Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!
-
4: Chúng Ta Làm Quen Một Chút Nhé
Tiết học thứ hai trôi qua nhanh chóng, lần thứ hai tiếng chuông ngân lên là vào thời điểm giải lao.
Diệp Ân đóng lại sách vở, cất xuống hộc bàn.
Vừa đứng lên lại trông thấy Tưởng Doanh đi đến, phía sau nữ sinh này còn có vài người khác, đều bộ dáng ngổ ngáo như nhau, không dễ gì tìm được điểm khác biệt.
Ngồi lên bàn Diệp Ân, Tưởng Doanh nghiêng đầu cười nhạt: "Sao lại ngồi bên này? Cô có vẻ hợp với dãy bàn bên trái hơn."
Diệp Ân chỉ nhìn mà không đáp, cô không biết bản thân có chỗ nào giống với bọn du côn như những người này nữa.
Hoàn toàn không thích hợp!
"Tôi muốn xuống căng tin."
Nói rồi, cô lướt ngang qua người Tưởng Doanh, bước đi một mạch ra khỏi phòng học.
Tưởng Doanh ngoái đầu nhìn, chỉ "xì" lên một tiếng.
Trước đó Liễm Văn căn dặn, Diệp Ân phải đến đây bảo vệ Triệu Lâm, hắn là con trai của một bà trùm đất cảng.
Nghe nói gần đây, hắn đắc tội với tên thiếu gia máu mặt không kém, khiến hắn suýt chút bị tẩn một trận no đòn.
Phải, nhiệm vụ của một sát thủ sơ cấp như cô chỉ có thế thôi.
Quá mức thấp hèn!
Nhưng không sao, vẫn còn hơn những nhiệm vụ mà trước đó cô được giao phó.
Lần này vẫn oai hơn nhiều!
Cao Trung BD là một ngôi trường khá đặc biệt, chuyên chứa các thành phần tệ nạn.
Người đứng sau ngôi trường này đến nay vẫn là một bí ẩn, không rõ lai lịch.
Thế nhưng, có tin đồn rằng người thành lập ngôi trường này có địa vị rất cao, quyền lực đến mức không một ai dám đả động.
Những vị thiếu gia, tiểu thư thuộc thế lực hắc bang thường sẽ chọn nơi này để theo học, rất thuận tiện cho việc phá phách ương bướng, lập ra các băng đảng theo sở thích nắm quyền, giở thói du côn.
Số còn lại theo học nơi này vì gia đình không có điều kiện, học phí ở đây vốn rất thấp.
Một điều đáng lưu ý, những học sinh tại đây có thể xung đột với nhau, nhưng không được phép động đến giáo viên, cũng như không được phép vi phạm các nội quy của trường.
Giống một loại quy tắc ngầm.
Hầu hết đều ngán ngẩm vị hiệu trưởng quyền lực kia nên ngoan ngoãn chấp hành.
Bất quá, các vụ ẩu đả, xung đột lẫn nhau thường xuyên diễn ra là điều không thể tránh khỏi.
Một ngôi trường dị biệt, tách lập hoàn toàn so với những ngôi trường khác!
Khuôn viên trường khá lớn, hàng ghế cây xanh đều được bố trí đầy đủ.
Căng tin cũng ngăn nắp gọn gàng, sạch sẽ không thua kém những ngôi trường danh giá.
Xem ra Cao Trung BD được "vinh danh" là ngôi trường tệ nạn nhất quốc gia, tất cả đều là do học sinh nơi này gây ra cả!
Nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ hết lỗi cho học sinh.
Vì ngay cả hiệu trưởng, giáo viên nơi này cũng rất kỳ lạ không phải sao?
Tóm lại là một ngôi trường quái đản! Rất rất quái đản!!!
Tìm kiếm một vị trí, Diệp Ân ngồi gần quầy nước, ngóng mắt tìm kiếm nam sinh trong bức ảnh mà Liễm Văn từng gửi đến.
Có rất nhiều người trong căng tin để mắt đến cô.
Nữ sinh mặc đồng phục năm ba, khá lạ mặt, có lẽ vừa mới chuyển đến.
Diện mạo chững chạc, tuy hơi già trước tuổi nhưng rất ra dáng soái tỷ.
Từng đường nét thanh thoát trên gương mặt đều rất thu hút.
Triệu Lâm học năm nhất, hắn không biết bản thân được mẹ mình thuê người bảo vệ.
Nam sinh trẻ tuổi nhưng rất tự cao tự đại, không muốn bị mất mặt trước đám bạn của mình.
Diệp Ân thầm nghĩ, không biết bản thân là vệ sĩ hay là sát thủ mới đúng nữa?
Sát thủ không phải cần gϊếŧ người sao? Thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm!
Cô tự nhủ, sau nhiệm vụ lần này phải hướng đến Liễm Văn đưa ra đề nghị, lập tức đổi lại thân phận cho cô.
Những loại công việc thấp hèn vốn không xứng với danh sát thủ.
.
.
Nhắc thôi cũng đủ thấy thẹn!
Ngồi nhịp chân rung đùi một lúc, sau cùng cô cũng trông thấy Triệu Lâm cũng đám bạn của hắn đi đến.
Nam sinh nhỏ con, chưa trổ mã hoàn toàn nên tướng mạo còn khá non nớt.
Mặt mũi tầm thường, không được xem là tuấn tú.
Quan sát phía sau hắn, cách một khoảng khá xa Diệp Ân nhìn thấy một đám nam sinh khác đang chỉ tay về phía hắn, lẩm nhẩm gì đó.
Linh cảm sắp có chuyện không lành, cô vội đứng dậy, tiến đến chỗ Triệu Lâm đang đứng, cất giọng thanh lãnh: "Xin chào.
Em có thời gian không? Chúng ta làm quen một chút nhé?"
Đám bạn của hắn đổ dồn tầm mắt lên người Diệp Ân.
Một vài người ở vị trí gần đó cũng tỏ ra hiếu kỳ.
Quan sát đồng phục của cô, có thể biết được cô là nữ sinh năm ba.
Đàn chị khối trên, xinh đẹp cao ráo đang bắt chuyện làm quen với Triệu Lâm, một tên nhãi ranh lóc chóc học năm nhất.
Đứng hình vài giây, Triệu Lâm cầm ly nước trên tay run lên khe khẽ.
Thánh thần ơi! Cha sanh mẹ đẻ, lần đầu tiên có một chị đẹp muốn làm quen với hắn!
Còn đẹp hơn cả đàn chị Chung Giai Kỳ- hội trưởng hội học sinh nổi tiếng toàn trường nữa chứ!
"Vâng.
.
.
? Chị đang hỏi em sao?" Như không thể tin vào tai mình, hắn hỏi lại.
Diệp Ân nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười sáng như muốn chọc mù mắt hắn.
"Phải, chị đang hỏi em.
Có phiền em đang đi với bạn không?"
Cả đám nháo nhào cả lên, kẻ huýt sáo, người reo hò: "Không a! Triệu Lâm, cậu cừ thật đó! Tới luôn đi chứ chờ gì nữa!"
Triệu Lâm đỏ mặt, lấy tay xoa đầu ngại ngùng.
Đám bạn hất vai đẩy hắn vài cái, đưa hắn đến gần cô hơn.
Diệp Ân lại cười: "Chúng ta ra một góc trò chuyện có được không?"
Đứng sát bên cạnh, hắn phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ cô.
Cao quá.
Da dẻ trắng hồng ôn nhuận, đẹp rạng ngời!
Tim Triệu Lâm đập lên bình bịch, hắn cẩn thận nuốt nước bọt, nhẹ gật đầu một cái.
Hai người tiến ra một góc nhỏ, kéo ghế ngồi xuống trò chuyện, giới thiệu về bản thân.
Diệp Ân ngồi từ trong nhìn ra, trông thấy đám nam sinh theo chân Triệu Lâm ban nãy đang dần tiến đến.
Vẻ mặt kia nhìn là biết không có ý tốt rồi.
Như cô dự đoán, bọn hắn vừa đến đã buông lời châm chọc: "Nhóc con.
Nghe nói mẹ của mày là bà trùm đất cảng có đúng không? Khu vực nào vậy? Đại ca tao có vài lời muốn hỏi thăm mày."
Đại ca của bọn nhóc này chính là Nhậm Quân, là tên đàn anh cầm đầu khối 11.
Cũng là người mà Triệu Lâm đắc tội cách đây không lâu.
Quan sát Triệu Lâm, Diệp Ân thấy rõ hai bàn tay đang nắm chặt của hắn có chút run rẩy.
Xem ra chỉ là một thằng nhóc thỏ đế.
Đám nam sinh kia tiếp tục nhìn sang Diệp Ân, cười trào phúng: "Chị đẹp, chị mới chuyển trường đến đây sao? Có muốn gặp đại ca bọn này không? Chắc chắn không vô dụng như thằng nhóc này!"
Diệp Ân ngồi bắt chéo chân để tay lên gối, mỉm cười đáp nhạt: "Không thích.
Tôi chỉ thích mấy em trai dễ thương như Triệu Lâm thôi."
Từ "dễ thương" này đúng ra không nên dành cho nam nhân.
Triệu Lâm thoáng buồn, không biết đàn chị đang khen hay chê mình đây nữa?
Xem hắn là cậu bé sao?
Không muốn mất thể diện, hắn xoay người quát vào mặt đám nam sinh kia: "Nói với đại ca các anh là tôi không rảnh! Đừng suốt ngày tìm tôi gây sự có được không?"
Cả đám cười ồ lên: "Thế nào? Lại muốn mách giáo viên sao? Đâu phải ngày đầu mày đến đây học, mày không biết giáo viên chỉ can thiệp giúp mày một lần thôi sao, thằng nhãi ranh?"
Tiếng cười càng lúc càng lớn, ồn ào xuyên thấu đại não Diệp Ân, có chút chối tai.
Cô trầm lại ánh mắt, khẽ cất giọng: "Cười đủ chưa?"
Cằm hơi nâng lên, âm điệu của cô quá mức xấc xược khiến Triệu Lâm loạn nhịp tim vì sợ hãi.
Không đùa được đâu!
Hắn bảo vệ bản thân còn chưa xong, cứ đà này thì trưa nay cả hai sẽ phải nằm trong phòng y tế để trò chuyện cho xem!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook