Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?
-
Chương 6
Nhà thì ko có ai, chỉ có 2 ông bà già và nó, nên 2 người thương nó như con vậy, nó thì cũng coi ông bà như gia đình ruột của mình, về đến nhà nó mới tỉnh dậy, nhưng lúc đó đầu nhức rất nhiều, cơ thể nó nóng ran, vú nuôi thấy thế thì biết nó đã sốt, vì nó vẫn say rượu nên ko biết mình bệnh, nó nằm liệt ở đó nhìn vú chạy tới chạy lui chăm sóc cho nó, nó ngủ thiếp đi, sáng hôm sau vẫn còn sốt cao, vú thấy vậy nên đưa nó vào bệnh viện, và xin phép cô cho nó nghĩ học, cô thì hôm nay vẫn khoẻ, vẫn có thể đi dạy được, nhưng nghe tin nó như thế thì cũng chả còn tâm trạng gì
Hôm nay cô cứ nhìn mãi chiếc ghế đó của nó, thật lạ khi mỗi ngày cô đều thấy nó, hôm nay lại trống vánh, khiến cô cảm thấy tẻ nhạt vô cùng. Cuối giờ Minh và Pon đến thăm nó, còn rũ theo Ana đến, tụi nó đến thấy Tey nằm bất động như vậy thì cũng cảm thấy xót lòng, nó sốt rất cao nên không thể mở mắt nỗi, cô cũng đến, nhưng đứng ngoài cửa nhìn vào, đau lòng ko tả nỗi, mọi người ra về thấy cô, Pon và Minh quyết định sẽ nói cho cô nghe, tụi nó để bé Ana ở đó đợi, mời cô ra ngoài, tụi nó kể hết cho cô nghe, tụi nó cảm thấy tội cho 2 con người này, tụi nó muốn cô biết Tey thích cô, Tey đã đau lòng thế nào, những gì về Tey tụi nó đều nói hết cho cô nghe, thế rồi tụi nó ra về, cô lúc đó cảm thấy mình thật độc ác, cô lúc đó thấy mình chả khác gì đang đùa giỡn nó, tại sao rõ ràng cô cũng thích nó nhưng lại luôn gạt bỏ ý niệm đó, tại sao rõ ràng cô cần nó nhưng lại tỏ vẻ luôn không cần, nhưng đến khi mất đi đến khi nó quay đầu lại vì nó ko nhận được gì từ nơi cô, chỉ nhận toàn niềm đau thôi, thì cô mới cảm thấy nó thật sự quan trọng, cô khóc thật nhiều, khóc nhiều đến mức sưng cả mắt, cô chạy vào căn phòng đó, cô tới nơi nó nằm, cầm tay nó lên, lắc lắc kiu gọi nó mong nó mở mắt ra để cô nói xin lỗi, nhưng đáp cô chỉ có 1 con người đang bệnh rất nặng nằm bất tỉnh, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nó, cô khóc cũng nhiều rồi, nên có hơi mệt, cô nằm xuống kế bên nó, tay vẫn nắm tay nó, trước khi nhắm mắt, cô nghĩ trong lòng,
Tey à khi cô mở mắt ra, e hãy tỉnh lại nhé, cô muốn nói lời xin lỗi đến người cô yêu rất nhiều
Tey tỉnh dậy, thấy cô đang nắm tay mình, mắt lại nhắm 1 cách mệt mỏi, gương mặt đó tiều tuỵ đi rất nhiều, nó ko biết mình đã nằm đây bao nhiu lâu, cũng ko biết cô tới đây khi nào, ko biết đã có những chuyện gì sảy ra, nhưng mở mắt thấy cô thì nó đã đau lòng, nhưng nó lấy lại được cảm xúc, nhớ lại từng hình ảnh trước khi nó nhắm mắt lại, nó cảm thấy người con gái đang nằm đây thật xa lạ, hình như sau cơn đau đó, nó đã ko còn thấy đau, đã ko còn thấy yêu thương người con gái này nữa, nó lấy tay ra, cô cũng giật mình tỉnh dậy, nó thấy cô tỉnh trên môi nở nụ cười gượng, hỏi
Nó: sao cô nằm đây, chắc cô lo cho e hả
Cô: ùm có biết cô lo cho e thế nào không, bây giờ e mới chịu tỉnh lại sao ( cô nắm lấy tay nó)
Nó: e cám ơn cô vì đã lo cho e, nhưng mà cô mệt rồi cô nên về nghĩ đi, ( nói rồi nó buông tay cô ra, đây là lần đầu tiên nó thấy cô xưng hô gần gũi, còn nắm tay nó, nên nó thấy cô khác lạ)
Cô: Tey à, chắc e ghét cô lắm đúng không, chắc là e hận cô lắm, có thể cho cô xin lỗi e được ko, cô biết cô đã sai rất nhiều, cô biết mình làm tổn thương e rất nhiều, nhưng mà hy e có thể tha thứ cho cô lần này, có thể để cô bù đắp cho e những tháng ngày cô đã lạnh nhạt với tình cảm của em, có được ko Tey ( cô vừa nói vừa đưa tay lên má nó)
Nó: cô sao vậy, có ai nói gì sao ( nó lại lấy tay cô xuống)
Cô: Pon và Minh đã nói cho cô biết, cô biết cô có lỗi với e rất nhiều nhưng mà xin e, xin e đừng như vậy nữa
Nó: ra là vậy, cô tin chúng nó làm gì, đúng là lúc trước e có thích cô, nhưng cô ko quan tâm, nên e cũng đã từ bỏ 1 cách vui vẻ, bây giờ thì cũng ko còn nữa rồi, nên e ko sao, cô cứ bình thường đi đừng nghe lời tụi nó nói bậy
Cô: ko e nói dối, cô luôn thấy ánh mắt đó của e, cô ko tin e đã hết tình cảm với cô, cô ko tin, bạn e rất thân ko thể nào ko biết tính em, chắc chắn bạn e muốn nói giúp cho chúng ta đến với nhau, không thể nào bạn e ko hiểu em ( cô vừa nói vừa lắc đầu)
Nó: cô cũng thấy e có đi chơi với chúng nó đâu mà chúng nó biết e nghĩ gì, với lại nếu có thì có thể giúp được gì, cô nghĩ nhiều rồi
Cô: Tey à, e đừng như vậy có được ko, cô yêu em, thật sự cô rất yêu em, nên đừng nói ra những lời này có được ko, nó khiến cô đau lòng lắm Tey à, chúng ta hãy bỏ qua mọi thứ được ko, cho cô cơ hội được ko, e đừng làm chúng ta xa lạ như v, chúng ta có thể quên hết mọi thứ, ko quan tâm chúng ta là ai, cô giáo cũng được, học sinh cũng được, con gái với con gái cũng được, chúng ta có thể bỏ quên mình là ai mà ở bên cạnh nhau được ko Tey
Nó: cô giáo à, chúng ta có thể sao ( nó vừa nói vừa cầm tay cô)
Cô: có thể mà, nếu như e muốn, nếu như e muốn ( cô siết chặc tay nó, để nó tin tưởng cô)
Nó: ko cô giáo à, chúng ta là ko thể. ( nó bật cười thật lớn, nụ cười chua xót, nó rút tay lại như chứng minh rằng cô và nó là ko thể nào)
Cô: tại sao, tại sao chứ, tại sao chúng ta lại ko thể ( cô hỏi và rưng rưng đôi mắt, như sắp khóc)
Nó: cô muốn biết thật sao, có thật cố muốn biết lý do ko
Cô: e nói đi, tại sao
Nó: được nếu cô muốn biết thì e nói cho cô biết ( nó vừa nói vừa lấy tay đưa lên má cô, và nói)
Bởi vì cô đã gϊếŧ chết trái tim tôi rồi, nên chúng ta là ko thể cô nghe rõ chưa ( nó nói 1 cách lạnh lùng đến đáng sợ) cô về đi, e cảm thấy mình mệt lắm rồi, e muốn được nghĩ ngơi, mong cô giáo thông cảm cho e nha hì ( nó cười lạnh với cô)
Cô: ùm v e nghĩ ngơi đi, cô xin lỗi
Cô ra về trong đầu cứ ám ảnh lên mãi những lời nói đó, cô nghĩ tới mà lạnh cả người, lúc đó nó thật đáng sợ, có lẽ giống với câu nó nói thật, cô đã gϊếŧ chết trái tim nó nên khi nó nói ra từ đó, giống như tim nó đã chết thật rồi, lúc đó cô cảm nhận được ko những nó mà tim nó cũng vậy, lạnh lẽo đến đáng sợ
Còn nó ngồi đó thất thần, nó vừa làm cho cô tổn thương, nhưng nó phải làm sao đây, nếu ko như vậy, thì nó phải như nào, cô đã có chồng, nếu nó cứ như vậy mà tới với cô, vậy chồng cô thì sao, cô sẽ bỏ chồng cô để đi với nó sao, còn nó sẽ vui vẻ khi bên cạnh cô sao, ko nó ko thể độc ác như vậy, còn con của cô nữa, nó phải làm như vậy, vả lại nó học xong cũng sẽ ko còn ở đây, thế nên nó ko thể phá hoại cả 1 gia đình, nhưng nó đâu biết suy nghĩ đó của nó là hoàn toàn sai lầm
Những ngày sau đó nó đều lạnh lùng vô cảm, nó ko thèm nói gì với đám bạn của mình, cũng bởi tụi nó muốn tốt cho nó mà đã làm mọi chuyện đi quá xa, nó biết được tụi nó tốt, nhưng nó cũng ko thể nào ko giận khi tụi nó làm vậy, đã khiến nó làm cô tổn thương 1 phen ko ít, còn tụi nó thì thấy Tey như v biết mình đã nhiều chuyện nên cũng cố tình làm cho nó hết giận, nó đã khoẻ mạnh, và đi học trở lại, nhưng trái tim nó thì ko đi theo cùng, chắc nó bỏ quên đâu đó trong cuộc đời này, nó lạnh lùng vô cảm, cô thì cũng vậy, từ khi nghe câu nói đó, cô cũng ít nhiều gì biết được mình ko nên đến gần nó, mọi thứ như trở lại phút ban đầu, ko ai quen biết ai, giống như 1 giấc mơ v, tuy nói vậy nhưng cô luôn mong chờ 1 tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó, có thể để cô với nó gần nhau, nhưng mà ông trời hình như đang muốn cô phải lãnh hậu quả mà cô gây ra. Và rồi, ngày cuối cùng, ngày chấm hết những niềm đau, đó là ngày kết thúc năm học
Hôm nay cô cứ nhìn mãi chiếc ghế đó của nó, thật lạ khi mỗi ngày cô đều thấy nó, hôm nay lại trống vánh, khiến cô cảm thấy tẻ nhạt vô cùng. Cuối giờ Minh và Pon đến thăm nó, còn rũ theo Ana đến, tụi nó đến thấy Tey nằm bất động như vậy thì cũng cảm thấy xót lòng, nó sốt rất cao nên không thể mở mắt nỗi, cô cũng đến, nhưng đứng ngoài cửa nhìn vào, đau lòng ko tả nỗi, mọi người ra về thấy cô, Pon và Minh quyết định sẽ nói cho cô nghe, tụi nó để bé Ana ở đó đợi, mời cô ra ngoài, tụi nó kể hết cho cô nghe, tụi nó cảm thấy tội cho 2 con người này, tụi nó muốn cô biết Tey thích cô, Tey đã đau lòng thế nào, những gì về Tey tụi nó đều nói hết cho cô nghe, thế rồi tụi nó ra về, cô lúc đó cảm thấy mình thật độc ác, cô lúc đó thấy mình chả khác gì đang đùa giỡn nó, tại sao rõ ràng cô cũng thích nó nhưng lại luôn gạt bỏ ý niệm đó, tại sao rõ ràng cô cần nó nhưng lại tỏ vẻ luôn không cần, nhưng đến khi mất đi đến khi nó quay đầu lại vì nó ko nhận được gì từ nơi cô, chỉ nhận toàn niềm đau thôi, thì cô mới cảm thấy nó thật sự quan trọng, cô khóc thật nhiều, khóc nhiều đến mức sưng cả mắt, cô chạy vào căn phòng đó, cô tới nơi nó nằm, cầm tay nó lên, lắc lắc kiu gọi nó mong nó mở mắt ra để cô nói xin lỗi, nhưng đáp cô chỉ có 1 con người đang bệnh rất nặng nằm bất tỉnh, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nó, cô khóc cũng nhiều rồi, nên có hơi mệt, cô nằm xuống kế bên nó, tay vẫn nắm tay nó, trước khi nhắm mắt, cô nghĩ trong lòng,
Tey à khi cô mở mắt ra, e hãy tỉnh lại nhé, cô muốn nói lời xin lỗi đến người cô yêu rất nhiều
Tey tỉnh dậy, thấy cô đang nắm tay mình, mắt lại nhắm 1 cách mệt mỏi, gương mặt đó tiều tuỵ đi rất nhiều, nó ko biết mình đã nằm đây bao nhiu lâu, cũng ko biết cô tới đây khi nào, ko biết đã có những chuyện gì sảy ra, nhưng mở mắt thấy cô thì nó đã đau lòng, nhưng nó lấy lại được cảm xúc, nhớ lại từng hình ảnh trước khi nó nhắm mắt lại, nó cảm thấy người con gái đang nằm đây thật xa lạ, hình như sau cơn đau đó, nó đã ko còn thấy đau, đã ko còn thấy yêu thương người con gái này nữa, nó lấy tay ra, cô cũng giật mình tỉnh dậy, nó thấy cô tỉnh trên môi nở nụ cười gượng, hỏi
Nó: sao cô nằm đây, chắc cô lo cho e hả
Cô: ùm có biết cô lo cho e thế nào không, bây giờ e mới chịu tỉnh lại sao ( cô nắm lấy tay nó)
Nó: e cám ơn cô vì đã lo cho e, nhưng mà cô mệt rồi cô nên về nghĩ đi, ( nói rồi nó buông tay cô ra, đây là lần đầu tiên nó thấy cô xưng hô gần gũi, còn nắm tay nó, nên nó thấy cô khác lạ)
Cô: Tey à, chắc e ghét cô lắm đúng không, chắc là e hận cô lắm, có thể cho cô xin lỗi e được ko, cô biết cô đã sai rất nhiều, cô biết mình làm tổn thương e rất nhiều, nhưng mà hy e có thể tha thứ cho cô lần này, có thể để cô bù đắp cho e những tháng ngày cô đã lạnh nhạt với tình cảm của em, có được ko Tey ( cô vừa nói vừa đưa tay lên má nó)
Nó: cô sao vậy, có ai nói gì sao ( nó lại lấy tay cô xuống)
Cô: Pon và Minh đã nói cho cô biết, cô biết cô có lỗi với e rất nhiều nhưng mà xin e, xin e đừng như vậy nữa
Nó: ra là vậy, cô tin chúng nó làm gì, đúng là lúc trước e có thích cô, nhưng cô ko quan tâm, nên e cũng đã từ bỏ 1 cách vui vẻ, bây giờ thì cũng ko còn nữa rồi, nên e ko sao, cô cứ bình thường đi đừng nghe lời tụi nó nói bậy
Cô: ko e nói dối, cô luôn thấy ánh mắt đó của e, cô ko tin e đã hết tình cảm với cô, cô ko tin, bạn e rất thân ko thể nào ko biết tính em, chắc chắn bạn e muốn nói giúp cho chúng ta đến với nhau, không thể nào bạn e ko hiểu em ( cô vừa nói vừa lắc đầu)
Nó: cô cũng thấy e có đi chơi với chúng nó đâu mà chúng nó biết e nghĩ gì, với lại nếu có thì có thể giúp được gì, cô nghĩ nhiều rồi
Cô: Tey à, e đừng như vậy có được ko, cô yêu em, thật sự cô rất yêu em, nên đừng nói ra những lời này có được ko, nó khiến cô đau lòng lắm Tey à, chúng ta hãy bỏ qua mọi thứ được ko, cho cô cơ hội được ko, e đừng làm chúng ta xa lạ như v, chúng ta có thể quên hết mọi thứ, ko quan tâm chúng ta là ai, cô giáo cũng được, học sinh cũng được, con gái với con gái cũng được, chúng ta có thể bỏ quên mình là ai mà ở bên cạnh nhau được ko Tey
Nó: cô giáo à, chúng ta có thể sao ( nó vừa nói vừa cầm tay cô)
Cô: có thể mà, nếu như e muốn, nếu như e muốn ( cô siết chặc tay nó, để nó tin tưởng cô)
Nó: ko cô giáo à, chúng ta là ko thể. ( nó bật cười thật lớn, nụ cười chua xót, nó rút tay lại như chứng minh rằng cô và nó là ko thể nào)
Cô: tại sao, tại sao chứ, tại sao chúng ta lại ko thể ( cô hỏi và rưng rưng đôi mắt, như sắp khóc)
Nó: cô muốn biết thật sao, có thật cố muốn biết lý do ko
Cô: e nói đi, tại sao
Nó: được nếu cô muốn biết thì e nói cho cô biết ( nó vừa nói vừa lấy tay đưa lên má cô, và nói)
Bởi vì cô đã gϊếŧ chết trái tim tôi rồi, nên chúng ta là ko thể cô nghe rõ chưa ( nó nói 1 cách lạnh lùng đến đáng sợ) cô về đi, e cảm thấy mình mệt lắm rồi, e muốn được nghĩ ngơi, mong cô giáo thông cảm cho e nha hì ( nó cười lạnh với cô)
Cô: ùm v e nghĩ ngơi đi, cô xin lỗi
Cô ra về trong đầu cứ ám ảnh lên mãi những lời nói đó, cô nghĩ tới mà lạnh cả người, lúc đó nó thật đáng sợ, có lẽ giống với câu nó nói thật, cô đã gϊếŧ chết trái tim nó nên khi nó nói ra từ đó, giống như tim nó đã chết thật rồi, lúc đó cô cảm nhận được ko những nó mà tim nó cũng vậy, lạnh lẽo đến đáng sợ
Còn nó ngồi đó thất thần, nó vừa làm cho cô tổn thương, nhưng nó phải làm sao đây, nếu ko như vậy, thì nó phải như nào, cô đã có chồng, nếu nó cứ như vậy mà tới với cô, vậy chồng cô thì sao, cô sẽ bỏ chồng cô để đi với nó sao, còn nó sẽ vui vẻ khi bên cạnh cô sao, ko nó ko thể độc ác như vậy, còn con của cô nữa, nó phải làm như vậy, vả lại nó học xong cũng sẽ ko còn ở đây, thế nên nó ko thể phá hoại cả 1 gia đình, nhưng nó đâu biết suy nghĩ đó của nó là hoàn toàn sai lầm
Những ngày sau đó nó đều lạnh lùng vô cảm, nó ko thèm nói gì với đám bạn của mình, cũng bởi tụi nó muốn tốt cho nó mà đã làm mọi chuyện đi quá xa, nó biết được tụi nó tốt, nhưng nó cũng ko thể nào ko giận khi tụi nó làm vậy, đã khiến nó làm cô tổn thương 1 phen ko ít, còn tụi nó thì thấy Tey như v biết mình đã nhiều chuyện nên cũng cố tình làm cho nó hết giận, nó đã khoẻ mạnh, và đi học trở lại, nhưng trái tim nó thì ko đi theo cùng, chắc nó bỏ quên đâu đó trong cuộc đời này, nó lạnh lùng vô cảm, cô thì cũng vậy, từ khi nghe câu nói đó, cô cũng ít nhiều gì biết được mình ko nên đến gần nó, mọi thứ như trở lại phút ban đầu, ko ai quen biết ai, giống như 1 giấc mơ v, tuy nói vậy nhưng cô luôn mong chờ 1 tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó, có thể để cô với nó gần nhau, nhưng mà ông trời hình như đang muốn cô phải lãnh hậu quả mà cô gây ra. Và rồi, ngày cuối cùng, ngày chấm hết những niềm đau, đó là ngày kết thúc năm học
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook