Cô Gái Tuyết Sơn
-
Chương 10: Biến đổi bất ngờ
Giữ đúng lời hứa với Trác Dật Luân sau khi bôn tẩu, Thôi Phụng Vân liền chạy ra bờ sông Tiểu Cô sơn. Chỉ Y cung cách Tiểu Cô sơn không đầy trăm dặm.
Lộ trình trăm dặm nếu đến với người thường ít nhất phải mất một ngày mới tới nơi.
Thôi Phụng Vân chỉ cần hai giờ là đủ rồi.
Trước giờ ngọ Thôi Phụng Vân đã có mặt tại bờ sông Tiểu Cô sơn. Tới nơi nàng vội vàng sửa sơ lại áo quần, cột lại mái tóc cho bớt vẻ bơ phờ mệt nhọc.
Nàng vừa rời thuyền định bước lên Tiểu Cô sơn, Thôi Phụng Vân bỗng phát hiện một việc gì lạ.
Nàng chợt nhận ra cạnh bờ sông đầy đá vụn hình như vừa có ai mới đánh nhau kịch liệt tại đây.
Thôi Phụng Vân hết sức ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, trông thấy bên bờ sông toàn là quái thạch ngổn ngang chứ không có thấy một nửa bóng người. Như thế, làm gì có Hạ Hầu Quyên nào đang chờ Trác Dật Luân tại đây?
Đang cau mày suy nghĩ, Thôi phong Vân bỗng nghe một tiếng “bùng” vang lên, kế thấy bụi bay tung lên vùn vụt.
Biết đó là một tảng đá lớn bị ai đánh bể tan. Thôi Phụng Vân đoán chắc là Hạ Hầu Quyên đang lẩn quẩn đâu đây, nhưng nàng nghĩ mãi không ra đối phương đã đùng thứ binh khí gì đánh bể tản đá bằng một sức lực mạnh mẽ như thế?
Lập kế, Thôi Phụng Vân bỗng quát lớn hai tiếng :
- Hay lắm!
Thôi Phụng Vân vừa quát xong, quả đối phương trúng kế nàng. Từ sau một tảng quả thạch to lớn một thiếu nữ áo đỏ xuất hiện.
Thôi Phụng Vân đoán chắc thiếu nữ áo đỏ nhứt định là Hạ Hầu Quyên, người con gái mà Trác Dật Luân tơ tưởng, nàng vội chú mắt nhìn kỹ đối phương.
Không ngờ ngắm một hồi, Thôi Phụng Vân bỗng ngây người ra như khúc gỗ, trong bụng vừa thẹn vừa kinh hãi.
Nàng thẹn vì Trác Dật Luân đã nhận xét đúng, Hạ Hầu Quyên rõ ràng đẹp hơn nàng xa.
Nàng kinh hãi vì thấy Hạ Hầu Quyên không cầm một thứ khí giới nào trong tay cả.
Hạ Hầu Quyên chỉ có hai tay không, tất nhiên nàng đã dùng chưởng kích thạch. Bất luận Hạ Hầu Quyên huy chưởng lực kích thạch hoặc ngưng vận nội lực cách không đánh tới, môn thần công nội lực của nàng cũng đều quả thực kinh nhân, thừa sức đối phó với tên thần lực quái hán đã từng đả thương Trác Dật Luân. Như thế không khiến Thôi Phụng Vân ngạc nhiên hãi kinh sao được?
Đang lúc Thôi Phụng Vân nửa sợ nửa thẹn, Hạ Hầu Quyên đã bước đến trước mặt nàng.
Hạ Hầu Quyên bỗng dựng ngược đôi mày liễu vênh mặt hỏi :
- Ta đánh bể đá của ta, việc gì ngươi phải kêu “hay lắm”?
Câu hỏi vô lý của Hạ Hầu Quyên khiến Thôi Phụng Vân càng ngây người thêm.
Nhưng Thôi Phụng Vân là một nhân vật tà đạo, nên nàng chỉ hơi ngẩn người giây lát thôi, lập tức nàng cười lạt đáp :
- Ta kêu “hay” cho ta, việc gì ngươi mà ngươi hỏi.
Hạ Hầu Quyên quả nhiên cũng chưng hửng, sau đó nàng bỗng tươi cười nói :
- Ngươi trả lời hay quá ta khen ngươi đấy.
Thôi Phụng Vân vội chỉ tay về phía tảng đá bể nát, cười nói :
- Ngươi đập cũng hay quá, ta khen công lực của ngươi đó.
- Nếu thế thì ngươi chỉ khen ngợi việc đập bể đá của ta chứ gì?
Thôi Phụng Vân đoán biết cơn nóng giận của Hạ Hầu Quyên đã tiêu tan, vội gật đầu cười :
- Ta cũng như ai, trông thấy ngươi đập bể tảng đá, nên phải cất tiếng khen ngợi có chi là lạ?
- Đây ta mới đập bể đá, nhưng nếu ta đập bể đầu người có lẽ còn lợi hại hơn.
Thôi Phụng Vân vờ hỏi :
- Đầu người mà ngươi nói chắc là thứ đầu người đã đặt sẵn, khác hẳn với những đầu người khác.
Không đề cho đối phương nói hết Hạ Hầu Quyên vội ngắt lời :
- Nhứt định là đầu người đặt sẵn rồi, nhưng ta đâu phải âm độc ma nữ, thích giết người, nỡ lòng nào đánh bể đầu người một cách độc ác như thế.
Thôi Phụng Vân cười hỏi :
- Chắc người nào đó có mối thù sâu với ngươi?
Hạ Hầu Quyên lắc đầu :
- Không, người nói sai rồi, y là bạn của ta.
Thôi Phụng Vân bật cười hỏi :
- Đã là bạn, tại sao ngươi lại muốn đánh bể đầu y như tảng đá vừa rồi?
Hạ Hầu Quyên nhướng mày nới lớn :
- Là bạn thì cần nhứt phải hiểu lòng nhau, tôn kính nhau. Ta có hẹn với y gặp nhau tại đây không ngờ ta đã chờ y từ sáng tinh sương đến giờ mà vẫn chưa thấy bóng y đâu cả. Đó, như thế ngươi bảo ta không hận y sao được?
Thôi Phụng Vân chúm chím cười hỏi :
- Theo lời ngươi chắc có lẽ ngươi đang chờ đợi một người bạn trai.
Không chút hổ thẹn, Hạ Hầu Quyên gật đầu đáp ngay :
- Phải. Ta đang chờ đợi một người bạn trai, con gái làm bạn với con trai có sao đâu, sao ngươi nhìn kỳ cục vậy?
Thôi Phụng Vân vẫn mỉm cười, nhưng lắc đầu bảo :
- Không. Ta chỉ ngạc nhiên thấy ngươi có vẻ nóng ruột vậy thôi. Làm bạn với con trai không có sao hết, nhưng phải chịu khó chờ đợi mới được, ráng đợi tới trưa không được thì đợi tới chiều tối, đợi không được thì sáng mai đợi nữa, đợi tới chừng nào gặp được mới thôi.
Chừng đó bắt anh chàng năn nỉ ỉ ôi hết lời thế mới thú vị chứ.
Hạ Hầu Quyên nghe nói hết sức bội phục, nàng mở to cặp mắt nhung đen lánh nhìn Thôi Phụng Vân không chớp, rồi khẽ gật đầu nói :
- Ngươi nói đúng lắm! Hay! Ta sẽ có gắng đợi thêm nữa, nhưng ta đợi đến tối thôi.
Nếu đến tối mà chàng ta vẫn chưa đến, thì Tiểu Cô sơn này thế nào cũng bị ta đánh nát tan tành cho ngươi xem.
Thôi Phụng Vân thấy tội nghiệp Hạ Hầu Quyên nên mở lời :
- Thôi đứng chờ nữa, ngươi có đợi đến sáng mai chàng cũng không có mặt tại đây đâu.
Hạ Hầu Quyên sửng sốt ngạc nhiên hỏi luôn một loạt :
- Sao? Sao ngươi lại biết? Ngươi là ai? Ngươi biết ta là ai? Người ta đang đợi ngươi biết là ai không?
Thôi Phụng Vân mỉm cười nói :
- Ta là Thôi Phụng Vân, ngươi là Hạ Hầu Quyên còn chàng là Trác Dật Luân!
Hạ Hầu Quyên vội biến sắc, thối lui nửa bước, hai mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào mặt Thôi Phụng Vân hỏi lớn :
- Thôi Phụng Vân hãy nói chật cho ta biết, tại sao Trác huynh ta không đến? Có lẽ anh ấy đã xem thường cuộc hẹn này chăng?
Nếu đối vào một dâm phụ tầm thường khác, gặp một cơ hội tốt để phá hoại cuộc tình tươi đẹp của Trác Dật Luân với Hạ Hầu Quyên, Thôi Phụng Vân chỉ khẽ gật đầu một cái là đủ khiến cuộc tình duyên thơ mộng kia phút chốc biến thành mây khói ngay.
Nhưng Thôi Phụng Vân tuy xuất thân trong chốn bàng môn tà đạo, song nàng vẫn không đến nỗi tán tận lương tâm, phá hoại hạnh phúc kẻ khác để cầu lợi cho mình, nên nàng vừa nghe hỏi vội lắc đầu đáp :
- Cô em chưa chi đã nghĩ quấy cho người ta rồi. Anh ấy không tệ như vậy đâu. Anh ấy rất trọng lời hẹn với cô em, anh ấy muốn đến đây lắm nhưng không thể đến đây được, mới mượn bà chị này đến dùm đây này.
Là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, Hạ Hầu Quyên chỉ hơi nghĩ qua là hiểu ngay.
Nàng không kinh hoảng, lo lắng hỏi :
- Thôi... cô nương, Trác huynh tôi đã bị trọng thương... hay đang lâm trọng bệnh đấy?
Thôi Phụng Vân khen thầm nàng, liền gật đầu cười đáp :
- Cô em khỏi phải lo ngại, tuy anh ấy đang bị trọng thương nhưng hiện nay đã lành mạnh rồi, ngặt chưa đi được thôi. Anh ấy đang chờ cô em lắm đó.
Nghe Trác Dật Luân khỏi bệnh, Hạ Hầu Quyên thấy trong người nhẹ nhõm, nàng nhoẻn miệng cười nói :
- Anh ấy không việc gì bắt buộc phải đến đây đúng hẹn, chứ nếu không thì không được với tiểu muội đâu. Bây giờ hiểu ra anh ấy lâm trọng bệnh, tiểu muội buộc phải đến thăm vậy.
Nói tới đấy, Hạ Hầu Quyên nhìn Thôi Phụng Vân đầu xuống tới chân, rồi chớp cặp mắt đen láy, cười hỏi :
- Thôi cô nương, chẳng hay cô nương... có liên hệ gì đến Trác huynh tôi không?
Thôi Phụng Vân biết tính nết Hạ Hầu Quyên thẳng thừng hào sảng nên nàng càng không chút giấu diếm liền thuật lại vụ nàng may mắn cứu Trác Dật Luân thoát khỏi tay gã Thanh Phong tiểu đạo sĩ với Thần lực quái nhân, đem về Chỉ Y cung chữa bệnh cho chàng, luôn cái việc nàng cởi truồng nằm chung với Trác Dật Luân, quyết dụ cho chàng vào vòng ái ân xa ngã, nàng cũng kề tuốt luốt cho Hạ Quyên nghe.
Lúc đầu Hạ Hầu Quyên hơi cỏ vẻ khó chịu, nhưng chờ Thôi Phụng Vân kể hết, nàng mới vui vẻ, vòng tay nghiêng đầu nói :
- Thôi tỷ tỷ, tiểu muội rất bái phục tỷ tỷ và xin cám ơn tỷ tỷ đã ra tay cứu sống Trác huynh.
Nghe Hạ Hầu Quyên gọi mình bằng tỷ tỷ một cách chân thành, Thôi Phụng Vân sung sướng bước lại nắm tay Hạ Hầu Quyên cười nói :
- Hiền muội thật là người khoan dung đại độ, đã không khinh khi, hiền muội còn kiến ngu tỷ là chị, ngu tỷ cũng bái phục hiền muội về võ công. Ngu tỷ xin có lời mừng hiền muội.
Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên :
- Tiểu muội có gì mà tỷ tỳ lại mừng?
Thôi Phụng Vân vui vẻ nói :
- Không giấu gì hiền muội trước kia ngu tỷ là kẻ trầm luân dục hải gặp không biết bao nhiêu đàn ông nhưng ngu tỷ chưa hề thấy có ai quân tử chân chính như chàng, đứng trước mỹ sắc mà không chút động tình. Hiền muội có diễm phúc được anh ấy yêu thương nên ngu tỷ mới có lời mừng hiền muội như vậy đó..
Nghe nói Trác Dật Luân yêu nàng thắm thiết, Hạ Hầu Quyên sung sướng bừng đỏ cả hai má, nàng lật đật hối thúc Thôi Phụng vân trở về Chỉ Y cung.
Nhưng Thôi Phụng Vân thở dài, lắc đầu nói :
- Đừng đến Chỉ Y cung làm gì nữa, nơi đấy đã bị cường địch đốt phá tan tành rồi.
Chồng của ngu tỷ là Tứ Hải Thần Quân Hồ Ngộ Kỳ cũng đã vong mạng chỉ riêng có ngu tỷ là được may mắn thoát chết đấy thôi.
Hạ Hầu Quyên nghe qua biến sắc, nàng vừa buồn dùm cho Thôi Phụng Vân vừa lo sợ cho tính mạng của Trác Dật Luân.
Thôi Phụng Vàn đoán rõ tâm ý nàng, vội trấn an :
- Hiền muội chớ nóng lòng lo ngại, khi ngu tỷ nghe tiếng chuông báo cảnh đã lập tức sai đứa tỳ nữ tâm phúc tên Liễu Tâm, dẫn ngay anh ấy đến Bí Hương Các dưỡng bệnh. Anh ấy không sao đâu.
Hạ Hầu Quyên nghe xong trong bụng mới bớt lo, vội hỏi Thôi Phụng Vân :
- Thù nhân của Thôi tỷ tỷ a ai, tỷ tỷ có biết mặt chúng không?
Thôi Phụng Vân lắc đầu đáp :
- Ngu tỷ không biết hết, chỉ nhận diện một tên thôi
- Tên khốn nạn ấy là ai vậy? Tỷ tỷ nói cho em biết đi, gặp hắn em trả thù dùm cho tỷ tỷ.
Thôi Phụng Vân nghiến răng căm hận đáp :
- Cám ơn lòng tốt của hiền muội. Thù này phải để cho ngu tỷ trả ngu tỷ mới hả lòng.
Thôi đi hiền muội.
Hạ Hầu Quyên biết Thôi Phụng Vân đang bi thương đến cực độ nên nàng bước theo Thôi Phụng Vân trở lại Bí Hương Các đặng gặp Trác Dật Luân.
Vừa đi, Hạ Hầu Quyên cố gợi chuyện để biết kẻ thù của Thôi Phụng Vân là ai, nên nàng vờ hỏi :
- Tứ Hải Thần Quân Hồ Ngộ kỳ danh liệt “Tam kỳ, Nhị đế, Nhất tuyệt, Lục tàn”, là một cao thủ thượng đẳng của võ lâm võ công siêu tuyệt, tại sao mới gặp cường địch lại bị chết một cách dễ dàng như vậy. Thôi tỷ tỷ nói cho tiểu muội nghe đi.
Thôi Phụng Vân vô tình không biết thâm ý của Hạ Hầu Quyên liền đáp :
- Tài giỏi thì tài giỏi nhưng Minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, một bởi hấp tấp không phòng bị kịp, hai vì đối phương cũng là những đệ nhất cao thủ công lực ngang nhau lấy ít đánh nhiều, dùng thủ ngự công nên phải chuốc thảm bại.
Hạ Hầu Quyên bỗng kêu lớn :
- Thôi, tiểu muội đã hiểu rồi, kẻ thù tập kích Chỉ Y cung là những tên ma đầu ác sát vô loại không biết tôn trọng luật lệ giang hồ là bọn Tam Xà Ma Quân Bốc Ngọc Phong chứ gì?
Thôi Phụng Vân lắc đầu :
- Hiền muội hiểu sai rồi đâu phải...
Nhưng Thôi Phụng Vân chưa nói hết lời, Hạ Hầu Quyên đã vẫy tay cười nói :
- Thôi tỷ tỷ sơ ý nói rõ cho tiểu muội biệt rồi. Những kẻ tài lực ngang với Hồ Thần Quân không ngoài “Tam kỳ, Nhị đế, Nhất tuyệt, Lục tàn” nhưng Tam kỳ, Nhất tuyệt đều là những nhân vật chính phái quyết phòng khi nào hành hung như vậy. Như thế chắc những kẻ ban đêm đánh lén Chỉ Y cung là những tên ác sát hung ma trong nhóm “Vũ Trụ lục tàn” chứ gì?
Thôi Phụng Vân nhìn Hạ Hầu Quyên, rồi lắc đầu gượng cười nói :
- Hiền muội bất tất phải phí tận khổ tâm, tìm cách hỏi vặn ngu tỷ làm gì. Ngu tỷ đã thề quyết tự mình báo thù, dẫu đánh không lại bọn chúng, nhất định tỷ tỷ cũng liều mạng, quyết rửa hận cho được.
Hạ Hầu Quyên thấy Thôi Phụng Vân chấp ý không chịu nói ra tên kẻ thù, còn hết sức khéo léo giữ kín miệng, nên nàng tạm bỏ qua không hỏi nữa, nhưng trong bụng nàng quyết thế nào cũng thám rõ được mới nghe.
Đi không bao lâu, Thôi Phụng Vân bỗng đứng dừng lại.
Hạ Hầu Quyên ngước mắt nhìn lên thấy đang đứng trước một cốc khẩu vắng vẻ, nàng tự hỏi :
- Thôi tỷ tỷ đã đến Bí Hương Các rồi sao?
Thôi Phụng Vân chỉ tay vào cốc khẩu gật đầu đáp :
- Bí Hương Các ở phía trong Tiêu Diêu Các là một ngôi lầu kiến tạo rất tỉ mỉ, hiền muội vào trong cốc không xa là trông thấy ngay...
Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên nhìn Thôi Phụng Vân!
-Thôi tỷ tỳ, sao tỷ tỷ không vào với tiểu muội, còn kiêng sợ nỗi gì nữa?
Thôi Phụng Vân gượng cười đáp :
- Những việc làm xấu hổ của tỷ tỷ không cho phép tỷ tỷ vào gặp anh ấy. Thôi hiền muội hãy vào trong trước đi đừng đề anh ấy đợi, tỷ tỷ đứng ngoài này chờ xem động tĩnh thế nào rồi sẽ vào sau.
Dứt lời nàng vẫy tay bảo Hạ Hầu Quyên đi vào rồi lập tức lách mình nấp vào một đống đá gần đó.
Hạ Hầu Quyên hồi hộp trong nửa mừng nửa thẹn, tiến sâu vào Tiêu Diêu cốc.
Trong cốc địa thế hiểm hóc quanh co, toàn là những vách đá cao chởm chở.
Sau nhiều lần quẹo qua quẹo lại Hạ Hầu Quyên vào tới một khu đất rộng rãi có nhiều cỏ xanh mởn, quang cảnh tươi đẹp dị thường. Chỗ này sáng hẳn ra, không tối tăm như trong giữa cốc khẩu.
Thấy một tòa lâu các xinh xắn ở bên thác nước, mới đi gần tới Hạ Hầu Quyên đã cất tiếng gọi lớn.
- Trác huynh! Trác huynh ơi! Trác huynh đã đỡ hẳn chưa? Tiểu muội Hạ Hầu Quyên đến thăm Trác huynh đây này.
“Quái lạ sao chẳng nghe ai trả lời thế này?” Hạ Hầu Quyên kinh ngạc tự hỏi.
Bỗng Hạ Hầu Quyên kinh hồn bạt vía lập tức thi triển môn tuyệt thế khinh công “Linh Không Hư Độ”, tung người nhảy ngay vào Bí Hương Các.
Vừa bước vào Bí Hương Các, đúng như nàng vừa phát giác nàng chợt thấy một nàng nữ tỳ áo xanh cỡ mười sáu mười bảy tuổi đang năm thiêm thiếp trên mặt đất.
Hạ Hầu Quyên càng hốt hoảng thêm nàng không kịp xem nàng nữ tỳ sao lại nằm đó, vội phóng ngay lên trên tìm kiếm Trác Dật Luân.
Nhưng kiếm tìm khắp nơi, nàng vẫn chẳng thấy bóng Trác Dật Luân. Đâu đâu cũng vắng ngắt im lìm, Hạ Hầu Quyên cuống lên, trống ngực đập mạnh lên, nàng vội nhay trở xuống, dựng nàng nữ tỳ lên hỏi :
- Có phải em là Tiểu Lâm không?
Nàng nữ tỳ áo xanh chỉ nhẹ gật đầu chứ không sao nói ra tiếng, toàn thân oằn oại trên tay Hạ Hầu Quyên. Hạ Hầu Quyên lúng túng gọi đi gọi lạ hai ba lần, nhưng nạn nhân văn cứ thiêm thiếp nhắm hai mắt. Chừng chụp tay nạn nhân đoán mạch, nàng mới biết Tiểu Lâm đã trúng kỳ độc đã quá lâu, bệnh tình rất trầm trọng.
Không để lỡ một giây phút nào cả, Hạ Hầu Quyên nghiến răng giơ chỉ gắng công liên tiếp điểm mạnh vào tâm nguyên Đại huyệt của Tiểu Lâm. Phương pháp điểm huyệt này chỉ nhằm cứu nạn nhân lai tỉnh trong phút chốc, chứ không thể khử độc và thoát khỏi kiếp số được.
Quả nhiên sau một hồi lâu Tiểu Lâm bỗng dần dần tỉnh lại cặp mắt lờ đờ mất thần sáng lên nàng nhìn thẳng vào mặt Hạ Hầu Quyên nữa hốt hoảng nữa hoài nghi.
Hạ Hầu Quyên biết thời cơ rất cấp bách không thể chờ đợi được lâu hơn nữa vì nạn nhân chỉ tỉnh dậy trong giây phút nào đó thôi nên nàng vội hỏi :
- Tiểu Lâm, ta là bạn thân của nữ chủ nhân đây, Trác tướng công đâu em?
Tiểu Lâm khẽ đáp :
- Từ lúc đến dây, Trác tưởng công đã khỏe nhiều, có thể đi lại được rồi, tướng công nói có một cuộc hẹn hết sức quan trọng không thể bỏ được nên.
Hạ Hầu Quyên chụp nói :
- Nên sao! Sao em không bảo anh ấy là chủ nhân của em đã đi dùm rồi.
- Em có nói nhưng Trác tướng công bảo nữ chủ nhân đang bị thảm họa làm sao đi được, nên tướng công đã rời khỏi đây rồi.
Hạ Hầu Quyên nghe nới Trác Dật Luân nghĩ nhiều đến mình như vậy, nàng cảm động nghĩ thương Trác Dật Luân đến rơi nước mắt.
Nàng hỏi tiếp :
- Em bảo anh ấy đến Tiểu Cô sơn, sao ta với nữ chủ của em trên đường trở lại không hề gặp?
Tiểu Lâm đáp giọng rõ ràng hơn :
- Em vì được lệnh của nữ chủ nhất định ngăn cản Trác tướng công, trong khi đôi bên đang giằng co nhau thì đột nhiên từ phía ngoài thổi vào một mùi hương thơm...
Hạ Hầu Quyên thất thanh chặn hỏi :
- Có người đánh trộm phải không?
Tiếu Lâm gật đầu :
- Dạ phải! Trác tướng công với em vừa ngửa thấy mùi thơm là cả hai lập tức toàn thân mềm nhủn, ngã lăn ra đất, ngay liền đó em thấy có một số người xuất hiện họ bắt sống Trác tướng công mang đi mất.
Hạ Hầu Quyên nghiến răng tức tối, hỏi :
- Bọn chúng tất cả bao nhiêu người? Lai lịch ra sao? Hình dạng ra sao? Em cỏ thể cho ta biết được không?
Tiểu Lâm vội đáp :
- Bọn chúng có tất cả năm người, hai đại hán áo đen, hai lão nhân áo đen, với một người mặt bát quái đạo bào, ngồi trên chiếc xe bốn bánh tay phe phẩy chiếc quạt lông. Lão hình như đã tự xưng là “Lục Tàn bang chủ”...
Nói được bấy nhiêu thần sắc của Tiểu Lâm bỗng biến đổi, hai mắt nàng lờ đờ trở lại, mặt xám ngắt và sau đó ít giây, Tiểu Lâm trút hơi thở cuối cùng.
Hạ Hầu Quyên thở dài, khẽ đặt thi thể Tiểu Lâm xuống đất cau mày suy nghĩ.
Nàng hoang mang không hiểu vì trong đương thế võ lâm chỉ nghe nói có “Vũ Trụ lục tàn” chớ làm gì có cái tên “Lục Tàn bang chủ”! Lục Tàn bang chủ là ai? Tại sao bọn chúng lại bắt sống Trác Dật Luân? Đôi bên có thù oán gì nhau chăng? Hay vì nguyên nhân nào khác?
Những nghi vấn trên đây không tài nào Hạ Hầu Quyên suy đoán được.
Bất đắc dĩ, Hạ Hầu Quyên chờ gặp lại Thôi Phụng Vân hỏi cho biết rồi sẽ tính sau.
Không ngờ, chờ mãi vẫn không thấy tung tích Thôi Phụng Vân đâu cả, Hạ Hầu Quyên lo sợ bên ngoài có biến, nàng lậ tức theo đường cũ chạy trở ra cốc khẩu.
Ra tới nơi, Hạ Hầu Quyên ngạc thiên thấy Thốt Phụng Vân đi đâu mất biệt.
Phóng mắt nhìn kiếm khắp bốn phía vẫn không thấy Thôi Phụng Vân, nàng chán nản ngồi xuống một tảng đá nghỉ chân.
Bỗng Hạ Hầu Quyên thấy có mấy miếng vải nhỏ. ai bỏ gần đây, nàng vội nhất lên xem, mới hay Thôi Phụng Vân đã cắn ngón tay lấy máu đề thơ vĩnh biệt. Nàng bảo nàng không còn đủ can đảm gặp lại Trác Dật Luân.
Xem xong Hạ Hầu Quyên bỗng dậm chân thở dài rồi đứng ngẩn người trước Tiêu Diêu cốc khẩu.
Hồi lâu, chợt đoán ra bọn bắt cốc Trác Dật Luân dám là bọn Vũ Trụ lục tàn và lão nhân cầm quạt mặc bát quái đạo bào, ngồi trên xe bốn bánh tự xưng là Lục Tàn bang chủ dám là Độc Cô Trí? Hạ Hầu Quyên thất kính vì sau khi đuổi hụt Hà Chưởng Thiên tại “Hoàng sơn Tây Hải môn”, nàng biết rõ bọn Vũ Trụ lục tàn quả danh bất hư truyền. Tên nào cũng có riêng một độc môn kỳ học lợi hại.
Sáu tên tàn phế hung nhân tuy mỗi tên đều bị tật khác nhau nhưng bọn chúng vẫn có sở trường riêng danh trấn võ lâm, giả như bọn chúng liên hợp thành khối Lục Tàn bang và do Độc Cô Trí một kẻ cơ kế xảo quyệt lãnh đạo tụ một thành lâm uy thanh thế tất sẽ hùng mạnh thập bội. Và khi bọn chúng độc bá võ lâm giang hồ đang lúc nhiễu nhương, võ lâm vào vòng tai kiếp vô phương cứu vãn.
Càng nghĩ Hạ Hầu Quyên càng tức vì thế nàng quyết không để bọn chúng tự tung tự tác.
Hạ Hầu Quyên lập tức rời khỏi Tiêu Diệu cốc đi về hướng Hà Bắc. Dọc đường nao nao tấc dạ nàng không tài nào quên nổi Trác Dật Luân.
Một thiếu nữ tư sắc tuyệt đại như nàng, và là một vị hồng trang hiệp nữ, võ học tuyệt luân, hết sức cao ngạo, đối với nhi nữ tình trường nàng đâu dễ động tình nhưng một khi đã động tình rồi, tất nhiên phải hết sức tha thiết.
Hai vì Trác Dật Luân đã quá xem trọng lời hẹn ước. Chàng đã bất chấp hết thẩy cốt giữ đúng lời hứa, không ngờ chàng giữa đường gặp nạn.
Bất luận lão Lục Tàn bang chủ có phải Độc Cô Trí hay không, chỉ nhân dò theo vụ Tiểu Lâm bị trúng độc cũng đủ biết lão ta vô cùng độc ác.
Trác Dật Luân bị trọng thương mới lành, công lực chưa phục nay lại bị lọt vào tay bọn ác nhân nhất hiệp vô cùng nguy hiểm.
Nàng đi mãi, sông trời cây đá đối với nàng chỉ là những sầu và sầu. Nàng đâu còn tâm trí nhân tình để thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên.
Nhưng đôi mắt của Hạ Hầu Quyên tuy “vô cảnh” nhưng đôi tai của nàng không thể “vô thanh”.
Nhân lúc nàng vừa đi gần tới một hang núi, chợt nghe thấy từ trong động phát ra tiếng nhai lách cách khiến ai nghe thấy ai cũng rùng mình sợ hãi.
Lúc khởi đầu, Hạ Hầu Quyên chưa thèm để ý, nàng chỉ hơi nghiêng đầu thản nhiên nhìn về phía động huyệt.
Nhưng vừa lúc nàng đi mau gần sát động huyệt, đột nhiên có một bóng đen từ trong động bay ra, rồi rơi bịch xuống mặt đất.
Hạ Hầu Quyên lưu ý nhìn kỹ bất giác cảm thấy kinh kỳ.
Hóa ra bóng đen vừa rồi chỉ là một cái đầu chó sói dính theo hai chân trước.
- “Chó sói chết làm gì biết bay, không lẽ trong động có người ném xác chó sói ra ngoài?”
Nghĩ đến, đây Hạ Hầu Quyên lắc đầu mỉm cười cho rằng nàng đã đoán sai, không lý nào có thể như thế được, bởi vừa rồi trong lúc nàng còn cách xa động huyệt, đã nghe tiếng người nhai chóp chép, nếu trong động đang có người thì người này không lẽ đang ăn thịt chó sói?
Chó sói ăn thịt người chết là việc thường nhưng nếu người ăn thịt chó sói chết là một việc hiếm có trên đời.
Bởi thế nàng cho rằng kẻ đang ăn thịt chó sói trong huyệt không phải là người, mà là loài mãnh thú hết sức hung dữ.
Nếu gặp lúc bình thường, Hạ Hầu Quyên nhất định phải vào động xem xét, hay ít nhất cũng phải tìm cách dụ con ác thú ăn xác chó sói ra ngoài động đề xem nó là cọp hay đười ươi?
Lộ trình trăm dặm nếu đến với người thường ít nhất phải mất một ngày mới tới nơi.
Thôi Phụng Vân chỉ cần hai giờ là đủ rồi.
Trước giờ ngọ Thôi Phụng Vân đã có mặt tại bờ sông Tiểu Cô sơn. Tới nơi nàng vội vàng sửa sơ lại áo quần, cột lại mái tóc cho bớt vẻ bơ phờ mệt nhọc.
Nàng vừa rời thuyền định bước lên Tiểu Cô sơn, Thôi Phụng Vân bỗng phát hiện một việc gì lạ.
Nàng chợt nhận ra cạnh bờ sông đầy đá vụn hình như vừa có ai mới đánh nhau kịch liệt tại đây.
Thôi Phụng Vân hết sức ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, trông thấy bên bờ sông toàn là quái thạch ngổn ngang chứ không có thấy một nửa bóng người. Như thế, làm gì có Hạ Hầu Quyên nào đang chờ Trác Dật Luân tại đây?
Đang cau mày suy nghĩ, Thôi phong Vân bỗng nghe một tiếng “bùng” vang lên, kế thấy bụi bay tung lên vùn vụt.
Biết đó là một tảng đá lớn bị ai đánh bể tan. Thôi Phụng Vân đoán chắc là Hạ Hầu Quyên đang lẩn quẩn đâu đây, nhưng nàng nghĩ mãi không ra đối phương đã đùng thứ binh khí gì đánh bể tản đá bằng một sức lực mạnh mẽ như thế?
Lập kế, Thôi Phụng Vân bỗng quát lớn hai tiếng :
- Hay lắm!
Thôi Phụng Vân vừa quát xong, quả đối phương trúng kế nàng. Từ sau một tảng quả thạch to lớn một thiếu nữ áo đỏ xuất hiện.
Thôi Phụng Vân đoán chắc thiếu nữ áo đỏ nhứt định là Hạ Hầu Quyên, người con gái mà Trác Dật Luân tơ tưởng, nàng vội chú mắt nhìn kỹ đối phương.
Không ngờ ngắm một hồi, Thôi Phụng Vân bỗng ngây người ra như khúc gỗ, trong bụng vừa thẹn vừa kinh hãi.
Nàng thẹn vì Trác Dật Luân đã nhận xét đúng, Hạ Hầu Quyên rõ ràng đẹp hơn nàng xa.
Nàng kinh hãi vì thấy Hạ Hầu Quyên không cầm một thứ khí giới nào trong tay cả.
Hạ Hầu Quyên chỉ có hai tay không, tất nhiên nàng đã dùng chưởng kích thạch. Bất luận Hạ Hầu Quyên huy chưởng lực kích thạch hoặc ngưng vận nội lực cách không đánh tới, môn thần công nội lực của nàng cũng đều quả thực kinh nhân, thừa sức đối phó với tên thần lực quái hán đã từng đả thương Trác Dật Luân. Như thế không khiến Thôi Phụng Vân ngạc nhiên hãi kinh sao được?
Đang lúc Thôi Phụng Vân nửa sợ nửa thẹn, Hạ Hầu Quyên đã bước đến trước mặt nàng.
Hạ Hầu Quyên bỗng dựng ngược đôi mày liễu vênh mặt hỏi :
- Ta đánh bể đá của ta, việc gì ngươi phải kêu “hay lắm”?
Câu hỏi vô lý của Hạ Hầu Quyên khiến Thôi Phụng Vân càng ngây người thêm.
Nhưng Thôi Phụng Vân là một nhân vật tà đạo, nên nàng chỉ hơi ngẩn người giây lát thôi, lập tức nàng cười lạt đáp :
- Ta kêu “hay” cho ta, việc gì ngươi mà ngươi hỏi.
Hạ Hầu Quyên quả nhiên cũng chưng hửng, sau đó nàng bỗng tươi cười nói :
- Ngươi trả lời hay quá ta khen ngươi đấy.
Thôi Phụng Vân vội chỉ tay về phía tảng đá bể nát, cười nói :
- Ngươi đập cũng hay quá, ta khen công lực của ngươi đó.
- Nếu thế thì ngươi chỉ khen ngợi việc đập bể đá của ta chứ gì?
Thôi Phụng Vân đoán biết cơn nóng giận của Hạ Hầu Quyên đã tiêu tan, vội gật đầu cười :
- Ta cũng như ai, trông thấy ngươi đập bể tảng đá, nên phải cất tiếng khen ngợi có chi là lạ?
- Đây ta mới đập bể đá, nhưng nếu ta đập bể đầu người có lẽ còn lợi hại hơn.
Thôi Phụng Vân vờ hỏi :
- Đầu người mà ngươi nói chắc là thứ đầu người đã đặt sẵn, khác hẳn với những đầu người khác.
Không đề cho đối phương nói hết Hạ Hầu Quyên vội ngắt lời :
- Nhứt định là đầu người đặt sẵn rồi, nhưng ta đâu phải âm độc ma nữ, thích giết người, nỡ lòng nào đánh bể đầu người một cách độc ác như thế.
Thôi Phụng Vân cười hỏi :
- Chắc người nào đó có mối thù sâu với ngươi?
Hạ Hầu Quyên lắc đầu :
- Không, người nói sai rồi, y là bạn của ta.
Thôi Phụng Vân bật cười hỏi :
- Đã là bạn, tại sao ngươi lại muốn đánh bể đầu y như tảng đá vừa rồi?
Hạ Hầu Quyên nhướng mày nới lớn :
- Là bạn thì cần nhứt phải hiểu lòng nhau, tôn kính nhau. Ta có hẹn với y gặp nhau tại đây không ngờ ta đã chờ y từ sáng tinh sương đến giờ mà vẫn chưa thấy bóng y đâu cả. Đó, như thế ngươi bảo ta không hận y sao được?
Thôi Phụng Vân chúm chím cười hỏi :
- Theo lời ngươi chắc có lẽ ngươi đang chờ đợi một người bạn trai.
Không chút hổ thẹn, Hạ Hầu Quyên gật đầu đáp ngay :
- Phải. Ta đang chờ đợi một người bạn trai, con gái làm bạn với con trai có sao đâu, sao ngươi nhìn kỳ cục vậy?
Thôi Phụng Vân vẫn mỉm cười, nhưng lắc đầu bảo :
- Không. Ta chỉ ngạc nhiên thấy ngươi có vẻ nóng ruột vậy thôi. Làm bạn với con trai không có sao hết, nhưng phải chịu khó chờ đợi mới được, ráng đợi tới trưa không được thì đợi tới chiều tối, đợi không được thì sáng mai đợi nữa, đợi tới chừng nào gặp được mới thôi.
Chừng đó bắt anh chàng năn nỉ ỉ ôi hết lời thế mới thú vị chứ.
Hạ Hầu Quyên nghe nói hết sức bội phục, nàng mở to cặp mắt nhung đen lánh nhìn Thôi Phụng Vân không chớp, rồi khẽ gật đầu nói :
- Ngươi nói đúng lắm! Hay! Ta sẽ có gắng đợi thêm nữa, nhưng ta đợi đến tối thôi.
Nếu đến tối mà chàng ta vẫn chưa đến, thì Tiểu Cô sơn này thế nào cũng bị ta đánh nát tan tành cho ngươi xem.
Thôi Phụng Vân thấy tội nghiệp Hạ Hầu Quyên nên mở lời :
- Thôi đứng chờ nữa, ngươi có đợi đến sáng mai chàng cũng không có mặt tại đây đâu.
Hạ Hầu Quyên sửng sốt ngạc nhiên hỏi luôn một loạt :
- Sao? Sao ngươi lại biết? Ngươi là ai? Ngươi biết ta là ai? Người ta đang đợi ngươi biết là ai không?
Thôi Phụng Vân mỉm cười nói :
- Ta là Thôi Phụng Vân, ngươi là Hạ Hầu Quyên còn chàng là Trác Dật Luân!
Hạ Hầu Quyên vội biến sắc, thối lui nửa bước, hai mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào mặt Thôi Phụng Vân hỏi lớn :
- Thôi Phụng Vân hãy nói chật cho ta biết, tại sao Trác huynh ta không đến? Có lẽ anh ấy đã xem thường cuộc hẹn này chăng?
Nếu đối vào một dâm phụ tầm thường khác, gặp một cơ hội tốt để phá hoại cuộc tình tươi đẹp của Trác Dật Luân với Hạ Hầu Quyên, Thôi Phụng Vân chỉ khẽ gật đầu một cái là đủ khiến cuộc tình duyên thơ mộng kia phút chốc biến thành mây khói ngay.
Nhưng Thôi Phụng Vân tuy xuất thân trong chốn bàng môn tà đạo, song nàng vẫn không đến nỗi tán tận lương tâm, phá hoại hạnh phúc kẻ khác để cầu lợi cho mình, nên nàng vừa nghe hỏi vội lắc đầu đáp :
- Cô em chưa chi đã nghĩ quấy cho người ta rồi. Anh ấy không tệ như vậy đâu. Anh ấy rất trọng lời hẹn với cô em, anh ấy muốn đến đây lắm nhưng không thể đến đây được, mới mượn bà chị này đến dùm đây này.
Là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, Hạ Hầu Quyên chỉ hơi nghĩ qua là hiểu ngay.
Nàng không kinh hoảng, lo lắng hỏi :
- Thôi... cô nương, Trác huynh tôi đã bị trọng thương... hay đang lâm trọng bệnh đấy?
Thôi Phụng Vân khen thầm nàng, liền gật đầu cười đáp :
- Cô em khỏi phải lo ngại, tuy anh ấy đang bị trọng thương nhưng hiện nay đã lành mạnh rồi, ngặt chưa đi được thôi. Anh ấy đang chờ cô em lắm đó.
Nghe Trác Dật Luân khỏi bệnh, Hạ Hầu Quyên thấy trong người nhẹ nhõm, nàng nhoẻn miệng cười nói :
- Anh ấy không việc gì bắt buộc phải đến đây đúng hẹn, chứ nếu không thì không được với tiểu muội đâu. Bây giờ hiểu ra anh ấy lâm trọng bệnh, tiểu muội buộc phải đến thăm vậy.
Nói tới đấy, Hạ Hầu Quyên nhìn Thôi Phụng Vân đầu xuống tới chân, rồi chớp cặp mắt đen láy, cười hỏi :
- Thôi cô nương, chẳng hay cô nương... có liên hệ gì đến Trác huynh tôi không?
Thôi Phụng Vân biết tính nết Hạ Hầu Quyên thẳng thừng hào sảng nên nàng càng không chút giấu diếm liền thuật lại vụ nàng may mắn cứu Trác Dật Luân thoát khỏi tay gã Thanh Phong tiểu đạo sĩ với Thần lực quái nhân, đem về Chỉ Y cung chữa bệnh cho chàng, luôn cái việc nàng cởi truồng nằm chung với Trác Dật Luân, quyết dụ cho chàng vào vòng ái ân xa ngã, nàng cũng kề tuốt luốt cho Hạ Quyên nghe.
Lúc đầu Hạ Hầu Quyên hơi cỏ vẻ khó chịu, nhưng chờ Thôi Phụng Vân kể hết, nàng mới vui vẻ, vòng tay nghiêng đầu nói :
- Thôi tỷ tỷ, tiểu muội rất bái phục tỷ tỷ và xin cám ơn tỷ tỷ đã ra tay cứu sống Trác huynh.
Nghe Hạ Hầu Quyên gọi mình bằng tỷ tỷ một cách chân thành, Thôi Phụng Vân sung sướng bước lại nắm tay Hạ Hầu Quyên cười nói :
- Hiền muội thật là người khoan dung đại độ, đã không khinh khi, hiền muội còn kiến ngu tỷ là chị, ngu tỷ cũng bái phục hiền muội về võ công. Ngu tỷ xin có lời mừng hiền muội.
Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên :
- Tiểu muội có gì mà tỷ tỳ lại mừng?
Thôi Phụng Vân vui vẻ nói :
- Không giấu gì hiền muội trước kia ngu tỷ là kẻ trầm luân dục hải gặp không biết bao nhiêu đàn ông nhưng ngu tỷ chưa hề thấy có ai quân tử chân chính như chàng, đứng trước mỹ sắc mà không chút động tình. Hiền muội có diễm phúc được anh ấy yêu thương nên ngu tỷ mới có lời mừng hiền muội như vậy đó..
Nghe nói Trác Dật Luân yêu nàng thắm thiết, Hạ Hầu Quyên sung sướng bừng đỏ cả hai má, nàng lật đật hối thúc Thôi Phụng vân trở về Chỉ Y cung.
Nhưng Thôi Phụng Vân thở dài, lắc đầu nói :
- Đừng đến Chỉ Y cung làm gì nữa, nơi đấy đã bị cường địch đốt phá tan tành rồi.
Chồng của ngu tỷ là Tứ Hải Thần Quân Hồ Ngộ Kỳ cũng đã vong mạng chỉ riêng có ngu tỷ là được may mắn thoát chết đấy thôi.
Hạ Hầu Quyên nghe qua biến sắc, nàng vừa buồn dùm cho Thôi Phụng Vân vừa lo sợ cho tính mạng của Trác Dật Luân.
Thôi Phụng Vàn đoán rõ tâm ý nàng, vội trấn an :
- Hiền muội chớ nóng lòng lo ngại, khi ngu tỷ nghe tiếng chuông báo cảnh đã lập tức sai đứa tỳ nữ tâm phúc tên Liễu Tâm, dẫn ngay anh ấy đến Bí Hương Các dưỡng bệnh. Anh ấy không sao đâu.
Hạ Hầu Quyên nghe xong trong bụng mới bớt lo, vội hỏi Thôi Phụng Vân :
- Thù nhân của Thôi tỷ tỷ a ai, tỷ tỷ có biết mặt chúng không?
Thôi Phụng Vân lắc đầu đáp :
- Ngu tỷ không biết hết, chỉ nhận diện một tên thôi
- Tên khốn nạn ấy là ai vậy? Tỷ tỷ nói cho em biết đi, gặp hắn em trả thù dùm cho tỷ tỷ.
Thôi Phụng Vân nghiến răng căm hận đáp :
- Cám ơn lòng tốt của hiền muội. Thù này phải để cho ngu tỷ trả ngu tỷ mới hả lòng.
Thôi đi hiền muội.
Hạ Hầu Quyên biết Thôi Phụng Vân đang bi thương đến cực độ nên nàng bước theo Thôi Phụng Vân trở lại Bí Hương Các đặng gặp Trác Dật Luân.
Vừa đi, Hạ Hầu Quyên cố gợi chuyện để biết kẻ thù của Thôi Phụng Vân là ai, nên nàng vờ hỏi :
- Tứ Hải Thần Quân Hồ Ngộ kỳ danh liệt “Tam kỳ, Nhị đế, Nhất tuyệt, Lục tàn”, là một cao thủ thượng đẳng của võ lâm võ công siêu tuyệt, tại sao mới gặp cường địch lại bị chết một cách dễ dàng như vậy. Thôi tỷ tỷ nói cho tiểu muội nghe đi.
Thôi Phụng Vân vô tình không biết thâm ý của Hạ Hầu Quyên liền đáp :
- Tài giỏi thì tài giỏi nhưng Minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, một bởi hấp tấp không phòng bị kịp, hai vì đối phương cũng là những đệ nhất cao thủ công lực ngang nhau lấy ít đánh nhiều, dùng thủ ngự công nên phải chuốc thảm bại.
Hạ Hầu Quyên bỗng kêu lớn :
- Thôi, tiểu muội đã hiểu rồi, kẻ thù tập kích Chỉ Y cung là những tên ma đầu ác sát vô loại không biết tôn trọng luật lệ giang hồ là bọn Tam Xà Ma Quân Bốc Ngọc Phong chứ gì?
Thôi Phụng Vân lắc đầu :
- Hiền muội hiểu sai rồi đâu phải...
Nhưng Thôi Phụng Vân chưa nói hết lời, Hạ Hầu Quyên đã vẫy tay cười nói :
- Thôi tỷ tỷ sơ ý nói rõ cho tiểu muội biệt rồi. Những kẻ tài lực ngang với Hồ Thần Quân không ngoài “Tam kỳ, Nhị đế, Nhất tuyệt, Lục tàn” nhưng Tam kỳ, Nhất tuyệt đều là những nhân vật chính phái quyết phòng khi nào hành hung như vậy. Như thế chắc những kẻ ban đêm đánh lén Chỉ Y cung là những tên ác sát hung ma trong nhóm “Vũ Trụ lục tàn” chứ gì?
Thôi Phụng Vân nhìn Hạ Hầu Quyên, rồi lắc đầu gượng cười nói :
- Hiền muội bất tất phải phí tận khổ tâm, tìm cách hỏi vặn ngu tỷ làm gì. Ngu tỷ đã thề quyết tự mình báo thù, dẫu đánh không lại bọn chúng, nhất định tỷ tỷ cũng liều mạng, quyết rửa hận cho được.
Hạ Hầu Quyên thấy Thôi Phụng Vân chấp ý không chịu nói ra tên kẻ thù, còn hết sức khéo léo giữ kín miệng, nên nàng tạm bỏ qua không hỏi nữa, nhưng trong bụng nàng quyết thế nào cũng thám rõ được mới nghe.
Đi không bao lâu, Thôi Phụng Vân bỗng đứng dừng lại.
Hạ Hầu Quyên ngước mắt nhìn lên thấy đang đứng trước một cốc khẩu vắng vẻ, nàng tự hỏi :
- Thôi tỷ tỷ đã đến Bí Hương Các rồi sao?
Thôi Phụng Vân chỉ tay vào cốc khẩu gật đầu đáp :
- Bí Hương Các ở phía trong Tiêu Diêu Các là một ngôi lầu kiến tạo rất tỉ mỉ, hiền muội vào trong cốc không xa là trông thấy ngay...
Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên nhìn Thôi Phụng Vân!
-Thôi tỷ tỳ, sao tỷ tỷ không vào với tiểu muội, còn kiêng sợ nỗi gì nữa?
Thôi Phụng Vân gượng cười đáp :
- Những việc làm xấu hổ của tỷ tỷ không cho phép tỷ tỷ vào gặp anh ấy. Thôi hiền muội hãy vào trong trước đi đừng đề anh ấy đợi, tỷ tỷ đứng ngoài này chờ xem động tĩnh thế nào rồi sẽ vào sau.
Dứt lời nàng vẫy tay bảo Hạ Hầu Quyên đi vào rồi lập tức lách mình nấp vào một đống đá gần đó.
Hạ Hầu Quyên hồi hộp trong nửa mừng nửa thẹn, tiến sâu vào Tiêu Diêu cốc.
Trong cốc địa thế hiểm hóc quanh co, toàn là những vách đá cao chởm chở.
Sau nhiều lần quẹo qua quẹo lại Hạ Hầu Quyên vào tới một khu đất rộng rãi có nhiều cỏ xanh mởn, quang cảnh tươi đẹp dị thường. Chỗ này sáng hẳn ra, không tối tăm như trong giữa cốc khẩu.
Thấy một tòa lâu các xinh xắn ở bên thác nước, mới đi gần tới Hạ Hầu Quyên đã cất tiếng gọi lớn.
- Trác huynh! Trác huynh ơi! Trác huynh đã đỡ hẳn chưa? Tiểu muội Hạ Hầu Quyên đến thăm Trác huynh đây này.
“Quái lạ sao chẳng nghe ai trả lời thế này?” Hạ Hầu Quyên kinh ngạc tự hỏi.
Bỗng Hạ Hầu Quyên kinh hồn bạt vía lập tức thi triển môn tuyệt thế khinh công “Linh Không Hư Độ”, tung người nhảy ngay vào Bí Hương Các.
Vừa bước vào Bí Hương Các, đúng như nàng vừa phát giác nàng chợt thấy một nàng nữ tỳ áo xanh cỡ mười sáu mười bảy tuổi đang năm thiêm thiếp trên mặt đất.
Hạ Hầu Quyên càng hốt hoảng thêm nàng không kịp xem nàng nữ tỳ sao lại nằm đó, vội phóng ngay lên trên tìm kiếm Trác Dật Luân.
Nhưng kiếm tìm khắp nơi, nàng vẫn chẳng thấy bóng Trác Dật Luân. Đâu đâu cũng vắng ngắt im lìm, Hạ Hầu Quyên cuống lên, trống ngực đập mạnh lên, nàng vội nhay trở xuống, dựng nàng nữ tỳ lên hỏi :
- Có phải em là Tiểu Lâm không?
Nàng nữ tỳ áo xanh chỉ nhẹ gật đầu chứ không sao nói ra tiếng, toàn thân oằn oại trên tay Hạ Hầu Quyên. Hạ Hầu Quyên lúng túng gọi đi gọi lạ hai ba lần, nhưng nạn nhân văn cứ thiêm thiếp nhắm hai mắt. Chừng chụp tay nạn nhân đoán mạch, nàng mới biết Tiểu Lâm đã trúng kỳ độc đã quá lâu, bệnh tình rất trầm trọng.
Không để lỡ một giây phút nào cả, Hạ Hầu Quyên nghiến răng giơ chỉ gắng công liên tiếp điểm mạnh vào tâm nguyên Đại huyệt của Tiểu Lâm. Phương pháp điểm huyệt này chỉ nhằm cứu nạn nhân lai tỉnh trong phút chốc, chứ không thể khử độc và thoát khỏi kiếp số được.
Quả nhiên sau một hồi lâu Tiểu Lâm bỗng dần dần tỉnh lại cặp mắt lờ đờ mất thần sáng lên nàng nhìn thẳng vào mặt Hạ Hầu Quyên nữa hốt hoảng nữa hoài nghi.
Hạ Hầu Quyên biết thời cơ rất cấp bách không thể chờ đợi được lâu hơn nữa vì nạn nhân chỉ tỉnh dậy trong giây phút nào đó thôi nên nàng vội hỏi :
- Tiểu Lâm, ta là bạn thân của nữ chủ nhân đây, Trác tướng công đâu em?
Tiểu Lâm khẽ đáp :
- Từ lúc đến dây, Trác tưởng công đã khỏe nhiều, có thể đi lại được rồi, tướng công nói có một cuộc hẹn hết sức quan trọng không thể bỏ được nên.
Hạ Hầu Quyên chụp nói :
- Nên sao! Sao em không bảo anh ấy là chủ nhân của em đã đi dùm rồi.
- Em có nói nhưng Trác tướng công bảo nữ chủ nhân đang bị thảm họa làm sao đi được, nên tướng công đã rời khỏi đây rồi.
Hạ Hầu Quyên nghe nới Trác Dật Luân nghĩ nhiều đến mình như vậy, nàng cảm động nghĩ thương Trác Dật Luân đến rơi nước mắt.
Nàng hỏi tiếp :
- Em bảo anh ấy đến Tiểu Cô sơn, sao ta với nữ chủ của em trên đường trở lại không hề gặp?
Tiểu Lâm đáp giọng rõ ràng hơn :
- Em vì được lệnh của nữ chủ nhất định ngăn cản Trác tướng công, trong khi đôi bên đang giằng co nhau thì đột nhiên từ phía ngoài thổi vào một mùi hương thơm...
Hạ Hầu Quyên thất thanh chặn hỏi :
- Có người đánh trộm phải không?
Tiếu Lâm gật đầu :
- Dạ phải! Trác tướng công với em vừa ngửa thấy mùi thơm là cả hai lập tức toàn thân mềm nhủn, ngã lăn ra đất, ngay liền đó em thấy có một số người xuất hiện họ bắt sống Trác tướng công mang đi mất.
Hạ Hầu Quyên nghiến răng tức tối, hỏi :
- Bọn chúng tất cả bao nhiêu người? Lai lịch ra sao? Hình dạng ra sao? Em cỏ thể cho ta biết được không?
Tiểu Lâm vội đáp :
- Bọn chúng có tất cả năm người, hai đại hán áo đen, hai lão nhân áo đen, với một người mặt bát quái đạo bào, ngồi trên chiếc xe bốn bánh tay phe phẩy chiếc quạt lông. Lão hình như đã tự xưng là “Lục Tàn bang chủ”...
Nói được bấy nhiêu thần sắc của Tiểu Lâm bỗng biến đổi, hai mắt nàng lờ đờ trở lại, mặt xám ngắt và sau đó ít giây, Tiểu Lâm trút hơi thở cuối cùng.
Hạ Hầu Quyên thở dài, khẽ đặt thi thể Tiểu Lâm xuống đất cau mày suy nghĩ.
Nàng hoang mang không hiểu vì trong đương thế võ lâm chỉ nghe nói có “Vũ Trụ lục tàn” chớ làm gì có cái tên “Lục Tàn bang chủ”! Lục Tàn bang chủ là ai? Tại sao bọn chúng lại bắt sống Trác Dật Luân? Đôi bên có thù oán gì nhau chăng? Hay vì nguyên nhân nào khác?
Những nghi vấn trên đây không tài nào Hạ Hầu Quyên suy đoán được.
Bất đắc dĩ, Hạ Hầu Quyên chờ gặp lại Thôi Phụng Vân hỏi cho biết rồi sẽ tính sau.
Không ngờ, chờ mãi vẫn không thấy tung tích Thôi Phụng Vân đâu cả, Hạ Hầu Quyên lo sợ bên ngoài có biến, nàng lậ tức theo đường cũ chạy trở ra cốc khẩu.
Ra tới nơi, Hạ Hầu Quyên ngạc thiên thấy Thốt Phụng Vân đi đâu mất biệt.
Phóng mắt nhìn kiếm khắp bốn phía vẫn không thấy Thôi Phụng Vân, nàng chán nản ngồi xuống một tảng đá nghỉ chân.
Bỗng Hạ Hầu Quyên thấy có mấy miếng vải nhỏ. ai bỏ gần đây, nàng vội nhất lên xem, mới hay Thôi Phụng Vân đã cắn ngón tay lấy máu đề thơ vĩnh biệt. Nàng bảo nàng không còn đủ can đảm gặp lại Trác Dật Luân.
Xem xong Hạ Hầu Quyên bỗng dậm chân thở dài rồi đứng ngẩn người trước Tiêu Diêu cốc khẩu.
Hồi lâu, chợt đoán ra bọn bắt cốc Trác Dật Luân dám là bọn Vũ Trụ lục tàn và lão nhân cầm quạt mặc bát quái đạo bào, ngồi trên xe bốn bánh tự xưng là Lục Tàn bang chủ dám là Độc Cô Trí? Hạ Hầu Quyên thất kính vì sau khi đuổi hụt Hà Chưởng Thiên tại “Hoàng sơn Tây Hải môn”, nàng biết rõ bọn Vũ Trụ lục tàn quả danh bất hư truyền. Tên nào cũng có riêng một độc môn kỳ học lợi hại.
Sáu tên tàn phế hung nhân tuy mỗi tên đều bị tật khác nhau nhưng bọn chúng vẫn có sở trường riêng danh trấn võ lâm, giả như bọn chúng liên hợp thành khối Lục Tàn bang và do Độc Cô Trí một kẻ cơ kế xảo quyệt lãnh đạo tụ một thành lâm uy thanh thế tất sẽ hùng mạnh thập bội. Và khi bọn chúng độc bá võ lâm giang hồ đang lúc nhiễu nhương, võ lâm vào vòng tai kiếp vô phương cứu vãn.
Càng nghĩ Hạ Hầu Quyên càng tức vì thế nàng quyết không để bọn chúng tự tung tự tác.
Hạ Hầu Quyên lập tức rời khỏi Tiêu Diệu cốc đi về hướng Hà Bắc. Dọc đường nao nao tấc dạ nàng không tài nào quên nổi Trác Dật Luân.
Một thiếu nữ tư sắc tuyệt đại như nàng, và là một vị hồng trang hiệp nữ, võ học tuyệt luân, hết sức cao ngạo, đối với nhi nữ tình trường nàng đâu dễ động tình nhưng một khi đã động tình rồi, tất nhiên phải hết sức tha thiết.
Hai vì Trác Dật Luân đã quá xem trọng lời hẹn ước. Chàng đã bất chấp hết thẩy cốt giữ đúng lời hứa, không ngờ chàng giữa đường gặp nạn.
Bất luận lão Lục Tàn bang chủ có phải Độc Cô Trí hay không, chỉ nhân dò theo vụ Tiểu Lâm bị trúng độc cũng đủ biết lão ta vô cùng độc ác.
Trác Dật Luân bị trọng thương mới lành, công lực chưa phục nay lại bị lọt vào tay bọn ác nhân nhất hiệp vô cùng nguy hiểm.
Nàng đi mãi, sông trời cây đá đối với nàng chỉ là những sầu và sầu. Nàng đâu còn tâm trí nhân tình để thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên.
Nhưng đôi mắt của Hạ Hầu Quyên tuy “vô cảnh” nhưng đôi tai của nàng không thể “vô thanh”.
Nhân lúc nàng vừa đi gần tới một hang núi, chợt nghe thấy từ trong động phát ra tiếng nhai lách cách khiến ai nghe thấy ai cũng rùng mình sợ hãi.
Lúc khởi đầu, Hạ Hầu Quyên chưa thèm để ý, nàng chỉ hơi nghiêng đầu thản nhiên nhìn về phía động huyệt.
Nhưng vừa lúc nàng đi mau gần sát động huyệt, đột nhiên có một bóng đen từ trong động bay ra, rồi rơi bịch xuống mặt đất.
Hạ Hầu Quyên lưu ý nhìn kỹ bất giác cảm thấy kinh kỳ.
Hóa ra bóng đen vừa rồi chỉ là một cái đầu chó sói dính theo hai chân trước.
- “Chó sói chết làm gì biết bay, không lẽ trong động có người ném xác chó sói ra ngoài?”
Nghĩ đến, đây Hạ Hầu Quyên lắc đầu mỉm cười cho rằng nàng đã đoán sai, không lý nào có thể như thế được, bởi vừa rồi trong lúc nàng còn cách xa động huyệt, đã nghe tiếng người nhai chóp chép, nếu trong động đang có người thì người này không lẽ đang ăn thịt chó sói?
Chó sói ăn thịt người chết là việc thường nhưng nếu người ăn thịt chó sói chết là một việc hiếm có trên đời.
Bởi thế nàng cho rằng kẻ đang ăn thịt chó sói trong huyệt không phải là người, mà là loài mãnh thú hết sức hung dữ.
Nếu gặp lúc bình thường, Hạ Hầu Quyên nhất định phải vào động xem xét, hay ít nhất cũng phải tìm cách dụ con ác thú ăn xác chó sói ra ngoài động đề xem nó là cọp hay đười ươi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook