Có Gan Em Đừng Chạy
-
Chương 48: Kết thúc
Tiếu Khắc nghe thấy tiếng mở cửa, liếc đồng hồ máy tính thời gian là 20:07, hôm nay về thật sớm.
Tiêu Vũ Khải vào phòng sách, thấy Tiếu Khắc đang chơi game, cũng không cởi quần áo, ôm Tiếu Khắc từ phía sau: “Ăn cơm chưa?”
Tiêu Vũ Khải đi từ ngoài về, cả người đều mang hơi lạnh. Tiếu Khắc ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, nói: “Về sớm vậy?”
“Một chiến hữu trước kia của anh mới ra tù, hôm nay cùng đi ăn cơm. Kết quả giữa chừng có chuyện không vui nên giải tán.”
“Em đi nấu mì cho anh.” Tiếu Khắc thoát game đứng lên.
“Anh không muốn ăn.” Tiếu Vũ Khải kéo Tiếu Khắc ngồi xuống.
“Anh có lời muốn nói?” Tiếu Khắc hỏi.
Tiêu Vũ Khải dùng má cọ mặt Tiếu Khắc nói: “Anh nghĩ rồi, năm nay ăn Tết, không đi nhà em cũng không đi nhà anh, anh sẽ mời mọi người đến nhà mình, để cho bọn họ hâm mộ cuộc sống tuyệt vời của chúng mình, đến lúc đó ai chọc em buồn, chúng ta sẽ đuổi người đó ra ngoài.”
Tiếu Khắc không ngờ gần đây Tiêu Vũ Khải lại đang suy nghĩ những chuyện này, thật ra thì trước kia cậu cũng cân nhắc qua vấn đề này. Trước kia khi còn ở trong quân đội, ngày lễ tết cũng không thể về, tự nhiên sẽ không lo lắng đến những chuyện này, nhưng bây giờ thì khác, cậu ở thành phố H, cho dù không muốn cũng phải về. Thật ra thì Tiếu Viễn đã gọi cho cậu rất nhiều lần, dì cũng gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cậu vẫn trốn bọn họ, mấy ngày nay bọn họ cũng không gọi điện tới nữa. Bây giờ Tiêu Vũ Khải đề nghị mời họ đến nhà, dường như cũng là cách tốt.
“Anh đã thông báo cho họ rồi, chiều 30 họ sẽ tới, tối mai chúng mình nghỉ, đi mua một ít đồ, cũng mua đồ em thích.” Tiêu Vũ Khải nói.
“Thịt bò bít tết thì sao?”
“Mua đồ hai ta đều thích.”
Ngày cuối cùng trước năm mới, Tiêu Vũ Khải đưa Tiếu Khắc đi dạo trước ngày định. Tiêu Vũ Khải về lúc bốn giờ chiều, lúc đó các cửa hàng đã đóng cửa, Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải chỉ có thể đi siêu thị mua đồ. Mặc dù Tiếu Khắc vô cùng không thích mua thức ăn ở trong siêu thị, thức ăn trong đó không đủ tươi, nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hồi Tiếu Khắc học tiểu học, loại siêu thị loại 2 này ở thành phố H vẫn vô cùng ít ỏi, mỗi khi ăn tết người ta đều đi mua tấp nập, bây giờ khắp nơi đều là siêu thị lớn, mặt hàng so với lúc đó càng thêm phong phú, cho nên dù là 28 tháng Chạp, người trong siêu thị cũng không nhiều lắm.
Tiêu Vũ Khải mặc dù không phải không thể ăn thịt, nhưng không ăn được thịt sống, mỗi lần đi dạo đến khu đồ sống, chạy nhanh không ai bằng. Tiếu Khắc cũng không ép anh, một mình chọn thịt, mặc dù Tiêu Vũ Khải nói chỉ cần cậu thích là được, nhưng mời người đến nhà, nên phải chuẩn bị một chút.
Chọn thịt xong, Tiếu Khắc mua chút trái cây, vốn không định mua nhiều, đủ ăn là được, kết quả đi dạo siêu thị một vòng, lại mua một xe đầy đồ, cuối cùng hai người đàn ông cao lớn Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải còn phải bê hai lần mới mang hết mọi thứ lên.
Trái cây rau dưa thịt thà chất đầy cửa.
Tiếu Khắc cùng Tiêu Vũ Khải phân loại rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó hết sức không muốn làm gì nữa, hai người ngay trước giao thừa một đêm mỗi người ăn một tô mì.
“Ăn tết thật là dày vò người.” Tiêu Vũ Khải nuốt xuống ngụm nước mì cuối cùng thở dài hô một câu.
“Anh hình như còn chưa có làm gì.”
“Không phải dày vò anh, mà là em, em mấy hôm nay ngủ mơ, đều là “Con không về” các loại.” Tiêu Vũ Khải đứng lên cầm cả hộp mì của Tiếu Khắc ném vào thùng rác trong bếp.
Tiếu Khắc nháy mắt mấy cái cũng không nói chuyện, ban đầu cảm thấy chuyện này bị Tiêu Vũ Khải đâm thủng còn có chút lúng túng, sau đó suy nghĩ một chút, tình huống lúng túng hơn hai người cũng đã trải qua, bây giờ chuyện cậu lo lắng nhất đã có người cùng chia sẻ, những đau khổ trong lòng.
Hai người lười online nên ngồi trước ti vi xem phim “Lost On Journey (Lạc lối/Về quê ăn Tết)”, kẻ về đường về nhà cực khổ của người Trung Quốc, Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải đều không trải qua chuyện này, cũng không cảm thấy buồn cười lắm, chẳng qua là cảm thấy ngồi cùng một chỗ như vậy cực kỳ ấm áp.
“Anh muốn uống trà.” Tiêu Vũ Khải đột nhiên nói.
“Em cũng muốn uống.” Tiêu Khắc lấy chân đá đá cánh tay Tiêu Vũ Khải: “Đi rót nước đi.”
“Anh vừa mới đi dạo, mệt lắm.” Tiêu Vũ Khải trong trạng thái sẵn sàng động kinh.
Sau đó hai người không đứng đắn mà dùng chân oẳn tù tì, Tiếu Khắc thắng, Tiêu Vũ Khải đành phải chấp nhận đi rót nước. Anh đổ nước xong kéo Tiếu Khắc đang ngồi bên cạnh lên đùi, mặt dù hai người đàn ông lớn đùng rồi còn ngồi như vậy vô cùng kỳ dị, nhưng hai người bọn họ không ngại, nhà chỉ có hai người bọn họ, thích như nào thì làm như vậy.
Trong màn hình, vừa chiếu đến Lý Thành Công về nhà, vợ hắn phát hiện hắn có người thứ ba, nhưng cũng không phải là trọng điểm, Tiếu Khắc xem ti vi ngẩn người. Tiêu Vũ Khải chọt chọt eo cậu: “Cho anh một ít kẹo.”
Tiếu Khắc bưng cốc trà đặt lên bàn rồi lấy kẹo hạt thông tới, cậu ăn một miếng rồi đưa cả đĩa cho Tiêu Vũ Khải, Tiêu Vũ Khải cầm một miếng đặt vào miệng, tiếng nhai giòn tan.
“Hạt thông ăn ngon thật, nếu không có đường thì tốt hơn.” Tiêu Vũ Khải nhấp một hớp trà, hoà tan vị ngọt trong miệng.
Tiếu Khắc biết Tiêu Vũ Khải đang động kinh, lấy trong đĩa ra một miếng hạt thông tương đối nhiều đường nhét vào miệng Tiêu Vũ Khải, chặn miệng anh lại. Quay đầu lại, phim đã chiếu đến hồi kết, Vương Bảo Cường một thân âu phục dáng vẻ thành công, đột nhiên kêu lên một tiếng “Ông chủ”.
“Chủ đề bộ phim này nói về đường về nhà của hai người khổ bức, và một kẻ thứ ba hoàn lương.” Tiêu Vũ Khải tổng kết nội dung chính.
“…” Tiếu Khắc im lặng lúc lâu đột nhiên nói với Tiêu Vũ Khải: “Nếu anh dám có người thứ ba, em tuyệt đối sẽ không làm bộ như không biết chờ anh quay đầu, em sẽ không nương tay, em sẽ hạ tử thủ.”
“Khụ.” Tiêu Vũ Khải ho khan một tiếng vỗ vỗ lưng Tiếu Khắc nói: “Sẽ không sẽ không, anh đây trừ chung tình không còn ưu điểm nào khác.”
“Chúng ta đi ngủ.” Tiếu Khắc đứng lên tắt ti vi, mang cốc trà vào trong bếp.
Tiêu Vũ Khải suy nghĩ một chút về chữ ngủ này, cảm thấy Tiếu Khắc hình như không có hàm nghĩa gì khác, thở dài đi tắm chuẩn bị đi ngủ.
Sáng hôm sau Tiếu Khắc đúng sáu giờ tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong ngực Tiêu Vũ Khải, trời vẫn còn tối, nhệt độ trong phòng lại vừa đủ, Tiếu Khắc dịch người một chút đưa cánh tay khoác nhẹ lên hông Tiêu Vũ Khải ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại đã gần mười giờ, Tiêu Vũ Khải đang tựa ở đầu giường gửi tin nhắn. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào, Tiếu Khắc thấy hơi nóng, động chân một cái, Tiếu Vũ Khải thấy động tác của Tiếu Khắc, cúi đầu hôn Tiếu Khắc một cái, nói: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Tiếu Khắc bò dậy, nhặt quần áo trên thảm mặc vào.
Thấy Tiêu Vũ Khải cũng mặc quần áo, Tiếu Khắc kéo rèm, mở cửa sổ, không khí lạnh bên ngoài tràn vào, thổi tan không khí oi bức trong phòng.
Tiếu Khắc rửa mặt xong tới phòng bếp đã là mười giờ, xem ra chỉ có thể ăn bữa trưa sớm, canh rau cải xào bánh gạo, đơn giản nhưng cực kỳ ngon.
Sau buổi cơm trưa, Tiếu Khắc nướng một ít bánh ngọt để ăn lúc đón giao thừa, Tiêu Vũ Khải thì rửa trái cây rồi xếp gọn trên đĩa đặt trên bàn uống nước.
Chưa tới ba giờ, chuông cửa vang lên, là ba Tiêu và mẹ Tiêu, cảnh vệ hôm nay không tới, chắc là về nhà ăn Tết. Tiêu Vũ Khải nhận lấy cam để ở bên cạnh nói khẽ: “Ba mẹ mang quà làm gì, nào có ai đến nhà con trai còn mang quà.”
Mẹ Tiêu cởi áo khoác đặt lên hộp cam cạnh Tiêu Vũ Khải: “Người bán trái cây nói, cam tốt, cam (thành), lòng cam (thành) ăn Tết.
Ba Tiêu dáng vẻ nghiêm túc nói với Tiêu Vũ Khải: “Bánh ngọt lần trước ăn rất ngon, nhưng ba không thích quả đào.”
Tiêu Vũ Khải âm thầm nói xấu ba mình, mang áo khoác của mẹ Tiêu treo vào phòng để quần áo. Mẹ Tiêu quen đường vào phòng bếp giúp Tiếu Khắc, sau đó đuổi Tiêu Vũ Khải đang muốn theo vào ra ngoài.
“Mẹ muốn ở riêng với con trai mẹ, anh đi ra ngoài.”
Tiêu Vũ Khải hộc máu, chỉ có thể đi ra phòng khách trò chuyện với ba Tiêu, ba Tiêu đang nhai nhai kẹo hạt thông để trên bàn, tay thì cầm kẹo lạc nghiên cứu.
“Đều là Tiếu Khắc làm, giấy là con bọc.”
Tiếu Khắc vừa lúc đi ra, bưng trà và bánh hạnh nhân dát mỏng đặt lên bàn, cậu biết ba Tiêu thích đồ ăn này, cho nên chuẩn bị rất nhiều. Bây giờ mỗi tuần Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải sẽ đến nhà ba mẹ Tiêu, cho nên đối với những sở thích nhỏ của ba Tiêu vô cùng hiểu, Tiếu Khắc quay đầu, nghiêm túc nói với ba Tiêu: “Ba, sáu giờ ăn cơm, ăn ngọt ít chút, con làm rất nhiều, có thể mang về được.”
Tiêu Vũ Khải nhìn ba mình vẻ mặt lúng túng ngồi đó, không chút nể nang cười nhạo ông. Ba Tiêu ăn bánh xong, uống một hớp trà, nói với Tiêu Vũ Khải: “Nói trước cho con biết, nếu con dám lăng nhăng, ba sẽ lấy súng bắn vỡ đầu con.”
“Con mới là con trai ba đó.” Tiêu Vũ Khải đen mặt nhắc nhở.
“Nó gọi ba là ba, tất nhiên cũng là con trai ba.” Ba Tiêu bình tĩnh trả lời.
Trong phòng bếp, mẹ Tiêu giúp Tiếu Khắc rửa sạch những dụng cụ làm bếp, giúp cậu chuẩn bị cơm. Chuông cửa lần nữa vang lên, tay rửa rau của Tiếu Khắc dừng một chút rồi lại tiếp tục.
Tiêu Vũ Khải ngồi ngoài tự nhiên đảm nhận chức trách đi mở cửa, mở cửa quả nhiên là ba Tiếu và dì. Tiếu Viễn xách hai túi đồ, một túi là trái cây, một túi không biết là gì.
“Mẹ tôi lo lắng hai người đàn ông các anh không biết làm cơm, mang một đống tới, tôi khuyên không được.” Tiếu Viễn nói khẽ với Tiêu Vũ Khải.
Tiêu Vũ Khải mời ba Tiếu và dì vào, hỏi Tiếu Viễn: “Những gì nên nói cậu nói hết rồi chứ?”
“Nói hết rồi, tôi chỉ còn thiếu mức diễn cho họ xem.”
Tiêu Vũ Khải hài lòng gật đầu một cái, rồi đưa Tiếu Viễn vào, Tiếu Viễn cảm thấy nếu mình không làm đúng ý Tiêu Vũ Khải, nhất định sẽ bị anh đuổi ra ngoài.
Dì mang tới rất nhiều đồ ăn chín như thịt rang muối, thịt viên, thịt bò sốt, Tiếu Khắc mang lên nồi hấp lại cái cần hấp, thái mỏng thịt rồi bày lên mâm. Mẹ Tiêu kéo dì đến phòng ăn gói sủi cảo, để lại phòng bếp cho Tiếu Khắc.
Mẹ Tiêu vốn không nói nhiều, dì và bà cũng không quen biết, hai người liền yên lặng đứng đó gói sủi cảo không nói câu nào. Cho đến khi cần gói tiền xu vào sủi cảo, mẹ Tiêu bỗng nói: “Bà thông gia, chuyển giúp tôi đồng xu.”
Dì ban đầu có chút không phản ứng kịp, cuối cùng cười khan hai tiếng đưa bát ngâm tiền xu cho mẹ Tiêu.
Bốn người đàn ông ngồi trong phòng khách cũng rất lúng túng, cuối cùng Tiếu Viễn không kìm được, đứng lên: “Con đến phòng bếp xem anh làm đồ ăn ngon gì đây.”
Tiêu Vũ Khải cũng lập tức đứng lên nói: “Anh đưa cậu đi.”
Cục diện khó xử kéo dài đến tận lúc dọn cơm. Cũng không cần giới thiệu nhau, dù sao ba Tiêu và ba Tiếu cũng coi như là chiến hữu cũ, mặc dù hai người bởi vì có chút chuyện không được tự nhiên nên không qua lại, nhưng bây giờ đã thành thông gia, coi như nhìn nhau không vừa mặt, cũng phải cho Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải mặt mũi.
“Ba, ăn cá.” Tiếu Khắc vừa nói, ba Tiêu và ba Tiếu cùng ừ một tiếng, sau đó hai ông lão trừng nhau một cái, tựa như đang nói với đối phương “Đây là con trai tôi, ông hưởng ứng cái gì.”
Tổng thể mà nói bữa cơm cũng coi như là hoà thuận vui vẻm phù hợp với bầu không khí đêm giao thừa. Sau khi ăn xong những người này cũng không định đi chơi đêm xuân, bọn họ tuổi tác đã lớn, không theo kịp, nên ở trong phòng khách mở bàn, tiến hành hạng mục vận động thích nhất của người Trung Quốc — đánh mạt chược.
Ba Tiêu mẹ Tiêu một nhà, ba Tiếu và dì một nhà, Tiếu Khắc Tiêu Vũ Khải một nhà, Tiếu Viễn lẻ loi một nhà.
Ngồi trong tình huống này, cả nhà liền bắt đầu thảo luận chuyện kết hôn của Tiếu Viễn, ngay cả mẹ Tiêu luôn ít nói cũng không chịu thua kém giới thiệu cho Tiếu Viễn một đối tượng, thế là Tiếu Viễn dưới áp lực to lớn đánh mạt chược, trong lòng bị hành hạ.
“Hồ.” Lần đầu ba Tiêu đánh mạt chược đẩy bài tới dưới sự chỉ đạo của mẹ Tiêu.
Dì ngồi ở phía trên ba Tiêu, vô cùng ngại ngùng nói: “Ngại quá, tiệt hồ.”
Tiếu Viễn thò đầu nhìn bài Tiêu Vũ Khải, nói nhỏ: “Không biết xấu hổ, chuyên phá bài tôi lúc xào bài.”
Tiêu Vũ Khải vênh vênh đắc ý nhìn Tiếu Viễn một cái, Tiêu Vũ Khải và Tiếu Khắc cũng không thắng bài, đổi một đống tiền lẻ ở ngân hàng, đặc biệt cho hai ông xào bài.
Đánh được hai vòng, Tiêu Vũ Khải đổi cho Tiếu Khắc đánh bài, Tiếu Khắc cũng là lần đầu tiên đánh bài, cả người căng thẳng luống cuống tay chân, Tiêu Vũ Khải bên cạnh chỉ điểm, ba Tiêu chiếm bàn nhất quyết không cho mẹ Tiêu ngồi, ba Tiêu cũng rất may.
Mẹ Tiêu và dì cũng không đánh bài, vào phòng bếp hấp sủi cảo.
Mẹ Tiêu bưng sủi cảo ra ngoài, đưa cho Tiếu Khắc một bát, Tiếu Khắc đang suy nghĩ xem đánh con nào, lại đang xoắn xuýt nên nói: “Mẹ, con thật sự ăn không nổi, không muốn ăn.”
“Không được, một miếng cũng phải ăn, đây là truyền thống.” Mẹ Tiêu kiên trì nói.
Tiếu Khắc rốt cuộc ném ra một con ba, vớt lên một cái bánh sửi cảo nhét vào miệng, còn lại đưa cho Tiêu Vũ Khải: “Còn lại anh ăn nốt đi.”
Tiêu Vũ Khải nhận lấy bát còn dư ăn một cái, vớt lên một cái để bên miệng Tiếu Khắc, Tiếu Khắc cũng không chú ý liền há miệng nuốt vào.
“Đánh cái này.” Tiêu Vũ Khải bưng bát đũa chỉ dẫn Tiếu Khắc đánh bài.
Tiếu Khắc cau mày nói: “Em biết, không cần anh nhắc.”
Tiếu Khắc vốn không chú ý tới mẹ Tiêu và dì đang kinh ngạc vì nghe được cậu nũng nịu với mẹ Tiêu, cuối cùng Tiêu Vũ Khải mạnh mẽ đề nghị, cả đám người nghiền mạt chược mới chuẩn bị đi ngủ.
Ba Tiêu mẹ Tiêu ngủ ở phòng ngủ chính, ba Tiếu và dì ngủ ở phòng khách, Tiếu Viễn ngủ ở giường đơn trong phòng sách, Tiêu Vũ Khải bơm phồng đệm dùng chăn bọc lấy Tiếu Khắc ngồi lên, nhìn lửa khói ở trước cửa sổ.
Rạng sáng Lý Hạo gọi điện thoại tới cho Tiếu Khắc.
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
“Tớ nghe Tiếu Viễn nói, năm nay bác Tiếu và dì đến nhà cậu ăn giao thừa?”
“Ừ.”
“Xem ra vấn đề phiền não bao lâu nay của cậu đã giải quyết thuận lợi.”
“Ừ.”
“Này, bây giờ cậu đã nói năng lưu loát lắm rồi mà, sao đến khi nói chuyện với tớ lại một chữ hai chữ vậy.”
“Cám ơn cậu.”
“Ừ?” Lý Hạo tự nhiên nghe thấy liền ngây người.
“Cám ơn cậu đã dẫn tớ đi qua lúc khó khăn nhất, nếu như không có cậu, tớ chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay, lấy được hạnh phúc của mình.”
Bên kia điện thoại Lý Hạo được cảm ơn hình như bị làm cho ngại ngùng, ấp úng nửa ngày mới văng ra một câu: “Ôi giời, cậu nói như vậy, làm tớ không biết phải làm gì tiếp. Tớ gọi điện cho cậu chúc mừng năm mới, cũng không có gì quan trọng, tớ muốn vào phó bản, thôi nhé, bái bai.”
“Bye.” Tiếu Khắc cười cúp điện thoại, nhích lại gần Tiêu Vũ Khải nói khẽ: “Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui.”
Tiêu Vũ Khải tru lên một tiếng đè Tiếu Khắc trên đệm, nói: Nói cảm ơn mà đủ à, anh muốn được thưởng cái gì thực tế một chút.”
Tiếu Khắc cũng không ngại, vòng tay lên cổ Tiêu Vũ Khải, nói với anh: “Vậy hôm nay em sẽ hôn chúc ngủ ngon anh, trước kia đều là anh hôn, hôm nay đổi thành em hôn anh.”
Nói xong từ từ hôn lên môi Tiêu Vũ Khải, Tiêu Vũ Khải cũng dịu dàng đáp lại Tiếu Khắc, ngoài cửa sổ một cái pháo hoa đúng lúc nổ tung, bầu không khí tuyệt vời.
Phòng ngủ chính phát ra tiếng mở cửa, mẹ Tiêu mặc quần áo ngủ đi ra, mặc dù trong phòng khách không bật đèn, nhưng ánh sáng từ ngoài sửa sổ hắt vào cũng đủ để cho mẹ Tiêu thấy rõ ràng bên cửa sổ xảy ra chuyện gì. Mẹ Tiêu không chút nào lúng túng vì phá ngang chuyện tốt của người khác, bình tĩnh tới phòng bếp rốt nước.
“Buổi tối mẹ ăn hơi mặn.” Mẹ Tiêu giải thích, sau đó trước khi đóng cửa bồi thêm một câu: “Các con tiếp tục, đừng để ý đến mẹ.”
Tiêu Vũ Khải liếc mắt lần nữa hôn Tiếu Khắc muốn tiếp tục hoạt động bên dưới, cửa phòng khách là cạch một tiếng mở ra. Dì đi ra, dì ngược lại có chút lùng túng, nhưng vẫn cười nói: “Đi vệ sinh, không nhịn được.”
Nói xòn nhanh chong đi qua, xong dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đóng cửa lại.
Tiêu Vũ Khải đang muốn nổi giận, Tiếu Khắc chợt xoay mình đặt Tiêu Vũ Khải ở dưới, đè anh xuống nói nhỏ: “Nhỏ giọng một chút, chúng ta hôm nay không làm giống bình thường, anh thích tư thế cưỡi ngựa không?”
Hai chân Tiếu Khắc dưới ánh sáng yêu ớt cực kỳ thon dài, cứ như vậy cưỡi trên người Tiêu Vũ Khải, khiến cho Tiêu Vũ Khải cấm dục đã lâu muốn phun máu.
Tiếu Khắc khẽ nâng người, một cánh tay chống trên ngực Tiêu Vũ Khải, một tay lần tới phía sau tự khuếch trương.
Cửa phòng sách cạch một tiếng rồi rầm một tiếng đóng lại, trong phòng sách truyền tới giọng nói hốt hoảng của Tiếu Viễn: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, em cái gì cũng chưa thấy.”
Tiếu Khắc rút tay lại, xuống khỏi người Tiêu Vũ Khải, bọc chăn buồn rầu nói: “Không hứng thú.”
Một tiếng nổ vang, lên rồi xuống, quá tam ba bận, Tiêu Vũ Khải nằm đó nhìn Tiêu Vũ Khải nhỏ đang hăng hái vô cùng ngồi bật dậy, phiền não nắm tóc, cầm điện thoại lên gọi một dãy số: “Tôi muốn đặt 2 vé hạng nhất, đi Tam Á, khi nào? Càng nhanh càng tốt!!!”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Thông báo công hội: Hội viên thân ái, lão đại đẹp trai anh minh thần vũ vĩ đại của mấy người rốt cuộc đã hoàn toàn ôm được mỹ nhân về, từ mùng một đầu năm liền quyết định mang mỹ nhân đi tuần trăng mật ()/ Khoảng thời gian này dù trời có sập xuống cũng đừng phiền tới anh, mọi việc trong công hội toàn quyền giao cho Thú Thú. Đừng nhớ anh đó.
“Cái gì, anh ở Tam Á? Mợ nó, anh đi Tam Á thì ai tới làm bánh ngọt cho tôi đâyyyy “
——————————————— chính văn hoàn ———————————————
Cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi, thiệt cảm động hết sức >v< *tung hoa*
Tiêu Vũ Khải vào phòng sách, thấy Tiếu Khắc đang chơi game, cũng không cởi quần áo, ôm Tiếu Khắc từ phía sau: “Ăn cơm chưa?”
Tiêu Vũ Khải đi từ ngoài về, cả người đều mang hơi lạnh. Tiếu Khắc ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, nói: “Về sớm vậy?”
“Một chiến hữu trước kia của anh mới ra tù, hôm nay cùng đi ăn cơm. Kết quả giữa chừng có chuyện không vui nên giải tán.”
“Em đi nấu mì cho anh.” Tiếu Khắc thoát game đứng lên.
“Anh không muốn ăn.” Tiếu Vũ Khải kéo Tiếu Khắc ngồi xuống.
“Anh có lời muốn nói?” Tiếu Khắc hỏi.
Tiêu Vũ Khải dùng má cọ mặt Tiếu Khắc nói: “Anh nghĩ rồi, năm nay ăn Tết, không đi nhà em cũng không đi nhà anh, anh sẽ mời mọi người đến nhà mình, để cho bọn họ hâm mộ cuộc sống tuyệt vời của chúng mình, đến lúc đó ai chọc em buồn, chúng ta sẽ đuổi người đó ra ngoài.”
Tiếu Khắc không ngờ gần đây Tiêu Vũ Khải lại đang suy nghĩ những chuyện này, thật ra thì trước kia cậu cũng cân nhắc qua vấn đề này. Trước kia khi còn ở trong quân đội, ngày lễ tết cũng không thể về, tự nhiên sẽ không lo lắng đến những chuyện này, nhưng bây giờ thì khác, cậu ở thành phố H, cho dù không muốn cũng phải về. Thật ra thì Tiếu Viễn đã gọi cho cậu rất nhiều lần, dì cũng gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cậu vẫn trốn bọn họ, mấy ngày nay bọn họ cũng không gọi điện tới nữa. Bây giờ Tiêu Vũ Khải đề nghị mời họ đến nhà, dường như cũng là cách tốt.
“Anh đã thông báo cho họ rồi, chiều 30 họ sẽ tới, tối mai chúng mình nghỉ, đi mua một ít đồ, cũng mua đồ em thích.” Tiêu Vũ Khải nói.
“Thịt bò bít tết thì sao?”
“Mua đồ hai ta đều thích.”
Ngày cuối cùng trước năm mới, Tiêu Vũ Khải đưa Tiếu Khắc đi dạo trước ngày định. Tiêu Vũ Khải về lúc bốn giờ chiều, lúc đó các cửa hàng đã đóng cửa, Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải chỉ có thể đi siêu thị mua đồ. Mặc dù Tiếu Khắc vô cùng không thích mua thức ăn ở trong siêu thị, thức ăn trong đó không đủ tươi, nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hồi Tiếu Khắc học tiểu học, loại siêu thị loại 2 này ở thành phố H vẫn vô cùng ít ỏi, mỗi khi ăn tết người ta đều đi mua tấp nập, bây giờ khắp nơi đều là siêu thị lớn, mặt hàng so với lúc đó càng thêm phong phú, cho nên dù là 28 tháng Chạp, người trong siêu thị cũng không nhiều lắm.
Tiêu Vũ Khải mặc dù không phải không thể ăn thịt, nhưng không ăn được thịt sống, mỗi lần đi dạo đến khu đồ sống, chạy nhanh không ai bằng. Tiếu Khắc cũng không ép anh, một mình chọn thịt, mặc dù Tiêu Vũ Khải nói chỉ cần cậu thích là được, nhưng mời người đến nhà, nên phải chuẩn bị một chút.
Chọn thịt xong, Tiếu Khắc mua chút trái cây, vốn không định mua nhiều, đủ ăn là được, kết quả đi dạo siêu thị một vòng, lại mua một xe đầy đồ, cuối cùng hai người đàn ông cao lớn Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải còn phải bê hai lần mới mang hết mọi thứ lên.
Trái cây rau dưa thịt thà chất đầy cửa.
Tiếu Khắc cùng Tiêu Vũ Khải phân loại rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó hết sức không muốn làm gì nữa, hai người ngay trước giao thừa một đêm mỗi người ăn một tô mì.
“Ăn tết thật là dày vò người.” Tiêu Vũ Khải nuốt xuống ngụm nước mì cuối cùng thở dài hô một câu.
“Anh hình như còn chưa có làm gì.”
“Không phải dày vò anh, mà là em, em mấy hôm nay ngủ mơ, đều là “Con không về” các loại.” Tiêu Vũ Khải đứng lên cầm cả hộp mì của Tiếu Khắc ném vào thùng rác trong bếp.
Tiếu Khắc nháy mắt mấy cái cũng không nói chuyện, ban đầu cảm thấy chuyện này bị Tiêu Vũ Khải đâm thủng còn có chút lúng túng, sau đó suy nghĩ một chút, tình huống lúng túng hơn hai người cũng đã trải qua, bây giờ chuyện cậu lo lắng nhất đã có người cùng chia sẻ, những đau khổ trong lòng.
Hai người lười online nên ngồi trước ti vi xem phim “Lost On Journey (Lạc lối/Về quê ăn Tết)”, kẻ về đường về nhà cực khổ của người Trung Quốc, Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải đều không trải qua chuyện này, cũng không cảm thấy buồn cười lắm, chẳng qua là cảm thấy ngồi cùng một chỗ như vậy cực kỳ ấm áp.
“Anh muốn uống trà.” Tiêu Vũ Khải đột nhiên nói.
“Em cũng muốn uống.” Tiêu Khắc lấy chân đá đá cánh tay Tiêu Vũ Khải: “Đi rót nước đi.”
“Anh vừa mới đi dạo, mệt lắm.” Tiêu Vũ Khải trong trạng thái sẵn sàng động kinh.
Sau đó hai người không đứng đắn mà dùng chân oẳn tù tì, Tiếu Khắc thắng, Tiêu Vũ Khải đành phải chấp nhận đi rót nước. Anh đổ nước xong kéo Tiếu Khắc đang ngồi bên cạnh lên đùi, mặt dù hai người đàn ông lớn đùng rồi còn ngồi như vậy vô cùng kỳ dị, nhưng hai người bọn họ không ngại, nhà chỉ có hai người bọn họ, thích như nào thì làm như vậy.
Trong màn hình, vừa chiếu đến Lý Thành Công về nhà, vợ hắn phát hiện hắn có người thứ ba, nhưng cũng không phải là trọng điểm, Tiếu Khắc xem ti vi ngẩn người. Tiêu Vũ Khải chọt chọt eo cậu: “Cho anh một ít kẹo.”
Tiếu Khắc bưng cốc trà đặt lên bàn rồi lấy kẹo hạt thông tới, cậu ăn một miếng rồi đưa cả đĩa cho Tiêu Vũ Khải, Tiêu Vũ Khải cầm một miếng đặt vào miệng, tiếng nhai giòn tan.
“Hạt thông ăn ngon thật, nếu không có đường thì tốt hơn.” Tiêu Vũ Khải nhấp một hớp trà, hoà tan vị ngọt trong miệng.
Tiếu Khắc biết Tiêu Vũ Khải đang động kinh, lấy trong đĩa ra một miếng hạt thông tương đối nhiều đường nhét vào miệng Tiêu Vũ Khải, chặn miệng anh lại. Quay đầu lại, phim đã chiếu đến hồi kết, Vương Bảo Cường một thân âu phục dáng vẻ thành công, đột nhiên kêu lên một tiếng “Ông chủ”.
“Chủ đề bộ phim này nói về đường về nhà của hai người khổ bức, và một kẻ thứ ba hoàn lương.” Tiêu Vũ Khải tổng kết nội dung chính.
“…” Tiếu Khắc im lặng lúc lâu đột nhiên nói với Tiêu Vũ Khải: “Nếu anh dám có người thứ ba, em tuyệt đối sẽ không làm bộ như không biết chờ anh quay đầu, em sẽ không nương tay, em sẽ hạ tử thủ.”
“Khụ.” Tiêu Vũ Khải ho khan một tiếng vỗ vỗ lưng Tiếu Khắc nói: “Sẽ không sẽ không, anh đây trừ chung tình không còn ưu điểm nào khác.”
“Chúng ta đi ngủ.” Tiếu Khắc đứng lên tắt ti vi, mang cốc trà vào trong bếp.
Tiêu Vũ Khải suy nghĩ một chút về chữ ngủ này, cảm thấy Tiếu Khắc hình như không có hàm nghĩa gì khác, thở dài đi tắm chuẩn bị đi ngủ.
Sáng hôm sau Tiếu Khắc đúng sáu giờ tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong ngực Tiêu Vũ Khải, trời vẫn còn tối, nhệt độ trong phòng lại vừa đủ, Tiếu Khắc dịch người một chút đưa cánh tay khoác nhẹ lên hông Tiêu Vũ Khải ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại đã gần mười giờ, Tiêu Vũ Khải đang tựa ở đầu giường gửi tin nhắn. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào, Tiếu Khắc thấy hơi nóng, động chân một cái, Tiếu Vũ Khải thấy động tác của Tiếu Khắc, cúi đầu hôn Tiếu Khắc một cái, nói: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Tiếu Khắc bò dậy, nhặt quần áo trên thảm mặc vào.
Thấy Tiêu Vũ Khải cũng mặc quần áo, Tiếu Khắc kéo rèm, mở cửa sổ, không khí lạnh bên ngoài tràn vào, thổi tan không khí oi bức trong phòng.
Tiếu Khắc rửa mặt xong tới phòng bếp đã là mười giờ, xem ra chỉ có thể ăn bữa trưa sớm, canh rau cải xào bánh gạo, đơn giản nhưng cực kỳ ngon.
Sau buổi cơm trưa, Tiếu Khắc nướng một ít bánh ngọt để ăn lúc đón giao thừa, Tiêu Vũ Khải thì rửa trái cây rồi xếp gọn trên đĩa đặt trên bàn uống nước.
Chưa tới ba giờ, chuông cửa vang lên, là ba Tiêu và mẹ Tiêu, cảnh vệ hôm nay không tới, chắc là về nhà ăn Tết. Tiêu Vũ Khải nhận lấy cam để ở bên cạnh nói khẽ: “Ba mẹ mang quà làm gì, nào có ai đến nhà con trai còn mang quà.”
Mẹ Tiêu cởi áo khoác đặt lên hộp cam cạnh Tiêu Vũ Khải: “Người bán trái cây nói, cam tốt, cam (thành), lòng cam (thành) ăn Tết.
Ba Tiêu dáng vẻ nghiêm túc nói với Tiêu Vũ Khải: “Bánh ngọt lần trước ăn rất ngon, nhưng ba không thích quả đào.”
Tiêu Vũ Khải âm thầm nói xấu ba mình, mang áo khoác của mẹ Tiêu treo vào phòng để quần áo. Mẹ Tiêu quen đường vào phòng bếp giúp Tiếu Khắc, sau đó đuổi Tiêu Vũ Khải đang muốn theo vào ra ngoài.
“Mẹ muốn ở riêng với con trai mẹ, anh đi ra ngoài.”
Tiêu Vũ Khải hộc máu, chỉ có thể đi ra phòng khách trò chuyện với ba Tiêu, ba Tiêu đang nhai nhai kẹo hạt thông để trên bàn, tay thì cầm kẹo lạc nghiên cứu.
“Đều là Tiếu Khắc làm, giấy là con bọc.”
Tiếu Khắc vừa lúc đi ra, bưng trà và bánh hạnh nhân dát mỏng đặt lên bàn, cậu biết ba Tiêu thích đồ ăn này, cho nên chuẩn bị rất nhiều. Bây giờ mỗi tuần Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải sẽ đến nhà ba mẹ Tiêu, cho nên đối với những sở thích nhỏ của ba Tiêu vô cùng hiểu, Tiếu Khắc quay đầu, nghiêm túc nói với ba Tiêu: “Ba, sáu giờ ăn cơm, ăn ngọt ít chút, con làm rất nhiều, có thể mang về được.”
Tiêu Vũ Khải nhìn ba mình vẻ mặt lúng túng ngồi đó, không chút nể nang cười nhạo ông. Ba Tiêu ăn bánh xong, uống một hớp trà, nói với Tiêu Vũ Khải: “Nói trước cho con biết, nếu con dám lăng nhăng, ba sẽ lấy súng bắn vỡ đầu con.”
“Con mới là con trai ba đó.” Tiêu Vũ Khải đen mặt nhắc nhở.
“Nó gọi ba là ba, tất nhiên cũng là con trai ba.” Ba Tiêu bình tĩnh trả lời.
Trong phòng bếp, mẹ Tiêu giúp Tiếu Khắc rửa sạch những dụng cụ làm bếp, giúp cậu chuẩn bị cơm. Chuông cửa lần nữa vang lên, tay rửa rau của Tiếu Khắc dừng một chút rồi lại tiếp tục.
Tiêu Vũ Khải ngồi ngoài tự nhiên đảm nhận chức trách đi mở cửa, mở cửa quả nhiên là ba Tiếu và dì. Tiếu Viễn xách hai túi đồ, một túi là trái cây, một túi không biết là gì.
“Mẹ tôi lo lắng hai người đàn ông các anh không biết làm cơm, mang một đống tới, tôi khuyên không được.” Tiếu Viễn nói khẽ với Tiêu Vũ Khải.
Tiêu Vũ Khải mời ba Tiếu và dì vào, hỏi Tiếu Viễn: “Những gì nên nói cậu nói hết rồi chứ?”
“Nói hết rồi, tôi chỉ còn thiếu mức diễn cho họ xem.”
Tiêu Vũ Khải hài lòng gật đầu một cái, rồi đưa Tiếu Viễn vào, Tiếu Viễn cảm thấy nếu mình không làm đúng ý Tiêu Vũ Khải, nhất định sẽ bị anh đuổi ra ngoài.
Dì mang tới rất nhiều đồ ăn chín như thịt rang muối, thịt viên, thịt bò sốt, Tiếu Khắc mang lên nồi hấp lại cái cần hấp, thái mỏng thịt rồi bày lên mâm. Mẹ Tiêu kéo dì đến phòng ăn gói sủi cảo, để lại phòng bếp cho Tiếu Khắc.
Mẹ Tiêu vốn không nói nhiều, dì và bà cũng không quen biết, hai người liền yên lặng đứng đó gói sủi cảo không nói câu nào. Cho đến khi cần gói tiền xu vào sủi cảo, mẹ Tiêu bỗng nói: “Bà thông gia, chuyển giúp tôi đồng xu.”
Dì ban đầu có chút không phản ứng kịp, cuối cùng cười khan hai tiếng đưa bát ngâm tiền xu cho mẹ Tiêu.
Bốn người đàn ông ngồi trong phòng khách cũng rất lúng túng, cuối cùng Tiếu Viễn không kìm được, đứng lên: “Con đến phòng bếp xem anh làm đồ ăn ngon gì đây.”
Tiêu Vũ Khải cũng lập tức đứng lên nói: “Anh đưa cậu đi.”
Cục diện khó xử kéo dài đến tận lúc dọn cơm. Cũng không cần giới thiệu nhau, dù sao ba Tiêu và ba Tiếu cũng coi như là chiến hữu cũ, mặc dù hai người bởi vì có chút chuyện không được tự nhiên nên không qua lại, nhưng bây giờ đã thành thông gia, coi như nhìn nhau không vừa mặt, cũng phải cho Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải mặt mũi.
“Ba, ăn cá.” Tiếu Khắc vừa nói, ba Tiêu và ba Tiếu cùng ừ một tiếng, sau đó hai ông lão trừng nhau một cái, tựa như đang nói với đối phương “Đây là con trai tôi, ông hưởng ứng cái gì.”
Tổng thể mà nói bữa cơm cũng coi như là hoà thuận vui vẻm phù hợp với bầu không khí đêm giao thừa. Sau khi ăn xong những người này cũng không định đi chơi đêm xuân, bọn họ tuổi tác đã lớn, không theo kịp, nên ở trong phòng khách mở bàn, tiến hành hạng mục vận động thích nhất của người Trung Quốc — đánh mạt chược.
Ba Tiêu mẹ Tiêu một nhà, ba Tiếu và dì một nhà, Tiếu Khắc Tiêu Vũ Khải một nhà, Tiếu Viễn lẻ loi một nhà.
Ngồi trong tình huống này, cả nhà liền bắt đầu thảo luận chuyện kết hôn của Tiếu Viễn, ngay cả mẹ Tiêu luôn ít nói cũng không chịu thua kém giới thiệu cho Tiếu Viễn một đối tượng, thế là Tiếu Viễn dưới áp lực to lớn đánh mạt chược, trong lòng bị hành hạ.
“Hồ.” Lần đầu ba Tiêu đánh mạt chược đẩy bài tới dưới sự chỉ đạo của mẹ Tiêu.
Dì ngồi ở phía trên ba Tiêu, vô cùng ngại ngùng nói: “Ngại quá, tiệt hồ.”
Tiếu Viễn thò đầu nhìn bài Tiêu Vũ Khải, nói nhỏ: “Không biết xấu hổ, chuyên phá bài tôi lúc xào bài.”
Tiêu Vũ Khải vênh vênh đắc ý nhìn Tiếu Viễn một cái, Tiêu Vũ Khải và Tiếu Khắc cũng không thắng bài, đổi một đống tiền lẻ ở ngân hàng, đặc biệt cho hai ông xào bài.
Đánh được hai vòng, Tiêu Vũ Khải đổi cho Tiếu Khắc đánh bài, Tiếu Khắc cũng là lần đầu tiên đánh bài, cả người căng thẳng luống cuống tay chân, Tiêu Vũ Khải bên cạnh chỉ điểm, ba Tiêu chiếm bàn nhất quyết không cho mẹ Tiêu ngồi, ba Tiêu cũng rất may.
Mẹ Tiêu và dì cũng không đánh bài, vào phòng bếp hấp sủi cảo.
Mẹ Tiêu bưng sủi cảo ra ngoài, đưa cho Tiếu Khắc một bát, Tiếu Khắc đang suy nghĩ xem đánh con nào, lại đang xoắn xuýt nên nói: “Mẹ, con thật sự ăn không nổi, không muốn ăn.”
“Không được, một miếng cũng phải ăn, đây là truyền thống.” Mẹ Tiêu kiên trì nói.
Tiếu Khắc rốt cuộc ném ra một con ba, vớt lên một cái bánh sửi cảo nhét vào miệng, còn lại đưa cho Tiêu Vũ Khải: “Còn lại anh ăn nốt đi.”
Tiêu Vũ Khải nhận lấy bát còn dư ăn một cái, vớt lên một cái để bên miệng Tiếu Khắc, Tiếu Khắc cũng không chú ý liền há miệng nuốt vào.
“Đánh cái này.” Tiêu Vũ Khải bưng bát đũa chỉ dẫn Tiếu Khắc đánh bài.
Tiếu Khắc cau mày nói: “Em biết, không cần anh nhắc.”
Tiếu Khắc vốn không chú ý tới mẹ Tiêu và dì đang kinh ngạc vì nghe được cậu nũng nịu với mẹ Tiêu, cuối cùng Tiêu Vũ Khải mạnh mẽ đề nghị, cả đám người nghiền mạt chược mới chuẩn bị đi ngủ.
Ba Tiêu mẹ Tiêu ngủ ở phòng ngủ chính, ba Tiếu và dì ngủ ở phòng khách, Tiếu Viễn ngủ ở giường đơn trong phòng sách, Tiêu Vũ Khải bơm phồng đệm dùng chăn bọc lấy Tiếu Khắc ngồi lên, nhìn lửa khói ở trước cửa sổ.
Rạng sáng Lý Hạo gọi điện thoại tới cho Tiếu Khắc.
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
“Tớ nghe Tiếu Viễn nói, năm nay bác Tiếu và dì đến nhà cậu ăn giao thừa?”
“Ừ.”
“Xem ra vấn đề phiền não bao lâu nay của cậu đã giải quyết thuận lợi.”
“Ừ.”
“Này, bây giờ cậu đã nói năng lưu loát lắm rồi mà, sao đến khi nói chuyện với tớ lại một chữ hai chữ vậy.”
“Cám ơn cậu.”
“Ừ?” Lý Hạo tự nhiên nghe thấy liền ngây người.
“Cám ơn cậu đã dẫn tớ đi qua lúc khó khăn nhất, nếu như không có cậu, tớ chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay, lấy được hạnh phúc của mình.”
Bên kia điện thoại Lý Hạo được cảm ơn hình như bị làm cho ngại ngùng, ấp úng nửa ngày mới văng ra một câu: “Ôi giời, cậu nói như vậy, làm tớ không biết phải làm gì tiếp. Tớ gọi điện cho cậu chúc mừng năm mới, cũng không có gì quan trọng, tớ muốn vào phó bản, thôi nhé, bái bai.”
“Bye.” Tiếu Khắc cười cúp điện thoại, nhích lại gần Tiêu Vũ Khải nói khẽ: “Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui.”
Tiêu Vũ Khải tru lên một tiếng đè Tiếu Khắc trên đệm, nói: Nói cảm ơn mà đủ à, anh muốn được thưởng cái gì thực tế một chút.”
Tiếu Khắc cũng không ngại, vòng tay lên cổ Tiêu Vũ Khải, nói với anh: “Vậy hôm nay em sẽ hôn chúc ngủ ngon anh, trước kia đều là anh hôn, hôm nay đổi thành em hôn anh.”
Nói xong từ từ hôn lên môi Tiêu Vũ Khải, Tiêu Vũ Khải cũng dịu dàng đáp lại Tiếu Khắc, ngoài cửa sổ một cái pháo hoa đúng lúc nổ tung, bầu không khí tuyệt vời.
Phòng ngủ chính phát ra tiếng mở cửa, mẹ Tiêu mặc quần áo ngủ đi ra, mặc dù trong phòng khách không bật đèn, nhưng ánh sáng từ ngoài sửa sổ hắt vào cũng đủ để cho mẹ Tiêu thấy rõ ràng bên cửa sổ xảy ra chuyện gì. Mẹ Tiêu không chút nào lúng túng vì phá ngang chuyện tốt của người khác, bình tĩnh tới phòng bếp rốt nước.
“Buổi tối mẹ ăn hơi mặn.” Mẹ Tiêu giải thích, sau đó trước khi đóng cửa bồi thêm một câu: “Các con tiếp tục, đừng để ý đến mẹ.”
Tiêu Vũ Khải liếc mắt lần nữa hôn Tiếu Khắc muốn tiếp tục hoạt động bên dưới, cửa phòng khách là cạch một tiếng mở ra. Dì đi ra, dì ngược lại có chút lùng túng, nhưng vẫn cười nói: “Đi vệ sinh, không nhịn được.”
Nói xòn nhanh chong đi qua, xong dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đóng cửa lại.
Tiêu Vũ Khải đang muốn nổi giận, Tiếu Khắc chợt xoay mình đặt Tiêu Vũ Khải ở dưới, đè anh xuống nói nhỏ: “Nhỏ giọng một chút, chúng ta hôm nay không làm giống bình thường, anh thích tư thế cưỡi ngựa không?”
Hai chân Tiếu Khắc dưới ánh sáng yêu ớt cực kỳ thon dài, cứ như vậy cưỡi trên người Tiêu Vũ Khải, khiến cho Tiêu Vũ Khải cấm dục đã lâu muốn phun máu.
Tiếu Khắc khẽ nâng người, một cánh tay chống trên ngực Tiêu Vũ Khải, một tay lần tới phía sau tự khuếch trương.
Cửa phòng sách cạch một tiếng rồi rầm một tiếng đóng lại, trong phòng sách truyền tới giọng nói hốt hoảng của Tiếu Viễn: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, em cái gì cũng chưa thấy.”
Tiếu Khắc rút tay lại, xuống khỏi người Tiêu Vũ Khải, bọc chăn buồn rầu nói: “Không hứng thú.”
Một tiếng nổ vang, lên rồi xuống, quá tam ba bận, Tiêu Vũ Khải nằm đó nhìn Tiêu Vũ Khải nhỏ đang hăng hái vô cùng ngồi bật dậy, phiền não nắm tóc, cầm điện thoại lên gọi một dãy số: “Tôi muốn đặt 2 vé hạng nhất, đi Tam Á, khi nào? Càng nhanh càng tốt!!!”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Thông báo công hội: Hội viên thân ái, lão đại đẹp trai anh minh thần vũ vĩ đại của mấy người rốt cuộc đã hoàn toàn ôm được mỹ nhân về, từ mùng một đầu năm liền quyết định mang mỹ nhân đi tuần trăng mật ()/ Khoảng thời gian này dù trời có sập xuống cũng đừng phiền tới anh, mọi việc trong công hội toàn quyền giao cho Thú Thú. Đừng nhớ anh đó.
“Cái gì, anh ở Tam Á? Mợ nó, anh đi Tam Á thì ai tới làm bánh ngọt cho tôi đâyyyy “
——————————————— chính văn hoàn ———————————————
Cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi, thiệt cảm động hết sức >v< *tung hoa*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook