa, Khương Nhã Tịnh thấp giọng cười: "Cứng đầu."
Diệp Ân: ".
.
."
Cô bắt trọn nụ cười của nữ nhân này rồi!
Khoé môi vểnh lên, vừa vặn đẹp như tranh vẽ.
Bao nhiêu tinh tuý trên thế gian đều triển lộ chỉ trong một cái nháy mắt.
Nụ cười kia rất nhanh bị thu hồi, cũng may là Diệp Ân kịp thời khắc sâu vào tâm trí.
Đẹp đến nao lòng.
Chưa bao giờ bị mắng mà cảm thấy vui như lúc này.
Kỳ lạ!
Cô giáo Khương, cô cười nhiều hơn có được không?
Nghĩ lăn tăn trong đầu những điều quái lạ, đột nhiên Diệp Ân lại nhấc nhẹ khoé môi.
Cô cắn chặt môi dưới của mình lại, kiềm nén ý cười đang sắp tuôn trào.
Không hiểu sao tâm trạng lại có chút thư thả.
Cầm đũa gắp thức ăn, miếng thịt óng mỡ vừa dâng đến miệng cô, bất chợt lại nhớ đến gì đó, động tác khựng lại.
Cô quay sang nhìn Khương Nhã Tịnh, nữ nhân đang chăm chú đọc sách.
Cất giọng hỏi: "Cô Khương, cô không đói thật sao?"
Tóc đen bay nhẹ theo làn gió, Khương Nhã Tịnh khẽ nghiêng mặt nhìn, cô đáp: "Tôi không.
Chút nữa về sẽ ăn sau.
Dù sao chiều nay cũng không có tiết."
Khoảng cách khá gần, Diệp Ân có thể nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt kia hơn.
Sắc nét, tinh xảo, ngay cả làn da cũng mềm mại, trắng mịn như bông tuyết.
Đẹp đến hút hồn.
Tránh để bản thân thất thố, Diệp Ân rất nhanh thu lại tầm mắt.
Cô cắm đầu ăn cơm, ăn rất thô bạo.
Tiếng động vang bên tai Khương Nhã Tịnh khiến cô không khỏi buồn cười.
Ánh mắt lại đánh sang Diệp Ân, khoé môi hơi cong một chút.
"Ăn chậm thôi.
Tôi không giành ăn với em đâu." Vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lời nói Khương Nhã Tịnh mang theo hàm ý trêu đùa.
Diệp Ân: ".
.
."
Cô thoáng đỏ mặt, từ nhỏ đến lớn đã có thói quen ăn nhanh như vậy rồi.
Ba mẹ có bắt cô sửa, nhưng sửa mãi không xong.
Phải mà chịu khó sửa là tốt rồi, ít ra sẽ không bị nữ nhân này trêu chọc.
Xấu hổ gần chết!
Thấy sắc mặt Diệp Ân thoáng ửng hồng, Khương Nhã Tịnh nhẹ nâng môi cười.
Cô lại bông đùa: "Lúc đánh người mặt em có đỏ thế này không?"
Diệp Ân: ".
.
."
Cô giáo Khương, cô đang đùa tôi sao?
Tôi là trò đùa của cô có đúng không?
Được rồi được rồi.
Đùa tôi cũng được, nhưng tôi lại nhìn thấy cô cười rồi kia kìa!
Ngậm một họng thức ăn trong miệng, Diệp Ân bất giác cười theo.
Cười đến run run mi mắt.
Khương Nhã Tịnh ngẩn người, cô cẩn thận đánh giá một lúc.
Hoá ra khi cười, ác quỷ cũng có thể biến thành thiên thần!
Cô quỷ nhỏ này cười lên rất đẹp, rất ấn tượng.
Khương Nhã Tịnh rũ mi, nghĩ đến gì đó, cô xoay mặt tiếp tục đọc sách.
Diệp Ân ngồi bên cạnh cũng thu lại tâm tình, nhai nhồm nhoàm trong miệng.
*
Sau khi ăn xong, Khương Nhã Tịnh cùng đám học trò di chuyển trở về lớp.
Thời điểm mọi người an ổn vị trí, Khương Nhã Tịnh ngồi trên bàn giáo viên thông báo: "Cuối tuần này chúng ta tiếp tục đến phố NG, cô sẽ mang theo một số dụng cụ, lớp mình có bạn nào rành việc sửa chữa hay không? Sạp hàng của các cụ mục nát cả rồi."
Không ai giơ tay.
Thú thật, chẳng ai trong lớp rành loại công việc này.
Chỉ sợ không biết mà cố làm bừa sẽ trở thành kẻ phá hoại!
Tiếng ồn ào đẩy đưa nhau vang lên, người này hỏi han người kia không ngớt.
Bẵng đi một lúc, bất chợt mọi ánh mắt đổ dồn về phía cuối bàn.
Chăm chăm chú chú nhìn Diệp Ân.
Diệp Ân: ".
.
."
Nhìn cái gì? Xem tôi là thợ mộc sao?
"Diệp Ân.
Em biết sửa chữa đồ gỗ không?" Khương Nhã Tịnh chủ động hỏi.
Nói thật lòng thì Diệp Ân chẳng những biết, mà còn sửa rất giỏi.
Bao nhiêu năm lăn lộn một mình, tự cô phải sửa chữa rất nhiều thứ.
Đóng luôn sạp hàng mới còn được nữa kia!
Nhưng tại sao cô phải làm?
Bộ rảnh lắm sao?
Bất quá, nhìn ánh mắt mong chờ của người kia, cô lại không nỡ từ chối.
Cô nhạt giọng đáp: "Cũng biết một chút."
Đôi mắt đen của Khương Nhã Tịnh trở nên nhu hoà, nói: "Thế thì tốt quá.
Nếu cuối tuần em không bận chúng ta cùng đến phố NG có được không?"
Nhìn nhìn Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân đáp: "Hôm đó em bận rồi."
Cả lớp xị mặt như cái bánh bao thiu.
Quan sát nét mặt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân thấy rõ sự thất vọng ẩn hiện trong đáy mắt.
Cô khẽ cười, ngồi chống tay lên cằm, ranh mãnh nhìn đến nữ nhân ngồi ở trên bục.
"Hôm đó em vốn dĩ không có thời gian." Diệp Ân cười cong mi mắt: "Nhưng vì cô, em sẽ có."
--------------------//-------
P/s: hello mọi ng lại là tui đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook