Có Gan Em Đừng Chạy
-
Chương 20: Hằng! Ngày
【 đội trưởng tiểu đội 】Nắm Gạo Nếp: Tôi ở cửa phó bản rồi, tôi kéo các cậu đến đây.
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Từ từ hẵng kéo, tôi còn chưa sửa trang bị.
【 tiểu đội 】Bắn Vào Mặt Anh: Toái Tâm, Toái Tâm, cái tên này nghe quen thật đấy! Cầu giải thích.
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Vợ Công Tử Tiêu đó!!!
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Nắm, không phải cậu thật sự muốn đào góc tường của Công Tử Tiêu đấy chứ? Tuy rằng chúng ta với Nam Đường không đội trời chung, nhưng tôi vẫn muốn nói một chút, đó chính là, loại chuyện này rất thất đức. Có điều nếu cậu muốn làm, bọn tôi sẽ coi như không biết…
【 đội trưởng tiểu đội 】Nắm Gạo Nếp: Các cậu nói bậy bạ cái gì thế, Toái Tâm là anh em của tôi.
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Anh em, một từ này có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa cỡ nào đây. Ôi ôi ôi, không nói nữa, tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu kéo đi.
Phía Tiếu Khắc cũng hiện ra khung đối thoại, hỏi có chấp nhận truyền tống hay không, nhấn chọn “Yes” rồi đến cửa phó bản, Nắm Gạo Nếp đã thay trang bị phó bản rồi, một bộ trang phục màu trắng hoàn toàn, tay áo rộng dài, nguyên bản giống một tiểu Lolita, giờ lại giống một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
【 đội trưởng tiểu đội 】Nắm Gạo Nếp: Toái Tâm, anh chưa đánh phó bản này bao giờ, cần tôi giải thích qua cho anh không?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Tôi đọc giới thiệu trên diễn đàn rồi, chắc không có vấn đề gì đâu.
Phó bản Anh Hùng có mô hình giống các phó bản khác nhưng Boss và quái nhỏ thì nhiều hơn một ít, máu của quái cũng dày hơn một ít, trang bị rơi ra chắc chắn cũng tốt hơn một ít. Tiếu Khắc đã từng là người chỉ huy đội ngũ đánh phó bản vậy nên phó bản Anh Hùng tất nhiên cũng không làm khó được cậu. Hơn nữa đội ngũ của cậu đều là những người mạnh nên cậu cũng không có áp lực gì.
Năm người trong đội ngũ chỉ có Toái Tâm là mặc giáp da, cho nên rơi ra giáp da gì cũng đều bị Toái Tâm cầm đi. Còn lại vũ khí, bởi vì vũ khí của cậu và Bắn Vào Mặt Anh (thợ săn) đều yêu cầu độ nhạy và độ bền cao nên cậu để vũ khí cho người khác.
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Miễu sát[1] của Toái Tâm cao thật, tôi nhớ là trang bị của cậu vẫn là trang bị lam lục khi thăng cấp mà, làm thế nào mà miễu sát còn cao hơn cả Tiểu Sinh Gian Trá nửa người trang phục tím nữa thế? Khi nào rời nhóm chúng ta đọ xem ai giết nhiều hơn đi.
【 tiểu đội 】Tiểu Sinh Gian Trá: Lão đại à, con Boss kia cứ đi đi lại lại, tôi không sao ra tay được.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Không được, tôi không chịu được không khí như vậy.
Thứ nhất Tiếu Khắc không thích cảm giác như vậy, thứ hai cậu còn có chuyện phải làm, có trách nhiệm của chính mình.
Thời gian loáng cái đã đến chiều, bọn họ đều đã đánh qua toàn bộ phó bản Anh Hùng ở phiên bản này một lượt, Tiếu Khắc cũng đã gom được một bộ trang bị 7788, cho đến tận khi dì ở bên ngoài gọi to ra ăn cơm, Tiếu Khắc mới tạm biệt người trong đội rồi đăng xuất.
Lúc Tiếu Khắc ra đến cửa liền nhìn thấy Tiếu Viễn đang mỉm cười mở cửa đi ra, nhìn thấy Tiếu Khắc một cái nháy mắt thu lại mỉm cười. Tiếu Khắc tâm tình không tồi, sau khi cho cậu ta khuôn mặt tươi cười mới đi đến phòng ăn. Sau khi ăn xong Tiếu Khắc rửa bát sạch sẽ, ngồi trên ghế sa lông cùng Tiếu cha xem TV. Dì lại đang lải nhải chuyện Tiếu Viễn chơi game ở đâu đó.
“Anh xem xem Tiểu Viễn nghỉ ba ngày nay, từ sáng đến tối chỉ có game, anh cũng không quản con.” Dì ngồi trên ghế sa lông phàn nàn với Tiếu cha.
Tiếu cha nằm nghiêng ở ghế, chăm chú xem TV, nghe thấy dì phàn nàn chỉ ậm ừ hai cái, cũng không nói gì. Dì ngồi trên ghế sa lông vừa gọt cam vừa nói: “Tiểu Viễn lớn như vậy rồi cũng không tìm bạn gái, cả ngày chỉ chơi game như thế, cái thằng, lớn như vậy cũng không làm cho người ta bớt lo.”
“Con nhà ông Dương, tháng sau kết hôn rồi, ôi, cũng không biết hai thằng con trai nhà mình đến khi nào mới có thể kết hôn.” Nói tới đây, dì dừng một chút, dường như cảm thấy nói đến đây có chút xấu hổ. Tiếu cha căn bản không nghe được dì nói cái gì, chỉ biết là dường như dì nói chuyện với ông, mới trả lời một câu: “Đúng đó.”
“Tiếu Khắc hiện tại có tìm bạn trai không?” Nhìn thấy Tiếu cha không để ý đến lời của bà, dì lại chuyển hướng về phía Tiếu Khắc.
“Không ạ.”
Dì nghe vậy: “Không có ư, aizz, tiếc là dì cũng không biết, bằng không sẽ giới thiệu cho con vài người…”
Phụ nữ lớn tuổi hiển nhiên sẽ dong dài một chút, Tiếu Khắc cũng không để ý đến điều đó, cũng không nói gì bà, liền cứ nói tiếp như vậy. Dì dường như rất cao hứng, dù sao trong nhà ít khi có người chăm chú nghe bà nói chuyện như vậy, quan trọng nhất là chưa bao giờ nói chen vào.
Tiếu cha đang xem một bộ phim thời kháng chiến. Gần đây những phim như vậy rất phổ biến, nhưng hơn nửa là không chuyên nghiệp. Nhân vật nam chính kia theo Tiếu Khắc thấy tuyệt đối giống như thần, nào là tránh viên đạn, tự do thoát khỏi sức hút của Trái Đất, một mình đánh lại mười, cuối cùng còn thêm một câu: “Tôi còn chưa có dùng lực, cậu đã ngã xuống”. Thật sự là rất thách thức chỉ số thông minh thấp nhất của người xem.
Vì không để cho chỉ số thông minh thấp nhất của mình một lần nữa hạ xuống, Tiếu Khắc quyết định kết thúc cuộc nói chuyện giữa cậu và dì để trốn về phòng. Đã hơn mười giờ, Tiếu Khắc cũng lười online, thu dọn giường chuẩn bị ngủ.
Lúc Tiếu Khắc xuống giường đi nhà vệ sinh đã là nửa đêm, nhìn thấy cửa phòng Tiếu Viễn vẫn còn hắt ra ánh sáng, quyết định ngày mai vẫn là tự mình ngồi taxi đến công ty thì hơn, xem ra không thể trông cậy vào Tiếu Viễn.
Như thế nào cũng không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, Tiếu Viễn tinh thần hết sức tỉnh táo xuất hiện ở trong phòng ăn.
“Hôm nay sao bất ngờ vậy, còn chưa gọi con đã tự dậy rồi.” Dì trêu chọc nói.
Tiếu Viễn vừa mới tắm rửa xong, tản ra mùi sữa tắm thoang thoảng, còn có bọt nước lăn xuống theo mái tóc, đọng ở trên áo ngủ một mảng lớn: “Sao vậy, mẹ không thích à, vậy lần sau con sẽ chờ mẹ vào gọi dậy, mẹ không gọi con sẽ không dậy.”
“Gớm, nói cứ như sau này ngày nào con cũng có thể dậy đúng giờ vậy. Mẹ đã nói với con rồi, chờ một chút đưa anh con đến công ty trước đã.”
“Biết rồi, biết rồi. Không đưa anh ấy đi làm thì chẳng nhẽ con mang đi bán hay sao, tối qua mẹ đã dặn rồi sáng nay lại nữa, mẹ có thấy phiền không vậy.”
“Mẹ nói có một câu mà con đáp lại nhiều như vậy.” Dì dùng khăn lau lau tay, lại vào phòng bếp.
Tiếu Khắc được Tiếu Viễn đưa đến công ty đúng giờ, trước khi xuống xe Tiếu Khắc vẫn nói một câu khách sáo: “Cảm ơn.”
“Xì, đừng có cảm ơn, tôi đưa anh đi là vì ba tôi và mẹ tôi muốn anh ở thêm tối nữa đó.”
“Tôi biết rồi.” Tiếu Khắc nói những lời này như đấm một cái vào đống bông, khiến cho Tiếu Viễn cảm thấy không thú vị gì, cuối cùng cũng chỉ có thể bĩu môi, lái xe đi.
Tiếu Khắc vừa ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Phan Triệu Dương đi xuống từ xe Phó tổng Đỗ Tranh. Phan Triệu Dương ngẩng đầu vừa lúc nhìn lại Tiếu Khắc, cậu ta lập tức quay đầu tức giận giơ ngón giữa với Đỗ Tranh, không chút do dự đóng sầm cửa lại.
“Tiếu Khắc, sớm thế mà đã đến rồi.” Phan Triệu Dương nhiệt tình vỗ vai Tiếu Khắc, như thân mật lắm.
Tiếu Khắc bắt lấy tay cậu ta trên vai mình, nói: “Tôi chưa thấy gì hết.”
Phan Triệu Dương xoa xoa tay, cười hì hì hai tiếng: “Tớ biết Tiếu Khắc là tốt nhất mà, trưa nay tớ mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì cũng được.”
Công việc cũng giống như bình thường, chỉ là thiếu một mục lên tầng tháo lắp đèn, xem ra nói lúc thích hợp là tuyệt đối có ích. Chỉ là nếu không còn hạng mục này, Tiếu Khắc thật không biết nên lấy cớ gì để gặp Tiêu Vũ Khải. Giữa trưa Phan Triệu Dương quả nhiên thực hiện lời hứa của cậu ta, tuy rằng tiền cơm mời khách cũng là được công ty cấp cho.
Có thể là ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ nên toàn bộ công ty đều có chút lười biếng, nhưng nói thật là Tiếu Khắc rất thích tình trạng này, dù sao những người đó mà lười biếng sẽ không gây khó dễ cho phòng Hậu cần bọn cậu nữa.
Tối về đến nhà lên mạng, vừa mới lên đã bị Công Tử Tiêu mời tổ đội.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, trang bị của anh đã sắp đủ bộ rồi, anh muốn đi đánh Biến Ảo. (Biến Ảo: Lấy một vật phẩm ma pháp phục chế lại thành vật phẩm khác, cũng chính là đổi bề ngoài bộ trang bị của bạn thành giống của hình dáng của thứ khác.)
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Nhanh thật đấy, một bộ trang bị cần ít nhất một vạn giá trị danh vọng, các anh đánh khi nào vậy?
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Giá trị danh vọng của anh cho đến giờ đều không có chỗ cần dùng, trước kia đều dùng để thay đổi tọa kỵ.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Anh muốn đi đánh Biến Ảo, em yêu, theo em thì gợi cảm hơn hay trang trọng hơn?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh là đàn ông, gợi cảm cái gì?
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Vậy anh sẽ trang trọng một chút là được rồi.
Sâu trong nội tâm Tiếu Khắc đang gào thét, trang trọng, trang trọng, anh với hai chữ này có dây mơ rễ má gì với nhau sao? Nếu anh có thể phù hợp với hai chữ này, tôi đây chính là “hay nói”!
Cuối cùng Công Tử Tiêu đúng thật là Biến Ảo thành một bộ quần áo Trung Quốc màu đen rất trang trọng. Tiếu Khắc nhìn kỹ, đây không phải là bộ mà Dữ Thú Đồng Hành mặc khi chứng hôn cho mình và Công Tử Tiêu hay sao. Màu nền đen, viền hoa văn đỏ, mặc trên người Công Tử Tiêu thích hợp không nói nên lời, chỉ là Công Tử Tiêu vừa lên tiếng liền phá hỏng.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh cảm thấy anh mặc bộ này như thế nào, em có cảm thấy X (dục) hỏa đốt người hay không (*^0^*)
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh bọc kín như vậy, có thể có cảm giác gì đây.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, em thật là không có tình thú, em không biết bộ này thuộc loại sản phẩm cám dỗ hay sao? Em có cảm giác kích thích muốn xé mở một thân quần áo đứng đắn này không?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Không có.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Hức hức, em yêu, em thật sự là rất lạnh nhạt. Như vậy sẽ khiến anh lại phải trèo tường (ngoại tình) đó.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh đi nhanh nhanh lên, tôi bắc cho anh một cái thang.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Chúng ta đi làm hằng ngày đi.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh chuyển đề tài nhanh thật đấy.
Bản đồ mới chỉ cần lần đầu tiên bay qua, đợi sau khi làm nhiệm vụ lúc trước xong, chủ thành sẽ mở cho người chơi một đường đi trực tiếp thông đến cửa truyền tống của bản đồ mới, rất tiện cho người chơi đi bản đồ mới làm hằng ngày. Hiện tại đã có rất nhiều người mãn cấp, vật phẩm rơi ra trong nhiệm vụ hằng ngày rõ ràng không thỏa mãn được nhu cần của người chơi, làm cho nhiều lúc cầu vượt quá cung, thường thường sẽ xuất hiện tình trạng dưới đây.
Công Tử Tiêu còn chưa có mở ra vật phẩm nhiệm vụ đã bị người tấn công tiến vào chiến đấu, là một chợ săn. Công Tử Tiêu ra một chiêu Thiên Lý Chi Ngoại, kéo thợ săn kia vào lòng mình. Bằng ưu thế trang bị và Toái Tâm, bạo úc (ho khan) thợ săn kia. Thợ săn kia ở trong lòng Công Tử Tiêu vừa kêu to “Yamete” vừa vùng vẫy nhưng skill của hắn đều bị Toái Tâm dùng kĩ năng khống chế hóa giải. Thợ săn vốn là loại chức nghiệp không có khoảng cách thì sẽ không sống được, bị hai người đáng khinh Công Tử Tiêu và Toái Tâm giữ ở nơi này mạnh mẽ đâm chọt.
Người bên ngoài đến đây xem một màn tàn nhẫn, đều rơi nước mắt đồng tình chua xót tên thợ săn bị bắt kia. Nhưng sao khi nhìn đến đông tác thành thạo mà đáng khinh của hai người Công Tử Tiêu và Toái Tâm kia đều lặng lẽ rời đi. Từ đó Công Tử Tiêu và Toái Tâm tựa như hai tội phạm cực kì hung ác, phàm là người nào cản trợ bọn họ làm nhiệm vụ, đều bị kéo đến trong lòng, trước bạo cúc (ho khan), sau cắt dưa chuột.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Từ sau khi phiên bản này nâng cấp kĩ năng cho thợ săn, anh phát hiện ra tay với thợ săn càng ngày càng dễ.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Thợ săn ở phiên bản này đã thành công thay thế đạo tặc rồi, trở thành chức nghiệp ở dã ngoại dễ ra tay nhất, không một ai bằng được.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: ⊙⊙, em yêu, em đừng như vậy, anh tuyệt đối không cảm thấy em dễ ra tay.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Đưa đội trưởng cho tôi.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: -_-#
Tin tức tiểu đội: Bạn được chuyển lên làm đội trưởng.
Tin tức tiểu đội: Công Tử Tiêu bị cấm nói.
【 đội trưởng tiểu đội 】Toái Tâm: Mau làm nhiệm vụ đi.
Thế là Công Tử Tiêu và Toái Tâm, với phương pháp làm nhiệm vụ, Phật chắn thì giết Phật, người chắn thì bạo cúc (ho khan). Hai người bọn họ nghiễm nhiên trở thành hai người làm xong nhiệm vụ hằng ngày nhanh nhất trong công hội. Tiếu Khắc phát hiện giá trị danh vọng của mình tăng gần một trăm điểm…
【 công hội 】Yêu Phi: Tri Trư Hiệp, theo tôi đi đánh phó bản.
【 công hội 】Tri Trư Hiệp: Không đi, hằng ngày của lão phu còn chưa xong.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Làm hằng ngày ở phiên bản này thật sự rất là hâm.
【 công hội 】Cưng Em Lên Trước: Nếu bạn bè ở Lạc Dương hỏi, hãy nói tôi đang làm hằng ngày.
【 công hội 】Rượu Chiến: Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn nhật thường cổn cổn lai[2]. (Ngàn cây bát ngát, lá rụng xào xạc, (nhiệm vụ) hằng ngày mãi không ngừng, cứ cuồn cuộn xuất hiện)
【 công hội 】Kéo Tiên Sinh: Đãn sử Long thành Phi tướng tại, bất khiếu nhật thường độ minh thiên[3]! (Nếu giờ mà còn Phi tướng ở Long thành, thì sẽ không gọi là hằng ngày, mà gọi là ngày mai!)
【 công hội 】Thật Sự: Hồng tô thủ, Hoàng Đằng tửu, nhật thường tố đích nhân thủ đẩu[4]. (Tay mềm yếu, rượu Hoàng Đằng, hằng ngày khiến tay người ta run rẩy.)
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Thật ra, tôi muốn hỏi mọi người một chút, “Thường” (trong thường ngày, hằng ngày, còn có nghĩa là họ Thường) rốt cuộc là ai, đáng thương như vậy, bị các người ai cũng một ngày rồi một ngày.
【 công hội 】Kéo Tiên Sinh: … Bạn ở trên đã kết thúc câu chuyện.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm Tuổi: Này này, anh là thầy giáo, chú ý tiết tháo.
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Tiết tháo? Bỏ đầu bỏ đuôi, là thành snack ăn giòn giòn[5]!
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Bỏ Nhỏ, em có thể tập trung thêm máu cho tốt một chút hay không, em không thêm máu, anh có áp lực cứ như bị núi đè ấy!
【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Em có thêm mà, nhưng mà chậm lắm.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Lúc trước không phải rất tốt sao, giờ sao lại thế?
【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Mẹ thu đồ ăn vặt của em rồi.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Thu đồ ăn thì vẫn còn sử dụng được một phần lưu lượng!
【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Mẹ mở 7 acc thu liền cơ…
[1] Miễu sát (seckill): Độ sát thương, giết trong 1 skill hoặc trong nháy mắt.
[2] Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn nhật thường cổn cổn lai: Cải biên từ hai câu thơ “Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn trường giang cổn cổn lai” (Ngàn cây bát ngát, lá rụng xào xạc, dòng sông dài dằng dặc, nước chảy cuồn cuộn), trích từ “Đăng cao” – Đỗ Phủ.
[3] Đãn sử Long thành Phi tướng tại, bất khiếu nhật thường độ minh thiên: Cải biên từ “Đãn sử Long thành Phi tướng tại, bất giao Hồ mã độ Âm san” (Nếu có Phi tướng ở Long Thành, sao mà ngựa của quân Hồ có thể qua được núi Âm) trích từ “Xuất tái” – Vương Xương Linh.
[4] Hồng tô thủ, Hoàng Đằng tửu, nhật thường tố đích nhân thủ đẩu: Cải biên từ “Hồng tô thủ, Hoàng Đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu” (Tay mềm yếu, rượu Hoàng đằng, đầy thành xuân sắc, liễu xanh tường), trích từ “Thoa đầu phượng” – Lục Du.
[5] Thực ra mình không hiểu đoạn này lắm, vì tớ cũng không biết bỏ đầu bỏ đuôi đi nó thành cái gì. Có vẻ như nó liên quan đến một bài hát trên mạng “Thơ tụng nguyên liệu nấu tiết tháo”, nghe đáng yêu lắm J
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Từ từ hẵng kéo, tôi còn chưa sửa trang bị.
【 tiểu đội 】Bắn Vào Mặt Anh: Toái Tâm, Toái Tâm, cái tên này nghe quen thật đấy! Cầu giải thích.
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Vợ Công Tử Tiêu đó!!!
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Nắm, không phải cậu thật sự muốn đào góc tường của Công Tử Tiêu đấy chứ? Tuy rằng chúng ta với Nam Đường không đội trời chung, nhưng tôi vẫn muốn nói một chút, đó chính là, loại chuyện này rất thất đức. Có điều nếu cậu muốn làm, bọn tôi sẽ coi như không biết…
【 đội trưởng tiểu đội 】Nắm Gạo Nếp: Các cậu nói bậy bạ cái gì thế, Toái Tâm là anh em của tôi.
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Anh em, một từ này có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa cỡ nào đây. Ôi ôi ôi, không nói nữa, tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu kéo đi.
Phía Tiếu Khắc cũng hiện ra khung đối thoại, hỏi có chấp nhận truyền tống hay không, nhấn chọn “Yes” rồi đến cửa phó bản, Nắm Gạo Nếp đã thay trang bị phó bản rồi, một bộ trang phục màu trắng hoàn toàn, tay áo rộng dài, nguyên bản giống một tiểu Lolita, giờ lại giống một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
【 đội trưởng tiểu đội 】Nắm Gạo Nếp: Toái Tâm, anh chưa đánh phó bản này bao giờ, cần tôi giải thích qua cho anh không?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Tôi đọc giới thiệu trên diễn đàn rồi, chắc không có vấn đề gì đâu.
Phó bản Anh Hùng có mô hình giống các phó bản khác nhưng Boss và quái nhỏ thì nhiều hơn một ít, máu của quái cũng dày hơn một ít, trang bị rơi ra chắc chắn cũng tốt hơn một ít. Tiếu Khắc đã từng là người chỉ huy đội ngũ đánh phó bản vậy nên phó bản Anh Hùng tất nhiên cũng không làm khó được cậu. Hơn nữa đội ngũ của cậu đều là những người mạnh nên cậu cũng không có áp lực gì.
Năm người trong đội ngũ chỉ có Toái Tâm là mặc giáp da, cho nên rơi ra giáp da gì cũng đều bị Toái Tâm cầm đi. Còn lại vũ khí, bởi vì vũ khí của cậu và Bắn Vào Mặt Anh (thợ săn) đều yêu cầu độ nhạy và độ bền cao nên cậu để vũ khí cho người khác.
【 tiểu đội 】Tam Giang Thám Hoa: Miễu sát[1] của Toái Tâm cao thật, tôi nhớ là trang bị của cậu vẫn là trang bị lam lục khi thăng cấp mà, làm thế nào mà miễu sát còn cao hơn cả Tiểu Sinh Gian Trá nửa người trang phục tím nữa thế? Khi nào rời nhóm chúng ta đọ xem ai giết nhiều hơn đi.
【 tiểu đội 】Tiểu Sinh Gian Trá: Lão đại à, con Boss kia cứ đi đi lại lại, tôi không sao ra tay được.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Không được, tôi không chịu được không khí như vậy.
Thứ nhất Tiếu Khắc không thích cảm giác như vậy, thứ hai cậu còn có chuyện phải làm, có trách nhiệm của chính mình.
Thời gian loáng cái đã đến chiều, bọn họ đều đã đánh qua toàn bộ phó bản Anh Hùng ở phiên bản này một lượt, Tiếu Khắc cũng đã gom được một bộ trang bị 7788, cho đến tận khi dì ở bên ngoài gọi to ra ăn cơm, Tiếu Khắc mới tạm biệt người trong đội rồi đăng xuất.
Lúc Tiếu Khắc ra đến cửa liền nhìn thấy Tiếu Viễn đang mỉm cười mở cửa đi ra, nhìn thấy Tiếu Khắc một cái nháy mắt thu lại mỉm cười. Tiếu Khắc tâm tình không tồi, sau khi cho cậu ta khuôn mặt tươi cười mới đi đến phòng ăn. Sau khi ăn xong Tiếu Khắc rửa bát sạch sẽ, ngồi trên ghế sa lông cùng Tiếu cha xem TV. Dì lại đang lải nhải chuyện Tiếu Viễn chơi game ở đâu đó.
“Anh xem xem Tiểu Viễn nghỉ ba ngày nay, từ sáng đến tối chỉ có game, anh cũng không quản con.” Dì ngồi trên ghế sa lông phàn nàn với Tiếu cha.
Tiếu cha nằm nghiêng ở ghế, chăm chú xem TV, nghe thấy dì phàn nàn chỉ ậm ừ hai cái, cũng không nói gì. Dì ngồi trên ghế sa lông vừa gọt cam vừa nói: “Tiểu Viễn lớn như vậy rồi cũng không tìm bạn gái, cả ngày chỉ chơi game như thế, cái thằng, lớn như vậy cũng không làm cho người ta bớt lo.”
“Con nhà ông Dương, tháng sau kết hôn rồi, ôi, cũng không biết hai thằng con trai nhà mình đến khi nào mới có thể kết hôn.” Nói tới đây, dì dừng một chút, dường như cảm thấy nói đến đây có chút xấu hổ. Tiếu cha căn bản không nghe được dì nói cái gì, chỉ biết là dường như dì nói chuyện với ông, mới trả lời một câu: “Đúng đó.”
“Tiếu Khắc hiện tại có tìm bạn trai không?” Nhìn thấy Tiếu cha không để ý đến lời của bà, dì lại chuyển hướng về phía Tiếu Khắc.
“Không ạ.”
Dì nghe vậy: “Không có ư, aizz, tiếc là dì cũng không biết, bằng không sẽ giới thiệu cho con vài người…”
Phụ nữ lớn tuổi hiển nhiên sẽ dong dài một chút, Tiếu Khắc cũng không để ý đến điều đó, cũng không nói gì bà, liền cứ nói tiếp như vậy. Dì dường như rất cao hứng, dù sao trong nhà ít khi có người chăm chú nghe bà nói chuyện như vậy, quan trọng nhất là chưa bao giờ nói chen vào.
Tiếu cha đang xem một bộ phim thời kháng chiến. Gần đây những phim như vậy rất phổ biến, nhưng hơn nửa là không chuyên nghiệp. Nhân vật nam chính kia theo Tiếu Khắc thấy tuyệt đối giống như thần, nào là tránh viên đạn, tự do thoát khỏi sức hút của Trái Đất, một mình đánh lại mười, cuối cùng còn thêm một câu: “Tôi còn chưa có dùng lực, cậu đã ngã xuống”. Thật sự là rất thách thức chỉ số thông minh thấp nhất của người xem.
Vì không để cho chỉ số thông minh thấp nhất của mình một lần nữa hạ xuống, Tiếu Khắc quyết định kết thúc cuộc nói chuyện giữa cậu và dì để trốn về phòng. Đã hơn mười giờ, Tiếu Khắc cũng lười online, thu dọn giường chuẩn bị ngủ.
Lúc Tiếu Khắc xuống giường đi nhà vệ sinh đã là nửa đêm, nhìn thấy cửa phòng Tiếu Viễn vẫn còn hắt ra ánh sáng, quyết định ngày mai vẫn là tự mình ngồi taxi đến công ty thì hơn, xem ra không thể trông cậy vào Tiếu Viễn.
Như thế nào cũng không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, Tiếu Viễn tinh thần hết sức tỉnh táo xuất hiện ở trong phòng ăn.
“Hôm nay sao bất ngờ vậy, còn chưa gọi con đã tự dậy rồi.” Dì trêu chọc nói.
Tiếu Viễn vừa mới tắm rửa xong, tản ra mùi sữa tắm thoang thoảng, còn có bọt nước lăn xuống theo mái tóc, đọng ở trên áo ngủ một mảng lớn: “Sao vậy, mẹ không thích à, vậy lần sau con sẽ chờ mẹ vào gọi dậy, mẹ không gọi con sẽ không dậy.”
“Gớm, nói cứ như sau này ngày nào con cũng có thể dậy đúng giờ vậy. Mẹ đã nói với con rồi, chờ một chút đưa anh con đến công ty trước đã.”
“Biết rồi, biết rồi. Không đưa anh ấy đi làm thì chẳng nhẽ con mang đi bán hay sao, tối qua mẹ đã dặn rồi sáng nay lại nữa, mẹ có thấy phiền không vậy.”
“Mẹ nói có một câu mà con đáp lại nhiều như vậy.” Dì dùng khăn lau lau tay, lại vào phòng bếp.
Tiếu Khắc được Tiếu Viễn đưa đến công ty đúng giờ, trước khi xuống xe Tiếu Khắc vẫn nói một câu khách sáo: “Cảm ơn.”
“Xì, đừng có cảm ơn, tôi đưa anh đi là vì ba tôi và mẹ tôi muốn anh ở thêm tối nữa đó.”
“Tôi biết rồi.” Tiếu Khắc nói những lời này như đấm một cái vào đống bông, khiến cho Tiếu Viễn cảm thấy không thú vị gì, cuối cùng cũng chỉ có thể bĩu môi, lái xe đi.
Tiếu Khắc vừa ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Phan Triệu Dương đi xuống từ xe Phó tổng Đỗ Tranh. Phan Triệu Dương ngẩng đầu vừa lúc nhìn lại Tiếu Khắc, cậu ta lập tức quay đầu tức giận giơ ngón giữa với Đỗ Tranh, không chút do dự đóng sầm cửa lại.
“Tiếu Khắc, sớm thế mà đã đến rồi.” Phan Triệu Dương nhiệt tình vỗ vai Tiếu Khắc, như thân mật lắm.
Tiếu Khắc bắt lấy tay cậu ta trên vai mình, nói: “Tôi chưa thấy gì hết.”
Phan Triệu Dương xoa xoa tay, cười hì hì hai tiếng: “Tớ biết Tiếu Khắc là tốt nhất mà, trưa nay tớ mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì cũng được.”
Công việc cũng giống như bình thường, chỉ là thiếu một mục lên tầng tháo lắp đèn, xem ra nói lúc thích hợp là tuyệt đối có ích. Chỉ là nếu không còn hạng mục này, Tiếu Khắc thật không biết nên lấy cớ gì để gặp Tiêu Vũ Khải. Giữa trưa Phan Triệu Dương quả nhiên thực hiện lời hứa của cậu ta, tuy rằng tiền cơm mời khách cũng là được công ty cấp cho.
Có thể là ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ nên toàn bộ công ty đều có chút lười biếng, nhưng nói thật là Tiếu Khắc rất thích tình trạng này, dù sao những người đó mà lười biếng sẽ không gây khó dễ cho phòng Hậu cần bọn cậu nữa.
Tối về đến nhà lên mạng, vừa mới lên đã bị Công Tử Tiêu mời tổ đội.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, trang bị của anh đã sắp đủ bộ rồi, anh muốn đi đánh Biến Ảo. (Biến Ảo: Lấy một vật phẩm ma pháp phục chế lại thành vật phẩm khác, cũng chính là đổi bề ngoài bộ trang bị của bạn thành giống của hình dáng của thứ khác.)
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Nhanh thật đấy, một bộ trang bị cần ít nhất một vạn giá trị danh vọng, các anh đánh khi nào vậy?
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Giá trị danh vọng của anh cho đến giờ đều không có chỗ cần dùng, trước kia đều dùng để thay đổi tọa kỵ.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Anh muốn đi đánh Biến Ảo, em yêu, theo em thì gợi cảm hơn hay trang trọng hơn?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh là đàn ông, gợi cảm cái gì?
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Vậy anh sẽ trang trọng một chút là được rồi.
Sâu trong nội tâm Tiếu Khắc đang gào thét, trang trọng, trang trọng, anh với hai chữ này có dây mơ rễ má gì với nhau sao? Nếu anh có thể phù hợp với hai chữ này, tôi đây chính là “hay nói”!
Cuối cùng Công Tử Tiêu đúng thật là Biến Ảo thành một bộ quần áo Trung Quốc màu đen rất trang trọng. Tiếu Khắc nhìn kỹ, đây không phải là bộ mà Dữ Thú Đồng Hành mặc khi chứng hôn cho mình và Công Tử Tiêu hay sao. Màu nền đen, viền hoa văn đỏ, mặc trên người Công Tử Tiêu thích hợp không nói nên lời, chỉ là Công Tử Tiêu vừa lên tiếng liền phá hỏng.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh cảm thấy anh mặc bộ này như thế nào, em có cảm thấy X (dục) hỏa đốt người hay không (*^0^*)
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh bọc kín như vậy, có thể có cảm giác gì đây.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, em thật là không có tình thú, em không biết bộ này thuộc loại sản phẩm cám dỗ hay sao? Em có cảm giác kích thích muốn xé mở một thân quần áo đứng đắn này không?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Không có.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Hức hức, em yêu, em thật sự là rất lạnh nhạt. Như vậy sẽ khiến anh lại phải trèo tường (ngoại tình) đó.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh đi nhanh nhanh lên, tôi bắc cho anh một cái thang.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Chúng ta đi làm hằng ngày đi.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh chuyển đề tài nhanh thật đấy.
Bản đồ mới chỉ cần lần đầu tiên bay qua, đợi sau khi làm nhiệm vụ lúc trước xong, chủ thành sẽ mở cho người chơi một đường đi trực tiếp thông đến cửa truyền tống của bản đồ mới, rất tiện cho người chơi đi bản đồ mới làm hằng ngày. Hiện tại đã có rất nhiều người mãn cấp, vật phẩm rơi ra trong nhiệm vụ hằng ngày rõ ràng không thỏa mãn được nhu cần của người chơi, làm cho nhiều lúc cầu vượt quá cung, thường thường sẽ xuất hiện tình trạng dưới đây.
Công Tử Tiêu còn chưa có mở ra vật phẩm nhiệm vụ đã bị người tấn công tiến vào chiến đấu, là một chợ săn. Công Tử Tiêu ra một chiêu Thiên Lý Chi Ngoại, kéo thợ săn kia vào lòng mình. Bằng ưu thế trang bị và Toái Tâm, bạo úc (ho khan) thợ săn kia. Thợ săn kia ở trong lòng Công Tử Tiêu vừa kêu to “Yamete” vừa vùng vẫy nhưng skill của hắn đều bị Toái Tâm dùng kĩ năng khống chế hóa giải. Thợ săn vốn là loại chức nghiệp không có khoảng cách thì sẽ không sống được, bị hai người đáng khinh Công Tử Tiêu và Toái Tâm giữ ở nơi này mạnh mẽ đâm chọt.
Người bên ngoài đến đây xem một màn tàn nhẫn, đều rơi nước mắt đồng tình chua xót tên thợ săn bị bắt kia. Nhưng sao khi nhìn đến đông tác thành thạo mà đáng khinh của hai người Công Tử Tiêu và Toái Tâm kia đều lặng lẽ rời đi. Từ đó Công Tử Tiêu và Toái Tâm tựa như hai tội phạm cực kì hung ác, phàm là người nào cản trợ bọn họ làm nhiệm vụ, đều bị kéo đến trong lòng, trước bạo cúc (ho khan), sau cắt dưa chuột.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Từ sau khi phiên bản này nâng cấp kĩ năng cho thợ săn, anh phát hiện ra tay với thợ săn càng ngày càng dễ.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Thợ săn ở phiên bản này đã thành công thay thế đạo tặc rồi, trở thành chức nghiệp ở dã ngoại dễ ra tay nhất, không một ai bằng được.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: ⊙⊙, em yêu, em đừng như vậy, anh tuyệt đối không cảm thấy em dễ ra tay.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Đưa đội trưởng cho tôi.
【 đội trưởng tiểu đội 】Công Tử Tiêu: -_-#
Tin tức tiểu đội: Bạn được chuyển lên làm đội trưởng.
Tin tức tiểu đội: Công Tử Tiêu bị cấm nói.
【 đội trưởng tiểu đội 】Toái Tâm: Mau làm nhiệm vụ đi.
Thế là Công Tử Tiêu và Toái Tâm, với phương pháp làm nhiệm vụ, Phật chắn thì giết Phật, người chắn thì bạo cúc (ho khan). Hai người bọn họ nghiễm nhiên trở thành hai người làm xong nhiệm vụ hằng ngày nhanh nhất trong công hội. Tiếu Khắc phát hiện giá trị danh vọng của mình tăng gần một trăm điểm…
【 công hội 】Yêu Phi: Tri Trư Hiệp, theo tôi đi đánh phó bản.
【 công hội 】Tri Trư Hiệp: Không đi, hằng ngày của lão phu còn chưa xong.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Làm hằng ngày ở phiên bản này thật sự rất là hâm.
【 công hội 】Cưng Em Lên Trước: Nếu bạn bè ở Lạc Dương hỏi, hãy nói tôi đang làm hằng ngày.
【 công hội 】Rượu Chiến: Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn nhật thường cổn cổn lai[2]. (Ngàn cây bát ngát, lá rụng xào xạc, (nhiệm vụ) hằng ngày mãi không ngừng, cứ cuồn cuộn xuất hiện)
【 công hội 】Kéo Tiên Sinh: Đãn sử Long thành Phi tướng tại, bất khiếu nhật thường độ minh thiên[3]! (Nếu giờ mà còn Phi tướng ở Long thành, thì sẽ không gọi là hằng ngày, mà gọi là ngày mai!)
【 công hội 】Thật Sự: Hồng tô thủ, Hoàng Đằng tửu, nhật thường tố đích nhân thủ đẩu[4]. (Tay mềm yếu, rượu Hoàng Đằng, hằng ngày khiến tay người ta run rẩy.)
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Thật ra, tôi muốn hỏi mọi người một chút, “Thường” (trong thường ngày, hằng ngày, còn có nghĩa là họ Thường) rốt cuộc là ai, đáng thương như vậy, bị các người ai cũng một ngày rồi một ngày.
【 công hội 】Kéo Tiên Sinh: … Bạn ở trên đã kết thúc câu chuyện.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm Tuổi: Này này, anh là thầy giáo, chú ý tiết tháo.
【 công hội 】Xác Không Mang Quần: Tiết tháo? Bỏ đầu bỏ đuôi, là thành snack ăn giòn giòn[5]!
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Bỏ Nhỏ, em có thể tập trung thêm máu cho tốt một chút hay không, em không thêm máu, anh có áp lực cứ như bị núi đè ấy!
【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Em có thêm mà, nhưng mà chậm lắm.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Lúc trước không phải rất tốt sao, giờ sao lại thế?
【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Mẹ thu đồ ăn vặt của em rồi.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Thu đồ ăn thì vẫn còn sử dụng được một phần lưu lượng!
【 công hội 】Bò Nhỏ Leo Cây: Mẹ mở 7 acc thu liền cơ…
[1] Miễu sát (seckill): Độ sát thương, giết trong 1 skill hoặc trong nháy mắt.
[2] Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn nhật thường cổn cổn lai: Cải biên từ hai câu thơ “Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn trường giang cổn cổn lai” (Ngàn cây bát ngát, lá rụng xào xạc, dòng sông dài dằng dặc, nước chảy cuồn cuộn), trích từ “Đăng cao” – Đỗ Phủ.
[3] Đãn sử Long thành Phi tướng tại, bất khiếu nhật thường độ minh thiên: Cải biên từ “Đãn sử Long thành Phi tướng tại, bất giao Hồ mã độ Âm san” (Nếu có Phi tướng ở Long Thành, sao mà ngựa của quân Hồ có thể qua được núi Âm) trích từ “Xuất tái” – Vương Xương Linh.
[4] Hồng tô thủ, Hoàng Đằng tửu, nhật thường tố đích nhân thủ đẩu: Cải biên từ “Hồng tô thủ, Hoàng Đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu” (Tay mềm yếu, rượu Hoàng đằng, đầy thành xuân sắc, liễu xanh tường), trích từ “Thoa đầu phượng” – Lục Du.
[5] Thực ra mình không hiểu đoạn này lắm, vì tớ cũng không biết bỏ đầu bỏ đuôi đi nó thành cái gì. Có vẻ như nó liên quan đến một bài hát trên mạng “Thơ tụng nguyên liệu nấu tiết tháo”, nghe đáng yêu lắm J
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook